← Ch.197 | Ch.199 → |
Lâm Bắc Phàm ôm cô gái trong lòng về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường ngủ của mình, hai tay chống cằm, ngồi ngay sát bên cạnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp rạng rỡ của đối phương, lẩm bẩm tự nói:
- Cô gái này quả thực rất xinh đẹp, rất thuần khiết, mới nhìn thôi mà lòng ta đã ngứa ngáy rồi!
Liễu Vi đã đến Kim Sắc Hải Ngạn, nếu không có cho hắn thêm ba cái lá gan nữa hắn cũng không dám mang một vị mỹ nữ trở về nhà, hắn cũng không muốn xảy ra xung đột trong gia đình.
Không biết từ khi nào tiểu Kim đã chui ra khỏi túi áo của hắn, cũng chép miệng gật đầu nói:
- Dáng người không tệ, khuôn mặt không sai, quả thực là nhất lưu mỹ nữ, hơn nữa lại còn là xử nữ. Lão đại, em thấy hay là anh trực tiếp giữ lấy cô ta đi, dù sao anh muốn tới cảnh giới thứ ba cũng cần nữ nhân, hắc hăc...
Nó nở nụ cười rất vô sỉ.
Lâm Bắc Phàm giơ ngón giữa về phía nó, nói:
- Chú quá tà ác, anh khinh bỉ chú, sau này đừng nói là đi theo anh lăn lộn, anh không quen biết chú!
Hắn quay đầu đi, lại liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của đối phương, không khỏi lầm bầm tự nói:
- Chỉ có điều nói thế nào thì mới vừa rồi tôi cũng cứu cô thoát khỏi bàn tay của đám người ác kia, bảo vệ trinh tiết cho cô, hôn một cái hình như không có vấn đề gì đâu?
Khục khục... Tiểu Kim thân người lảo đảo trực tiếp ngã lăn xuống giường.
Lâm Bắc Phàm cười hắc hắc, phát hiện ra bản thân sau khi lấy được trinh tiết của Chu Tĩnh Hàm trở nên càng lúc càng háo sắc. Chẳng qua điều này cũng không thể trách mình được, ai bảo mình bị tiểu Kim lừa gạt đi tu luyện Long Tu bảo điển kia chứ? Nếu như ông trời muốn trách mình vậy thì hãy trách tiểu Kim đi, tốt nhất là bổ xuống một đạo sấm sét đánh chết con sắc long này đi, thật ra nội tâm của mình vẫn rất là thuần khiết. Hắn vô sỉ nghĩ như vậy, sau đó hôn xuống đôi môi thơm tho của đối phương.
- Á, lưu manh...
Bốp bốp!
Lâm Bắc Phàm hai tay ôm lấy mũi phát ra một tiếng kêu thảm, liên tiếp lùi lại phía sau hai bước, thiếu chút nữa đặt mông ngồi bịch trên đất, trong lòng tức giận không thôi.
Con bà nó, hai thằng ranh kia nói là phải hai ba giờ, bây giờ mới được nửa giờ tại sao đối phương lại tỉnh lại? Nếu mình có cơ hội nhất định phải để cho hai thằng ranh đó biết được sự lợi hại của mình.
Đều là tai họa do sản phẩm kém chất lượng gây ra.
Bạch Nhạc Huyền trong mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông đang từng chút từng chút cúi xuống hôn mình, hơn nữa xung quanh là một căn phòng xa lạ, làm cô căn cứ vào khái niệm tự bảo vệ bản thân, một quyền đấm vào mặt của đối phương.
