← Ch.033 | Ch.035 → |
Tây Nam biên giới thú nhân vương quốc, Trác Lâm thảo nguyên, Kiệt Khắc – Thi Nại Đức, trung niên bạch lang chiến sĩ, đang ra sức hướng về phía tây nam mà chạy trốn. Phía sau y khoản chừng trăm tên hôi lang chiến sĩ cũng cố gắng truy giết y.
Ở thú nhân vương quốc tình hình rất phức tạp, và tồn tại những bất đồng rất sâu sắc giữa các chủng tộc cũng như các giai cấp ở đó. Ngoài người đứng đầu vương quốc là một Hoàng Kim sư vương, mỗi thú nhân tộc đều có riêng một vua cho họ, ví dụ: hùng nhân vân, tượng nhân vương, ưng nhân vương vâng vâng và vâng vâng....
Phục vụ dưới mỗi thú nhân tộc vương là những tộc nhân các loại. Cụ thể như, lang nhân vương cai quản hôi lang, hồng lang, bạch lang và những tộc nhân khác. Lang nhân vương có cùng dòng máu với hôi lang nhân, vì vậy hôi lang nhân có địa vị như là vương tộc trong lang nhân.
Bạch lang nhân chính là hậu duệ của hôi lang nhân, có một năng lực cao gấp hai lần so với hôi lang nhân. Do ba trăm năm trước, thủ lĩnh của bạch lang nhân, đã dẫn đầu ba trăm bạch lang nhân đứng lên chống lại người đứng đầu của hôi lang nhân. Lúc ấy, lang nhân vương nổi giận đem hết thảy bọn người đó toàn bộ giế đi. Tiếp sau thì ra lên cho tất cả truy giết toàn bộ bạch lang nhân. Tất cả đại lang nhân vương cấp dưới đều chấp hành mệnh lệnh, khiến cho bạch lang nhân có thể nói là tuyệt chủng hoàn toàn!
Các tộc vương của các thú nhân tộc tuy hiệu trung với hoàng kim sư vương, nhưng bọn họ cũng có một quyền lực tuyệt đối với các tộc nhân dưới trướng. Việc lang nhân vương muốn bạch lang nhân không còn một mống, hoàng kim sư vương không hỏi tới mà cũng không tra vấn. Cuối cùng trải qua ba trăm năm bị truy giết, bạch lang nhân hiện tại gần như đã ở trên con đường tuyệt chủng.
Bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc là thủ lĩnh của một tiểu bộ lạc bạch lang đang ẩn nấp sâu trong rừng. Do bộ lạc của y bị lang nhân vương hiện giờ phát hiện ra, đã ra lệnh cho hôi lang chiến sĩ đến truy giết bọn họ. Kiệt Khắc bất đắc dĩ phải dẫn bộ lạc chỉ gồm năm trăm tộc nhân mà trốn đi. Kết quả là bốn trăn tộc nhân đã bị giết chết. Y và những tên còn sống sót chạy tới Trác Lâm thảo nguyên để có thể đến được Hỗn Loạn hoang nguyên, biên cảnh của tám nước.
Do không muốn tộc nhân của mình bị thương tổn tiếp, Kiệt Khắc để bọn họ trú ở một nơi bí mật trong Trác Lâm thảo nguyên. Rồi tự mình y đi trước tới Hỗn Loạn hoang nguyên để tìm một nơi khả dĩ trú thân, và sau đó sẽ trở về liên lạc với đám tộc nhân đó.
Tuy vậy mọi việc lại diễn ra không thuận lợi như y tính toán. Hai ngày sau khi y rời khỏi nơi bí mật, thì đã bị một nhóm hôi lang chiến sĩ phát hiện, và truy giết y. Vì không muốn dẫn đám hôi lang chiến sĩ này đến nơi tộc nhân y đang trú, y chỉ còn có cách là nhắm về phía bắc mà chạy!
" Thú nhân chi thần vĩ đại, người thật sự không thể cứu bạch lang chúng tôi ư?" Chạy, chạy cho đến một lúc Kiệt Khắc không còn sức để tiếp tục rồi đứng yên bất động, nhìn đám hôi lang chiến sĩ đang đuổi giết không tha ở phía sau. Y trong lòng cảm thấy tuyệt vọng nhỏ giọng rống to.
