Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 173

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 173: Vua tốc độ
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Đám thanh niên bất lương nhìn thấy khóe miệng giật giật, đôi mắt trợn trừng trắng dã.

Ở trước mặt tên tiểu tử này nhìn như có vẻ rất hoành tráng, nhưng trên thực tế lại rất ngu ngốc chẳng biết gì cả, thật có thể chiến thắng bọn chúng sao? Trong lòng bọn chúng vô cùng hoài nghi, nếu như tùy tiện tìm một kẻ cũng có thể chiến thắng được bọn chúng vậy thì bọn chúng cũng chẳng cần phải ra ngoài lăn lộn nữa. Học biết lái xe dễ nhưng muốn đạt đến trình độ đua xe thì cần phải học tập và tôi luyện khắc khổ.

Đối phương vừa mới học làm sao để khởi động máy, làm sao để vào số mới được hai mươi phút, hơn nữa còn đang tiếp tục học, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn hình như là từ trước đến giờ thực sự chưa bao giờ lái xe.

Tên thanh niên tóc vàng kia mất hết kiên nhẫn, rống lên:

- Chúng mày xong hết chưa? Không biết lái xe thì đừng đứng ở đấy giả vờ giả vịt, để ông mày phải đợi chúng mày lâu quá, tao khinh, có thời gian không bằng ông mày và hai cô em này sảng khoái trong phòng một hồi!

Lâm Bắc Phàm nhún vai vẻ lạnh nhạt cười nói:

- Cao thủ chân chính là ẩn tàng ở nội tâm...

- Khục khục... ngay cả lái xe cũng không biết còn là cao thủ? Đầu óc của chú mày không bị lừa đá hỏng rồi đấy chứ?

Mấy tên thanh niên bất lương thiếu chút nữa ói ra máu, thằng này thật đúng là một kẻ rất ngu ngốc, không biết lái xe hơn nữa còn muốn dựa vào một chiếc Toyota Accord chiến thắng xe thể thao của bọn chúng, chẳng phải là đầu óc bị cháy hỏng rồi sao?

Liễu Vi trên mặt mang theo vẻ lo lắng thấp giọng dò hỏi:

- Bắc Phàm, anh, anh thật sự làm được không?

Lâm Bắc Phàm mỉm cười tao nhã, nhẹ nhàng hôn lên má đối phương một cái, nói:

- Anh đã bao giờ khiến cho em phải thất vọng chưa? Hôm nay anh phải để cho đám nhãi ranh này biết cái gì gọi là vua tốc độ chân chính, em hãy đợi tin tức thắng lợi của anh đi, nếu như có thể, anh hi vọng sau khi anh giành được thắng lợi em có thể thưởng cho anh một phần thưởng nào đó!

Hắn chắm chú nhìn vào đôi môi quyến rũ ướt át của đối phương, trong lòng nghĩ hươu nghĩ vượn, liên tục mơ màng.

Hai gò má của Liễu Vi ửng hồng, từ trong ánh mắt của đối phương có thể nhìn ra được niềm tin mãnh liệt và hàm nghĩa trong câu nói kia của đối phương. Cô chỉ có thể đi ra khỏi xe yên lặng nhìn đối phương, thấp giọng nói:

- Chỉ cần anh bình an trở về em sẽ có phần thưởng cho anh, hi vọng anh dọc đường cẩn thận!

Người đàn ông của mình là người đầu đội trời chân đạp đất, đối mặt với bất kỳ nguy hiểm gì cũng đều có thể thoải mái hóa giải.

Trong đầu của Liễu Vi bất chợt hiện lên câu nói này, cô khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi.

Long Yên Nguyệt nhìn thấy Liễu Vi mỉm cười bình tĩnh, không khỏi hỏi:

- Vi Vi tỷ, anh ta, anh ta ổn chứ?

Cô nhớ lại bộ dáng lóng ngóng vụng về tay chân của Lâm Bắc Phàm mới vừa rồi học lái xe, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, hình như đã nhìn thấy một màn hai xe đụng vào nhau.

Đối phương có thể dùng một cái xẻng lao ra khỏi vòng vậy của cảnh sát chống bạo động, có thể dùng một chiếc Toyota Accord chiến thắng Ferrari sao?

Nếu là trước kia mình nhất định sẽ cho rằng đối phương vì lấy lòng Vi Vi tỷ mà cố ý bày đặt giỏi giang ở chỗ này, nhưng sau khi trải qua một màn kia cô bắt đầu nửa tin nửa ngờ đối với tên đại sắc lang đi gây họa khắp nơi này.

