← Ch.1227 | Ch.1229 → |
Chương 1229: Khó tránh.
Hai người ngừng lại trong một ngọn núi hoang nghỉ ngơi, quanh núi bày nhiều trận pháp ẩn núp.
Miệng Phong Phi Vân ngậm linh đan, tay cầm linh thạch, cố gắng phục hồi linh khí trước khi Đại Tự Tại Chân Nhân tìm đến. Phong Phi Vân ngồi xếp bằng một canh giờ, thân thể không nhúc nhích, như hóa đá.
Phong Phi Vân chợt mở mắt ra, đôi mắt sáng rực nói:
- Hòa thượng, lão thật sự không muốn đi chung với ta sao?
Trí Tàng đại sư thành thật nói:
- Nếu có thể lựa chọn thì bần tăng muốn cách xa ngươi thật xa.
- Được rồi, ta thả hòa thượng đi.
Trí Tàng đại sư cho rằng mình nghe lầm:
- Thật không?
Phong Phi Vân nói:
- Nhưng hòa thượng phải làm một chuyện giúp ta.
Trí Tàng đại sư rất cẩn thận, không đồng ý ngay:
- Có chuyện gì?
Đôi mắt Phong Phi Vân nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ kỹ rồi, bây giờ có rất nhiều người muốn Kim Tàm Kinh. Đại Tự Tại Chân Nhân, Tà Hoàng, Thần Linh cung vân vân. Dù có trốn đến Thiên Vu thần điện chưa chắc an toàn tuyệt đối, có lẽ gây tai họa cho Thiên Vu thần điện.
Trí Tàng đại sư gật đầu, nói:
- Nói cũng đúng, hay ngươi đã bỏ cuộc?
Phong Phi Vân lắc đầu:
- Nhưng trong những người này chỉ có Đại Tự Tại Chân Nhân là tìm được ta, miễn chạy thoát khỏi Đại Tự Tại Chân Nhân suy tính thì ta trốn đi đâu cũng an toàn, biến bị động thành chủ động.
- E rằng rất khó.
Trí Tàng đại sư nói:
- Ngươi đã bảo là Đại Tự Tại Chân Nhân trí tuệ thông huyền, dù ngươi là người không thể suy tính thì Đại Tự Tại Chân Nhân có thể thông qua dấu vết để lại tìm ra ngươi.
Phong Phi Vân nói:
- Nếu ta che giấu hết mọi dấu vết, giấu tất cả thiên cơ đã để lại thì sao?
Trí Tàng đại sư hỏi:
- A có bản lĩnh như vậy?
Phong Phi Vân trả lời:
- Thiên Toán thư sinh. Hòa thượng lập tức đi tìm Thiên Toán thư sinh, nói với hắn là nếu chịu ra tay giúp đỡ coi như ta nợ hắn một nhân tình.
Trí Tàng đại sư đồng ý ngay:
- Được rồi!
Trí Tàng đại sư cưỡi gió bay đi, vội vàng như có chó dữ rượt sau lưng. Ở chung với Phong Phi Vân quá nguy hiểm, tìm Thiên Toán thư sinh là công việc nhẹ nhàng, an toàn.
Phong Phi Vân cảm thấy Thiên Toán thư sinh chắc chắn sẽ giúp hắn, nhưng biểu tình buồn bã vẫn còn đó.
Phong Phi Vân lẩm bẩm:
- Muốn chạy ra lòng bàn tay của Đại Tự Tại Chân Nhân nói dễ hơn làm.
- Coi như ngươi có chút giác ngộ.
Trận pháp ẩn núp trong núi hoang bị lực lượng mạnh mẽ phá, hai bóng người mơ hồ sáu cánh tay nâng kiệu đến gần, rất nhanh tới trước mặt Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nhìn cái kiệu, vẻ mặt bình tĩnh, dường như hắn sớm đoán ra Đại Tự Tại Chân Nhân sẽ đuổi theo.
Phong Phi Vân cũng là người giỏi suy tính, hắn cảm nhận nguy hiểm đến gần, biết không hy vọng trốn thoát nên mới dặn dò Trí Tàng đại sư đi tìm Thiên Toán thư sinh.
Phong Phi Vân đứng dậy, phủi lá cây trên người, mỉm cười nói:
- Chân nhân đến rất nhanh, chắc đã thắng trận chiến với Tà Hoàng?
Đại Tự Tại Chân Nhân không trả lời lại Phong Phi Vân:
- Theo ta đi vũ hóa mộ nguyên.
Đại Tự Tại Chân Nhân cho rằng Phong Phi Vân không có tư cách đối thoại với nàng, hoặc nên nói nàng xem hắn là người chết.
Có lời gì để nói với người chết?
Cổ Cương phủ, Linh Vực khách điếm.
Sâu trong khách điếm, một tòa cung điện lơ lửng đầy cánh hoa hồng. Một con chó sư tử trắng tinh ngồi trong cánh hoa, tròng mắt hổ phách ỉu xìu nhìn bốn phía, mắt chớp chớp rồi lại ngủ say.
