Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0071

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0071: Trở về kiếm phái! Xưa nay khác biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


- Kiếm Khí Cảnh hậu kỳ cũng có thể giết chết. Tuy rằng trong đó có vài phần vận khí ở bên trong, nhưng cũng chứng tỏ thực lực của ta lúc này đủ để chém giết cửu đoạn hậu kỳ. Xem ra cửu đoạn đỉnh phong tầm thường, ta cũng có thể chống lại một chút.

Sở Mộ lại thầm nói với mình, sau đó thu kiếm vào vỏ, đi về phía những thi thể kia.

Không bao lâu, Sở Mộ liền tìm được vài thứ trên người của Đoạn Thanh Lang và Thanh Lang Song Sát cùng với Thanh Lang Tứ Kiếm. Về phần trên người ba mươi kiếm giả thất đoạn, thật ra không có thứ gì có giá trị.

Ba lọ Tụ Khí Hoàn, mỗi lọ mười viên. Bốn lọ Hồi Khí Hoàn, mỗi lọ mười viên. Bốn lọ Chỉ Huyết Hoàn, mỗi lọ vẫn là mười viên. Ngoài ra, còn lại là một môn kiếm thuật và hai môn kiếm kỹ, Thanh Lang Kiếm Thuật và Thanh Lang Song Sát cùng với Thanh Lang Khiếu Nguyệt.

Trong đó, Thanh Lang Kiếm Thuật là một môn kiếm thuật cấp thấp, tìm được ở trên người Thanh Lang Tứ Kiếm. Trên người Thanh Lang Song Sát là một môn kiếm kỹ trung giai kỳ lạ, phân ra thành hai môn trái và phải. Bất kỳ một môn nào đều có uy lực kiếm kỹ cấp thấp. Khi hai môn trái và phải sát nhập liên thủ với nhau thi triển ra, uy lực sẽ đạt tới trung giai. Là do Thanh Lang Song Sát tu luyện.

Kiếm thuật của Thanh Lang Khiếu Nguyệt cũng là kiếm kỹ trung giai, chính là kiếm kỹ Đoạn Thanh Lang tu luyện.

Kiếm mà bọn họ sử dụng đều là cấp bậc Bách Luyện Kiếm. Sở Mộ đem buộc lại, chuẩn bị mang về Thanh Phong Kiếm Phái cống hiến ra. Ít nhiều gì, cũng có thể thu được một chút điểm cống hiến.

- Những gia hỏa này đến từ Thanh Lang Bang. Chỉ là không biết tổng bộ của Thanh Lang Bang ở nơi nào? Bằng không, thật ra có thể cướp đoạt một phen.

Sở Mộ âm thầm nói, cũng không có cảm thấy quá đáng tiếc. Có thể thu được là may mắn, không có thu được cũng không sao:

- Chỉ có điều, thật ra có thể tìm người hỏi thăm một chút.

Sở Mộ mang bảy thanh kiếm đã được buộc chặt lên lưng, trong người cất đầy đồ, bước đi về phía trấn Thanh Lan.

Lúc này, chính là ban ngày. Mặt trời chiếu khắp mặt đất mang đến cho đầu mùa đông mấy phần cảm giác ấm áp.

Khi Sở Mộ đi vào trấn Thanh Lan, gần như tất cả những người nhìn thấy hắn, sắc mặt đều biến đổi. Mỗi người đều đặc biệt chấn động và kinh hãi.

Chuyện xảy ra hai mươi mấy ngày trước, bọn họ cũng đã biết. Thanh Lang Tam Tuyệt đã chết.

Mà chuyện trước đó Đoạn Thanh Lang dẫn theo rất nhiều thủ hạ xuất động, chặn giết Sở Mộ, phần lớn người trong trấn Thanh Lan đều biết.

Vừa rồi, bọn họ còn nhìn thấy Mạt Dụng quân sư Thanh Lang Bang vội vội vàng vàng, thần sắc hốt hoảng chạy về trấn Thanh Lan. Bọn họ còn đang buồn bực không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng không bao lâu, lại thấy Mạt Dụng mang theo túi lớn vội vàng rời đi. Bây giờ nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện, lưng mang bảy thanh kiếm.

Nhất thời, mỗi người đều có suy đoán.

Bất chợt, ánh mắt mỗi người đều lộ ra chút sợ hãi. Thậm chí ngay cả chủ lực Thanh Lang Bang, một kẻ bá đạo ở trấn Thanh Lan cũng không làm gì được hắn. Xem ra ngược lại, hẳn đã bị hắn giết chết.