Vẻ mặt Liễu Vi mang theo sự tự tin gật đầu:

- Bắc Phàm nói anh ấy ổn, anh ấy nhất định làm được!

Long Yên Nguyệt thấy vẻ mặt tự tin và xuân tâm nhộn nhạo của đối phương không khỏi trợn mắt không biết nói gì.

Tên Lâm Bắc Phàm này rốt cuộc có chỗ nào tốt? Lại có thể là cho Vi Vi tỷ sống chết một lòng theo hắn.

Long Yên Nguyệt nghĩ đến đây trong lòng lại âm thầm oán hận liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, nguyền rủa đối phương một trận.

Mấy tên thanh niên bất lương kia cũng ngạc nhiên, không ngờ thằng ranh kiêu ngạo kia dám đua xe cùng bọn chúng, mỗi tên đều ha hả cười phá lên. Thằng nhãi tóc vàng vẻ mặt kiêu ngạo kêu lên:

- Thằng ranh, coi như chú có khí phách, hôm nay ca ca chơi với chú hai vòng để cho chú nhìn xem cái gì gọi là vua tốc độ chân...

- Vua tốc độ chân chính không cần phải nói ra, nhanh lên, ông còn rất nhiều việc phải làm đấy không có thời gian lãng phí với bọn mày!

Lâm Bắc Phàm rất không khách khí cắt ngang lời tự sướng của hắn.

- Mày, mày...

Thằng nhãi tóc vàng chưa bao giờ phải chịu sự vũ nhục như vậy. Sắc mặt sậu biến đầy phẫn nộ kêu lên.

- Ông đây làm sao? Đừng nói nhảm, mau lên!

Lâm Bắc Phàm rất không thoải mái bắt chéo hai chân, móc bao thuốc lá năm đồng của mình ra, rút một điếu chậm rãi rít vào một hơi, vẻ mặt ưu nhã ngồi trong xe nặn ra một vòng tròn khói thuốc, bộ dạng không xem cuộc đua xe này để vào trong mắt.

- Tao...

Thằng nhãi tóc vàng tức giận gần như ói ra máu, thằng ranh kia sao lần nào cũng cắt ngang lời nói của mình chứ?

Mấy tên khác cũng lần lượt kêu lên:

- Chu Khải, vô nghĩa với hắn làm gì, để cho hắn thưởng thức sự lợi hại của chúng ta đi?

Thằng nhãi tóc vàng độc ác trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, gào lớn:

- Không sai, để cho thằng ranh biết sự lợi hại của chúng ta, năm người chúng ta đấu với nó một trận, những người khác đứng bên ngoài chờ để hắn không nói chúng ta đông người ăn hiếp ít người!

Hắn tùy tiện chỉ ra bốn người, cùng với bản thân nữa tổng cộng là năm người.

Lâm Bắc Phàm không thèm để ý nói:

- Không hề gì, một trăm tên các cháu cùng lên, ông đây cũng không sợ các cháu!

- Thằng ranh bớt giả vờ giả vịt đi!

Thằng nhãi tóc vàng hung hăng phun ra câu này sau đó chui vào trong xe của mình.

Bốn tên thanh niên bất lương khác cũng lần lượt ngồi vào trong xe của mình.

Thằng nhãi tóc vàng ngó đầu ra giơ ngón giữa lên với Lâm Bắc Phàm nói:

- Thằng ranh, bọn anh cho chú một cơ hội, chú đếm 123 chúng ta lập tức bắt đầu so đấu, lộ trình cũng rất đơn giản, chạy quanh Nam Thành một vòng sau đó quay trở lại, không biết chú mày có bản lãnh này hay không!

- Cái gì? Chạy một vòng quanh Nam Thành?

Long Yên Nguyệt nhịn không được giật mình hô lên một tiếng.

Thằng nhãi tóc vàng đắc ý hơi ngẩng đầu lên, chẳng thèm để ý nói:

- Không sai, đối với loại Toyota Accord mà nói quả thực là mất rất nhiều thời gian, chẳng qua đối với chúng ta mà nói nửa giờ là đủ rồi!

Sắc mặt của Liễu Vi và Long Yên Nguyệt đều khẽ biến, không biết phải mở miệng như thế nào.

