Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0610

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0610: Thực lực đáng sợ của Kiếm Tôn thập cường
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Kiếm Tôn đỉnh tiêm lâu năm lại bị một Kiếm Tôn thực lực không bằng hắn truy kích tới chật vật như vậy, chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng được.

- Thực lực Sở Mộ quả thực vẫn chưa tới cấp độ Kiếm Tôn đỉnh cấp sao?

- Phải nói tên này quả thực ở giữa Kiếm Tôn cao cấp và Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Nhưng mà hắn am hiểu cận thân chiến đấu, có thể đem kiếm thuật bản thân phát huy ra vô cùng tinh tế. Dưới loại trạng thái này, có lẽ hắn đã có chiến lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm.

Đào Phương đã điều chỉnh xong, né tránh, đánh ra một kiếm phản kích. Một kiếm này phảng phất như là một đạo kinh hồng, nhanh tới mức tận cùng. Là một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất hắn có thể thi triển ra hiện tại, không cầu giết địch, chỉ muốn bức lui Sở Mộ trong tích tắc, tranh thủ kéo giãn khoảng cách, chỉ một thời thần là cũng đủ rồi.

Một kiếm kinh diễm mà sáng chói, kiếm quang chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Rất nhiều Kiếm giả dám khẳng định, nếu như đổi lại bọn họ là Sở Mộ, bọn họ chưa chắc đã tiếp được một kiếm này. Phải lui về phía sau, mà một khi lui về phía sau, Đào Phương sẽ nắm lấy cơ hội phản kích.

Chỉ là bọn hắn không biết, một kiếm kinh diễm, sáng chói này trong mắt bọn họ, ở trong mắt Sở Mộ chỉ là không tệ, không hơn.

Không có né tránh cũng không có lui lại, cũng không có đón đỡ. Sở Mộ chém ra một kiếm, gióng như hồn nhiên thiên thành.

Lực lượng kiếm thuật lĩnh vực phát động, không gian trong phạm vi hơn một thước xung quanh thân kiếm lập tức bị ảnh hưởng, vặn vẹo, lực lượng dẫn dắt khiến cho một kiếm của Đào Phương không bị khống chế mà chệch sang bên cạnh.

Một kiếm toàn lực vượt xa người thường này, Đào Phương có cảm giác bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, kiếm không nằm trong khống chế của hắn mà chếch sang bên cạnh. Khiến cho hắn biến sắc, một kiếm này là một kiếm mấu chốt, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, nhưng mà hiện tại lại thất bại.

Mặc dù trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, Đào Phương cũng không có cách nào thay đổi loại cục diện này. Trong mắt người khác, chỉ là chứng kiến một kiếm sáng chói, kinh diễm của Đào Phương đột nhiên lại chếch sang bên cạnh một cách quỷ dị. Giống như Đào Phương cố ý buông tay cho Sở Mộ cơ hội vậy.

Đào Phương sẽ buông tay sao?

Đáp áp đương nhiên là không. Như vậy một kiếm này chếch đi hoàn toàn là vì một kiếm phản kích kia của Sở Mộ. Là một kiếm khiến cho đám Kiếm Tôn kinh hãi, sởn hết gai ốc.

Kiếm chếch đi, đại biểu cho cơ hội của Đào Phương cũng mất, đã không còn bất kỳ cơ hội lật ngược nào.

Kiếm quang như hàn mang tách ra trước mắt, tới gần. Ngay sau đó Đào Phương chỉ cảm thấy trên mi tâm mình truyền tới một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt. Lập tức lan tràn ra khắp đầu, phảng phất như muốn vỡ ra. Ý thức lâm vào trong bóng tối, giống như rơi xuống thâm uyên vậy.

Đào Phương, chết.

Sở Mộ chiến với Đào Phương một trận, cuối cùng Sở Mộ dùng thế áp đảo chấm dứt, lưu lại vô số rung động.

Sở Mộ biểu hiện sự cường đại của kiếm thuật cho đám Kiếm Tôn bên dưới. Chứng minh cho bọn họ biết, hóa ra không sử dụng kiếm thuật cũng có thể cường đại như vậy. Cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, chém giết đối phương.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, đám Kiếm Tôn vẫn cảm thấy mình không có cách nào làm được như Sở Mộ. Loại kiếm thuật quỷ thần khó lường này, cũng chỉ có Sở Mộ mới có thể làm được tới trình độ như vậy mà thôi.

Đương nhiên rung động thì rung động, đám Kiếm Tôn sẽ không thay đổi con đường của mình. Bọn hắn đi tới bây giờ, đối với con đường của mình rất là rõ ràng, cũng rất kiên định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa, đường kiếm thuật không có dễ đi như vậy.

