← Ch.0057 | Ch.0059 → |
Xì.
Một tiếng động vang lên. Kiếm khí bị đánh tan. Song kiếm bị đánh bay. Phong nhận đã chặt đứt hai cánh tay của người trung niên thấp bé, cuối cùng chém ở trên cổ của hắn, chặt đứt. Cái đầu bay lên thật cao, mặt cắt chuyển động, máu phun ra giống như suối.
Người trung niên dáng vẻ bình thường lúc này đã sợ đến hồn phi phách tán. Hai đạo kiếm khí phóng ra giao nhau, lao về phía Sở Mộ. Bản thân hắn lại bay ngược lại, chạy như điên, dự định trong lúc đó sẽ thoát đi.
- Nếu đã tới, vậy hãy ở lại cùng với bạn đồng hành của ngươi đi.
Trong mắt Sở Mộ lộ ra sát khí sắc bén, khẽ quát một tiếng. Hắn toàn lực thi triển Phong Trung Du ra, tránh kiếm khí giao nhau, giống như một trận gió mạnh vậy, bắn tới.
Sát khí phía sau, khiến người trung niên này sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi, vạn phần hoảng sợ.
Hắn vạn lần không ngờ được, gia hỏa mà mình vốn cho là một con mồi dễ bắt, không ngờ lại chuyển thành thợ săn. Hơn nữa, trong thời gian rất ngắn, hắn đã giết chết hai người bạn đồng hành đã hợp tác nhiều năm. Thực lực như vậy, hắn căn bản cũng không có khả năng trêu chọc được.
Cắn răng, người trung niên rót kiếm khí vào hai chân, thi triển thân pháp, chạy như điên. Nhưng thân pháp của Sở Mộ rõ ràng cao hơn hắn, tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng kéo gần khoảng cách.
Kiếm khí phóng ra ngoài chém giết. Người trung niên căn bản không kịp né tránh, chỉ cảm thấy bắp chân tê rần, máu tươi phun ra. Hắn thiếu chút nữa té sấp về phía trước.
Vèo.
Một tiếng động phát ra. Một thân ảnh xẹt qua bên cạnh hắn. Từ trên cổ hắn truyền ra rét lạnh. Một thanh kiếm gác ở trên cổ.
Khuôn mặt người trung niên kinh hoàng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, sắc mặt trắng bệch phát thanh, môi hơi run rẩy.
- Vì sao phải giết ta?
Hai mắt nhìn chằm chằm vào người trung niên, sát khí sắc bén, giọng nói Sở Mộ lạnh như gió bắc mùa đông khắc nghiệt:
- Nói.
- Ta... Ta nói, ngươi không thể giết ta.
Người trung niên cố nén cảm giác đau đớn từ chân, run rẩy nói.
- Không nói, ta sẽ cắt ở trên người ngươi ba trăm sáu mươi kiếm, cho ngươi cảm giác cơ thể từ từ chết dần.
Giọng nói Sở Mộ lạnh hơn, sát khí nồng đậm.
Người trung niên hình như tưởng tượng ra được loại cục diện này, sắc mặt càng trắng hơn. Toàn thân hắn không khống chế được, liên tục run rẩy.
- Là... Là Thanh Lan... Thanh Lan Kiếm Phái nhờ chúng ta ra tay... Nói muốn giết một đệ tử nội môn mới tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, còn có cả tranh vẽ...
Người trung niên gần như muốn khóc. Thanh Lan Kiếm Phái này, mẹ nó, quả thật là đào hố hại mình mà.
- Thanh Lan Kiếm Phái...
Sở Mộ có chút trầm ngâm.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Ta là...
Người trung niên hình như cảm thấy được sát ý của Sở Mộ. Nhưng hắn còn chưa nói xong, kiếm của Sở Mộ đã đâm vào cổ họng của hắn, khiến hắn trợn trừng hai mắt, mang theo không cam lòng, miệng phun bọt máu, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Trấn Thanh Lan là nơi long xà hỗn tạp. Nổi danh nhất chính là Thanh Lang Bang.
Bang chủ Thanh Lang Bang là Đoạn Thanh Lang là kiếm giả kiếm khí cảnh cửu đoạn hậu kỳ, kiếm thuật trác việt, có một không hai tại trấn Thanh Lan. Trong bang, cao thủ rất nhiều. Tương đối nổi danh chính là Thanh Lang Song Sát, Thanh Lang Tam Tuyệt, Thanh Lang Tứ Kiếm.
Bình thường, làm một kẻ bá chủ tại trấn Thanh Lan, không người nào dám trêu chọc Thanh Lang Bang. Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến mức đi trêu chọc người của ba đại kiếm phái.
