← Ch.0795 | Ch.0797 → |
Chỉ là hắn vẫn kịp rút kiếm ra, ngăn ở trước ngực, nguy hiểm ngăn cản kiếm chỉ của đối phương.
Một tiếng đinh vang lên, kiếm chỉ của đối phương giống như là kim loại, va chạm với thân kiếm của Sở Mộ phát ra tiếng vang chói tai. Lực lượng đáng sợ trùng kích, Sở Mộ không có cách nào khống chế được mà bay ngược về phía sau. Kiếm điên cuồng rung động, lực lượng chấn động, tay run lên. nếu không phải ý chí của hắn kiên định chỉ sợ kiếm đã sớm rời tay bay ra.
Một kích của Kiếm giả Thần Ngưng cảnh rất đáng sợ. Huống chi đối phương cũng không phải là Kiếm giả Thần Ngưng cảnh bình thường. Một kiếm này cẩn chứa một tia lực lượng thần niệm trùng kích, khiến cho tinh thần của Sở Mộ bị trùng kích, lập tức mê muội, cả người bay ngược về phía sau. Mà có một chuyện rất không xong là, phương hướng hắn bay ngược chính là cái ao nham thạch nóng bỏng kia.
Cảm giác nóng bỏng tập kích toàn thân, trong nháy mắt Sở Mộ tỉnh táo lại. Hắn lập tức cảm giác được lưng mình giống như bị đốt thành tro vậy. Cả người chìm xuống cái ao nham thạch nóng bỏng, bị nham thạch nóng bỏng nuốt hết.
Nặng nề, sền sệt khiến cho Sở Mộ cảm thấy tứ chi của mình khó có thể nhúc nhích, phảng phất như bị trói buộc vậy. Nhiệt độ cao tới đáng sợ này từ bốn phương tám hướng, không chút kiêng nể gì xâm nhập tới. Khiến cho hắn trong nháy mắt có cảm giác như mình bị hóa thành tro tàn.
Cảm giác thống khổ vô cùng trùng kích thần kinh cứng cỏi của Sở Mộ, khiến cho hắn thiếu chút nữa sụp đổ. Hắn biết, bây giờ mình nhất định đã rơi vào trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia, chìm vào bên trong cái ao nóng bỏng này, bị nham thạch nóng bỏng đáng sợ vô cùng này bao phủ, tử vong sắp tới.
Lực lượng băng phách của Băng Phách Hàn sương công đại thành kết hợp với lực lượng của Băng Linh đan phẩm chất vô hạ, tính cả Thiên Hoang kiếm nguyên, tất cả nhanh chóng vận chuyển trong người. Chống cự nhiệt độ cao xâm lấn. Chỉ là cũng không kéo dài được bao lâu, chỉ trong mười tức, toàn bộ đã bị đánh tna.
Sở Mộ thậm chí còn có cảm giác, miệng, hai mắt, lỗ mũi mình đều bị nham thạch nóng bỏng vô cùng tràn vào, đại não cơ hồ bị thiêu hủy.
Bản năng cầu sinh mãnh liệt và thần kinh kiên cường, dẻo dai cùng với ý chí kinh người khiến cho trước khi hôn mê Sở Mộ đã kích phát ra bí bảo băng hệ: Hàn Băng tráo.
Ông một tiếng, trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia, lấy Sở Mộ làm tủng tâm, một vòng tròn màu xanh lam khuếc tán ra, tạo thành một vòng bảo hộ hình bàu dục, đem hết thảy nham thạch nóng bỏng ngăn cách ở bên ngoài. Kể cả những thứ ở bên trong cơ thể của Sở Mộ cũng bị đẩy ra khỏi vòng bảo hộ màu xanh lam kia.
Sở Mộ hoàn toàn lâm vào trong hôn mê, y phục trên người hóa thành tro tàn, biến mất không thấy gì nữa. Bộ lông cũng bị cháy không còn, nhiều chỗ trên làn da bị cháy hỏng, cơ thể nóng bỏng không thôi.
Cũng may Thiên Hoang kiếm thể tầng thứ hai có công năng tự lành, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng mà một lát sau vẫn có thể khỏi hẳn được.
Được Hàn Băng tráo bao phủ, thân thể Sở Mộ không ngừng chìm xuống dưới.
Càng xuống, áp lực của nham thạch nóng bỏng lại càng cường đại. Áp lực mang tới cho Hàn Băng tráo càng lớn, tiêu hao càng nhiều.
