← Ch.0066 | Ch.0068 → |
Trở nên sắc bén vô cùng. Bất kể là gió nhẹ hay gió mát, gió to, cuồng phong hay gió bão, hình như đều biến thành kiếm phong. Hình như trong gió biển có một thanh kiếm vung lên, chém ra. Lập tức có gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão kiếm quét tới lao ra, cắt ngang trời đất.
Gió đang tức giận gào thét, vang vọng trời đất.
Một kiếm này dường như phát ra về phía mình, khiến trong lòng Sở Mộ chấn động, có một cảm giác bị xé nát. Theo bản năng, hắn vận dụng kiếm khí, ngưng luyện khí thế của bản thân để đối đầu. Hắn có một cảm giác giống như mình đối đầu với trời đất vậy, bản thân quá nhỏ bé.
Nhưng phong mang cứng cỏi, tiến thẳng không lùi, không sợ hãi, vượt mọi chông gai, các loại tất cả lại lan tràn khắp toàn thân.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, dường như ngày đêm thay đổi bất ngờ, thời không chảy ngược, toàn thân Sở Mộ chấn động, tỉnh táo lại.
Màu xanh biến mất. Gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão biến mất. Tất cả giống như là một giấc mộng. Trong mắt Sở Mộ lộ ra mấy phần mờ mịt.
Ở trước mắt hắn, bức tranh gió đã hoàn toàn mở ra. Tất cả hiện tượng kỳ lạ đều biến mất. Trên bức tranh, có hình vẽ. Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm đang vung lên, chém ra. Dưới thanh kiếm có từng làn gió xanh đang cuốn về phía trước. Hình vẽ có vẻ đặc biệt đơn giản.
Rất khó có thể tưởng tượng nổi, bức tranh vẽ với các đường nét nhìn qua đơn giản, hoàn toàn không có gì tinh xảo, không ngờ lại là một vật chí bảo.
Nhưng Sở Mộ lại biết, cảm giác vừa rồi cũng không phải là giấc mơ. Trong bức tranh này ẩn chứa bí mật lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, hình như vẫn muốn nhìn được bí mật trong đó.
Két két két.
Tiếng bánh răng lại vang lên lần nữa. Cánh cửa lớn kim loại của mật thấtlại từ từ mở ra. Đi vào trong là một bóng người cao to uy mãnh.
Tiếng cửa mở ra quấy nhiêu Sở Mộ đang trầm tư nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, khiến hắn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại.
- Thế nào? Có lĩnh ngộ được cái gì hay không?
Sở Đương Hùng bước tới, hỏi, đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ chờ mong.
- Có.
Ở dưới ánh mắt mong chờ của Sở Đương Hùng, Sở Mộ khẽ gật đầu:
- Có thu hoạch.
- Là thu hoạch gì vậy?
Sở Đương Hùng chợt lách người, xuất hiện ở bên cạnh Sở Mộ, hai mắt càng sáng ngời. Ánh mắt kia khiến Sở Mộ cảm thấy da đầu tê dại.
- Là một chiêu kiếm kỹ.
Sở Mộ theo bản năng lui về phía sau một bước, nói.
- Kiếm kỹ?
Sở Đương Hùng nhướng mày, suy nghĩ một chút:
- Kiếm kỹ thế nào? Phẩm cấp rất cao sao?
- Chắc hẳn là như vậy đi. Kiếm kỹ siêu giai: Phong Chi Tương.
Sở Mộ nói:
- Chỉ là, ta vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, không có cách nào thi triển ra.
- Kiếm kỹ siêu giai!
Sở Đương Hùng kinh ngạc kêu lên một tiếng, trợn mắt há hốc mồm vô cùng kinh ngạc.
Thảo nào Sở Đương Hùng sẽ cảm thấy khiếp sợ. Sở gia là gia tộc nhỏ như vậy, thu thập, tàng trữ kiếm thuật cũng không nhiều. Trong đó, lấy kiếm thuật nhập môn và kiếm thuật cấp thấp là chính. Số ít là kiếm thuật trung giai.
