← Ch.1989 | Ch.1991 → |
Phong Phi Vân cười phá lên, ôm Hiên Viên Nhất Nhất đặt nằm thẳng trên thuyền, cởi dây lưng tơ, cởi trường bào, lộ ra thân hình xinh đẹp.
Da Hiên Viên Nhất Nhất trắng tuyết, vóc dáng thon dài, ngực no tròn bị áo lót trắng tinh cỡ bàn tay bao lại nhưng vẫn thấy hình dạng nửa cái chén, tỏa mùi thơm.
- Nhất Nhất, nàng rất đẹp, thân thể thánh nữ mềm mại đẹp hơn nữ nhân khác.
Phong Phi Vân nhìn thân ngọc thánh nữ dưới thân, nhẹ vuốt ngực trắng nõn, từ khe rãnh giữa hai ngọn đồi đến xương quai xanh gợi cảm, cổ thon dài, mặt tiên trắng hồng. Mỗi tấc da mịn màng như lụa.
- A!
Hai chân Hiên Viên Nhất Nhất kẹp chặt, người căng cứng, ngực to phập phồng.
Hiên Viên Nhất Nhất mím môi hỏi:
- Xong rồi?
- Còn chưa bắt đầu.
Phong Phi Vân cởi áo ra, đè lên Hiên Viên Nhất Nhất, hai tay luồn vào áo lót trắng xoa bóp bồng đào vừa mềm vừa cao.
Hiên Viên Nhất Nhất như hỏ trắng nhỏ bị con sói đè dưới thân, người run rẩy, tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, thân thể nàng bị hòa tan.
Phong Phi Vân cảm giác mộng ảo, hắn nằm mơ cũng không ngờ có ngày ôm Thủy Nguyệt Thánh Nữ vào ngực, cởi sạch đồ, vuốt ve thân thể ngà ngọc. Hiên Viên Nhất Nhất như tiểu nữ nhân run rẩy dưới thân Phong Phi Vân.
Tại sao nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp?
Vì trong lòng nam nhân có dục vọng, nếu nam nhân không có dục vọng thì nhân loại sẽ nhanh chóng tuyệt chủng.
Dục vọng nam nhân cứu cả nhân loại, là thứ thần hánh nhất thiên hạ.
- Đêm nay tiên nữ dính bụi trần, sắp bị phàm phu tục tử ta đây ăn mất.
Phong Phi Vân vuốt eo Hiên Viên Nhất Nhất nhỏ nhắn, ngón tay trượt xuống dưới, luồn vào quần lót, chạm vào cánh rừng.
- Ngươi... Xấu xa...
Hiên Viên Nhất Nhất kẹp chặt đùi, răng trắng cắn môi đỏ mọng.
- Nhất Nhất, Nhất Nhất!
Phương xa có tiếng xé gió, bóng người mảnh khảnh bay trên mặt biển kêu tên Hiên Viên Nhất Nhất.
- Chết tiệt, sao nàng ta chạy đến đây?
Phong Phi Vân vô cùng hối hận, sớm biết thế này hắn đã phong tỏa không gian lại, không cho ai xông vào. Không ngờ vào phút mấu chốt bị người đánh gãy, dục vọng nghẹn trong người.
Phong Phi Vân vội kéo trường bào lại đắp lên người mình và Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vùi mặt vào ngực Phong Phi Vân, chỉ lộ ra tai trắng và mái tóc dài.
Lưu Tô Tử mặc váy dài tử la lan, chân ẩn hiện. Lưu Tô Tử đáo xuống thuyền con, tóc dài ngang hông, eo nhỏ xinh, ngực cao vút.
Lưu Tô Tử khó hiểu nhìn Phong Phi Vân nằm trên thuyền, hỏi:
- Ngươi đang làm gì? Nhất Nhất đâu?
Hiên Viên Nhất Nhất xấu hổ muốn chết, nàng vùi đầu vào áo Phong Phi Vân. Lưu Tô Tử không thấy nên mới hỏi.
Phong Phi Vân khó chịu, hắn rất có thành kiến với Lưu Tô Tử. Thất quận chúa nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Phong Phi Vân nói:
- Đương nhiên là nằm trên thuyền ngắm trăng, mắt quận chúa bị mù sao? Nhất Nhất? Chẳng phải Nhất Nhất đang nằm trên ngực ta sao?
- Nữ nhân trong ngực ngươi là Nhất Nhất?
Lưu Tô Tử tỏ vẻ không tin:
- Ta rất hiểu Nhất Nhất, nàng tuyệt đối không để nam nhân đụng vào thân thể mình, dù là ngươi. Rốt cuộc ngươi cùng tiện nhân nào yêu đương vụng trộm chỗ này? Có tin là ta vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi ngay bây giờ không?
Hiên Viên Nhất Nhất vùi mặt vào y phục, xấu hổ muốn chết.
Hiên Viên Nhất Nhất nhéo ngực Phong Phi Vân, thần thức truyền âm:
- Tuyệt đối đừng nói lỡ miệng trước mặt Tô Tử, không thì xấu hổ chết. Nàng ấy sẽ coi thường ta.
