← Ch.1228 | Ch.1230 → |
Chương 1230: Đến vũ hóa mộ nguyên.
Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra khỏi kiệu, tóc dài đen nhánh qua khỏi eo, trường bào vàu vàng kéo lê mặt đất, eo liễu thon nhỏ, mông vêu. Bóng lưng Đại Tự Tại Chân Nhân rất đẹp, như tiên cơ khoác áo vàng.
Đại Tự Tại Chân Nhân đứng bên mép đất trũng, đôi mắt sáng nhìn hư không, chẳng biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau Đại Tự Tại Chân Nhân trở vào kiệu, tiếp tục đi tới.
Không lâu sau hai người đến Bán Đạp sơn.
Tế đàn cổ xưa trên đỉnh Bán Đạp sơn đã bay đi. Nữ ma từng ngộ đạo trong tế đàn kia, Phong Si cũng bò ra từ ngọn núi này. Vẫn có rất nhiều tà thi tụ tập tại Bán Đạp sơn thành núi thây, ban đêm khá là âm u. Thỉnh thoảng có tiếng xác hú vọng từ trong núi làm người rởn tóc gáy.
Đại Tự Tại Chân Nhân không ngừng lại tại đây, nàng bỏ qua núi thây thẳng hướng vũ hóa mộ nguyên.
Đến đêm khuya, Phong Phi Vân và Phong Phi Vân đến vũ hóa mộ nguyên. Trên bãi cỏ hoang, bùn đất đen sì, màu bầu trời cũng tối tăm như màu máu khô.
Gió lạnh thổi qua, không khí lạnh lẽo.
Sau khi đến vũ hóa mộ nguyên, Đại Tự Tại Chân Nhân cất kiệu lộ ra chân thân.
Đại Tự Tại Chân Nhân giống như sách cổ miêu tả, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, vóc dáng cao kiều, đường cong trang nhã. Đại Tự Tại Chân Nhân đi trong đồng hoang như tinh linh ban đêm.
Khuôn mặt Đại Tự Tại Chân Nhân rất giống Long La Phù, khí chất cũng giống nhau. Nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân kiêu ngạo hơn Long La Phù, khí thế khiếp người hơn. Phong Phi Vân thấy sự khinh thường trong mắt Đại Tự Tại Chân Nhân, là ánh mắt không để bất cứ ai lọt vào mắt.
Quá kiêu ngạo.
Như thể Đại Tự Tại Chân Nhân là thiên đế chí cao vô thượng, Phong Phi Vân chỉ là nô bộc của nàng.
Đại Tự Tại Chân Nhân từng là Nữ Đế chí cao vô thượng, nuôi dưỡng trái tim chí cao vô thượng. Ở trong mắt đế hoàng, bất cứ ai chỉ là thần tử, nô bộc, không làm bằng hữu với người nào.
Đại Tự Tại Chân Nhân mở miệng nói:
- Phong Phi Vân, ngươi rất giỏi trận pháp?
Phong Phi Vân không nhìn thẳng Đại Tự Tại Chân Nhân, chân đạp đất bùn vũ hóa mộ nguyên, hờ hững khẽ ừ.
Đại Tự Tại Chân Nhân nhíu mày, rất khó chịu, đôi mắt lạnh băng, có tia chớp lóe qua trong con ngươi.
Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi:
- Chưa từng có ai dám càn rỡ như thế trước mặt bản đế, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?
Phong Phi Vân trả lời:
- Không phải không sợ chết mà là biết rõ chân nhân sẽ không tha cho ta, vậy khách sáo làm chi?
Đại Tự Tại Chân Nhân không giận mà cười, nụ cười rất đẹp, tiếng cười êm tai dễ nghe, không biết nàng cười cái gì.
Đại Tự Tại Chân Nhân cười thật lâu mới ngừng:
- Ngươi là người thú vị, nếu không vì Vũ Hóa đài không chừng bản đế sẽ tha mạng cho ngươi.
Hai người đi trên vũ hóa mộ nguyên, có sự ăn ý kỳ lạ, im lặng không nói chuyện. Đại Tự Tại Chân Nhân hỏi một câu 'ngươi rất giỏi trận pháp?' rồi thôi, không cố ý tìm địa cực truyền tống trận.
Dường như Đại Tự Tại Chân Nhân đang nhớ lại cái gì.
Phương xa ánh lửa bập bùng, mơ hồ thấy bóng người thấp thoáng, rất nhiều người tụ tập.
Tiếng tù và cổ xưa, tiếng đọc tế văn. Nhiều nam nhân lõa nửa thân trên múa quanh đống lửa. Có lão nhân quỳ dưới tế đài đọc diễn văn bằng ngôn ngữ kỳ lạ.
Phong Phi Vân không ngờ trên vũ hóa mộ nguyên có nhân loại, là người bình thường không tu luyện. Khoảng hơn ba ngàn người, dường như cùng một bộ tộc, đang tế tự cái gì.