Cô ta ngồi bật dậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khuôn mặt khẩn trương cúi đầu xuống nhìn, lại thấy trên người mình đang mặc một bộ quần áo của đàn ông, hơn nữa bộ quần áo ngoài của mình đã không nhìn thấy đâu, để lộ ra bộ nội y ở bên trong, khiến cho cô sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, tiếp đó biến Lâm Bắc Phàm trở thành tên bại hoại đang chuẩn bị cưỡng gian mình. Không thèm nói lấy một lời, cô trực tiếp nhảy xuống đất đánh về phía đối phương, nắm đấm trắng nõn như mưa rơi đập xuống thân thể của đối phương, cao giọng hô lên:
- Tên khốn nạn nhà mày, mày vô sỉ, hạ lưu, đê tiện, dám dùng loại thủ đoạn này đối với tao, tao sẽ tố cáo mày lên tòa án tối cao giam mày vào ngục!
Lâm Bắc Phàm thật không ngờ cô em này lại ra tay độc ác đến vậy, lập tức nhe răng trợn mắt hét lên:
- Cô, cô dừng tay lại cho tôi, cô còn đánh, đánh tiếp tôi sẽ không khách khí nữa!
- Mày muốn cưỡng gian tao, còn điều gì muốn nói nữa?!
Bạch Nhạc Huyền rất không khách khí tức giận chửi bới đối phương.
- Tôi là anh hùng, mới vừa cứu cô xong, làm sao lại nói cưỡng gian cô chứ?!
Lâm Bắc Phàm đưa tay phải ra bắt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của đối phương, rất không thoải mái nói.
- Cái gì? Anh cứu tôi?
Đôi mắt to xinh đẹp của Bạch Nhạc Huyền mở lớn hết cỡ, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn hắn.
Bàn tay nhỏ của cô em này thật đúng là đủ mịn màng, xem ra cũng là một tiểu thư gia đình giàu có, chưa từng biết đến khổ sở là gì.
Trong đầu Lâm Bắc Phàm hiện lên ý nghĩ xấu xa này nhưng trên mắt lại rất là chính trực, rất đau xót. Hắn lưu luyến không nỡ buông bàn tay của đối phương ra, lạnh lùng nói:
- Tôi là Lâm Bắc Phàm, mặc dù không phải là loại chính nhân quân tử gì nhưng cũng không bằng lòng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng cô vô duyên vô cớ đổ oan cho tôi, thật làm cho tôi thất vọng, rất thương tâm, chẳng lẽ người tốt lại khó làm như vậy sao?
Bạch Nhạc Huyền sửng sốt, vẻ mặt của đối phương giống như là phải nhận hết mọi điều oan uổng vậy, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình khác chưa được nói ra sao? Cô gái chớp đôi mắt to hai cái như mộng như ảo nói:
- Anh thật là người đã cứu tôi sao?
Lâm Bắc Phàm chỉ vào mũi mình, từng câu từng chữ nói:
- Cô quen biết tôi sao?
Bạch Nhạc Huyền rất tự nhiên lắc đầu:
- Làm sao tôi có thể quen biết anh chứ? Anh cũng chẳng phải là chủ tịch nước!
Lâm Bắc Phàm rất vô tội nói:
- Cô không quen biết tôi, cũng chưa từng nhìn thấy tôi, làm sao tôi có thể cưỡng gian cô được? Hơn nữa cô nghĩ lại mà xem, trước khi cô hôn mê đi thì cô đang ở chỗ nào?!
Bạch Nhạc Huyền nghe hắn nói như vậy thì chợt nhớ lại, bản thân mình lần đầu tiên tới Nam Thành muốn đi chơi một chút, kết quả đi đến một nơi gọi là Kim Ngọc Thiên Đường thì gặp phải hai tên đến xin làm quen, bản thân mình không để ý đến bọn họ, nhưng sau đó mình đã uống một ly vang đỏ thì hôn mê đi rất nhanh. Cô nhất thời trợn trừng mắt thất thanh kêu lên:
- Là hai kẻ kia?
Cô cũng không phải là loại đàn bà không biết nói lý lẽ, thoáng suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ được mối quan hệ bên trong.
