Vay nóng Tinvay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0771

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0771: Vạn Lưu Phong khiêu chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Lazada


Kỳ thực có thể tiến vào Thiên Hoang địa cung hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là có thể trở về hya không mà thôi. Hi vọng trở về của hắn lúc này ở trên Thiên Hoang địa cung, hắn không thể không tranh thủ một chút.

Cửa khảo hạch đầu tiên là khảo thí tuổi xương cốt. Loại trừ hơn ngàn người định đục nước béo cò. Sau đó mới tiến hành khảo hạch cửa thứ hai.

- Cửa ải này khảo nghệm lực công kích của các ngươi, đây là năng lực quan trọng nhất của mỗi một Kiếm giả.

Kiếm giả trung niên này nói.

Kiếm là vật công phạt, Kiếm giả luyện kiếm, chú trọng nhất là công kích, tiếp đó mới là những thứ khác. Lực công kích không đủ, khó có thể tranh phong với người ta.

Khảo thí lực công kích là một cái trụ thủy tinh bình thường. Cao mười trượng, toàn thân trong suốt, có khắc các vạch, dưới là cái bệ màu xanh da trời.

- Ngươi không cần tham gia, trực tiếp thông qua ba cửa ải.

Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung trực tiếp nói với Sở Mộ.

Lần này Sở Mộ lại thành tiêu điểm vạn chúng chú mục. Chỉ có điều tràn ngập ánh mắt căm thù nhìn về phía hắn mà thôi.

Dựa vào cái gì bọn hắn phải tham dự khảo thí? Mà Sở Mộ này tuổi tác đã quá ba mươi, không những được lưu lại, còn ở lại, trực tiếp qua cửa thứ hai? Dựa vào cái gì? Lúc này nghe lời Kiếm giả trung niên kia nói, lại trực tiếp thông qua ba cửa ải, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Vẻ mặt Sở Mộ không thay đổi, lại thầm cười khổ. Làm vậy chẳng khác nào bị kéo cừu hận nha.

Bất quá cũng không sao cả, hắn càng thêm khẳng định. Chuyện này có liên quan tới Thiên Hoang kiếm lệnh, không khảo hạch thì không khảo hạch. Không sao cả, chỉ cần thông qua là tốt rồi.

- Khảo thí lực công kích bắt đầu.

Kiếm giả trung niên kia vô cùng uy nghiêm, nói.

Tạm thời chôn địch ý và oán khí với Sở Mộ xuống, đám Kiếm giả bắt đầu đi về phía trước, rút kiếm, thi triển ra công kích mạnh nhất đánh vào cây cột thủy tinh kia.

Từng đạo thanh âm vang lên, ngay sau đó ở dưới cái bệ màu xanh da trời có quang mang vọt lên. Ngay từ đầu rất nhanh, cuối cùng trở nên chậm chạp, sau đó ổn định ở một vị trí nào đó.

Chấm dứt cửa khảo hạch thứ hai, Sở Mộ luôn đứng bên cạnh quan sát, thi thoảng lại có ánh mắt ghen ghét, không hài lòng nhìn lên trên người hắn. Nhìn thật sâu, rất là chăm chú, phảng phất như muốn nhìn thấu Sở Mộ vậy.

Khí định thần nhàn, vẻ mặt không thay đổi, bộ dáng phong khinh vân đạm, cho dù trời có sập xuống cũng không sợ hãi. Chuyện này khiến cho trong lòng rất nhiều người tức giận không thôi. Đám người Vạn Lưu Phong cũng thấy vô cùng khó chịu, thầm suy nghĩ. Chờ sau đó nhất định sẽ cho gia hỏa đi cửa sau này biết rõ lợi hại của bọn hắn.

Đúng vậy, trong mắt rất nhiều người Sở Mộ nghiễm nhiên trở thành người đi cửa sau.

- Người có lực công kích thấp hơn sáu mươi vạch tự mình rời đi.

Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung chậm rãi nói, ánh mắt lợi hại khẽ quét qua.

Lập tức, những Kiếm giả có lực công kishc không tới sáu mươi vạch lập tức biến sắc. Trong lúc toàn thân run rẩy, hai mắt trở nên trống rỗng, như là phụ mẫu chết vậy.

