← Ch.466 | Ch.468 → |
Không biết vì sao nội tâm Thẩm Thạch khẽ run động.
Ngẫm lại những ngày tháng sau khi tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, Thẩm Thạch phát hiện bản thân đã thấy qua không biết bao nhiêu máu tươi, ngửi qua không biết bao nhiêu thứ hôi tanh. Hoặc máu chảy ra từ cơ thể người, động vật. Hoặc không sắc không hình, tràn ngập trong không khí khiến trời đất nhuộm huyết sắc, như bức màn máu che giấu những âm mưu đáng sợ.
Hắn thoáng cả kinh, lui về sau một bước. Thiên địa càn khôn vẫn như xưa. Hóa ra vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Gió lướt qua gương mặt Thẩm Thạch. Tiểu Hắc đứng cạnh hắn tựa hồ có chút bất an khẽ hừ vài tiếng. Thẩm Thạch cúi thấp đầu nhìn nó, khẽ thì thầm: "Tiểu Hắc, chúng ta qua đó xem sao."
Sau bao ngày rời khỏi bộ tộc Huyết Nha,hắn đứng thật xa nhìn lại chỉ thấy bộ lạc Yêu Tộc vẫn như cũ, vẫn thấp thoáng những gian thạch thất san sát nhau, nằm ở trung tâm mảnh đất hoang vu rộng lớn, so với lúc hắn ra đi không có gì khác biệt.
Mặt trời chầm chậm nhô cao, nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu ấm dần lên. Thẩm Thạch chầm chậm đi về phía bộ lạc, suốt dọc đường không ngừng đề cao cảnh giác. Thỉnh thoảng, hắn lại cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng như gặp phải đại địch. Chẳng qua ngoài ánh mắt trời gay gắt, những lùm cỏ khô héo cùng mấy bãi toái thạch(*) có to có nhỏ, cả cánh đồng hoang vu rộng lớn không thấy có sự tình gì bất thường.
(*) Toái thạch: đá vỡ.
Có điều huyết khí tanh hôi ngày càng đậm đặc theo bước chân của hắn khi tiến đến gần bộ tộc Huyết Nha.
Sắc mặt Thẩm Thạch âm trầm hẳn, nội tâm thấp thoáng vài phần bất an. Khi xác định xung quanh quả thực không có nguy hiểm, hắn gia tăng cước bộ nhanh chóng tiến đến lối vào bộ tộc Huyết Nha.
Mấy ngày trước, chính tai nơi đây, Thiết Hầu, Sơn Lang đã dẫn hắn tiến vào bộ tộc Huyết Nha.
Bước đến nơi, mùi máu tanh trong không khí đậm đặc như thực. Thẩm Thạch bước về trước một bước, đồng tử lập tức co rụt lại. Cách chân hắn không xa, một cách tay đứt lìa nằm lay lất trên đường.
Thẩm Thạch lặng lẽ ngồi xổm xuống quan sát. Cánh tay đứt rời quả thực là bị người khắc chặt. Trên mu bàn tay tầng tầng lớp lớp lân phiến, rõ ràng là đặc thù của Yêu Tộc. Trên cánh tay loang lổ vết máu đã khô, xương thịt bét nhày trông rất khủng bố.
Đây chỉ mới là bắt đầu. Thẩm Thạch âm trầm đứng dậy, không ngừng đề cao cảnh giác. Khi hắn tiến vào sâu bên trong, bức tranh đẫm máu vô cùng tàn khốc hiện ra trước mắt.
Chân cụt tay đứt. Máu tươi vương vãi. Chỉ cần là nơi ánh mắt quét qua được lập tức thấy được những thứ này. Trên đường đi, trong phòng, bệ cửa sổ,nơi nơi đều chồng chất thi thể của bộ tộc Huyết Nha. Trước đây đám người bộ tộc Huyết Nha vẫn còn sống sờ sờ ở đó, giờ phút này lại trở thành đám thi thể nằm ngổn ngang không phát ra tiếng động nào. Chỉ có mùi mánh tanh tưởi không xóa đi được. Trước mắt Thẩm Thạch như một bức tranh địa ngục máu me ghê rợn.
Mọi người tựa hồ đều bị giết một cách rất thê thảm. Cả bộ tộc Huyết Nha im ắng như tờ, không có bất kì thanh âm nào ngoại trừ tiếng gió chốc chốc lại thổi qua xào xạc.
Thẩm Thạch lẳng lặng quan sát tình cảnh đáng sợ trước mặt, thật lâu không thốt nên lời. Tiểu Hắc ở bên cạnh hắn từ nãy đến giờ cũng có vẻ yên tĩnh khác thường.
