Truyện ngôn tình hay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 200

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 200: Sói đội lốt người
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tô Tình Nhi mặt mày xám xịt, đôi môi đỏ tươi không ngừng run rẩy.

Hiện tại mình thật hoài nghi có nên đưa tên vô lại này theo mình đến buổi tiệc từ thiện hay không, chẳng lẽ số mạng của mình khổ vậy sao? Thật không dễ dàng gì mới tìm được một tên bạn trai tướng mạo tạm chấp nhận được, tại sao ông trời còn tra tấn mình như thế này?

Đối phương quả thật là một con quỷ hút máu tiêu chuẩn, hận không thể hút đến giọt máu cuối cùng trên người mình.

Bản thân mình còn có lòng tốt mua cho hắn một bộ quần áo, nhưng hắn lại đè bộ quần áo và giầy hàng hiệu mà chọn. Nhìn con số trên hóa đơn trong túi mình mà cô xót hết ruột gan.

- Thật ra tôi cảm thấy cái kính mát này cũng không tệ, đeo nó vào khẳng định sẽ tăng thêm vài phần quyến rũ, nói không chừng trong buổi tiệc tôi sẽ trở thành nhân vật nổi bật nhất, đẹp trai nhất đấy!

Lâm Bắc Phàm rất phong cách chọn một cái kính mát, đeo lên, mỉm cười nhìn Tô Tình Nhi đợi lời bình luận của đối phương.

Tô Tình Nhi gần như chết ngất.

Tên khốn này không phải là cố ý đấy chứ!? Một đàn ông như hắn tham gia bữa tiệc từ thiện, mua kính mát để làm gì đây? Chẳng lẽ muốn giả "cool" câu dẫn con gái nhà lành sao? Nhưng mà hắn đóng vai bạn trai của mình, dựa vào cái gì lại đi câu dẫn cô gái khác? Hơn nữa giá tiền của cái kính này cũng quá đắt đi! Gần một ngàn nhân dân tệ, đó là số tiền lương một tuần của mình đấy.

Cô cắn chặt răng, gần như rít lên một câu:

- Thật vậy sao?

Cô gái bán hàng nở nụ cười tươi rói chân thành giới thiệu:

- Đó là chiếc kính tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, được thiết kế hợp cho đeo cả ban ngày và bạn đêm, nếu như quý khách không tin có thể đeo lên thử xem!

Cô đã sớm nhìn ra được hai người này không phú tức quý, đây chính là cơ hội tốt cho mình kiếm tiền, mà bán được cái kính này đi bản thân mình cũng có thể được chia cho số tiền hoa hồng khả quan, hận đối phương không thể mua nhiều hơn chút nữa.

- Thật vậy sao? Chẳng trách được đeo vào hiệu quả tốt như vậy, tôi thật muốn...

Lâm Bắc Phàm đang định nói muốn thử một chút, nhưng cảm thấy một cỗ sát khí từ bên cạnh truyền tới khiến cho hắn nhịn không được rùng mình một cái. Quay đầu sang thì nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Tô Tình Nhi, toàn thân run nhè nhẹ, hai tay trắng mịn nắm chặt, đôi mắt lấp lóe hàn quang, để cho hắn vội vàng nói:

- Thật muốn ra ngoài hít thở không khí, trong tiệm này nóng quá, cái kính này cứ để đó đi, tôi có thời gian sẽ quay lại mua!

Hắn dùng sức nuốt ực một cái, ngượng ngùng cười, bỏ cái kính mát xuống xoay người đi ra ngoài.

- Là anh cố ý!

Tô Tình Nhi nghiến răng nghiến lợi hận không thể cắn cho đối phương hai cái.

- Là cô nói muốn mua quần áo cho tôi mà!

Lâm Bắc Phàm rất oan ức trả lời.