Hi vọng lớn lao đều đặt vào lần tuyển chọn trăm năm một lần của Thiên Hoang địa cung. Nếu như có thể thông qua là có thể trở thành đệ tử cửa Thiên Hoang địa cung. Bởi vì Thiên Hoang địa cung là thế lực cường đại nhất Thiên Hoang giới này, làm đệ tử bọn họ có vinh quang bực nào chứ? Còn được tu luyện công pháp, kiếm pháp cao thâm hơn... Được hưởng dụng thêm tài nguyên tu luyện, khiến cho thực lực bọn họ có thể tăng lên nhanh hơn, đạt tới trình độ cao hơn.

Nhưng mà hiện tại tất cả hi vọng đều tan vỡ. Bọn hắn không có cách nào tiến vào Thiên Hoang địa cung.

- Người lực công kích vượt qua sáu mươi vạch thông qua khảo hạch lần này. Ngày mai tiến hành khảo hạch cửa thứ ba.

Kiếm giả trung niên tuyên bố, chợt nhìn về phía Sở Mộ.

- Ngươi đi theo ta.

Nói xong Kiếm giả trung niên quay người bay đi, Sở Mộ đuổi theo hắn, trong lòng có chút nghi hoặc.

- Gia hỏa giẫm nhầm phân chó kia..

- Nhất định là đi cửa sau, bằng không tại sao lại không cần khảo thí, trực tiếp thông qua ba cửa ải chứ?

- Tên này thực lực là thần bí.

Bùi Vô Thủ âm thầm suy nghĩ. Ý nghĩ muốn chiến một trận với Sở Mộ càng thêm mãnh liệt.

- Điều tra thân phận, lai lịch của người này một chút.

Đệ tử thế gia như Vạn Lưu Phong thì thầm nghĩ.

...

- Ngươi có Thiên Hoang kiếm lệnh.

Kiếm giả trung niên của Thiên Hoang địa cung vô cùng trực tiếp, hỏi Sở Mộ.

- Có.

Sở Mộ đáp, đồng thời trong tay xuất hiện một khối kiếm lệnh, đây đúng là Thiên Hoang kiếm lệnh.

Kiếm giả trung niên vươn tay chộp một cái, tốc độ nhanh tới mức Sở Mộ không kịp phản ứng. Kiếm lệnh đã tới tay đối phương, Kiếm giả trung niên này đặt nó trước mắt. Hai mắt bắn ra tinh mang, rơi vào trên Thiên Hoang kiếm lệnh, một cỗ khí tức mạnh mẽ tự nhiên bộc phát, khiến cho Sở Mộ cảm thấy áp lực, vô cùng khó chịu.

Thoáng cái hắn đã biết rõ, Kiếm giả trung niên này cho dù không phải là cường giả Kiếm Vương cấp cũng rất gần Kiếm Vương cấp.

Sở Mộ nhạy cảm phát hiện được Kiếm giả trung niên này rót kiếm nguyên vào trong Thiên Hoang kiếm lệnh. Thiên Hoang kiếm lệnh lập tức run lên, thoát khỏi bàn tay của trung niên, từ bên trong phóng ra một đám quang mang. Một cỗ khí tức thê lương, hoang vu cũng từ bên trong tràn ra, tràn ngập bốn phía.

Toàn thân Kiếm giả trung niên run rẩy, đó là kích động, kích động phát ra từ tận đáy lòng. Kích động xuất phát từ sâu trong linh hồn.

Hắn chưa bao giờ thấy qua Thiên Hoang kiếm lệnh, nhưng mà loại khí tức này không có khác Thiên Hoang địa cung là bao. Tang thương như thế, cổ xưa như thế.

Quang mang trên Thiên Hoang kiếm lệnh thu lại, rơi xuống, tự bay vào trong tay Sở Mộ, chứng minh thứ này đã nhận chủ.

- Rất tốt, ngươi thực sự có Thiên Hoang kiếm lệnh, có thể trực tiếp trở thành đệ tử của Thiên Hoang địa cung ta... Đệ tử nội cung...

Kiếm giả trung niên đè sự kích động trong lòng xuống, nhìn qua Sở Mộ. Ánh mắt thâm thúy, ngữ khí vẫn có chút kích động như cũ.

- Ngươi nhận được Thiên Hoang kiếm lệnh ở đâu?

- Kỳ ngộ, tiến vào Thiên Hoang địa cung giả nhận được truyền thừa.

Sở Mộ vô cùng ngắn gọn nói, Kiếm giả trung niên cũng không có hỏi nhiều.

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai đi vào Thiên Hoang địa cung.

Kiếm giả trung niên gật đầu rồi nói. Chợt, như nhớ tới cái gì đó, hắn mở miệng hỏi.

- Không nên chống cự, ta sẽ xem xét tu vi của ngươi.