Chỉ có điều lúc này đây, Thanh Lan Kiếm Phái đưa ra điều kiện thật sự quá hậu hĩnh. Đoạn Thanh Lang suy nghĩ một lát, sau đó quyết định liều mạng.
Dù sao, chỉ là giết chết một đệ tử nội môn mới tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, chỉ cần tiến hành được ổn thỏa một chút, chắc chắn sẽ không lưu lại hậu hoạn gì. Ngược lại, sau khi chuyện này thành công, hắn còn có thể thu được lợi ích cực lớn. Lợi ích này đủ để cho tu vi kiếm khí của hắn đột phá đến thập đoạn.
Trong bang tiếp nhận nhiệm vụ này là Thanh Lang Tam Tuyệt. Tu vi kiếm khí của bọn họ là bát đoạn đỉnh phong và bát đoạn hậu kỳ. Ba người này đã hợp tác nhiều năm, đặc biệt ăn ý. Cả ba thoáng cái đồng thời ra tay, cho dù là kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ, cũng phải lập tức nuốt hận.
Bởi vậy, đối với việc ba người bọn họ đi chặn giết Sở Mộ, Đoạn Thanh Lang cảm thấy đủ rồi. Không chỉ có đủ, còn có phần giết gà dùng dao mổ trâu. Ba người bọn họ trước nay đều làm việc cẩn thận. Một người trong số đó còn là đệ đệ ruột thịt của hắn, là người vô cùng đáng tín nhiệm.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của Đoạn Thanh Lang chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Lang Tam Tuyệt không quay về. Bọn họ bị người ta phát hiện, chết ở ven đường, cách trấn Thanh Lan mấy dặm.
Hai mắt Đoạn Thanh Lang đỏ đậm, đằng đằng sát khí. Hắn lập tức huy động thành viên của Thanh Lang Bang truy tìm điều tra, xem rốt cuộc là ai đã giết chết ba người bọn họ, giết chết đệ đệ ruột thịt của mình.
- Bang chủ, ngài xem, có phải là do Sở Mộ gây ra hay không?
Quân sư trong bang, Mạt Dụng trầm ngâm một lát, sau đó dường như có điều suy nghĩ, nói.
- Không có khả năng!
Đoạn Thanh Lang khẳng định nói, trong mắt lộ ra sát khí kinh người:
- Căn cứ vào tin tức phía bên Thanh Lan Kiếm Phái cung cấp, nửa tháng trước Sở Mộ cũng chỉ là tu vi thất đoạn hậu kỳ mà thôi. Cho dù là tu luyện có nhanh mấy đi nữa, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là bát đoạn sơ kỳ. Hơn nữa, các đệ tử kiếm phái, phần lớn không trải qua sinh tử giết chóc, một thân thực lực không có cách nào phát huy ra được mười thành. Tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ba người Thanh Báo bọn họ.
- Đúng, ta đã xem qua vết thương trên người bọn họ. Tất cả đều bị một đòn bị mất mạng, sạch sẽ lưu loát. Người có thể làm được điểm này, chí ít tu vi kiếm khí sẽ không dưới bọn họ. Đồng thời kiếm thuật phải cao hơn so với bọn họ. Hơn nữa, phải là người có kinh nghiệm chém giết đặc biệt phong phú.
Quân sư Mạt Dụng gật đầu.
- Điều tra, điều tra cho ta. Triệt để truy tìm điều tra, xem rốt cuộc là do ai làm. Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Đoạn Thanh Lang khẽ gầm hét lên, sát khí vô cùng lạnh léo. Không quan tâm đối phương là ai, có thân phận gì, hắn cũng phải khiến cho đối phương phải trả cái giá thật lớn. Hắn hung ác độc địa, nói:
- Mặt khác, đã điều tra ra thân phận của Sở Mộ chưa?
- Đã điều tra ra được, hắn là con cháu Sở gia ở Khai Dương Thành.
Mạt Dụng nói:
- Bang chủ, thực lực Sở gia lớn hơn so với Thanh Lang Bang chúng ta rất nhiều, không thích hợp để cứng rắn đánh tới.
- Ta biết, ta cũng không có dự định đánh với Sở gia. Nhưng Sở Mộ khẳng định vẫn phải quay về Thanh Phong Kiếm Phái. Đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ phải đi qua trấn Thanh Lan.
Đoạn Thanh Lang nói, khóe miệng cong lên, lộ ra một tia khát máu:
- Đến lúc đó, bày ra thiên la địa võng, bắt sống hắn, nghiêm hình bức cung. : Sói Già
*****
- Bang chủ yên tâm đi, ta đã phân phó. Chỉ cần vừa phát hiện ra tung tích của Sở Mộ, sẽ lập tức hành động. Cho dù hắn có mọc thêm một đôi cánh, cũng dừng mơ tưởng có thể thoát đi được.
