Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0936

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0936: Đánh bại Liễu Dạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kiếm quang đến gần, Sở Mộ tính xong thời gian chợt nhảy lên vững vàng đạp trên kiếm quang, rời khỏi mặt đất bay lên cao, ngự kiếm lượn giữa không trung.

Trường không ngự kiếm, ngự kiếm trường không, tự do bay lượn, tự tại tiêu dao...

Cảm giác sung sướng khó tả dâng lên trong lòng, từ tận linh hồn Sở Mộ. Bay như chim, tựa chim ó xoay quanh lượn vòng phía chân trời, thỏa thích tùy ý.

Lúc ở Cổ Kiếm đại lục, Thiên Hoang giới Sở Mộ có thể ngự không phi hành nhưng ở thế giới thái cổ vì quy tắc khác nhau khiến Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh, Thần Ngưng cảnh không thể ngự không bay đi. Khi nào đột phá đến cấp vương mới được, tốc độ bay cũng bị hạn chế nhiều.

Cường giả cấp vương bình thường tốc độ bay chỉ có thể vượt qua vận tốc thanh âm, người lợi hại có thể hơn sóng âm thanh gấp mấy lần, hoặc gấp mười lần.

Bay lượn chân trời, ngự không phi hành, cảm giác rời khỏi mặt đất trói buộc đã lâu không gặp.

Sở Mộ cứ ngỡ phải chờ khi thành tựu Kiếm Vương mới có thể ngự không phi hành nữa, bất ngờ là thuật ngự kiếm giúp hắn hoàn thành ước mong trước tiên.

Thuật ngự kiếm, ngự kiếm trường không, tự do bay lượn không bị trói buộc.

Kiếm bí độc môn của Phi Thiên các, thuật ngự kiếm không chỉ cho Kiếm Giả dưới cấp vương có thể ngự kiếm phi hành, hơn nữa bay gấp năm lần bình thường, hơn năm mươi phần trăm.

Đương nhiên khi nào thăng cấp Kiếm Vương thì ưu điểm này mới thể hiện rõ ra, vì khi nào thành tựu Kiếm Vương thì cơ thể mới ngự không phi hành, mới so sánh với tốc độ khi thi triển thuật ngự kiếm. Như bây giờ không có thuật ngự kiếm thì dù Sở Mộ nhờ vào lực lượng phong chi áo nghĩa chỉ có thể trượt đi trong cự ly ngắn chứ không phải bay.

Bay một lát sau Sở Mộ đã nghiền rồi, hắn tạm dừng giữ không trung, dưới chân đạp một luồng sáng vàng nhấp nháy liên hồi.

Sở Mộ đáp xuống, kiếm quang rời khỏi lòng bàn chân xoay vòng giữa không trung, tự động cắm vào vỏ kiếm.

Sở Mộ nhẹ như lông hồng rơi xuống, như thần tiên, đẹp không sao tả xiết.

Sở Mộ chượt nảy ý nghĩ kỳ lạ:

- Không biết có thể dùng thuật ngự kiếm thi triển kiếm kỹ không?

Có được không?

Sở Mộ không biết, hắn chưa từng nghe qua. Có thể chắc chắn một điều rằng dù làm được thì bây giờ Sở Mộ không thể thực hiện, dung hợp hai loại lực lượng áo nghĩa ứng dụng trong thuật ngự kiếm mà còn khó khăn, mơ về việc dùng thuật ngự kiếm thi triển kiếm kỹ thì quá xa vừoi.

Sở Mộ đang suy nghĩ nên trở về Trùng Thiên viện hay tiếp tục tu luyện thì chợt một khí thế sắc bén từ xa tỏa định hắn.

Có tiếng quát lạnh từ xa vọng lại:

- Thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm thật lâu. Hãy đỡ một kiếm của ta!

Chữ thứ nhất cách còn xa, chữ cuối thì như vang bên tai.

Sở Mộ cảm giác mình bị lực lượng đáng sợ tỏa định, lực lượng hắc ám khủng khiếp ăn mòn bầu trời, chớp mắt khuếch tán phủ lên phạm vi lớn, như bóng đêm buông xuống.

Trong hắc ám có thần thông tuyệt thế luồng kiếm quang đen khủng khiếp từ trên trời giáng xuống chém vào Sở Mộ không chút nương tình.

Âm trầm lạnh lẽo, mũi nhọn sắc bén.

Tuy đối phương đã ra tiếng nhắc nhở nhưng chiêu kiếm kỹ này không nương tình, muốn giết Sở Mộ ngay.

Nơi này không phải Bách Chiến đài, không có năng lượng phòng hộ, nếu bị chém trúng chỉ có thể dựa vào áo giáp giấu trong áo và thực lực bản thân ngăn cản.

