Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0938

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0938: Không người địch nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vốn thấy Sở Mộ gọn gàng hai chiêu đánh bại hai người làm các đệ tử Phi Thiên viện do dự băn khoăn, nghe hắn nói câu đó chọc giận họ, có người lao lên Bách Chiến đài chiến đấu với Sở Mộ, nhưng chỉ một chiêu đã thua dưới kiếm.

Đến đây thì Sở Mộ được ba vạn khối thượng phẩm Nguyên Tinh, ba trăm điểm Phi Thiên Trị. Số Phi Thiên Trị trong thân phận kiếm lệnh của Sở Mộ đã đến một ngàn bốn trăm ba mươi điểm.

Sở Mộ xúc động:

- Đây quả nhiên là cách hay để kiếm Phi Thiên Trị.

Sở Mộ muốn tham ngộ kiếm thuật không chi chẳng biết cần bao nhiêu lần, có càng nhiều Phi Thiên Trị càng tốt.

Đệ tử thứ bốn lại bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, hắn nhận được một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, một trăm Phi Thiên Trị.

Đến lúc này các đệ tử Phi Thiên viện mới hiểu rằng bằng thực lực của bọn họ vốn không thể đánh lại Sở Mộ, cần các sư huynh ít nhất mười hạng đầu mới có cơ may đánh bại Sở Mộ.

Một đệ tử quát vào mặt Sở Mộ:

- Ngươi có gan thì chờ đấy!

Sở Mộ ung dung nói:

- Ta sẽ chờ, kêu thủ tịch sư huynh của các ngươi đến đi.

Lời nói của Sở Mộ lại chọc giận các đệ tử Phi Thiên viện, bọn họ rống to:

- Không cần thủ tịch sư huynh, chỉ sư huynh xếp mười hàng đầu của Phi Thiên viện chúng ta là dư sức đánh bại ngươi!

Không lâu sau một luồng kiếm quang bay tới đáp xuống Bách Chiến đài.

Đệ tử Phi Thiên viện phía đối diện Sở Mộ cười nói:

- Đệ tử Trùng Thiên viện mà dám đến Phi Thiên viện chúng ta khiêu chiến, trước không nói thực lực của ngươi như thế nào, chỉ tính lòng can đảm này khiến Hà Kỳ ta đây vô cùng khâm phục.

Nghe thì thân thiện nhưng nụ cười trên mặt đệ tử này thật giả tạo.

Hà Kỳ, hạng bảy trong đệ tử Phi Thiên viện.

- Bớt nói nhảm đi.

Sở Mộ biết xem kiếm thuật, coi kiếm như ngắm người, xem người như coi kiếm. Hà Kỳ nói dễ nghe nhưng thật ra là loại người giả tạo.

Sở Mộ sẽ không khách sáo với thứ người này, hắn cũng không cần.

Hà Kỳ cười cười không thèm để bụng, nhưng Sở Mộ thấy đáy mắt gã lóe tia tức giận.

Hà Kỳ mở miệng nói:

- Được thôi, vậy ngươi nên cẩn thận!

Hà Kỳ chưa nói hết câu đã rút kiếm ra, trực tiếp thi triển kiếm kỹ công kích Sở Mộ.

Đối chiến trên Bách Chiến đài thường nói xong mới đánh nhau, Hà Kỳ tấn công đột ngột đủ biết con người của gã nham hiểm cỡ nào.

Vừa ra tay đã là kiếm kỹ tứ phẩm, uy lực mạnh mẽ.

Sở Mộ nhìn thấu tâm tính của người này nên đã sớm đề phòng, đối phương vừa tấn công hắn liền ra tay, Lôi Vân Phong Bạo điên cuồng ập đến.

Kiếm kỹ va chạm, sóng xung kích chấn động bốn phương tám hướng, phủ lên nguyên Bách Chiến đài, các loại mây mù năng lượng lan tràn trùng kích.

Sở Mộ thi triển chiêu kiếm kỹ thứ hai.

Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Hai chiêu kiếm kỹ va chạm sinh ra khói năng lượng, sau đó kiếm kỹ với uy lực đáng sợ đã bị chẻ ra, trăng khuyết màu ám kim phá không bay tới, uy lực mạnh mẽ kinh người. Phá Vân Kiến Thanh Thiên chém hướng Hà Kỳ.

Trước đó Sở Mộ ngẫu nhiên phát hiện Lôi Vân Phong Bạo có thể phối hợp với Phá Vân Kiến Thanh Thiên đánh ra trước và sau, sẽ làm Phá Vân Kiến Thanh Thiên huyền diệu hơn.

Hà Kỳ không thể né thoát chiêu này đành cứng rắn đỡ, nhưng uy lực Phá Vân Kiến Thanh Thiên qua mạnh không thể đón đỡ, năng lượng phòng hộ trên người gã bị đánh tan.

Vẻ mặt Hà Kỳ ngạc nhiên không chấp nhận được:

- Ta thua...

Sở Mộ xòe tay trái ra, chẳng chút khách sáo.

Mắt Hà Kỳ lóe tia tức giận, sau đó gã mỉm cười lấy một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh ra, cũng chuyển một trăm điểm Phi Thiên Trị cho Sở Mộ. Phi Thiên Trị của Sở Mộ tăng lên một ngàn sáu trăm ba mươi điểm.

Dưới Bách Chiến đài, các đệ tử Phi Thiên viện xoe tròn mắt, ngây như phỗng. Hà Kỳ sư huynh xếp hạng bảy mà bị thua?

Là ảo giác?

Bọn họ dụi mắt nhìn kỹ lần nữa xác nhận đúng là thật.

Hà Kỳ sư huynh của họ bị thua.

Sở Mộ lại nói:

- Ta đã nói rồi, kêu thủ tịch sư huynh của các ngươi ra đi.

Lúc này Tôn Nguyên, Vương Uy vào Bách Chiến lâu.

Vương Uy, Tôn Nguyên trông thấy người trên Bách Chiến đài thì tức giận quát:

- Sở Mộ, thật sự là ngươi!?

Sở Mộ giễu cợt hỏi:

- Các ngươi còn muốn tới tặng Nguyên Tinh và Phi Thiên Trị?

- Cái gì?

- Không lẽ Tôn Nguyên, Vương Uy sư huynh thật sự bị Sở Mộ đánh bại sao?

- Nhìn sắc mặt của hai sư huynh hình như thật sự bị đánh bại.

Tiếng xì xầm nhỏ to vang lên, Tôn Nguyên, Vương Uy nghe được, mặt vốn tái mét càng thêm khó coi.

Tôn Nguyên tức giận quát:

- Sở Mộ, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết lần trước ngươi may mắn cỡ nào!

Tôn Nguyên bay lên Bách Chiến đài, rút kiếm công kích.

Tôn Nguyên biết kiếm thuật của Sở Mộ mạnh không thích hợp đánh xáp lá cà với hắn, nên vừa ra tay đã tung ra kiếm kỹ tứ phẩm uy lực cường đại.

Uy lực kiếm kỹ của Tôn Nguyên mạnh nhưng kiếm kỹ của Sở Mộ cũng không yếu, thậm chí mạnh hơn nữa.

Hai chiêu kiếm kỹ Lôi Vân Phong Bạo và Phá Vân Kiến Thanh Thiên phối hợp khiến Tôn Nguyên rơi vào thế yếu. Sở Mộ thi triển kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng xuất hiện bên cạnh Tôn Nguyên, chém nhát kiếm ra xé rách năng lượng phòng hộ vô hình của gã.

Gọn gàng sạch sẽ, Tôn Nguyên một lần nữa thua dưới kiếm của Sở Mộ.

Vương Uy giật nảy mình:

- Cái này... !

Tôn Nguyên yếu hơn Vương Uy, nhưng để đánh bại Tôn Nguyên sẽ làm gã mất chút công sức, kịch chiến một phen mới hạ gục được. Vương Uy không thể mạnh mẽ đánh bại Tôn Nguyên giống như Sở Mộ đã làm.

