Vay nóng Tima

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0704

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0704: Đi ra đúng thời điểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Đạt tới học đồ chính là tiêu chuẩn nhập môn, cũng có hiểu biết về phong cấm, Sở Mộ đang học với tốc độ tên lửa, không ngừng tăng cường và tinh thân,

Lại qua mười ngày, Sở Mộ lại có tiến bộ, đạt tới cấp bậc Phong Cấm Sư.

Tinh tiến uy mãnh, tiếp qua mười ngày lại đạt tới cấp bậc đại sư.

Nếu Phong Cấm Sư khac biết có người tu hành nhanh như thế chỉ sợ sẽ hoảng sợ không biết đông tây, liên tục quỳ khóc cầu khẩn Sở Mộ nói cho bọn họ vì sao học nhanh như thế.

Đến tận đây học tập phong cấm được bốn mươi ngày, Sở Mộ đã đạt tới cảnh giới đại sư.

Phong cấm ngăn cản hắn và Đồ Cương đã vượt qua cấp tông sư, đạt tới cấp độ đại tông sư, trong đó ẩn chứa nhiều thứ phức tạp huyền ảo cho nên là đối tượng tham khảo tốt nhất.

Học phong cấm phải học tri thứ lý luận, cũng cần đầy đủ thực tế mới có thể trở thành Phong Cấm Sư thực tế.

Đồ Cương ngồi làm việc của mình, hắn vẫn tu hành nhưng xác định Sở Mộ đang học phong cấm.

Trong nháy mắt lại qua hai mươi ngày, tạo nghệ của Sở Mộ lại tăng lên đại cảnh giới, hắn đột phá Phong Cấm tông sư, cấp độ này các Phong Cấm Sư khác phải học tập vài chục năm tới cả trăm năm mới làm được.

Sở Mộ cho mình kỳ hạn ba tháng, tính toán tổng cộng chín mươi ngày, hôm nay đi qua sáu mươi ngày, hắn còn một tháng để đạt tới tiêu chuẩn đại tông sư.

Đạt tới tiêu chuẩn đại tông sư có thể hiểu phong cấm vây khốn bọn họ, Sở Mộ mới phát hiện đây không phải là phong cấm phòng ngự bình thường, trong đó còn ẩn chứa một phần nhỏ phong cấm phản kích, uy lực phản kích mạnh mạnh, chỉ làm bọn họ khổ sở mà thôi.

Tình huống ngoài ý muốn, Sở Mộ đành phải học tập thủ ấn phong cấm phản kích, cũng giống phòng ngự hệ, nó có sáu mươi bốn đạo thủ ấn.

Có phòng ngự hệ làm trụ cột, học tập phản kích hệ dễ dàng hơn nhiều, hắn dùng năm ngày học xong thủ ấn phản kích hệ.

Tu luyện tăng lên từng chút một.

Phong cấm này dùng phòng ngự hệ và phản kích hệ dung hợp với nhau, đều đạt tới cấp bậc đại tông sư, độ khó khi phá cấm tăng lên, hắn biết rõ ba tháng không thể phá cấm.

Đầu tiên hắn phải học tập phòng ngự hệ và phản kích hệ đạt tới cảnh giới tông sư, sau đó còn phải liên hệ với chúng và phá giải phong cấm.

Tháng thứ tư, Sở Mộ thở ra một hơi, bởi vì phòng ngự hệ đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, mà phản kích hệ dừng lại ở cảnh giới tông sư.

Tiếp theo trọng điểm nằm ở dung hợp phòng ngự hệ và phản kích hệ.

Hai hệ thống phong cấm khác nhau, tác dụng khác nhau, hiệu quả khác nhau, muốn dung hợp phải hiểu phù lục của chúng.

Điều này cần tạo nghệ cao siêu, Sở Mộ cố gắng nghiên cứu phong cấm vây khốn bọn họ, cũng thôi diễn nghịch hướng tìm cách phá giải.

Đồ Cương không quấy rầy Sở Mộ, hắn cảm giác được Sở Mộ đang cố gắng phá phong cấm, có thể phá cấm hay không phải nhờ vào Sở Mộ, nếu không đoán phải chờ vài năm sau mới có kết quả hắn muốn.

Lại qua một tháng, tính toán Sở Mộ và Đồ Cương bị vây ở đay hơn năm tháng.

Ngày hôm na, Sở Mộ vui mừng, bởi vì hắn thành công dung hợp phòng ngự hệ và phản kích hệ với nhau, mặc dù chỉ dung hợp sơ bộ nhưng hắn cảm giác đủ mở phong cấm trước mặt.

- Ta muốn phá cấm.

Sở Mộ nói với Đồ Cương.

Đôi mắt Đồ Cương sáng ngời, hắn đứng lên nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lại nhìn sang phong cấm trơớc mặt, nói:

- Cần ta làm cái gì?

