Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 0097

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 0097: Hi vọng chúng ta có thể sớm gặp được Sở Mộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không thể không nói, chủ ý của Thanh Lan Kiếm Phái hung ác đến cực điểm. Thoáng cái khiến tất cả những đệ tử tinh anh này đều bị chết ở bên trong hư cảnh, hai phái chẳng khác nào tổn thất một nhóm tinh anh. Thời kì giáp hạt, trong vòng mười năm sẽ bị Thanh Lan Kiếm Phái giật lại khoảng cách.

- Ngụy Hoành, người khác có thể giết chết hay không, không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Sở Mộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, cũng chính là hắn.

Diệu Nhật trưởng lão đột nhiên kiếm khí truyền âm, nói với Ngụy Hoành. Ngụy Hoành nhìn sang, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người Sở Mộ. Hắn có phần sững sờ, tiếp theo vẻ mặt xem thường.

- Tu vi của hắn là cửu đoạn sơ kỳ, không sai. Nhưng kiếm thuật của hắn cực kỳ kinh người. Chỉ sợ cửu đoạn hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí hắn có thể chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Cho nên, ngươi nhớ kỹ, không cần giết người khác cũng được, nhưng Sở Mộ này nhất định phải giết chết. Tuyệt đối không thể để cho hắn lớn lên.

Diệu Nhật trưởng lão cảm giác được Ngụy Hoành khinh thường đối với Sở Mộ, giọng nói không khỏi nặng thêm, nghiêm khắc truyền âm nói.

Trong lòng Ngụy Hoành rùng mình, không khỏi nhìn Sở Mộ thêm vài lần, thầm nghĩ:

Cửu đoạn sơ kỳ có thể đánh bại cửu đoạn hậu kỳ, chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Kiếm thuật như vậy, cho dù là đến nơi nào, cũng có thể trổ hết tài năng. Không được, hắn phải chết.

Sở Mộ cảm giác được một sát khí yếu ớt. Khi hắn liếc nhìn lại, vừa lúc tiếp xúc với đôi mắt có mang theo tia sát khí của Ngụy Hoành. Hắn không khỏi khẽ cau mày, lại hoàn toàn không khiếp sợ.

Trên mặt Ngụy Hoành hiện lên một nụ cười, lộ vẻ cao thâm khó dò. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, đưa tay làm ra một tư thế cắt cổ. Sau đó ánh mắt hắn dời đi đi, nhìn về phía người khác. Ở trong lòng của hắn, Sở Mộ nếu bị hắn xếp vào danh sách phải giết, đã xem như là một người chết.

Mà lúc này, cách đó không xa, lối vào hư cảnh giống như vòng xoáy nước chậm rãi xoay tròn, cuối cùng đã ổn định lại.

- Bắt đầu.

Các vị trưởng lão quát khẽ một tiếng, chợt căn dặn các đệ tử kiếm phái của mình phải cẩn thận, chú ý một chút, rồi để cho bọn họ tiến tới giữa lối vào.

- Ngụy Hoành, ghi nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi. Cũng không nên uổng phí bản trưởng lão đã trả cái giá lớn như vậy, thay ngươi che giấu chấn động kiếm khí, che giấu tu vi.

Ngụy Hoành gật đầu, cho một ánh mắt "Trưởng lão ngài yên tâm", rồi bước vào trong lối vào hư cảnh, biến mất.

- Lần này, tất cả đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái đều vùi thân ở bên trong hư cảnh Thanh Lan. Đến lúc đó, hai kiếm phái sẽ xuất hiện tổn thất trọng đại. Đệ tử tinh anh Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta đều lớn lên, càng trở nên cường đại hơn. Khi đó, chúng ta có thể trấn áp hai đại kiếm phái. Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là Thanh Lan Sơn chính thống.

Ba trưởng lão Thanh Lan Kiếm Phái, đều nghĩ đến điều này. Bọn họ nhìn chằm chằm vào vòng xoáy lối vào Thanh Lan Hư Cảnh, trong mắt có một ý cười hung dữ.

Một hồi thất thần, hình như trời đất quay cuồng. Lúc tỉnh táo lại, Sở Mộ đã xuất hiện ở bên trong hư cảnh Thanh Lan.

Ngoại trừ chính hắn ra, bên cạnh cũng không có người nào khác. Kể cả đám người Lý Dật cùng nhau tiến vào lối vào hư cảnh với hắn, dường như cũng đã biến mất.

- Quả nhiên, sau khi vừa tiến vào lối vào, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó bên trong hư cảnh. Nếu vận khí tốt, mới mới có thể cùng đệ tử của bản phái ở trong một chỗi.

