Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0540

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0540: Chém giết và thu hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Không lẽ kiếm quang mơ hồ như ảo mộng vừa rồi bọn họ trông thấy là Sở Mộ đâm ra sao?

Khó tin, quá khó tin. Là kiếm thuật cao sâu thế nào mới làm được điều này?

- Các vị, chúng ta phải liên hợp lại giết hắn trước!

Long gia chủ quát to:

- Không thì tai họa ngầm vô cùng!

Bốn Kiếm Giả Phàn gia đầu óc nhạy bén hiểu ngay ý của Long gia chủ, Sở Mộ không chết thì người Thân Đồ gia rất có thể sẽ liên hợp với hắn, khi đó bọn họ có nguy hiểm.

Thân Đồ Cuồng Sa phản ứng rất nhanh, quát to:

- Ngăn họ lại!

Thân Đồ Cuồng Sa ra kiếm, kiếm quang như cuồng phong kéo cát vàng đầy trời ập đến.

Thân Đồ Vô Địch và các trưởng lão Thân Đồ gia rút kiếm, không cầu giết địch chỉ mong ngăn cản năm người đối phương, người thứ sáu để Sở Mộ đối phó, trong thời gian ngắn hắn sẽ giết chết được, như khi tiêu diệt Long Linh.

Long Linh bị Sở Mộ một kiếm diệt gọn khiến người Thân Đồ gia trông thấy hy vọng to lớn.

Nhưng người Thân Đồ gia chậm một bước, Long gia chủ, Đại trưởng lão Long gia, bốn người Phàn gia đã đâm kiếm vào Sở Mộ, khoảng cách gần gũi và dốc sức bùng nổ chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Sở Mộ.

Kiếm quang hoặc như nước chảy liên miên không dứt, hoặc như lửa cháy hừng hực, hoặc như gió rít sắc bén mà nhanh, hoặc như sấm sét cuồng bạo uy mãnh.

Sáu Kiếm Giả trung bình khoảng năm mươi mấy tuổi, thấm nhuần trong kiếm thuật mấy chục năm, tạo nghệ không thấp. Bọn họ dốc hết sức ra tay định một kiếm giết chết Sở Mộ, thi triển uy lực cực kỳ đáng sợ.

Sáu kiếm quang, sáu phong cách khác nhau nhưng sát khí đậm đặc tương tự nở rộ trong phân điện, mục tiêu là Sở Mộ.

Khoảnh khắc Sở Mộ cảm giác mình bị sáu hơi thở khác nhau tỏa định, hoặc liên miên hoặc nóng cháy hoặc bạo liệt hoặc sắc bén, đủ loại đều ẩn chứa sát khí kinh người.

Vẻ mặt Sở Mộ vẫn hờ hững, nhanh như tia chớp rút kiếm ra. Một luồng kiếm quang âm lãnh quét qua rồi đút kiếm vào vỏ.

Long gia chủ, Đại trưởng lão Long gia, bốn người Phàn gia cùng khựng lại, giữ tư thế ra kiếm bao vây Sở Mộ, nhưng kiếm không chém xuống. Biểu tình của họ khó tin, mắt tràn đầy kinh dị và hoảng sợ bản năng giơ tay sờ cổ họng, cảm giác hơi ướt, đưa ra trước mặt xem, vệt đỏ chói mắt làm bọn họ chóng mặt.

Đó là máu, máu của chính họ.

Sáu người khó khăn nhìn Sở Mộ, hình ảnh nhòe dần như họ đang bay đi, trở nên xa xôi, rồi người lảo đảo hoặc ngã về trước hoặc té ra sau.

Kiếm quang của năm người Thân Đồ Cuồng Sa lúc này mới ập đến, đã mất mục tiêu, kiếm quang chém hụt. Năm người vội thu kiếm về đứng ngây như phỗng, cảnh tượng trước mắt làm đầu óc họ ù đặc.

Một kiếm!

Chỉ vẻn vẹn một kiếm Sở Mộ đã diệt gọn sáu cao thủ Nguyên Cực cảnh của Long gia, Phàn gia, đang mơ sao?

Thân Đồ Vô Địch bản năng nhéo gò má, đau đớn khiến gã tỉnh táo lại mới hiểu rằng đó không phải ảo giác mà là chân thật, Sở Mộ thật sự một kiếm diệt gọn sáu cao thủ.

Thân Đồ Vô Địch hít sâu, lắc đầu nguầy nguậy như muốn xua tan cảm giác không chân thật này.

Thân Đồ Cuồng Sa cũng tỉnh táo lại, thầm thở phào, giọng nói đầy kiêng dè:

- Thật là... kiếm thuật đáng sợ.