Mạt Dụng nói, trong mắt lộ ra sự tự tin.
...
Mặt trời chói chang nhô lên cao, Sở Mộ bước nhanh trên con đường đầy cát bụi, đi tới Khai Dương Thành.
Đêm qua, gặp ba người chặn giết, Sở Mộ đã giết ngược lại bọn họ. Hắn cũng biết mọi chuyện là do Thanh Lan Kiếm Phái ở phía sau thao túng tất cả.
- Thanh Lan Kiếm Phái... chắc chắn là lão già Diệu Nhật trưởng lão kia đang làm trò quỷ.
Trong lòng Sở Mộ dâng lên sát khí:
- Diệu Nhật cái lão quỷ này thực lực không tầm thường. Hắn là cao thủ hóa khí cảnh. Hiện tại, ta với hắn chênh lệch quá lớn, vốn không phải là đối thủ của hắn. Nhịn. Chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. Chờ tới khi thực lực ta cũng đủ, tất nhiên sẽ giết hắn.
Từ trên người ba kẻ đã bị Sở Mộ giết chết, hắn tìm được một ít ngân lượng, và mấy viên hồi khí hoàn, Tụ Khí Hoàn, cầm máu hoàn. Về phần những vật khác, thật ra chỉ là vật linh tinh, không có bất kỳ giá trị gì.
Kiếm của bọn họ tuy rằng giá trị một ít ngân lượng, nhưng không có tiện mang theo. Sở Mộ cũng không động tới.
Sở Mộ cũng không biết thân phận của ba người bọn họ. Hắn cũng không biết, ở trong trấn Thanh Lan có người đối với hắn có hận ý ngập trời. Thời khắc khi hắn trở về, chắc chắn là một lần tinh phong huyết vũ.
Ban ngày chạy đi, buổi tối nghỉ ngơi, luyện một chút về lĩnh ngộ kiếm thế. Ngày hôm sau, dậy sớm cũng tu luyện kiếm thuật. Về phần kiếm khí, bởi vì ở nơi hoang dã này có thể sẽ bị quấy rầy, cũng không thích hợp để luyện. Cho nên hắn chỉ đành phải tạm thời bỏ xuống.
Đảo mắt, lại là một ngày trôi qua. Sở Mộ cuối cùng đã đi đến Khai Dương Thành.
Cửa thành của Khai Dương Thành mở rộng ra. Bên trái và bên phải của cửa thành có hai hộ vệ kiếm giả mặc áo giáp thắt lưng treo trường kiếm đang đứng. Bọn họ giống như hai bức tượng vẫn không nhúc nhích. Hai mắt lợi hại nhìn thẳng về phía trước, khí tức sắc bén.
Ra vào Khai Dương Thành không ít người, người cưỡi ngựa đến nơi này, nhất định phải xuống ngựa.
Sở Mộ liếc mắt nhìn hai kiếm giả hộ vệ, vận dụng quan khí thuật, phát hiện hai người bọn họ đều có tu vi kiếm giả thất đoạn. Hơn nữa khí tức ngưng luyện. Hiển nhiên là loại kiếm giả đã trải qua chém giết sinh tử.
Trước kia, Sở Mộ ở Khai Dương Thành, vẫn là người có chút danh tiếng. Nhưng hắn hiện tại so với mấy tháng trước đã có biến hóa cực lớn, khí chất hoàn toàn khác hẳn. Bởi vậy, người không quen biết hắn, căn bản cũng không nhận được.
- Người kia dừng bước. Đây là phủ đệ Sở gia.
Tại cửa chính của phụ đệ Sở gia có hai thủ vệ kiếm giả thất đoạn. Khi bọn họ vừa nhìn thấy Sở Mộ đi tới, lập tức cầm chuôi kiếm quát.
- Ta là Sở Mộ.
Sở Mộ không ngừng bước chân, vừa nói.
- Sở Mộ?
Hai thủ vệ liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đầu tiên là nghi ngờ, tiếp theo, bừng tỉnh hiểu ra, có chút xem thường nói:
- Hóa ra là Sở thiểu gia đã trở về. Mời vào.
Sở Mộ cũng không để ý tới thái độ của bọn họ. Chẳng qua là hai kiếm giả thất đoạn mà thôi. Ở trong mắt Sở Mộ, bọn họ cũng giống như con kiến hôi.
- Hắn không ngờ đã trở về? Thoạt nhìn, hình như không giống với mấy tháng trước, biến hóa rất lớn. Ta cũng không nhận ra.
- Lão gia chủ tổ chức đại thọ bảy mươi, hắn trở về là chuyện rất bình thường. Về phần biến hóa lớn, có lẽ ở trong Thanh Phong Kiếm Phái, thực lực hắn đã tăng lên.