Chạy một vòng quanh Nam Thành, đây quả thật không phải là một quãng đường ngắn, hơn nữa còn có rất nhiều đoạn đường núi quanh co khúc khuỷu, giống như đường núi. Đặc biệt là buổi tối xe căn bản là không thể chạy nhanh, nếu như là đua xe chẳng những mất rất nhiều thời gian hơn nữa còn nguy hiểm đến tính mạng. Điều này đối với mỗi người mà nói đều là một lần khiêu chiến với tốc độ.

Liễu Vi sắc mặt tái nhợt, muốn khuyên can Lâm Bắc Phàm không cần phải so đấu nhưng lại cắn răng không nói.

Cô tin tưởng vào người đàn ông của mình.

Lâm Bắc Phàm cũng rất phong cách, hơi ngẩng đầu lên bắn điếu thuốc trong tay về phía xe của thằng nhãi tóc vàng, cười khiêu khích:

- Vòng quanh Nam Thành một vòng? Rất đơn giản mà, anh còn tưởng chạy thẳng đến thủ đô Bắc Kinh của chúng ta nữa chứ, tất cả chú ý, tốc độ, E, On!

Hắn rất phong cách xả ra một câu tiếng anh, đáng tiếc chả ai hiểu được, chủ yếu là vì tiếng Anh của hắn nghe chẳng khác gì tiếng chim.

- Khục khục...

Thằng nhãi tóc vàng kia bị chọc tức gần chết, vội vàng tránh tàn thuốc của đối phương, trừng mắt độc ác nhìn hắn, hận không thể xé rách thằng ranh trước mắt, so với mình còn kiêu ngạo hơn, thành thịt vụn.

Thằng ranh con này quá kiêu ngạo, mình nhất định phải cho hắn một bài học để xem thằng ranh này còn kiêu ngạo được nữa không.

Lâm Bắc Phàm rất hoành tráng khởi động xe, đồng thời rống to:

- 1...

Hắn cố ý kéo dài thanh âm, nhưng ngay sau đó thì liên tục đếm:

- 2, 3!

Hắn đạp mạnh chân ga, cả con xe như được ăn thuốc kích thích trực tiếp vọt lên trước, một hơi đã chạy được khoảng bốn năm mươi thước.

- Á???

Bao gồm cả tên tóc vàng năm thằng nhãi đều giật mình ngơ ngác một hồi, còn không có phản ứng lại.

- Con mẹ nó, thằng khốn này giở trò!

Tên tóc vàng tỉnh táo lại đầu tiên, lớn tiếng chửi bới.

Bốn tên thanh niên bất lương khác cũng lần lượt chửi bới, tổ tông mười tám đời nhà Lâm Bắc Phàm đều được ""an ủi"" một lần.

Năm tên bọn chúng đều nhanh chóng nhấn ga, cấp tốc lao về phía trước.

Lâm Bắc Phàm lần đầu tiên lái xe, cảm giác không phải thích bình thường, chỉ là bộ dạng ngồi lái xe của hắn thật sự là không dám khen tặng, thân người lắc lư giống như đang chơi game vậy, hơn nữa lái cái xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo giống như là uống rượu say vậy.

- Lão đại, thật không ngờ anh lái xe lại phong cách đến vậy!

Tiểu Kim thấy trái phải đều không có người liền từ trong túi áo hắn nhảy ra ngoài.

Lâm Bắc Phàm nhất thời đắc ý cười nói:

- Lái xe mà thôi, rất đơn giản!

- Khục khục, chẳng qua tốc độ của anh hình như không nhanh lắm thì phải!

Tiểu Kim có lòng tốt nhắc nhở một câu, lập tức nhìn xuống đồng hồ ki-lô-mét/ giờ thiếu chút nữa ói ra máu, tốc độ hiện tại của xe là 15km/h, còn chậm hơn rất nhiều so với tốc độ của xe buýt, đây là đua xe sao? Án chiếu theo cái tốc độ này chạy một vòng quanh Nam Thành ít nhất cũng phải mất năm giờ đồng hồ, sợ rằng trời đã sáng mất rồi.

Lâm Bắc Phàm hơi giật mình tiếp đó tự an ủi:

- An toàn làm đầu, an toàn làm đầu mà!

Tiểu Kim liếc nhìn về phía sau vài cái không khỏi kêu lên:

- Lão đại, an toàn làm đầu là không sai, nhưng bọn chúng đã đuổi đến nơi rồi. Tối đa hai ba giây nữa bọn chúng sẽ vượt qua anh, khục khục, đã đuổi kịp!