Phong Phi Vân vỗ đầu Hiên Viên Nhất Nhất, nhìn Lưu Tô Tử:
- Rốt cuộc quận chúa có đi không? Ta chỉ ngủ nữ nhân, liên quan gì nàng? Lo chuyện bao đồng.
- Ta không đi rồi sao? Phong Phi Vân, ta biết tu vi của ngươi rất cao, nhưng ngươi có bản lĩnh hãy giết ta diệt khẩu đi!
Cá tính Lưu Tô Tử cứng đầu, nàng đến trước mặt Phong Phi Vân, muốn vén trường bào che thân hai người lên. Nhưng Lưu Tô Tử sợ thấy thứ không nên thấy, nàng do dự.
Giờ đang bắt gian tại giường, Lưu Tô Tử không chịu tha cho đôi gian phu dâm phụ. Nhưng Lưu Tô Tử không thể vén trường bào lên, nàng đứng ngây tại chỗ không biết nên làm sao.
Phong Phi Vân tò mò nhìn Lưu Tô Tử:
- Làm người nàng muốn sao?
Phong Phi Vân nhìn hai chân Lưu Tô Tử, biểu tình nghiền ngẫm cười nói:
- Tiểu di tử, mặc váy đứng trước mặt ta thế này không sợ ta thấy hết cảnh xuân trong váy?
Phong Phi Vân nằm trên thuyền nhỏ, Lưu Tô Tử thì đứng ngay cạnh đầu hắn. Mắt Phong Phi Vân dọc theo đùi ngọc nhìn sâu trên váy, thấy rõ mồn một.
Lưu Tô Tử hét lên, nhanh chóng thụt lùi, tức giận mặt trắng bệch.
Lưu Tô Tử siết chặt hai tay, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi... Ngươi... đúng là mất trí phát cuồng. Ta phải vạch trần bộ mặt xấu xa của ngươi rồi nói cho Nhất Nhất biết nhân phẩm của ngươi thấp kém cỡ nào!
Phong Phi Vân mừng rỡ nói:
- Đi mau đi mau, không tiễn.
Ngực Phong Phi Vân ôm thân thể thánh nữ mềm mại nhưng vì Lưu Tô Tử đến mà không dám nhúc nhích, lửa cháy hừng hực, thân dưới chào cờ cọ đùi ngọc của Hiên Viên Nhất Nhất. Phong Phi Vân buộc phải nhịn, quá đau khổ.
Lưu Tô Tử vốn định đi nhưng chợt nghĩ đến điều gì, mắt sáng rực nói:
- Ngươi muốn ta đi đúng không? Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay ta sẽ không đi!
Lưu Tô Tử ngồi xuống cạnh Phong Phi Vân, mắt sáng rực nhìn nữ nhân trong ngực hắn. Lưu Tô Tử không bao giờ ngờ Hiên Viên Nhất Nhất thánh khiết đoan trang sẽ dã hợp với Phong Phi Vân trên thuyền nhỏ giữa biển. Lưu Tô Tử hiểu biết Hiên Viên Nhất Nhất, chuyện này tuyệt đối không xảy ra.
Mặc kệ nữ nhân này là ai, trong lòng Lưu Tô Tử rất khó chịu.
Phong Phi Vân hậm hực nhức đầu nói:
- Này thất quận chúa điện hạ, chúng ta ngày trước không oán gần đây không thù, làm ơn yên tĩnh chút được không? Canh chừng ta làm chi? Hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa.
Lưu Tô Tử hít sâu, nhìn trời sao trên đầu, kiềm không được thổ lộ:
- Phong Phi Vân, ngươi biết không? Thật ra... Ta khá thích ngươi.
Phong Phi Vân nhướng mày, mặt cứng ngắc:
- Nàng đang ngủ mơ?
Lưu Tô Tử lắc đầu, nói:
- Về tình cảm thì ta và ngươi quen nhau sâu hơn Nhất Nhất đúng không? Tuy ngày thường chúng ta hay cãi nhau nhưng dưới đáy lòng đã có tình cảm vượt qua tình bạn.
Phong Phi Vân hỏi:
- Rốt cuộc nàng muốn nói gì?
- Thật ra... Ta... Thích ngươi nhiều hơn Nhất Nhất một chút. Nên mỗi lần ta lấy cớ Nhất Nhất can thiệp ngươi tiếp xúc với nữ nhân khác, bởi vì trong lòng ta rất khó chịu.
Lưu Tô Tử khom lưng nhẹ hôn mặt Phong Phi Vân, xoay người đi ngay, cắn môi, mắt ướt nước.
Phong Phi Vân ngây người, cảm giác Hiên Viên Nhất Nhất nhéo ngực mình.
Chuyện gì đây?
Vốn Lưu Tô Tử là người bắt gian, nhưng chốc lát nàng biến thành kẻ yêu đương vụng trộm, còn trộm nam nhân của khuê mật mình.
Người vốn bị bắt gian lại là thê tử chính thức, phát hiện tỷ muội tốt nhất thầm thích phu quân của mình, còn hôn phu quân ngay trước mặt mình.
Chuyển biến kỳ diệu làm Phong Phi Vân không kịp phản ứng, chuyện quái quỷ gì đây?
← Ch. 1989 | Ch. 1991 → |