Bất tri bất giác, quang mang màu xanh lam của Hàn Băng tráo có chút lập lòe, dường như có dấu hiệu nghiền nát. Mà Sở Mộ ở trong hôn mê, không biết một chút nào.
Đối với Lý Biệt Quang mà nói, giết chết một đệ tử Ngoại cung hắn không có bất kỳ áp lực nào. Huống chi cũng không tính là hắn trực tiếp giết chết. Rơi vào trong cái ao nham thạch nóng chảy kia, cho dù là chính bản thân hắn cũng không có cách nào sống sót được. Chứ đừng nói là một đệ tử Ngoại cung không có danh tiếng gì. Mặc dù đối phương có thể ngăn cản lực lượng thần niệm của mình, có chút đặc biệt cũng vậy.
Hắn chỉ có chút tiếc hận, không có lấy được oản luân không gian của đối phương. Nói khong chừng bên trong có thứ gì tốt. Hắn lại nghĩ, kỳ thực cũng không có gì để tiếc hận. Bất quá chỉ là một đệ tử Ngoại cung bỏ đi, coi như có bảo vật cũng có hạn.
Không có thu hoạch gì, Lý Biệt Quang quay người rời đi.
....
Trong thiên địa có hỏa diễm vô cùng vô tận, hừng hực thiêu đốt. Cả người Sở Mộ ở trong hỏa diễm, không ngừng bị thiêu đốt, loại thống khổ này lan tràn tới tận sâu trong xương tủy.
Điều đáng sợ đó là bất luận liệt hỏa thiêu đốt thế nào, người còn chưa chính thức bị hóa thành tro tàn, mà là còn sống. Không ngừng bị thiêu đốt, bị thiêu đốt vô hạn, thừa nhận thống khổ vô hạn.
Giống như là ác mộng vậy, quấn quanh lấy hắn, khiến cho Sở Mộ muốn được giải thoát.
Bỗng nhiên thế giới như bị nghiền nát, vô số hỏa diễm bị hư không màu đen hấp thu, biến mất không còn gì. Tiếp theo lại lần nữa nghiềnnaát, Sở Mộ cảm thấy thân thể mình giống như cũng bị nghiền nát, giải thể. Chỉ là, hắn đột nhiên tỉnh lại, cả người đột nhiên ngồi dậy.
Miệng hít thở từng ngụm, sau mười tức mới định thần lại được. Lúc này Sở Mộ phát hiện ra, mình còn sống.
Rồi sau đó hắn phát hiện ra mình cũng không có ở trong cái ao nham thạch nóng chảy kia. Trí nhớ trước khi hôn mê của hắn là rơi vào trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia, kích phát Hàn Băng tráo. Mà bây giờ Hàn Băng tráo không còn, hắn lại không ở trong cái ao nham thạch nóng bỏng kia, chẳng lẽ được người ta cứu?
Nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phán đoán vị trí, hoàn cảnh của bản thân lúc này. Sở Mộ cũng đồng thời phát hiện ra thương thế mình đã khỏi hắn.
Hắn kết luận, nhất định hắn đã bị nham thạch nóng bỏng làm cho bỏng nặng, rất nặng. mà bây giờ lại khỏi hẳn, có thể nhìn thấy làn da mới trên bề mặt thân thể.
Nói cách khác, dựa vào năng lực tự lành của Thiên Hoang kiếm thể, hắn đã khỏi hẳn. Chỉ là không biết phải dùng bao nhiêu thời gian mà thôi.
Lấy trường bào ở trong giới chỉ không gian, trường bào quy định của đệ tử Ngoại cung đã bị thiêu hủy, cho nên hắn chỉ có thể dùng tạm trường bào của mình, đợi sau khi trở về lại đi đi nhận bộ khác.
Giới chỉ không gian của Sở Mộ là giới chỉ không gian cao cấp. Căn bản không sợ đám nham thạch nóng bỏng này làm tổn hại nó.
Nơi này rất là kỳ lạ, nhìn qua giống như là động quật vậy, có rất nhiều thạch nhũ đỏ rực, ở khắp nơi, nhìn vô cùng dữ tợn.
Nhìn có chút tương tự với động quật trước đó, chỉ có điều không có mặt đất, chỉ có một cái hồ nham thạch nóng chảy, xem ra tương đối yên tĩnh. Ngẫu nhiên mới có bọt khí xuất hiện, sau đó vỡ tan. Tràn ngập khí tức nóng rực và mùi lưu huỳnh nồng đậm kinh người.