Sở Mộ cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng hắn không để ở trong lòng, mà trực tiếp đi về phía một người đeo kiếm, hỏi thăm vị trí tổng bộ của Thanh Lang Bang. Sau khi hỏi mấy người, không có người nào biết rõ ràng. Lại có người nói thấy Mạt Dụng quân sư Thanh Lang Bang mang theo túi đồ lớn vội vàng rời đi, Sở Mộ liền biết này Mạt Dụng đã đem theo vật có giá trị rời đi. Hiện tại đuổi theo cũng không đuổi kịp. Cho nên hắn liền buông tha.

Thanh Lang Bang, chẳng qua là một thanh kiếm trong tay người khác nhắm vào mình mà thôi. Người cầm kiếm, chính là Diệu Nhật trưởng lão của Thanh Lan Kiếm Phái.

Nếu không phải hiện tại tu vi chưa đủ, Sở Mộ chỉ sợ sẽ trực tiếp xông lên Thanh Lan Kiếm Phái, lập tức chém giết Diệu Nhật trưởng lão.

...

- Xem ra, Thanh Lang Bang xong đời rồi.

- Đúng vậy. Chắc hẳn ngay cả Đoạn Thanh Lang cũng đã bị giết chết.

- Thảo nào quân sư Mạt Dụng thần sắc hốt hoảng rời đi. Ôi, Thanh Lang Bang thực sự không may. Trêu chọc phải người không nên trêu chọc.

Sở Mộ cũng không biết, tên tuổi hắn thoáng cái liền được truyền đi, dần dần nổi danh.

Chí ít, tất cả những người có thế lực trong toàn bộ trấn Thanh Lan đều nghĩ Sở Mộ chính là một trong những nhân vật không thể trêu chọc.

...

Đạp trên con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, Sở Mộ lên núi, đi tới Thanh Phong Kiếm Phái.

Ước chừng tìm gần hai canh giờ, Sở Mộ mới đi đến sơn môn của Thanh Phong Kiếm Phái.

Tại sơn môn Thanh Phong Kiếm Phái, có hai đệ tử thất đoạn đang trấn thủ. Vừa lúc, cả hai đều nhận ra được Sở Mộ. Nhìn thấy Sở Mộ, thần sắc bọn họ lập tức cung kính hướng về phía Sở Mộ làm kiếm lễ, hô to:

- Sở sư huynh.

Sở Mộ cũng làm một kiếm lễ đáp trả, sau đó đi vào sơn môn. Chỉ lưu lại một bóng lưng để hai đệ tử hâm mộ cùng bàn luận.

...

- Ha ha, quá tốt. Kiếm khí tu vi của ta cuối cùng đã đột phá.

Triệu Thiết Mộc cười to nói, giọng nói kích động vạn phần.

- Đi thôi. Chúng ta cùng đi Tạp Vụ Đường.

Vẻ mặt Vệ Tiền cũng kích động. Bởi vì, kiếm khí tu vi của hắn cũng thành công đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, có thể không cần làm nhiệm vụ sinh hoạt nữa.

Sau này, bọn họ có thể có rất nhiều thời gian cố gắng tu luyện, tranh thủ nâng cao tu vi nhanh hơn, tranh thủ sớm đột phá, trở thành đệ tử nội môn. Đó là một ước mơ của bọn họ.

- Đi thôi. Đi tới Tạp Vụ Đường.

Triệu Thiết Mộc nói, dáng vẻ vô cùng hăng hái.

- Không biết Sở Mộ hiện tại thế nào?

Đột nhiên, Vệ Tiền theo bản năng thốt ra một câu nói, khiến bước chân Triệu Thiết Mộc dừng lại, thần sắc sửng sốt. Bất chợt, hắn đang cao hứng lại trở nên buồn bã.

Lại nói tiếp, Sở Mộ nhập môn muộn hơn so với bọn họ mấy tháng, ở trong cùng một căn nhà gỗ. Nhưng không có nghĩ tới, Sở Mộ sau khi bị đánh hôn mê, tỉnh dậy, lại thay da đổi thịt, giống như đổi lại thành một người khác. Từ đó về sau hắn một đường đột nhiên tăng mạnh, là người đầu tiên đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.

Không bao lâu, Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền liền nghe được tin tức Sở Mộ trở thành đệ tử nội môn.

Nội môn, đó là nơi bọn họ thường mộng tưởng, nhưng lại cách bọn họ quá xa. Chuyện xảy ra ở nội môn, thỉnh thoảng chỉ có một vài tin tức tương đối trọng đại mới truyền tới trong tai đệ tử ngoại môn. Tất nhiên Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền cũng sẽ nghe được.

