← Ch.1866 | Ch.1868 → |
Những vương giả thế hệ trẻ núp trong bóng tối đến từ chủng tộc nhỏ yếu, bị thái cổ thánh yêu tộc chèn ép không dám xông vào di tích thái cổ. Bọn họ mà xông lên sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị giết, như những sinh linh treo trên ngô đồng.
Cứ để thái cổ thánh yêu tộc tiếp tục kiêu ngạo thì mâu thuẫn giữa vạn tộc sẽ càng lúc càng sâu sắc, làm sao hợp tác cùng nhau đối kháng đại kiếp nạn sắp đến?
Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn Thiên Khôn Hải:
- Ngươi tốt nhất cũng thông báo với Bại Nguyệt hoàng tử đi, hôm nay gaiỉ quyết hết mọi ân oán.
Thiên Khôn Hải không dám đáp lời, trong bụng độc ác thầm nghĩ:
- Đương nhiên Bại Nguyệt hoàng tử sẽ đến, chờ bọn họ tới là giờ chết của ngươi.
Phong Phi Vân không biết suy nghĩ trong lòng Thiên Khôn Hải, hắn lười đoán. Yêu Hoàng kiếm phát ra tiếng vù vù bay về tay áo Phong Phi Vân.
Vết thương trên người Hỏa Loan công chúa nhanh chóng lành lại, đôi mắt mở ra. Hỏa Loan công chúa thướt tha đến trước mặt Phong Phi Vân, quỳ dưới đất hành lễ.
- Nô tỳ xin chào chủ nhân.
Hỏa Loan công chúa ngước đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp, sóng mắt đưa tình. Hỏa Loan công chúa như con mèo cưng ngại ngùng đáng yêu nhìn Phong Phi Vân.
Các tu sĩ hết hồn rớt cằm. Hỏa Loan công chúa quỳ trước Phong Phi Vân, còn gọi hắn là chủ nhân?
Không lẽ Phong Phi Vân đâm kiếm vào người Hỏa Loan công chúa hù nàng sợ, thần phục dưới chân Phong Phi Vân? Với ý chí, niềm kiêu hãnh của Hỏa Loan công chúa sao có thể dễ dàng bị hù sợ được?
Không ai phát hiện điều gì lạ lùng. Ánh mắt Hỏa Loan công chúa chân thành, mỉm cười, không có dấu hiệu bị uy hiếp và khống chế linh hồn.
Yêu Hoàng kiếm nô lệ linh hồn Hỏa Loan công chúa, đám vương giả thế hệ trẻ đâu nhìn ra được. Có một số người siêu thông minh đoán được điều gì, cảm thấy cây kiếm đâm vào người Hỏa Loan công chúa có vấn đề. Nhưng bọn họ không liên tưởng đến Yêu Hoàng kiếm, mười hung binh thái cổ.
Phong Phi Vân nói:
- Đứng dậy đi, cho ta biết là ai giết Lư Sơn Nhân?
Hỏa Loan công chúa chậm rãi đứng lên, cung kính nói:
- Là Hỗn Côn hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Bại Nguyệt hoàng tử cùng nhau vây giết, đánh nát linh hồn sau đó treo trên cây ngô đồng.
Thực lực vương giả thế hệ trẻ rất mạnh, nếu muốn trốn thì bán thánh cũng khó giết. Nhưng nếu bị mấy cường giả bao vây thì vương giả thế hệ trẻ không trốn được.
Phong Phi Vân giết Kim Ô Bá hoàng tử là vì gã muốn giết hắn.
Còn đám Bại Nguyệt hoàng tử, Bạch Kỳ Lân, Hỗn Côn hoàng tử chỉ vì ức chế nhân tộc mà hợp tác giết vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.
Ánh mắt Phong Phi Vân lạnh băng, phất tay. Hỏa Loan công chúa đi ra sau lưng Phong Phi Vân.
Thiên Khôn Hải nghi ngờ nhìn, thủ đoạn của Phong Phi Vân thật không thể tưởng tượng, khiến Hỏa Loan công chúa dễ dàng thần phục trước mặt hắn, quá khó tin.
Tiếng kim ô từ trên trời truyền đến.
Phong Phi Vân nhìn hướng đông nam, thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn. Phong Phi Vân thấy ngoài tám ngàn dặm có sáu con kim ô đang truy sát ba vương giả thế hệ trẻ nhân tộc.
Sáu kim ô biến thành bản thể, cánh dài mấy trăm dặm, người rực lửa vàng. Sáu kim ô bay tới đâu là mặt đất bốc cháy.
- Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Bại Nguyệt hoàng tử không bắt được ngươi vậy hãy để Kim Ô yêu tộc chúng ta bắt giữ, vừa lúc tặng ngươi làm quà cho Bá hoàng tử điện hạ!
Một kim ô mới đến bán thánh cảnh phun lửa cháy hừng hực đốt nguyên dãy núi.