- Đợi!

Sở Mộ nói, bắt đầu phá cấm, tất cả lực chú ý đều nhìn phong cấm.

Hắn đã nghiên cứu phong cấm này suốt mấy tháng, tuy hắn là người học tập phong cấm nhưng Sở Mộ vô cùng quen thuộc nó, lúc này chuyên chú nghiên cứu làm sao phá giải nên cũng dễ dàng hơn nhiều.

...

- Chết!

Một tiếng quát chói tai vang lên, đại kiếm chém xuống đánh nát núi cao.

Thái Cổ hung thú đã chết tại dưới đại kiếm.

Tần Sơn Hà nhanh chóng nhìn chung quanh, trừ chính mình ra, còn lại không còn gì, hắn nhìn chiến tích kiếm lệnh tạm thời bên hông, chiến tích phía trên đạt tám mươi sáu điểm.

Mới vừa gia nhập Huyết Sắc Hoang Nguyên, điểm chiến tích là ba mươi, trong khoảng thời gian qua hắn không ngừng săn giết đạt tới năm mươi sáu điểm, tốc độ không nhanh nhưng an toàn.

- Rốt cuộc đội trưởng đi nơi nào?

Tần Sơn Hà vừa lột da Thái Cổ hung thú vừa nói thầm.

Mấy tháng trước Sở Mộ cho hắn hai mươi viên Kiếm Ý Đan sáu chuyển và mười viên Áo Nghĩa Đan sáu chuyển, hắn một mình đi vào Huyết Sắc Hoang Nguyên săn giết, Tần Sơn Hà nghĩ dùng thực lực Sở Mộ đạt tới sáu chuyển không cần phải lo lắng năng lực bảo vệ bản thân.

Mấy tháng sau, Tần Sơn Hà thông qua cố gắng của mình hắn rèn luyện kiếm ý và thổ áo nghĩa đến năm chuyển, tuy còn chưa đạt tới cực hạn nhưng muốn rèn luyện đến sáu chuyển cần tiêu hao rất nhiều thời gian, trong thời gian ngắn không cách nào làm được.

Mà đạt tới năm chuyển, thực lực của hắn tăng lên rất lớn, thực lực năm chuyển thuộc về cấp độ cao cấp trong đệ tử tinh anh, cho dù trong ba đại chiến đội siêu cấp cũng có thể làm đội viên hạch tâm.

Bởi vậy Tần Sơn Hà một mình tiến vào Thiên Phong Cốc, tiến vào Huyết Sắc Hoang Nguyên, mục tiêu chủ yếu là tìm Sở Mộ, thứ yếu mới là săn giết.

Qua mười ngày hắn không tìm được Sở Mộ.

Huyết Sắc Hoang Nguyên rất lớn, muốn tìm một người trong đó như mò kim đáy biển, chỉ có thể bằng vận khí.

Bất tri bất giác, Tần Sơn Hà dần dần xâm nhập Huyết Sắc Hoang Nguyên. Khoảng cách Huyết Sắc Hoang Nguyên càng ngày càng gần.

Tần Sơn Hà tin tưởng vững chắc, Sở Mộ sẽ không chết, chỉ có điều không biết nên đi nơi đâu.

Có tiếng nói vang lên, Tần Sơn Hà nhanh chóng nhìn sang, hắn nhìn thấy mười thân ảnh xuất hiện và tiếp cận thật nhanh.

Lúc này nheo mắt nhìn sang, nhìn thấy sắc mặt Tần Sơn Hà biến hóa, hắn vội vàng thi triển thân pháp rời đi, bởi vì hắn nhìn thấy đi đầu trong mười thân ảnh chính là đội trưởng tiểu đội hạch tâm Nam Cung Kiệt của chiến đội Trảm ma trong Thiên Phong Cốc lần trước.

Tần Sơn Hà hiểu ra, Nam Cung Kiệt không phải kẻ lương thiện gì, là kẻ có thù tất báo, ngày đó giao phong ngôn ngữ và khí thế khẳng định ghi hận trong lòng, bản thân mình và Sở Mộ là một đám, hắn chắc chắn sẽ không tử tế với mình.

- Đuổi theo!

Nam Cung Kiệt cũng nhìn thấy Tần Sơn Hà. Vung tay lên, mười người tăng tốc độ đuổi theo.

Nam Cung Kiệt có thực lực sáu chuyển, , thủ hạ dưới tay cũng có thực lực năm chuyển, bọn họ nhiều lần chém giết sinh tử cho nên kinh nghiệm phong phú.

Cắn chặt hàm răng, Tần Sơn Hà dùng toàn lực bỏ chạy ra xa nhưng đám người Nam Cung Kiệt đuổi theo không bỏ, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần, dựa vào tình huống như vậy, Tần Sơn Hà sẽ bị đuổi kịp.