Lâm Bắc Phàm ủy khuất gật đầu:
- Tôi đang cùng vài vị bằng hữu uống rượu ở đó thì nghe được hai tên kia nhỏ giọng thương lượng điều gì đó, nói cái gì mà cô em kia mông rất tròn rất nẩy, vòng một rất lớn, hình như còn là xử nữ, chuẩn bị làm một màn 3P, vân vân. Lúc đó tôi chỉ nghĩ giữa ban ngày ban mặt, chính nghĩa làm đầu, làm sao có thể để cho đám tiểu nhân vô sỉ đó làm ra mấy loại chuyện như vậy được? Cho nên tôi liền đi tới, lại nhìn thấy hai tên bọn chúng đang xé rách quần áo của cô, bốn bàn tay lớn còn ở trên người cô...
- A, anh không cần nói nữa, không được nói nữa...
Bạch Nhạc Huyền nghe được mấy lời này của đối phương, xấu hổ hai má đỏ bừng, hai tay bịt chặt lấy lỗ tai, ra sức lắc đầu. Thân thể của mình sao có thể bị đám đàn ông xấu xa kia sờ mó được? Quá mức ghê tởm, cô ta cũng chẳng thèm nói thêm lấy một câu với đối phương lấy một câu, trực tiếp chạy ra khỏi phòng ngủ, hơi dừng lại một chút, cuối cùng chui vào phòng vệ sinh.
- Này này này, đây là nhà tôi, cô chạy vào phòng vệ sinh làm gì?
Lâm Bắc Phàm rất nghi ngờ hỏi.
- Tôi muốn tắm rửa!
Bạch Nhạc Huyền bộ dạng đương nhiên nói.
- Khục khục, nhưng đây là nhà tôi kia mà!
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
Trong phòng vệ sinh yên lặng, sau đó truyền ra tiếng nước chảy, xem ra đối phương trực tiếp bỏ qua câu nói của hắn, đang tắm rửa, hơn nữa còn mơ hồ nghe được tiếng cười nho nhỏ của đối phương, quả thực là biến nơi này thành nhà của mình rồi.
Lâm Bắc Phàm bất lực không còn gì để nói nữa.
Lần trước mình gặp được Mộc Tiểu Yêu, thế nhưng đối phương lại đòi mình tiền phí qua đêm, lần này gặp được cô gái còn chưa biết tên này, tặng cho mình một đấm, lại còn tắm rửa trong nhà của mình. Chẳng lẽ nhân duyên của mình lại kém đến vậy sao?
- Này, anh ra ngoài mua giúp tôi một bộ áo lót và quần lót, tôi muốn màu trắng!
Đúng vào lúc Lâm Bắc Phàm đang miên man suy nghĩ thì thấy cửa phòng vệ sinh hé mở ra một cái khe hở, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, đang nhìn về phía hắn cười hì hì nói.
- Áo lót? Quần lót?
Lâm Bắc Phàm hai mắt trợn tròn, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
- Đúng vậy, bây giờ tôi đang tắm rửa, chẳng lẽ anh lại để cho tôi như thế này đi mua sao?
Bạch Nhạc Huyền vừa nghĩ đến chuyện hai tên khốn nạn kia sờ mó thân thể mình trong lòng lại cảm thấy ghê tởm, hận không thể cọ rửa da thịt khắp toàn thân mình, còn như quần lót và áo lót tự nhiên là cũng không thể mặc tiếp nữa, cô ta quả thật là rất thích sạch sẽ.
- Nhưng mà tôi là đàn ông mà!
Lâm Bắc Phàm chỉ vào mũi mình kêu lên.
- Thì thế nào? Đàn ông thì không thể đi mua sao?
Bạch Nhạc Huyền có chút không kiên nhẫn hỏi ngược lại một câu.
...
- Đúng rồi, kích cỡ áo ngực của tôi là số 34 nhé, đừng mua sai đấy!
Bạch Nhạc Huyền lại bổ sung thêm một câu nữa.
.........
Lâm Bắc Phàm cũng không biết bản thân mình làm thế nào để trở về nhà, mặt mũi nóng bừng giống như bị lửa đốt, trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười cổ quái của cô em bán hàng trong siêu thị, giống như là phát hiện bản thân mình có ham muốn tình dục khác thường vậy.
