Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 199

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 199: Ông xã bà xã
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Bạch Nhạc Huyền có một loại cảm giác muốn khóc.

Bản thân đường đường là một đại minh tinh vậy mà tên khốn này không có lấy một chút phong thái của đàn ông, đến loại nhà hàng bé tí này, ăn loại mỳ thịt bò bốn đồng một bát, hắn còn là đàn ông nữa hay không đây? Ngay cả một ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc cũng không có, hơn nữa trong bát tổng cổng ba miếng thịt bò thái mỏng còn hơn trang giấy, bát mỳ này có thể đủ cho người ta ăn no sao?

Anh bạn Lâm Bắc Phàm của chúng ta bây giờ đang rơi vào trạng thái buồn bực, cho nên không hề nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của đối phương, hơn nữa còn đang âm thầm suy tính xem làm thế nào từ chối lời mời của Tô Tình Nhi.

Ai bảo mình u mê đáp ứng yêu cầu của đối phương chứ? Quả thật là ông trời làm bậy còn có thể tha thứ, bản thân làm bậy thì không thể sống được, tham gia loại tiệc tùng từ thiện không có bất kỳ giá trị nào đó sao? Bản thân mình lại chẳng phải là cán bộ chính trị gì, cũng chẳng phải là ông trùm trong giới buôn bán, sao phải tụ cùng một chỗ với đám người nhàm chán đó đây? Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lời mời của đối phương.

Hiện tại là hai giờ chiều, còn khoảng năm giờ nữa là đến buổi tiệc từ thiện, chỉ là hắn có một loại cảm giác ngày tận thế đến rồi.

- Bộp!

Bạch Nhạc Huyền đại tiểu thư tức giận rồi, rất tức giận, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Người khác phải dùng hết mọi biện pháp để mời mình đi ăn cơm, thậm chí còn sử dụng một ít thủ đoạn đê tiện, nhưng tên đàn ông trước mắt này lại bày ra một bộ dạng đó là bà xã của ta. Hơn nữa lại còn là cái bộ dạng không thèm để ý đến nữa, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn mình lấy một cái. Chẳng lẽ mời mình ăn một bữa lại thiệt thòi cho hắn đến như vậy sao? Rốt cuộc hắn là loại người gì?

Tiếng vang do cô gái gây ra làm cho Lâm Bắc Phàm bừng tỉnh, thấy cô ta dằn mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, tức giận nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đẹp lóe lên từng đạo hàn quang, tức thì vẻ mặt hắn mang theo nghi ngờ nói:

- Có chuyện gì?

Bạch Nhạc Huyền không còn gì để nói nữa, đây là lần đầu tiên mình được nhìn thấy một tên đàn ông ngu ngốc như vậy. Cô hờn dỗi nói:

- Không có gì!

Cô rất trực tiếp chuyển lửa giận thành sức ăn, từng miếng từng miếng ăn ăn bát mỳ thịt bò mà mình từ trước đến nay chưa bao giờ được ăn, cuối cùng nuốt cả bát mỳ thịt bò vào trong bụng, ngay cả một chút nước dùng cũng không chừa lại.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô gái này thật mạnh mẽ.

Đó là một bát mỳ thịt bò loại lớn, bản thân mình miễn cưỡng lắm mới có thể ăn hết một bát. Đối phương chỉ là một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại có thể ăn hết ngay cả nước dùng cũng không dư thừa, sức ăn cũng quá kinh người đi? Trong lòng hắn âm thầm chia buồn ba phút với ông xã tương lai của đối phương.

Một bà xã như vậy, nuôi không nổi đâu.

Bạch Nhạc Huyền ăn đến no căng cứng cả bụng, từ trước đến giờ chưa lần nào ăn no như vậy cả. Nếu đổi lại là trước kia, khẳng định cô sẽ không ăn no đến như vậy, có thể là bởi vì tức giận làm cho cô quên mất phải giữ gìn dáng người của mình, bây giờ hối hận thì đã không kịp nữa rồi. Cô ợ một cái, rất không vui nói:

- Tôi ăn no rồi, tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai cái, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Cô không cho là để tôi đi tìm chỗ nghỉ cho cô đấy chứ?

- Anh nói sao?

Bạch Nhạc Huyền hỏi ngược lại một câu.

- Tôi và cô thân nhau vậy sao?

Lâm Bắc Phàm cảm thấy đầu óc của cô gái trước mặt này bị con lừa đá hỏng rồi, khó trách lại dễ dàng bị người ta hạ thuốc như vậy. Ngay cả mình, đàn ông mà cô ta mới gặp gỡ lần đầu, cũng đầy sự tin tưởng như vậy, để cho mình giúp cô ta mua quần áo lót, lại để cho mình mời cô ta ăn cơm, bây giờ còn để cho mình tìm chỗ cho cô ta nghỉ ngơi nữa, chẳng lẽ không sợ mình có ý đồ xấu với cô ta hay sao? Hoặc là nói, nhìn mình giống như là người tốt lắm sao?

Trên khuôn mặt của Bạch Nhạc Huyền hiện ra một nụ cười xiêu hồn lạc phách:

- Tôi nhớ là nhà của anh hình như có hai phòng ngủ!

- Đó là phòng của tôi và bà xã!

Lâm Bắc Phàm trực tiếp bóp nát hi vọng xa vời của đối phương.

- Anh có bà xa? Không phải chứ, loại đàn ông như anh mà cũng có bà xã sao?

Bạch Nhạc Huyền mắt trợn tròn giống như là nhìn thấy quỷ vậy, thật không biết cô gái nào mắt bị mù lại đi thích loại đàn ông keo kiệt, bủn xỉn, không nói đạo lý như thế này.

Lâm Bắc Phàm thật sự có một loại kích động muốn bước tới đè cô ta xuống đất, xử tử hình ngay tại chỗ.

Bản thân mình là loại đàn ông người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tại sao trong mắt cô ta lại trở nên tồi tệ đến như vậy chứ?