Tô Tình Nhi nghe được câu nói này lập tức nâng hai nắm tay trắng nõn hung ác đập vào ngực hắn, phóng thích ra toàn bộ lửa giận tích tụ trong lòng mình, gần như rít lên nói:

- Tên vô lại nhà anh, tôi có lòng tốt mua quần áo cho anh vậy mà anh lại chuyên chọn lựa những bộ đồ hàng hiệu để mua, anh muốn tôi phá sản có phải hay không? Hôm nay tôi không thể không đánh chết tên vô lại nhà anh!

- Ai u, ai u, cô đánh thật sao, cứu mạng, có ai không mau tới đây!

Lâm Bắc Phàm ôm đầu phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, mà một màn này của hai người bọn họ thu hút được rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.

- Bà xã, cô gái kia thật bạo lực à nha, không dịu dàng như em!

- Ông xã, cô gái này sao có thể như vậy chứ? Quả thực là làm mất hết thể diện cửa cánh phụ nữ bọn em.

- Ài, đàn ông thật là đáng thương, sao lại lấy phải một con cọp cái như vậy chứ!?

..........

Xung quanh có rất nhiều cặp đôi nam nữ trẻ tuổi lần lượt nhỏ giọng bàn tán, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm "đáng thương" mới cảm giác được bản thân là một đôi hạnh phúc nhất trên thế giới, nguy hiểm nào, khó khăn nào, cửa ải khó khăn nào cũng thông qua không trở ngại.

Tô Tình Nhi nghe được mấy lời bình luận này, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi run rẩy, thiếu chút nữa té ngửa ra đất. Cô tức giận thở phì phò hét với những người này:

- Các người nói bậy nói bạ gì thế? Ai là bà xã của anh ta? Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường.

Trên mặt của những người này đều có vẻ giật mình hiểu ra, nhìn bọn họ cười.

Một ông già nhịn không được thở dài nói:

- Tôi nói nghe này cô gái, mặc kệ là chàng trai này có điều gì sai quấy nhưng nói gì đi nữa cũng là bạn trai của cô, sao cô có thể đánh cậu ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ? Đối với một người đàn ông mà nói đó là một việc mất hết tôn nghiêm. Ông xã dùng để yêu mà không phải dùng để đánh đập, mỗi ngày cô đều đánh cậu ấy vậy bảo sao cậu ấy có thể yêu thương cô được?

Một phụ nữ khác cũng cười hì hì nói:

- Ai là bà xã của cậu ta? Dù sao cũng không phải là chúng ta!

Một bé gái mười tuổi cũng cười tủm tỉm nói:

- Chẳng lẽ cái này gọi là đánh là thương, mắng là yêu sao?

Những người khác nghe được câu này thì đều cười phá lên.

Tô Tình Nhi tức ói máu, chẳng lẽ nhìn mình thật giống bà xã của tên vô lại này sao? Đánh chết mình cũng sẽ gả cho tên vô lại bóc lột mình này. Dù sao đối mặt với nhiều người như vậy cô không có ý tiếp tục thi hành bạo lực với Lâm Bắc Phàm nữa, cuối cùng ôm lấy cánh tay đối phương, bước nhanh sang con đường bên cạnh, trong lòng âm thầm phát thề, nếu có cơ hội mình nhất định phải cho tên vô lại này biết được sự lợi hại của mình, cũng để cho hắn biết kết cục của việc đắc tội với một mỹ nữ.

Lâm Bắc Phàm còn ở đó không biết sống chết kêu lên:

- Bà xã, anh biết sai rồi, sau này anh không dám nữa, anh cam đoan với em mỗi ngày sẽ nỗ lực kiếm tiền, để em được ăn ngon, mặc đẹp, không để em bị bất kỳ ủy khuất nào nữa.

Thân thể mềm mại của Tô Tình Nhi khẽ run lên, thiếu chút nữa ngã ngửa trên đất.