Đại trưởng lão Thân Đồ gia cười khổ nói:

- May mắn Sở trưởng lão là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia chúng ta, không thì ta khó ngồi yên.

Các trưởng lão khác gật gù, tràn đầy kính sợ nhìn Sở Mộ:

- Đúng vậy!

Bọn họ có xem cuộc chiến sống chết giữa Sở Mộ và Long Nhất, tự nhận là về thực lực tổng thể trừ gia chủ và Đại trưởng lão ra người còn lại không hơn Sở Mộ bao nhiêu. Nhưng về kiếm thuật thì Sở Mộ bỏ xa bọn họ mấy cái quận.

Có thể ra kiếm diệt gọn Long Linh, lại một kiếm giết sáu cao thủ Long gia, Phàn gia, còn trong tình huống bọn họ dốc hết sức chém kiếm. Tức là Sở Mộ vẫn dư sức tiêu diệt cả đám.

Cường giả luôn khiến người kính sợ.

Hiển nhiên về kiếm thuật thì Sở Mộ hoàn toàn xứng đáng là cường giả.

Thân Đồ Cuồng Sa nghiêm túc nói:

- Sở trưởng lão, nếu không nhờ trưởng lão xuất hiện kịp lúc e rằng năm người chúng ta khó giữ mạng sống.

Sở Mộ nói:

- Ta đã là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia thì nên làm việc trong khả năng của mình.

Thân Đồ Cuồng Sa vẫn cố nói:

- Tuy vậy nhưng Sở trưởng lão có ơn cứu mạng với chúng ta!

Thân Đồ Cuồng Sa có nguyên tắc của mình:

- Ân cứu mạng khó thể đền đáp, Sở trưởng lão giết bảy người này nên đồ vật của họ là chiến lợi phẩm của Sở trưởng lão. Linh Thạch, đan dược này nọ trong đây thì phân phối theo ý của Sở trưởng lão.

Vậy là quyền chủ động đặt vào tay Sở Mộ, dù hắn nêu ý chiếm hết Linh Thạch, đan dược thì người Thân Đồ gia cũng sẽ không phản đối, tất nhiên trong bụng sẽ bất mãn.

Sở Mộ nói thẳng:

- Chia đều.

Đám người Thân Đồ Cuồng Sa mỉm cười.

Theo ý họ nghĩ dù Sở Mộ đòi lấy hết báu vật thì họ sẽ không từ chối, vì đã nói trước rồi, nhưng trong lòng chắc chắn bực tức.

Một chút bất mãn giấu trong lòng để lâu sẽ tích lũy cuối cùng thành điểm mâu thuẫn.

Sở Mộ đề nghị chia đều khiến đám người Thân Đồ gia rất có hảo cảm với Sở trưởng lão này.

Thân Đồ Cuồng Sa cười nói:

- Nếu không có Sở trưởng lão thì chúng ta chẳng những không lấy được báu vật gì thậm chí chết tại đây, nên chia đều các Linh Thạch, đan dược này nọ đi.

Sở Mộ lười đẩy tới đẩy lui, nên biểu đạt thành ý thì hắn đã bày tỏ rồi:

- Có thể.

Trước khi phân phối phải chỉnh lý trước.

Sở Mộ lấy không gian oản luân cực phẩm trên bảy cái xác Long gia, Phàn gia xuống, tạm thời không xem xét mà cất hết vào không gian giới chỉ. Người Thân Đồ gia thì xem xét hai đống Linh Thạch như ngọn núi và đan dược, kiếm khí.

Chốc lát sau đã thống kê xong.

- Sở trưởng lão, có ba trăm hai mươi hai vạn khối Linh Thạch thượng phẩm, một trăm tám mươi vạn khối Linh Thạch cực phẩm.

Một trưởng lão Thân Đồ gia rất giỏi tính toán mở miệng nói:

- Đan dược thuốc mười ba loại, đều có công hiệu khác nhau, nhiều nhất có mười hai bình, ít nhất chỉ có hai bình. Có ba mươi hai thanh kiếm khí vương phẩm.

Sở Mộ nói:

- Đưa ta một nửa Linh Thạch và đan dược.

Sở Mộ chậm rãi lướt qua ba mươi hai thanh kiếm khí vương phẩm, chỉ một cái:

- Ba thanh kiếm khí này thuộc về ta, những cái khác là của các người.