Ba vương giả thế hệ trẻ chạy dưới đất. Hiên Viên Nhất Nhất bị thương rất nsặng, áo trắng tinh dính ướt máu, mặt trắng bệch, tia sáng trong mắt tối tăm. Hiên Viên Nhất Nhất đã bị thương linh hồn.
Thạch Lan cũng bị thương rất nsặng, cánh tay trái bị kim ô phun lửa đốt khét, nhưng nàng cắn răng chịu đựng.
Thạch Lan nói:
- Nếu sư tôn của ta đến chắc chắn sẽ chém hết các ngươi!
- Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười. Bá hoàng tử tự mình đi đối phó hắn, Phong Phi Vân chết chắc rồi, hiện tại không còn mẩu xương!
Trên bầu trời, sáu con kim ô cùng phun lửa, biển lửa từ trên trời giáng xuống.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hét to, rút ra dao chẻ củi giắt bên hông. Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đứng trên đỉnh núi nhìn sáu con kim ô trên bầu trời.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:
- Hai người đi trước đi, để ta đoạn hậu. Nhớ kêu Phong Phi Vân ngày này năm sau đốt tiền giấy cho ta. Ta hy sinh vì đồ đệ, tình nhân của hắn! Chết tiệt, dù có chết thì lão tử phải bắt hai con chim ăn!
- Không biết tự lượng sức mình!
Một kim ô tu vi đỉnh Vũ Hóa đệ lục trọng vươn vuốt vỗ xuống.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua giơ đao đứng thẳng, hai tay nắm chặt chuôi đao chém bầu trời, sóng đao khai thiên.
Phập!
Vuốt kim ô bị đao khí vẻ, sóng máu đổ xuống.
Kim ô bị thương hét thảm:
- Mọi người cùng nhau làm thịt tên khốn này!
Sáu con dừng lại, ánh vàng chói lọi, cánh chim che trời. Sáu kim ô bao vây Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, nhiệt độ cực nóng làm gã đổ mồ hôi đầm đìa, sợi tóc khét. Đất đai bị hòa tan thành dung nham.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua chửi:
- Bàn ội nó, muốn chiến thì chiến, xem cái khỉ gì? Ai còn nhìn nữa sẽ từ trên trời rớt xuống!
Áo Trung Nguyên Nhất Điểm Qua bị đốt, rất nhanh gã trần truồng không mảnh vải. Một tay Trung Nguyên Nhất Điểm Qua che thân dưới, tay kia huơ đao chẻ củi phát ra tiếng đao ngân.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng tên từ trên trời bay tới, mũi tên xuyên thủng một con kim ô.
Ầm!
Con kim ô từ trên trời rớt xuống, đập vào dãy núi phía xa, nguyên ngọn núi rực lửa.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua hút ngụm khí lạnh:
- Má ơi, thật sự từ trên trời rớt xuống? Để ta thử nữa, ai còn nhìn sẽ từ trên trời rớt xuống!
Ầm!
Lại một con kim ô từ trên trời rớt xuống, làm mặt đất rung rinh.
- Miệng ta thần quá!
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua không hề sợ hãi, gã đứng trên đỉnh núi, không dùng tay che nửa người dưới nữa, lõa lồ thân thể.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua mắng:
- Các ngươi sinh con không có chim!
Bùm!
Con kim ô thứ ba rên rỉ từ trên trời rớt xuống, máu phun đỏ không trung.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua lại chửi:
- Lúc trước mẫu thân ngươi có dan díu với ta, nhưng ta không hứng thú với chim.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai con kim ô lần lượt rơi xuống, một con đập trúng đầu Trung Nguyên Nhất Điểm Qua. May mắn Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhanh chân chạy mau nếu không đã bị đè bẹp dí.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua vừa cầm đao chẻ cũi vừa trần truồng vừa chỉ lên trời chửi con kim ô cuối cùng.
- Nếu ta là ngươi thì trước kia đã tự sát, nhưng ta không phải ngươi, ta mừng vì điều đó.
Lại vang tiếng rên rỉ, con kim ô tu vi bán thánh cảnh cũng chết.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua dừng bước, gã đứng trên đỉnh núi, ôm đao chẻ củi trước ngực. Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nhìn lửa cháy hừng hực dưới đất, trong mắt có uy thế ngạo nghễ thiên hạ.
Trung Nguyên Nhất Điểm Qua nói:
- Đây là kết cuộc dám đối đầu với ta. Hì ra ta còn Thần thông thiên phú như vậy, từ nay ai dám đối đầu? Cao, chỗ cao rét lạnh quá.
Chim bay trong gió, tịch mịch như tuyết.
Cách tám ngàn dặm, trường cung trong tay Phong Phi Vân hòa tan biến thành một đoàn Thiên Tủy Binh Đàm, nhập vào người hắn.
← Ch. 1866 | Ch. 1868 → |