Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0831

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0831: Ba mươi người mạnh nhất nội cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hắn tính toán một lúc, nếu dựa theo tiến độ trước mắt, hắn tiêu hao thời gian chục năm thậm chí hai mươi mấy năm mới có thể rèn luyện đủ loại áo nghĩa đến tám chuyển, đó là chưa tính toán không chi áo nghĩa vào bên trong.

Sở Mộ nghĩ đến Thì Chi Sa, nếu có thêm Thì Chi Sa liền có thể tiết kiệm một nửa thời gian, nếu có thể đạt được Thì Chi Sa trung cấp, như vậy hiểu quả rất rõ ràng.

Chỉ có điều muốn tìm Thì Chi Sa phải vào trong Thần Hoang Bí Cảnh mới được, Sở Mộ có một cơ hội đi vào Thần Hoang Bí Cảnh, hắn vốn có ý định sau khi đột phá Thần Ngưng Cảnh lại tiến vào.

Bằng không hiện tại têến vào Thần Hoang Bí Cảnh?

- Với thực lực của ta hiện tại, chém giết kiếm giả Thần Ngưng Cảnh viên mãn bình thường không phải việc khó.

Sở Mộ nói thầm.

Đã có quyết định, Sở Mộ định đi tìm trưởng lão thì có người đã thông tri Sở Mộ.

Nói tiếp qua chín tháng nữa Thần Hoang Bí Cảnh sẽ mở ra, hỏi xem Sở Mộ muốn nhân cơ hội này tiến vào hay không, nếu như lần này không tiến vào, lần sau muốn đi vào cũng không dễ dàng như vậy.

Dường như mở Thần Hoang Bí Cảnh không phải chuyện đơn giản gì.

Chẳng khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh, Sở Mộ lập tức đáp ứng.

Thì ra lúc mình bế quan, gia hỏa này đã tới tìm mình nhưng không tìm thấy.

- Vẫn còn thời gian chín tháng, ta phải tăng cường thực lực mới được.

Sở Mộ nói thầm sau đó chuyên tâm tu luyện.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tháng lại một tháng qua đi, khoảng cách Thần Hoang Bí Cảnh mở ra càng lúc càng gần, thực lực Sở Mộ chậm rãi tăng lên.

Bởi vì muốn đi vào Thần Hoang Bí Cảnh, thực lực tăng lên là yêu cầu bức thiết nhất, cho dù là một chút cũng tốt, Sở Mộ không chú trọng rèn luyện áo nghĩa, hắn bỏ thời gian tu hành Thiên Hoang kiếm thuật, đây chính là biện pháp tăng cường thực lực.

Bởi vì cho dù hắn rèn luyện áo nghĩa cũng không thể tăng thực lực lên mạnh hơn.

Thiên Hoang Thần Sơn rất cao, cao hơn một vạn hai ngàn mét, phạm vi ba ngàn mét là ngoại cung, nội cung nằm ở phạm vi sáu ngàn mét, chân cung chín ngàn mét, địa điểm mở Thần Hoang Bí Cảnh năm tại nơi cao nhất Thiên Hoang Thần Sơn, ở vị trí một vạn hai ngàn mét.

Lúc này tại khu vực cao nhất Thiên Hoang Thần Sơn có một cái bình đài, bình đài có đường kính trăm mét và hình bát giác, tám góc có tám cây cột dựng thẳng lên trời.

Mỗi một cây cột có khắc vô số đường vân phức tạp, thâm ảo khó lường, trên sân thượng còn có nhiều chủng phù văn thần bí cổ xưa.

Nói là bình đài nhưng thật ra nó là tế đàn.

Bên ngoài tế đàn có vài chục người đang đứng, tuổi của bọn họ không lớn, tối đa chỉ hơn ba mươi, tính toán ra cơ bản đều còn trẻ nhưng tuổi thật lớn hơn bề ngoài vài tuổi.

Ba mươi người, toàn bộ đều là đệ tử nội cung, là ba mươi người mạnh nhất trong thi đấu nội cung.

Dựa theo Thiên Hoang Địa Cung quy định, top ba mươi nội cung mới có cơ hội tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh.

- Ta nghe nói lần này trừ ba mươi người chúng ta ra còn có một đệ tử ngoại cung cũng tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh.

Vưu Ưng Chính xếp thứ hai mươi lăm cười nói.

- Là ban thưởng cho đệ nhất thi đấu ngoại cung lần này.

Người bên cạnh thuận miệng lên tiếng, hắn là người xếp hai mươi ba Lý Đông Dương.

