← Ch.0597 | Ch.0599 → |
Bất quá lời hắn nói cũng làm cho Sở Mộ biết rõ tại sao hắn lại ra tay công kích Sở Mộ. Bởi vì Bá Vương, đầu Man Hoang cự thú nhiều lần biến dị huyết mạch này.
- Xem ra cũng là Kiếm Tôn tới tham dự Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội ở Bách Thánh sơn. Kiếm của ngươi ta nhận lấy trước, mạng của ngươi về sau ta lại tới lấy.
Sở Mộ âm thầm nói, đem kiếm của đối phương thu vào trong giới chỉ không gian.
Đây cũng là một thanh kiếm khí vương phẩm đỉnh tiêm, so với Bát Diện Thiên Hoang kiếm của Sở Mộ cũng không thua kém.
Kiếm khí như vậy giá trị phi phàm. Hơn nữa cũng không phải rất nhiều. Mất đi thanh kiếm này, có lẽ đối phương cũng cảm thấy rất là đau lòng.
Một lần nữa đáp xuống lưng Bá Vương, lại chạy đi.
Đây nhất định là một hồi thịnh hội, Kiếm giả cấp Kiếm Tôn từ khắp nơi trong Cổ Kiếm đại lục như tứ đại kiếm vực, thậm chí là kiếm vực hải ngoại cũng tới. Liên tục khởi hành tới Bách Thánh sơn, hoặc là một mình một đường, hoặc là kéo theo một đám, đại bộ phận đều chọn dùng phương thức phi hành, tám phương hội tụ.
Mỗi một Kiếm Tôn đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bọn hắn tràn ngập chờ mong giao thủ với Kiếm Tôn khác. Ngẫm lại mà xem, Kiếm Tôn ở trong Cổ Kiếm đại lục có bao nhiêu chứ? Có bao nhiêu cường giả ở trong đó đây?
Quan trọng nhất là sau khi đoạt được danh hiệu quán quân Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn, sẽ đạt được cái gì?
Là nơi có đại điện của Bách Thánh minh, trung tâm của trung ương Chủ Kiếm vực, trong vòng ngàn dặm chung quanh Bách Thánh sơn là một mảnh trống trải, không có thành không có trấn, dùng cái này để biểu hiện sự đặc biệt của Bách Thánh sơn.
Nhưng mà sau khi Bách Thánh Minh quyết định cử hành Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội đã tạm thờ kiến tạo căn cứ ở bốn phía dưới chân Bách Thánh sơn, để cho Kiếm giả tới từ bốn phương tám hướng trên Cổ Kiếm đại lục chạy tới.
Bằng không Cổ Kiếm đại lục có nhiều Kiếm Tôn như vậy, có người sớm chạy tới nơi này, có một ít người tới chậm, tuyệt đại đa số sẽ đuổi tới trước khi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội cử hành. Một khi tới đây cũng không thể không có nơi ở lại, loạn thành một đống được.
Bốn căn cứ tạm thời này có quy mô rất lớn, bên trong có từng gian nhà gỗ, tuy rằng là tạm thời, nhưng mà Bách Thánh Minh cũng dụng tâm. Những nhà gỗ kia đều có chất lượng khá tốt.
Sở Mộ cưỡi Bá Vương cũng tới căn cứ phía Đông. Lúc này thời gian cho tới Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chỉ còn một tháng.
- Bằng hữu, tọa kỵ của ngươi rất không tồi, ta rất thích, ra giá đi.
Khi Sở Mộ cưỡi Bá Vương đi vào căn cứ thì có mấy Kiếm Tôn chặn đường, trong đó có một người nhìn chằm chằm vào Bá Vương, ánh mắt nóng bỏng vô cùng. Rồi sau đó nói với Sở Mộ một câu.
- Không bán.
Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Bằng hữu, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, bỏ qua thôn này chưa chắc đã qua được điếm kia.
Vẻ mặt đối phương lạnh lẽo, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.
Sở Mộ không có nhìn đối phương, tranh giành miệng lưỡi không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà nơi này dường như không thể động thủ. Nhìn những Kiếm giả mặc áo giáp ở phía xa đã đại khái biết được, đó là Thánh kiếm vệ của Bách Thánh minh, bây giờ đang giữ gìn trị an của căn cứ tạm thời này, có quyền sinh quyền sát.
Một khi động thủ, cũng sẽ bị Thánh kiếm vệ bắt giữ, thậm chí là giết chết tại chỗ, ai cũng không có ngu như vậy.
