← Ch.504 | Ch.506 → |
Đằng Điền Không Tam có thể trở thành đại biểu thần bài Nguyệt Chi Lưu hơn nữa trải qua kinh nghiệm mưa gió nhiều như vậy có kinh nghiệm nhất định nhưng hôm nay sự việc như vậy khiến hắn chuẩn bị đã bị áp chế xuống, hy vọng lại bị đứt gãy khiến hắn sao có thể nuốt trôi nỗi hận này? Hắn cảm thấy ngực mình nóng mãnh liệt, lửa hận không sao tuôn ra được. hắn tức giận trừng mắt nhìn Kiều Bản Tam, sống mũi cay sè, nhìn chằm chằm vào đối phương, tay cầm lấy quần kéo lên.
Kiều Bản Tam cũng rất khó chịu. Cái gì là tinh anh đệ nhất thần bài? Lẽ nào chính là tinh anh đổ giới đường đường? Nhưng cái tên thần bài chết tiệt này đã làm mình xấu mặt mũi ghê gớm, sớm biết vậy cái tên Đằng Điền Không Tam là cái loại người này thì sẽ không để hắn tham gia vào cuộc thi. Nghe đồn chưa chắc thật là cần tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định mà Nguyệt Chi Lưu cũng để một lão già ngu si ngốc nghếch tham gia cuộc thi lẽ nào họ đã bỏ ý định tranh giải cuộc thi thần bài? Đây không phải là phong độ của Nguyệt Chi Lưu chắc chắn có gì đó bí mật ẩn bên trong không để cho ai biết. Lòng hắn tuy nghĩ vậy nhưng mặt vẫn nở nụ cười tươi như hoa nói: "Kết quả của hiệp hai rốt cuộc là thế nào đây? Không để mọi người mỏi mắt ngóng chờ nữa. Vậy chúng ta sẽ để cho sáu tuyển thủ này cầm lấy chiếc hộp của họ lên để chúng ta nhìn thấy được kết quả cuối cùng là như nào!"
Không khí toàn khán phòng lại xôn xao cả lên, kết quả cao nhất của hiệp hai này tuy không thể trăm phần trăm xác định rốt cuộc là ai mới thực sự là quán quân nhưng lại có thể đoán đúng tám mươi phần trăm. Ví dụ nói Lâm Bắc Phàm và Tiểu Điền Anh Tử nếu như hai người họ trong hiệp hai vẫn xếp thứ nhất thì đến hiệp ba họ nếu có thua thì cũng vẫn là chức quán quân thần bài, nhưng nếu như Đằng Điền Không Tam có thể giật được ngôi vị thứ nhất thì nói rằng trong hiệp ba phải có sự tranh giành của long hổ.
Mười mấy ngọn đèn chiếu sáng vào sáu chiếc bàn có chiếc hộp xúc xắc phía trên. Chỉ cần nhấc chiếc hộp ra kết quả sẽ rõ ràng, trên màn ảnh là sáu chiếc hộp, mọi người đều hồi hộp nín thở chú ý nhìn.
Sáu người Lâm Bắc Phàm cầm lấy chiếc hộp.
"A, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ôi Ôi trời ơi, mắt tôi không bị hoa đấy chứ?"
"Không thể, không thể xảy ra tình huống này được?"
...
Hội trường vọng lại tiếng hô hào, mọi người dường như đều cảm thấy không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, kết quả ngoài sự dự đoán của họ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào chiếc bàn của Đằng Điền Không Tam ôm bụng cười ồ lên.
Đây chính là cái gọi là cao thủ kiệt xuất của Nguyệt Chi Lưu phái sao? Đây chính là cao thủ giới bài đảo quốc lừng lẫy mười lăm năm trước sao? Đến thuật đánh thấp kém như vậy có thể dùng ở trong cuộc thi lớn thần bài thì chẳng phải là một sự sỉ nhục lớn với cuộc thi này sao? Lẽ nào đổ thuật của đảo quốc thực đã lặn rồi sao? Sợ là một đứa trẻ ba tuôi cũng giỏi hơn hắn gấp mấy trăm lần.
"Đồ chó má, cút xuống ngay đi, đồ rác rưởi!"
"Sỉ nhục người đảo quốc chúng ta..."
"Đuổi ngay tên này khỏi đảo quốc, đừng để nó quay lại đây..."
...