Sở Mộ suy đoán qua khí thế thì đây là chiêu kiếm kỹ tứ phẩm, uy lực mạnh hơn kiếm kỹ tứ phẩm bình thường vài lần, bảo y trên người hắn không thể ngăn cản.

Kiếm quang màu đen lặng lẽ không tiếng động, lực lượng nội liễm trong đó càng đáng sợ hơn, tốc độ siêu nhanh. Trong bóng đêm có áp lực khủng khiếp từ bốn phương tám hướng đè ép Sở Mộ.

Sở Mộ không biết người đột nhiên công kích là ai, hắn chỉ biết rằng mình phải phản kích.

Sở Mộ ngước đầu lên, ánh mắt sắc bén xé rách hắc ám. Áo nghĩa dâng lên, kiếm ý tuôn trào, Vô Hồi kiếm rút khỏi vỏ, lực lượng mạnh mẽ hùng dũng ngưng tụ một kiếm chém lên trời.

Trong phút chốc có một luồng sáng màu ám kim như vàng trăng khuyết từ mặt đất dâng lên lao thẳng lên trời. Trăng khuyết ám kim bén nhọn, tốc độ nhanh kinh người, cực kỳ cuồng bạo đụng tan mây mù dày đặc.

Kiếm kỹ tứ phẩm: Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Uy lực của chiêu kiếm kỹ này siêu mạnh, kiếm kỹ đơn thể công sát cực độ.

Trong khoảnh khắc trăng khuyết màu ám kim vọt lên cao va chạm với kiếm quang màu đen từ trên trời rơi xuống, bộc phát ra uy năng kinh người nổ tung bốn phương tám hướng.

Sóng xung kích khủng bố làm mặt đất nát vụn, Sở Mộ thừa dịp thi triển thân pháp bay nhanh rời đi. Bóng đêm trên trời bị năng lượng đáng sợ phá hủy lại lộ bầu trời xanh.

Ngay sau đó một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống cách trước mắt Sở Mộ trăm thước. Kiếm quang biến mất, một người xuất hiện. Đó là nam nhân mặc trường bào màu đen, mặt lạnh lùng, đôi mắt âm u. Nơi nam nhân đứng tia sáng như bị hút đi, không gian u tối. Nam nhân như vùi mình trong hắc ám, ngăn cách với thế giới ngoài người.

Sở Mộ nhíu mày hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắn chưa từng gặp người này.

Kiếm Giả thanh niên áo đen lạnh lùng nói:

- Liễu Dạ.

Đáy mắt Sở Mộ lóe tia hiểu ra, thì ra người này là Liễu Dạ, đệ tử xếp hạng hai trong Phi Thiên viện, đứng sau thủ tịch.

Xem ra Liễu Dạ sở trường nhất là ám chi áo nghĩa.

Mới rồi khiến trời xanh biến ban đêm, chiêu kiếm kỹ giáng kiếm quang đen xuống biểu hiện là kiếm kỹ tứ phẩm chủ yếu lấy ám chi áo nghĩa.

Uy năng của ám chi áo nghĩa mạnh hơn áo nghĩa bình thường gấp một, hai lần, ngang hàng với quang chi áo nghĩa. Kiếm kỹ chủ yếu là ám chi áo nghĩa thì uy lực cũng mạnh hơn kiếm kỹ áo nghĩa bình thường một chút.

Quang Toàn Lôi Viêm Ba của Chung Mộc Thần nếu sửa thành phần chủ yếu là quang chi áo nghĩa, ba loại áo nghĩa khác là phụ thì uy lực kiếm kỹ sẽ tăng lên hai, ba phần.

Từ điểm này là biết ngộ tính của Chung Mộc Thần không bằng Liễu Dạ.

Liễu Dạ không giải thích nhiều, lại ra kiếm:

- Đỡ kiếm!

Tiếng xé gió kinh người vang lên, Liễu Dạ vung kiếm, vô số kiếm quang màu đen như mưa to đổ xuống, rậm rạp, lại là một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm.

Quá nhanh! Sở Mộ thi triển Bất Động Như Sơn phòng ngự mặc cho kiếm quang đen rậm rạp oanh kích, hắn lù lù bất động không bị phá.

Liễu Dạ giật mình kêu lên:

- Kiếm kỹ phòng ngự mạnh quá!

Liễu Dạ mặc niệm khẩu quyết, tay trái vạch kiếm chỉ thi triển ra thuật ngự kiếm. Tay phải Liễu Dạ xuất hiện một thanh kiếm khí, gã dùng kiếm kỹ tam phẩm phối hợp với thuật ngự kiếm công kích Sở Mộ.

*****

Kiếm quang màu đen nhanh đến tột độ lại không tiếng động biểu thị lực lượng toàn bộ thu giấu vào trong, khi nó bùng nổ thì cực kỳ đáng sợ.