Vương Uy cân đo đong đếm một phen, gã cảm thấy dù mình ra tay tám phần không đấu lại Sở Mộ, nên dù gã rất tức giận nhưng không lên tiếng.

Hết cách, Vương Uy không bao giờ ngờ mới nửa năm ngắn ngủi Sở Mộ đã tăng tiến rõ ràng như vậy. Nếu nói lần trước Vương Uy còn ôm chút tâm lý may mắn thì lần này dù gã dốc hết sức cũng không đánh lại hắn.

Sở Mộ chỉ kiếm vào Vương Uy, hỏi thẳng:

- Vương Uy, có dám đi lên chiến một trận không?

Bị buộc đến mức đó thì Vương Uy không thể im lặng nữa, dù biết không tự tin đánh bại Sở Mộ thì gã vẫn phải cứng da đầu leo lên.

Vương Uy hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Có gì không dám?

Vương Uy lắc người xuất hiện trước mặt Sở Mộ, gã không tấn công ngay mà bày thế thủ, mắt tràn đầy cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Vương Uy từ từ di chuyển bước chân vòng quanh Bách Chiến đài.

Tư thái của Vương Uy làm các đệ tử Phi Thiên viện xoe tròn mắt, loại tư thái này rõ ràng là không nắm chắc đấu lại người ta.

Vương Uy không dám thi triển thuật ngự kiếm, lần trước thua như thế nào còn in sâu trong não gã. Nếu nói lúc trước Vương Uy cảm thấy Sở Mộ ăn may mới thắng thì bây giờ gã không ôm chút hy vọng gì nữa.

*****

Vương Uy cực kỳ cảnh giác giữ tư thế bảo thủ đối diện Sở Mộ, dù vậy cũng vô ích, hắn lắc người trực tiếp tấn công.

Sở Mộ không thi triển ra kiếm kỹ tứ phẩm, Vô Hồi kiếm chém ra một chiêu kiếm kỹ nhất phẩm, xong lại tung ra các chiêu kiếm kỹ nhị phẩm, tiếp theo là kiếm kỹ tam phẩm.

Từng chiêu kiếm kỹ liên tục không ngớt chém ra, uy lực bộc phát hình thành cơn lũ kiếm kỹ to lớn như muốn cuốn trôi tất cả, ầm ầm trùng kích, lực lượng từ yếu đến mạnh không ngừng tăng lên.

Lại một chiêu Lôi Vân Phong Bạo, ngay sau đó là chiêu Phá Vân Kiến Thanh Thiên.

Công kích vô cùng cuồng bạo liên tục trùng kích không ngớt, trong cơn lũ kiếm kỹ làm Vương Uy tái mặt, miễn cưỡng đón đỡ sau đó bị đánh trúng, năng lượng phòng hộ vô hình trên người gã tán loạn, lại thua.

Thật ra ngay từ đầu nếu Vương Uy không kiêng dè gì đánh một trận với Sở Mộ thì còn câu giờ được vài chiêu. Tiếc rằng Vương Uy thấy Tôn Nguyên bị Sở Mộ hạ gục quá dễ dàng, trong lòng cho rằng mình không bằng hắn, về khí thế đã yếu đi vài phần, ngay từ đầu đã dùng thế phòng ngự bảo thủ, các loại kết hợp lại. Sở Mộ công kích thì đột nhiên sắc bén và cuồng bạo, Vương Uy bị đánh bại ngay cũng là lẽ thường.

Vương Uy bất đắc dĩ lấy ra một vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, một trăm Phi Thiên Trị đưa cho Sở Mộ. Phi Thiên Trị của Sở Mộ đến bảy trăm ba mươi điểm.

- Vương Uy cũng thua rồi.

- Làm sao bây giờ?

- Không ai đánh lại Sở Mộ.

- Chúng ta còn Liễu Dạ sư huynh và thủ tịch sư huynh!