- Nghe nói chỉ là kiếm giả Nguyên Cực Cảnh, đạt được đệ nhất thi đấu ngoại cung liền muốn đi vào Thần Hoang Bí Cảnh, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Xếp thứ hai mươi bảy Bạch Nham cười nhạo, trên mặt còn mang theo xem thường không chút che dấu.

Hiển nhiên đối với Sở Mộ muốn tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh với bọn họ, bọn họ cảm thấy hắn không tự lượng sức, khinh thường và khinh miệt.

Đương nhiên cũng có người vẻ mặt không sao cả, không nhìn thẳng, chỉ tùy tiện suy nghĩ mà thôi, tóm lại không có phản ứng như nhau.

- Nghe nói Hoắc Lăng Quang lúc trước có tìm đệ tử ngoại cung kia, ý định giao dịch cơ hội tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh nhưng bị cự tuyệt.

- Nói ra cũng đáng tiếc, trên thực tế Hoắc Lăng Quang đủ sức tiến vào top ba mươi, đáng tiếc thời vận bất lực.

- Hoắc Lăng Quang là người Thất Kiếm Lâu, bị một đệ tử ngoại cung cự tuyệt, mặt mũi không còn.

- Không cần các ngươi lắm miệng, Thất Kiếm Lâu chúng ta sẽ xử lý.

Lâm Diệp xếp thứ hai mươi chín nhướng mày, hắn không vui.

Thất Kiếm Lâu là tổ chức mạnh nhất nội cung, tuy nhân số chỉ có bảy người nhưng thực lực rất mạnh, nhất là lão đại Thất Kiếm Lâu chính là người đạt được vị trí đê nhất thi đấu nội cung.

Hơn nữa bảy người Thất Kiếm Lâu rất đoàn kết. Đắc tội một chẳng khác nào đắc tội bảy, bởi vậy mặc dù thực lực mạnh hơn Lâm Diệp cường đại, bị Lâm Diệp quát lớn nhưng bọn họ không phản bác.

Lâm Diệp không đáng sợ, đáng sợ là người khác trong Thất Kiếm Lâu, nhất là lão đại Thất Kiếm Lâu đang đứng ở bên cạnh.

Lúc này có một thân ảnh đang lướt lên đỉnh núi, lướt qua xích sắt chân cung đi lên đỉnh Thiên Hoang Thần Sơn.

Hôm nay là ngày Thần Hoang Bí Cảnh mở ra, Sở Mộ sẽ không bỏ qua.

Bay lượn giữa núi rừng, tốc độ của Sở Mộ còn nhanh hơn lúc trước.

Hắn tính ra đã tiềm tu một năm, các phương diện đều có tiến bộ nhảy vọt.

Cũng bởi vì tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh, Sở Mộ không ngừng tăng cường thực lực bản thân, tận khả năng tăng cường thực lực bản thân.

Hôm nay thủy chi áo nghĩa đã rèn luyện đến bốn chuyển trung kỳ, các áo nghĩa khác được lực lượng Âm Sát kết tinh rèn luyện tới hai chuyển cực hạn, khoảng cách ba chuyển còn cách một bước.

Về phần không chi áo nghĩa đã tiến vào mọt chuyển, nếu muốn đạt tới hai chuyển cần thời gian nửa năm mới được.

Không chi áo nghĩa rất mạnh, Phi Hồng Huyễn Không Bộ của Sở Mộ càng ảo diệu khó lường.

Áo nghĩa tăng lên tăng phúc thực lực không rõ ràng, bởi vì cấp độ còn chưa đủ cao, nếu kiếm thuật tăng lên lại tăng lên thực chất.

Có lẽ bởi vì đã phá giải toàn bộ Phong Thần Huyết Chú cho nên Sở Mộ cảm giác ngộ tính của mình có biến hóa về chất, hoặc có thể nói cơ duyên xảo hợp nên cảnh giới kiếm đạo tăng lên, nói ngắn lại tu luyện kiếm thuật càng dễ lính ngộ bản chất bổn nguyên.

Hiện tại kiếm thuật lĩnh vực của Sở Mộ đạt tới tầng thứ tám cực hạn, khoảng cách tầng thứ chín còn kém một đường.

Tu luyện Thiên Hoang kiếm thuật có tiến bộ nhảy vọt, nói ngắn lại hiện tại Sở Mộ mạnh hơn một năm trước rất nhiều.

Hắn tiến lên rất nhanh, cảnh sắc hai bên rút lui nhanh như tia chớp.