Người xem đều bức xúc, phẫn nộ cảm thấy mình bị sỉ nhục mãnh liệt, khiến họ như muốn phát điên lên được, cả khán phòng đều xôn xao bức xúc.
Dưới hộp Đằng Điền Không Tam chính là một đống trắng xóa, nửa hạt xúc xắc cũng không có, chẳng để lại cho hắn chút điểm số nào, còn dưới hộp Lâm Bắc Phàm là sáu hạt xúc xắc, hơn nữa được chia ra hai nửa, tổng cộng là bốn mươi hai điểm, còn Tiểu Điền Anh Tử có bốn hạt xúc xắc là hai mươi bốn điểm, còn Tiểu Đảo Xướng Mộc chỉ có một hạt xúc xắc, nhưng cũng bị bổ ra hai nửa là bảy điểm, Tiểu Xuyên Điền có hai hạt xúc xắc nhưng lại là ba điểm, còn Bác Lôi Ân có ba hạt, nhưng lại chỉ có một hạt có điểm, đó là một điểm.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, ván bài hiệp hai vẫn là Lâm Bắc Phàm giành điểm số cao nhất 5 điểm, Tiểu Điền Anh Tử xếp thứ hai được 4 điểm, Tiểu Đảo Xương Mộc xếp thứ ba được 3 điểm, Tiểu Xuyên Điền xếp thứ 4 được 2 điểm, còn Bác Lôi Ân xếp thứ năm 1 điểm, còn về Đằng Điền Không Tam vẫn xếp thứ sáu, thật đáng xấu hổ.
Đằng Điền Không Tam thấy dưới hộp của mình toàn bột phấn trắng không biết là mình khi vừa so tài với đối thủ đã xảy ra khí thế cường đại đến mức nào, khiến ba hạt xúc sắc trong hộp đều vỡ vụn thành bột khiến hắn thấy bị sỉ nhục và đả kích ghê gớm. Mình khó khăn luyện tập bao nhiêu năm trời khó khăn lắm mới hồi phục được năng lượng ban đầu mục đích chính là muốn cuộc thi thần bài này lần nữa tạo nên một kỳ tích mới nhưng lại bị tên Trung Quốc kia đánh thua túi bụi. Mặt hắn đỏ bừng, tay run run chỉ vào mặt Lâm Bắc Phàm tức giận quát: "Tên Trung Quốc đáng ghét kia, tao nhất định sẽ cho mày biết sự lợi hại của tao thế nào!" Hai tay hắn giơ ra như cánh chim ưng tạo ra một lực mạnh khủng khiếp xông đến phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói: "Anh cuối cùng cũng không nhịn được rồi?" Tay phải vung lên như ẩn như hiện màu vàng giống như tấm chắn cực đại từ tay phải bắn nhanh ra ngoài.
"Thình thịch thình thịch..."
Hai sức mạnh năng lượng cùng một chỗ cường đại dao động điên cuồng lan tràn tứ phía khiến toàn bộ vũ đài như bị động đất, không ngừng dao động, còn có rất nhiều chỗ xuất hiện chỗ rạn khiến người khác đều kêu gào thất thanh: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Họ đều vội vàng chạy đến xem.
Kiều Bản Tam vội vàng tiến lên phía trước nói: "Các người mau dừng tay, đây là vũ đài cuộc thi thần bài mong mọi người đừng quên rằng thân phận của mình nếu như các người còn làm loạn lên nữa, tôi sẽ tước quyền tham gia cuộc thi của các người, hãy kiềm chế lại hành động của mình. Làm việc bị kích động sẽ không có lợi cho các người đâu!"
Hai người Lâm Bắc Phàm và Đằng Điền Không Tam liền thối lui lại, mặt biểu tình: "Kiều Bản Tam tiên sinh đây không phải tôi muốn ra tay, mà là vị tiên sinh Đằng Điền này thấy ta liên tiếp thắng hai hiệp đều xếp thứ nhất nên không phục muốn giết tôi diệt khẩu, anh cũng biết mâu thuẫn Nhật Chi Lưu và Nguyệt Chi Lưu đã có mấy trăm năm nay. Tôi thấy anh ta ra tay chẳng lẽ lại không được phòng bị sao? Cho nên việc này không liên quan gì đến tôi, các người nếu như trách thì trách anh ta ấy!"