Mục quang Thẩm Thạch đảo qua cảnh vật chung quanh đột nhiên sững sờ. Hắn ngẩng đầu chăm chú quan sát nơi nào đó rồi bước nhanh tới. Đó là một gian thạch thất rộng rãi, ngưỡng cửa có một thi thể Yêu Tộc to lớn không đầu nằm lay lất. Ước chừng phía xa một trượng có một cái đầu nằm lăn lóc. Xem ra, tên Yêu Tộc ở trong phòng phát hiện động tĩnh bất thường, muốn ra ngoài nghe ngóng liền bị người khác lao tới chặt đứt đầu. Thế là toi mạng.
Thẩm Thạch sắc mặt lạnh như băng, nét mặt vừa căm phẫn vừa tuyệt vọng. Hắn nhìn thoáng qua thi thể không đầu rồi bước nhanh đến cái đầu lăn lóc, ngồi xổm xuống cầm lên quan sát.
Đó là sắc mặt vừa dữ tợn, phẫn nộ lại đầy tuyệt vọng. Hai mắt trợn tròng, chết không nhắm mắt. Thẩm Thạch có chút quen thuộc với gương mặt này.
Hắn chính là Thiết Hầu.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc đó một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống nền đất.
Hắn đứng thẳng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Bất cứ nơi nào trong tầm mắt, cũng có thể nhìn thấy cảnh tàn sát đẫm máu, thi thể Yêu Tộc của Huyết Nha tộc nằm ở khắp nơi, rất nhiều người có tử trạng hết sức kinh khủng, chân đứt tay cụt la liệt trên mặt đất, tựa hồ như tên hung thủ tàn bạo đã đem toàn bộ ác tâm của mình trút hết lên đầu họ.
Dựa vào quãng thời gian ở lại trong tộc, Thẩm Thạch có thể cảm giác được bộ tộc kì quái này thực lực cũng không mạnh, nếu so sánh với chính tông Yêu tộc tự coi mình là thiên sinh chi tử, có truyền thừa lâu đời trong Hồng Mông chư giới thì lại càng thêm nhỏ yếu, chỗ dựa duy nhất của bọn hắn là man lực của mình.
Còn về thiên phú huyết mạch với đủ thứ bí pháp kỳ dị mạnh mẽ thì chẳng thấy đâu. Chẳng lẽ huyết mạch hỗn tạp là nguyên nhân khiến cho những Yêu Tộc này mất đi những năng lực của huyết mạch gốc sao?
Thẩm Thạch cũng từng suy đoán như vậy, lúc còn ở trong Yêu Giới, hầu hết Yêu Tộc tôn sùng huyết mạch, còn với những đứa con lai chỉ có hai thái độ một là khinh bỉ hai là giết, chuyện này đã để lại một ấn tượng rất sâu sắc trong lòng hắn.
Không biết hung thủ là ai?
Thẩm Thạch vô thức nhớ tới hai tên đệ tử Nguyên Thủy Môn mà Tôn Hằng đã nói với mình, Tống Phi và Cổ Tử Đằng. Thẩm Thạch đã gặp Tống Phi vài lần, tuy rằng tên thiếu gia ăn chơi đó tính cách rất tệ nhưng tựa hồ hắn cũng không phải là kẻ điên cuồng khát máu như vậy.
Việc kinh khủng như đồ sát toàn bộ tộc Huyết Nha cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Thẩm Thạch tiếp tục bước đi trong tĩnh lặng, trong mùi máu tanh nồng ngột ngạt, giữa vô số thi thể la liệt của toàn tộc Huyết Nha, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tòa nhà đá hai tầng duy nhất của bộ tộc, trước nhà là một cây cột đá lạ lẫm được dựng lên trên mảnh đất trống lớn nhất của bộ tộc.
Trên mảnh đất trống này mức độ tập trung của thi thể so với các địa phương khác tựa như còn nhiều hơn, tất cả già trẻ lớn bé của Huyết Nha tộc hầu như đều đột tử, thi thể bọn hắn nằm vạ vật dưới chân cột đá.
Cho dù đã thấy được quá nhiều thảm cảnh trên đường nhưng cảnh tượng thảm thiết này vẫn khiến Thẩm Thạch có chút buồn nôn, đồng tử hơi co lại. Hắn cắn răng cố giữ bình tĩnh, chậm rãi đi tới, đảo mắt nhìn những thi thể xung quanh sau đó nhìn vào cây cột đá.