Người này quá vô sỉ, đến lúc này rồi còn chiếm tiện nghi của mình. Cô thật muốn đạp cho đối phương một cước, nhưng lại sợ gánh không nổi cái "tội danh" khi dễ ông xã, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng xuống nói:

- Lâm Bắc Phàm, anh vô sỉ!

- Đó là bọn họ nói!

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ thấp giọng nói.

- Anh đúng là vô sỉ, anh chiếm tiện nghi của tôi. Tô Tình Nhi tôi thề với trời, nhất định phải để cho anh biết được sự lợi hại của tôi, khiến cho anh muốn sống không được, muốn chết không xong!

Tô Tình Nhi hung tợn uy hiếp đối phương.

- Cái này, hay là tôi không đến buổi tiệc từ thiện kia nữa, tôi sợ cô sẽ hãm hại tôi!

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt sợ hãi nói.

- Anh, anh, đây là anh uy hiếp tôi!

Tô Tình Nhi đã ném tiền đi rồi làm sao có thể cho phép đối phương chưa lâm trận đã bỏ chạy được?

Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai cái, cười hắc hắc không nói gì nữa.

- Vậy mới đúng chứ, vợ chồng son phải vui vui vẻ vẻ như vậy, sao cứ phải cãi nhau ầm ĩ cả ngày chứ?

- Phụ nữ miệng chua ngoa mà tâm mềm yếu, bây giờ không phải là đều tốt rồi sao?

- Phụ nữ có kiên cường hơn nữa cũng cần một người đàn ông chống đỡ, phụ nữ vĩnh viễn không thể rời xa đàn ông!

.......... .

Đám người kia nhìn thấy hai người bọn họ đã ngừng lại không đánh nhau nữa, lại nhỏ giọng bàn luận một lúc sau mới tản đi.

Tô Tình Nhi và Lâm Bắc Phàm bỏ đi thật xa, cô mới nhớ ra mình còn đang ôm lấy cánh tay của đối phương, vẻ mặt đặc biệt thân mật, giống như là giữa mình là hắn thật sự có mối quan hệ gì đó. Cô thở phì phì buông đối phương ra, lớn tiếng nói:

- Một lát nữa anh và tôi tham gia bữa tiệc từ thiện, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh là anh, tôi là tôi, sau này anh đừng quấn lấy tôi đấy, biết không hả?

- Khục khục, hình như là cô quấn lấy tôi đấy chứ?

Lâm Bắc Phàm vô cùng cẩn phận phản bác lại một câu.

- Anh......

Tô Tình Nhi tức đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bạch, rất ngang bướng hét lên:

- Tôi nói là anh quấn lấy tôi, chính là anh quấn lấy tôi, anh đừng có mà quên tôi là người thuê anh, lời nói của tôi chính là đạo lý, hiểu được không?

- Nhưng mà cô vẫn chưa trả tiền công cho tôi mà!

Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.

- Anh, anh...

Tô Tình Nhi chỉ vào mũi đối phương, hét lên:

- Một bộ quần áo và giầy này của anh tổng cộng mất hơn ba ngàn đồng của tôi, anh, anh còn dám đòi tiền? Anh có tin tôi cắn chết tên vô lại nhà anh hay không?

Cô còn cố ý há cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hai hàm răng trắng bóng.

- Vậy được rồi, cứ coi như tôi hôm nay làm việc tốt đi, con người tôi lòng dạ rất tốt!

Lâm Bắc Phàm rất thiện lương nói.

Tô Tình Nhi trợn trừng mắt, gần như té xỉu.

Tên vô lại này tiêu mất của mình hơn ba ngàn đồng, còn dám nói là bản thân hắn làm việc thiện?! Sợ rằng đây là đàn ông vô sỉ nhất mà mình từng thấy, hơn nữa đối phương còn không biết cái gì gọi là chăm sóc mỹ nhân, thật không biết trên thế giới này còn một đàn ông ""cực phẩm"" như thế này.

Ở phương diện này, cô có cách lý giải giống hệt Bạch Nhạc Huyền.

