← Ch.465 | Ch.467 → |
Tôn Hằng thoáng dừng lại, nói: "Nơi đầu tiên ta đặt chân tới cách đây khoảng tám trăm dặm, cũng thuộc hoang nguyên này.Trên đường tới đây, ngoại trừ mấy tên đệ tử Nguyên Thủy Môn thì không gặp ai khác."
Thẩm Thạch gật đầu, nhưng bỗng nhíu mày lại, rồi hỏi: "Mấy tên?"
Tôn Hằng nói: "Ừ, ta gặp tổng cộng ba tên, hai trong số đó là đệ tử thế gia, một là Tống Phi của Tống gia, một là Cổ Tử Đằng của Cổ gia, còn lại một tên..." Gã cười lạnh, nói tiếp: "Chính là tên trung niên nằm phơi xác ngoài kia, tên gọi Trần Hoài Nghĩa, không phải truyền nhân của thế gia nào, nhưng nghe nói lúc nhập môn cũng là một nhân tài hiếm gặp."
Thẩm Thạch nghe đến cái tên Tống Phi thì ngơ ngác đôi chút, sau đó nghi hoặc hỏi Tôn Hằng: "Nghe lời ngươi nói, ba tên Nguyên Thủy Môn kia đi cùng với nhau hay sao?"
Tôn Hằng vuốt cằm nói: "Đúng vậy, ngày đó ta chạm mặt cùng một lúc ba tên. Khi đó ta cũng rất giật mình, thầm nghĩ quả là trùng hợp, hơn nữa lại còn ở rất gần chỗ ta nhập bí cảnh."
Thẩm Thạch im lặng một lát rồi nói: "Thế hai tên kia đâu rồi, sao chỉ có một mình Trần Hoài Nghĩa đuổi theo ngươi?"
Tôn Hằng lắc đầu, nói: "Lúc bọn ta gặp nhau, Tống Phi từng đề nghị ta gia nhập với bọn họ, nhưng ba người họ là đồng môn, ta chỉ có một mình nên không muốn dính vào, lúc đó, sắc mặt tên Trần Hoài Nghĩa cũng bất thiện, chắc là âm thầm đố kỵ. Không thể nghĩ tới sau khi tách ra, tên đấy quả nhiên âm thầm theo sau đánh lén ta."
Thẩm Thạch hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Vấn Thiên bí cảnh này khiến lòng tham con người trở nên to lớn, có thể khiến họ làm ra những chuyện bình thường căn bản không dám làm. Trầm ngâm chốc lát, hắn nhìn sang Tôn Hằng bên kia, nói: "Không biết hai tên còn lại ở đâu, nếu bọn hắn cùng ra tay thì sợ ngươi không cầm cự nổi đến chỗ của ta rồi."
Tôn Hằng gật đầu, tự cảm thấy mình may mắn, gã nói: "Hai tên còn lại từ đầu tới cuối không có lộ diện, có lẽ bọn hắn không có ý định hại ta, chẳng qua tên Trần Hoài Nghĩa thấy ta là đệ tử thế gia nên muốn lấy cái mạng này."
Suy đoán trong lòng Thẩm Thạch cũng không khác với lời nói của Tôn Hằng, hắn lập tức cười lớn: "Coi như ngươi mạng lớn phúc lớn."
Tôn Hằng cười khổ một tiếng, nói: "May mà có ngươi cứu mạng, nhưng ta sợ mình không thể tiếp tục hành trình trong bí cảnh rồi, đành trốn tạm ở đây chờ tới ngày ra ngoài thôi."
Ánh mắt Thẩm Thạch lóe lên, thương thế của Tôn Hằng quả thật không nhẹ, chỉ là nghĩ tới thanh thế của Tôn gia, cùng với địa vị hai đời của phụ thân và gia gia gã, chắc không thể không chuẩn bị cho gã một ít bảo vật. Tựa như thủ đoạn tàng hình của gã trước đó, không biết là đạo pháp thần thông hay pháp bảo kỳ dị gì, thực là rất hiếm thấy.
Bất quá Thẩm Thạch không nghĩ nhiều, dù gì hắn cũng chỉ là ra tay trợ giúp một chút lúc gã gặp khó khăn, còn về sau Tôn Hằng như thế nào thật không có liên quan gì tới hắn, hắn gật đầu nói với gã: "Nếu ngươi trú lại nơi này, chỉ cần cẩn thận một chút ta nghĩ không có yêu thú hay người nào khác phát hiện được ngươi đâu. Hừng đông ngày mai ta sẽ lên đường, ngươi ở lại có ổn không?"
Tôn Hằng do dự một lát, nói: "Không sao." Nói xong gã nhìn qua Thẩm Thạch, sự dè chừng trong mắt gã rốt cục không còn nữa, hít vào một hơi thật sâu, gã nói: "Đa tạ ngươi."