Qua một lúc tầm mắt Sở Mộ rộng mở trong sáng, lại quay đầu nhìn xuống có cảm giác ở nơi cao rất lạnh.

*****

Đỉnh Thiên Hoang Thần Sơn cao một vạn hai ngàn mét, gió núi thổi từng hồi, thật sự rất lạnh, cho dù tu vi của Sở Mộ cũng cảm thấy lạnh buốt.

Bước chân không ngừng đi về phía trước, tế đàn trăm mét xuất hiện trước mặt, Sở Mộ cũng nhìn thấy ba mươi đệ tử nội cung.

Lúc Sở Mộ dừng bước, đồng tử co rút, trong mắt của hắn, ba mươi đệ tử nội cung tư thế khác nhau, có đứng nghiêm, có đứng nhàn tản, có trực tiếp ngồi tựa vào tảng đá, có người ngồi xếp bằng, nói ngắn lại, ba mươi đệ tử nội cung tư thái khác nhau, thái độ như gần như xa.

Chỉ có một điểm trên thân thể ba mươi đệ tử nội cung này có cảm giác như lỗ đen, ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố, cũng nội liễm thật sâu, nhìn từ bên ngoài không phát hiện được.

Mạnh, thập phần cường đại.

Bọn họ không phải kiếm giả Thần Ngưng Cảnh phổ thông, mặc dù không phải cường giả Kiếm Vương nhưng mạnh hơn kiếm giả Thần Ngưng Cảnh bình thường rất nhiều lần.

Tư thế và phương vị đứng của bọn họ nhìn rất tùy ý nhưng không bàn mà hợp với hoàn cảnh chung quanh, lập tức là có thể bộc phát toàn lực, chỉ cần có người ra tay sẽ thừa nhận phản kích trí mạng nhất.

Kiếm giả đáng sợ, mỗi một phương diện đều cực kỳ cường đại.

Trong nháy mắt Sở Mộ dám khẳng định, mình không phải đối thủ, cho dù là người yếu nhất trong ba mươi người, chính mình bộc phát tất cả thủ đoạn cũng không thể thắng nổi.

Chênh lệch, đây chính là chênh lệch tuyệt đối.

Kiếm giả Thần Ngưng Cảnh phổ thông, cho dù là tu vi Thần Ngưng Cảnh cực hạn, hắn hoàn toàn không đặt vào trong mắt, một đấu một cũng chém giết dễ dàng, trong ba mươi người này kiếm giả mạnh nhất là Thần Ngưng Cảnh cực hạn, yếu nhất cũng là Thần Ngưng Cảnh đại thành, mỗi một người đều cho Sở Mộ cảm giác không thể địch lại.

Mặc dù như thế, Sở Mộ cũng không sợ hãi.

Tuy không phải địch thủ nhưng đối phương không dễ dàng chém giết mình.

Bước chân tiến lên phía trước, Sở Mộ vừa xuất hiện, ba mươi ánh mắt đều tập trung vào người hắn, những ánh mắt này như xuyên thủng hư không, vô cùng lăng lệ ác liệt, giống như muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ sau đó xoắn giết linh hồn của hắn.

Áp lực làm gió núi đông cứng lại.

Nội tâm Sở Mộ nghiêm túc, sắc mặt không thay đổi, bước chân không ngừng lại, hắn kiên định tiến lên phía trước.

- Còn có chút can đảm.

Một tiếng cười khẽ vang lên, áp lực đáng sợ biến mất.

Ngay sau đó có một người trong ba mươi người bước ra, khí tức đáng sợ như gió nổi mây phun áp bách Sở Mộ.

- Quỳ xuống, xin lỗi!

Lời nói lạnh như băng mang theo mệnh lệnh cưỡng chế cao cao tại thượng.

Lai giả bất thiện, khí thế cường đại khủng bố trùng kích bản thân, dường như muốn tiêu diệt Sở Mộ, thân thể Sở Mộ không chút sứt mẻ, hắn đã hóa giải toàn bộ Phong Thần Huyết Chú cho nên thực lực bản thân tăng lên rất mạnh, chỉ khí thế trùng kích không thể làm gì được hắn.

Điểm này làm ba mươi đệ tử nội cung kinh ngạc, bọn họ càng phải nhìn thẳng Sở Mộ một phần, chỉ là một phần thôi.

Nội tâm Sở Mộ rất phiền muộn, hắn chẳng hiểu tại sao người ta bảo hắn quỳ?

Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện linh quang.

- Ngươi là người Thất Kiếm Lâu?

Sở Mộ lên tiếng hỏi thăm.