Liễu Dạ thi triển ra thuật ngự kiếm, Sở Mộ cảm giác uy lực trong đó còn mạnh hơn Vương Uy.

Sở Mộ không thi triển thuật ngự kiếm ngay mà dùng Vô Hồi kiếm đối kháng kiếm quang màu đen thuật ngự kiếm, lại thi triển bộ pháp na di biến đổi trong phạm vi nhỏ né kiếm kỹ tam phẩm của Liễu Dạ.

Liễu Dạ bùng nổ mấy chiêu kiếm kỹ tam phẩm liên tiếp oanh kích Sở Mộ, kiếm quang màu đen xoay quanh công kích từ mỗi góc độ. Liễu Dạ lắc người như hồn ma đi trong bóng đêm âm thầm đến gần Sở Mộ, kiếm trong tay phải chém qua.

Liễu Dạ có thể làm được một lòng dùng hai việc, vừa khống chế thuật ngự kiếm công kích vừa thi triển kiếm thuật đánh xáp lá cà.

Chỉ số ít thiên tài có thể một lòng dùng hai việc, không biết có thể một lòng làm ba việc không?

Liễu Dạ thiên tài có thể một lòng dùng hai việc khiến máu Sở Mộ sôi trào, hắn hơi kích động.

Sở Mộ vừa né tránh vừa thầm nghĩ:

- Một lòng thi triển thuật ngự kiếm, một lòng cầm kiếm đánh cận chiến, phối hợp với thuật ngự kiếm, huyền diệu hơn từ xa thi triển kiếm kỹ oanh kích, độ khó càng cao.

Chỉ có người tự tin vào mình mới dám làm như thế.

Cách đấu của Liễu Dạ mang đến gợi ý cho Sở Mộ.

Sở Mộ lắc người, Vô Hồi kiếm đánh bật phi kiếm của Liễu Dạ, hắn bay lên nhanh chóng thi triển thuật ngự kiếm. Kiếm quang sắc bén đâm thẳng tới trước, tay phải Sở Mộ cầm thanh kiếm khí hoàng phẩm, một kiếm cực kỳ diệu từ góc độ khó tin đâm tới trước mặt Liễu Dạ.

Liễu Dạ biến sắc mặt, gã tuyệt đối không ngờ Sở Mộ cũng lĩnh ngộ thuật ngự kiếm vừa thi triển nhanh nhẹn như thế. Sở Mộ còn giống như gã một lòng làm hai việc, cầm kiếm cùng hắn đánh nhau, kiếm thuật kia tinh diệu hơn của gã.

Liễu Dạ vội vàng dùng thuật ngự kiếm đỡ phi kiếm của Sở Mộ, gã huơ kiếm định đâm vào hắn. Nhưng cao thủ tranh chấp chỉ trong một giây, Liễu Dạ đã mất tiên cơ, đụng phải Sở Mộ thì càng không có cơ hội phản kích.

Từng chiêu từng chiêu hụt hơi, Sở Mộ tấn công dồn dập, Liễu Dạ buộc lòng phải phòng thủ, khó thể làm ra phản kích hữu hiệu, cảm giác này khiến gã cực kỳ bực tức.

Liễu Dạ muốn bùng nổ, thi triển ra kiếm kỹ cường đại đánh lui Sở Mộ để chiếm thời gian thở dốc, tiếc rằng Sở Mộ nắm chắc điểm này không cho gã cơ hội đó, từng chiêu dồn ép, kiếm quang thuật ngự kiếm phối hợp nhau cực kỳ nhanh nhẹn.

Hai người đều có thể một lòng làm hai việc, nhưng về trò này thì Sở Mộ mạnh hơn Liễu Dạ.

Một kiếm chém xuống, kiếm kỹ Trảm Phong, Chấn Sơn kình bộc phát ra đánh bay Liễu Dạ. Gã chưa kịp điều chỉnh thì kiếm quang bắn tới thành màu xanh, tốc độ nhanh đến tột đỉnh, khiến Liễu Dạ từ bỏ điều chỉnh, chỉ miễn cưỡng giơ kiếm đỡ, tạm thời không cách nào thi triển thuật ngự kiếm.

Bốn loại áo nghĩa bạo phát, kiếm ý dâng lên trong khoảnh khắc ngưng tụ vào kiếm, một kiếm đâm thẳng tới trước, mây mù bàng bạc biến ảo bị cắt ra, mũi nhọn kinh người không gì sánh bằng làm Liễu Dạ biến sắc mặt.

Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng Liễu Dạ, nhưng gã hứng chịu thuật ngự kiếm công kích rất khó né tránh. Liễu Dạ đành phải bùng nổ bất chấp tổn thương cho bản thân, đánh bay kiếm quang thuật ngự kiếm rồi thi triển kiếm kỹ tứ phẩm đối kháng Phá Vân Kiến Thanh Thiên.