Mặc Dao Dao ngồi trong khuê phòng, khoác áo da cừu, váy dài che người, ngực căng tròn, mắt như thu thủy. Mặc Dao Dao lật xem sách cổ, diệu dàng động lòng người, thanh tú. Không khí tràn ngập hương hoa.
Vù vù vù vù vù!
Bên ngoài có tiếng gió khẽ khàng.
Chó sư tử ngẩng đầu lên, mở mắt ra, con ngươi sáng ngời.
Hàm răng Mặc Dao Dao trắng nhẹ cắn môi hồng, ngước lên nói:
- Ta không thích khách không mời mà đến.
Tà Hoàng đứng trên núi đá lơ lửng bên ngoài cung điện, tay nâng một hộp ngọc. Trong hộp chứa bảo khí đậm đặc, từng khí lưu đỏ quấn quanh cái hộp, dao động quái dị.
Khỏi đoán cũng biết trong hộp chứa báu vật lợi hại.
Tà Hoàng nói:
- Tại hạ không mời mà đến là để tặng báu vật cho Mặc cô nương. Đây là một chén tinh huyết của đại yêu yêu tộc, có được trong thần tàng yêu tộc. Ta nghĩ nó sẽ hữu dụng với Mặc cô nương.
Mắt Mặc Dao Dao trợn to, tia sáng lóe qua, rèm mi chớp chớp.
Mặc Dao Dao cười nói:
- Tinh huyết đại yêu, thật là báu vật tốt. Vậy ta xin nhận, không trách tội ngươi tự tiện xông vào Linh Vực khách điếm.
Mặc Dao Dao vươn ngón tay ngọc bắt ấn hư không, cái hộp từ tay Tà Hoàng chuyển sang tay nàng. Mặc Dao Dao mở hộp ra, mùi máu tràn ra ngoài, cực kỳ đậm đặc.
Mặc Dao Dao đóng nắp hộp, cười nói:
- Ta đã nhận tinh huyết, ngươi đi được rồi.
Tà Hoàng không đi, nói:
- Tại hạ đến đây là muốn mời cô nương giúp thêm một việc.
- Ngươi cũng cần ta hỗ trợ?
Mặc Dao Dao lười biếng, mắt chuyển sáng cuốn sách, nàng như tài nữ đọc đủ thi thư.
- Hai lão bất tử Thần Linh cung đã bắt đầu chú ý Thần Tấn vương triều, rất có thể sẽ ra tay trong thời gian gần đây, thanh lý tất cả người uy hiếp đến bọn họ.
Mặc Dao Dao cười hỏi lại:
- Liên quan gì ta?
Tà Hoàng chắp tay sau lưng, khí thế núi cao uy nghi, như một tòa thần phong đứng đó.
Tà Hoàng chậm rãi bảo:
- Không lâu sau sẽ xảy ra đại kiếp nạn, ta như thấy mảnh đất này bị máu nhuộm đỏ.
Mặc Dao Dao sờ cằm, hờ hững nói:
- Liên quan gì ta?
Đôi mắt Tà Hoàng âm trầm, nắm tay siết chặt, lúc sau nếp nhăn trên mặt giãn ra.
Tà Hoàng chắp tay, cười nói:
- Đã quấy rầy cô nương, lần sau tại hạ sẽ đến bái phỏng.
Tà Hoàng đi ra Linh Vực khách điếm, mắt lộ sát khí. Tà Hoàng giậm chân, đất nứt ra, sát khí cắt nát rừng gỗ cổ trên núi cao.
- Hừ! Yêu đúng là yêu, thật đáng ghét!
Tà Hoàng hít sâu, biểu tình trở về bình tĩnh. Tà Hoàng mỉm cười sải bước đi.
Mặc Dao Dao nhìn ngoài khung cửa sổ, đặt cuốn sách cổ xuống.
- Con người thật là động vật kỳ lạ, một chén tinh huyết định thu mua ta, ha ha ha, ta không thích giết người.
Mặc Dao Dao mở hộp ngọc lấy chén tinh huyết đại yêu ra đưa tới bên miệng chó sư tử trắng tinh.
Mặc Dao Dao yêu thương vuốt đầu chó, cười nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng học con người, bọn họ đều xấu xa và hung dữ, giết cả đồng loại, uống máu đồng loại, không có chủng tộc nào hung dữ hơn bọn họ.
- Ực ực ực!
Chó sư tử uống hết tinh huyết đại yêu.
Cách mấy năm lại quay về Nam Thái phủ.
Mảnh đất này không còn phồn hoa, thay thế là tử khí, âm u.
Phủ thành từng tú lệ, đồ sộ hiện tại biến thành đổ nát thê lương, vết máu nhiễm tường quách. Tử vân bao phủ bầu trời, nước sông chảy máu. Các xác chết mục rữa chiếm chỗ này, cứng ngắc, khô héo, dữ tợn đi trên đường cổ, xuyên qua thành cổ.
Thành cổ biến thành tòa thành thây ma.
Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân đến thánh hồ trước. Từ mấy năm trước nước hồ đã cạn, đáy hồ nứt nẻ mọc đầy cỏ dại, thành mảnh đất trũng. Thánh bia từng dựng trong đất trũng này nhưng giờ đã bay đi.
← Ch. 1227 | Ch. 1229 → |