Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 172

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 172: Kỳ thật anh là vua tốc độ
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Tiểu Lâm Ca rất vô tội gãi gãi đầu, nói:

- Đó đã là cực hạn của anh, em muốn phù chính*, chỉ sợ là không có khả năng!

(*: Ngày xưa từ thiếp lên vợ cả thì gọi là phù chính)

- Anh bởi nằm mơ giữa ban ngày đi, tôi có chết cũng sẽ không thích anh!

Long Yên Nguyệt tức giận phản bác.

- Vậy hiện tại em còn chưa chết, chẳng phải là thích anh rồi sao?

Tiểu Lâm Ca rất vô sỉ nói.

- Anh, anh, anh...

Long Yên Nguyệt thật hối hận tại sao trước đây mình lại ghi danh học trường cảnh sát, nếu như học trường nhân văn hoặc trường luật đâu phải lo lắng không đấu lại miệng lưỡi của tên đại sắc lang này? Cô hận đầu lưỡi của mình không thể dài thêm một khúc, nói chết tươi tên vô lại này.

Tiểu Lâm Ca lười biếng tựa vào thành ghế, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Nguyệt, anh biết như vậy là rất làm khó em, nhưng anh cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo em là người đến sau chứ? Cùng lắm thì sau này em sinh cho anh mười tám thằng cu, anh sẽ ưu đãi hơn cho em một chút!

- Mười tám thằng cu?

Long Yên Nguyệt mặt trợn tròn, đôi môi không ngừng run rẩy.

Đối phương biến mình thành cái gì? Chuyên môn sinh con cho hắn? Vậy không phải là thành heo mẹ sao!?

Liễu Vi bỗng nói:

- Hai người đừng loạn nữa, chiếc xe kia đã ở trước mặt chúng ta, chúng ta nên giải quyết thế nào đây?

Cô vừa dứt lời, hai người Tiểu Lâm Ca và Long Yên Nguyệt tinh thần đều rung lên, cũng không thèm đấu võ mồm với nhau nữa, đều nhìn chằm chằm về phía trước. Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao Ferrari mày đỏ đang dừng ở phía trước, bên cạnh có hơn mười xe thể thao hàng hiệu, một đám thanh niên bất lương đang hi hi ha ha không biết là nói chuyện gì.

Long Yên Nguyệt không đợi cho Liễu Vi dừng xe ổn định lại đã mở cửa trực tiếp nhảy ra, lửa giận bừng bừng đi về phía đám choai choai kia, lớn tiếng quát:

- Tất cả đứng im, không được nhúc nhích, tên rác rưởi lúc nãy đâu đi ra? Dám đâm vào xe chúng ta, mau lăn ra cho ta, bà phải cho nếm mùi lợi hại của bà!

Cô mới bị Tiểu Lâm Ca làm cho tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, cỗ lửa giận này toàn bộ trút xuống đầu đám người này, một chút phong phạm của thục nữ cũng không có, ngược lại có dáng của bà cô đanh đá chửi bóng gió.

Mấy tên choai choai kia nhìn thấy bộ dạng tức giận không thể kìm nén được của cô ta thì đều ha hả cười lớn, chỉ vào cô nói:

- Cô em này quả nhiên là đủ nóng, đủ hương vị, ở trên giường khẳng định là vô cùng điên cuồng!

Thằng nhãi tóc vàng mới gặp lúc nãy cũng lúc lắc đám phụ tùng trên người, từ trong đám người đi ra, ngáp dài một cái cười nói:

- Hot girl, tốc độ của các em quá chậm đi? Bọn anh đã đợi ở đây được mười mấy phút rồi, nếu không phải có các em sợ rằng đã sớm bắn pháo rồi. Chẳng qua cũng không hề gì, vài người bọn anh đấu với em, nếu như em thắng vậy em tống bọn anh vào ngục bọn anh cũng không nói gì; nếu như em thua rồi, hì hì...

