← Ch.0594 | Ch.0596 → |
Nhoáng cái, thời gian bốn mươi tức trôi qua.
Bóng người nhoáng lên một cái, Sở Mộ đi ra khỏi cánh cửa kia.
Yên tĩnh, im ắng, ngay cả Diêm Cửu U cũng kinh ngạc, vẻ mặt ngốc trệ.
Điện chủ Tây Nam phân điện cũng kinh ngạc nhìn qua Sở Mộ, còn tưởng rằng là ảo giác.
Trên người Sở Mộ không có phát ra bất kỳ khí tức sắc bén, lăng lệ chấn động nào. Giống như trước đó tiến vào vậy, giống như hắn tiến vào bên trong là đi du ngoạn, mà không phải là đi chiến đấu.
Diêm Cửu U nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, đồng tử kịch liệt co rút lại như châm. Khí tức âm hàn trên người chấn động, biên độ càng lúc càng lớn, không khí bốn phía bắt đầu trở nên lạnh lẽo, một tia chiến ý từ trên thân thể hắn phát ra.
Một phút đồng hồ và sáu mươi tức hơn kém quá rõ ràng. Sáu mươi tức và bốn mươi tức cũng giống như vậy.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ đối phương chỉ một kiếm đã miểu sát đối thủ. Mà Diêm Cửu U lúc ấy sau khi né tránh công kích của đối thủ mới phản kích. Hơn nữa còn phải dùng ba kiếm mới chém giết được đối thủ, tốn nhiều thời gian hơn.
Điện chủ Tây Nam phân điện rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
- Tốt, tốt, tốt.
Liên tiếp ba chữ tốt từ trên miệng điện chủ Tây Nam phân điện vang lên. Cũng thể hiện tâm tình kích động của hắn hiện tại, vẻ mặt vui vẻ hoàn toàn không che dấu được.
Mà ánh mắt những Kiếm giả khác nhìn Sở Mộ thì tràn ngập kính sợ, trong lòng bọn họ, Sở Mộ vốn từ một người không quan trọng gì bỗng trở thành tồn tại bọn họ phải coi trọng, phải cho hắn mặt mũi, ngàn vạn lần không thể đắc tội được.
Nhìn tuổi trẻ như vậy, tuổi tác nhiều lắm là ba mươi tuổi, không ngờ lại có thực lực như vậy, thực sự rất đáng sợ.
Lúc này trên Kiếm Tôn kiếm bia, cái tên Sở Mộ cũng xuất hiện, đằng sau là danh xưng Chấn Thiên Kiếm Tôn.
- Sở Mộ.
Đồng tử Diêm Cửu U lập tức bành trướng rồi co rút lại, nhìn chằm chằm vào trên kiếm bia, trong mắt bắn ra quang mang kinh người, kiếm quang giống như muốn xuyên thủng hết thảy.
Cái tên người khác có lẽ đã quên, nhưng mà Diêm Cửu U hắn lại khắc sâu ấn tượng, bởi vì hai chữ này giống như là lạc ấn, khắc sâu vào trong linh hồn hắn.
Vốn Thông Thiên Kiếm Hào bảng chỉ có hắn và Tuyệt Vô Đạo tranh đoạt với nhau, khó phân cao thấp, không ngờ lại xuất hiện Tông Kình Thiên, thoáng cái đều đạp bọn hắn xuống.
Nhưng mà Tông Kình Thiên tuy rằng lợi hại, nhưng cũng chỉ có hạn, về sau vẫn bị bọn hắn vượt qua lại.
Lúc này lại xuất hiện một người hoàn toàn vuột qua bọn họ.
Vị trí thứ nhất Thông Thiên kiếm hào bảng, gắt gao đàn áp hắn và Tông Kình Thiên, Tuyệt Vô Đạo xuống dưới. Cho dù tới cuối cùng cũng không có cách nào xoay người được. Cái tên kia đúng là Sở Mộ.
Diêm Cửu U chỉ biết rõ tên, nhưng mà chưa từng thấy qua Sở Mộ. Trong lòng hắn luôn có một ý niệm, đó là tìm được Sở Mộ, chiến một trận.
Chỉ là Trung ương Chủ Kiếm vực rộng lớn, Kiếm giả vô số, muốn tìm được một Kiếm giả như là mò kim đáy bể, vô cùng khó khăn.
Không ngờ lúc khảo hạch Kiếm Tôn lại để cho hắn gặp đuộc Sở Mộ.