Sở Mộ bỏ qua, còn Bá Vương thì trực tiếp đi lên phía trước. Khiến cho mấy Kiếm Tôn kia không thể không né tránh, nếu không nhất định sẽ bị thân thể khổng lồ của Bá Vương đụng phải, như vậy cũng không dễ chịu.
- Gia hỏa đáng chết.
Sắc mặt Kiếm Tôn bị Sở Mộ cự tuyệt lạnh lẽo, hai mắt tỏa ra hàn mang lập lòe nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Mộ. Trong lòng tràn ngập sát cơ, sát ý tràn ra.
- Nhị ca, chúng ta đi tìm hiểu thân phận của đối phương một chút, sau đó lại thương lượng.
Một Kiếm Tôn bên cạnh nói.
- Lão tam, đây là chuyện ngươi am hiểu, giao cho ngươi, đem toàn bộ chi tiết của hắn móc ra cho ta.
- Không thành vấn đề.
...
Sở Mộ cũng không ngờ một lời không hợp lại trêu vào một địch nhân. Bất quá không có biện pháp, ngoại hình của Bá Vương vô cùng phong cách, hơn nữa tràn ra lực lượng mạnh mẽ, không chỉ có là một đầu tọa kỵ tốt, cũng là trợ thủ tốt. Mặc cho ai nhìn vào cũng động tâm.
Cùng nhau đi tới trước, trước sau có trên trăm Kiếm Tôn đưa ra lời muốn mua Bá Vương, tất cả đều bị Sở Mộ cự tuyệt. Chỉ có điều có người bị cự tuyệt thì dây dưa mấy lần, có người thì buông tha. Cũng khó tránh khỏi không ít người sẽ ghi hận trong lòng.
Trong đó có một gia hỏa không từ bỏ ý định, luôn đi theo Sở Mộ, dường như muốn quấn chặt Sở Mộ không tha vậy.
- Sở huynh, đi theo ta, trước tiên đăng kí một chút, sau đó phân phối trụ sở.
Tên này gọi là Hoa Bất Tạ, nhìn qua so với Sở Mộ còn trẻ hơn, chỉ là không biết cụ thể là bao nhiêu tuổi, mặt mũi lúc nào cũng treo nụ cười, bộ dáng như không có phiền não, mồm lúc nào cũng ngậm một nhánh cỏ xanh.
Hoa Bất Tạ giống như vô cùng quen thuộc với Sở Mộ vậy. Ngay từ đầu muốn mua Bá Vương, sau khi bị Sở Mộ cự tuyệt cũng không có căm tức chút nào, lại nhất định muốn đi theo bên cạnh Sở Mộ. Dựa theo lời hắn nói, là bồi dưỡng cảm tình với Bá Vương, đợi tới lúc bồi dưỡng cảm tình tốt, tự nhiên có thể bắt cóc được Bá Vương.
Đối với chuyện này Sở Mộ cũng có chút bất đắc dĩ, Hoa Bất Tạ không biểu hiện ra chút địch ý nào, bộ dáng như quen thuộc đã lâu, lúc nào cũng cười cười nói nói khiến cho người ta nhẹ nhõm vui sướng.
Người phụ trách đăng ký tự nhiên là do Bách Thánh Minh sắp xếp, sau khi đăng ký xong, Sở Mộ nhận được một gian nhà gỗ, trùng hợp lại ở ngay bên cạnh nhà gỗ của Hoa Bất Không, thành hàng xóm của nhau.
- Sở huynh, nếu không chúng ta đi dạo một chút.
Hoa Bất Tạ nói, nhìn chằm chằm vào Bá Vương:
- Mang theo gia hỏa này nữa.
Dường như nghĩ tới cảnh tượng dễ nhìn nào đó, Hoa Bất Tạ phát ra tiếng cười cạc cạc.
Sở Mộ cũng mang theo Bá Vương, mặc dù sẽ tạo thành một hồi xao động. Nhưng mà tốt xấu gì nơi này cũng là Cổ Kiếm đại lục, cự thú mấy trăm, hơn ngàn trượng cũng có, có tạo thành xao động cũng không quá mãnh liệt. Huống chi hắn không dám để một mình Bá Vương ở lại, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì phiền phức lớn.
Một lượng lớn Kiếm Tôn tụ tập, chờ đợi Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội khai mạc. Một mặt tu luyện, một mặt trao đổi, luận bàn... Cũng có người bày quần hàng, đem những thứ mình không dùng được lấy ra bán hoặc là trao đổi.
*****
Thời gian không nhiều lắm, cố gắng tìm kiếm thứ có thể trong thời gian ngắn nhất làm tăng thực lực của mình lên.