- Một chút nữa anh diễn vai của mình cho tốt nghe không, đừng để cho người khác xem thường, biết chưa? Còn nữa, cử chỉ phải có lễ phép, có khí chất, có phong độ...

Mặc dù trong lòng Tô Tình Nhi rất tức giận nhưng ai bảo bản thân mình gặp phải đàn ông như vậy chứ?! Cho nên lấy lại bình tĩnh giới thiệu sơ lược tình huống cho hắn nghe, sợ đối phương sẽ gây ra một số việc đáng sợ.

- Tôi biết rồi, chẳng phải chỉ giả vờ lạnh lùng thôi sao, cái này quá dễ!

Bịch!

Tô Tình Nhi chỉ lo quay đầu sang nói chuyện với Lâm Bắc Phàm nên va phải một người đàn ông, ôm đầu kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

- Mẹ kiếp, từ đâu tới chạy tới con điếm, lại dám đụng ông mày, không muốn sống nữa phải không?

Gã đàn ông kia lập tức nổi giận hét lên, một đôi mắt hổ bắn ra từng đạo hàn quang, giống như muốn xé xác người ta ra vậy, trên người tràn ngập khí tức nguy hiểm. Hắn mặc một bộ đồng phục vừa vặn thân người, biểu lộ một cái thân phận khác của hắn-- Quản lý đô thị.

Phía sau hắn còn bốn năm người đi theo, mỗi một tên đều có bộ dạng vênh váo tự đắc, không để bất luận kẻ nào vào mắt, hơn nữa trong tay còn cầm rất nhiều đồ vật, có nước hoa quả, có hoa quả, cũng có bánh kẹo, cũng có hạt dưa đậu phộng vân vân, giống như là tụ hội, bóc lột từ một vài hàng quán khác nhau. Nói một các đẹp đẽ là giữ gìn bộ mắt của thành phố, chỉnh đốn quầy bán hàng rong, vì nhân dân phục vụ, vì xã hội cống hiến. Nhưng rốt cuộc là thế nào thì sợ rằng chỉ có bọn chúng mới biết được, chỉ là nhìn thấy bọn chúng vứt vỏ dưa, vỏ trái cây loạn xạ trên đường cũng nhìn ra được bọn chúng chẳng phải dạng tốt lành gì.

Tô Tình Nhi đau đến mức nước mắt rưng rưng, thiếu chút nữa khóc lên thành tiếng, nghe được lời này của đối phương liền tức giận mở miệng chửi ầm lên:

- Tên khốn nạn nhà mày, ai bảo mày giống như bức tường che trước mặt tao? Mày không muốn sống nữa phải hay không? Lại dám đụng đau tao, tao liều mạng với mày!

Vốn cô đã bị Lâm Bắc Phàm làm cho tức giận chưa nguôi, bây giờ lại gặp phải loại việc này nữa càng tức giận không thể đè nén, vung bàn chân nhỏ độc ác đá vào bộ hạ của đối phương.

Tên đàn ông kia sửng sốt, hoàn toàn choáng váng.

Mấy tên đứng sau hắn cũng hoàn toàn ngẩn người, miệng há hốc, vẻ mặt ngu ngốc.

Giọng điệu của con đàn bà này thật lớn, hình như còn kiêu ngạo hơn cả mình.

Bọn chúng hoành hành ở Nam Thành lâu như vậy, có thể nói là người gặp người sợ, chó thấy chó chạy, chuột thấy cũng không dám ngóc đầu lên, còn chưa từng nhìn thấy một ai dám kiêu ngạo trước mặt bọn chúng, hôn nay đúng là mặt trời mọc đằng tây!!!

*****

Bình thường trong bệnh viện Tô Tình Nhi là người coi trời bằng vung, không người nào dám đụng đến tiểu ma nữ này, đừng nói đến những người khám chữa bệnh kia, mà ngay cả bệnh nhân cũng không dám chọc vào nàng.

