← Ch.0598 | Ch.0600 → |
Sở Mộ luôn ở trong nhà gỗ, dùng thời gian cả đêm tìm hiểu toàn bộ Cổ Ngự thú thuật. Lại tốn mất một ngày tu luyện thành công Cổ Ngự thú thuật.
Tu luyện Cổ Ngự thú thuật có thể nói vô cùng gian nan, gian nan tới mức không có cách nào luyện thành, cũng có thể nói rất là đơn giản, đơn giản tới mức chỉ cần vài ngày, thậm chí là một hai ngày là có thể luyện thành.
Bởi vì tu luyện môn Cổ Ngự thú thuật này cần có một điều kiện đặc thù...
Không Chi áo nghĩa.
Môn Cổ Ngự thú thuật này sở dĩ khiến cho Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ, cảm thấy phức tạp cũng có thể giải quyết là bởi vì nó không những thành công thuần dưỡng thú loại thành chiến thú, mà còn có thể mở ra một không gian chiến thú, cho chiến thú đi vào trong.
Kiếm giả không có lĩnh ngộ Không chi áo nghĩa, coi như đạt được môn Cổ Ngự thú thuật này cũng không có cách nào tu luyện thành công. Mà Kiếm giả lĩnh ngộ Không Chi áo nghĩa, trên cơ bản có thể trong thời gian ngắn tu luyện thành công.
Chỉ là, tu luyện thành công là một chuyện, thi triển ra được hay không lại là một chuyện khác. Đặc biệt là lần đầu tiên thi triển rất là quan tọng, phải là người và chiến thú cùng phối hợp với nhau, còn dùng con người làm chủ, chiến thú làm phụ. Thi triển Cổ ngự thú thuật, vận dụng Không chi áo nghĩa mở ra một không gian chiến thú.
Chỉ cần thành công mở ra không gian chiến thú, sau này có thể tùy ý để cho chiến thú đi ra hoặc là tiến vào trong không gian chiến thú.
Chỉ là, mở ra không gian chiến thú sẽ có động tĩnh rất lớn. Sở Mộ định rời khỏi nơi này, tới chỗ hẻo lánh mở, tránh cho Không Chi áo nghĩa bị người ta phát hiện.
Kiên quyết cự tuyệt thỉnh cầu không cho Hoa Bất Tạ đi theo, tuy rằng Hoa Bất Tạ này khiến cho Sở Mộ có cảm giác không tệ. Nhưng mà còn chưa tới mức có thể đem át chủ bài của mình cho đối phương biết rõ.
Hoa Bất Tạ cũng không phải là người không biết điều, hắn cảm nhận được vẻ kiêm quyết trong lời nói của Sở Mộ. Hắn không cảm thấy tức giận, bởi vì hắn biết rõ. Mỗi một người đều có bí mật của mình, không thích bị người khác biết rõ bí mật. Chuyện này không liên quan tới quan hệ của song phương thế nào.
Có một ít bí mật tốt nhất chỉ nên một mình bản thân biết rõ.
Cưỡi Bá Vương, Sở Mộ nhanh chóng rời khỏi căn cứ, tìm một nơi vắng vẻ.
Ngay khi Sở Mộ rời khỏi không lâu, lập tức có mấy Kiếm giả khởi hành đi tìm tung tích của Sở Mộ.
....
- Nơi này đủ vắng vẻ rồi.
Bá Vương dừng chân, nơi này là một cỗ sâu trong rừng rậm, ánh sáng lờ mờ, cách đó không xa có một dòng suối róc rách chảy qua, có tiếng nước chảy vô cùng dễ nghe vang lên. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, im ắng.
Nơi này khoảng cách so với căn cứ tạm thời đã rất xa, không sai biệt lắm có hơn mấy trăm dặm. Khí tức khi Sở Mộ mở ra không gian chiến thú sẽ không bị lộ.
Từ lưng Bá Vương nhảy xuống, tinh khí thần của Sở Mộ trên đường đi đã sớm điều chỉnh xong, luôn ở trong trạng thái đỉnh phong.
Thở dài một hơi, Sở Mộ nhìn bốn phía một vòng, lạnh nhạt nói:
- Một đường đi theo tới đây, các ngươi ra đi.
- Ha ha, xem ra lá gan của ngươi không nhỏ nha.
Tiếng cười to vang lên, từng đạo thân ảnh thoáng hiện tạo thành vòng vây, bao vây Sở Mộ và Bá Vương vào giữa.