Thẩm Thạch cười nhẹ rồi nói: "Nhưng bọn Nguyên Thủy Môn có ba tên, Trần Hoài Nghĩa chết ở đây, nói không chừng hai tên còn lại sẽ đi tìm, chúng ta nên xử lý thi thể kia trước đã."
Tôn Hằng ừ một tiếng, suy nghĩ chốc lát rồi nói với Thẩm Thạch: "Nghe ngươi nói gần đây có yêu thú đúng không?"
Thẩm Thạch trầm ngâm: "Ném hắn vào trong một sơn cốc bất kỳ cho yêu thú xử lý, cách này cũng không tệ. Đúng rồi, hai tên kia đi đâu ngươi biết chứ?"
Tôn Hằng lắc đầu, sau một lát suy nghĩ cẩn thận, gã nói: "Ngày đó Tống Phi mời ta nhập đội nhưng ta không đồng ý, lúc đó không có mặt Cổ Tử Đằng, về sau hắn mới xuất hiện, dường như là đi ra ngoài dò đường. Lúc hắn trở về ta nghe hắn nói với Tống Phi một chuyện, họ nhắc tới một vùng đất quan trọng nào đó..."
Thẩm Thạch nói: "Bọn họ nói gì?"
Tôn Hằng cau mày, trông như đang rất cố gắng lục lọi lại ký ức, sau đó gã nói với giọng không chắc chắn: "Đại loại hắn nói thế này: Vùng hoang nguyên này quả thật quỷ dị, ta thấy có mấy yêu tộc kỳ quái xuất hiện bên hướng Tây... đúng rồi, hắn nói như vậy đấy."
"Yêu tộc kỳ quái?"
Thẩm Thạch nhướng mày như nghĩ tới điều gì, sắc mặt liền thay đổi.
Tôn Hằng thấy vậy thì hơi kinh ngạc, nói: "Cổ Tử Đằng nói y như thế, sao vậy?"
Thẩm Thạch khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng thản nhiên nói ra: "Không có gì!"
※ ※ ※
Một đêm tiếp theo trôi qua yên ả, nằm bên trong hang động rét lạnh và tối tăm, còn có thanh âm Cự Long hoang mạc rít gào bên ngoài, cứ như thế, cả hai ngủ đến hừng đông.
Thẩm Thạch đánh thức Tiểu Hắc bên cạnh, rồi đẩy tảng đá lớn chặn ở cửa hang ra chuẩn bị rời đi, mà lúc này Tôn Hằng cũng tỉnh dậy, yên lặng nhìn Thẩm Thạch thu dọn dồ đạc lên đường, đến lúc Thẩm Thạch đi đến cửa động, gã bỗng cất lời:
"Thẩm Thạch, ngươi hãy bảo trọng, đừng có chết trong này đấy."
Thẩm Thạch thoáng dừng bước chân quay đầu nhìn lại, sau đó gật đầu, cười nói: "Được, hẹn gặp ngươi ở bên ngoài."
Tôn Hằng cũng vui vẻ nói: "Tốt, gặp ở bên ngoài."
Thẩm Thạch không nhiều lời nữa đi thẳng ra khỏi động, đặt tảng đá lớn chắn trở lại miệng hang, lại nhìn xung quanh một lượt, hắn nghĩ, nếu không phải cố ý đi đến sườn núi cẩn thận tra xét từng ly từng tí thì không thể phát hiện ra huyệt động chỗ này, hắn gật đầu, ôm Tiểu Hắc nhảy xuống thạch bích, quay về hạp cốc bên dưới.
Hạp cốc hoang vu vẫn như hôm qua, bão cát cả đêm dường như đã thổi đi không ít máu tanh, phần lớn vết máu trên đất cũng đã bị lấp mất, chỉ có xác của Trần Hoài Nghĩa vẫn nằm trơ ra xa xa đằng kia.
Thẩm Thạch đi đến cỗ thi thể, cái xác vẫn còn lưu lại vẻ mặt tuyệt vọng trước khi chết, trông thật dữ tợn. Có điều Thẩm Thạch đã quen rồi, hắn không sợ mấy thứ quỷ vật như thế này, một cái cơ thể đã không còn sinh mệnh tự nhiên không có gì phải sợ.
Hắn vác thi thể Trần Hoài Nghĩa lên, sau đó ngự kiếm bay tới một hạp cốc bên ngoài, mấy hôm trước hắn vô tình phát hiện ra hạp cốc này có rất nhiều thú ăn thịt, chỉ cần vứt thi thể ở nơi đây, mọi chuyện còn lại lũ yêu thú khát máu sẽ 'xử lý'.