- Hiện tại chỉ có thể trông nhờ vào Liễu Dạ Liễu sư huynh.

Trong đám người, Huyền Cơ Vô Nguyệt biểu tình cực kỳ khó xem. Nàng không bao giờ ngờ Sở Mộ dám đến Phi Thiên viện khiêu chiến. lúc trước Huyền Cơ Vô Nguyệt cứ nghĩ Sở Mộ nói cho sướng miệng, không ngờ hắn tìm đến thật.

Một tháng trước Liễu Dạ quay về Phi Thiên viện với khuôn mặt không chút máu, Huyền Cơ Vô Nguyệt thấy tận mắt, sau đó biết gã chiến đấu với Sở Mộ và bị thương.

Huyền Cơ Vô Nguyệt thầm nghĩ:

- Chết tiệt, hiện tại thủ tịch sư huynh không có trong viện, không ai đấu lại Sở Mộ rồi!

- Mau đi mời Liễu Dạ sư huynh!

- Đúng rồi, nhanh đi mời Liễu Dạ sư huynh đi!

- Huyền Cơ sư muội ở đây thì để sư muội đi mời Liễu Dạ sư huynh là tốt nhất.

Huyền Cơ Vô Nguyệt nói ngay:

- Liễu sư huynh đang bế quan tu luyện rất quan trọng.

Chuyện Liễu Dạ bị Sở Mộ đánh bại làm gây vết thương trừ gã ra chỉ có Huyền Cơ Vô Nguyệt biết, tuy nàng rất muốn xử đẹp Sở Mộ nhưng cũng lo Liễu Dạ lại bị hắn đánh bại không còn mặt mũi nào. Vì vậy Huyền Cơ Vô Nguyệt nói dối là Liễu Dạ đang bế quan tu luyện.

Huyền Cơ Vô Nguyệt tính tới tính lui không ngờ có người khác đi tìm Liễu Dạ.

Thấy Liễu Dạ vlàm Huyền Cơ Vô Nguyệt cứng người lại, chạy vội đến:

- Liễu sư huynh.

Thấy Huyền Cơ Vô Nguyệt, khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Dạ nở nụ cười từ tận đáy lòng:

- Sư muội.

Huyền Cơ Vô Nguyệt đá lông nheo với Liễu Dạ?

- Chẳng phải sư huynh đang bế quan tu luyện quan trọng sao? Không thích hợp ra tay.

Liễu Dạ hiểu ý Huyền Cơ Vô Nguyệt ngay, nhưng gã muốn trả mối thù thua một tháng trước nên vừa nhận được tin liền chạy tới.

Liễu Dạ cười nói:

- Không sao, đã tu luyện xong rồi.

Liễu Dạ nhìn sang Sở Mộ thì khuôn mặt lạnh băng, mắt âm u sâu thẳm.

Liễu Dạ lắc người lên trên Bách Chiến đài.

Sở Mộ hỏi:

- Ngươi đã lành vết thương?

Các đệ tử Phi Thiên viện ngây người, cho rằng mình lại bị nghễnh ngãng.

Liễu Dạ chỉ hừ mũi:

- Hừ!

Lúc này Liễu Dạ mà trả lời thì khí thế sẽ bị giảm xuống.

Liễu Dạ tấn công ngay, đầu tiên là thuật ngự kiếm, kiếm quang màu đen tỏa ra khí lạnh khiến người hoảng loạn, một kiếm phá không bắn về phía Sở Mộ. Tốc đố đó nhanh hơn một tháng trước một chút, uy lực càng mạnh hơn.

Giết!

Tay trái thi triển thuật ngự kiếm, tay phải cầm kiếm phát ra từng chiêu kiếm kỹ hình thành cơn lũ đánh hướng Sở Mộ.

So với một tháng trước thì thực lực của Liễu Dạ đã tiến bộ rõ rệt, quả nhiên không có áp lực thì không đủ động lực.

Nhưng Sở Mộ cũng tiến bộ hơn một tháng trước, càng mạnh hơn.