Uy lực đáng sợ nổ tung, Liễu Dạ bị hất bay ra, liên tục phun ra ngụm máu, trong đó có một cái là do gã miễn cưỡng bùng nổ gây ra vết thương.

Liễu Dạ phun ba ngụm máu, mặt tái nhợt như quỷ, đã bị nội thương không nhẹ.

Liễu Dạ hung tợn lườm Sở Mộ, âm trầm điều khiển kiếm quang màu đen bay nhanh lên trời chạy đi xa.

Liễu Dạ không bao giờ ngờ rằng tới kiếm chuyện với Sở Mộ, định dạy cho hắn bài học nhớ đời kết quả mình bị đánh nội thương. Liễu Dạ càng không biết rằng Sở Mộ mượn trận chiến với gã khiến hắn nắm giữ thuật ngự kiếm sâu sắc hơn, hiểu biết nhiều hơn cách phối hợp thuật ngự kiếm chiến đấu.

Sau khi đánh bại Liễu Dạ rồi Sở Mộ không ngừng lại, hắn ngự kiếm phi hành, kiếm quang chợt lóe bay lượn chân trời nhanh chóng trở về Trùng Thiên viện, Thạch Trung lâu của hắn.

Vừa về Thạch Trung lâu Sở Mộ liền ngồi xuống tĩnh tu, hồi ngộ cuộc chiến với Liễu Dạ.

Quá trình rất ngắn ngủi nhưng Sở Mộ tiến bộ rõ rệt, tĩnh tu hồi ngộ khiến hắn đào móc thêm tiềm lực.

Sở Mộ không biết rằng chiến đấu với Liễu Dạ đã bị nhóm các lão Phi Thiên các biết. Các đệ tử Phi Thiên các tu luyện này nọ đều nằm trong tầm theo dõi của các lão, nhưng bọn họ không rảnh đi xem xét từng đệ tử mà chỉ chọn quan sát đệ tử nào được họ xem trọng.

Nhóm các lão quan sát thấy quá trình Sở Mộ tu luyện và chiến đấu, tiến cảnh của hắn đều phơi bày trước mắt họ, khiến bọn họ càng lúc càng vừa lòng, cũng càng lúc càng thương tiếc, tăng tốc độ tìm thiên tài dị bảo nào nâng cao thiên phú tu luyện hơn.

***

Lại một tháng trôi qua, trong một tháng này Sở Mộ càng quen thuộc thuật ngự kiếm, ba mươi sáu câu khẩu quyết đọc thầm nhanh hơn một nửa thời gian, thi triển thuật ngự kiếm càng mau.

Dùng kiếm thuật phối hợp với thuật ngự kiếm chiến đấu càng quen thuộc hơn, chiêu thứ chín kiếm thuật băng đại thành, Phá Vân Kiến Thanh Thiên càng hoàn thiện, thực lực tổng thể tiến bộ bước dài.

Sở Mộ đột nhiên có một ý tưởng, xông Phi Thiên viện.

Một tháng trước Sở Mộ đánh bại Liễu Dạ, hiện giờ hắn càng mạnh, trừ thủ tịch của Phi Thiên viện ra trong đó không còn ai đánh lại hắn.

Thủ tịch Phi Thiên viện có thực lực như thế nào?

Sở Mộ không biết, nếu không bằng hắn thì tiện tay càn quét Phi Thiên viện luôn, nếu mạnh hơn hắn thì có thể học tập từ trận chiến với đối phương, lớn mạnh bản thân.

Quyết định xong Sở Mộ trực tiếp lên đường không báo cho ai biết, hắn rời khỏi Trùng Thiên viện đi hướng Phi Thiên viện.

Nhóm các lão theo dõi từng hành động của Sở Mộ.

Phi Thiên viện cách Trùng Thiên viện khá xa, Sở Mộ thi triển thân pháp mất nửa canh giờ mới đến nơi.

Trong ba viện đệ tử Bình Thiên viện đông nhất, đệ tử Trùng Thiên viện ít hơn Bình Thiên viện một chút, Phi Thiên viện là ít đệ tử nhất, không bằng một nửa Trùng Thiên viện.

Sở Mộ đến lối vào Phi Thiên viện, hắn bước nhanh vào trong, bị hai đệ tử Phi Thiên viện ngăn đường ngay.

Một trong hai người quát hỏi:

- Đứng lại, ngươi thuộc viện nào?

Đệ tử Phi Thiên viện chỉ có bấy nhiêu người, bọn họ biết mặt hết đệ tử mới, nhìn mặt Sở Mộ là biết xa lạ.

Sở Mộ lạnh nhạt nói:

- Trùng Thiên viện.

Hai đệ tử Phi Thiên viện sửng sốt:

- Trùng Thiên viện?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)