Trên thực tế không chỉ có hắn, Tông Kình Thiên và Tuyệt Vô Đạo cũng luôn nhớ thương Sở Mộ, chỉ là cũng giống hắn, không có cách nào tìm được Sở Mộ.
- Sở Mộ, chiến với ta một trận.
Diêm Cửu U quay người, trong hai mắt bắn ra tinh mang lạnh lẽo, sắc bén xuyên thủng hư không, bắn thẳng về phía Sở Mộ. khí tức âm hàn quanh thân lập tức tăng lên, phảng phất như rơi vào cửu u, hoàng tuyền vậy.
Chiến ý của Diêm Cửu U ngập trời, hết sức kinh người. Những Kiếm giả khác căn bản không có cách nào thừa nhận, không thể không lui về phía sau. Duy chỉ có Sở Mộ tùy ý để cho chiến ý và khí tức âm hàn kia trùng kích, mà hắn vẫn đứng sừng sững, bất động.
Tất cả đều biến mất, chỉ có Sở Mộ và Diêm Cửu U đứng đối diện phía xa, bốn phía giống như biến thành nước cửu u hoàng tuyền, liên tục chảy xiết.
- Dừng tay.
Một đạo thanh âm như từ trên trời giáng xuống, lập tức làm tan ra khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo, âm hàn của Diêm Cửu U, là điện chủ Tây Nam phân điện lên tiếng.
Hắn vung tay lên, hai mươi Kiếm Tôn kiếm lệnh bắn ra, lục tục rơi vào trong tay hai mươi Kiếm giả.
Sở Mộ có thể cảm giác được số mệnh hư vô mờ mịt của bản thân lại tăng lên thêm một ít.
- Nếu như muốn giao thủ, các ngươi có nhiều cơ hội.
Điện chủ Tây Nam phân điện đảo qua Sở Mộ và Diêm Cửu U, chắp hai tay ra sau lưng nói:
- Qua một năm nữa sẽ có một cơ hội tuyệt hảo xuất hiện.
- Cơ hội gì?
Diêm Cửu U nhìn điện chủ Tây Nam phân điện, lạnh lùng hỏi.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội.
Điện chủ Tây Nam phân điện nở nụ cười, không nhanh không chậm nói.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội?
Trong đầu đám người Sở Mộ hiện lên một đống dấu hỏi, có chút khó hiểu nhìn qua điện chủ Tây Nam phân điện.
Điện chủ Tây Nam phân điện nói:
- Đến lúc đó cơ hồ tất cả Kiếm Tôn của Cổ Kiếm đại lục đều trình diện, ganh đua cao thấp.
- Tất cả Kiếm Tôn của Cổ Kiếm đại lục sao?
Tâm tình mọi người kích động...
Cổ Kiếm đại lục vô cùng bao la, trong đó có bao nhiêu Kiếm Tôn không có ai biết, nếu như một Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội có thể đem toàn bộ Kiếm Tôn của Cổ Kiếm đại lục tụ tập lại, ganh đua cao thấp mà nói, đây tuyệt đối là một lần thịnh hội không gì sánh nổi.
Thịnh hội như vậy tin rằng mỗi một vị Kiếm Tôn đều không thể nào bỏ qua được. Ngẫm lại mà xem, tới lúc đó sẽ gặp rất nhiều cao thủ, chứng kiến đủ loại kiếm đạo, giao thủ với rất nhiều cao thủ, không ngừng đề thăng thực lực bản thân.
Diêm Cửu U động tâm, Sở Mộ cũng động tâm.
Lúc này Sở Mộ đột nhiên nhớ tới lúc rời khỏi Man Hoang thánh thành, Tô Hạo Sa đã từng nói với hắn một câu:
- Nói không chừng ba năm sau chúng ta sẽ gặp lại, khi đó nói không chừng chúng ta sẽ có một trận chiến.
Những lời này tới bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
- Thì ra là thế, Tô Hạo Sa đã sớm biết rõ Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, đồng thời hắn cũng đi.
- Xem ra chỉ có Kiếm Tôn mới có tư cách biết rõ thịnh hội như vậy.
Trong lòng thầm nghĩ, Sở Mộ bừng tỉnh.
Chỉ là lại khiến cho hắn có chút nghi hoặc đó là bên ngoài dường như không có ghi chép nào, trên Cổ Kiếm đại lục dường như chưa từng tổ chức qua thịnh hội như vậy. Có thể nói Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội này là lần đầu.
Vì sao trước đó không cử hành, nhưng bây giờ lại cử hành?
Sở Mộ không biết, trong đó có lẽ có nguyên nhân đặc thù gì đó cũng không biết chừng.