Bây giờ gặp lại những người nam nhân đã đắc tội với mình, tại sao nàng phải khách khí? Mặc dù chính nàng là người chủ động va chạm, nhưng mà dưới mắt nàng, nữ nhân vĩnh viễn đúng, còn nam nhân vĩnh viễn sai.

Nàng thở hổn hển trừng mắt liếc bọn họ, nói: "Sao nào? Không phục hả? Tao nói cho tụi mày biết, nếu như hôm nay tụi mày không nhận lỗi với tao thì chuyện này sẽ không xong đâu."

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm có chút co quắp lại, nữ nhân chỉ dùng đạo lý của động vật thôi.

Tiểu Kim cũng đồng cảm truyền âm nói: "Lão đại, khó trách tên của cô ta thất thố như vậy, xem ra cô gái này thật không đơn giản, nếu như cô ấy ở trên giường nhất định sẽ rất nóng bỏng à." Quả thật nói ba câu cuối cùng cũng lộ ra bản chất, sắc long đúng là sắc long, thật không biết bình thường nó không trêu ghẹo những long muội muội trong Long cốc ra thì còn có thể làm chuyện gì khác.

Người nam nhân kia bị lời nói của đối phương làm nghẹn họng, hai ba phút sau hắn mới hồi phục tinh thần lại, mình là người giữ gìn trật tự trong đô thị, thân phận của mình như vậy, tại sao có thể sợ cô gái này được chứ?

Hắn lập tức huy động cánh tay, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ kiếp, mày nói cái gì? Muốn lão tử xin lỗi à? Mày không biết xấu hổ sao? Bây giờ tao bắt trói mày lại để xem mày như thế nào."

"Cái gì? Mày nói tao không biết xấu hổ? Mày...cái tên ác ôn này, tao liều mạng với mày." Tô Tình Nhi nâng chân phải lên, đá tới bụng đối phương.

"Ôi chao, mày dám đá tao à, các huynh đệ, bắt nó lại, để cho nó biết sự lợi hại của chúng ta." Người nam nhân kia đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm lãnh khí, tại sao nó lại mang giày cao gót chứ. Đúng là hung khí à.

Những người ở phía sau nghe lời này của hắn xong, liền la lên nhào tới Tô Tình Nhi.

Tô Tình Nhi triệt để bày ra tư thế đánh nhau của một người đàn bà chanh chua. Hai bàn tay nhỏ bấu vào mặt hắn, chân phải không ngừng đá dưới háng hắn, động tác rất lưu loát, giống như nước chảy mây trôi vậy, xem ra loại động tác này nàng dùng rất thường xuyên.

"Ôi chao, ông trời ơi!" Một tên giữ gìn trật tử cỡ hai mươi tuổi bụm lấy đũng quần, thảm thiết kêu lên.

"Mẹ kiếp, con nhỏ này ra tay thật quá hung ác." Một người khác thấy vậy liền bụm lấy đũng quần nhảy ra kêu lên.

"A...Mặt của tao, bị cào hết cả rồi." Một người giữ gìn trật tự khác bụm lấy mặt, thiếu chút nữa là khóc lên.

Rất nhiều người dân chung quanh nhìn thấy màn bạo lực này đều dừng bước lại chăm chú nhìn.

Những người giữ trật tự đô thi của Trung Quốc có danh tiếng bạo lực hơn cả bộ đội đặc chủng, có người nói đùa một câu, cho tôi ba nghìn người giữ gìn trật tự, tôi liền có thể thâu tóm cả thành T. Nghe qua câu này cũng đủ biết giữ gìn trật tự ở Trung Quốc "Uy Mãnh" cùng "Hung Hãn" cỡ nào, cho nên bình thường dân chúng đều không dám chọc vào họ. Bây giờ bọn họ lại thấy Tô Tình Nhi "Hung Hãn nữ nhân" này...dám ẩu đả với người giữ gìn trật tự, tại sao bọn họ lại không hứng thú đây?