Ánh mắt dâm đãng của hắn quét qua lại trên vài bộ vị mấu chốt của Long Yên Nguyệt vài lần, chậc chậc khen ngợi:

- Một mình em tiếp mười mấy người bọn anh là sướng nhất!

- Ha ha... Bọn anh thích 16P, không biết em có chịu được không?

Một tên khác trong nhóm phá lên cười như điên.

- Hình như còn là một xử nữ đấy!

Một thằng nhãi con tóc xanh chảy nước miếng, dâm dục nói.

Long Yên Nguyệt đã từng gặp bọn vô lại này? Tiểu Lâm Ca so với bọn chúng quả thực là gặp sư phụ. Sắc mặt của cô trắng bạch, muốn móc súng lục của mình ra đập chết bọn chúng, nhưng lại phát hiện ra bản thân đã đổi y phục, đừng nói là súng ngay cả giấy tờ chứng mình là cảnh sát cũng không mang theo, chỉ có thể trợn tròn mắt, giận dữ nhìn bọn chúng.

- Làm sao? Cô em, không dám sao?

Thằng nhãi con tóc vàng phá lên cười đắc ý.

Liễu Vi cũng từ trong xe bước ra, đi đến bên cạnh Long Yên Nguyệt thấp giọng nói:

- Tiểu Nguyệt, quên đi, bọn chúng người đông không cần phải so đo tính toán với bọn chúng, dù sao sửa chữa xe cũng chỉ mất vài đồng tiền thôi, chúng ta trở về đi!

Long Yên Nguyệt cũng biết bản thân hiện tại thế người đơn độc, không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng nếu bỏ đi như vậy thì lại không cam lòng. Cô khẽ cắn môi, không biết nên quyết định như thế nào.

Mấy tên thanh niên bất lương kia sau khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc mà thành thục của Liễu Vi, đôi mắt bắn ra ánh mắt dâm uế, giống như một đám chó đói gặp được một con dê béo vậy, hận không thể lập tức xông lên cắn vài cái, cả đám liền huýt sáo gào lên:

- Óa, thật không ngờ trong xe còn có thêm một cô em đẹp như vậy, vận may của bọn anh hôm nay không tồi!

Tiểu Lâm Ca cũng huýt sáo đi ra, cười hì hì chào hỏi bọn chúng:

- Trong xe còn một người đàn ông anh tuấn là tôi nữa, chào mọi người!

Đáng tiếc, đám thanh niên này trực tiếp bỏ qua hắn.

Ăn mặc nhà quê, vừa nhìn đã biết là đồ bỏ đi rồi, tướng mạo khuôn mặt rất bình thường, vừa nhìn đã biết là tên mặt trắng được bao nuôi rồi.

Thằng nhãi tóc vàng kia vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào mũi hắn nói:

- Nhóc con, bớt tinh tướng ở đây đi, nhìn mày đã biết là loại vô tích sự rồi, đừng cho rằng trong đũng quần của mày có cái đó thì thật sự cho rằng mình là nó, nơi này không có việc của mày!

Hắn nhìn thấy tên nhóc này ngồi cùng một xe với hai vị mỹ nữ, nhất định là có quan hệ rất mờ ám, trong lòng ghen ghét nói không nên lời.

Mấy tên thanh niên khác đều phá lên cười như điên.

Long Yên Nguyệt biết bọn chúng đông người, nếu như chỉ một hai tên có lẽ bản thân sẽ không để chúng vào trong mắt, nhưng nhiều người như vậy, nếu chẳng may một khi đánh lên thì lấy ai ra mà chiếu cố cho Vi Vi tỷ đây? Còn như tên vô lại Lâm Bắc Phàm này? Thật không biết trong đầu đối phương chứa cái gì, ngoại trừ ra vẻ tàn ác ra thì cái gì cũng không thể. Cô kéo tay của Liễu Vi xoay người đi về phía xe.