Tổng cộng có bốn Kiếm giả, toàn bộ đều là Kiếm Tôn.
- Hóa ra là các ngươi.
Sở Mộ quét mắt một vòng, bốn Kiếm Tôn này đúng là bốn người đưa ra yêu cầu muốn mua Bá Vương lúc Sở Mộ vừa mới tới căn cứ, bị Sở Mộ từ chối mà thẹn quá hóa giận.
Xem ra bọn hắn luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của mình, lúc hắn vừa mới rời khỏi căn cứ tạm thời, lập tức đuổi theo.
- Tiểu tử, nếu như ngươi ngoan ngoãn đem đầu Man Hoang cự thú kia bán cho ta trước đó, tất cả đều vui vẻ, bình an vô sự. Đáng tiếc ngươi không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Hiện tại không còn cơ hội hối hận nữa rồi.
Một Kiếm giả cười lạnh liên tục, thanh âm quái khí nói với Sở Mộ.
Bốn Kiếm giả này tuổi tác đều chừng ba mươi mấy tuổi, trên người tràn ra sát khí đậm đặc, hiển nhiên là người hung ác, hai tay dính đầy máu tươi.
Thông qua khảo hạch Kiếm Tôn, Sở Mộ đã biết rõ thực lực của Kiếm Tôn chính thức không tầm thường. Bởi vậy hắn cũng không xem thường bốn Kiếm Tôn này một chút nào.
Vẻ mặt bốn Kiếm Tôn này dường như có chút xem thường Sở Mộ. Chỉ là nếu như cẩn thận nhìn vào đáy mắt bốn người có thể nhìn thấy trong đáy mắt bọn họ còn có một tia ngưng trọng.
Là Kiếm Tôn, có thể sống tới bây giờ, hơn nữa hai tay lại dính đầy máu sao lại là người cuồng vọng tự đại được chứ? Đó bất qusa chỉ là bề ngoài dùng để mê hoặc địch nhân mà thôi.
- Các ngươi không nên tới, không công lại vứt đi mấy cái mạng.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, nhìn qua dường như không đặt bốn người này vào trong mắt.
Bá Vương thì lắc lắc đầu, lỗ mũi thở phì phì, giống như ắt xì hơi. Đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào một Kiếm Tôn trong đó.
- Giết.
Cơ hồ cùng lúc, mấy tiếng quát vang lên, song phương đều trực tiếp xuất kiếm, Bá Vương cũng động.
Sưu một tiếng, Bá Vương hóa thành một đạo lưu quang, tốc độ toàn lực bạo phát, phóng tới một gã Kiếm Tôn. Móng vuốt sắc bén đánh ra, hung hăng chộp một trảo, không khí bị xé nứt, lưu lại dấu vết rõ ràng. Khí tức lạnh lẽo tràn ngập ra.
Kiếm Tôn kia lập tức cả kinh, đồng tử kịch liệt co rút lại. Hiển nhiên hắn không ngờ tốc độ của Bá Vương lại nhanh tới trình trạng đáng sợ như vậy.
Tác dụng của thiên chuy bách luyện khiến cho lúc này hắn cơ hồ vung kiếm theo bản năng, ngăn cản một trảo của Bá Vương. Hơn nữa mượn nhờ lực lượng quán tính lui về phía sau. Thi triển thân pháp, tránh đi một công kích khác từ trảo của Bá Vương.
Chỉ là trong nháy mắt, chỉ chừng một phần ngàn giây, Bá Vương hoàn thành hai trảo, một trảo bị ngăn cản, một trảo bị tránh đi. Chỉ là đòn sát thủ lúc này mới được bày ra.
Cái đuôi nhọn hoắt đột nhiên từ phía dưới đâm ra, Kiếm Tôn kia căn bản không ngờ tới còn một chiêu này. Hơn nữa tốc độ của cái đuôi nhanh hơn, lại thêm bất ngờ, tiếng phốc vang lên. Cái đuôi sắc bén vô cùng lập tức xuyên thủng qua bụng Kiếm Tôn này. Lực lượng mạnh mẽ lan tràn, Man Hoang thú lực cuồng bạo đánh vào trong cơ thể Kiếm Tôn, nội tạng bị nghiền nát toàn bộ.
Trong thời gian ngắn ngủi không tới một hơi, một trong bốn Kiếm Tôn chết dưới đuôi của Bá Vương.
