← Ch.505 | Ch.507 → |
Hiệp ba bắt đầu một cách suôn sẻ.
Lâm Bắc Phàm và Tiểu Điền Anh Tử không thể nghi ngờ gì là một điểm sáng trong cuộc thi lớn thần bài, mỗi người xem đều đổ dồn ánh mắt của mình vào quán, á quân họ, hai người bọn họ ai là quán quân ai là á quân, thì nó vẫn trở thành tiêu điểm.
Cuộc thi hiệp thứ ba tuy cũng thiên kỳ bách quái nhưng tất cả đều trong dự đoán trước, Lâm Bắc Phàm vẫn đoạt được điểm số cao nhất và trở thành quán quân của cuộc thi thần bài, còn Tiểu Điền Anh Tử là á quân, Tiểu Đảo Xương Mộc vào thời điểm quyết định lại chiến thắng Tiểu Xuyên Điền được huy chương đồng, còn về Tiểu Xuyên Điền và Bác Lôi Ân đoạt giải tư và năm.
Toàn hội trường đều xôn xao.
Bọn họ cuối cùng nhận thức được thần bài chân chính là sinh ra như thế nào, đổ thuật kỹ càng, dung mạo anh tuấn và cách nói năng tao nhã nhận được sự vui thích của toàn khán phòng khiến họ cảm nhận được một ý thức mới về người Trung Quốc thời nay đã khác xa với thời trước, họ đã từng bước hướng đến tương lai trở thành chủ đạo của cả thế giới, những người coi thường người Trung Quốc thậm chí chửi bới họ cũng sẽ không còn nữa.
"Lâm tiên sinh, lần này anh đã cho Nhật Chi Lưu chúng tôi hung hăng dẫm nát Nguyệt Chi Lưu rồi!" Tùng Tỉnh Vũ ngồi ở trong xe mặt vui vẻ nói. Hắn vốn chính là lo lắng Đằng Điền Không Tam ngang trời xuất thế mang đến cho Nhật chi Lưu một áp lực lớn, ai ngờ đối phương lại tiên tục trong hai hiệp nếm mùi thảm bại, cảm thấy thực sự khốc nhiệt, ăn gì cũng không ngon nữa.
Tiểu Điền Anh Tử dựa vào vai Lâm Bắc Phàm cười khanh khách nói; "Đó là do Bắc Phàm ngấm ngầm làm đúng không? Tôi cảm giác được kỹ thuật của mình vốn thi triển không được, tựa hồ hết thảy đều bị cái gì đó nắm chắc lấy khiến mình không biết làm thế nào".
Lâm Bắc Phàm không nhịn được cười nói: "Cái này liên quan gì đến tôi? Không phải kỹ thuật lão già đó không được khẳng định là hắn vốn chưa có năng lực hồi phục mà vẫn tham gia nên bị lạc vào cục diện thảm bại ghê gớm đó".
Tiểu Điền Anh Tử biết đối phương đang nói hươu nói vượn, cũng không cho là đúng cười khanh khách.
Đoàn xe chậm rãi tiến đến phía trước, sắp dến Nhật Chi Lưu lại gặp một võ sỹ quần áo đen đứng giữa đường, mặt đằng đằng, hai tay nắm chặt lấy chiếc đao võ sĩ hẹp dài, toàn thân tuôn ra khí thế mạnh mẽ không thể kháng cự được.
"Ai vậy? Linh Mộc Thương Tùng ngồi trên xe không nhịn được chau mày nói.
Có mười mấy võ sĩ đã muốn xuống khỏi xe tiến đến bên võ sĩ áo đen đó. Họ đều thuộc Nhật Chi Lưu, tự thân có cao khí và khí thế mà người khác không có, đều là rất bất mãn chỉ trích nói: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại ngăn đường của chúng tôi? Mau cút sang một bên đi!"
Võ sĩ áo đen không nói gì, nhưng lại mau chóng chém ra một đao, đao ảnh màu đen trước mặt mười mấy người họ xuất hiện mười mấy võ sĩ áo đen còn chưa nói gì lại ngã nhào trên mặt đất, ngực xuất hiện máu tươi tuôn ra, hai mắt trợn trừng vẻ khó tin.
