← Ch.0553 | Ch.0555 → |
Lúc này bên ngoài Man Hoang cổ vực có một lượng lớn Kiếm giả tụ tập. Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đáp xuống vùng đất. Bên tai lập tức vang lên rất nhiều tiếng quát.
- Tiểu đội Độc Giác long nhận người, cam đoan phân phối công bằng.
- Tiểu đội Liệt Hỏa phát hiện ra một đầu Man Hoang kiếm long vương, cho nên có ý mời mọi người cùng nhau tham dự.
Sở Mộ lập tức ngạc nhiên, hắn có cảm giác như nơi này là một phiên chợ vậy.
Liếc mắt đảo qua, những người này đều là Kiếm giả Nguyên cực cảnh nha. Ở loại địa phương như Đông kiếm vực, Kiếm giả Nguyên cực cảnh là tồn tại cao cao tại thượng. là nhân vật cường đại cấp bậc Tôn giả, thậm chí trong mắt rất nhiều người đó chính là siêu cấp cường giả.
Nhưng mà ở Chủ Kiếm vực này, Kiếm giả Nguyên cực cảnh tuy rằng không phải là rau cải trắng, nhưng mà cũng không sai biệt lắm bao nhiêu. Hoàn cảnh của Chủ Kiếm vực rất thích hợp tu luyện, bởi vậy người sinh ra ở chỗ này thiên phú tu luyện cũng không kém bao nhiêu. Chỉ cần vận khí tốt, tốn vài chục năm tu luyện tới Nguyên cực cảnh vẫn là chuyện rất có khả năng.
....
Man Hoang cổ vực ở trong Chủ kiếm vực, hoặc giống như ở trong một thời không khác. Ở biên giới có vô số phong cấm, những phong cấm này đều được hình thành từ tự nhiên, có thể ngăn cản Man Hoang cự thú rời khỏi Man Hoang cổ vực. Đồng thời cũng có tác dụng bảo vệ rất lớn đối với Man Hoang cổ vực.
Phong cấm tự nhiên không có lực công kích gì, bởi vậy đám người Kiếm giả có thể xuyên qua phong cấm thiên nhiên này, tiến vào trong Man Hoang cổ vực.
- Cảm giác thật là thoải mái.
Cảm giác đầu tiên của Sở Mộ khi đi vào Man Hoang cổ vực là trầm mê, khiến cho hắn thiếu chút nữa trầm mê vào bên trong. Loại cảm giác này so với những Kiếm giả khác càng thêm mãnh liệt.
- Man Hoang cổ vực, trong không khí nơi này tràn ngập hoang khí, hoang khí so với linh khí còn nồng đậm hơn gấp mấy chục lần. Khó trách Kiếm Vương tiền bối lại đề nghị ta tới nơi này.
Hít sâu một hơi, trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ gần như say mê, âm thầm nói.
Trên Cổ Kiếm đại lục, trừ Thiên Hoang địa cung trước đó hắn tiến vào ra, những nơi khác Hoang khí vô cùng thưa thớt. Nhất là những nơi linh khí nồng đậm thì hoang khí lại càng yếu tới mức thương cảm, gần như không cảm nhận được.
Man Hoang cổ vực này thì hoàn toàn trái ngược. Linh khí nơi này vô cùng mỏng manh, hoang khí vô cùng mãnh liệt. Mà Sở Mộ tu luyện Thiên Hoang kiếm điển luyện ra Thiên Hoang kiếm nguyên, thứ Sở Mộ hấp thu là Hoang khí, hoàn cảnh này tự nhiên vô cùng thích hợp với Sở Mộ.
Như cá gặp nước, như ưng bay lên trời.
Liên tục có Kiếm giả tiến vào Man Hoang cổ vực, cơ bản đều là năm ba người tạo thành một tiểu đội. Bọn hắn nhìn qua Sở Mộ, trong lòng phán đoán, đây có lẽ là người lần đầu tiến vào Man Hoang cổ vực này.
Tuy rằng kinh ngạc tu vi kiếm khí của Sở Mộ gần tới Nguyên cực cảnh nhập môn đỉnh phong, nhưng mà không có ai đi cười nhạo hắn. CŨng không có ai định dùng thực lực mạnh mẽ hơn bắt nạt hắn một phen. Đối với bọn hắn mà nói, mục tiêu tiến vào Man Hoang cổ vực chỉ có một, kiếm lấy linh thạch. Trừ mục tiêu này ra, nếu như chuyện có nguy hiểm tới an nguy, lợi ích của bản thân, bọn hắn cơ bản sẽ không để ý tới, cũng không chủ động trêu chọc phiền toái.
