← Ch.1990 | Ch.1992 → |
Lưu Tô Tử nói:
- Ta biết ngươi và Nhất Nhất mới là một đôi, ta sẽ không phá hoại quan hệ phu thê của các ngươi. Ta nói những lời này vì biết chênh lệch giữa ta và ngươi càng lúc càng lớn, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Sau này ngươi như thần long bay trên trời, còn ta là cỏ nhỏ dưới đất, chỉ có thể ngước nhìn ngươi, chúng ta không cùng một thế giới.
Phong Phi Vân nói:
- Thất quận chúa, ta hiểu là nữ hài tử không kiềm lòng được thích nam nhân vừa mạnh vừa hấp dẫn. Nhất là nữ nhân xuất thân danh môn như quạn chúa, từ nhỏ đã được dạy dỗ quan niệm cường giả là vua. Trong lòng quạn chúa càng hâm mộ cường giả chí cao vô thượng, sinh ra tình cảm ngưỡng mộ.
Lưu Tô Tử khóc:
- Ngươi nghĩ ta thấy ngươi biến mạnh nên mới lén tỏ tình với ngươi sau lưng tỷ muội tốt sao? Phong Phi Vân, ngươi nghĩ Lưu Tô Tử ta quá thấp hèn.
Không thể trách Phong Phi Vân nghĩ như vậy, dù sao Lưu Tô Tử sinh ra trong phủ cảnh chủ, nữ nhân như nàng đa số sẽ vì ích lợi gia tộc mà liên nhân với thế lực khác. Đối với bọn họ dâng hiến cho cường giả đổi lấy gia tộc hưng thịnh là chuyện rất bình thường.
Hiện giờ Phong Phi Vân dù chưa là cường giả số một nhân tộc cũng khó tìm ra người thứ hai mạnh hơn hắn trong nhân tộc. Lưu Tô Tử nịnh nọt Phong Phi Vân cũng là chuyện bình thường.
Hiên Viên Nhất Nhất nhanh chóng chui ra khỏi áo, khoác vải trắng lên người, gọi lại Lưu Tô Tử sắp đi.
- Tô tử!
Lưu Tô Tử xoay người, càng xấu hổ hơn:
- Nhất Nhất... Sao... Sao là ngươi?
Lưu Tô Tử nghĩ đến những lời mình đã nói, nàng không còn mặt mũi nào đối diện Hiên Viên Nhất Nhất.
Lưu Tô Tử rút chiến kiếm ra đâm vào ngực mình.
Hiên Viên Nhất Nhất vươn hai ngón tay bẻ gãy lưỡi kiếm, nói:
- Toàn do lỗi của Phong Phi Vân, hắn không nên nói ngươi như vậy.
Lưu Tô Tử nhắm chặt mắt, rơi lệ như mưa:
- Nhất Nhất, ta có lỗi với ngươi, ta không còn mặt mũi nào gặp ngươi nữa.
Hiên Viên Nhất Nhất ôm chặt Lưu Tô Tử, an ủi vỗ về:
- Ta không trách ngươi, ngươi không sai. Người ta không hiểu ngươi, ta biết rõ ngươi.
Phong Phi Vân nhàm chán mặc đồ đàng hoàng, rời khỏi Thanh Đồng cổ thuyền, để lại cho hai tỷ muội tâm sự.
- Bi kịch, quan hệ càng lằng nhằng. Chuyện nhức đầu để Nhất Nhất tự giải quyết đi. Chuyện nhà, chuyện nước, chuyện thiên hạ, hèn gì xếp việc nhà trước nhất, khó giải quyết rõ ràng hơn cả giết thánh.
Người Phong Phi Vân nóng hừng hực định đi tìm nữ nhân giải quyết sinh lý. Nam nhân làm sao chịu nổi thứ trong đũng quần cứ cứng hoài?
- Nạp Lan Tuyết Tiên là lựa chọn không tệ, thôi, nha đầu này sẽ hỏi một đống vấn đề. Ở chỗ Nạp Lan Tuyết Tiên sẽ càng nghẹn lâu hơn.
- Còn Hồng Nhan? Thôi đừng tìm, nàng băng tuyết thông minh, sẽ nhìn ra manh mối. Nếu nàng biết chuyện xảy ra đêm nay thì sẽ cười tắt thở.
- Thôi tìm đại ai đến thị tẩm vậy.
Phong Phi Vân gọi Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần vực ngoại ra, định để hai nàng thị tẩm cho mình.
Nhạc Tước Linh mặc áo giáp lửa cửu long, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Bởi vì tu vi thông thánh nên người Nhạc Tước Linh tỏa thánh quang, xinh đẹp tuyệt trần. Sau khi cởi áo giáp Nhạc Tước Linh nóng bỏng đầy đặn.
Nữ chiến thần có hai cánh trắng, tay cầm thần trượng, tóc dài xanh sẫm, da trắng bóc. So sánh Nhạc Tước Linh là lửa thì nữ chiến thần là băng sương.