"Bạch lang tạp toái, ngươi chạy không thoát đâu, còn không mau chấp nhận cùng bọn ta đi về để nhận hình phạt của lang nhân vương!" Hôi lang chiến sĩ phía sau cao giọng khiêu khích.
"Bạch lang tạp toái" chính là cái tên mà lang nhân dùng để gọi bạch lang nhân. Cái tên gọi này thật sự là một sự sỉ nhục đối với bạch lang nhân. Kiệt Khắc thấy phía trước là bãi đất trống trơn, nghe thấy tiếng sĩ nhục phía sau, trong tâm đã quyết, thở dài một tiếng, rồi dừng lại quay người đối mặt với nhóm hôi lang chiến sĩ ở phía sau.
Một lang nhân thì gồm lang thủ nhân thân, lông mọc đầy thân, phía sau còn có một cái đuôi.
Trên người Kiệt Khắc chỉ có một cái khố dài, tay thì không có gì. So với tên hôi lang chiến sĩ trang bị quân trang, tay thì cầm một lang nha thiết bổng. Mới nhìn sơ đã biết ai chiếm ưu thế!
"Hắc hắc, bạch lang tạp toái này cuối cùng đã nghĩ thông, không còn muốn chạy trốn nữa. Các huynh đệ xông lên cùng bắt hắn về lãnh thưởng!"
"Cần chi gấp gáp vậy, trước hết phải hỏi hắn về nơi trú thân của bọn bạch lang nhân khác nữa!"
"Đúng, bạch lang tạp toái, mau nói cho đại gia ngươi biết còn có tên tộc nhân nào không? Nếu khai ra thì bọn ta sẽ không giết ngươi, còn không, hanh hanh..."
Cả đám một trăm mười tên hôi lang chiến sĩ liền vây quanh Kiệt Khắc để y khỏi có đường trốn thoát, rồi mở miệng cười nhạo tra vấn.
"Bạch lang chiến sĩ vĩnh viễn không bán đứng tộc nhân của mình. Đồ rác rưởi cái ngươi muốn bắt ta thì động thủ đi!" Kiệt Khắc khinh thường hừ nhẹ. Y đã chuẩn bị liền chết tại nơi này, cũng muốn kéo thêm vài tên trong đó mà bồi táng!
"Cái tên tạp toái chẳng biết sống chết, các huynh đệ mau trói chân tay hắn lại, phải bắt sống hắn để còn về lãnh thưởng!" Hôi lang chiến sĩ lớn tiếng hô lên, rất nhanh tiến về phía Kiết Khắc.
Bạch lang chiến sĩ có thể như là ngũ giai cường giả, còn hôi lang chiến sĩ chỉ là tứ giai cường giả. Nhưng lại phải đối mặt với một trăm tên hôi lang chiến sĩ, Kiệt Khắc làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng. Mặc dù mỗi lần lên chỉ có tám tên, y cũng không thể nào chống lại thế trận xa luân chiến của bọn chúng, được một lúc thì toàn thân y bị thương.
" ha ha ha, các huynh đệ mau giữ tay chân của tên tạp toái này, ngàn vạn lần đừng có giết hắn..."
Một hôi lang chiến sĩ ở bên ngoài không cách gì công kích Kiệt Khắc cười cuồng dại, rồi sau đó một chữ "chết" vừa phát ra gã đã bị một ngọn thương cứng mang theo khí băng hàn đâm trúng vào tim
Đúng lúc đó, một tràng "moo moo" từ phía đông bắc vang lên. Một thiết trụ dài một trăm lẻ hai mét đột nhiên từ đâu bay phía đám hôi lang chiến sĩ, đã làm cho hơn một nửa số hôi lang chiến sĩ người bị thương kẻ thì chết.
Cách đó năm mươi thước về hướng đông bắc, xuất hiện một anh tuấn suất ca đang cưỡi một chiến mã trắng, khoác một bộ y phụ màu xanh, chính là Lạp Phỉ Nhĩ, đang cùng với linh ngưu chiến sĩ La Phi dẫn đầu một trăm tên linh ngưu chiến sĩ phi đến rất nhanh chóng.