Hắn rất không thoải mái hừ hừ nói:

- Bà xã của tôi còn xinh đẹp hơn cô nhiều, hơn nữa tính tình của cô ấy ôn nhu hiền hậu, xinh đẹp hào phóng, hơn nữa ra phòng khách, vào nhà bếp, trên giường đều là một người khác, hừ hừ...

- Cắt, anh lại khoác lác đi!

Bạch Nhạc Huyền vẻ mặt không tin tưởng, chẳng qua cũng không thèm để ý đến đối phương tự biên tự diễn mà cười tủm tỉm, mở miệng nói:

- Vậy thì thế này đi, anh và bà xã anh ở chung một phòng, mình tôi một phòng, như vậy là được chứ gì?

Lâm Bắc Phàm thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của mỹ nữ trước mặt này, chẳng lẽ ngay cả ý tứ trong câu nói của mình mà cô ta cũng không hiểu sao? Hắn lập tức phản bác nói:

- Vậy không được, phòng ngủ chính là của tôi và bà xã, phòng ngủ phụ là của tình nhân, nếu như cô muốn ở lại vậy thì chỉ còn lại ghế sô pha trong phòng khách mà thôi!

- Anh, anh, anh...

Bạch Nhạc Huyền thực sự tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Tên khốn trước mặt này lại có thể để cho một vị mỹ nữ như mình ngủ ở sô pha, hắn cũng quá nhẫn tâm đi?

Lâm Bắc Phàm đứng dậy, cười hi ha nói:

- Còn như tiền mà cô nợ tôi thì cứ coi như là tôi làm việc thiện tặng cô đấy. Bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm không có thời gian lãng phí với cô, bởi vậy chúng ta chia tay nhau ở đây đi!

Hắn lấy ra bốn đồng tiền đặt ở trên bàn, xoay người đi ra khỏi cửa.

Bạch Nhạc Huyền tức giận suýt ói máu, đứng bật dậy, đôi mặt trợn trừng dán chặt vào bóng lưng đối phương, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đôi mắt dâng lên một tầng hơi nước, thất thanh kêu lên:

- Ông xã, chẳng lẽ anh thật không muốn em nữa sao?! Em biết em sai rồi, em cam đoan với anh sau này sẽ không trút giận lên người anh nữa, xin anh không nên rời xa em.

Giọng điệu của cô có chút nghẹn ngào, thê lương.

Lâm Bắc Phàm thân người run lên dữ dội, thiếu chút nữa là ngã ngửa trên đất.

Cô em này muốn chơi chết mình có phải hay không đây?

Trong quán ăn có tốp năm tốp ba khách nhân đang ngồi ăn cơm, nghe được câu nói kia của Bạch Nhạc Huyền, lại nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt ghen tị không ngừng phóng thích ra, hận không thể đánh chết tên đàn ông không biết tốt xấu này.

- Tên đàn ông này rất tinh tướng, cô em ngon như vậy mà lại không muốn, nếu như tôi là hắn, đánh chết tôi cũng không bỏ.

- Ai dà, đó chính là ăn trong bát lại còn nhìn nồi, không biết đủ!

- Bây giờ đi đâu mà tìm được cô em xinh đẹp như vậy chứ? Tôi thấy tên đàn ông kia khẳng định là bị liệt dương, không có năng lực về phương diện kia!

.... .

Lâm Bắc Phàm nghe mấy lời đối thoại của đám ác nhân nhịn không được rùng mình một cái.

Trước đây bản thân cho rằng chỉ có đàn bà mới có thể ghen tuông, không ngờ rằng đám đàn ông cũng có lòng ghen tị, lại còn trắng trợn như thế này nữa. Hắn nhíu mày quay người lại, tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Nếu như có thể, bản thân muốn PP với cô ta một ngàn lần, thật đúng là đàn ông không phát uy cô còn cho rằng ta là thái giám!?

- Ông xã, sau này em sẽ không quản anh nữa, anh đi tìm đàn bà khác em cũng mặc kệ, em chỉ xin anh đừng vứt bỏ em thôi!

Bạch Nhạc Huyền nước mắt rưng rưng, trong giọng nói ngọt ngào tràn ngập u oán và sợ hãi, giống như là một mỹ phụ bị ông xã ruồng bỏ vậy, đang dùng điểm lực lượng mỏng manh cuối cùng lưu giữ lại ông xã chuẩn bị rời bỏ mình mà đi.

Lâm Bắc Phàm khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa ngã lăn bất tỉnh ra đất.

Cô em này đóng kịch cũng quá giỏi đi!? Chiêu thức như thế này mà cũng dùng ra được!?

Đám khách ăn xung quanh vẻ mặt sửng sốt tiếp đó lại thì thầm bàn tán, chỉ là thanh âm lại nghe rất to rõ ràng là đang nói cho Lâm Bắc Phàm nghe.

- Tên khốn nạn kia, có được bà xã xinh đẹp như vậy còn ra ngoài tìm đàn bà, con mẹ nó, thật đúng là cặn bã mà!

- Đúng đó, quả nhiên là ăn trong bát còn nhìn vào nồi, chẳng lẽ đàn bà khác còn xinh đẹp hơn so với cô em này sao?!

- Ài, đàn ông như vậy, con mẹ nó, rác rưởi mà. Thật không biết cô ả nào mắt mù lại đi theo một đàn ông như vậy? Còn không bằng đi theo tôi đây, tôi nhất định sẽ không để cho cô ấy phải khổ!

......

Lâm Bắc Phàm rất tức giận, rất căm tức.

Bản thân mình đường đường là lão đại của Nam Thành thế nhưng lại bị cô em này đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, làm sao nuốt trôi cơn tức này chứ? Hắn đảo mắt một vòng, lập tức nghĩ ra một kế, khóe mệnh hơi nhếch lên hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Bạch Nhạc Huyền nhìn thấy đối phương không ngờ lại nhìn mình mỉm cười, lập tức có một loại dự cảm rất không tốt. Cô đang muốn nói thì nhìn thấy đối phương đã chạy về phía mình, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta hé mở, choáng váng ngây ngốc.

Trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm hai dòng nước mắt trong suốt, vẻ mặt tràn ngập hối hận, hai tay ôm lấy Bạch Nhạc Huyền ghì chặt vào lòng, tự nhiên là thoải mái đặt trên bờ mông đẹp đầy đặn vươn cao của đối phương, nức nở nói:

- Bà xã, anh biết sai rồi, anh vốn nghĩ em căn bản là không yêu anh, thật không ngờ ở trong lòng em, anh lại có địa vị quan trọng đến như vậy. Anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ không đi tìm đàn bà khác nữa, bọn họ làm sao có thể so sánh với em được chứ? Anh sẽ một lòng một dạ yêu em, tuyệt đối không phản bội em!

Hai tay hắn nhẹ nhàng bóp hai cái vào bờ mông đẹp của đối phương.

Bạch Nhạc Huyền gần như sụp đổ, đối phương lại dám sờ vào mông mình lại còn bóp vài cái nữa. Bản thân mình đường đường là Bạch Nhạc Huyền, làm sao có thể để cho đàn ông tùy tiện sờ mó được chứ? Cô rất muốn tát cho đối phương một cái, chỉ là, ai bảo mới vừa rồi mình nói ra những lời kia chứ?! Cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hi vọng đối phương có thể nhìn thấy đôi mắt đang phun lửa giận của mình mà biết khó lui lại.

Đáng tiếc, Lâm Bắc Phàm là một tên đàn ông không biết điều.

Vẻ mặt hắn đau đớn hối hận nói:

- Bà xã, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, sau này anh sẽ hết lòng yêu em, sẽ không để em phải tủi thân nữa. Em vì anh mà trả giá nhiều như vậy, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em...

Hắn cảm thấy hai đầu v* của đối phương ép chặt lên ngực mình, loại cảm giác này thật là sướng không thể nào tả siết, hơn nữa hai tay của mình còn có thể cảm nhận được sự mềm mại và tính đàn hồi của bờ mông của đối phương, chỉ có thể dùng một chữ sướng để hình dung bản thân lúc này.

-Lão đại, cô em này cảm giác tay cũng không tệ đi?!

Tiểu Kim rất tà ác truyền âm nói.

- Ừm, không tệ. Quy mô tòa núi đôi kia có thể so với Vi nhi được!

Lâm Bắc Phàm cũng rất tà ác truyền âm lại.

Đám đàn ông xung quanh mặc dù rất ghen tị, rất hâm mộ, nhưng người ta là vợ chồng son ở đây chàng chàng thiếp thiếp, bọn họ có thể có biện pháp gì chứ? Chỉ có thể gật đầu nói:

- Ừm, đây mới giống một người đàn ông, sau này nhất định phải đối xử tốt với bà xã.

Bạch Nhạc Huyền hai gò má đỏ bừng, trên người có một loại cảm giác khác thường khiến cho bản thân rất không thoải mái, giống như là trong lòng đang bốc lên một ngọn lửa vậy. Tên đàn ông này quá khốn nạn, ôm mình lâu như vậy còn không chịu buông tay ra? Cô chỉ có thể miễn cưỡng cười:

- Ông xã, em...

Cô ta chuẩn bị nói một câu: Em đã tha thứ cho anh rồi. Để cho đối phương thả mình ra.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại nhân cơ hội này hôn lên đôi môi cô ta, hơn nữa còn là nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt.

Bạch Nhạc Huyền choáng váng, nụ hôn đầu tiên của mình vẫn chưa có mà?!

Lâm Bắc Phàm vừa nhấm nháp đôi môi thơm của đối phương vừa thầm thì nói lời thâm tình:

- Bà xã, anh yêu em...

*****

Lâm Bắc Phàm rất đắc ý, rất kiêu ngạo.

Bản thân mình có thể chuyển bại thành thắng, trong liệt thế giành được thắng lợi, còn có thể hưởng thụ nụ hôn của một mỹ nữ và sờ soạn bờ mông của đối phương, cảm giác này thật sự là quá tốt đi.

Làm đàn ông, làm sao có thể bạc đãi chính mình được?

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Nhạc Huyền đang đi theo ở phía sau mình, đối phương mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt xấu hổ, hận không thể xé mình thành tám khối. Hắn đắc ý tới mức thiếu chút nữa hát lên bài, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Tên vô lại, tên khốn nhà anh, tôi không giết anh là không được!

Bạch Nhạc Huyền gần như nổi điên, nụ hôn đầu tiên của mình không ngờ bị tên vô lại này cướp đi ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, điều này khiến cho tâm tình của cô làm sao có thể bình tĩnh cho được? Hai bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, còn phát ra tiếng rắc rắc, hung tợn liếc nhìn tên vô lại trước mắt kia.

- Khục khục, mỹ nữ, bây giờ cô phải gọi tôi là ông xã, giữa ông xã và bà xã làm một số việc hình như không có vấn đề gì cả? Lại nói, tôi lại không có việc gì khác để làm.

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ, rất oan ức hỏi ngược lại một câu.

Làm một vài loại việc? Tại sao lại mờ ám như vậy? Giống như là bản thân đã bị hắn chiếm được rồi không bằng.

Bạch Nhạc Huyền nghĩ đến đây, tức giận mắt đào trợn trừng, sắc mặt trắng bệch, yêu kiều mắng chửi:

- Tôi nói cho anh biết, anh là đàn ông vô sỉ nhất, hạ lưu nhất, bỉ ổi nhất, đáng giận nhất trên cái thế giới này. Tôi, tôi, Bạch Nhạc Huyền thề với trời, nhất định phải khiến cho anh biết được sự lợi hại của tôi! Anh sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng nhất, biến thái nhất, bất ngờ nhất.

- Bạch Nhạc Huyền? Cô tên là Bạch Nhạc Huyền?

Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt.

- Thế nào? Anh đã biết tôi là ai rồi?

Bạch Nhạc Huyền hơi có chút đắc ý, rốt cuộc tên khốn này đã biết tên của mình, tiếp theo đây khẳng định sẽ không ngừng lấy lòng mình, mời mình ăn ngon uống tốt, thậm chí còn đưa mình đến sống ở khách sạn năm sao nữa vân vân. Cô gần như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của mình mấy ngày sắp tới.