- Phản ứng rất nhanh.

Lâm Diệp lạnh lùng cười cười.

- Thì ra là thế, cũng bởi vì ta cự tuyệt giao dịch với Hoắc Lăng Quang cho nên người Thất Kiếm Lâu muốn ra tay đối phó ta, lòng dạ hẹp hòi như vậy, ta muốn hỏi một câu, lòng dạ các ngươi như thế, tại sao các ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại?

Sở Mộ không sợ hãi, lời hắn nói còn mang theo chút giễu cợt.

Một câu trực tiếp bao phủ toàn bộ bảy người Thất Kiếm Lâu vào trong.

- Có trò hay xem rồi.

- Tên đệ tử ngoại cung này rất có chí khí, không tệ, ta thích.

- Cho dù có chí khí nhưng không có thực lực cũng chết mà thôi.

- Thảm, dám chính diện khiêu khích Thất Kiếm Lâu, kết cục của hắn rất thảm.

Quả nhiên Lâm Diệp vô cùng tức giận, lửa giận trong mắt hắn muốn thiêu đốt Sở Mộ, người khác trong Thất Kiếm Lâu đứng tại nơi này giật mình, tiếp theo lửa giận bộc phát dữ dội.

Đáng tiếc sát ý phóng lên trời sau đó nghiền ép Sở Mộ.

Sát ý và khí thế như vậy không thể không làm Sở Mộ đối đĩa thận trọng, bị xung kích cho nên tinh thần của hắn có cảm giác tán loạn.

Thật đáng sợ, cường đại như thế, chỉ cần sát ý đã đủ làm Sở Mộ đánh mất sức phản kháng.

- Tốt!

Bỗng nhiên có giọng nói vang lên, nó như cơn gió mát thổi qua nơi này, thổi tan áp bách và sát khí đậm đặc, áp lực Sở Mộ đối mặt không còn, hắn thở ra một hơi.

Người nói chuyện đứng ở một bên, dường như rời xa trần thế, cao ngạo độc lập như muốn đứng trên đỉnh đệ tử nội cung, hắn là đệ nhất thi đấu nội cung, lão đại Thất Kiếm Lâu Hậu Thanh Minh.

Hậu Thanh Minh vừa mở miệng, những người khác không nói lời nào, hắn cường đại không thể nghi ngờ, là tuyệt đối, bất cứ ai nhìn thấy thực lực của hắn đều kinh hãi lạnh mình.

- Giao dịch là tự nguyện, không có đắc tội hay không.

Hậu Thanh Minh nhìn về phía Sở Mộ, trên mặt còn mang theo vui vẻ nhàn nhạt:

- Câu nói vừa rồi của ngươi bao hàm tất cả người Thất Kiếm Lâu chúng ta vào trong, có phải quá mức võ đoán hay không.

- Thật có lỗi, ta không hiểu các ngươi.

Sở Mộ chỉ nói một câu rất chân thành, tư thái nhùn nhường làm người khác giật mình, vốn cho rằng hắn rất cuồng rất ngạo, hiện tại xem ra không phải kẻ không biết trời cao đất rộng, hắn là người tự hiểu lấy mình.

- Ta tiếp nhận lời này của ngươi, cũng chờ mong ngươi phát triển.

Hậu Thanh Minh nói xong liền không nói gì, gió núi lại thổi tới, nội tâm mọi người lạnh buốt.

Khi Hậu Thanh Minh dứt lời, mọi người cũng không mở miệng, Sở Mộ đứng bên cạnh không nói gì, hắn không hợp với những người nơi đây.

Không có biện pháp, hắn là đệ tử ngoại cung, những người khác đều là đệ tử nội cung, hai bên không cùng tầng thứ.

Mặc dù có chút người xem thường Sở Mộ, thậm chí có người ngạc nhiên nhưng không ai xem trọng hắn, một chút cũng không có, cho dù Hậu Thanh Minh nói ra lời vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

Hắn là thiên tài, thiên tài chính thức, chờ mong Sở Mộ phát triển, lúc Sở Mộ phát triển đến mức của hắn thì hắn đã mạnh hơn nữa, hắn sẽ dẫn đầu thật xa, đối phương chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn nhưng cả đời sẽ theo sau hắn.

Cho nên trong mắt hắn, Sở Mộ chỉ là thiên tài hậu bối mà thôi.

Không người nào để ý tới mình, Sở Mộ cũng không chủ động nói chuyện với người khác, lúc này không biết làm sao, thậm chí hào khí biến thành quỷ dị, không có người nói chuyện phiếm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)