Càng là Kiếm giả trà trộn vào trong Man Hoang cổ vực càng thêm lão luyện, so với những người khác càng thêm nhận thức rõ ràng. Kiếm giả có can đảm một mình tiến vào trong Man Hoang cổ vực hơn phân nửa đều có bản lĩnh, hoặc là chỗ dựa sau lưng rất lớn, không thể tùy ý trêu chọc, tránh cho bản thân gặp phải phiền toái.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, chỉ là Sở Mộ còn chưa gặp phải những người có suy nghĩ như vậy mà thôi.
Thở ra một ngụm khí tức dài, Sở Mộ cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám người bên cạnh, đưa mắt nhìn ra xa xa, nhìn về mảnh đất bao la mờ mịt trước mắt. Phía trước có từng ngọn núi phập phồng, cũng có những cây đại thụ che trời thưa thớt ở trên vùng đất bao la mờ mịt. Trong không khí dường như còn có khí tức như có như không, đây chính là Hoang khí.
So với linh khí, Hoang khí càng thêm nặng nề, nồng đậm một chút, bằng mắt thường có thể phân biệt ra được.
Man Hoang cổ vực có một lượng lớn Man Hoang cự thú sinh tồn. Hình thể của Man Hoang cự thú khổng lồ, thân thể cường hãn vô cùng, lực lượng kinh người, toàn thân đều là bảo vật.
- Trừ Man Hoang cự thú ra, bên trong Man Hoang cổ vực cũng có những loại linh dược bên ngoài vốn đã tuyệt tích, còn có một ít mỏ kim loại, khoáng thạch đa tuyệt tích bên ngoài.
- Bất kể là tìm kiếm linh dược hay là khoáng thạch, kim loại, hoặc là săn bắn Man Hoang cự thú, đây đều là mục tiêu của những Kiếm giả tiến vào trong Man Hoang cổ vực này. Từ những thứ này có thể đổi được một lượng lớn linh thạch.
Sở Mộ bước về phía trước, một mặt lặng lẽ vận chuyển vận chuyển Thiên Hoang kiếm điển. Lập tức, hoang khí phiêu đãng trong không khí liên tục bị rút ra, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tràn vào trong cơ thể Sở Mộ. Có một loại cảm giác thoải mái khong nói nên lời, khiến cho toàn thân cao thấp Sở Mộ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Trước đây hắn tu luyện đều là tay cầm Thiên Hoang thạch, nếu không muốn hấp thu hoang khí từ trong không khí, chuyện này căn bản không có khả năng.
Sở Mộ còn có chút bận tân, một khi Thiên Hoang thạch trong giới chỉ không gian của hắn bị dùng hết. Về sau không biết phải làm thế nào mới có thể tăng lên tu vi của mình. Dù sao sau khi tu vi tăng lên tới Nguyên cực cảnh, mỗi một lần tu luyện đều tốn không ít Thiên Hoang thạch. Lúc khôi phục kiếm nguyên cũng phải tiêu hao một ít Thiên Hoang thạch. Cứ như vậy, đoán chừng không bao lâu Thiên Hoang thạch trong giới chỉ sẽ không còn.
Không có Thiên Hoang thạch, Sở Mộ cũng không biết tu vi mình sẽ tăng lên như thế nào.
Hiện tại thì tốt rồi, ít nhất trong Man Hoang cổ vực này, Sở Mộ không cần vận dụng Thiên Hoang thạch. Hơn nữa ở nơi này nói không chừng còn có thể tìm được thứ có thể thay thế Thiên Hoang thạch.
Kể từ đó, sau này hắn tu luyện không cần phải lo lắng nữa.
Danh Kiếu lâu, Vạn Nguyên cung, Man Hoang cổ vực.
Đây là ba địa phương mà Tu La kiếm vương đề nghị Sở Mộ lên tới trước. Bởi vì Sở Mộ không gia nhập bất kỳ một tông môn kiếm đạo nào, tự nhhiene không thể hưởng thụ được tài nguyên tu luyện khổng lồ từ những tông môn kia, chỉ có thể dựa vào bản thân mình tiến bước mà thôi.
Như vậy chỗ tốt và chỗ yếu cũng rất rõ ràng.
*****
Chỗ tốt là tự do, tùy tâm di chuyển. Chỗ yếu hại là tất cả đều phải dựa vào năng lực mình đi thu hoạch. Muốn cái gì phải tự bản thân mình đi giành lấy, phấn đấu.