Dù sao cũng là người có thân phận, không có khả năng giống như những người bán rong, hét to. Những Kiếm Tôn mở quầy hàng bầy bán kia chỉ đem những thứ muốn bán hoặc là trao đổi lên một cái bàn. Bên cạnh dựng một khối bảng hiệu, ghi rõ là bán ra hay là trao đổi.
Có Kiếm Tôn thì trực tiếp hơn, ghi rõ bên trên bảng giá cả của bảo vật muốn bán ra, hoặc là chỉ định muốn đổi lấy bảo vật nào.
Sở Mộ ôm tâm tư có cũng được mà không có cũng được đi với Hoa Bất Tạ. Lúc đi qua quầy hàng, liếc mắt nhìn bảng hiệu bên trên quầy hàng, lại nhìn bảo vật bên trên quầy hàng.
Trong lòng có suy nghĩ, Sở Mộ đi về phía một quầy hàng.
Bảo vật đặt bàn cũng không phải quá nhiều, nhưng rất có chỉnh tề. Có linh dược cũng có khoáng thạch, cũng có mấy khối ngọc hình dáng bất đồng.
Sở Mộ nhận ra, mấy khôi ngọc kia đúng là bảo ngọc ghi lại công pháp, bí pháp. Cũng không sai biệt lắm với đám bảo ngọc Sở Mộ thu được ở tầng thứ tư Cổ Kiếm mộ.
- Sở huynh, ngươi muốn vật gì sao?
Hoa Bất Tạ nói.
- Nhìn xem một chút mà thôi.
Sở Mộ nói, đương nhiên hắn cũng không nói rõ.
Trực giác nói cho Sở Mộ biết, trên quầy hàng này có bảo vật thích hợp với mình, chỉ là hắn không xác định là thứ nào mà thôi.
Chủ nhân quầy hàng, Kiếm Tôn kia là một nam tử trung niên, làn da ngăm đen, hai má góp lại, vẻ mặt khắc khổ, nhắm hai mắt lại dường như đang nghỉ ngơi. Nhưng mà tinh thần ý niệm của hắn luôn chú ý tới bên ngoài, chỉ cần có chút động tĩnh bất lợi với hắn, hắn sẽ lập tức phản ứng.
Ánh mắt của Sở Mộ từ quầy hàng chuyển tới người chủ quầy, cảm giác nhạy cảm khiến cho Sở Mộ biết rõ cơ bắp toàn thân của chủ quầy hàng kia đang căng cứng, lại chợt trầm tĩnh lại. Dường như hiểu rõ ở nơi này không có nguy cơ trí mạng.
- Đây là một cường giả quanh năm lăn lộn ở biên giới sinh tử.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Tuy rằng chủ quán này thu liễm khí tức chấn động, khó có thể cảm giác ra được. Nhưng mà Sở Mộ vẫn có thể cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm trên người đối phương. Đây tuyệt đối là người thân từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, quanh năm lăn lộn ở biên giới sinh tử. Loại người này cho dù thực lực không bằng đối phương nhưng cũng có thể chém giết đối phương, là cường địch.
Ánh mắt hắn lần nữa nhìn lên quầy hàng, tập trung vào mấy khối bảo ngọc. Trực giác nói cho Sở Mộ, bảo vật có tác dụng với hắn đang ở trong mấy khối bảo ngọc này.
Hai mắt nhắm lại, tinh thần ý niệm tràn ra, bao phủ mấy khối bảo ngọc, cẩn thận phân biệt, căn cứ vào cảm giác của mình mà phán đoán.
Hoa Bất Tạ nhìn bộ dáng của Sở Mộ, lại yên tĩnh tới thần kỳ, không có quấy rầy. Mà Bá Vương cũng im lặng đứng một bên.
- Ta muốn khối bảo ngọc này.
Sở Mộ chỉ vào một trong số mấy khối bảo ngọc, nói với chủ quầy hàng.
- Một ngàn vạn khối linh thạch cực phẩm.
Chủ quầy ngay cả mắt cũng lười mở ra, trực tiếp báo giá.
- Một ngàn vạn..
Tròng mắt Hoa Bất Tạ như muốn rớt xuống.
Lông mày Sở Mộ cũng nhíu lại một chút, một khối bảo ngọc không biết bên trong có công pháp gì lại muốn một ngàn vạn khối linh thạch Cực phẩm. Nói thật, quá nhiều, vạn nhất công pháp bên trong không đủ, chẳng khác nào là lãng phí.