La trưởng lão chờ chặt, nói với bọn họ điểm này, cũng nói, nếu như vận khí tốt, sẽ có một hai thậm chí hai ba đệ tử của bản phái xuất hiện ở cùng một chỗ, đến lúc đó có thể liên thủ, cơ hội lớn hơn nữa.

Nhưng nếu như vận khí không tốt, có thể thoáng cái liền xuất hiện ở gần chỗ mãnh thú cường đại, hoặc xuất hiện ở một vài nơi địa hình hung hiểm.

Vận khí bình thường, là một mình xuất hiện ở một chỗ tương đối an toàn. Đây là phương thức phổ biến nhất.

Nhìn chung quanh một vòng, thấy tất cả khiến hắn cảm giác không thể nói được gì. Giống hệt như ở trong giấc mộng. Cảnh sắc tú lệ mê nhân, không khí trong lành. Phía xa có núi xanh, trời trong, mây trắng. Gần đó có hoa cỏ nham thạch sắp thành hàng. Thực sự là một chỗ tuyệt hảo để du ngoạn thắng địa.

Nhưng Sở Mộ lại tăng cao cảnh giác. Dọc đường đi qua đây, La trưởng lão và ba vị trưởng lão đã nói cho biết rõ ràng. Ở bên trong hư cảnh Thanh Lan, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác. Có lẽ ngươi thấy một đóa hoa tươi rất xinh đẹp, kì thực bên trong lại ẩn chứa độc tố trí mạng. Có lẽ ngươi thấy một khối đá rất bình thường, nó cũng có thể cướp đi tính mạng của ngươi.

Trực giác nhạy bén khiến Sở Mộ cảm giác được một tia nguy cơ ẩn chứa ở phía dưới vẻ xinh đẹp và yên tĩnh này.

Trái tay nắm chặt lại thả lỏng, điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất trên vỏ kiếm. Ngón tay phải gõ nhẹ nhàng, tận lực thả lỏng. Cơ bắp trong toàn thân cũng theo đó trấn tĩnh lại một chút, có một loại trạng thái không quá căng thẳng, cũng sẽ không quá thả lỏng, có thể trong nháy mắt rút kiếm ra công kích đối phương.

Nhìn một chút, Sở Mộ tùy ý lựa chọn một phương hướng, bắt đầu chậm rãi đi tới. Bước chân của hắn có vẻ rất nhẹ. Lúc hạ chân xuống đất gần như không phát ra âm thanh gì. Cả người giống như mất đi trọng lượng vậy. Một bên cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, ánh mắt hắn sắc bén, có tinh quang lóe lên, vừa cẩn thận tìm kiếm xem có linh thảo các loại hay không?

Có người nói, bên trong hư cảnh Thanh Lan, khắp nơi trên mặt đất đều có bảo vật. Người nào có vận khí tốt có thể nhận được bảo vật, một bước nhảy vọt. Có thể tìm được kiếm thuật kiếm kỹ lợi hại gì đó, thực lực thoáng cái sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Theo lời đồn đại, còn có trân bảo thế gian hiếm thấy khiến người ta thoáng cái đã đột phá đến Hóa Khí Cảnh.

Trân bảo thế gian hiếm thấy gì đó có hay không, Sở Mộ không biết. Nhưng cái gọi là khắp nơi trên mặt đất đều là bảo vật, đã có thể chứng thực chính là lừa gạt người. Chí ít từ thời khắc Sở Mộ tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh đến bây giờ đã một khắc đồng hồ trôi qua, Sở Mộ lại không có tìm được vật gì có giá trị.

- Chết!

Một tiếng quát chói tai vang lên, kinh động xung quanh. Kiếm quang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, giống như có tiếng vải vóc bị xé rách. Huyết quang bắn ra. Theo đó, một tiếng kêu gào thê lương vang lên. Một thân ảnh mang theo những giọt máu bắn ra, liên tiếp bay ngược lại.

- Kiếm của Đông Lâm sư huynh sắc bén hơn.

Lâm Kiến Hải vỗ tay, cung kính nói.

Lý Đông Lâm lau đi vết máu tươi trên Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn mang theo vài phần xem thường, nhìn chằm chằm vào cái bóng bay ra, rơi xuống đất, lăn vài vòng, tiếp đó tứ chi co giật vài cái.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ là một con mãnh thú trung cấp mà thôi. Căn bản là không tính là cái gì.