*****
Ngẫm lại, Sở Mộ cảm thấy chuyện này không có bao nhiêu quan hệ với hắn. Tất cả mọi người không phải là kẻ ngu, nhất định sẽ có nghi hoặc như vậy. Nếu như chơi âm mưu gì, nhất định sẽ có người nhìn thấu và ngăn cản. Dù sao Bách Thánh minh có một trăm vị Kiếm Thánh tồn tại, không phải là ăn chay.
Huống chi Thiên Hạ Vô song Kiếm Tôn hội lại là thịnh hội do Bách Thánh Miih khởi xướng, tổ chức.
- Còn có một năm bốn tháng nữa. Ta nên bế quan tiềm tu một năm, sau đó lại chạy tới Bách Thánh sơn.
Sở Mộ thầm nghĩ, quay người rời khỏi Tây Nam phân điện.
Diêm Cửu U thấy Sở Mộ rời đi, cũng nhanh chóng đi ra khỏi Tây Nam phân điện. Những Kiếm giả khác cũng lục tục rời đi.
- Đợi một chút.
Ngoài Tây Nam phân điện, Sở Mộ vừa mới đằng không bay lên, thanh âm của Diêm Cửu U truyefn tới, hắn cũng bay lên trên không trung, đuổi theo Sở Mộ.
- Sở Mộ, chiến với ta một trận.
Đây là tâm nguyện của Diêm Cửu U, cũng là một loại chấp niệm.
- Sao không đợi tới lúc Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội?
Sở Mộ quay người, lạnh nhạt nói.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn này để sau đi.
Diêm Cử U nói, rút kiếm ra, khí thế âm hàn, lạnh lẽo tăng vọt, như là thủy triều mãnh liệt, sóng cả trùng trùng điệp điệp phóng tới Sở Mộ. Sau lưng Diêm Cửu U mơ hồ hiện lên một dòng sông màu vàng, âm hàn, lạnh như băng, phảng phất như bên trong có vô số vong hồn kêu rên, lại dường như có vô số xương trắng chìm nổi.
- Kiếm đạo hiện hình.
Những Kiếm giả khác nhìn thấy vậy, lập tức kinh ngạc vô cùng.
- Ồ? Kẻ này không ngờ lại nắm giữ Hoàng Tuyền kiếm đạo tới tình trạng này. Kiếm đạo hiện hình, mặc dù chỉ mới vào, nhưng mà bằng vào tuổi tác như vậy đủ để nói rõ thiên phú hắn không tầm thường.
Điện chủ Tây Nam phân điện đứng ở cửa đại điện nhìn một lát, sợ hãi than một tiếng.
KIếm đạo hiện hình là một tiêu chí tầng thứ nhất của kiếm đạo, chỉ có lĩnh ngộ kiếm đạo truyền thừa tới trình độ nhất định mới có thể làm được kiếm đạo hiện hình. Đồng thời cũng chứng minh kiếm giả này trên kiếm đạo truyền thừa của mình đã chính thức bước vào giai đoạn nhập môn.
Rất nhiều Kiếm giả sau khi truyền thừa kiếm đạo cả đời đều không làm được kiếm đạo hiện hình. Diêm Cửu U trẻ tuổi như vậy đã làm được, khó trách điện chủ Tây Nam phân điện lại cảm thấy sợ hãi thán phục.
Vẻ mặt Sở Mộ ngưng trọng, kiếm đạo hiện hình mang tới cho hắn một loại áp lực.
- Tiếp kiếp.
Diêm Cửu U quát khẽ một tiếng, kéo lê một kiếm, nước hoàng tuyền sau lưng nhanh chóng chảy xuôi, phảng phất như dung nhập vào trong kiếm, phóng tới Sở Mộ.
- Trảm Nguyệt.
Trong lòng thầm quát một tiếng chói tai, Sở Mộ đánh ra một kiếm.
Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt giống như kim loại phá không, chém về phía nước hoàng tuyền, tiếng ào ào vang lên. Nước hoàng tuyền bao phủ đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia, mà đạo kiếm quang màu vàng nhạt thì phá vỡ hoàng tuyền, xé rách nó ra, đánh thẳng về phía Diêm Cửu U.
Hoàng tuyền chi thủy ẩn chứa lực lượng đáng sợ, lại khiến cho đạo kiếm quang màu vàng này không ngừng tiêu hao, càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng khi đánh tới trước mặt Diêm Cửu U bị một kiếm của Diêm Cửu U đánh nát một cách đơn giản. Mà Hoàng tuyền chi thủy dưới đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia xé rách cũng mất đi lực lượng, không có cách nào tạo thành bất kỳ tổn thương nào cho Sở Mộ.