Về phần kiếm thuật cao giai, Sở gia cũng chỉ có một môn mà thôi, còn không phải là bản trọn vẹn. Đối với loại cấp bậc gia tộc như Sở gia này, kiếm thuật cao giai khó cầu. Kiếm kỹ siêu giai chính là thứ chỉ nghe được từ lời bàn tán.
- Có thể viết ra hay không?
Sở Đương Hùng sau khi khiếp sợ, vẫn là mừng như điên. Hắn cố nén kích động trong lòng, âm thanh run rẩy hỏi Sở Mộ, vẻ mặt chờ mong.
- Sợ rằng không được. Trừ khi, chờ ta lĩnh ngộ nắm giữ đã.
Sở Mộ nói.
- Được.
Sở Đương Hùng gật đầu, khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Chờ sau này, ngươi nắm giữ chiêu kiếm kỹ siêu giai này, hi vọng ngươi có thể viết ra, giao cho Sở gia.
- Yên tâm đi, gia gia.
Sở Mộ nghiêm mặt nói.
- Nếu ngươi đã xem qua bức tranh gió, từ đó nhận được một môn kiếm kỹ siêu giai, vậy bức tranh gió này đối với ngươi đã không có ích lợi gì nữa.
Sở Đương Hùng nói:
- Đi thôi.
Sở Mộ quay đầu lại, liếc mắt nhìn bức tranh gió. Hoàn toàn chính xác. Nhìn qua, chính là một bức tranh bình thường, không nhìn ra bất kỳ điều gì huyền ảo. Hắn không thể làm gì khác hơn là cuộn lại, theo Sở Đương Hùng rời khỏi mật thất.
...
- A Mộ, ngươi đi về trước đi. Ta hi vọng ngươi có thể trở nên cường đại hơn. Về phần chuyện của Vương gia, để ta tới xử lý.
Sở Đương Hùng nói.
- Được.
Sở Mộ gật đầu, rời khỏi viện của Sở Đương Hùng, đi về phía Hành Vân Viện.
Hắn hiểu rõ ý tứ của Sở Đương Hùng. Lúc này đây, gia chủ Vương gia Vương Nhật Côn dẫn theo Vương Kỳ tới cửa, nói là chúc thọ, kì thực là quấy rối, muốn khiến cho thanh danh của Sở gia quét rác. Có lẽ ở sau lưng vẫn có nguyên nhân gì đó đặc biệt cũng không chừng. Không ngờ Sở Mộ xuất hiện, không chỉ khiến cho tính toán của bọn họ thất bại, còn khiến cho bọn họ tự ăn quả đắng.
Lần này, Vương gia liền trở thành kẻ bị chê cười. Trong lòng Vương Nhật Côn Vương Kỳ nhất định vô cùng căm hận Sở Mộ. Nói không chừng sẽ lấy ra thủ đoạn ngầm đối phó với Sở Mộ. Không thể nghi ngờ là một phiền phức.
Sở Đương Hùng muốn đích thân xử lý chuyện này, sẽ miễn đi phiền toái này cho Sở Mộ, cũng thể hiện ra uy hiếp và tự tin của mãnh hổ Sở gia.
- Phong Chi Tương là kiếm kỹ siêu giai, uy lực hẳn phải đặc biệt cường đại. Chỉ là, hiện tại ta vừa lĩnh ngộ được một chút da lông, còn xa mới đủ. Hơn nữa, kiếm khí tu vi của ta, vẫn quá yếu. Căn bản là không có cách nào thi triển ra được kiếm kỹ siêu giai.
Sở Mộ vừa đi đường, vừa âm thầm suy nghĩ.