*****

Liên tục chạy như điên suốt một phút đồng hồ, bảo trì toàn lực và áp lực do truy binh đuổi theo, Tần Sơn Hà bắt đầu cảm giác mỏi mệt.

- Ngươi trốn không thoát.

Nam Cung Kiệt quát lớn, giọng nói mang theo vài phần hả hê.

- Sở Mộ đâu? Chẳng lẽ đã chết?

Nam Cung Kiệt nói thâm, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tâm thần chấn động.

- Tại sao thực lực ngươi tăng lên nhanh như thế?

Gặp mặt lần trơớc cũng gần một năm, khi đó Tần Sơn Hà chỉ là kiếm giả mới vào nhị chuyển mà thôi, nhưng hiện tại không biết kiếm ý áo nghĩa của hắn bao nhiêu nhưng có thể chạy lâu như vậy tuyệt đối không thấp hơn bốn chuyển, .

Thời gian không đến một năm, ít nhất kiếm ý và áo nghĩa tăng lên hai tầng, đây là chuyện gần như không có khả năng, nếu thật sự xuất hiện chỉ có hai khả năng, hoặc là bản thân Tần Sơn Hà có thiên phú nghịch thiên, hoặc là hắn đạt được đại kỳ ngộ.

Nam Cung Kiệt bài thứ khả năng thứ nhất, chỉ có khả năng thứ hai.

- Là tìm được thánh địa tu luyện? Hay là tìm đan dược phụ trợ?

Nam Cung Kiệt suy nghĩ.

Tần Sơn Hà không thể thoát thân, Nam Cung Kiệt vung tay lên, các đội viên phân tán ra bao vây Tần Sơn Hà.

Hai tay Tần Sơn Hà cầm cự kiếm, kiếm nguyên sôi trào không ngớt, khí tức cường đại bộc phát bốn phía, không khí nổ vang, hắn đã liều mạng.

- Muốn dốc sức liều mạng? Thực lực của ngươi không đủ.

Nam Cung Kiệt cười lạnh nói:

- Buông kiếm của ngươi ra, ngoan ngoãn đầu hàng, ta có thể không giết ngươi.

Suy nghĩ của Nam Cung Kiệt rất đơn giản, bắt sống Tần Sơn Hà, ép hỏi nguyên nhân thực lực của hắn tăng lên nhanh như thế, nếu như có thể hắn cũng muốn cường đại hơn.

Trong nháy mắt Nam Cung Kiệt xuất kiếm, kiếm quang phân hóa và nhanh không tưởng tượng nổi, Tần Sơn Hà không kịp phản kháng, đôi tay đau đớn không cầm nổi cự kiếm.

Ngay sau đó có hai kiếm quang xuyên thủng đùi Tần Sơn Hà, miệng vết thương đổ máu, Tần Sơn Hà có cảm giác vô lực.

Nam Cung Kiệt xuất kiếm có chừng mực, tương đương phế âần Sơn Hà một nửa, miễn cưỡng có thể hành động bình thường nhưng không thể bỏ chạy và phản kích.

Thời điểm này Tần Sơn Hà là thịt cá mặc hắn chém giết.

- Ngươi là Tần Sơn Hà đúng không, Sở Mộ đâu? Chạy đi đâu? Hay là chết rồi?

Nam Cung Kiệt thu kiếm vào vỏ, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Sơn Hà, giống như cười mà không cười hỏi một câu.

Tần Sơn Hà nhìn Nam Cung Kiệt, miễn cưỡng nắm cự kiếm nhưng không nói chuyện.

- Không sao, nếu như không chết ta tin tưởng hắn sẽ đến, đến lúc đó ngươi sẽ đoàn tụ với hắn.

Nam Cung Kiệt bỏ qua Tần Sơn Hà, hắn cười lạnh, trong mắt hắn Tần Sơn Hà không phải đối thủ của mình, chẳng khác gì con sâu cái kiến, hắn không cần quan tâm con sâu cái kiến có hận mình hay không.

- Mang đi.

Nam Cung Kiệt vung tay lên, lập tức có người xông tới.

Tần Sơn Hà tức giận nhưng không thể làm gì, dùng thực lực của hắn lúc toàn thịnh còn không phải đối thủ, huống chi hiện tại bị thương nặng.

Nội tâm của hắn bi thương, tuyệt vọng chưa từng có.

Thời điểm này có tiếng xé gió vang lên, mọi người nhìn sang, nhìn thấy một thân ảnh tráng kiện dùng tốc độ kinh người lao tới, âm thanh vừa rồi là tiếng bước chân của nó.

- Là Thái Cổ hung thú!

Người của Nam Cung Kiệt hô to.

- Phía trên có người!