- Lần này ta chỉ ra một kiếm này.
Diêm Cửu U thu kiếm vào vỏ, nói:
- Trên Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, hi vọng ngươi không làm cho ta thất vọng.
Nói xong, Diêm Cửu U quay người về một hướng khác trong không trung, ngự không phi hành rời đi.
- Kiếm đạo cường hãn.
Nhìn bóng lưng Diêu Cửu U rời đi, Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Nghe nói truyền thừai kếm đạo chỉ có lúc đạt tới kiếm đạo hiện hình mới có thể phát huy ra uy lực chính thức. Trước đó, uy lực cũng khôn quá cường đại.
Một kiếm vừa rồi Sở Mộ biết rõ Diêm Cửu U cũng không dùng thực lực chân chính. Cũng giống vậy, Sở Mộ cũng không có xuất ra thực lực chân chính. Trảm Nguyệt vừa rồi chẳng qua chỉ là một chiêu uy lực nhỏ nhất trong các kiếm kỹ của hắn mà thôi.
Một kiếm kia chẳng qua là Diêm Cửu U và Sở Mộ thăm dò lẫn nhau.
- Thiên Hạ Vô Song kiếm tôn hội sẽ tái chiến.
Sở Mộ lầm bầm nói một câu, quay người ngự không phi hành, nhanh chóng rời đi.
- Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội ta cũng nhất định phải tham dự.
Những Kiếm giả khác cũng có suy nghĩ như vậy, nắm chặt tay, tỏ rõ quyết tâm của mình.
Chỉ là khi bọn hắn nghĩ tới Sở Mộ và Diêm Cửu U không khỏi cảm thấy nhụt chí, dường như không có gì có thể so sánh với bọn họ.
Bất quá thời gian còn có hơn một năm, có lẽ trong thời gian hơn một năm kế tiếp bọn hắn có thể đột nhiên tăng tiến cũng không biết chừng. Trung ương Chủ Kiếm vực này khắp nơi đều có cơ duyên, kỳ ngộ.
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số Kiếm Tôn, khiến cho tim bọn hắn đập nhanh.
Hết thảy chỉ chờ một năm bốn tháng sau công bố, khi đó ai mới chính thức là Thiên Hạ vô song?
Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, Kiếm giả biết cũng không nhiều. Bởi vì phải trở thành Kiếm Tôn mới có tư cách biết, hoặc là những cường giả kiếm đạo vượt qua Kiếm Tôn.
Cổ Kiếm đại lục có rất nhiều Kiếm Tôn, mà khi bọn hắn biết được Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội, đại bộ phận Kiếm Tôn bắt đầu bế quan, một số nhỏ Kiếm Tôn thì tiến vào một ít cấm địa, hiểm địa thăm dò, nhìn xem có thể đụng phải kỳ ngộ, cơ duyên hay không, có đạt được truyền thừa hay không. Bọn họ muốn tăng thực lực lên, muốn ở trên Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội bỗng nhiên nổi tiếng.
Sở Mộ một đường phi hành, hắn không môn không phái, phải dựa vào chính bản thân mình tìm một nơi bế quan thích hợp.
Ước chừng tốn mấy ngày, Sở Mộ tìm được một chỗ bế quan có chút phù hợp.
Đây là một ngọn núi cao, có một sườn đồi, ước chừng mấy trăm trượng vuông. Quanh thân sườn đồi này có một cây tùng cổ xưa, tang thương, từ trên sườn đồi mọc ngang ra ngoài, đón gió mà lớn. Mảnh sườn đồi này khiến cho Sở Mộ nhớ tới đoạn thời gian tu luyện ở Thanh Phong kiếm phái.
Cũng sườn đồi, cũng cây tùng, sao mà lại giống như vậy? Chỉ có điều nơi này so với Thanh Lan sơn kia còn rộng lớn hơn, cũng càng thêm kín đáo hơn một ít, ít ai lui tới.
Sở Mộ hơi cải tạo một phen, trên vách núi đá mở ra một động phủ để bình thường hắn ở lại.
Dưới sườn đồi là một biển mây mênh mông
Sở Mộ đừng ở trên sườn, mặt nhìn về phía biển mây, có ánh trời chiều chiếu xuống, ánh sáng như nhuộm màu cho biển mây. Một mảnh màu vàng hồng tràn ngập, giống như nhuốm máu vậy...
← Ch. 0594 | Ch. 0596 → |