Về chuyện Sở Mộ đại triển phong thái ở ba viện nội môn, hùng bá Lăng Phong Viện, dùng kiếm chém Vương Phong, lại chiếm lấy đài đấu kiếm một tháng, đánh bại Tô Hóa Long từ Thanh Lan Kiếm Phái đến đây khiêu khích, bất luận là một việc nào, cũng làm cho mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.

Chỉ có điều, sau khi Sở Mộ lại đánh bại Tô Hóa Long cho đến bây giờ, đã hơn hai mươi mấy ngày, lại không có tin tức gì. : Sói Già

*****

- Hắn à... Không biết. Đã lâu không có tin tức. Chỉ có điều, tin tưởng hắn nhất định sẽ không ngừng nâng cao, một đường hát vang tiến mạnh, trở thành thần long bay lượn trên cửu thiên.

Trong lòng Triệu Thiết Mộc đặc biệt cao hứng, nói. Đồng thời, hắn cũng có cảm giác mất mát. Mất mát vì chênh lệch giữa mình và Sở Mộ quá lớn.

- Được rồi, đi thôi. Hắn là thần long bay lượn ở trên chín tầng trời. Chúng ta đây cũng phải cố gắng mới phải.

Vệ Tiền vỗ nhẹ vào vai Triệu Thiết Mộc, vừa an ủi Triệu Thiết Mộc cũng là an ủi mình:

- Chí ít, chúng ta đã từng là bạn cùng phòng của Sở Mộ, đã ở cùng nhau gần một tháng. Sau này nói ra sẽ cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

- Ha ha, nói cũng phải.

Nét buồn bã trên mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái liền bị quét sạch.

Hai người vừa cười vừa nói, đi nhanh về phía Tạp Vụ Đường.

- Triệu huynh, Vệ huynh.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi. Hai người nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ giống như pho tượng. Trên mặt lại lộ ra vẻ kích động và không thể tin tưởng. Đôi môi hơi run rẩy, thốt ra lời:

- Sở... Sở Mộ... A không... Sở sư huynh.

- Gọi Sở Mộ là được rồi.

Trên mặt Sở Mộ lộ ra nụ cười chân thành, nói. Hai người kia đã từng là bạn cùng phòng với mình. Trong lúc mình ngã lòng, đối với mình cũng chiếu cố có thừa. Trong lòng Sở Mộ vẫn rất cảm kích.

Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền hoàn toàn không ngờ, dưới tình huống như vậy sẽ gặp được Sở Mộ, bởi vậy có chút lo lắng bất an. Dù sao Sở Mộ hiện tại và trước đây là hoàn toàn khác nhau.

- A, các người đều đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn rồi sao? Chúc mừng chúc mừng.

Sở Mộ cười nói.

- Đúng vậy, vừa mới đột phá đến tứ đoạn. Bởi vậy, còn đang muốn đi tới Tạp Vụ Đường.

Triệu Thiết Mộc cười nói, lại có phần câu nệ.

- Đúng vậy, không nghĩ tới, chúng ta vận khí tốt như vậy, không ngờ sẽ gặp được ngươi.

Vệ Tiền cũng cười nói.

Trên mặt Sở Mộ vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Triệu Thiết Mộc đã từng dũng cảm, Vệ Tiền đã từng xảo quyệt, vào lúc này đối mặt với hắn, lại trở nên mất tự nhiên, trở nên câu nệ, trở nên không giống với chính mình lúc bình thường.

Sở Mộ hiểu rất rõ tâm tính này của bọn họ. Hắn cũng biết, khi mình càng lúc càng lợi hại càng chạy càng xa, sẽ có một vài người đã từng là bằng hữu dần dần không theo kịp bước chân, rời khỏi đội ngũ. Cuối cùng, này một phần hữu tình biến thành sùng bái... Ngưỡng vọng... Thậm chí là kính nể...

Ban đầu Sở Mộ dự định cùng Triệu Thiết Mộc Vệ Tiền đi tới Tạp Vụ Đường thăm hỏi Nghiêm Khoan, trong lúc bất chợt hắn không còn tâm tư này nữa. Hắn đưa tay vào trong người, tìm kiếm, lấy ra hai bình sứ.

- Hai bình đan dược này, xem như là quà ta mừng cho các ngươi đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.

Sở Mộ nói xong, đem bình sứ đưa tới.

- Cái này... cái này quá quý trọng...

Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều cảm thấy vui mừng và kính nể, không dám thu nhận.

- Nhận lấy, cất đi.

Sở Mộ nói:

- Đây là chút tấm lòng của ta.

Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhìn nhau, cuối cùng mỗi người tiếp nhận một lọ.