Nó đã nhìn thấy có hai chiếc xe thể thao vượt qua xe bọn họ, ba chiếc xe còn lại cũng bám sát ngay ở phía sau bọn họ.

- Á...

Lâm Bắc Phàm giật mình thiếu chút nữa đánh rớt điếu thuốc mới ngậm trên miệng xuống xe. Hắn cúi nửa người xuống, vặn vẹo cổ, hai tay cầm chặt lấy tay lái, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hét lên một tiếng chói tai, chân trái dùng sức đạp xuống chân ga.

Thằng nhãi tóc vàng bị tiếng kêu của hắn làm cho hoảng sợ, đây còn là người nữa sao? Chẳng lẽ là vượn người trong truyền thuyết? Hắn bất giác quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm bên trong chiếc Toyota, hắn bị tư thế lái xe của đối phương dọa chết khiếp, tên này sao lại có loại tư thế lái xe như vậy? Quá kinh khủng rồi!

Ôi trời, sao xe của hắn lại đâm về phía xe của mình thế này?

Thằng nhãi tóc vàng này sợ chết khiếp, Toyota Accord mặc dù cũng được coi là một loại xe không kém, nhưng làm sao có thể so được với chiếc Ferrari của mình chứ? Nếu chẳng may đâm hỏng xe của mình vậy thì mình chịu thiệt rồi. Hắn vội vàng bẻ tay lái, lách sang bên trái.

Ầm!!!

Xe của Lâm Bắc Phàm quẹt qua con Ferrari đỏ của thằng nhãi tóc vàng, để lại vài vệt màu trắng trên thân xe của cả hai, vào buổi tối nhìn vào đặc biệt rõ ràng, giống như bị móng vuốt của con gì đó cào vào.

Thằng ranh tóc vàng sợ hãi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, may mà mình kịp thời tránh qua bên trái nếu không tránh kịp chẳng phải là đã bị đối phương đâm bay lên trời rồi sao? Chẳng lẽ đây chính là mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng sao? Hắn tự nhiên là không muốn bị đối phương đâm chết, chỉ có thể cao giọng rống lên với Lâm Bắc Phàm:

- Mày, mày điên rồi!

Lâm Bắc Phàm thò đầu ra ngoài cửa xe, ném cho hắn một cái nhìn trắng trợn, đắc ý cười nói:

- Anh nói cho chú biết, anh là vua tốc độ!

*****

Năm tên bọn nhãi tóc vàng tức giận gần chết, nếu như đối phương không sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ đâm xe bọn chúng vậy thì bọn chúng chỉ cần vài giây thời gian đã có thể bỏ xa đối phương. Nhưng đối phương lái xe theo kiểu liều mạng như thế này quả thật là làm cho bọn chúng rét run.

Thằng nhãi tóc vàng rất không cam lòng, rất tức giận, không muốn đối phương dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chiến thắng năm người phe mình, hắn gào lên với bốn tên khác:

- Chúng mày mau nghĩ biện pháp làm thế nào để vượt qua tên khốn này, chết tiệt, hắn lại dám dùng xe đâm chúng tao. Tao, tao muốn liều mạng với hắn!

Hắn tức giận đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Một thằng nhãi tóc xanh trong bọn hét lớn:

- Thằng ranh này không muốn sống, không dễ xử lý đâu!

Một thằng tóc xoăn khác cũng lớn tiếng hét lên:

- Chạy thêm vài phút nữa phía trước là đường núi, nơi đó đường xá không được tốt lắm, góc cua gần như là một trăm tám mươi độ, chỉ cần chạy đến nơi đó với kỹ thuật lái xe rác rưởi của hắn thì không thể điều khiển được, không cần chúng ta ra tay hắn tự mình đâm vào vách núi!

Hai tên còn lại cũng gật đầu phụ họa, gặp phải loại người liều mạng như Lâm Bắc Phàm bọn chúng không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng trí.

Tên tóc vàng nghe xong trên khuôn mặt vốn âm trầm liền lộ ra vẻ tươi cười, nhìn chiếc xe của Lâm Bắc Phàm đang điên cuồng chạy phía trước, tức giận thở dốc, nói:

- Bây giờ tao để cho mày thằng khốn nạn đắc ý một hồi, lát nữa sẽ để cho mày biết sự lợi hại của tao!