Mấy tên thanh niên bất lương sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ chứ? Chúng vội vàng ngăn cản đường đi của hai người các cô, cợt nhả nói:

- Hai em muốn đi đâu? Chẳng phải anh vừa mới nói rồi sao, chúng ta đua xe một trận, ai thắng còn chưa định ra được các em sao có thể bỏ đi được chứ? Nếu như vậy, tính là bọn anh thắng rồi có phải không đây!

Long Yên Nguyệt sắc mặt giận dữ hét lên:

- Chúng tôi đồng ý đua xe với các người khi nào?

Thằng nhãi tóc vàng kia cười lớn toàn thân rung lên từng đợt:

- Anh đã nói, em không phản đối như vậy là đồng ý rồi, làm sao? Không được sao? Chẳng qua xe của em là loại Toyota Accord, hình như không thể so sánh được với loại xe thể thao của bọn anh thì phải? Ha ha...

- Chúng tôi không muốn đua xe với các người, các người tránh đường cho tôi đi!

Long Yên Nguyệt tức giận hét lên.

Thằng nhãi con tóc vàng kia da mặt dày cười nói:

- Không đua? Hình như đã không thể nữa rồi, mấy người bọn anh đã đứng đây đợi các em lâu như vậy, em không thể để bọn anh thất vọng đâu à nha!

Hắn xoa xoa hai tay, hình như đã cảm thấy hai mỹ nữ này đang uốn éo rên rỉ trên người mình, máu nóng toàn thân đã bắt đầu bốc lên.

Tiểu Lâm Ca lắc lư thân người đi đến trước mặt Liễu Vi và Long Yên Nguyệt, che hai người bọn họ ở sau lưng mình, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nói:

- Chẳng phải chỉ đua xe thôi sao? Tao đấu với mày một trận!

Hắn ghét nhất là loại nam nhân dùng ánh mắt dâm uế nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình, đó chẳng phải là không xem Tiểu Lâm Ca là nam nhân sao?

- Chú mày là thằng nào? Bọn anh đang nói chuyện với mỹ nữ, chú mày là rễ hành hay rễ tỏi? Bớt kiêu ngạo ở đây đi, tin hay không bọn anh làm cho chú biết cái gì gọi là "hoa nhi vì sao lại hồng như vậy"*?

Một thằng nhãi ranh vẻ mặt rất kiêu ngạo khinh thường liếc nhìn hắn một cái.

(*: Đây là tên một bài hát của tàu, link nó đây. Đại ý là cho biết thế nào là trời cao đất rộng 花儿为什么这样红, 革命歌曲花儿为什� �� ��这样红mp3下载, 歌词 - 一听音乐网)

- Hoa nhi vì sao lại hồng như vậy? Tao không biết, chẳng qua tao tin tưởng mày nhất định biết đi?

Tay phải Tiểu Lâm Ca nhanh như chớp đánh ra, đã bắt được cánh tay của đối phương, đầu gối chân phải hung hăng thúc vào bụng của đối phương.

Thằng nhãi ranh kia lập tức kêu thảm một tiếng, hai tay ôm lấy bụng liên tục lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Mấy tên thanh niên bất lương khác trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, lần lượt tụ lại vây quanh Tiểu Lâm Ca.

Tiểu Lâm Ca rất phong cách từ trong túi móc ra một bao thuốc lá năm đồng, tự châm cho mình một điếu, ngậm trên miệng, phun ra vài vòng tròn, hơi ngẩng đầu lên rất ưu nhã, rất sâu sắc nói:

- Kiêu ngạo, phải có năng lực của kiêu ngạo, loại người không có năng lực như chúng mày vĩnh viễn không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó, đừng tưởng rằng có xe thể thao là hoành tráng nhất trên thế giới này!

Tiểu Kim gần như bị lời nói này của hắn làm cho ngất xỉu, không khỏi rên rỉ nói:

- Lão đại, em thấy anh còn hoành tráng hơn so với bọn chúng!