- Cái tên này hình như không tệ, xem ra trình độ văn hóa của cha cô cũng không tồi!

Lâm Bắc Phàm như có điều suy nghĩ, gật đầu nói. Bình thường hắn ngoại trừ xem AV của đảo quốc (Nhật Bản) ra thì cũng chỉ xem một chút ca nhạc giải trí, làm sao có thể nhận ra được đối phương chứ?

- Anh...

Bạch Nhạc Huyền gần như bị làm cho tức giận mà sụp đổ rồi.

Lâm Bắc Phàm nhìn bộ dạng hiện tại của cô, không khỏi vô cùng kinh ngạc, giữa ban ngày ban mặt thế này, tại sao cô lại đeo một cái kính râm loại lớn nhỉ? Che đi hơn nửa khuôn mặt của cô, thoạt nhìn trông giống như một người mù, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, nhịn không được hỏi một câu:

- Nghe tôi nói này mỹ nữ, sao cô lại tự biến mình thành bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ cho rằng tướng mạo của mình rất khó nhìn sợ người ta không chịu được sao?

Bạch Nhạc Huyền tức giận thiếu chút hộc máu, bản thân mình là đại minh tinh Bạch Nhạc Huyền, có thể rất khó nhìn sao? Đối với tên đàn ông trước mặt này, cô có chút hoài nghi ánh mắt thẩm mỹ của hắn, đối phương chưa từng nhìn thấy mỹ nữ, cho nên mới xem loại vòng một quả dưa vòng hai thùng nước mới là mỹ nữ có phải không đây?! Chẳng qua vòng một và vòng ba của mình hình như cũng không nhỏ à nha?! Phì phì, sao lại đi so sánh bản thân với đám đàn bà đó, đây không phải là tự làm giảm thân phận của mình sao? Cô tức giận nói:

- Không cần anh quan tâm, chỉ cần tìm cho tôi một chỗ ở là được rồi, những việc còn lại không cần anh quản!

Lâm Bắc Phàm không biết nói gì nữa.

Mỹ nữ thời nay đều có phẩm chất này? Cho dù hình thức có vài phần nhan sắc cũng không thể dùng loại giọng điệu ra lệnh như vậy sai khiến một người đàn ông mới quen? Hắn nhún vai, tùy tiện nói:

- Tôi nhớ là phía trước có một khách sạn nhỏ, giá tiền phòng một ngày chỉ có mười đồng thôi, căn phòng cũng không nhỏ, có một cái giường đơn chỉ là không có nước nóng để tắm rửa, còn về phần nhà vệ sinh thì ở phía sau khách sạn có một nhà vệ sinh công cộng, cô có thể đến đó. Chỉ là ngăn cách giữa nhà vệ sinh nam và vệ sinh nữ là một bức tường đổ, cho nên khi cô đi vệ sinh phải chú ý một chút, cẩn thận kẻo bị đám đàn ông xấu nhìn thấy mông.

- Anh, anh để tôi ở trong loại khách sạn nhỏ đó? Lại còn cả nhà vệ sinh công cộng? Không có chỗ tắm rửa?

Trong đầu Bạch Nhạc Huyền đã phác họa ra một bức tranh không thể nào chịu đựng nổi; trong một căn phòng nhỏ tồi tàn rách nát, mình ôm lấy cái chăn đen thui, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh, mà cửa phòng mình bị hai tên thanh niên một cước đá văng, sau đó dâm đãng đi về phía mình...

- Tôi không muốn ở một nơi như vậy, tối thiểu cũng phải là khách sạn bốn sao!

Bạch Nhạc Huyền gần như dùng toàn bộ sức lực hét lên một câu, thiếu chút nữa làm cho người đi hai bên đường giật mình hoảng sợ.

Lâm Bắc Phàm mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Cô, cô nói cái gì?

- Tôi nói, tôi, muốn, ở, khách sạn, bốn sao!

Bạch Nhạc Huyền rất không thoải mái hét lên.

Lâm Bắc Phàm rất vô tội, rất oan ức nói:

- Nhưng mà tôi đã bỏ ra vài trăm đồng trên người cô, chẳng lẽ tôi phải chịu thiệt sao? Nếu chẳng may cô bỏ trốn tôi đòi ai bây giờ?

- Anh, anh, anh quá vô sỉ! Vừa rồi anh hôn tôi, còn sờ tôi, tôi còn chưa tính sổ món nợ đó với anh đấy!

Bạch Nhạc Huyền tức giận thở hổn hển, bản thân từng gặp qua vô số đàn ông nhưng chưa bao giờ nhìn thấy loại "cực phẩm" như thế này.

- Như vậy cũng có nghĩa là, nếu tôi tìm cho cô một chỗ ở tốt cô sẽ không tính toán món nợ đó với tôi?

Lâm Bắc Phàm lập tức thuận thế lấn tới, cười tủm tỉm hỏi ngược lại một câu.

- Anh...

Bạch Nhạc Huyền không còn gì để nói.

Nếu không phải điện thoại và túi xách tay của mình đều rơi mất, bản thân sao có thể mặt dày đi theo tên đàn ông này chứ? Thế nhưng tên khốn này lại còn thật sự cho rằng mình là khúc gỗ, chỉ là đứng dưới mái nhà người ta không thể không cúi đầu, ai bảo mình đen đủi như vậy chứ?! Cô chỉ có thể rất bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Nếu như anh có thể tìm cho tôi một nơi tạm chấp nhận được, tôi coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ý của tôi anh hiểu không?

Cô còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "tạm chấp nhận được" để cho đối phương hiểu rõ ý trong câu nói của mình, tránh cho hắn tìm một cái khách sạn rách nát ra lừa mình.

- Được, đảm bảo khiến cho cô hài lòng!

Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện ra một nụ cười rất tà ác, vẫy một chiếc xe taxi sau đó hai người mau chóng chạy đến một cái khách sạn.