" Linh ngưu chiến sĩ, bọn ngươi vì sao đột nhiên công kích bọn ta?"
Linh ngưu nhân là một trong những chủng tộc tối cường hãn ở thú nhân vương quốc. Mấy tên hôi lang chiến sĩ bị thương mặc dù trong lòng rất phẫn nỗ, nhưng trong ngôn từ của bọn chúng không có điểm nào xúc phạm, chỉ là lớn tiếng hỏi han.
" Bởi vì bọn ta không thích bọn ngươi vây công cả đồng bào của mình, lại còn có hành vi vũ nhục!" La Phi đang phẫn nộ liền trả lời.
"Bạch lang nhân là phản đồ của lang nhân tộc bọn ta. Tại sao bọn ta không được giết y?" Hôi lang chiến sĩ đã bắt đầu không kiềm chế được, tức giận hỏi.
"Hừ, bọn ngươi tưởng cái chuyện xảy ra ở lang nhân tộc thì mọi người trong thú nhân vương không biết sao? Bởi vì một nhóm bạch lang ba trăm năm trước phản bội, cho nên bọn ngươi phải truy giết bạch lang nhân đến lúc tuyệt chủng mới thôi. Điều đó quả thực là biến thái!" La Phi và phần đông linh ngưu chiến sĩ phía sau tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng.
"Thật giận, linh ngưu chiến sĩ bọn ngươi đừng nghĩ là cường tráng thì có thể vũ nhục quyết định của lang nhân vương bọn ta. Hôm nay hôi lang chiến sĩ bọn ta quyết phân cao thấp cùng bọn ngươi!" Một nửa số hôi lang nhân còn lại không bị thương thấy La Phi và đồng bọn liên tục vũ nhục lang nhân vương của chúng, tất cả đều liều mạng chạy đến, như muốn lấy lại danh dự cả lang nhân vương!
La Phi nhìn thấy bọn hôi lang chiến sĩ muốn liều mạng, vì không muốn bọn chúng cười rằng mình lấy đông hiếp ít, cho nên gã chỉ dẫn theo mười tên linh ngưu chiến sĩ ra chào hỏi bọn chúng.
"Kinh hồn tam thức, thức thứ nhất, phá quân thức!"
Xông vào giữa đám hkôi lang chiến sĩ, La phi cố ý khoe khoang trước mặt đám linh ngưu chiến sĩ phe mình bèn hét lên một tiếng lớn, sử dụng tuyệt chiêu mà đoàn trưởng dạy gã. Lấy mũi chân trái làm trọng tâm, thân hình mang theo thiết trụ xoay tròn mau chóng, chính khí vừa mới tu luyện được theo đó tán phát, nhất thời đánh chết ngay mười ba hôi Lang chiến sĩ vây quanh.
" Cái này, cái này sao lại có thể được chứ? Tên linh ngưu chiến sĩ này không tưởng lại tu luyện Quang minh đấu khí?"
Một kích vừa rồi đã đánh ngã cả mười ba tên hôi lang chiến sĩ, làm cho những tên hôi lang chiến sĩ còn lại đại kinh. Bọn chúng không thể hình dung được một linh ngưu chiến sĩ lại có võ công như thế, lại còn có thể tu luyện đấu khi thành công, mà trước đây chưa một thú nhân nào luyện được!
Bọn linh ngưu chiến sĩ kia thấy xong chiêu này tỏ vẻ hâm mộ, nhưng không có giật mình. Bởi vì lúc La Phi trở về bộ lạc chiêu lãm bọn họ, thì đã cho bọn họ kiến thức được Quang Minh đấu khí và võ công. Thật là hâm mộ a! Tu luyện được đấu khí với thú nhân đúng là một kỳ tích. Cũng chính nguyên nhân này, mà bọn họ đã đồng ý đi theo La Phi đầu quân, chứ chưa từng gặp Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ đoàn trưởng. Và bọn họ cũng muốn mỗi ngày được uống rượu ngon, được luyện tập võ học Trung Hoa như lời kể của La Phi!