Nữ thánh linh có khác, siêu phàm thoát tục hơn nữ nhân khác. Nếu không phải bọn họ bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch linh hồn thì đã là thánh tôn cao cao tại thượng, thần nữ thánh khiết chúng sinh bái lạy.
Phong Phi Vân trấn áp hơn hai mươi thánh linh vực ngoại trong đường thông thiên, có bảy người là nữ thánh, linh hồn bị Yêu Hoàng kiếm nô dịch thành nô lệ nữ thánh của Phong Phi Vân. Thánh giả khác bị Vũ Hóa đài trấn áp linh hồn, cũng thành thánh phó của Phong Phi Vân.
Miếu phật núi sâu, gió lạnh rít gào.
Ánh đèn bị gió luồn vào khe hở cửa sổ thổi lắc lư.
Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần quỳ dưới đất hành lễ:
- Bái kiến chủ nhân, không biết chủ nhân có gì sai bảo?
Phong Phi Vân chỉ chiếc giường trong phòng:
- Đêm nay hai người thị tẩm cho ta, có ý kiến gì không?
Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần liếc nhau, đồng thanh kêu lên:
- Thị tẩm cho chủ nhân là vinh hạnh của chúng ta.
Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần tiến lên cởi áo cho Phong Phi Vân. Nhạc Tước Linh cởi áo giáp, áo trong, lộ ra thân ngọc đẫy đà thướt tha. Nhạc Tước Linh tự động nằm trên giường.
Nữ chiến thần cởi áo ra, vóc dáng hoàn mỹ vô khuyết, ngón tay ngọc vuốt ve ngực Phong Phi Vân, động tác vụng về, đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ nam nhân. Đối với một nữ thánh cao cao tại thượng thì đây đúng là chuyện đáng xấu hổ.
- Nghe nói Yêu Hoàng kiếm là một trong mười hung binh thái cổ, chủ nhân và kiếm nô giao hợp có thể hấp thu khí trong người nàng để tăng cao tu vi cho mình. Không biết trong truyền thuyết này có thật không, hôm nay ta thử xem.
Phong Phi Vân bỗng nhiên nghiêng người đè nữ chiến thần dưới thân, tứ chi quân quýt, phát ra tiếng thở dốc nặng nề mất hồn.
Sáng sớm.
Phong Phi Vân xuống giường sớm, người phấn khởi, hà khí mờ mịt trong người, lỗ chân lông phun nuốt tia sáng.
Quả nhiên tu vi Phong Phi Vân tiến bộ rất lớn, đỡ khổ tu ngàn năm.
- Yêu Hoàng kiếm lợi hại thật, hèn gì được gọi là mười hung binh thái cổ. Hoàng Xà có sức mạnh đối kháng lại Địa Hoàng đúng là nhờ vào thanh yêu kiếm này.
- Nhưng tu vi của ta bây giờ hấp thu tinh khí của nữ nhân bình thường là vô dụng, Chỉ có đẳng cấp nữ thánh mới khiến ta tiến bộ.
- Thôi, đây dù gì là tà đạo, ngẫu nhiên sử dụng tăng tu vi còn được, ỷ lại cách này sẽ ín hra ma chướng trong người, không có lợi cho trùng kích đạo đại thánh.
Con người có dục nhưng không thể chìm đắm vào dục, là người khống chế dục chứ không phải dục điều khiển người.
Ánh mắt Phong Phi Vân cao xa, mục tiêu là thành đại thánh. Không thành đại thánh thì không thể đối kháng với chí tôn vực ngoại, càng không thể bảo vệ người mình yêu, người thân.
Ngoài miếu phật vang tiếng đập cửa.
Cốc cốc cốc!
Phong Phi Vân lên tiếng:
- Vào đi.
Hiên Viên Nhất Nhất đẩy cửa ra, Lưu Tô Tử theo nàng vào miếu thần. Một trắng một tím, tuyệt sắc trần gian. Nam nhân nào nhìn thấy hai nữ nhân này đều mát mắt nhẹ lòng. Quan hệ Hiên Viên Nhất Nhất, Lưu Tô Tử lại thân thiết cười nói, không chút xa cách.
Hiên Viên Nhất Nhất nhìn hai nữ thánh nằm trên giường, con ngươi co rút.
Hiên Viên Nhất Nhất không tức giận, bình tĩnh nói:
- Hai ngươi đi ra ngoài.
Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần đêm qua bị Phong Phi Vân hành kiệt sức, thân thánh linh không chịu nổi hắn tận tình rong ruổi. Hai nàng toàn thân đau nhức, nhưng nghe Hiên Viên Nhất Nhất ra lệnh thì khó khăn bò dậy, mặc quần áo đàng hoàng rồi lui xuống.
Tu vi Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần đến cảnh giới thánh linh nhưng rốt cuộc chỉ là hai nô bộc. Hiên Viên Nhất Nhất là thê tử của Phong Phi Vân, Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần ở trước mặt Hiên Viên Nhất Nhất không có chút địa vị. Dù Hiên Viên Nhất Nhất kêu Nhạc Tước Linh, nữ chiến thần chết thì bọn họ phải nghe theo.
← Ch. 1990 | Ch. 1992 → |