Vẻ mặt bình tĩnh, Sở Mộ ngồi trên bàn tiệc, không nói một lời. Trong đầu đang cảm nhận lại dư vị chiến đấu vừa rồi. Dùng vị trí người đứng ngoài quan sát, như vậy mới có thể càng thêm hoàn mỹ.

Mà Đào Phương thì vẻ mặt khó coi, có chút uể oải.

So kiếm thuật hắn bị một kiếm của Sở Mộ đánh bại, bây giờ dùng thực lực chỉnh thể chiến đấu, hắn vẫn bị Sở Mộ chém giết. Bởi vì không có thời gian để cho hắn bày ra thực lực chân chính sao?

Lấy cớ, tất cả chỉ là lấy cớ. Nguyên nhân thực sự là hắn không đủ cường đại.

Nếu như hắn đủ cường đại, tự nhiên có thể ứng phó Sở Mộ tiến công, tự nhiên có thể thong dong kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ, sau đó dùng kiếm kỹ đuổi giết Sở Mộ.

Không có nếu như, không đủ cường đại thì chỉ có thể bị thua mà thôi.

- Nếu hắn có thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm, có lẽ có thể chống lại Kiếm Tôn cực hạn.

Thần niệm của các Kiếm Thánh va chạm, nói chuyện với nhau. Đến lúc này, qua hai trận, Sở Mộ đều không có thể hiện ra thực lực Kiếm Tôn đỉnh cấp. Kiếm Thánh cũng không có bổn sự mạnh như vậy, có thể nhìn thấu thực lực chân thật của Sở Mộ.

Rung động dần dần lắng xuống, chiến đấu lại tiếp tục.

Vòng chiến đấu thứ hai có năm ngàn người, tổng cộng có hai ngàn năm trăm trận. Sau khi hoàn tất, chiến đấu vòng thứ ba lập tức bắt đầu.

Trận đầu vòng thứ ba đã khiến cho mọi người sôi trào. Bởi vì hai vị Kiếm Tôn tham dự trận chiến này đều có thực lực Kiếm Tôn cực hạn.

Có thể nói trận chiến này là trận chiến của Kiếm Tôn cực hạn với nhau.

- Kiếm Tôn cực hạn rốt cuộc mạnh bao nhiêu, để cho ta xem một chút.

Sở Mộ âm thầm nói, hai mắt có tinh mang hiện lên.

Hai Kiếm Tôn này có quen, dường như trước đó còn có xung đột, sau khi trào phúng đối phương vài câu, rút kiếm, toàn lực ra tay.

Phương thức của Kiếm giả trên Cổ Kiếm đại lục tương đối nhất trí, lúc không có kiếm kỹ, thường thường là thi triển các loại kiếm thuật đối chiến. Ví dụ như trước đó, lúc Sở Mộ vẫn còn ở Kiếm Khí cảnh, thi triển Thanh Phong kiếm thuật vậy... Một khi đối chiến, chỉ chờ thời cơ phù hợp, thi triển kiếm chiêu tuyệt sát mà thôi.

Đợi tới lúc Kiếm giả dần dần trở nên cường đại, những kiếm thuật kia đã không thích hợp sử dụng. Bọn hắn sẽ vứt bỏ những kiếm thuật kia, dùng kiếm kỹ làm chủ. Lúc cận thân thì dùng kiếm thuật làm phụ trợ.

Hai Kiếm Tôn vừa mới ra tay, trong lòng Sở Mộ đã chấn động. Kiếm kỹ của bọn hắn rất là cường đại. Sở Mộ lại thay bản thân mình vào một người trong đó, hắn phát hiện ra mình không có cách nào kháng cự được uy lực kiếm kỹ kia.

- Kiếm ý tối thiểu cũng lĩnh ngộ tới chín thành.

Âm thầm nói ra, trong lòng Sở Mộ vẫn còn rung động như trước.

Chín thành kiếm ý, so với kiếm ý của Sở Mộ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa áo nghĩa cũng lĩnh ngộ sâu hơn Sở Mộ, dưới sự kết hợp, uy lực càng thêm đáng sợ.

*****

Đương nhiên, đổi thành Sở Mộ, hắn cũng không ngốc nghếch mà đi ngạnh kháng.

Kiếm ra, kiếm kỹ rít gào, kiếm quang phá không, không thể ngăn cản.

Kiếm kỹ va chạm, hóa thành làn sóng năng lượng cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi, trùng kích tám phương. Phong cấm chung quanh Vạn Chiến thai lập lòe, làn sóng năng lượng tán loạn.