Cột đá màu đen, không quá lớn, trên đỉnh khắc một con rồng, toàn thân cũng đen kịt giương nanh múa vuốt trông rất sống động. Hắc Long trên cột đá được chạm trổ tinh tế hơn so với bất cứ thạch khí(**) nào khác trong tộc.
(**)thạch khí: đồ đá
Thẩm Thạch nhìn trong chốc lát chợt nhớ ra vài ngày trước, lúc Thiết Hầu tiễn mình khỏi bộ tộc từng đề cập tới việc họ sắp tổ chức "Hắc Long tế đàn" mỗi năm một lần.
Hắc Long tế đàn là cây cột đá trên đỉnh điêu khắc tượng rồng thần này ư?
Thẩm Thạch đứng dưới cột đá, giữa một đống thi thể, ngẩng đầu nhìn con Hắc Long, trong mắt có vài phần mờ mịt.
Vật liệu điêu khắc nên Hắc Long hoàn toàn xa lạ, ít nhất Thẩm Thạch chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự ở trong Huyết Nha tộc, thân thể Hắc Long đen bóng, uyển chuyển, thêm vài phần khí tức thần bí, trong tích tắc nhìn vào nó, Thẩm Thạch đột nhiên chấn động, tựa như Hắc Long là vật sống, đang dùng ánh mắt của Thần Thánh hờ hững trông xuống nhân gian, lạnh lẽo chăm chú nhìn vào mình.
Hắn kinh hãi theo bản năng lùi lại một bước.
Chớp mắt Hắc Long đã khôi phục nguyên dạng, tựa hồ chưa có gì kì quặc xảy ra, giống như vừa rồi chỉ đơn thuần là ảo giác của Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch nghi hoặc, Huyết nha tộc hình như đang chất chứa bí mật nào đó, mặc dù mình chưa phát hiện được nhưng đích thực có liên quan tới vị Long thần bí ẩn mà họ thờ phụng nhiều năm.
Hắn nhìn thoáng qua Hắc Long, sau đó đi vào căn nhà đá hai tầng vốn thuộc về Huyết Nha tộc trưởng.
Trong nhà đá rất yên tĩnh, tình cảnh không giống như địa ngục ngoài kia, không có nhiều dấu vết lộn xộn, thậm chí cũng không có bất cứ thi thể ngang dọc nào, giống như chưa từng xảy ra việc đồ sát.
Thẩm Thạch bước lên thang đá trèo lên tầng hai, hắn còn nhớ rõ ở chỗ này có một gian phòng kì quái chỉ có 3 vách tường còn phía bắc phòng là một khoảng trống, Huyết Nha tộc trưởng thích nhất ngồi ở chỗ này hướng ánh mắt vào sâu trong vùng phía bắc Hoang Nguyên, nơi đó từ xưa đến nay luôn là cấm địa của Huyết Nha tộc, là vùng đất dùng để trấn áp Thượng Cổ Yêu Ma.
Một lần nữa hắn lại đi vào gian phòng kỳ quái này.
Hết thảy vẫn giống như lần trước, không có bất cứ thay đổi gì, không có bất cứ dấu vết đánh nhau, cũng không có thi thể, thậm chí cả bàn đá, ghế đá trong phòng cũng được sắp xếp hết sức gọn ghẽ, tựa như tạo thành một thế giới riêng tách biệt với cảnh tượng thê lương bên ngoài.
Thẩm Thạch khẽ cau mày, ánh mắt đảo qua căn phòng kì quặc này, không phát hiện điều gì cổ quái cả, chẳng qua khi hắn đi đến rìa phía bắc, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện ra có một vệt máu đọng ở kẽ nứt trên vách tường.
Đồng tử Thẩm Thạch khẽ co lại, ngồi xổm xuống quan sát một lúc rồi đột ngột thả người, cùng với Tiểu Hắc hạ xuống phía sau nhà đá.
Mặt đất hoang nguyên rắn chắc khô ráo được phủ lên một lớp cát bụi cùng đá vụn dày đặc, Thẩm Thạch cẩn thận tìm kiếm xung quanh, không mất quá nhiều khí lực đã tìm được một vết máu còn mới, ngoài ra còn có hai hàng dấu chân trông có vẻ lộn xộn đi sâu vào trong phía bắc Hoang Nguyên.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào vết máu cùng những dấu chân, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn vào vùng đất rộng lớn vô biên đó.
Trời đất u ám, mây đen kéo về, tựa như đem theo mưa gió qua đây.
← Ch. 466 | Ch. 468 → |