Làm xong xuôi mọi chuyện, hắn đảo mắt qua cỗ thi thể bị vứt ở đấy, đưa tay sờ lên ngực. Chỗ đó, ngoại trừ ba cái túi như ý lấy từ Triền Tư Quỷ, giờ phút này có thêm một cái nữa, tự nhiên là của Trần Hoài Nghĩa. Bất quá, tối đêm qua, lúc hắn lục đục tra xét một hồi, Thẩm Thạch có chút kinh ngạc vì phát hiện các loại linh tài, đan dược trong túi Như Ý không nhiều như suy đoán của hắn.
Đương nhiên là trong đó vẫn có một số thứ tốt, ví dụ như mấy bình Tam phẩm Linh Đan, vài cây linh thảo phẩm giai không thấp và lượng lớn các loại linh tài bình thường khác, thế nhưng dùng ánh mắt thương nhân của Thẩm Thạch thì hắn rất nhanh đã phát hiện ra, trong Như Ý Đại này chỉ có một ít Linh Tinh.
Thực lực và đạo hạnh của Trần Hoài Nghĩa cũng không tệ, thế nhưng tài nguyên tu luyện lại có vẻ không nhiều lắm. Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn truy sát Tôn Hằng chăng?
Nhớ lại lúc trước Tôn Hằng từng nói trong ba người Nguyên Thủy Môn kia, Tống Phi và Cổ Tử Đằng đều là thế gia đệ tử, chỉ có xuất thân của Trần Hoài Nghĩa là không nổi bật, Thẩm Thạch cũng không khỏi thở dài một tiếng. Phàm nhân muốn đi xa hơn trên con đường cầu đạo quả nhiên là từng bước đều gian nan.
Thế nhưng ai cũng có mệnh của mình, đường đi cũng là do mình chọn, Thẩm Thạch đương nhiên sẽ không có lòng tốt tới mức giúp người ta thương xuân tiếc thu làm gì cả, hắn rất nhanh ném việc này ra sau đầu, nhớ tới chuyện cần phải làm trước mắt.
Trên không trung, gương mặt của hắn có chút ngưng trọng nhìn về hướng tây, là nơi mà hắn đi tới.
"Phía Tây, Yêu tộc sao..."
Hắn cau mày, thấp giọng tự nói một câu.
Sau khi cân nhắc một chút, hắn liền quyết định mang theo Tiểu Hắc trở về.
Mấy tên Yêu tộc kỳ dị trong miệng những kẻ mà Tôn Hằng nhắc tới, lại còn ở hướng kia, làm cho Thẩm Thạch cảm giác tám chín phần mười chính là tộc Huyết Nha. Chỉ cần những người thuộc giới Hồng Mông thấy những đứa con tạp giao của Yêu tộc đều có cảm giác kỳ quái. Tuy rằng Tống Phi và Cổ Tử Đằng hiểu về Yêu tộc không bằng kẻ đã sinh sống trong Yêu giới ba năm như Thẩm Thạch, thế nhưng có lẽ cũng đã gặp vài nhóm Yêu tộc bình thường khác rồi.
Nếu như mình là bọn họ, đầu tiên chắc sẽ vụng trộm theo dõi một chút, bởi vì ai cũng muốn tìm được cơ duyên của mình, mà những chuyện kỳ quái sẽ là manh mối quan trọng nhất.
Cơ duyên? Cấm địa phương bắc của tộc Huyết nha?
Thượng Cổ yêu ma?
Đời đời trấn áp?
Vốn dĩ Thẩm Thạch đang có ý thăm dò, vậy nên hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho tin tức này mà trái lại, tốc độ của hắn còn nhanh hơn.
Lúc bay qua hạp cốc có Triền Tư Quỷ, ánh mắt của hắn có dừng lại một chút sau đó lại không biểu tình bay vút qua, chỉ để lại một chút tiếng gió trên không mà thôi.
Vừa đi vừa nghỉ vài lần, tầm nửa ngày sau hắn đã tới khu đầm lầy hiếm thấy trên hoang nguyên kia. Cũng như vừa rồi, hắn trực tiếp ngự kiếm phóng qua, mà trong ngoài đầm lầy xem ra vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có mấy thứ kỳ quái, hướng lên trời giương nanh múa vuốt dõi theo.
Câu Khi đi phiền toái, trở về nhanh chóng cuối cùng Thẩm Thạch cũng hiểu. Đi qua đầm lầy, lại bay thêm một lúc nữa, nhìn từ xa xa, hắn nhanh chóng thấy nơi ở của bộ tộc Huyết Nha trơ trọi trên miền hoang dã này.
Thẩm Thạch thở dài một hơi, khi bay đến cách bộ lạc Huyết Nha khoảng vài dặm thì dừng lại, tiếp tục đi bộ tới.
Lúc này, một luồng gió nóng rực thổi từ nơi hoang dã qua hướng Thẩm Thạch, làm cho thân hình hắn đang bước về phía trước đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, làn gió thổi tới đang truyền tới một mùi máu tươi thoang thoảng...
← Ch. 465 | Ch. 467 → |