Lực lượng tinh thần mạnh mẽ phóng ra, trực tiếp bao phủ Sở Mộ, rót vào trong cơ thể và thế giới tinh thần của Sở Mộ.

*****

- Cái gì?

Trên mặt Kiếm giả trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn? Thiên Hoang kiếm thể lại tu luyện tới tầng thứ hai?

- Vì sao thế giới tinh thần lại rộng lớn, vững chắc như vậy? Vì sao tinh thần ý niệm lại cường đại, tinh thuần như thế?

- Thứ kia là vật gì? Sao lại tà ác, quỷ dị như vậy?

- Không có kiếm ý cũng không có lực lượng áo nghĩa, ý cảnh?

Sau khi điều tra một phen, Kiếm giả trung niên cơ hồ sắp phát điên, rối loạn. Vốn hắn cho rằng người đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh tu vi ít nhất cũng đạt tới Nguyên cực cảnh. Kết quả tất cả lại vượt ngoài ý liệu của hắn.

Tuổi vượt qua ba mươi tuổi, tu vi chỉ là Hóa Khí cảnh viên mãn. Không có kiếm ý và áo nghĩa, ý cảnh. Lại có một vật đỏ như máu, tà ác mà quỷ dị, tản ra khí tức khiến cho lòng người rung động.

Điều này hiển nhiên là một tình huống không tốt.

Chỉ là cũng có chỗ tốt. Tầng thứ hai Thiên Hoang kiếm thể, đây không phải là thứ mà Kiếm giả Hóa Khí cảnh có thể đạt tới được. Thế giới tinh thần vô cùng rộng lớn, dùng kiến thức mấy trăm năm của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn biết rõ có thế giới tinh thần lớn tới như vậy. Mà ngay cả hắn hiện tại, thế giới tinh thần cũng không có rộng lớn như vậy, đồng thời còn vô cùng vững chắc.

Ngoài ra, tinh thần ý niệm của hắn rất tinh thuần, vô cùng tinh thuần. Cơ hồ co thể so sánh với lực lượng thần niệm của một ít Kiếm giả Thần Ngưng cảnh phổ thông. Hơn nữa trên phương diện số lượng so với rất nhiều Kiếm giả Nguyên cực cảnh còn nhiều hơn gấp bội.

Cực đoan, vô cùng cực đoan lại khiến cho Kiếm giả trung niên này không biết nên đánh giá Sở Mộ như thế nào.

Tuyệt sát thiên tài?

Hay là tuyệt thế phế vật?

Kiếm giả trung niên lập tức đau đầu, hắn dứt khoát không thèm suy nghĩ. Bất kể nói như thế nào, Sở Mộ cũng có Thiên Hoang kiếm lệnh, hơn nữa thực sự được Thiên Hoang kiếm lệnh truyền thừa. Trước tiên cứ mang Sở Mộ về Thiên Hoang địa cung rồi sắp xếp tiếp.

...

Lúc Sở Mộ trở về phòng phát hiện ra có người đứng ngoài cửa phòng hắn, dường như đã được một đoạn thời gian rồi.

- Sở Mộ, vì sao ngươi có thể trực tiếp miễn khảo hạch?

Người này cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng.

- Ta cũng không biết.

Sở Mộ nói, từ từ đi qua ngươi đối phương.

- Đứng lại.

Thân ảnh lóe lên, người này ngăn cản trước mặt Sở Mộ, đồng thời cũng ngăn cản đường đi của hắn. Lưng của đối phương cơ hồ gián vào cửa phòng, Sở Mộ căn bản không có cách nào mở cửa phòng để đi vào được.

- Ta vâng lệnh Lưu Phong công tử, hi vọng ngươi không nên chống cự.

Sở Mộ nghe xong lập tức biết rõ người này là do Vạn Lưu Phong sai tới.

Bất quá Vạn Lưu Phong thì thế nào chứ?

- Tránh.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí vô cùng bá đạo.

- Còn rất hung hăng càn quấy nha? Xuất kiếm đi, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà không cần phải khảo hạch.

Đối phương cũng tức giận.

- Cút.

Sở Mộ giận dữ, phong vân biến sắc. Tinh thần ý niệm mạnh mẽ trùng kích tới. Một thân kiếm áp bộc phát ra, tựa như núi lửa ngàn năm. Tinh thần ý niệm của Sở Mộ cô đọng, huyễn hóa ra thành một thanh kiếm, lăng không chém tới.