Mà ba Kiếm Tôn bên ngoài thì đối chiến với Sở Mộ, vừa ra tay đã xuất ra kiếm ý cường hãn.
Chỉ là kiếm kỹ của bọn hắn đều thất bại, bởi vì Sở Mộ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
*****
- Lão tam, cẩn thận.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, thân ảnh Sở Mộ quỷ dị xuất hiện sau lưng một Kiếm Tôn. Vẫn bảo trì tư thế rút kiếm, nhìn tư thế này là muốn rút kiếm, lại giống như đã rút kiếm rồi, vừa mới tra kiếm vào vỏ.
Kiếm Tôn kia thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, chuyển thành thống khổ, muốn kêu to nhưng không có cách nào kêu lên thành tiếng. Toàn thân run rẩy, chỉ thấy y phục ở lưng hắn bị đứt, lộ ra làn da. Bên trong làn ra có một tia máu đỏ xuất hiện.
Tiếp đó, nửa người trên của Kiếm Tôn này theo tia máu bắt đầu đổ ập xuống.
- Tam ca.
- Tam đệ.
Hai mắt của hai Kiếm Tôn còn lại đỏ ửng.
- Giết hắn, báo thù cho lão tam.
- Lão ngũ cũng chết, giết.
- Muốn giết ta cũng nên chuẩn bị tâm lý bị giết.
Sở Mộ thoáng cười cười, Ngịch Không bộ được thi triển, xuất hiện bên cạnh một Kiếm Tôn khác, lại đâm ra một kiếm.
Người này trong bốn Kiếm Tôn xếp thứ hai, thực lực cũng tương đối mạnh mẽ cho nên chật vật tránh đi một kiếm của Sở Mộ. Phẫn nộ, nhưng mà hắn cũng không vì vậy mà mất đi lý trí.
Hắn phản kích lại, né tránh, đâm ra một kiếm.
Máu tươi rơi xuống, một cánh tay bay lên cao, trên bàn tay của cánh tay kia còn nắm một thanh kiếm.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng rừng cây, không có tay cầm kiếm tương đương bị phế. Tiếp theo một đạo hàn mang lóe lên, nhanh chóng bành trướng trước mắt hắn, xuyên thủng cổ họng hắn.
Cùng lúc đó ở một bên khác, móng vuốt sắc bén của Bá Vương đem thân thể một Kiếm Tôn cuối cùng xé rách.
Trong thời gian ngắn ngủi không tới mười tức, bốn Kiếm Tôn thực lực không kém, ngay cả thực lực chân chính còn chưa có thi triển ra đã chết dưới thân kiếm của Sở Mộ và móng vuốt sắc bén cùng cái đuôi của Bá Vương.
Không phải bọn hắn quá yếu, là Sở Mộ và Bá Vương quá mạnh mẽ.
Tuy rằng Sở Mộ thông qua khảo hạch Kiếm Tôn mới được có mọt năm, nhưng mà thực lực hắn không thể tính toán theo lẽ thường. Mà thực lực và tốc độ của Bá Vương quá mạnh mẽ, đủ để so sánh với những Kiếm Tôn đỉnh cấp kia.
Như bốn người Kiếm Tôn muốn giết Sở Mộ và cướp đi Bá Vương này, tuy rằng thực lực không kém, nhưng mà cũng chỉ có thể coi là Kiếm Tôn cấp độ trung trung mà thôi.
Giết bốn bọn hắn, Sở Mộ không có chút nặng nhọc nào, rất quen thuộc tháo oản luân không gian cực phẩm trên tay bọn hắn xuống, lại lấy đi kiếm khí. Sau khi lấy đi tất cả những đồ có giá trị, lại hủy thi diệt tích.
Vì ngăn ngừa bị quấy rầy, Sở Mộ lại cưỡi Bá Vương rời khỏi nơi này. Sau khi đi xa chừng mười dặm, tới một nơi càng thêm vắng vẻ, điều tức hoàn tất. Sở Mộ nhảy xuống khỏi lưng Bá Vương, bắt đầu thi triển Cổ ngự thú thuật.
Bước đầu tiên là khế ước ngự thú.
Muốn làm được vậy cần một ít thủ ấn phối hợp.
Đối với Sở Mộ mà nói, độ khó không lớn, dễ dàng thi triển ra được. Ngưng tụ một chút máu tươi và tinh thần ý niệm của Sở Mộ, hai thứ trộn lẫn, sau đó bay về phía trán Bá Vương.