*****

Chợt hắn vung kiếm vẽ ra một đóa kiếm hoa. Cổ tay chuyển động thu kiếm vào vỏ, động tác nối liền tiêu sái, giống như đã tận lực luyện qua một thời gian. Trên mặt Lý Đông Lâm càng lộ rõ thần sắc ngạo nghễ.

- Đông Lâm sư huynh, mãnh thú trung cấp đối với chúng ta không có ích lợi gì, không cần phân giải.

- Được. Chỉ có những bảo vật linh thảo các loại mới đáng lọt vào mắt. Tinh mắt lên một chút.

Lý Đông Lâm gật đầu, nói.

Ánh mắt hắn như điện, cẩn thận đảo qua xung quanh. Khi không có phát hiện ra cái gì đặc biệt, lúc này hai người mới xoay người rời đi.

- Đông Lâm sư huynh, lần này tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh, các trưởng lão giao cho chúng ta hai nhiệm vụ: Một là tìm kiếm các loại bảo vật, có thể dùng ở trên người mình, cũng có thể mang về kiếm phái nộp lên trên. Từ đó sẽ được kiếm phái coi trọng hơn; Hai là trợ giúp Ngụy Hoành sư huynh chém giết đệ tử của Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái. Chỉ cần giết sạch, chắc hẳn hai kiếm phái sẽ phải khóc.

Lâm Kiến Hải cười nói, dáng vẻ rất vui mừng.

- So với nhiệm vụ thứ nhất, ta càng thích nhiệm vụ thứ hai hơn.

Trong mắt Lý Đông Lâm lóe lên một tia sát khí dữ tợn. Hắn cười lạnh nói, thần sắc lạnh lùng.

- Đúng rồi, Đông Lâm sư huynh, theo như lời Diệu Nhật trưởng lão nói, muốn chúng ta chú ý tới Sở Mộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, kẻ có tu vi Kiếm Khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ kia. Trưởng lão còn nói, trình độ kiếm thuật của hắn cao thâm khó dò. Thậm chí có thể đánh bại cửu đoạn hậu kỳ, đối đầu với cửu đoạn đỉnh phong.

Thần sắc Lâm Kiến Hải có chút kinh ngạc không hiểu:

- Nếu là như vậy, chúng ta gặp phải hắn, có thể phải cẩn thận một chút.

- Hừ, chỉ là một đệ tử tu vi cửu đoạn sơ kỳ mà thôi.

Lý Đông Lâm nghe vậy, trái lại lộ ra một tia xem thường:

- Diệu Nhật trưởng lão nói như vậy, chẳng qua là bởi vì đệ tử của hắn Tô Hóa Long, ở thời điểm bát đoạn sơ kỳ, bị tên Sở Mộ kia đánh bại mà thôi. Lúc đó tên Sở Mộ dường như mới là tu vi thất đoạn hậu kỳ. Không biết đệ tử của hắn bị đánh bại, hoàn toàn là bởi vì bản thân Tô Hóa Long không có bản lãnh gì. Nếu như đổi thành ta, hừ hừ...

- Nói cũng phải. Tên Tô Hóa Long này cũng không có bản lãnh gì. Cho rằng được Diệu Nhật trưởng lão thu làm đệ tử thân truyền thì một bước lên trời. Thấy chúng ta cũng không biết tôn kính gọi một tiếng sư huynh. Quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm.

Lâm Kiến Hải phụ họa, cười nịnh nọt nói:

- Nếu như đổi thành Đông Lâm sư huynh, cho dù tu vi của sư huynh không bằng tên Sở Mộ kia, cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn. Cho hắn biết, Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là Thanh Lan Sơn chính thống. Đệ tử tinh anh của Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là mạnh nhất trong ba đại kiếm phái Thanh Lan.

- Được rồi, bớt nịnh hót đi.

Lý Đông Lâm đầu tiên lộ ra một tia không kiên nhẫn. Tiếp theo hắn cười lạnh:

- Hi vọng chúng ta có thể sớm gặp được Sở Mộ trước đám người Ngụy Hoành sư huynh. Đến lúc đó, ta sẽ dùng kiếm trong tay ta, chém chết Sở Mộ, chặt đầu của hắn giao tới cho Diệu Nhật trưởng lão. Để hắn thấy, thật ra cái hắn kiêng kỵ, lại chẳng đáng gì cả.

- Nói rất đúng. Chỉ cần sư huynh giết chết Sở Mộ này, là có thể thu được phần thưởng của Diệu Nhật trưởng lão, tu luyện một môn kiếm thuật cao giai.

Lâm Kiến Hải vô cùng hướng tới, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Bọn họ một người tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn hậu kỳ, một người tu vi Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn trung kỳ, vừa đi vừa thảo luận, hoàn toàn không khống chế âm lượng hay che giấu sát khí trong giọng nói của mình.