Kiếm khí vương phẩm có giá trị không thấp, ba mươi ba thanh thì Sở Mộ vốn sẽ được mười sáu hay mười bảy, nhưng lấy nhiều kiếm khí chỉ vô dụng với hắn. Sở Mộ lựa chọn ba thanh cao cấp nhất trong ba mươi ba thanh kiếm.

*****

Thân Đồ gia không nói gì thêm. Làm gia tộc lớn, bọn họ càng cần kiếm khí vương phẩm hơn, đặc biệt là kiếm khí Kiếm Thánh để lại. Có lẽ trong mắt Kiếm Thánh thì không tính là gì nhưng với bọn họ những kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất có giá trị phi phàm.

Chỉ chốc lát chia xong Linh Thạch, đan dược, kiếm khí. Sở Mộ có không gian giới chỉ, không gian bên trong rất lớn, bao nhiêu cũng chứa hết như không giới hạn. Năm người Thân Đồ gia rất ngạc nhiên.

Nhưng Sở Mộ thiên phú hơn người, kiếm thuật càng cao sâu khó dò khủng bố tuyệt luân, hắn có chút bí mật cũng rất bình thường. Bởi vậy người Thân Đồ gia tuy tò mò nhưng không định tìm tòi nghiên cứu.

Cuối cùng Sở Mộ được một trăm sáu mươi mốt vạn Linh Thạch thượng phẩm, chín mươi vạn Linh Thạch cực phẩm, mười ba loại đan dược. Vì số lượng mỗi loại đan dược khác nhau nên Sở Mộ chia được bộ sáu bình nhiều nhất, ít thì một bình, ba kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất.

Chín mươi vạn Linh Thạch cực phẩm tương đương với chín trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, tài lực của Sở Mộ tăng nhiều thêm. Mười ba loại đều không giống bình thường, Đại Hồi Nguyên đan có thể khiến Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh trong thời gian ngắn phục hồi kiếm nguyên. Hoàn Thương đan chữa nội thương cho Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, còn có Phục Thương đan chuyên trị ngoại thương, có Phản Mệnh đan cứu về khi chỉ còn một hơi thở, vân vân và vân vân.

Ngoài ra còn có đan dược đủ loại tác dụng khác tạm không liệt kê.

Chín thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất không thua gì Bát Diện Thiên Hoang kiếm một tay Sở Mộ đúc ra.

Vì tính đặc biệt của Thiên Hoang kiếm nguyên chỉ có Thiên Hoang kiếm mới chịu nổi, nếu rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào kiếm khí khác thì sẽ bị tổn hại, mức độ tổn thương liên quan đến phẩm chất kiếm khí và thời gian rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào, độ cứng của nó.

Sở Mộ đã có song kiếm thuật đại thành, có thể hai tay dùng kiếm khiến thực lực của hắn tăng vọt. Trước kia thi triển song kiếm thuật dùng kiếm khí nào cũng được, nhưng bây giờ có Thiên Hoang kiếm nguyên, chỉ Thiên Hoang kiếm mới thích hợp nhất.

Nên Sở Mộ chọn ba thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất vì chuẩn bị cho ngẫu nhiên thi triển song kiếm thuật, bình thường hắn sẽ không làm vậy, khi nào gặp cường địch mới dùng.

Ba thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất đủ hoán đổi.

- Chuyến đi Thiên Long kiếm điện lần này tràn ngập nguy hiểm, sơ sẩy một cái rất có thể bị giết.

Thân Đồ Cuồng Sa buông tiếng thở dài:

- Sở trưởng lão, trong này không thể dùng kiếm nguyên, kiếm ý, lực lượng áo nghĩa. Kiếm thuật của Sở trưởng lão vô song, nhưng cũng có người kiếm thuật mạnh hơn người Phàn gia, Long gia. Hay là chúng ta cùng hành động, giúp đỡ cho nhau? Truyền thừa Kiếm Thánh thì nếu có cơ duyên được đến là tốt nhất, nếu không thể lấy được thì Thân Đồ gia chúng ta cũng không dám cưỡng cầu.

Sự kiện lần này khiến Thân Đồ Cuồng Sa sâu sắc hiểu biết chuyến đi hơn, càng hiểu rõ khó khăn lấy được truyền thừa, nên gã đổi ý. Miễn kiếm nhiều Linh Thạch, đan dược, báu vật trong này là tốt rồi, chúng nó là thứ cần thiết để gia tộc phát triển lớn mạnh, có càng nhiều càng tốt.

- Được!

Sở Mộ ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý:

- Nhưng ta có thể tùy thời rời đi một mình.

Thân Đồ Cuồng Sa đồng ý ngay:

- Có thể.