- Cũng đúng. Mặc dù chỉ là kiếm phái hạ phẩm, nhưng chung quy cũng cường đại hơn nhiều so với Sở gia chúng ta.
- Lúc này, các thiếu gia tiểu thư đều sẽ trở về. Đến lúc đó, bọn họ nhìn thấy Sở Mộ, không biết sẽ như thế nào?
- Chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Chúng ta chỉ nên làm cho tốt công tác thủ vệ là được.
...
- Đứng lại, nơi này là phủ đệ Sở gia, không được tùy ý đi lại.
Sở Mộ đi vào đình viện, lúc xuyên qua hành lang gấp khúc, phía sau chợt truyền đến một tiếng quát chói tai. Hắn dừng bước chân, xoay người nhìn lại. Đó là một đám thiếu nam, thiếu nữ khoảng bảy tám người.
Bọn họ nhìn thấy Sở Mộ, đầu tiên là sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng được.
- A... Ta tưởng là ai chứ? Hóa ra là ngươi. Sở Mộ, biến hóa thật lớn nhỉ? Xem ra ngươi ở Thanh Phong Kiếm Phái, lăn lộn cũng rất tốt đi.
Giọng điệu này có chút trêu chọc, khiến Sở Mộ có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa chán ghét. Trong ấn tượng của hắn, những gia hỏa này là con cháu của một vài chấp sự trong Sở gia, hình như thường thường đối với Sở Mộ cũng châm chọc khiêu khích như vậy.
Sở Mộ chỉ thoáng liếc mắt nhìn bọn họ. Tu vi của những gia hỏa này đều đang dưới thất đoạn. Hắn lại càng không dể vào mắt. Chẳng qua là một đám hề nhảy nhót mà thôi.
Hắn xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
- Ai da, có tiến bộ đấy.
Người vừa nói, sắc mặt nhất thời đại biến, cười lạnh. Cách làm của Sở Mộ khiến hắn cảm giác mình bị khinh thường. Hắn âm thầm tức giận, nói:
- Có vài người cho rằng sau khi tiến vào kiếm phái, thì ngon rồi, coi thường chúng ta, tự cho là mình đặc biệt trâu bò, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
- Sở Mộ, ngươi đứng lại đó cho ta.
Mặc kệ gia hỏa kia nói cái gì, Sở Mộ đều giống như là không nghe được. Tâm tính quyết định độ cao. Giống như một người trưởng thành có hàm dưỡng, lười đi để ý tới không tiểu hài tử xấu xa không có gia giáo. Loại thái độ này hoàn toàn chọc giận đám thiếu nam thiếu nữ.
Sắc mặt mỗi người đều đại biến. Bọn họ đều chạy về phía Sở Mộ, hình thành một vòng vây, bao vây chặt lấy Sở Mộ.
- Mấy tháng không gặp, tiến bộ rồi đúng không. Tới đi, rút kiếm, để chúng ta chứng kiến một chút, mấy tháng qua, ngươi ở trong Thanh Phong Kiếm Phái rốt cuộc đã học được kiếm thuật gì. Không nên lãng phí rất nhiều tài nguyên của Sở gia chúng ta, tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, lại cái gì cũng không có học được sẽ rất mất mặt xấu hổ.
Một người trong số đó giễu cợt nói. Mấy người khác vẻ mặt khiêu khích cùng cười lạnh.
- Các người đang làm gì!
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn lại. Sắc mặt những gia hỏa này đều biến đổi, lộ vẻ tươi cười.
- Sở Thiên ca, chúng ta không làm gì cả. Chỉ là nhìn thấy Sở Mộ đã trở về, chào hỏi hắn mấy câu mà thôi.
- Chào hỏi xong thì cút đi.
Sở Thiên long hành hổ bộ đến, sắc mặt nghiêm khắc, quát lớn, giống như lôi âm nổ vang, chấn động tới mức bảy tám người đầu thấy ong ong rung động, bước chân không ổn, thất điên bát đảo vội vàng lui về phía sau.
- Tốt nhất là đừng để cho chúng ta bắt gặp ngươi ở một mình.
Khi đi qua bên cạnh Sở Mộ, một người trong đó nhỏ giọng uy hiếp nói.
- A Mộ, đệ đã trở về.
Sở Thiên thân hình cao to, cao hơn Sở Mộ nửa cái đầu, vai dày rộng, khiến người ta có một cảm giác trầm ổn. Hắn nhìn Sở Mộ, bước chân đi tới nhanh hơn. Vẻ nghiêm khắc trên gương mặt dường như bị gió mát thổi đi. Thay vào đó là vẻ tươi cười thật lòng, giọng nói còn có vài phần kích động. : Sói Già
← Ch. 0057 | Ch. 0059 → |