*****
Điều thú vị là trên cái hồ nham thạch nóng chảy này có rất nhiều đóa hoa sen sinh trưởng, không phải là Địa Hỏa hoang liên, mà là một loại hoa sen kỳ lạ. Dường như không có lực lượng đặc biệt gì. Đương nhiên, có thể sinh trưởng trên hoàn cảnh này cũng đã nói rõ sự kỳ lạ của loại hoa sen này.
Liếc mắt nhìn lại có hơn chục đóa hoa sen, nhỏ thì như chậu rửa mặt, lớn thì đường kính chừng năm sáu trượng. Có đóa rất cao, cao chừng ba bốn thước. Thấp thì chỉ có nửa thước, rất gần hồ nham thạch đang nóng chảy phía dưới.
Lúc này Sở Mộ đang ở trên một đóa hoa sen đường kính chừng hai trượg, độ cao chừng một trượng. Đài sen như một chiếc giường, chống đỡ thân thể Sở Mộ.
Những đóa hoa sen này toàn thân màu đỏ, có đỏ thẫm, đỏ tươi, đỏ sậm, xen lẫn trong hồ nham thạch nóng chảy này, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Đại nạn không chết, Sở Mộ cũng thở dài một hơi. Nơi này là nơi nào hắn không rõ, cũng không biết đã bao nhiêu ngày kể từ khi hắn bị rơi xuống hồ nham thạch nóng chảy kia.
Nhiệt độ nơi này cũng rất cao, Sở Mộ không thể không lần nữa lấy ra Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ phục dụng. Vận chuyển Băng Phách hàn sương công, khôi phục lực lượng Băng phách, chống cự nhiệt độ cao xâm nhập.
Tiếp đó bắt đầu khôi phục kiếm nguyên, mặc kệ nơi này là nơi nào, lực lượng là thứ hắn phải khôi phục trước tiên.
Sau khi tiêu hao chừng mười hạt Băng Linh đan phẩm chất Vô Hạ, lực lượng băng phách mới khôi phục được một bộ phận, vận chuyển tự nhiên hơn.
Sau khi khôi phục, Sở Mộ đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên. Mãi tới khi lên cao chừng vài thước mới cúi đầu quan sát xuống dưới. Hắn liếc mắt đảo qua toàn bộ hoa sen, nhìn rõ bên trong mỗi một đóa hoa sen còn có một hạt sen màu đỏ.
Những hạt sen này không sai biệt nhau là bao, ước chừng lớn bằng quả trứng bồ câu. Trừ hạt sen ra, Sở Mộ còn nhìn thấy ở trong đóa hoa sen đường kính đạt tới sáu trượng kia có chút khác biệt. Trừ đài sen ra dường như còn có thứ gì đó.
Thân thể ở tên không trung, mũi chân phải điểm nhẹ lên chân trái, thân thể lần nữa nhảy lên, giống như một đầu chim yến phóng cực nhanh về phía đóa hoa sen to nhất ở giữa.
Thân thể đáp xuống biên giới đóa hoa sen cực lớn này. Lúc này Sở Mộ mới định thần nhìn kỹ đồ vật trên đài sen.
Đó là một đóa hỏa diễm.
Hỏa diễm này màu vàng nhạt, lớn bằng nắm tay, như là ánh nến lập lòe, chập chờn vậy. Sở Mộ còn phát hiện ra, trong hỏa diễm màu vàng này còn có một thứ to như hạt đậu nành, màu sắc đậm hơn một chút, hẳn là màu vàng. Mà hỏa diễm màu vàng nhạt kia là từ bên trong thứ này phóng thích ra.
Sở Mộ chăm chú nhìn vào ngọn lửa kia, nhìn chằm chằm vào cái hạt nho nhỏ bên trong hỏa diễm.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không nhận ra đây là vật gì. Nhưng mà bản năng hắn cảm giác đây nhất định là bảo vật, là bảo vật không tầm thường.
Tinh thần ý niệm lan tràn ra ngoài, rơi vào trên hỏa diễm màu vàng, Sở Mộ đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị. Đám hỏa diễm này giống như có sinh mệnh, dường như đang ở trong trạng thái suy yếu.
Hỏa diễm suy yếu, dường như đang lâm vào trong ngủ say, tinh thần ý niệm của Sở Mộ cũng không có quấy nhiễu tới nó.
Sở Mộ tăng cường tinh thần ý niệm phát tán ra, xuyên thấu qua hỏa diễm màu vàng nhạt bên ngoài, đi về phía thứ nho nhỏ như hạt đậu kia, bao phủ nó.