- Chỉ có điều, ngoại trừ kiếm kỹ siêu giai Phong Chi Tương ra, ở trên phương diện lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, cũng rõ ràng đã nâng cao, Ý Cảnh Phong đạt được ba thành, so với Lăng Phong Chưởng Viện cũng không sai biệt lắm. Chỉ là kiếm khí tu vi mới bát đoạn trung kỳ mà thôi. Trọng điểm hiện tại vẫn là nâng cao kiếm khí tu vi.
Quan sát bức tranh gió, không chỉ có để Sở Mộ nâng cao Ý Cảnh Phong lên một thành, đạt được hơn ba thành, đã không thua kém gì với Lăng Phong Chưởng Viện, lại thu được một môn kiếm kỹ siêu giai: Phong Chi Tương.
Trừ điều đó ra, tu vi kiếm khí của Sở Mộ, cũng mượn tiến bước này, từ bát đoạn sơ kỳ tăng lên tới bát đoạn trung kỳ. Điều này bình thường, cũng cần phải dùng tới ba bốn viên Luyện Khí Hoàn.
- Ngoài ra, kiếm thế vẫn khó có thể nhập môn, ngày hôm nay, lại một lần nhập môn.
Sở Mộ thì thào nói.
Kiếm thế, khác với ý cảnh, là một loại tiêu chí kiếm đạo nhập môn, cũng không phải mỗi một kiếm giả đều có thể lĩnh ngộ nắm giữ được. Thậm chí còn khó có thể lĩnh hội hơn so với ý cảnh.
Ở trên phương diện kiếm thế, Sở Mộ bỏ ra tương đối nhiều công sức, lúc ẩn lúc hiện chạm tới da lông. Không nghĩ tới ngày hôm nay, sau khi quan sát bức tranh gió, lại có thu hoạch rõ ràng.
- Chỉ có điều, ta cảm giác kiếm thế này lại không hoàn chỉnh. Xhắc hẳn là xem như là nửa bước kiếm thế.
Sở Mộ thầm nghĩ. : Sói Già
*****
Mất khoảng một khắc đồng hồ, Sở Mộ bảy rẽ, tám ngoặt, đi vào Hành Vân viện, liền nhìn thấy Sở Thiên đang luyện kiếm. Trên ghế đá trong góc bên cạnh có một người đang ngồi. Nhìn kỹ, không ngờ người đó là Sở Hồng.
- Nàng tới nơi này làm gì?
Sở Mộ hiện lên một nghi vấn, nhưng liền vứt bỏ vấn đề này.
- A Mộ, đệ đã trở về.
Sở Thiên đang luyện kiếm, khóe mắt thoáng nhìn thấy Sở Mộ, lập tức dừng lại, hô lên. Hắn bước về phía Sở Mộ, đồng thời, khóe mắt không ngừng liếc sáng bên, bĩu môi, ra hiệu cho Sở Mộ nhìn về phía Sở Hồng.
Sở Hồng, cũng thấy Sở Mộ, lập tức đứng lên, mặt không thay đổi hình dáng, nâng kiếm đi nhanh tới.
Sở Mộ nhìn Sở Thiên một chút, lại nhìn về phía Sở Hồng, có phần chẳng biết tại sao.
- Sở Mộ, ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Sở Hồng đi tới, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Sở Mộ, quát lớn.
- Chính là như vậy.
Sở Thiên xua hai tay một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lúc này Sở Mộ mới biết được, nhưng lại không hiểu, Sở Hồng tại sao phải tới khiêu chiến mình.
- Nàng không tin Vương Kỳ là bị đệ đơn giản đánh bại.
Sở Thiên giải thích:
- Cho nên...
- Không sai. Sở Mộ, ta tuyệt đối không tin, Vương Kỳ là bị ngươi đánh bại. Trừ khi, ngươi có thể dễ dàng đánh bại ta.
Sở Hồng lạnh lùng nói, bộ dạng Sở Mộ không đánh cùng nàng, tuyệt đối không bỏ qua thế.
- Nàng nguyện ý tin cũng tốt, không tin cũng được. Đây đều là chuyện của nàng.