Phảng phất như biển cả rít gào, thiên hà treo ngược, phi tinh củng nguyệt.

- Sát.

- Chết.

Hai Kiếm Tôn liên tục hét to, sau kiếm kỹ, hai người tới gần nhau, hai kiếm va chạm. Dùng khí thế mênh mông chém xuống, dùng góc độ quỷ dị, xảo trá đâm ra.

Tia lửa bắn ra, thanh âm chói tai vang vọng, chấn động. Sóng âm tàn sát bừa bãi.

Dưới kiếm thuật va chạm, tìm kiếm thời cơ, kiếm kỹ ra tay.

Kiếm kỹ có uy lực mạnh, cũng có yếu. Hơn nữa cũng có đánh cận thân và đánh ra, kiếm kỹ uy lực yếu không nhất định sẽ không có tác dụng. Nếu như nắm bắt thời cơ và lợi dụng hoàn cảnh tốt, kiếm kỹ phù hợp, như vậy có thể chém ra uy lực mạnh nhất của kiếm kỹ.

Kinh nghiệm chiến đấu của hai Kiếm Tôn này vô cùng phong phú, rất biết nắm bắt thời cơ. Bởi vậy bọn hắn tới gần rồi sử dụng kiếm thuật. Ngẫu nhiên xen kẽ những kiếm kỹ uy lực nhỏ yếu nhưng tốc độ cực nhanh công kích đối phương, cố gắng làm cho đối phương lộ ra sở hở.

Đám Kiếm Tôn bên ngoài Vạn Chiến thai nhìn vào như đắm chìm trong đó.

Thời gian trôi qua, một phút đồng hồ qua đi, hai Kiếm Tôn cực hạn vẫn tiếp tục chiến đấu.

Dựa theo loại tình huống này đoán chừng sẽ bất phâm thắng bại. Nhưng mà ở trên Vạn Chiến thai, chỉ có phân ra sinh tử mới được.

Cuối cùng một Kiếm Tôn bị tổn thương, bị một kiếm của đối phương lấy mạng.

Trận tiếp đó là Liệt Sơn Kiếm Tôn Liệt Sơn Hổ giao đấu với một Kiếm Tôn cực hạn khác.

Liệt Sơn Hổ là một trong Kiếm Tôn thập cường được mọi người công nhận. Bất quá tới bây giờ hắn còn chưa ra tay bộc lộ thực lực chân chính, bởi vậy cũng không có người nào biết hắn rốt cuộc cường đại tới mức nào.

- Liệt Sơn Hổ, ta sẽ dùng thực lực của ta nói cho ngươi biết. Ngươi không phải là một trong Kiếm Tôn thập cường.

Kiếm Tôn cực hạn, đối thủ của Liệt Sơn Hổ nói. Đều có thực lực Kiếm Tôn cực hạn, lại không được liệt vào trong Kiếm Tôn thập cường, khó tránh khỏi có chút bất mãn, thậm chí là ghen ghét.

- Xuất kiếm đi.

Ánh mắt Liệt Sơn hổ giống như nhìn tôm tép nhãi nhép đang nhảy lên trên mặt nước vậy.

Đám người Tô Hạo Sa thì mỉm cười, trong nụ cười kia mang theo một tia khinh thường. Kiếm Tôn thập cường được người ta công nhận, cũng chỉ có bọn hắn rõ ràng nhất thực lực bọn hắn thế nào.

Chỉ sợ trong tất cả Kiếm Tôn ở đây cũng chỉ có chính bọn hắn mới có thể chống lại những người khác trong Kiếm Tôn thập cường. Có lẽ sẽ có ngoại lệ, nhưng mà rất ít, rất ít.

- Thiên Long trảm.

Trong lòng Kiếm Tôn kia tức giận, cảm thấy mình bị xem nhẹ. Dưới lửa giận, hắn đánh ra một kiếm.

Tiếng rồng ngâm vang lên, một kiếm chém ra. Trong lúc mơ hồ giống như chứng kiến một đầu giao long phá không, đang giương nanh múa vuốt. Dùng tư thế bá đạo giá lâm, phóng tới Liệt Sơn Hổ.

Liệt Sơn Hổ không chút sứt mẻ, tùy ý để cho giao long kia bắn tới, khóe miệng hắn thì nở nụ cười nhàn nhạt:

- Uy lực không tệ, nhưng mà... Vẫn quá yếu...

Dứt lời, giao long đã đi qua được một nửa, trong nháy mắt nữa sẽ đánh trúng Liệt Sơn Hổ.

- Chiêu thứ nhất, Hổ thôn long.