Con bà nó, chuyện này gọi là gì đây?
Người khác anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đều sẽ tặng một nụ hôn làm báo đáp, thậm chí còn có thể lấy thân báo đáp. Còn bản thân mình thì ngược lại, phải đi mua quấn áo lót cho mỹ nữ, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ làm tổn hại đến uy danh của mình sao? Sau khi đem hai miếng vải nhỏ như lòng bàn tay kia cho đối phương, hắn vô cùng buồn bực ngồi xuống ghế sa-lon trong phòng khách.
- Này, anh làm gì thế?
Không biết trải qua bao lâu, Bạch Nhạc Huyền ăn mặc chỉnh tề, vừa dùng khăn lau khô mái tóc ướt của mình vừa đi tới.
Lâm Bắc Phàm quay sang liếc nhìn cô ta một cái, trái tim không khỏi đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô em này quá tươi ngon, quá mê người mà?!
Bởi vì vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt mềm mại phớt hồng khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng mịn màng, thân hình khêu gợi bốc lửa ẩn sau lớp quần áo, bộ ngực vểnh cao đung đưa theo từng nhịp động tác, đánh sâu vào thị giác người đối diện, giống như là một đóa hoa tươi tắn có sức dụ hoặc vô cùng.
Lâm Bắc Phàm gần như quên cả hít thở, đôi mắt thẳng tắp đọng lại nhìn chằm chằm vào đối phương.
Bạch Nhạc Huyền cũng phát hiện ra ánh mắt của hắn, khẽ gắt một tiếng:
- Đồ háo sắc!
Lâm Bắc Phàm bị câu nói này của cô ta làm cho bừng tỉnh, ngượng ngừng vuốt sống mũi, cười nói:
- Cô là ai?
Bạch Nhạc Huyền im lặng không nói gì, ánh mắt vô cùng quyến rũ nhìn hắn, sau đó làm nũng nói:
- Tôi đói rồi!
- À!
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Bạch Nhạc Huyền thấy đối phương một chút phản ứng cũng không có, nhịn không được nói:
- Tôi đói bụng!
- Tôi biết, giọng nói của cô không nhỏ tôi nghe rất rõ ràng, không cần phải nói đến hai lần!
Lâm Bắc Phàm vẫn không có phản ứng gì.
Bạch Nhạc Huyền hận không thể gõ xuống đầu đối phương vài cái, chẳng lẽ ngay cả ý tứ trong lời nói của mình tên khốn này cũng không hiểu? Cô ta tức giận kêu lên:
- Tôi nói tôi đói rồi, anh mời tôi ăn cơm đi!
- Tại sao? Tôi và cô rất quen biết sao? Hình như ngay cả tên cô là gì tôi cũng không biết thì phải?
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, lại bổ sung thêm một câu:
- Quần áo lót khi nãy tổng cộng hết bốn trăm năm sáu tệ!
Bạch Nhạc Huyền tức đến ói máu:
- Anh, anh, anh không biết tôi?
- Chẳng lẽ tôi quen biết với cô sao?
Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào đối phương, vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.
Bạch Nhạc Huyền có một loại cảm giác choáng váng mơ hồ. Bản thân cô dù sao cũng được xem là một người nổi tiếng, tại sao lại gặp phải loại người này chứ? Chẳng lẽ mỗi ngày đối phương không hề xem tin tức gì hay sao? Nếu không phải nhìn thấy căn phòng lớn này của hắn, bản thân mình khẳng định sẽ cho rằng hắn mới từ trong núi chạy ra ngoài. Cô ta rất buồn bực, rất chán nản nói:
- Anh mời tôi ăn cơm, ok? Mấy ngày nữa tôi sẽ trả lại tiền cho anh!
- Có thể!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Mời mỹ nữ ăn cơm? Hình như cũng là một loại hưởng thụ.
← Ch. 197 | Ch. 199 → |