Anh hùng xuất hiện vào lúc nào?

Anh hùng xuất hiện vào lúc dân chúng bình thường bị áp bức, hiệp khách của thời cổ và anh hùng đều là những người cứu dân, cứu quốc. Quách Tĩnh, Dương Quá, Nhạc Phi đều là những nhân vật anh hùng như vậy.

Tô Tình Nhi ẩu đả với người giữ trật tự đô thị làm cho nội tâm của dân chúng lưu lại một ấn tượng tốt. Chắc chắn sẽ lưu lại một ánh hào quang ở thành Nam. Người ta là một nữ tử bình thường còn dám tranh đấu với người giữ trật tự đô thị, sao những tên nam nhân anh hùng không lại như vậy?

"Tiểu cô nương, cố lên, để lại trên mặt bọn chúng một chút nhan sắc nào." Một lão già rống họng kêu lên.

"Tiểu cô nương, chúng tôi ủng hộ cô, hãy để cho bọn giữ trật tự đô thị biết lợi hại của dân chúng."

"Cố lên, cố lên, cẩn thật đằng sau, đúng rồi, cho hắn một cước, đá nát trứng của hắn..."

Rất nhiều người dân chung quanh đều sôi trào lên, lớn tiếng hét trợ uy.

Biểu hiện bây giờ của Tô Tình Nhi vô cùng đúng lúc, nhưng mà một cô gái làm sao có thể là đối thủ của năm sáu người giữ trật tự đô thị? Liên tục ẩu đả trong bốn năm phút xong, nàng liền bị hai cánh tay của người giữ trật tự đô thị kẹp lấy, kéo đi về hướng khác. Nàng rống họng kêu lớn: "Tụi mày, những tên hỗn đãn, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày đâu." Nàng thuận thế đá về một tên khác, đáng tiếc là đá không đến, làm nàng giận đến cơ hồ muốn thổ huyết.

"Mày đúng là một nữ nhân ghê tởm, dám ẩu đả với tụi tao. Hôm nay không cho mày biết sự lợi hại của tụi tao thì tao sẽ không còn là người giữ trật tự đô thị nửa." Người nam nhân kia thở hổn hển kêu lên, đồng thời nhìn tất cả mọi người chung quanh, tựa hồ muốn thị uy với mọi người, hắn là người giữ trật tự đô thị có quyền lực rất lớn nên hắn rất hung hãn, tra tấn người khác chỉ đơn giản như việc giết một con kiến hôi vậy.

Mới vừa rồi đám người này còn huyên náo bây giờ lập tức yên tĩnh lại.

Lão già lúc nãy khẽ lắc đầu, đã sớm trốn chỗ khác, mà người thanh niên la to lúc nãy cũng ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ đang thưởng thức sắc đẹp của đám mây vậy, còn những người khác đều làm những việc của họ, phảng phất như tiếng quát tháo hồi nãy không có dính dáng đến họ vậy.

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, làm anh hùng cũng chưa chắc tốt, hảo hán cũng không dễ làm như vậy, trừ mình ra thì còn ai dám chõ mõm vào? Hắn đứng thẳng người đi tới trước mặt hai gã giữ trật tự đô thị, vỗ nhẹ nhẹ vào bờ vai bọn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Hai vị huynh đệ."

"Ai là huynh đệ của mày? Mày là ai?" Hai tên giữ trật tự đô thị kiêu ngạo nghiêng đầu, cũng không thèm nhìn hắn một cái.

"Em là...." Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: "Ông nội của tụi mày, hai thằng cháu nội tụi mày, tại sao không nhận ra ông nội này?" Hắn nâng hai nắm tay lên, đánh về phía khuôn mặt của bọn hắn.

"Bốp"

"A..."