Sở Mộ nói.
- Không được. Ngày hôm nay bất kể như thế nào, ngươi đều phải tiếp nhận sự khiêu chiến của ta.
Sở Hồng nói, quyết không bỏ qua. Nàng chính là một người quật cường, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
- A Mộ, ta nghĩ đệ vẫn nên ứng phó một chút thì tốt hơn.
Sở Thiên nói.
Làm đối thủ cũ của Sở Hồng, Sở Thiên đối với tính tình của Sở Hồng, thật ra rất hiểu. Hắn biết bị nàng quấn lên là một chuyện rất phiền phức.
- Đã như vậy, xuất kiếm.
Sở Mộ nhìn Sở Hồng, thản nhiên nói. Một khí thế đang ngưng tụ, nổi lên.
- Tiếp ta một kiếm.
Sở Hồng nhất thời có cảm giác bị xem nhẹ. Nàng tức giận quát một tiếng, một kiếm đâm tới. Kiếm quang sắc bén biến đổi, giống như một đóa hoa tươi phóng ra. Không ngờ là một thức lợi hại nhất trong các thức cơ bản của Bách Hoa Kiếm Thuật.
- Kiếm thế!
Sở Mộ khẽ quát một tiếng. Đột nhiên, trong thân thể của hắn hiện ra một khí thế cường hãn sắc bén, giống như núi cao ép xuống, lại giống như sóng thần cuồng bạo, có một loại phong quang dũng giả tiến thẳng không lùi, vượt mọi chông gai, không hề khiếp sợ
Sở Hồng chỉ cảm thấy, Sở Mộ trước mắt hình như trong nháy mắt đã trở nên cao lớn, có một phong quang sắc bén, dường như thanh kiếm hướng thẳng lên trời, nhắm thẳng vào trời cao, bàng bạc, mênh mông, vô cùng vô tận nghiền ép đến.
Tim nàng chợt đập nhanh, hụt hơi, không có cách nào hít thở. Toàn thân như nhũn ra. Sở Hồng chỉ cảm thấy mình bị áp chế, khó có thể nhúc nhích. Dưới bóng dáng Sở Mộ đang không ngừng phóng đại, nàng cảm giác được mình nhỏ bé và vô lực. Trong nháy mắt, tư duy đều dừng lại.
Sở Thiên đứng ở bên cạnh, trong đầu cũng trở nên trống rỗng, toàn thân vô lực, thiếu chút nữa ngã xuống xuống.
Giống như ảo giác vậy, Sở Mộ trong mắt Sở Hồng lại khôi phục nguyên dạng. Bất tri bất giác, kiếm trong tay Sở Hồng rơi trên mặt đất. Sắc mặt Sở Hồng trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, tóc ướt sũng, dán ở trên gương mặt. Trông nàng có vẻ có chút chật vật. Trong mắt nàng lại tràn ngập sự hồi hộp, lo sợ.
Ở trong nháy mắt kia, nàng không ngờ không có cách nào xuất kiếm, không cách nào khống chế mình xuất kiếm. Nếu như Sở Mộ muốn giết nàng, chỉ cần trong thời gian nháy mắt.
- Cái này... cái này... đây là cái gì vậy?
Sắc mặt Sở Thiên có chút trắng bệch, lắp ba lắp bắp hỏi. Dù sao không phải nhằm vào hắn, cũng có chút khoảng cách, bởi vậy hắn bị ảnh hưởng không mãnh liệt giống như Sở Hồng.
Sở Hồng liên tục hít sâu mấy lần, nhặt thanh kiếm lên, mắt cũng nhìn về phía Sở Mộ, đợi Sở Mộ trả lời.
- Kiếm thế.
Sở Mộ thản nhiên nói, sau đó thu hồi ánh mắt, rời đi. Nửa bước kiếm thế, hiệu quả cũng không tệ. Nhưng Sở Mộ cảm giác được, lực lượng linh hồn của mình rõ ràng đã tiêu hao một ít, có một cảm giác mệt mỏi quá độ.