Linh ngưu chiến sĩ có thể so với lục giai cường giả. Mặc dù số lượng hôi lang chiến sĩ nhiều hơn, nhưng mà bọn chúng không còn là đối thủ của linh ngưu chiến sĩ nữa. Chỉ qua vài hiệp tất cả đều bị đánh bại.
Kiệt Khắc vẫn chăm chú quan sát bọn linh ngưu chiến sĩ, không bỏ lỡ cái cảnh La Phi xuất chiêu võ công cùng đấu khi. Khi thấy trận chiến đã kết thức, trong lòng có chút bi thương, mở miệng nói:" Linh ngưu chiến sĩ cường tráng và kỵ sĩ nhân tộc này, đạ ta đã giúp đỡ ta!"
"A a, không cần phải khách khí, ta chỉ là không vừa mắt bọn chúng lấy nhiều đánh ít, cũng như việc vũ nhục cái tên người."
La Phi đơn giản và thành thật cười to. Quả thật gã coi trọng Kiệt Khắc bởi cái việc không khai đồng bọn ra. Khi Kiệt Khắc bị vây công, gã và Lạp Phỉ Nhĩ cùng một trăm tên linh ngưu chiến cũng đúng lúc tới nơi và nghe được những lời Kiệt Khắc nói
Lạp Phỉ Nhĩ tuy không biết rõ ràng lịch sử của lang nhân tộc, nhưng sau khi nghe xong những lời đối thoại của bạch lang chiến sĩ và La Phi, y cũng phần nào hiểu được thú nhân vương quốc không có chỗ cho bạch lang chiến sĩ. Nghĩ đến đoàn trưởng đang muốn chiêu lãm nhân thủ, Lạp Phỉ Nhĩ liền kề sat tai La Phi nói vài câu.
La Phi nghe xong rồi quan sát bọn hôi lang chiến sĩ bị trọng thương nằm trên mặt đất, rồi quay qua bọn linh ngưu chiến sĩ nháy mắt, nói:" Các huynh đệ, hôm nay chúng ta đã kết oán với lang nhân tộc. Vì thế chúng ta phải giết chết toàn bộ những tên này, để việc này không bị tiết lộ ra ngoài, làm liên lụy đến người thân!"
Lang nhân tộc luôn luôn thù dai, điều này tất cả thú nhân đều biết. Đám linh ngưu chiến sĩ nghe La Phi nói có đạo lý, liền đi theo sau, đem đám hôi lang nhân còn sống kết liễu hết thảy!
La Phi nhìn Kiệt Khắc rồi nói:" Bạch lang chiến sĩ, bọn ta là thủ hạ của Lôi Ân đoàn trưởng Tư Lược đoàn Mạt La đế quốc, đang đóng tại Hồ Lô sơn cốc ở Hỗn Loạn hoang nguyên. Nếu các hạ không có nơi trú thân, không bằng theo chúng tôi đến Hỗn Loạn hoang nguyên. Đoàn trưởng nhất định tiếp đón người như là một chiến sĩ!"
Kiệt Khắc vốn đã nghĩ tới việc đến Hỗn Loạn hoang nguyên. Nếu có thể đầu kháo một quyền quý nào đó, thì có thể đảm bảo được tính mạng của tộc nhân y. Nghe xong điều đó tâm y có chút dao động, mở miệng nói:" Ta cũng muốn cũng muốn đến Hỗn Loạn hoang nguyên, nhưng mà trong tộc ta còn có một trăm người đang trú ở một nơi bí mật. Ta trước tiên phải đi hội họp với bọn họ!"
"Ồ? Không thành vấn đề, bọn ta có thể đi cùng ngươi!" La Phi cao hứng mở miệng cười. Trong đầu suy nghĩ khi đi chỉ nói với đoàn trưởng là chiêu dụ linh ngưu chiến sĩ, giờ này lại chiêu nạp thêm hơn một trăm bạch lang chiến sĩ, lúc trở về thế nào cũng rất có mặt mũi, ha ha!
← Ch. 033 | Ch. 035 → |