"Có người đánh lén, có người đánh lén..."
Các võ sĩ khác đều lần lượt nhảy khỏi xe ra ngoài, mang theo bên mình chiếc đao võ sĩ, vẻ mặt cảnh giác nhìn võ sĩ áo đen đứng chặn giữa đường, nỗi lo sợ, phẫn nộ tràn ngập trong lòng mỗi người. Họ đã gặp rất nhiều cao thủ, nhưng người chỉ cần một nhát đao mà giết chết cả mười mấy người thì đây là lần đầu tiên được gặp, đương nhiên biến thái như vậy của Lâm Bắc Phàm cũng không phải mỗi người đều có thể thấy.
"Anh anh ta là ai? Một nhát đao lợi hại thật đấy!" Y Đằng Thanh Tử sợ hãi nói.
Hai tay Lâm Bắc Phàm ôm chặt cô và Tiểu Điền Anh Tử, hừ nhạt nói: "Ngoài lão già không có việc gì Đằng Điền Không Tam ra, còn có ai nữa? Xem ra hắn cuối cùng cũng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa rồi".
"Cái gì? Là Đằng Điền Không Tam? Anh anh ta sao lại có đao pháp tinh siêu như vậy?" Người nói câu này là Tùng Tỉnh Vũ.
Tiểu Điền Anh Tử đột nhiên nghĩ tới lời nói của Lâm Bắc Phàm bỗng nói: "Lẽ nào, lẽ nào anh ta bị ma quỷ ám rồi? Thế mình phải làm gì đây?"
Linh Mộc Thương Tùng ngồi trong xe mắt nhìn chằm chằm về phía Đằng Điền Không Tam phía trước rất dứt khoát đáp mệnh lệnh của mình: "Giết chết đừng để hắn phá rối làm hỏng cuộc vui của chúng ta!"
Năm trăm tên võ sĩ Nhật Chi Lưu nhận mệnh lệnh xong, không có bất cứ do dự nào hừ nhẹ rồi xông đến Đằng Điền Không Tam như châu chấu.
Đằng Điền Không Tam đến một câu cũng không nói, hai tay nắm chặt vào đao võ sĩ dùng lực khai triển điên cuồng chém, mỗi nhát đao như ẩn chứa một lực lượng rất mạnh, trong nháy mắt đã làm cho mười mấy võ sĩ Nhật Chi Lưu bị mất mạng, đến sức chống cự cũng không có, toàn bộ năm trăm người trong thời gian hơn mười giây đã bị chết thảm, tử thi la liệt đầy đường, máu me be bét nhuốm đỏ nền đường khiến người ta có cảm giác muốn nôn ọe ra ngay lập tức, người đi hai bên đường và người bán hàng rong sớm đã chạy mất sạch.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói: "Xem ra đã đến lúc tôi ra tay rồi".
"Lâm Bắc Phàm anh ta rất lợi hại". Tiểu Điền Anh Tử hét lớn.
Cô cảm thấy Đằng Điền Không Tam trước mắt không phải là một người mà là một cỗ máy giết người, cô không muốn Lâm Bắc Phàm dính vào cỗ máy chém đó.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tên nhỏ bé như Đằng Điền Không Tam có gì là lợi hại chứ? Trong mắt tôi hắn không chịu nổi một đòn". Hắn nhẹ nhàng buông hai người ra tiến đến trước Đằng Điền Không Tam.
Đằng Điền Không Tam lúc này mới nói: "Mày cuối cùng cũng đã đến!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai cười nói: "Anh vẫn luôn đợi tôi, tôi lẽ nào lại không đến? Không ngờ anh trốn thật sâu khiến tôi tìm mất rất nhiều thời gian".
Giọng nói của Đằng Điền Không Tam giống như vọng từ địa ngục lại khiến người ta cảm thấy được toàn khí lạnh tỏa ra: "Mày thực sự khiến tao rất tức giận, tao hôm nay nếu như không lấy được mạng mày, xứng đáng để mày cho tao một nhát? Xem chiêu của ta đây". Giọng hắn khác biệt rất lớn với lúc nãy, căn bản đó chính là hai giọng nói. Hắn nói hết câu này thân ảnh hình thành lên mười mấy tàn ảnh màu đen, đồng thời hung hăng đánh xuống một đao. Trong khoảnh khắc đầy trời đều là bổ ra đao ảnh đầy đủ có trên vạn đao bổ xuống người Lâm Bắc Phàm.