Trí tuệ của vc không thấp, Sở Mộ cũng nói cho nó biết cho nên Bá Vương không có phản đối. Tùy ý để cho ấn ký kia rơi vào trên trán nó. Chợt, tiếng vang quái dị vang lên, ấn ký ngự thú từng chút một dung nhập vào trong trán Bá Vương, hóa thành một đường văn ấn ý.
Sở Mộ chỉ cảm thấy giữa hắn và Bá Vương dường như có một loại liên hệ thân mật, hắn có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của Bá Vương. Lúc này Bá Vương rất sung sướng, giống như trẻ con vậy.
Trên thực tế Bá Vương mới sinh ra chưa đủ một năm, quả thực xem như tiểu hài tử.
- Kế tiếp mới là bước thứ hai. Bá Vương, ngươi nên phối hợp cho tốt.
Sở Mộ vuốt đầu Bá Vương rồi nói. Hai mắt Bá Vương díp lại, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Hít sâu một hơi, Sở Mộ lui về phía sau ba bước, hai mắt lóe lên tinh mang vô cùng đậm đặc, phảng phất như đâm vào trong hư không. Hai tay lại lần nữa huy động, tạo thành từng tầng ảo ảnh, không ngừng chồng chất lên nhau, vô cùng huyền ảo.
Không Chi áo nghĩa chấn động, không chi lực từ hai tay Sở Mộ phóng ra. Giống như là gợn sóng khuếch tán ra. Trong nháy mắt đã bao trùm phương viện trăm trượng.
Mà ánh mắt Bá Vương thì nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn hai tay Sở Mộ, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Mở không gian chiến thú, đây không phải là chuyện nhẹ nhõm. Sở Mộ hết sức chăm chú, theo hai tay của hắn, dần dần một quang điểm trong suốt giữa hai tay hắn xuất hiện.
Chấn động kinh người xuất hiện, sóng xung kích đáng sợ tàn sát bừa bãi. Hết thảy cây cối trong phương viên ngàn trượng toàn bộ đều bị phá hủy, phảng phất như bị cuốn vào trong vết nứt không gian, biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi nào. Bá Vương xông về phía trước, phía trước giống như là một mặt nước, gợn sóng nhộn nhạo lan tràn. Bá Vương tiến vào, tiếp đó là cổ, sau đó là cả thân thể tiến vào bên trong.
Trong nháy mắt, Bá Vương phảng phất như tiến vào trong hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả chấn động dần dần yên lặng, Sở Mộ thở dài một hơi, vội vàng thi triển Không Chi áo nghĩa, bay khỏi nơi này.
Ngay khi Sở Mộ vừa mới rời khỏi chừng một phút đồng hồ có mấy đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trên không trung, nhanh chóng đáp xuống. Sau khi xem xét, truyền âm nói chuyện với nhau, sau đó mới mang theo một chút nghi hoặc rời đi.
Ước chừng qua một hai thời thần, cũng có một đám Kiếm giả tới, tìm hiểu bốn phía, cũng không có tìm được gì, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Bọn hắn cho rằng đây là bảo vật gì đó xuất hiện, nhưng mà không ngờ tới nơi lại không tìm được gì.
Có lẽ đã bị người nhanh chân tới trước thu lấy, có lẽ căn bản không có bảo vật gì.
...
Sở Mộ đi một vòng, trở lại căn cứ tạm thời, không có ai biết rõ hắn đi làm cái gì.
Trực tiếp tiến vào trong gian nhà gỗ, đóng cửa lại, tâm tình của Sở Mộ vô cùng vui sướng. Sau khi thi triển Cổ ngự thú thuật, hắn và Bá Vương thành lập khế ước, từ nay về sau Bá Vương chết hắn sẽ bị thương. Mà hắn chết Bá Vương cũng chết.
Nói cách khác, coi như có cường giả vừa ý với Bá Vương cũng không có cách nào cướp đi được.
Sở Mộ cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của không gian chiến thú. Cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Bá Vương, giống như ở trong hư vô, lại ở bên cạnh. Nhìn không thấy, sờ không được. Nhưng mà chỉ cần hắn nguyện ý là có thể triệu hoán Bá Vương ra được.
Bốn Kiếm Tôn kia chết đi cũng không khiến cho bất luận một ai chú ý. Thời giân trôi qua, ngày càng có nhiều Kiếm Tôn đi tới căn cứ tạm thời này.
← Ch. 0598 | Ch. 0600 → |