Sở Mộ vốn chỉ là trưởng lão khách khanh của Thân Đồ gia, hắn tự do.

Trong Thiên Long kiếm điện thứ quan trọng nhất là truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh, trong mấy trăm phân điện tuy cũng có một số báu vật nhưng toàn là Linh Thạch, đan dược, kiếm khí tương ứng, một số linh dược năm tuổi từ mấy ngàn đến vạn năm, kim loại khoáng thạch quý giá vân vân.

Sở Mộ và năm người Thân Đồ gia cùng hành động, tìm đến một tòa phân điện. Có phân điện chưa ai đặt chân còn giữ lại vài thứ, Sở Mộ và người Thân Đồ gia chia nhau.

Có phân điện vì đã có người đến trước dọn sạch chỉ để lại cái vỏ rỗng.

Nhìn chung tuy chưa biết truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh ở đâu nhưng cho đến bây giờ người còn sống đều có thu hoạch lớn. Như Sở Mộ được hơn năm trăm vạn Linh Thạch thượng phẩm, hơn ba trăm vạn Linh Thạch cực phẩm, hơn bảy mươi vạn Linh Thạch vương phẩm.

Ngoài ra các loại đan dược, kiếm khí vương phẩm đỉnh cao nhất cũng vào túi. Còn nhiều linh dược năm tuổi cao, kim loại khoáng thạch hiếm hoi vân vân, có một số dùng cho việc đúc kiếm khí vương phẩm, số khác để đúc kiếm khí cao cấp hơn.

May mà Sở Mộ có không gian giới chỉ trung cấp, không gian bên trong đủ lớn, muốn đựng bao nhiêu cũng được, đến nay vẫn chưa chứa đầy.

Năm người Thân Đồ gia mặt mày hớn hở, hơi buồn là bọn họ không mang theo nhiều không gian oản luân cực phẩm, giờ đã chứa đầy, có dư thêm mấy không gian oản luân cũng là được Sở Mộ tặng cho.

Đoàn người không ngừng tiến lên, không có chỉ dẫn nên không ai biết sẽ đi về đâu.

Lại qua một lúc, trừ tiếng bước chân của sáu người Sở Mộ ra còn có tiếng nói chuyện của người khác. Sáu người Sở Mộ lập tức cảnh giác.

Tại đây trừ người của gia tộc ra những người khác toàn là đối thủ hay thậm chí là kẻ thù.

Sáu người Sở Mộ quẹo qua ngã rẽ thấy mấy chục Kiếm Giả tụ tập trước cánh cửa khép kín. Cửa màu nâu đồng như đúc bằng đồng xanh to lớn dày nặng, mặt trên điêu khắc hai con giao long dữ tợn, đường nét nhô ra rõ ràng, sống động như thật như sắp bay ra từ cánh cửa đồng cổ to lớn để tàn phá thiên địa.

Tang thương mà cổ xưa, dữ tợn mà bá đạo, các loại khí thế phát ra chấn nhiếp mỗi vị Kiếm Giả có mặt, làm bọn họ biểu tình trầm trọng như gặp đại địch. Vì trên hai con giao long cửa đồng cổ như thật sự tùy thời bay ra công kích bọn họ.

Két két!

Có tiếng vang lớn, mắt hai con giao long điêu khắc trên cửa đồng cổ chợt sáng lên, cửa mở vào trong như bị đôi tay vô hình mạnh mẽ đẩy mở, nặng nề mà chậm chạp.

Khi cửa đồng cổ hoàn toàn mở rộng, mọi người cố gắng dòm vào trong nhưng chỉ thấy một mảnh tối đen.

Đồng Thiên Minh cười lớn bước nhanh vào:

- Không ai dám vào trước sao? Vậy thì để ta đi!

Đồng Thiên Minh đi vào cửa đồng cổ như bị bóng tối nuốt mất.

Những người khác nhìn nhau rồi mới chạy vào trong. Kinh Vô Mệnh là người vào cuối cùng.

Một Kiếm Giả nhìn bốn phía, rất là ngạc nhiên:

- Nơi này là đâu?

Kiếm Giả nói:

- Rất có thể là nơi Thiên Long Kiếm Thánh thường luyện kiếm.

Trong phân điện này không có Linh Thạch, kiếm khí hay những thứ khác mà chỉ có các khối kiếm bia ngay ngắt sắp hàng dưới đất chỉ thẳng lên trời, mỗi kiếm bia cao hai thước tỏa ra khí thế sắc bén âm trầm.

Kiếm bia màu nâu đồng không có tên, mặt trên chỉ có các vết rằn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2308)