"Bắc Phàm cẩn thận..." Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử đều lo sợ.
Lâm Bắc Phàm không chịu được cười như điên, chung quanh bỗng xuất hiện cơn gió cuồng phong như lốc xoáy cao chừng bảy tám thước, chỉ trong chốc lát nuốt chửng con đường, tiếng gầm gừ như hổ vang vọng đến tận mây xanh khiến bọn người Linh Mộc Thương Tùng cảm thấy não mình như nổ vang một tiếng suýt nữa thì té ngã, sợ hãi một lực lượng siêu nhiên. Sao lại đáng sợ đến vậy?
Rầm rầm rầm
Ngọn gió lốc xoáy và Đằng Điền Không Tam bổ ra những nhát đao điên cuồng va chạm vào cùng một chỗ, tiếng nổ vang gầm trời chém đường ra thành đôi, tạo nên những khe rãnh khoắm sâu xuống, tạo ra một đám khói đặc đen xì như phần mộ cực đại.
Mặt Đằng Điền Không Tam bị dập nát, mặt hắn trắng bệch như bị quỷ hút máu, vô cùng tiều tụy, mà hai mắt hắn cũng trở nên vô thần như bị lấy mất linh hồn, còn quần áo Lâm Bắc Phàm cũng trở nên rách rưới như tên ăn mày.
Hai tay Đằng Điền Không Tam từ từ nâng cả người lên, chậm rãi cất lên giọng nói: "hóa ra mày chính là Đồ long đại hiệp, hôm nay ta trước hết giêt chết mày, xem mày còn uy hiếp gì được tao nữa".
"Mày quả nhiên là ác long Ba Khắc, để cho mày xem sự lợi hại của tao". Lâm Bắc Phàm cảm thấy máu toàn thân như đang sục sôi trong người, hắn nhất định phải chiến đấu đến cùng. Hắn lập tức cầm lấy đao đồ long, hét lớn một tiếng, hai chân dậm mạnh lên, nhảy cả người bay lên không trung bay cao hơn ba bốn mét, tên ác ma Ba Khắc hung hăng bổ tới.
Hai tay Đằng Điền Không Tam mở ra luồng khí đen, tay hắn xoay tròn hình thành nên dòng khí điên cuồng cuốn tròn. Hắn nhe răng cười: "Đồ long đại hiệp ngươi thực là có bản lĩnh đồ long? Cho chết nhé!" Hai tay hung hăng nhắm thẳng vào Lâm Bắc Phàm.
Rầm rầm
Toàn bộ không gian như bị phá vỡ hai dòng khí lưu không ngừng đan xen vào nhau mỗi lần va chạm đều làm cho cả quãng đường rung lên, tim người nào người nấy đập loạn lên lo lắng vô cùng.
Hai người đều giỏi như vậy, nếu họ muốn bất lợi cho đảo quốc thì người đảo quốc còn tồn tại không? Họ trước đây cho rằng trên thế giới không có thần tiên và ác ma, nhưng bây giờ thấy tình hình như vậy thì đã có cách nhìn khác với trước đây.
"Lão đại, tôi đến giúp lão một tay". Tiểu kim thấy Lâm Bắc Phàm giao tranh với đối phương như vậy vội nói.
Nhưng nhìn thấy ánh hào quang màu vàng và màu đỏ quyện vào nhau được giây lát rồi tắt ngấm rồi lại hiện lên, kiếm quang mấy chục trượng ùn ùn kéo đến, khí thế cường đại trong không khí dồn hai luồng khí đen kịt đánh mạnh vào người Đằng Điền Không Tam.
"Cái này, cái này hóa ra trên người của mày". Đằng Điền Không Tam trợn tròn mắt nói.
"Rầm rầm rầm".
Người hắn bị chém thành hai nửa cùng với tiếng nổ mạnh biến mất trong không khí.
← Ch. 505 | Ch. 507 → |