Kiều Bản Tam cũng tận mắt chứng kiến Đằng Điền Không Tam chủ động ra tay trước. Anh ta lạnh lùng nói: "Đằng Điền tiên sinh tôi hy vọng anh có tự tôn và hiểu được nơi này chính là nơi thi đấu thần bài, chứ không phải là nhà anh, đừng để mọi người nhìn thấy mặt không tốt của anh!"
Đằng Điền Không Tam liên tiếp thua hai hiệp, còn hiệp thứ ba dù hắn có thắng đi chăng nữa cũng khó lấy được chức quán quân trong cuộc thi thần bài. Mặt hắn hung tợn nhìn bọn Lâm Bắc Phàm, trừng mắt nhìn Kiều Bản Tam xoay người đi xuống dưới sân khấu.
Lần này hắn thua hắn không phục, hắn nhất định phải phục hồi lại khiến họ biết được lợi hại của mình.
Kiều Bản Tam nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng nhếch lên hừ nhẹ một tiếng cái loại rác rưởi như này ngoài gây chuyện ra thực không biết cón có cái gì bản lĩnh thực sự, mình hà tất phải tính toán chi li với loại người này? Hắn cầm chiếc mic nói với người khác: "Quý vị đáng mến, vì Đằng Điền Không Tam của chúng ta liên tiếp thua hai hiệp đấu, anh đã tự động bỏ hiệp thứ ba, vậy hiệp ba sẽ có năm vị còn lại tham gia, tiếp tục tranh quán quân cuộc thi thần bài rốt cuộc sẽ là ai? Chắc hẳn trong lòng mọi người đã có lời giải, và bây giờ chúng ta tiếp tục vào cuộc thi hiệp đấu thứ ba!"
"Cái đồ rác rưởi này cuối cùng cũng đã rời khỏi đỡ phí thời gian của chúng ta!"
"Cái loại rác rưởi như này sớm nên rời khỏi cuộc thi này mới đúng".
"Cuộc thi tiếp tục, tiếp tục rồi!"
...
Người xem hò reo, vui mừng tiếp tục đón chờ hiệp đấu thứ ba, khiến mặt mũi nhóm Nguyệt Chi Lưu đều trở nên khó coi.
Lần tham gia này của Nguyệt Chi Lưu chuẩn bị đầy đủ muốn áp đảo Nhật Chi Lưu xuống, nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại thế này. Nhưng điều này cũng không thể trách họ nếu như không có Lâm Bắc Phàm thì dựa vào năng lực của Đằng Điền Không Tam còn thực sự hy vọng trở thành quán quân của cuộc thi này, nhưng ai để cho Nhật Chi Lưu tìm được Lâm Bắc Phàm một cao thủ lừa đảo đây?
"Lâm Bắc Phàm, mày đợi đấy, tao để cho mày đi ra khỏi đảo quốc, Đằng Điền Không Tam tao thề không làm người". Trước khi Đằng Điền Không Tam rời khỏi hiện trường, ánh mắt hằn học nhìn Lâm Bắc Phàm trên vũ đài lẩm bẩm.
"Sư phụ lần này nếu không phải có tên Lâm Bắc Phàm kia thì chúng ta sẽ không thua, chúng ta phải báo thù!" Thạch Tỉnh Tân Nhất cũng vô cùng tức giận nói hắn phải chuẩn bị lần này thi thố tài năng, nhưng ai biết đến đứng thứ sáu cũng không được điểm thì đó chính là sự chỉ trích cực đại.
"Hắn? Hắn nhất định sẽ chết trong tay ta!" Đằng Điền Không Tam hậm hực nói.
Lâm Bắc Phàm sớm đã thấy Đằng Điền Không Tam đằng đằng sát khí nhìn mình, hắn cũng đợi cơ hội cho dù đến cùng.
"Lâm tiên sinh thân mến, hai lần anh đều đứng thứ nhất không biết là có cảm giác gì đây?" Kiều Bản Tam đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Ồ, đảo quốc là một đất nước rất đẹp, có rất nhiều mỹ nữ, không hổ thẹn là nơi sinh ra các cô gái đẹp, nếu sau này có cơ hội tôi sẽ đến đảo quốc du lịch". Lâm Bắc Phàm bịa vậy.
"Ha ha..." Tất cả mọi người đều cười ồ lên. Họ đều là người đảo quốc, đương nhiên biết mỹ nữ quốc gia mình xinh đẹp, ngoan ngoãn, là đối tượng mà các chàng trai nước khác, giờ nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói vậy rất chi là đắc ý.
← Ch. 504 | Ch. 506 → |