Ba mục tiêu lớn, bởi vì Man Hoang cổ vực gần Thông Thiên trấn cho nên Sở Mộ liệt vào mục tiêu đầu tiên.
Mặc dù nói tương đối gần, nhưng là chỉ là tương đối mà thôi. Sở Mộ toàn lực phi hành từ Thông Thiên trấn tới nơi này cũng mất trọn một tháng.
Dùng tốc độ phi hành gấp hai ba lần vận tốc âm thanh của hắn, tối thiểu cũng có hai mươi bảy ngày phi hành mới chạy tới Man Hoang cổ vực được. Đủ để thấy được khoảng cách giữa hai nơi xa xôi như thế nào.
Lần đầu tiên tới Man Hoang cổ vực, Sở Mộ không có ý định xâm nhập vào sâu bên trong. Bất quá hắn phát hiện ra ở chỗ này không có cách nào phi hành.
Không biết là vì nguyên nhân gì, có lẽ là bởi vì Man Hoang cổ vực khác với bên ngoài, làm cho quy tắc khác biệt, khiến cho đám Kiếm giả một khi tiến vào bên trong không có cách nào phi hành. Về phần thi triển thân pháp, bộ pháp thì không có bất luận hạn chế gì.
Cuối cùng là ở ngoại vi Man Hoang cổ vực, bao nhiêu năm rồi có rất nhiều Kiếm giả bước qua vô số lần, cho nên Sở Mộ căn bản không có tìm được thứ gì có giá trị. Hắn nhìn trời xanh mênh mông, lại nhìn phương xa, rốt cuộc cũng quyết định xâm nhập vào bên trong Man Hoang cổ vực.
- Bằng vào thực lực của ta, tăng thêm bên Huyết Sát khôi lỗi bên trong giới chỉ không gian, có lẽ có thể đảm bảo an toàn của bản thân.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Càng vào sâu, Sở Mộ càng nghe được tiếng thú rống nhiều hơn. Tiếng thú rống kinh thiên động địa, còn có kiếm khí chấn động, sắc bén, ác liệt dị thường. Hiển nhiên có Kiếm giả đang kịch chiến với Man Hoang cự thú.
Hiểu biết về Man Hoang ự thú đều là từ ghi chép mà ra, Sở Mộ nhanh chóng bước về phía phát ra thanh âm. Không bao lâu sau, hắn đã chứng kiến có bốn Kiếm giả đang vây công một đầu Bạo Long Man hoang cự thú thân thể chừng hơn mười thước, vô cùng cao lớn.
Thực lực và hình thể của Man Hoang cự thú cùng một nhịp thở. Hình thể càng khổng lồ thì lực lượng của Man Hoang cự thú càng thêm cường đại, thực lực cũng càng cường đại. Đầu Man Hoang bạo long cao hơn mười thước này có được lực lượng của Nguyên cực cảnh.
Cái đuôi vung lên, tiếng xé gió mạnh mẽ rít gào không ngớt. Bàn chân cực lớn nâng lên hạ xuống, Kiếm giả tránh đi, mặt đất chấn động. Phảng phất như xuất hiện địa chấn cấp bốn cấp năm vậy. Gợn sóng khủng bố cuồn cuộn tập kích tới.
Sở Mộ đứng phía xa, khoảng cách chừng hơn ngàn trượng nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng được cảm giác lực lượng đáng sợ bộc phát. Chỉ nhìn cũng khiến cho trong lòng Sở Mộ cảm thấy nóng bỏng.
Bốn Kiếm giả kia có một người tu vi Nguyên cực cảnh đại thành, ba người còn lạ icos tu vi Nguyên cực cảnh tiểu thành. Lúc chiến đấu với Man Hoang bạo long thể hiện ra kinh nghiệm chém giết phong phú. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu những người này chiến đấu với Man Hoang cự thú.
Sở Mộ cẩn thận quan sát, hơn nữa lại tưởng tượng mình đang chiến đấu với đầu Man Hoang cự thú kia. Đối mặt với công kích của Man Hoang Bạo Long, hắn nên né tránh, nên phải kích thế nào. Phải làm như thế nào thì trong thời gian ngắn, dùng phương thức tiết kiệm lực lượng nhất, chém giết Man Hoang bạo long.
Kiếm là hung khí, xuất hiện ắt có tử vong.