Hai tên giữ trật tự đô thị nọ lập tức bụm lấy khuôn mặt của mình, tay nắm lấy Tô Tình Nhi không tự chủ được mà buông ra, làm Tô Tình Nhi trực tiếp té lăn trên đất, nàng kêu lên thảm thiết.

"Lâm Bắc Phàm, tên hỗn đản này, vừa rồi tại sao không giúp tôi? Giờ mới hành động, tôi thấy anh chính là cố ý." Tô Tình Nhi vất vả đứng lên, xoa mông của mình lớn tiếng chỉ trích đối phương.

Trán của Lâm Bắc Phàm nhăn lại, nữ nhân này đúng là bị con lừa đá trúng vào đầu.

Cô ta nói tên mình ra làm gì? Chuyện này không phải là rảnh rỗi quá rồi tìm phiền phức sao?

Nhãn tình người nam nhân kia lập tức sáng lên, âm hiểm cười một tiếng: "Lâm Bắc Phàm? Tao biết tên mày rồi, cho dù mày chạy đến chân trời góc biền, tao cũng sẽ kiếm được mày, xông lên cho tao, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta." Hắn mở hai tay ra, lao thẳng tới Lâm Bắc Phàm, vài tên giữ trật tự đô thị thấy Tô Tình Nhi xinh đẹp như vậy còn có chút nương tay, nhưng mà đối với Lâm Bắc Phàm thì tất nhiên sẽ không khách khí, giống như hổ đói xuống núi vậy, xông thẳng tới Lâm Bắc Phàm.

Tất nhiên Lâm Bắc Phàm không để những tên giữ trật tự đô thị này vào mắt, hắn ngay cả nhìn cũng không có, trực tiếp nâng chân phải lên, đá một cước như thiểm điện vào bọn hắn, mỗi cước đều chỉ thi triển hai phần công lực, nhưng độ chính xác và uy lực cũng thuộc vào hàng nhất lưu, những tên giữ trật tự đô thị kia đâu phải là đối thủ của hắn. Bọn chúng kêu lên thảm thiết, ôm bắp chân của mình nhảy lò cò, giống như là đang khiêu vũ vậy, bộ dáng cực kỳ buồn cười.

Tròng mắt của những người xung quanh trở nên sáng ngời, ngay cả chớp cũng không có cơ hội chớp.

Chẳng lẽ đây chính là tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết?

"Waooo, công phu của thằng nhóc này không tệ à, đánh những tên kia như đánh chó vậy." Nói chuyện chính là thanh niên lúc nãy.

"Đúng vậy, chẳng lẽ đây là Taekwondo? Lợi hại thật, cố lên...cố lên."

"Đúng đúng, đánh vào đầu nó, cho bọn nó biết sự lợi hại của cậu."

Lâm Bắc Phàm nghe tiếng gào thét của bọn họ, miệng có chút run rẩy vài cái, trước kia mình tự cho là mình rất vô sỉ, không ngờ so với những người này mình còn kém xa, đừng chỉ có đứng đó la lên, các ngươi có ngon tới đây đánh đi. Nhưng mà hắn cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với những người này. Hai tay hắn nắm chặt lại, trực tiếp vọt lên trước đánh những tên giữ trật tự đô thị bay đi ngã trên mặt đất, từng đợt tiếng thét thảm thiết vang lên.

Tô Tình Nhi nhìn thấy một mình Lâm Bắc Phàm khiêu chiến với nhiều tên giữ trật tự đô thị như vậy, nhất thời cười đắc ý, đứng dậy nói: "Tụi mày, những tên hỗn đản, không phải mới vừa rồi khi dễ bà hay sao? Bây giờ cho tụi mày biết sự lợi hại của bà." Nàng không còn một điểm phong phạm của thục nữ, trực tiếp đá vào háng những tên giữ trật tự đô thị nằm trên đất.