Đối phương chỉ cảm thấy trên người Sở Mộ bộc phát ra kiếm áp khủng bố tới cực điểm. Nghiền áp xuống, chém giết tới. Khiến cho hắn kinh hãi gần chết, vô cùng áp lực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Một cảm giác đau đớn từ sâu trong thân thể tràn ra. Giống như cả người bị chém thành hai khúc vậy, bóng ma tử vong bao phủ, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng hắn.

Sợ hãi, đủ loại cảm xúc bộc phát, toàn thân phát run, liên tiếp lùi về phía sau. Đụng vào cửa, mồ hôi lạnh chảy xuống, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.

Trước mắt hắn, Sở Mộ giống như là một Thần ma kiếm đạo vậy, làm cho hắn sợ hãi.

- Cút.

Lại một chữ từ trong miệng Sở Mộ thốt ra, phong vân lôi động, thiên địa biến sắc.

Chạy, Kiếm giả này vô cùng chật vật, nước mắt nước mũi rớt xuống, nhanh chóng cong mông chạy.

Sở Mộ cũng không thèm để ý tới đối phương nữa. Hắn mở cửa phòng, tiến vào rồi tiện tay đóng cửa.

Sau khi chó săn Vạn Lưu Phong chật vật chạy đi được một quãng, sắc mặt hắn dần dần khôi phục lại, trong lòng vừa hồi hộp, cũng thẹn quá hóa giận. Sắc mặt đổi tới đổi lui, vô cùng âm tàn.

- Không ngờ lại nhục nhã ta như vậy? Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Tròng mắt hắn chuyển động, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải trả thù Sở Mộ. Sau mười tức, trên mặt hắn hiện lên nụ cười âm tàn.

Nhìn toàn thân mình, không chỉ không có sửa sang lại, ngược lại còn khiến cho trường bào càng thêm rối loạn, nhìn qua càng thêm chật vật, sau đó nhanh chóng chạy trốn, rời đi.

Hắn muốn làm nặng thêm một chút, lại để cho Vạn Lưu Phong tự mình ra tay đối phó Sở Mộ, trả thù cho hắn.

Vạn Lưu Phong không phải là kẻ ngốc, trái lại, hắn thông minh, nhưng mà hắn là người có ngạo khí.

Kiếm giả này đối với người khác, nói trắng ra là con chó của hắn. Thường thường đánh chó cũng phải nhìn chủ nó là ai. Sở Mộ không được hắn đồng ý mà đánh chó của hắn. Không ngờ lại xuất khẩu cuồng ngôn vũ nhục hắn. Sao hắn có thể nhẫn nhịn được chứ?

Vạn Lưu Phong thiên phú hơn người, thực lực cường hãn. Bề ngoài biểu hiện rất có phong độ, nhưng mà trên thực tế hắn lại tự cho mình rất cao. Một thân ngạo khí, lúc này tràn ngập địch ý với Sở Mộ.

Trên đấu kiếm đài trong Thiên Hoang biệt viện, Vạn Lưu Phong đứng ở phía trên, một thân áo trắng theo gió tung bay, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các nữ Kiếm giả. Cũng làm cho rất nhiều nam Kiếm giả ghen ghét không thôi.

Về phần phòng của Sở Mộ thì có mấy người vây quanh, là chó săn của Vạn Lưu Phong. Một người trong đó là người trước đó bị khí thế của Sở Mộ làm cho té cứt té đái, chật vật chạy thục mạng.

Lúc này đám người này đang dùng sức vỗ cửa phòng của Sở Mộ, cửa phòng Sở Mộ mở ra.

- Có chuyện gì?

Sở Mộ liếc mắt đảo qua, lạnh nhạt hỏi.

- Lập tức tới Đấu kiếm đài, Lưu Phong công tử đã chờ ngươi từ lâu.

Một người trong đó quát.

- Có liên quan gì tới ta chứ?

Sở Mộ muốn đóng cửa thì cánh cửa đã bị mấy bàn tay đè xuống.

- Ngươi dám nhục mạ Lưu Phong công tử, Lưu Phong công tử quyết định cho ngươi một cơ hội, cúi đầu nhận lỗi với công tử. Nếu không ngươi đừng mong bình yên.

Những người này rõ ràng muốn bức Sở Mộ đi tới chiến một trận với Vạn Lưu Phong trên đấu kiếm đài. Nếu không, đoán chừng bọn hắn sẽ ở đây, luôn quấy nhiễu hắn.

Đương nhiên Sở Mộ có thể đi tìm Kiếm giả trung niên kia, nhưng mà hắn không nghĩ chuyện nhỏ như vậy làm đi làm phiền đối phương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2308)