Kiếm của Sở Mộ là kiếm vì giết chóc mà tồn tại, hắn không cần hoa lệ, thứ hắn truy cầu chỉ là trong tích tắc đánh chết. Đó mới là hiệu quả hắn muốn.
Bốn Kiếm giả, dùng Kiếm giả tu vi Nguyên cực cảnh đại thành làm chủ công, ba người khác phụ trợ, không ngừng quấy nhiễu Man Hoang Bạo Long.
Man Hoang Bạo Long da dày thịt thô, lực phòng ngự vô cùng kinh người. Nhưng mà đối mặt với công kích kiếm khí của bốn Kiếm giả, cũng bị vô số vết thương, có máu tươi chảy ra.
Sở Mộ chú ý tới, màu sắc của máu tươi Man Hoang bạo long cũng không phải là màu đỏ tinh khiết, mà là màu đỏ mang theo một chút vàng, giống như là từng ngôi sao bên trong máu tươi vậy.
Rống... Rống... Rống...
Man Hoang Bạo Long công nhiều lần không đánh trúng Kiếm giả vây công nó, nó nổi giận vô cùng, cuồng tính phát tác, miệng rống lên một tiếng giống như sấm sét cuồn cuộn, kinh thiên động địa. Cho dù là cách xa nhau ngàn trượng Sở Mộ cũng có cảm giác như sấm sét đánh bên tai.
Nhưng mà bốn Kiếm giả này làm gì chắc đó, cũng không có bởi vì Man Hoang Bạo Long mà rối loạn trận tuyến. Bốn người vẫn như trước, không chút hoang mang xuất kiếm. Lưu lại một vết thương trên người Man Hoang bạo long.
Phương thức đánh chết Man Hoang cự thú tốt nhất tự nhiên chính là một kiếm miểu sát. Nhưng mà luận thực lực đầu Man Hoang bạo long này không chút thua kém Kiếm giả Nguyên cực cảnh đại thành. Phối hợp thêm một thân lực lượng khủng bố và lực phòng ngự cường đại. So với Kiếm giả Nguyên cực cảnh đại thành còn càng thêm lợi hại.
Có thể tưởng tượng được, một khi bị đuôi hoặc là bàn chân của Man Hoang Bạo Long này đánh trúng, cho dù không chết cũng bị trọng thương.
Lực lượng của Man Hoang cự thú vô song, nhưng mà đồng thời trí tuệ của chúng tương đối thấp. Hành động theo bản năng chiếm đa số. Nhưng mà Man Hoang cự thú cường đại chính thức vẫn có đủ trí tuệ.
Đánh lâu không được, bốn Kiếm giả này muốn vây giết đầu Man Hoang Bạo Long này vẫn còn có chút khó khăn. Hơn nữa bọn hắn đều cảm giác được Sở Mộ đã tới. Lo lắng Sở Mộ sẽ ra tay cướp đoạt hoặc là đánh lén. Cho nên không thể không phân ra một phần tâm tư chú ý động tĩnh của Sở Mộ.
Sở Mộ lại không có ý tứ ra tay. Mặc dù đối với quy củ trong Man Hoang cổ vực hắn chưa hiểu. Nhưng mà hắn lại là Kiếm giả tự mình biết mình, vừa ra tay chẳng khác nào đoạt quái. Đổi lại là lúc hắn chiến đấu với Man Hoang cự thú cũng không muốn bị người khác nhúng tay vào.
Man Hoang bạo long nổi giận nâng một chân lên, so với bình thường cao hơn. Sở Mộ cũng có thể nhìn thấy lòng bàn chân nó có quang mang màu vàng nhạt bao bọc.
Một tiếng oanh vang lên, cái chân rơi xuống khiến cho mặt đất rung động, vô số khói bụi giống như gợn sóng cuồn cuộn. Lực lượng Man Hoang khủng bố đánh ra, tập kích ra bốn phương tám hướng. Loại lực lượng này không gì sánh nổi, phá hủy hết thảy.
Dưới lực trùng kích cường đại của Man Hoang thú lực, bốn Kiếm giả kia phản ứng không kịp, lập tức bị đánh trúng thân thể. Kiếm cương hộ thể bên ngoài cơ thể không chống đỡ được một hơi thời gian lập tức bị đánh nát. Thân thể giống như bị trúng một búa tạ. Bốn người phun ra máu tươi, thân thể bay ngược về phía sau, đập vào mặt đất cách đó hơn trăm trượng, vô cùng chật vật.
← Ch. 0553 | Ch. 0555 → |