Thanh âm của Liệt Sơn Hổ giống như rít gào, gióng như là Hổ khiếu sơn lâm, tay chém ra một kiếm. Thoáng chốc, chỉ thấy một đầu mãnh hổ từ trong hư vô nhảy ra, phóng về phía đầu giao long trên không trung, miệng mở lớn, nuốt đâu giao long kia vào trong bụng.

Mãnh hổ ở trên không trung bành trướng lên một vòng, càng thêm to lớn, uy mãnh. Thân thể nhấp nhô vài lần, móng vuốt chộp về phía Kiếm Tôn kia.

Kiếm Tôn kia ngây ngốc, bởi vì hắn chưa từng thấy qua kiếm kỹ mình bị người ta đánh bại như vậy. Lại bị nuốt luôn mất, rốt cuộc sao đối phương lại làm được như vậy?

Mãnh hổ đáp xuống, móng vuốt đem Kiếm Tôn chưa kịp phản ứng kia xé rách. Máu tươi bắn ra, hóa thành bạch quang rồi biến mất.

Sau khi đầu mãnh hổ này đáp xuống, miệng rít gào một tiếng, lông mao trên người dựng lên, trông rất sống động, phảng phất như một đầu cự thú tới từ viễn cổ vậy.

Sau ba tức, mãnh hổ vừa rồi tán loạn, kiếm ý, kiếm nguyên và lực lượng áo nghĩa do Liệt Sơn Hổ ngưng tụ mà thành con mãnh hổ này, cũng không phải là mãnh hổ sinh động chính thức.

- Thật mạnh.

- Đều là Kiếm Tôn cực hjan, thật không ngờ lại đánh bại đối thủ một cách đơn giản như vậy.

- Liệt Sơn Hổ này không hổ là một trong mười người được công nhận là Kiếm Tôn thập cường. Thực lực thật đáng sợ, chống lại hắn, ngay cả một điểm nắm chắc ta cũng không có.

Một Kiếm Tôn cực hạn sợ hãi than, nói.

Đồng tử Sở Mộ kịch liệt co rút lại, hắn bị một góc thực lực giống như núi băng của Liệt Sơn Hổ làm cho khiếp sợ.

Dùng nhãn lực của hắn, thường thường có thể nhìn ra không ít chi tiết tỉ mỉ. Thí dụ như vừa rồi Liệt Sơn Hổ thi triển ra chiêu hổ thôn long kia, nghiêm túc mà nói, cũng không phải là kiếm kỹ gì.

Sở dĩ nói ba chữ hổ thôn long có lẽ chỉ là Liệt Sơn Hổ có chút tâm tư vui đùa một chút mà thôi. Bởi vì kiếm kỹ của đối phương là Thiên Long trảm, còn ngưng tụ ra một đầu giao long tới công kích Liệt Sơn hổ.

Một chiêu hạ bút thành văn, không phải là kiếm kỹ, uy lực lại còn hơn rất nhiều kiếm kỹ. Từ điểm này cũng có thể thấy được sự khống chế đối với thực lực bản thân của Liệt Sơn Hổ đã đạt tới cấp độ mà Kiếm Tôn bình thường hoàn toàn không có cách nào với tới được.

Dễ sai khiến, tùy tâm.

Hạ bút thành văn là kiếm kỹ, đương nhiên loại kiếm kỹ này không thể nào so sánh được với những loại kiếm kỹ mà bản thân hắn nắm giữ. những kiếm kỹ kia mới là kiếm kỹ thiên chuy bách luyện, kiếm kỹ cường đại chính thức.

Chỉ là kiếm chiêu hạ bút thành văn tạm thời đã có thể đánh tan kiếm kỹ của đối phương. Loại thực lực này, Sở Mộ sao lại không cảm thấy khiếp sợ cơ chứ?

- Nếu là Kiếm Tôn cực hạn bình thường, dùng thực lực của ta bây giờ. Chưa hẳn đã không thể chiến một trận. Nhưng nếu là loại Kiếm Tôn cực hạn như Liệt Sơn Hổ. Ta hiện tại còn kém rất xa.

Sở Mộ thầm nghĩ, thở dài một hơi. Chính hắn cũng không thể xác định, nếu như đối mặt với loại Kiếm Tôn cực hạn như Liệt Sơn Hổ, hắn có thể đối được mấy kiếm?

Một kiếm? Hai kiếm? Hay là ba kiếm?

Không có giao thủ cho nên không biết được sẽ tiếp được bao nhiêu kiếm. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, hắn bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Kiếm Tôn cực hạn như Liệt Sơn Hổ, cho dù dùng hết toàn lực cũng giống vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)