Bạch Nhạc Huyền thấy đối phương tích cực, cao hứng như vậy, trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm bất an. Chẳng lẽ đối phương dẫn mình đến một nơi hẻo lánh không người rồi cưỡng gian mình?! Vậy chẳng phải là đời con gái của mình cũng xong rồi sao? Cô khẩn trương quan sát hai bên đường, hình như còn đang chạy trên con phố đông đúc, không hẻo lánh như trong tưởng tượng của mình.

Radiant Hotel.

Khách sạn bốn sao, thiết kế hoa lệ, bài trí dễ nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như trở về nhà. Cô gái tiếp tân một thân áo sườn xám màu đỏ đang tươi cười tiếp đón một đôi nam nữ, đôi nam nữ này có vẻ như đang rất vội, không hiểu là bọn họ vội vàng làm gì, hưng phấn làm gì, kích động làm gì!!! Chẳng lẽ phương diện kia rất gấp gáp, muốn tìm một chỗ để phát tiết ra?

Lâm Bắc Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhạc Huyền đi vào quầy tiếp tân, lớn tiếng nói:

- Tôi muốn đặt một phòng, thời gian... Bao nhiêu ngày, mỹ nữ? Hắn quay đầu lại hỏi đối phương.

- À, ba ngày đi!

Bạch Nhạc Huyền có chút ngơ ngác cúi đầu trả lời.

Lâm Bắc Phàm liền gật đầu nói với em nhân viên tiếp tân kia: :

- Ba ngày!

Bạch Nhạc Huyền thấy đối phương đưa mình đến một cái khách sạn xem như không tệ, trong lòng vốn đã bình tĩnh lại một lần nữa thấp thỏm bất an. Tự nhiên đối xử ân cần, không phải gian tặc thì cũng là đạo tặc. Nụ cười của đối phương thoạt nhìn rất chân thành, rất dễ mến, rất đứng đắn. Nhưng mà tất cả những điều này thật sự là một cái bẫy?

Lâm Bắc Phàm quả thật giúp cô trả tiền ăn ở, ba ngày tổng cộng tám trăm năm mươi đồng. Đối với khách sạn bốn sao như thế này mà nói, cái giá này hoàn toàn bình thường, dù sao bây giờ cũng không phải là mùa du lịch, hơn nữa Nam Thành cũng chẳng phải là thành phố nổi tiếng gì, cho nên giá cả sẽ không quá đắt đỏ như ở những thành phố lớn khác. Hắn lại nắm lấy tay đối phương, dưới sự hướng dẫn của một em nhân viên tiếp tân đi đến cửa thang máy.

- Cái này, thật ra một mình tôi đi là được, nếu anh có việc bận thì cứ đi đi!

Bạch Nhạc Huyền mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, lo sợ đối phương đi vào phòng thừa lúc mình không chú ý, đè mình lên giường giở trò cầm thú, huống hồ cô mới mượn điện thoại di động của đối phương gọi một cuộc, chỉ cần ba ngày người của mình sẽ tới Nam Thành đón mình, không cần phải tiếp tục sống những ngày nghèo đói như thế này nữa.

- Điều này, tôi đưa cô lên phòng như vậy tôi mới an tâm!

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt chính khí đường đường nói.

- Lão đại, nắm tay cô em này cảm thấy thế nào?

Tiểu Kim rất tà ác truyền âm hỏi.

- Khục khục, cảm giác không tệ, đáng tiếc không được sờ thoải mái!

Lâm Bắc Phàm cũng rất vô sỉ truyền âm nói.

Bạch Nhạc Huyền khóe miệng giật giật, trong lòng đối phương khẳng định có bí mật nào đó không thể nói ra cho người khác biết, vừa rồi chiếm tiện nghi của mình nhiều như vậy bây giờ còn bày ra bộ dạng đạo mạo nghiêm chỉnh, quả thực đáng giận đến cùng cực. Cô miễn cưỡng cười một tiếng:

- Cái đó không cần, khách sạn này tốt như vậy, an ninh khẳng định là hạng nhất. Anh mau đi đi, đừng làm chậm trễ công việc của mình!

Cô hận không thể rút bàn tay nhỏ bé của mình về, nhưng nhớ lại bản thân cũng bị đối phương hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, bây giờ để cho đối phương nắm tay cũng coi như là báo đáp hắn đã chăm sóc cho mình, chỉ là không hiểu sao cứ cảm thấy cả người không thoải mái.

- Vậy được rồi, một mình cô lên đi.

Lâm Bắc Phàm rốt cuộc thở phào một cái, khẽ than thở:

- Tôi trả tiền cho cô ba ngày, nếu hết ba ngày cô còn ở lại đây vậy thì tự mình bỏ tiền ra nhé!

- Anh...

Rốt cuộc Bạch Nhạc Huyền đã hiểu rõ mưu kế âm hiểm của đối phương.

- Hơn nữa,

Lâm Bắc Phàm cười rất vô sỉ, :

- Nếu như cô muốn ăn uống, vậy thì cũng phải tự bỏ tiền ra!

Bạch Nhạc Huyền mặt mũi xám xịt, lăn tới lăn lui bản thân mình vẫn bị hắn tính kế. Chẳng lẽ ba ngày tới đây mình uống nước khoáng sống qua ngày? Như vậy mình không đói chết cũng khó. Cô nhìn vẻ mặt vô tội của đối phương hận không thể đạp cho hắn một cước phóng thích mối hận trong lòng. Chỉ có điều, bây giờ mình chỉ có thể dựa vào hắn, có biện pháp nào khác nữa đâu? Cô chỉ đành nhỏ giọng ra vẻ đáng thương nói:

- Vậy, vậy anh cho tôi vay ít tiền đi, cùng lắm thì mấy ngày nữa tôi sẽ trả lại cho anh!

- Tôi không tin cô được!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười:

- Hơn nữa giữa hai chúng ta đã thanh toán xong xuôi cả rồi.

- Anh, vậy anh muốn thế nào mới cho tôi mượn tiền?