Đại Tự Tại Chân Nhân mở miệng nói:
- Đó là dân bản xứ trên vũ hóa mộ nguyên, Đại Lĩnh Mông Nhân. Tuy thi tà trải rộng khắp Nam Thái phủ nhưng không dám vào vũ hóa mộ nguyên, đám người bình thường sống được.
Đại Tự Tại Chân Nhân bước qua.
Đất đai Thần Tấn vương triều rộng lớn, có ngàn vạn tộc quần lớn nhỏ sinh sống. Chỉ có Tấn đế Thần Tấn vương triều mới nhớ nổi những tộc quần này.
Phong Phi Vân nhìn bóng lưng yêu kiều, theo sau.
Một lão nhân tóc bạc phơ cười toe nói:
- Khách nhân cao quý, hôm nay là đêm không ngủ đại tế tự của Đại Lĩnh Mông Nhân chúng ta, ai tham gia cuồng hoan đại tế tự đêm nay sẽ được thần may mắn quan tâm.
Lão nhân tóc bạc rất nhiệt tình hiếu khách, tràn ngập mong đợi nhìn Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân.
Có bốn, năm nam nữ trẻ tuổi Đại Lĩnh Mông Nhân tò mò nhìn hai khách lạ, chủ động mời Phong Phi Vân, Đại Tự Tại Chân Nhân tham gia cuồng hoan đại tế tự.
Đại Tự Tại Chân Nhân thu giấu khí thế, mặt phủ tầng sương mù. Đám người Đại Lĩnh Mông Nhân không thấy rõ mặt Đại Tự Tại Chân Nhân, không cảm nhận được áp lực, bọn họ cười rất thân thiện.
- Được rồi.
Không ngờ Đại Tự Tại Chân Nhân đồng ý.
Người Đại Lĩnh Mông Nhân rất vui vẻ, hoan hô. Tộc trưởng kêu người làm thịt dê bò, nâng vò rượu to lên.
- Bản đế mà cũng thân dân quá.
Dù gì đã bị Đại Tự Tại Chân Nhân phán tử hình, Phong Phi Vân không khách sáo với nàng. Phong Phi Vân nhảy một điệu múa với nữ Đại Lĩnh Mông Nhân xong trở về bên cạnh Đại Tự Tại Chân Nhân, uống cạn rượu thô đựng trong cái vò đất.
Đại Tự Tại Chân Nhân ngồi dưới bệ đá, trước mặt đặt cái đĩa đào, bên trong có cái chân bò màu vàng thật to. Đại Tự Tại Chân Nhân vươn hai ngón tay thuôn nhỏ xé miếng thịt bò nhét vào đôi môi hồng bóng lưỡng, nhai khẽ khàng, động tác ưu nhã.
Đại Tự Tại Chân Nhân không nhìn Phong Phi Vân, nói:
- Lúc nhỏ đọc sách trong học cung, thái phó nói muốn trở thành một đế hoàng đầu tiên phải có trái tim của đế hoàng. Trái tim đế hoàng là trái tim tối cao, trái tim ngự hạ, trái tim thân dân, trái tim vô tình. Một người làm đế, vạn vật là thần. Nói một lời, vạn người sợ. Không làm được điều này thì không thể làm đế hoàng.
Phong Phi Vân ngước nhìn trời:
- Mệt mỏi thật.
Đại Tự Tại Chân Nhân liếc Phong Phi Vân, nói:
- Mệt? Làm đế hoàng sẽ có người trung thành, có người lợi dụng, có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người mơ ước, có người mắng nhiếc...
Phong Phi Vân bổ sung thêm:
- Có ai là người tin tưởng không?
Đại Tự Tại Chân Nhân lắc đầu:
- Chỉ có thể tin vào mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Ta rất tò mò một chuyện, nếu trái tim đế hoàng là độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng, bây giờ hoàng tộc các người có ba Tấn đế, nếu chân nhân trở về Thần đô thì ai sẽ trở thành người duy nhất nắm quyền?
Đại Tự Tại Chân Nhân lặng im tật lâu, không trả lời Phong Phi Vân. Mi mắt rũ xuống, Đại Tự Tại Chân Nhân xé một miếng thịt bò vàng ườm đút vào miệng, nhai nhỏ nhẹ.
- Đại ca ca, đại ca ca, tặng một đóa mai nam hoa cho tỷ tỷ đi!
Một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mặt ửng hồng, người khoác da thú cõng một cái hòm gỗ tròn, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn Phong Phi Vân. Tiểu cô nương cười ngây thơ.
Phong Phi Vân liếc Đại Tự Tại Chân Nhân, vuốt bím tóc cài mấy hoa nhỏ, cười hỏi:
- Tiểu muội muội, hoa mai nam là gì?
Tiểu cô nương mong đợi, nghiêm túc nói:
- Là một loài hoa rất đẹp, trên mảnh đất này chỉ có loài hoa này là đào dưới đất lên, rất hiếm thấy. Vào đêm không ngủ đào được hoa mai nam thì nam nữ đó suốt đời nhận được may mắn, bên nhau trọn đời.
← Ch. 1228 | Ch. 1230 → |