Quả nhiên tính mạng chấn động là từ bên trong cái hạt nho nhỏ màu vàng kia truyền ra. Đó là năng lượng kết tinh lại, giống như một khỏa hạt giống, hạt giống của hỏa diễm.
Bỗng nhiên Sở Mộ khẽ giật mình, trong đầu hiện lên từng đạo tin tức, từng đạo linh quang thoáng hiện.
- Chẳng lẽ vật này là...
Vẻ mặt Sở Mộ giật mình nhìn chằm chằm vào vật trước mắt, ánh mắt run rẩy, khó có thể tin nổi.
Lúc trước khi biết được tin tức Địa Tâm hoang viêm, Sở Mộ đã trở về Thiên Hoang địa cung tìm hiểu điển tịch liên quan tới nó. Đối với Địa Tâm hoang viêm cũng có chút hiểu biết.
Địa Tâm Hoang viêm là một loại hỏa diễm kỳ lạ, cũng có thể xem như là một loại tính mạng kỳ lạ, tính mạng hỏa diễm.
Mà Địa Tâm Hoang viêm sau khi gần chết, tử vong sẽ hóa thành một khỏa hỏa chủng, giấu ở một nơi tương đối kín đáo. Hấp thu năng lượng chậm rãi khôi phục bản thân, nhiều năm sau mới xuất hiện lại.
Nếu như Sở Mộ không có đoán sai, thứ trước mắt này chính là hỏa chung của Địa Tâm hoang viêm. Là Địa Tâm Hoang viên trước đó bị đệ tử Chân cung đánh cho bị trọng thương.
Hóa ra thương thế của nó lại nặng tới tình trạng này, đã hóa thành một khỏa hỏa chủng. Cũng khó trách Địa Tâm Hoang hỏa cốc này từ khi đó không có một đạo Địa Tâm Hoang hỏa khí nào xuất hiện. Nhìn thấy thứ trước mắt, Sở Mộ đã hiểu rõ tất cả.
Bất quá đây vẫn chỉ là suy đoán của hắn mà thôi. Mặc dù hắn có bảy tám phần khẳng định.
Nếu như thứ trước mắt này thực sự là Địa Tâm Hoang hỏa viêm mà nói, Sở Mộ đã kiếm lớn, nhân họa đắc phúc a.
Hít sâu một hơi, khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. lập tức, Sở Mộ khôi phục tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể thu phục được thứ này?
Kiếm giả nhận được Địa Tâm Hoang viêm, chỉ cần luyện hóa nó thành của mình. Hỏa chủng này cũng có thể làm như vậy.
Bất quá luyện hóa hỏa chủng có lẽ so với luyện hóa Địa Tâm Hoang viêm còn đơn giản hươn.
Ý niệm khẽ động, lực lượng băng phách lan tràn tới bàn tay. Sở Mộ chộp về phía trước một trảo, dưới sự bảo vệ của lực lượng băng phách, xuyên thấu qua hỏa diễm màu vàng nhạt, nắm lấy hỏa chủng rồi lập tức rút về.
Nhiệ dđộ của hỏa diễm màu vàng nhạt cũng vô cùng cao, nếu không có lực lượng băng phách, Sở Mộ cũng không dám làm như vậy.
Chỉ là trong tích tắc nhưng lực lượng băng phách tiêu hao không ít.
Vội vàng lấyr a tất cả Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ, Sở Mộ bắt đầu luyện hóa hỏa chủng.
Nuốt hỏa chủng vào trong bụng, luyện hóa trong người không thể nghi ngờ hiệu suất cao hơn. Nhưng mà làm như vậy quá mức nguy hiểm, không cẩn thận là có thể khiến cho bản thân mình bị thiêu chết, không đáng để liều mạng như vậy.
Thoáng cái lấy ra ba hạt Băng Linh đan phẩm chất Vô hạ phục dụng, dưới sự dẫn dắt của Băng Phách hàn sương công, lực lượng Băng phách tuôn về phía tay Sở Mộ, chống cự nhiệt độ cao của hỏa chủng. Kiếm nguyên cũng vận chuyển, tạo thành một tầng bao phủ lấy nó, tinh thần ý niệm thì rót vào bên trong hỏa chủng.
Luyện hóa hỏa chủng, nói khó cũng không khó, nhưng mà một khi chính thức áp dụng, độ khó rất lớn.
← Ch. 0795 | Ch. 0797 → |