Bản thân mình là gốm sứ, sao có thể cùng so sánh với đám gạch vụn kia được chứ?

Nếu như bọn chúng vì một thằng ranh bình thường mà vứt bỏ tính mạng vậy thì thật rất không đáng giá.

Tốc độ xe của Lâm Bắc Phàm không phải là rất nhanh, mặc dù hắn nhấn ga hết cỡ nhưng tốc độ cũng chỉ đạt đến khoảng sáu mươi km/h, chỉ có điều, đối với kẻ mới tập lái xe như Lâm Bắc Phàm mà nói, tốc độ này quả thật còn rất nhanh. Sự vui sướng ban đầu đã tan đi rất nhiều, nhìn cảnh vật không ngừng băng qua, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Con bà nó, lái xe mặc dù rất phong cách nhưng cũng cần phải có tố chất tâm lý nhất định, người bình thường thì không được.

- Tao nói tiểu Kim, nếu chẳng may chúng ta va phải cái gì đó, sẽ không việc gì phải không?

Lâm Bắc Phàm dùng sức nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi. Trái tim nhỏ bé của hắn đang đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Điều này, án theo lý thuyết chắc hẳn là không có việc gì?

Tiểu Kim rất cẩn thận nói.

- Cái gì? Án theo lý thuyết?

Lâm Bắc Phàm lập tức phanh kít một cái, làm cho xe tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rồi mới ngừng lại, còn vẩy ra một chùm tia lửa ở giữa con đường.

Tiểu Kim ngượng ngừng nói:

- Em... Pháp lực của em đã bị Đồ Long đao phong ấn mất một nửa, cho nên lực phản ứng có đôi khi sẽ bị chậm một chút, mà đâm xe vốn diễn ra với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, nếu chẳng may em chậm mất một hai giây...

- Mày...

Lâm Bắc Phàm hung hăng gõ xuống đầu nó một cái.

Tiểu Kim lè cái lưỡi nhỏ, nói:

- Đừng say đắm ca, ca chỉ là một truyền thuyêết...

- Truyền thuyết cái rắm nhà mày!

Lâm Bắc Phàm tức giận thở phì phò kêu lên:

- Vậy bây giờ làm sao mà đấu?

- Chuyện này sao...

Tiểu Kim còn chưa nói hết thì nghe rầm một tiếng, chiếc xe của Lâm Bắc Phàm rung mạnh, chiếc xe Ferrari màu đỏ của thằng nhãi tóc vàng đã thân mật hôn lên đít xe của hắn.

- Mày, mày lại dùng thủ đoạn hèn hạ này. Tao, tao khinh bỉ mày!

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt đầy chính khí thò đầu ra ngoài cửa xe tức giận chửi thằng nhãi tóc vàng, trên mặt hắn vô cùng phẫn nộ bất bình và hèn mọn.

Thằng nhãi tóc vàng tức giận khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa đập đầu vào tay lái mà chết. Trên thế giới này còn có kẻ vô lại hơn cả mình sao?

Mới vừa rồi khi đối phương đâm vào xe mình sao không nói mấy câu hoành tráng đến cực điểm này chứ? Ngược lại bây giờ đổ hết nước đen lên người mình, quả thực là tên ác ôn vô lại.

Thằng nhãi tóc vàng này rất không phục, cao giọng rống lên:

- Ai bảo xe của mày đứng ở giữa đường làm gì? Chúng ta đang đua xe, mày chắn ngang giữa đường, tao đương nhiên phải đâm mày rồi!

Trong lòng hắn rất oan uổng, đối phương đột nhiên dừng xe lại, mà mình lại không kịp phanh mới đâm phải, cũng không biết đèn xe của mình bây giờ thế nào rồi.

- Đây là đua xe không phải đâm xe, ài, nghiệp dư rốt cuộc vẫn là nghiệp dư mà!

Lâm Bắc Phàm vô cùng đau đớn lắc đầu nói. Vì kỹ thuật rác rưởi của năm tên bọn chúng mà đau đớn, vì sao người Trung Quốc lại không có những tay đua trình độ thế giới chứ?

Khục, khục...

Năm tên này thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Trên thế giới này tại sao lại có loại người da mặt dày đến vậy chứ? Rõ ràng là hắn cố ý dừng lại ở giữa đường, ngược lại còn đánh bừa nói bọn chúng không phải, loại người này thật là quá vô sỉ, quá ghê tởm.