Hơi suy nghĩ một chsut, Sở Mộ quyết định tin tưởng trực giác của mình.
Một ngàn vạn khối linh thạch Cực phẩm nếu như lấy ra quá nhiều, căn bản không bỏ xuống được, cũng may trước đó Sở Mộ đã đem đại bộ phận linh thạch cực phẩm đổi thành Linh thạch tạp tương ứng.
Lấy ra linh thạch tạp trả cho chủ quầy, Sở Mộ lấy đi khối bảo ngọc kia.
- Ta về trước.
Sở Mộ nói với Hoa Bất Tạ.
- Không có gì để đi dạo, ta cũng trở về.
Hoa Bất Tạ nói.
Căn nhà gỗ rất lớn, nhưng mà hình thể của Bá Vương không nhỏ, căn bản không có cách nào đi vào trong nhà gỗ, chỉ có thể đứng bên ngoài nhà gỗ, giữ cửa mà thôi.
Hoa Bất Tạ thì đứng một bên nói chuyện, đang bồi dưỡng cảm tình với Bá Vương. Chỉ là Bá Vương lại làm ra vẻ cự tuyệt người ngàn dặm với Hoa Bất Tạ.
Trong nhà gỗ, Sở Mộ từ trong giới chỉ không gian lấy ra khối bảo ngọc mới dùng một ngàn vạn linh thạch cực phẩm mua về. Nhìn vài lần, tinh thần lực lan tràn ra, bao phủ bảo ngọc, tiếp đó, dưới ý niệm, tinh thần lực bắt đầu rót vào trong Bảo Ngọc.
Sau mười tức, tinh thần lực thành công tiến vào trong bảo ngọc, một đoạn tin tức lập tức tiếp xúc với ý niệm của Sở Mộ, giống như nước chảy thành sông tiến vào trong đầu Sở Mộ.
Lượng tin tức không nhỏ, ước chừng dùng nửa khắc đồng hồ Sở Mộ mới tiếp thu hoàn tất.
- Thực sự là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Sở Mộ nhìn bảo ngọc đã bị nghiền nát thành bụi phấn trong tay, hai mắt lóe lên tinh mang, âm thầm nói một tiếng.
Hắn đang lo nên sắp xếp như thế nào cho Bá Vương, hình thể lớn như vậy, hơn nữa không phải là yêu thú, không có cách nào thu vào phong thú châu. Nếu như lạc đàn, nói không chừng sẽ bị Kiếm giả khác nhìn chằm chằm vào, rất là phiền toái.
Hiện tại tốt rồi, trong bảo ngọc này có một công pháp có thể giải quyết vấn đề này cho hắn.
- Cổ Ngự Thú thuật.
Cái gọi là Ngự Thú Thuật là một loại bí pháp thuần dưỡng yêu thú, cũng không thông thường, coi như tương đối trân quý. Nhưn gmaf Cổ Ngự thú thuật Sở Mộ mới thu hoạch được từ Bảo ngọc kia so với Ngự thú thuật càng thêm trân quý.
Sở Mộ gần đây rất tin tưởng trực giác của mình, lần này hắn vẫn tin tưởng như trước. Không khiến cho hắn thất vọng, trực giác của hắn lại mang tới cho hắn tiền lời cực lớn.
Tuy rằng còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng mà chỉ cần nhìn miêu tả bên trên Cổ Ngự thú thuật là Sở Mộ biết rõ, Cổ Ngự thú thuật này có giá trị không nhỏ. Nếu như chủ quầy kia mà biết được nói không chừng sẽ hối hận tới đứt ruột.
Một vạn khối linh thạch cực phẩm, nỗ lớn.
May mà loại bảo ngọc này rất là đặc thù, nó chỉ có thể truyền thừa một lần, một khi bị tinh thần ý niệm rót vào, tin tức truyền thừa sẽ bị rút đi, sau đó bảo ngọc sẽ tự động nghiền nát.
Bởi vậy cũng không có ai biết được rốt cuộc bên trong bảo ngọc có công pháp gì, bằng không đâu tới phiên Sở Mộ thu chỗ tốt? Coi như có duyên gặp được chỉ sợ cũng phải trả thêm một cái giá lớn nữa mới có thể đạt được. Thậm chí còn phải bộc lộ ra một ít át chủ bài mà hắn không muốn bạo lộ.
Bốn căn cứ lớn tạm thời này càng có nhiều Kiếm Tôn tới, nhà gỗ càng ngày càng ít.
← Ch. 0597 | Ch. 0599 → |