Trong những lời nói này, Sở Mộ không có chút giá trị gì. Dường như là phế vật mà bọn họ muốn hành hạ thế nào thì hành hạ như thế. Cho dù là tất cả các đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái, đều không bị bọn họ để vào mắt.

- Gào...

Tiếng rít gào cuồn cuộn như sấm, chấn động xung quanh. Con mãnh thú nhe răng nhếch miệng, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh lét, hung tàn bạo ngược. Tứ chi của nó bấu chặt trên mặt đất, hơi uốn lượn phủ phục, giống như một cây cung kéo căng, chuẩn bị bắn ra bất kỳ lúc nào.

Thân thể Sở Mộ hơi nghiêng về phía trước. Từ ngón tay phải gõ nhẹ theo quy luật. Hai mắt như điện bắn ra hàn quang, tập trung vào thân con mãnh thú đang đứng ở cách đó mười thước. Mắt hắn không chớp, khí tức ngưng luyện như kiếm, vừa động thủ liền long trời lở đất.

Đây là một con mãnh thú ngoại hình rất giống sói, nhưng so với sói hoang lại có hình thể to lớn hơn. Nó giống như con nghé con cường tráng, phóng ra uy áp hung bạo cường đại. Da của nó rất thô ráp, màu xám, không có lông. Từng phần cơ bắp nổi lên, cường tráng giống như nham thạch vậy.

Đây là mãnh thú cao cấp: Sói đá xám, có tính giả dối hung tàn của loài sói, còn có thân thể vô cùng cường tráng. Lớp da của nó đặc biệt cứng rắn. Kiếm tinh thép căn bản không cách nào phá rách được. Bách Luyện Kiếm cũng chỉ có thể miễn cưỡng tạo thành thương tổn rất nhỏ mà thôi.

Một người một sói đối diện nhau, khí tức ngưng luyện trùng kích, vô cùng cảnh giác.

Thân thể Sở Mộ so với nó nhỏ hơn rất nhiều, lộ ra kẽ hở. Sói đá xám đột nhiên rít gào một tiếng. Cơ bắp toàn thân phồng lên co lại. Lực lượng khủng khiếp bạo phát. Tiếng cỏ xanh bị nghiền nát, tiếng xé gió vang lên. Nó hóa thành một mũi ten màu xám, nhanh như tia chớp phóng tới.

- Quá nhanh.

Trước mắt Sở Mộ chỉ thấy màu xám lóe lên, liền nghe đến một mùi hôi thối nồng nặc phả vào mặt. Kình phong vô cùng sắc bén. Móng vuốt của nó bắn ra, lóe lên hàn quang sắc bén, giống như móng vuốt của tử thần.

Đồng tử Sở Mộ hơi co lại, có tinh quang như kiếm. Dưới xem kiếm đại thành, thân hình sói đá xám bay đến hiện ra rõ ràng. Quỹ tích móng vuốt chém ra hoàn toàn hiện ra ở trong mắt Sở Mộ.

Tay phải thoáng động, giống như huyễn ảnh. Thanh kiếm được rút ra. Có tiếng leng keng chói tai vang lên, giống như thần thiết ma sát từ thiên ngoại tới.

Lưu quang chớp hiện. Kiếm quang bay vụt ra, kéo thành một đường hình cung, giống như mảnh trăng tàn.

Một kiếm chém ra, tinh chuẩn vô cùng, cắt trúng vào ngực của con sói đá xám. Mức độ sắc bén hoàn mỹ của giả kiếm khí hiện ra.

Con sói đá xám phát ra một tiếng rên rỉ thê lương. Thân thể to lớn bay sang một bên, bắn ra lên một dòng máu.

Một tiếng động vang lên. Nó rơi xuống đất. Mặt đất khẽ chấn động. Sau khi trượt ra mấy thước, sói đá xám giãy dụa đứng dậy. Từ miệng vết thương có số lượng máu lớn xuất hiện, nhuộm đỏ cả làn da màu xám của nó, nhỏ xuống mặt đất, nhuộm đỏ một mảnh.

Giống như gió mạnh, Sở Mộ chợt lách người, xuất hiện ở trong không trung phía trên lưng sói đá xám. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Một kiếm chém ra.

Một tiếng ma sát khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại vang lên. Giả Thanh Phong Kiếm giống như chém đậu hủ, cắt qua cổ của con sói đá xám, không hề dừng lại. Một kiếm chặt đầu, máu giống như suối phun ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)