Bạch Nhạc Huyền rất bất đắc dĩ nói.

- Hay là như vậy đi, tôi dùng tiền mua một nụ hôn của cô, thế nào? Tôi trả năm trăm đồng!

Lâm Bắc Phàm cười rất lương thiện.

- Anh, anh...

Bạch Nhạc Huyền gần như chết ngất.

Bản thân đường đường là một đại minh tinh vậy mà nụ hôn chỉ đáng giá năm trăm đồng?! Nếu để cho người ta biết được, có thể phát điên lên mất.

Bạch Nhạc Huyền nhìn thấy nụ cười không mấy tốt lành gì của đối phương, tức giận sắc mặt trắng bệch, đang chuẩn bị gõ vào đầu hắn hai cái thì nghe được tiếng cười duyên dáng của nhân viên tiếp tân phía trước, nhịn không được giải thích nói:

- Tôi không quen biết anh ta!

Cô nhân viên tiếp tân kia vẻ mặt cô quái nhìn bọn họ, nói:

- Tôi không nói gì hết!

Bạch Nhạc Huyền hai má đỏ bừng, loại chuyện này càng bôi càng đen, bản thân mình cái gì cũng không cần phải giải thích, mặc cho cô nghi ngờ. Cô nhìn thấy đối phương không hề có ý nhượng bộ, chỉ có thể hung ác liếc xéo đối phương một cái, cuối cùng chỉ đành tủi thân nhón chân, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hôn nhẹ lên môi đối phương. Hai má đỏ bừng, tủi thân gần như phát khóc:

- Đưa tiền!

- Tôi còn chưa cảm nhận được mùi vị gì mà, thật lỗ vốn!

Lâm Bắc Phàm rất oan uổng lấy ra năm trăm đồng đưa cho cô.

Bạch Nhạc Huyền nghe được câu nói vô sỉ đến cực điểm của hắn, nổi giận thiếu chút nữa chết ngất, rất trực tiếp tặng cho hắn một cước, thở hổn hển nói:

- Tên khốn nhà anh nhân lúc cháy ra ra hôi của, sau này tôi nhất định phải dậy dỗ anh cho tốt!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng bừng, một giây cũng không muốn dừng lại, vội vàng chạy lên tầng.

*****

Bạch Nhạc Huyền đứng trước cửa sổ trong phòng nhìn Lâm Bắc Phàm đi ra khỏi khách sạn, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng cực. Nụ hôn đầu tiên của mình lại bị tên khốn này đoạt mất, còn bị đối phương dùng loại phương pháp như vậy đùa giỡn nữa, trong lòng sao có thể cân bằng được? Bản thân mặc dù thuộc giới nghệ sĩ nhưng luôn chú ý giữ gìn sự trong sạch của thân thể, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà giao nó cho bất kỳ đàn ông nào, chỉ là tên khốn trước mặt kia thì sao? Lại lợi dụng lừa gạt mình, đơn giản là khốn nạn đến cực điểm, đáng giận đến cực điểm.

Nhưng vẻ tươi cười lưu manh của đối phương và cách làm không nghiêm chỉnh của đối phương hình như là tốt hơn nhiều so với đám ngụy quân tử kia. Sau khi cô nhìn thấy đức hạnh của đám người kia đối với người đàn ông này ngược lại có thêm vài phần tò mò, hơn nữa trong lòng mình còn lưu lại một ấn tượng về đối phương không biết là tốt hay xấu.

Bạch Nhạc Huyền đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhịn không được lắc đầu cười nói:

- Nếu như để cho kẻ khác biết được, đường đường Bạch Nhạc Huyền mình lại bởi vì năm trăm đồng mà bán đi nụ hôn của mình, chỉ sợ cả thế giới này đều náo loạn hết cả lên, hơn nữa lại còn bán cho một đàn ông không biết tên tuổi, thật là, à...

Cô buồn bã thở dài, lại nhịn không được nhìn bóng lưng của đối phương vài lần.

.......... .

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt tươi cười đi ra khỏi khách sạn, còn nhẹ nhàng mân mê đôi môi. Nụ hôn của đối phương hình như còn lưu lại trên đó, mùi vị này quả thực là rất tuyệt vời, ngấm sâu vào cốt tủy.

Tiền? Hiện tại mình còn thiếu tiền nữa sao? Trong tài khoản ngân hàng của mình có mấy trăm triệu đô la Mỹ, sao có thể để mấy trăm ngàn vào mắt chứ. Nếu như năm trăm đồng có thể mua được một nụ hôn thơm như vậy, sợ rằng mình vứt hết tiền ra để cho vị mỹ nữ này hôn đến đôi môi sưng đỏ cũng không tiêu hết nhiều tiền như vậy.

Lâm Bắc Phàm là một người rất thiện lương, ra tay hiệp nghĩa, giúp đỡ người nghèo cứu người lúc nguy nan đây chính là trách nhiệm của hắn. Hơn nữa có thể được một vị mỹ nữ hôn đến hai lần, càng không phải nói bản thân mình còn phải làm thường xuyên hơn nữa, loại việc như thế này tự nhiên là rất thích làm rồi. "" Ài, tâm địa của Tiểu Lâm Ca ta chính là tốt như vậy đấy. Mỗi khi có người cần tôi giúp đỡ, tôi đều tận lực giúp đỡ, chưa bao giờ nhíu mày!"" Lâm Bắc Phàm vuốt cằm, hai mắt mang theo một tia đau xót ngẩng đầu nhìn mấy đám mây trên trời, hiện ra bộ dạng rất khẳng khái, rất trượng nghĩa.

- Khục khục...

Mấy ngày nay Tiểu Kim đã bị đả kích nhiều lần nên hoàn toàn trơ không còn phản ứng.

Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị chạy đến Kim Sắc Hải Ngạn thực hiện nhiệm vụ bảo vệ của mình thì nghe được tiếng chuông điện thoại của mình bỗng nhiên vang lên. Điều này khiến cho hắn hơi nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó sắc mặt lập tức biến đổi, liên tục nói:

- Xong rồi, xong rồi! Vừa rồi mải nói chuyện với vị mỹ nữ tên Bạch Nhạc Huyền gì đó mà quên mất bên kia còn một vị yêu nữ nữa, bây giờ phải làm sao đây? Đi tham gia cái buổi quyên góp từ thiện chó má kia sao? Trời ạ, không phải là chơi chết ta sao? Để cho ta và đám tai to mặt lớn trộn chung một chỗ? Ta đi tự sát còn hơn!

Tiểu kim có chút nghi hoặc truyền âm hỏi:

- Lão đại, chẳng lẽ là vị mỹ nữ Tô Tình Nhi kia?

- Nhiều lời, ngoại trừ cô thì còn ai vào đây nữa? Đều trách ta nhất thời bị cô mê hoặc lại đi đáp ứng cái yêu cầu này, thật là xui xẻo, bà mẹ nó!

Lâm Bắc Phàm tức giận nói.

- Cô em đó tướng mạo không tệ, lại còn là một y tá nhỏ, sao lão đại anh nhìn thấy cô lại giống như thấy quỷ vậy? Chẳng lẽ cô ta không có hứng thú với đàn ông? Hay là tướng mạo của lão đại không lọt vào mắt xanh của cô ta?

Tiểu Kim có chút nghi hoặc không hiểu, chẳng lẽ lão đại nhà mình đổi tính rồi? Không còn hứng thú với mỹ nữ?!!!

Lâm Bắc Phàm biết có nói tiểu Kim cũng không hiểu được, rất dứt khoát truyền âm nói:

- Cô em này rất lợi hại, anh mày không thể đụng vào được!

- Ồ???

Cái đầu quả dưa của tiểu Kim quả thực không hiểu được ba chữ "rất lợi hại" kia, chẳng lẽ giống như cô em rồng mà mình quen biết kia, ở trên giường yêu cầu vô độ? Nó nghĩ đến đây thì rét lạnh từng trận, không khỏi rùng mình giống như đã nhìn thấy bộ dạng cạn kiệt tinh lực của lão đại nhà mình.

Lâm Bắc Phàm nghe tiếng chuông điện thoại còn đang vang lên không ngừng, không muốn bắt máy, nhưng như vậy ngược lại làm lòng mình có điều đen tối, cuối cùng hắn cắn răng, tay run rẩy tiếp nhận cuộc gọi, chuyển tới đầu kia, giọng nói run rẩy:

- Hey!~

Hắn cảm thấy trong giọng nói của mình giống như lá khô xào xạc trong gió, tràn ngập cảm giác tang thương.

- Lâm Bắc Phàm!

Bên đầu kia truyền đến giọng nữ cao vút gầm gừ phẫn nộ.

- Ai u, bụng của tôi đau quá, trưa ăn phải đồ hư vào bụng, tôi phải đi vệ sinh, có chuyện gì lát nữa liên lạc lại!

Lâm Bắc Phàm rất trực tiếp treo máy, lúc này mới lắc lư đi về phía Kim Sắc Hải Ngạn.

- Rinh rinh rinh!

Điện thoại trên tay hắn lại một lần nữa vang lên.

Lần này Lâm Bắc Phàm đã có lý do để không bắt máy, cho nên hắn chẳng thèm nhìn chiếc di động của mình lấy một cái, mặc do chuông điện thoại vang lên không ngừng. Đáng lẽ ra, bây giờ bản thân mình đang tiến hành một hồi vận động gian khổ trong nhà vệ sinh thì làm gì có thời gian mà bắt điện thoại đây chứ? Nếu chẳng may điện thoại của mình rơi xuống bồn cầu vậy chẳng phải là mệt rồi sao?

Nhưng đúng lúc Lâm Bắc Phàm đang mỉm cười đắc ý, nghĩ đến bản thân rốt cuộc cũng tìm được một cái lý do không đi tham gia cái buổi tiệc từ thiện chó má kia thì nghe được tiếng phanh khẩn cấp vang lên ngay sau lưng mình, còn tiếp xúc thân mật với cái mông của mình nữa.

- Mẹ kiếp, là ai? Chẳng lẽ muốn đâm chết người?

Lâm Bắc Phàm rất phẫn nộ quay người lại, lớn giọng chửi bới.

- Đúng vậy, tôi muốn đâm chết anh, tên khốn nạn nói chuyện không giữ lời còn cố tình tìm nhiều lý do bao biện, anh có thể làm gì được tôi đây?

Giọng của đối phương không hề thấp so với hắn, hơn nữa một cỗ sát khí từ trong xe chậm rãi phát ra.

Lâm Bắc Phàm rùng mình một cái, thiếu chút nữa ngã ngửa ra đất.

Trước mặt một chiếc BMW màu đen mới tinh, người đang ngồi trong xe ngoại trừ Tô Tình Nhi ra thì còn ai vào đây nữa?

Hôm nay đối phương mặc một bộ đồ màu đỏ, bó sát theo đường cong hoàn mỹ, mắt kính đen che đi đôi mắt xinh đẹp khiến cho người là có một cảm giác lạnh lùng, cái mũi xinh đẹp hếch cao đang nhăn lại, cái miệng nhỏ đỏ tươi hé mở thở phì phò, hình như rất phẫn nộ và căm phẫn.

Cô mang đến cho người ta một cảm giác rất lạnh lùng, quyến rũ, có chút giống với nữ sát thủ.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, có một loại cảm giác sợ hãi nổi gai ốc.

Ở đằng sau cái kính mát mơ hồ bắn ra hai đạo hàn quang, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, dường như muốn chém mình thành trăm mảnh, hơn nữa còn thêm hai ngọn lửa phẫn nộ giống như muốn thiêu đốt mình thành tro.

Lâm Bắc Phàm khóe miệng giật giật, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Hóa ra, hóa ra là Tô tiểu thư

Rầm!!!

Tô Tình Nhi rất tức giận từ trong xe bước ra, đóng cửa xe rất mạnh, hai tay chắp trước ngực bước vài bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên hừ một tiếng: :

- Đồng chí Lâm Bắc Phàm, chẳng phải là anh bị đau bụng sao? Tại sao bây giờ lại tốt đẹp đứng ở chỗ này?