Tiểu Kim lúc này mới nhỏ giọng xen vào một câu:

- Lão đại, kỳ thật em còn có một cái biện pháp, đó là giống như trước đây đem lực lượng của em truyền lên người anh, như vậy anh có thể tự bảo vệ mình vào thời khắc mấu chốt, hơn nữa còn có thể phát ra một ít bảo vệ đối với xe, không đến mức luyện xe mang theo cả người lăng xuống!

- Cái gì? Chuyển lên người tao? Ừm, đề nghị rất không tồi!

Lâm Bắc Phàm vuốt cằm một cái, rất đáng khinh nghĩ.

- Chẳng qua...

Tiểu Kim càng đáng kinh hơn.

- Một trăm bình XO, thêm một két bia nữa!

Lâm Bắc Phàm rất trực tiếp nói.

- Tốt quá, tốt quá!

Tiểu Kim vui vẻ hai mắt rồng sớm híp lại thành một khe hẹp, nước miếng chảy ra ròng ròng.

Rồng mà, chính là vì hoành tráng mà sinh, vì cải thiện cuộc sống của bản thân có đôi khi làm một số chuyện bất đắc dĩ cũng có thể hiểu được. Lại nói, bản thân cũng là vì cứu khổ cứu nạn, càng là vì việc nghĩa quên thân mà.

Ngay sau đó một đao kim quang từ trong người tiểu Kim bắn ra, chui vào trong người Lâm Bắc Phàm.

Tiểu Lâm Ca hai mắt bắn ra kim quang bức người, cách xa một trăm thước cũng có thể nhìn rõ, toàn thân tràn ngập sức mạnh vô tận, ngay cả chiếc xe cũng được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt, trong đêm tối đặc biệt bắt mắt. Hắn nhấn mạnh chân ga, cả chiếc xe như tên rời khỏi cung, "vút" một tiếng, đã vọt đi.

Năm tên kia nhất thời sửng sốt, tiếp đó há miệng chửi ầm lên:

- Mẹ kiếp, xe của thằng ranh này tại sao lại có thể phát sáng như vậy nhỉ? Gặp quỷ rồi! Mau đuổi theo, đừng để cho hắn về nhất là được!

Bọn chúng cũng vội vàng tăng tốc độ xe của mình lên đến cực hạn, tựa như năm tia chớp điên cuồng đuổi theo.

Lâm Bắc Phàm lái xe, đã chạy đến cực hạn của xe, bốn bánh xe ma sát trên mặt đất liên tiếp phát ra từng chùm tia lửa, tựa như bôn lôi tựa như chớp giật, đáng tiếc... Vẫn bộ dáng bỉ ổi như trước, xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng nghiêng ngả ngả, không theo chương theo pháp nào cả.

- A.... .

Thằng nhãi tóc quăn từ bên cạnh chuẩn bị vượt qua Lâm Bắc Phàm, nhưng xe của đối phương đột nhiên quẹo sang đâm về phía xe của hắn, hắn hoảng sợ vội vàng đảo tay lái chuyển hướng, mạo hiểm né tránh va chạm của đối phương.

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói:

- Mày chạy cái gì? Tao lại không thích đàn ông, tao không có hứng thú với mày?

Thằng nhãi tóc quăn này tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, hung ác rống lên:

- Mày, mày đê tiện!

- Vừa rồi tao không đâm vào mày, sao lại đê tiện? Ai da, ai da, khống chế xe không tốt rồi!

Lâm Bắc Phàm vừa giải thích vừa lảo đảo đánh võng đâm về phía một chiếc xe khác.

Rầm!!!

Xe của Lâm Bắc Phàm đâm vào một chiếc xe thể thao khác, đâm nó lệch sang một bên mà xe của hắn phần đằng trước bốc lên một luồng khói đen, nếu như không phải xe hắn có một tầng bảo vệ ở bên ngoài chỉ sợ xe của hắn cũng đã bay đi rồi.

- Mày, mày, mày làm cái gì vậy?

Thằng nhãi con trong xe tức giận thở phì phò rống lên.

- Khục khục, chuyện này không quan hệ tới tao, đều do nó nói chuyện với tao làm phân tán sự chú ý của tao, mới có thể làm ra như vậy!

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ đổ hết nước đen lên người tên tóc quăn.

- Mày, mày thối lắm!

Tên tóc quăn tức giận thở hổn hển rống lên.