- Kiếm thế...
Sở Thiên và Sở Hồng thì thào lặp lại một lần, có chút mờ mịt có chút không hiểu, nhìn theo bóng lưng Sở Mộ rời đi. Trong lúc nhất thời, bọn họ đứng ngây ra thành pho tượng.
Nếu như Sở Mộ biết, sau này sẽ gặp phiền toái, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi triển nửa bước kiếm thế để chấn áp Sở Hồng. Thậm chí, hắn sẽ không đi đánh bại Sở Hồng.
- Sở Mộ, ta muốn đi học tập kiếm thuật của ngươi.
Ánh mắt Sở Hồng vô cùng kiên định, một tư thế cho dù long trời lở đất cũng tuyệt đối sẽ không dao động. Sở Mộ đặc biệt đau đầu.
Sở Thiên ở bên cạnh, âm thầm cười trộm. Hắn nhìn Sở Mộ lộ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Đây cũng không phải là Sở Thiên có ác ý gì đối với Sở Mộ. Chỉ là bởi vì, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển quá lớn.
Ban đầu, Sở Mộ chính là một kẻ đáng thương sinh sống ở dưới hào quang của Sở Thiên. Tuy rằng chính hắn không mấy lưu ý, nhưng Sở Thiên cũng chưa từng cho rằng như thế. Mà lần này Sở Mộ trở về lại giống như thoát thai hoán cốt vậy, khiến mọi người kinh ngạc vạn phần.
Không nghĩ tới chính là, bởi vì Vương Kỳ xuất hiện, làm cho Sở Mộ cuối cùng ra tay, mới khiến cho đám người Sở Thiên biết, sự thay đổi của Sở Mộ trong mấy tháng qua là lớn tới mức nào. Có thể nói là long trời lở đất.
Vẫn cho rằng kiếm thuật của mình ở trên Sở Mộ, Sở Thiên cũng bị đả kích lớn. Sở Mộ lại là bộ dạng rất lạnh nhạt hờ hững. Dù muốn tìm hiểu bí mật khiến cho Sở Mộ thây đổi cực lớn như vậy, Sở Thiên cũng cảm thấy đặc biệt bất đắc dĩ.
Mà bây giờ, Sở Hồng xuất hiện. Từ mấy ngày hôm trước, sau khi bị Sở Mộ đánh bại, nàng buồn bã rời đi. Ngày hôm sau, tinh thần nàng lại chấn hưng đi tới Hành Vân Viện, trực tiếp tìm tới Sở Mộ. Điều đầu tiên nàng làm, chính là rất thành khẩn xin lỗi đối với Sở Mộ, tiếp theo muốn bái Sở Mộ làm sư phụ để học tập kiếm thuật.
Sở Mộ đương nhiên không có khả năng đáp ứng. Sở Hồng quật cường quấn lấy, , không đạt mục đích thề không bỏ qua. Nàng biến thành cái đuôi của Sở Mộ, suốt ngày đi theo sau lưng Sở Mộ.
Sở Mộ trở về phòng của mình đóng cửa lại. Sở Hồng dựa vào cửa, giống như một hộ vệ. Sở Mộ đi ăn cơm, nàng cũng đi theo. Vợ chồng Sở Hành Vân tất nhiên sẽ không để cho Sở Hồng bị đói, cũng sẽ mời nàng ở lại cùng ăn cơm.
Bất kể nói thế nào, Sở Hồng tốt xấu cũng là cháu gái ruột. Mặc dù nói Sở Hành Vân và Sở Hành Phong luôn luôn không mấy hợp nhau, nhưng bọn họ đều là người của Sở gia, còn là huynh đệ ruột, máu mủ tình thâm.
- Mộ Nhi, theo ta thấy, con chỉ điểm cho Tiểu Hồng một chút đi. : Sói Già
← Ch. 0066 | Ch. 0068 → |