Lâm Bắc Phàm miệng há hốc, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nói:

- Tôi bị đau bụng sao? Tôi vừa mới nói vậy sao?

Tô Tình Nhi gật đầu khẳng định rất chắc chắn.

Lâm Bắc Phàm đột nhiên ôm bụng kêu lên thảm thiết:

- Ai u, ai u, cái bụng của tôi lại đau nữa rồi, trưa nay ăn phải cái gì đó, nhất định là đồ ăn có vấn đề. Tôi, tôi phải đi kiện bọn họ để cho quán ăn của bọn họ đóng cửa luôn, bọn họ lại dám dùng loại đồ ăn hỏng bán cho khách hàng, quá ghê tởm rồi!

Hắn đã nhắm về phía một con đường chạy tới.

Đáng tiếc, Tô Tình Nhi đã nhìn thấy ý đồ của hắn, cho nên giữ lấy vai hắn hung dữ kêu lên:

- Lâm Bắc Phàm tên khốn nhà anh, anh nói chuyện không giữ lời có còn là đàn ông nữa không?

- Tô tiểu thử, tôi, bụng tôi thật sự rất đau, chẳng lẽ cô muốn làm tôi xấu mặt sao? Chẳng lẽ cô để tôi trong bộ dạng bệnh tật như thế này mà đi theo cô sao?

Lâm Bắc Phàm sắc mặt trắng bạch trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thế nào cũng giống với một người đang bị bệnh nặng.

Tô Tình Nhi khẽ nhướng mày, chẳng lẽ đối phương thật sự bị bệnh? Chỉ có điều bệnh này đến cũng quá nhanh đi? Mới vừa rồi còn tinh thần sung mãn giống như vừa uống thuốc kích thích, mới qua vài phút ngắn ngủi tại sao lại đổ bệnh thành cái bộ dạng này? Cô nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát đối phương một hồi, rất nghi ngờ nói:

- Anh, anh thật sự bị bệnh rồi sao?

Lâm Bắc Phàm toàn thân khẽ run rẩy, há miệng thở dốc, ngay cả một câu cũng nói không ra.

Tô Tình Nhi giật mình hoảng sợ, nếu như đối phương quả thật bởi sự xuất hiện của mình mà phát bệnh vậy thì trách nhiệm của mình là rất lớn. Cô vội vàng đỡ lấy đối phương, mở miệng nói:

- Hay là, hay là tôi lái xe đưa anh tới bệnh viện, thân thể của anh quan trọng hơn.

- Không, không cần. Tôi, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe trở lại!

Lâm Bắc Phàm không dám để cho cô mang mình tới bệnh viện, nếu không kế hoạch của hắn không phải là uổng phí sao? Hắn vội vàng xua tay, sau đó cúi gập người, vẻ mặt thống khổ từng bước từng bước đi về phía trước.

Tô Tình Nhi lông mày nhíu chặt, nhìn theo bóng lưng của đối phương, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.

Đúng lúc cô chuẩn bị hỏi hai câu thì nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ở phía trước bước chân hình như nhanh hơn một chút, giống như là bỏ chạy, lúc này sắc mặt cô biến đổi, hung ác kêu lên:

- Lâm Bắc Phàm, anh, anh lừa tôi, anh đứng lại cho tôi!

- Má ơi, bị phát hiện rồi!

Lâm Bắc Phàm kêu thảm một tiếng rồi co chân lên mà chạy.

Tô Tình Nhi tức giận muốn ói ra máu, trực tiếp chui vào trong xe, nhấn mạnh chân ga, liều mạng đuổi theo.

Hiện tại Lâm Bắc Phàm rất lợi hại, siêu cấp trâu bò, có thể nói một người đánh bốn năm mươi người cũng không thành vấn đề. Chỉ là hắn cũng chẳng phải là tên lửa, lại không phải là đầu đạn hạt nhân, máy bay lại càng không phải, làm sao có thể so được với chiếc BMW chứ? Cho nên khi hắn chạy được khoảng hai trăm thước thì bị Tô Tình Nhi đuổi kịp, điều này làm cho hắn buồn bực vô cùng.

- Không phải anh muốn chạy sao? Tiếp tục chạy đi!

Tô Tình Nhi rất tức giận, lại rất đắc ý cười nói.

Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa ôm bụng, rất vô sỉ kêu lên:

- Không xong, không xong rồi, bụng của tôi lại đau...

Tên khốn này vô sỉ quá mức, hết sức đáng giận, ngay cả loại thủ đoạn đê tiện như vậy cũng lấy ra sử dụng. Chẳng lẽ mình dễ bị ăn hiếp như vậy sao? Nếu như bà đây để anh chạy một lần nữa, tôi sẽ mang họ của anh.

Tô Tình Nhi lại từ trong xe đi ra, đi thẳng đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, hung ác nâng chân phải lên dẫm xuống chân phải của đối phương. Ngay lập tức phát ra một tiếng rống thảm thiết, Lâm Bắc Phàm ôm lấy chân phải của mình nhảy lò cò.

Hôm nay Tô Tình Nhi mang một đôi giày cao gót, uy lực của một cước tự nhiên là không giống như bình thường.

Trên mặt Tô Tình Nhi hiện ra một nụ cười ngọt ngào:

- Lâm Bắc Phàm, chẳng phải là anh bị bệnh sao?

- Tôi, mới vừa rồi tôi bị bệnh, nhưng bây giờ thì khỏe mạnh gấp trăm lần, quả thật là chân không đau, lưng không mỏi, ăn rất ngon miệng, tôi theo cô đến buổi tiệc từ thiện kia đó thật sự là hạnh phúc to lớn của tôi đây!

Lâm Bắc Phàm khổ sở kêu lên.

Lúc này Tô Tình Nhi mới mỉm cười dịu dàng:

- Vậy mới được chứ, ngoan!

Lâm Bắc Phàm nhịn không được rùng mình một cái.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-525)