- Được rồi. Ta còn phải trở lại Lăng Phong Viện báo cáo. Hi vọng các người có thể mau chóng nâng cao tu vi, trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại nâng cốc chúc mừng.

Sở Mộ nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.

- Nhất định!

Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền không trả lời, mà nắm chặt bình sứ trong tay, âm thầm hạ quyết tâm. Bọn họ cũng không biết, đan dược trong bình sứ này không phải là Dưỡng Khí Hoàn như bọn họ tưởng tượng, mà là Tụ Khí Hoàn có giá trị cao hơn nhiều. Đồng thời, còn là mười viên.

Sau khi rời khỏi, Sở Mộ cảm thấy trong lòng có chút không vui, cũng không có vội vàng quay về Lăng Phong Viện, mà theo bản năng đi tới một hồi. Bất tri bất giác, hắn liền đi tới bên ngoài vực sâu Tuyệt Bích.

- Lâu ngày không gặp.

Từ sau khi trở thành đệ tử nội môn, Sở Mộ cũng không có tới nơi đây. Lúc này đây, coi như là trở lại chốn cũ.

Cỏ xanh che phía ngoài cửa động đã trở nên khô vàng. Sở Mộ đẩy lớp cỏ khô vàng ra, khom lưng đi qua cửa động nho nhỏ, xông vào trong. Ngay lập tức, gió mang theo hơi lạnh từ trong núi phả vào mặt. Trước mắt hiện ra một biển mây màu trắng đang không ngừng thay đổi.

Xoay người đối mặt với vách núi, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng vết tích trên vách núi đá. Đó là những dấu vết kiếm khí trước đó khi mình luyện kiếm thuật lưu lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển ở trên từng vết kiếm.

Những vết kiếm, hoặc ngắn mờ, hoặc dài, khắc sâu, giăng kín khắp nơi, nhìn dường như mất trật tự.

Ngón tay xẹt qua từng vết kiếm. Phía trên đã sớm không còn lưu lại dao động của kiếm khí. Hai mắt Sở Mộ trở nên thâm thúy. Ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì.

Hắn xoay người, bước vài bước đi tới mép vực. Hình như chỉ cần bị lớn gió thổi qua, sẽ rơi xuống biển mây vậy. Nhưng Sở Mộ giống như một cây thương cùng vách đá dựng, sừng sững, không chút sứt mẻ.

Có gió, có ánh mặt trời, có biển mây cuồn cuộn. Trong lúc đó, mây trắng tản ra, hình thành một bức tranh lớn mênh mông lại mỹ lệ.

Đột nhiên, vẻ thâm thúy trong mắt Sở Mộ dần dần biến mất, trở nên sáng ngời. Chút lo lắng trong lòng dần dần tan ra, giống như giọt mực bị rơi vào trong nước vậy, trở thành nhạt đi, cuối cùng, tiêu tan ở vô hình.

- Mỗi người đều có con đường của riêng mình, có sự trưởng thành của riêng mình, có kỳ ngộ của riêng mình, có bắt đầu và quá trình và kết thúc của chính mình. Gặp nhau là duyên. Quen biết là duyên. Hiểu nhau là duyên. Nếu như có thể kết thành bạn tốt, cũng một đường đi tiếp, chung quy là một chuyện tốt.

Sở Mộ thì thào lẩm bẩm, trên mặt mỉm cười, lộ vẻ thoải mái:

- Nhưng mỗi người đều là chỉnh thể độc nhất vô nhị. Có người nhất định chỉ có thể tập tễnh mà đi. Có người nhất định thuận gió ngự kiếm. Kết thúc không giống nhau. Thật sự có thể kết giao thậm chí một đường làm bạn, cũng phải là người tâm tính có thể tương xứng.

Giữa trời đất bao la, biển mây mênh mông, Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên rõ ràng hơn. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cảm giác được thoải mái hơn.

Trước mắt, biển mây cuồn cuộn dường như đều rơi vào trong tầm mắt của Sở Mộ.

Tụ tan ly hợp... Cũng như cuốn vào thả ra... Mây sinh mây tụ... Tản mác mây diệt... Chung quy cần đi ở không định... Sinh diệt vô tướng...

Các loại hiểu ra, hiện lên giống như nước suối vậy, dâng lên trong lòng Sở Mộ. Nhất thời, Sở Mộ cảm thấy mình giống như đưa thân vào trong biển mây vô tận. Trong mắt quanh thân, đều có vô số liên tục mây trắng không dừng bay qua... cuộn lại... Quay về...

Đồng tử trong hai mắt Sở Mộ dường như đã biến thành màu trắng, giống như mây trắng chậm rãi bay. : Sói Già


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)