Kiếm chỉ tay trái nhanh chóng vạch trước mặt, Sở Mộ thầm đọc khẩu quyết, Vô Hồi kiếm ra khỏi vỏ hóa thành luồng kiếm quang màu xanh vàng vèo một tiếng bắn ra va chạm với kiếm quang màu đen.

Tay phải Sở Mộ cầm kiếm cũng thi triển lũ kiếm kỹ, từng chiêu chém ra.

Sở Mộ lĩnh ngộ kiếm kỹ nhiều hơn Liễu Dạ, cơn lũ kiếm kỹ trùng kích nổ tung, năng lượng đáng sợ như những thanh kiếm bén cắt xoáy nguyên Bách Chiến đài.

Lôi Vân Phong Bạo, Phá Vân Kiến Thanh Thiên!

Kiếm kỹ phòng ngự Bất Động Như Sơn.

Kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng, kiếm kỹ cận chiến Trảm Phong, kim chi áo nghĩa, phong chi áo nghĩa dung hợp kiếm ý, kiếm thuật ngũ hành đánh, kiếm thuật vân biến ảo, kiếm thuật phong lôi xâm nhập.

Đường kiếm cuối cùng đánh tan năng lượng phòng hộ vô hình trên người Liễu Dạ.

Đệ tử Phi Thiên viện trừng mắt Sở Mộ:

- Thủ tịch sư huynh không có đây, nếu không thì ngươi đừng hòng đắc ý!

Sở Mộ nghe vậy thất vọng:

- Đi vắng sao?

Mục đích của Sở Mộ là đến vì thủ tịch Phi Thiên viện.

- Nghe giọng điệu của ngươi dường như đặc biệt tới khiêu chiến Thương sư huynh?

Khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Dạ lộ vẻ châm biếm:

- Ta thừa nhận thực lực của ngươi mạnh hơn ta, nhưng muốn khiêu chiến Thương sư huynh thì còn hơi sớm, không, nên nói là ngươi vĩnh viễn không có cơ hội đuổi theo bước chân của Thương sư huynh chứ đừng nói là khiêu chiến.

Nghe ý của Liễu Dạ thì thủ tịch sư huynh của Phi Thiên viện Thương Mạc cực kỳ mạnh, siêu mạnh.

Tóm lại Thương Mạc không có trong Phi Thiên viện, nhưng Sở Mộ đến đây không uổng công, ít nhất khiến Phi Thiên viện biết hắn không dễ chọc. Quan trọng nhất là được nhiều thượng phẩm Nguyên Tinh và Phi Thiên Trị.

Tám vạn thượng phẩm Nguyên Tinh, tám trăm điểm Phi Thiên Trị.

Hiện tại trong kiếm lệnh đệ tử Phi Thiên các của Sở Mộ có một ngàn chín trăm ba mươi điểm Phi Thiên Trị, thêm một trăm điểm nữa là có thể tham ngộ Phi Thiên bích họa bốn lần.

Đáng tiếc Thương Mạc không có trong Phi Thiên viện, không người đánh lại Sở Mộ, hắn không muốn khiêu chiến nữa, chán chết.

Sở Mộ lắc đầu, hắn thi triển thuật ngự kiếm, người kiếm hợp nhất hóa thành kiếm quang bắn ra, rời khỏi Bách Chiến lâu, đi khỏi Phi Thiên viện.

Các đệ tử Phi Thiên viện biểu tình cực kỳ khó xem.

Bị đệ tử Trùng Thiên viện khiêu chiến, không ai đánh lại hắn, mất hết mặt mũi.

Sở Mộ vừa quay về Trùng Thiên viện vừa nhớ lại khiêu chiến trong Phi Thiên viện, thầm nghĩ:

- Dùng nhiều kiếm kỹ liên tục bạo phát ra nước lũ, uy lực đúng là kinh người. Lôi Vân Phong Bạo và Phá Vân Kiến Thanh Thiên phối hợp cũng khá tốt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)