Trong lòng Tiểu Lâm Ca âm thầm tính toán với nó:

- Tiểu Kim, rốt cuộc chú có biết lái xe không? Nếu như chú không biết lái xe vậy thì lần này chúng ta gặp nạn rồi, khục khục, hình như loại xe hiện tại của chúng ta có cấp bậc thấp hơn chút so với loại xe thể thao của bọn chúng thì phải!

Tiểu Kim rất phong cách nói:

- Cắt, chẳng qua là lái một cái ô tô mà thôi, cái này thì khó gì. Đoạn thời gian này em có nghiên cứu yếu lĩnh lái xe trong máy tính, đang muốn thử một chút!

Nó len lén nở nụ cười, bản thân đến nhân gian lâu như vậy rồi còn chưa được lái xe ô tô của nhân loại, lần này nhất định phải đại hiển thân thủ mới được.

Tiểu Lâm Ca chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ nghiên cứu nghiên cứu thôi sao? Lần này là đua xe, không phải là lái xe bình thường. Chẳng qua bây giờ đã như tên đặt trên dây không thể không phát, dù sao với bản lĩnh của tiểu Kim dù không thể vượt qua bọn chúng nhưng bảo mệnh thì không có vấn đề gì!? Hắn nghĩ đến đây trên mắt lại đổi một bộ cao quý ưu nhã, giống như là công tử nhà giàu, nhìn về phía đám thanh niên bất lương vẻ mặt đang kinh ngạc kia cười nói:

- Hôm nay vừa vặn không có việc gì để làm, anh và các chú so trình độ xem sao!

Trên mặt Liễu Vi nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Bắc Phàm, anh, anh làm được không?

Long Yên Nguyệt cũng kinh ngạc nói:

- Anh, anh, anh có thể lái xe?

- Thật, cái đó có gì khó, ba tuổi tôi đã có thể cưỡi xe đạp, năm tuổi tôi đã có thể cưỡi xe mô tô, mười tuổi đã có thể lái ô tô, mười sáu tuổi đã lái tàu hỏa, mười bảy tuổi đã có thể lái máy bay, hai mươi tuổi có thể lái...

Tiểu Lâm Ca rất hoành tráng khoác lác một hồi.

Long Yên Nguyệt trên trán thêm vài đạo tối đen, vội vàng kêu lên:

- Anh đừng nói nữa, đầu tôi choáng váng cả rồi!

Tiểu Lâm Ca rất kiêu ngạo nhún vai, nháy mắt với đối phương, nói:

- Thật, em còn chưa nhìn thấy sức hấp dẫn của anh, một lát nữa sẽ để cho em nhìn thấy bản lĩnh của anh!

Mấy tên thanh niên bất lương cao thấp đánh giá hắn một lần, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Mày được sao?

Bọn chúng phát hiện ra tên thanh niên trước mắt này còn kiêu ngạo hoàng tráng hơn so với bọn chúng, chẳng qua bộ dạng của hắn hình như chẳng phải là cao thủ gì, chẳng lẽ là một tên ngu ngốc? Muốn dùng Toyota Accord đua với bọn họ?

Tiểu Lâm Ca khẽ thở dài nói:

- Ài, anh cũng đã hai mươi, khục khục, mấy năm nay không có rời núi thật không ngờ thanh niên bây giờ lại không có phong độ như vậy, để anh cho các chú nhìn thấy cao thủ chân chính là như thế nào.

Hắn xoay người chui vào trong chiếc Toyota của Liễu Vi, ngồi ở ghế lái vẫy tay với bọn chúng:

- Các huynh đệ, chuẩn bị xong chưa?

Trên mặt bọn chúng đều lộ ra vẻ nghi ngờ, chẳng qua đều lần lượt chui vào trong xe của mình.

Đúng vào lúc này, Tiểu Lâm Ca làm ra một vẻ mặt khiến cho người ta phún máu:

- Khục khục, Vi nhi, khởi động cái xe này thế nào ấy nhỉ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)