Nam Cung Kiệt nao nao, chợt lơ đễnh, có tư cách dùng Thái Cổ hung thú làm tọa kỵ không nhiều, cho dù là dị tộc cũng hiếm thấy.

- Nhìn xem có phải Nhân tộc hay không?

Nam Cung Kiệt lại nói một câu.

Thời điểm này con Thái Cổ hung thú tiếp cận rất nhanh.

- Nhỏ như vậy...

Mọi người nhướng mày, mọi người đều biết trong tình huống bình thường thực lực Thái Cổ hung thú có quan hệ trưc tiếp tới hình thể, nói cách khác Thái Cổ hung thú càng mạnh thân thể càng khổng lồ.

Hình thể nhỏ như vậy, thực lực hung thú không tốt lắm, người cưỡi hung thú như vậy không phải kẻ mạnh mẽ gì.

Nếu là hung thú mang long, trên thực tế nó không phải Thái Cổ hung thú, mà là man hoang cự thú, con man hoang cự thú trải qua biến dị nhiều lần.

Mà đầu man hoang cự thú này có tên, tên là Bá Vương, nó đến từ chính đại lục Cổ Kiếm Man Thái Cổ vực.

Từ đó miêu tả sinh động người cưỡi nó.

- Sở Mộ!

Tần Sơn Hà vui vẻ biến thành kinh hãi, đám người Nam Cung Kiệt cũng vui vẻ.

- Không ngờ lại tới.

Nam Cung Kiệt nói nhỏ, nội tâm thoải mái khó nói thành lời.

- Buông hắn ra!

Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Kiệt, ngữ khí ôn hòa đạm mạc nhưng không biết vì sao lại làm Nam Cung Kiệt sinh ra hàn khí.

- Đội trưởng đi mau.

Tần Sơn Hà quát, tiểu đội hạch tâm của chiến đội siêu cấp quá mạnh, hắn cảm thấy Sở Mộ không phải là đối thủ.

- Đi, ta xem hắn chạy đường nào!

Nam Cung Kiệt áp chế hàn khí, cười lạnh lên tiếng, vung tay lên, hai đội viên hóa thành tàn ảnh công kích Sở Mộ.

Sở Mộ ngồi trên lưng Bá Vương sừng sững bất động, lúc hai thân ảnh tới gần hắn mới hành động, Nam Cung Kiệt khiếp sợ, hắn thấy hai đạo kiếm quang mơ hồ và biến mất, sau đó hai đạo thân ảnh kia bay ngang qua nguời Sở Mộ và rơi xuống.

Máu tươi chảy ra, hai đội viên tử vong.

- Ngươi đáng chết!

Nam Cung Kiệt nổi giận, đội viên khác tức giận không nhỏ, lập tức rống t.

Từng đạo kiếm quang vô cùng đáng sợ bộc phát sát khí kinh người tập trung Sở Mộ, hóa thành hào quang bay sang.

Sở Mộ lăng không bay lên, Bá Vương né qua một bên, ngay sau đó chỉ thấy Sở Mộ rút Bát Diện Thiên Hoang Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém và đâm liên tục, kiếm quang lóe lên và biến mất, Sở Mộ đã va chạm với Nam Cung Kiệt.

Hai thân ảnh va chạm như sao băng, năng lượng trùng kích kinh người, ngay lập tức đánh tan lực trùng kích chung quanh, Tần Sơn Hà và thi thể đội viên chiến đội Trảm Ma bị xung kích bay ra xa mấy trăm mét.

Va chạm đáng sợ làm kiếm quang tàn phá các nơi.

Hai đạo thân ảnh bay ngược, giữa không trung nhìn nhau, kiếm khí bức người, nội tâm cảm thấy kinh ngạc.

Nhiều lần chiến đấu làm Sở Mộ hiểu thực lực bản thân, hắn kinh ngạc khi Nam Cung Kiệt có thể ngăn cản một kiếm của mình.

Sở Mộ chỉ kinh ngạc, Nam Cung Kiệt khiếp sợ và không dám tin.

Sở Mộ chỉ là đệ tử tinh anh vừa tấn cấp, thời gian mới qua một năm, lúc trước chỉ là con sâu cái kiến, hiện tại đã có thể đối kháng với mình.

- Kỳ ngộ, bọn chúng nhất định đạt được thiên đại kỳ ngộ.

Nội tâm Nam Cung Kiệt kích động hưng phấn, quát:

- Kỳ ngộ phái thuộc về ta!

Nghĩ tới đây ánh mắt Nam Cung Kiệt sinh ra thần thái hung ác, hắn bộc phát toàn bộ tốc độ, hắn muốn dùng kiếm quang làm nhục Sở Mộ.

Thân ảnh Sở Mộ dừng lại, hắn giống như lông vũ phất phơ trong gió, vô thanh vô tức chém ra một kiếm đáng sợ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2308)