Lâm Bắc Phàm chợt quát to một tiếng:

- Thằng nhãi con tóc vàng, mày dám nhân cơ hội này lẻn qua, đợi đấy cho tao!

Hắn đạp chân ga một phát, lại điên cuồng đuổi tới, hù dọa tên tóc vàng kinh hồn khiếp vía, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu lo sợ đối phương đâm vào mình.

Tiểu Lâm Ca là vô sỉ, dám dùng tư thế liều chết không sờn, cua gấp ở tốc độ cao khiến cho mấy tên này trong lòng thầm ""an ủi"" tổ tông trên trên dưới dưới của hắn mấy lần.

- Hắn, hắn là một tên vô lại điển hình!

Thằng nhãi tóc vàng tức giận không để đâu cho hết rống lên.

- Đúng, hắn là một ác ma, siêu cấp ác ma!

Thằng nhãi tóc quăn nhớ lại một màn điên cuồng vừa rồi của Tiểu Lâm Ca, trong lòng phát run nói.

- Hắn, xe của hắn tại sao lại không sợ va chạm vậy?

Thằng nhãi tóc xanh vẻ mặt kinh ngạc nói.

....... .

Bên ngoài chiếc xe của Lâm Bắc Phàm được bao bọc bởi một tầng kim quang mỏng, khiến cho xe của hắn giống như là tăng thêm một lớp bảo vệ, đừng nói là đâm vào xe đua của bọn chúng cho dù là đâm vào vách núi cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Hai giờ sau.

Lâm Bắc Phàm lái chiếc xe Toyota Accord rách nát quay trở lại điểm xuất phát, vẻ mặt ngượng ngùng mở cửa xe đi ra nói:

- Vi nhi, anh, kỹ thuật lái xe của anh không quá tốt, đã phá hư chiếc xe của em rồi!

Liễu Vi nhìn chiếc xe của mình gần như đã biến hình, hoảng sợ sắc mặt trắng bạch, nước mắt lập tức trào ra, lại thấy Lâm Bắc Phàm bình an trở về, lúc này mới mặc kệ tất cả nhào vào lòng hắn, nức nở nói:

- Anh bình an là tốt rồi...

Cô không chút keo kiệt dâng đôi môi thơm của mình lên lấp kín đôi môi của đối phương.

Lâm Bắc Phàm hai tay ôm lấy chiếc eo thon của Liễu Vi, hưởng thụ nụ hôn của đối phương, trên mặt nở nụ cười tà ác và tự tin.

Long Yên Nguyệt kinh ngạc mắt trợn tròn, con mắt thiếu chút nữa rớt cả ra ngoài hốc mắt.

Tên đại sắc lang này không ngờ dành được thắng lợi? Điều này, điều này thật không thể tin được? Hắn, hắn lái xe như thế nào vậy?

- Mẹ kiếp, tao muốn đấu lại một lần nữa. Mày, mày quá vô sỉ, không ngờ dùng loại phương pháp đó giành thắng lợi!

- Tao phản đối, tao phải phản đối, hắn là một tên khốn kiếp!

- Trời ơi, hắn là một thằng điên!

Năm thằng nhãi con tóc vàng cũng theo sát phía sau trở lại, xe của bọn chúng mỗi chiếc đều bị đâm cho không còn hình dạng gì nữa, không chỉ cửa xe bị đâm lõm vào mà ngay cả đèn xe cũng dập nát, nếu không thì đuôi xe bị đâm biến hình, còn có vài chiếc đang bốc khói đen, nhìn thế nào cũng thấy giống đám rác rưởi mới nhặt ra từ bãi rác làm cho bọn chúng nghẹn uất một cỗ lửa giận trong lòng. Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không ngờ đang cùng với mỹ nhân đứng đó ôm hôn say đắm, hơn nữa còn phát ra đủ loại thanh âm khiến cho máu nóng nam nhân muốn sôi trào, khiến cho bọn chúng nổi trận lôi đình hận không thể chém hắn thành tám khối ném ra ngoài cho chó ăn.

Đám thanh niên bất lương không tham gia so đấu nhìn thấy một cảnh này thì con mắt thiếu chút nữa rớt cả ra ngoài.

Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ đâm vào vách núi mà hư hỏng?

Đua xe sao lại biến thành như vậy? Điều này cũng quá kinh thế hãi tục đi, ánh mắt bọn chúng nhìn Lâm Bắc Phàm đã có thêm vài phần sợ hãi và sùng bái.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-525)