"A.... , cứu mạng.... , cứu mạng.... !" Những tên giữ trật tự đô thị bị hai người bọn họ tiến công đều chạy trối chết, không còn chút tư thế uy phong kiêu ngạo như ngày thường.

"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát phía xa xa truyền đến dồn dập, hai cỗ xe cảnh sát từ xa phóng tới, bốn năm người cảnh sát trực tiếp vọt ra, giơ súng lên, nhắm vào Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi.

Người giữ trật tự đô thị thấy cứu tinh của mình đến, vội vàng bụm lấy hạ bộ lớn tiếng kêu: "Lưu đội trưởng. rốt cuộc anh đã tới, hai tên khốn kiếp này đám tập kích người giữ trật tự đô thị, còn dám ẩu đả với chúng tôi, anh nhất định phải bắt chúng lại, điểm cho chúng một chút nhan sắc, mẹ kiếp, dưới gầm trời này còn có vương pháp hay không? Dám đánh cả người giữ trật tự, mẹ kiếp..." Hắn phẫn nộ tới cực điểm, cho nên liên tiếp phun ra những lời thô tục.

Tô Tình Nhi kiêu ngạo giơ hai tay lên, lớn tiếng nói: "Bắt tao? Bắt thiệt hả? Tụi mày tới đây, bà chưa từng ở trong tù, tốt nhất để tao ở trong đó vài ba năm xem sao..."

Trán những người cảnh sát kia đều nhăn lại, cô gái này thật là bá đạo!

Lúc này Lưu cảnh quan kia mới nhìn thấy rõ Tô Tình Nhi, sắc mặt hắn lập tức trắng bạch, kêu lên: "Thì ra là Tô tiểu thư, chuyện này hết thảy là hiểu lầm, hiểu lầm thôi..." Trong lòng của hắn âm thầm mắng một câu, con mẹ nó, sao lại gặp tiểu ma nữ này ở đây hả trời? Mẹ cô ta là một nhân vật hung hãn, mình cũng không đắc tội nổi, hay là tùy tiện bắt vài người rồi tính. Hắn lớn tiếng quát Lâm Bắc Phàm: "Mẹ kiếp, dám ẩu đả với người giữ trật tự đô thị, tao thấy mày là...mày là...."

Sắc mặt của hắn trở nên xanh mơn mỡn, các cơ trên mặt không ngừng run rẩy, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Thì ra là Lâm công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, những tên hỗn đản này bình thường đúng là quá kiêu ngạo, anh chị đánh bọn chúng là đúng rồi, tôi đại biểu cho tất cả dân chúng của thành Nam cảm ơn anh chị."

Người nam nhân kia mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng kêu lên: "Lưu cảnh quan, anh, anh nói bậy bạ gì đó? Có phải anh hồ đồ hay không? Tụi nó đánh tôi, anh...anh còn nói tốt cho tụi nó. Anh...anh..."

Lưu cảnh quan kia tát hắn một cái, giận dữ nói: "Tôi sớm đã thấy các anh không vừa mắt, tối ngày làm lũng đoạn thị trường, làm xằng làm bậy, quả thật là tội không thể tha thứ, tôi sẽ nói rõ chuyện này với cục trưởng, hy vọng sau này các anh hảo hảo làm người." Hắn dứt khoát nói sau đó vung tay lên với những cảnh sát khác: "Chúng ta rút lui." Hắn mỉm cười hướng đến Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi, rồi xoay người rời đi, không dám dừng lại một giây.

Bọn họ tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, trước sau chỉ có hai phút.

Mấy tên giữ trật tự đô thị đều ngây dại, sắc mặt giống như gặp phải quỷ.

Tô Tình Nhi cũng ngây dại, đôi mắt đẹp không nhất nhìn chăm chú Lâm Bắc Phàm.

Tên hỗn đản này cũng có chút lai lịch sao? Tại sao sắc mặt của những người cảnh sát lại khó coi như vậy?

Crypto.com Exchange

Chương (1-525)