← Ch.0808 | Ch.0810 → |
Chỉ trách tu vị Phong Phi Vân quá thấp, làm cho hắn nhìn lầm, chuyện không thể trách hắn.
Đổi một câu nói đúng là, Thần Tấn vương triều không người ah, không ngờ cho một tiểu bối làm thần vương.
Phong Phi Vân cũng không phải thần vương hợp cách, nói cái chó gì phong phạm thần vương, hai tay ống tay áo vung lên, trực tiếp mắng to một câu:
- Móa, mẹ nó, cũng dám xem thường bản thần vương, trói hắn lại cho ta, bản thần vương muốn đích thân tát hắn hai cái, hắn chỉ cần dám phản kháng, lập đi điều động Thần Vũ quân vào thành, chơi chết hắn cho ta.
Hồng Diệp hoàng tử không biết tính cách của Phong Phi Vân nhưng mà Lý Tiêu Nam vô cùng rõ ràng, trước đó không lâu, Phong Phi Vân bởi vì một nữ nhân đã suất lĩnh ngàn vạn Thần Vũ quân đồ diệt Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, chấn động cả tu tiên giới Thần Tấn vương triều, loại chuyện không đáng tin cậy này người khác làm không được, nhưng mà Phong Phi Vân lại hoàn toàn làm được.
Hồng Diệp hoàng t, dù sao chính là Lý Tiêu Nam mời tới thần đô, nếu thật sự chọc Phong Phi Vân điều động ngàn vạn Thần Vũ quân vào thành, đánh giết Hồng Diệp hoàng tử, như vậy sẽ phá hỏng đại sự của Lý Tiêu Nam.
Lần này hắn không thể không ra mặt giảng hòa.
Lý Tiêu Nam lông màu xanh nhíu lại, tiên vận quấn thân, đứng lên đi qua, cười nói:
- Thần Vương đại nhân, xin bớt giận, chuyện này kỳ thật là hiểu lầm, vừa rồi thái tử điện hạ cũng nói, đây là Hồng Diệp hoàng tử đùa với La Phù công chúa mà thôi, thật đảm đương không nổi, đảm đương không nổi, Hồng Diệp huynh, còn không thả công chúa ra, vui đùa như vậy đã đủ rồi.
Lý Tiêu Nam âm thầm truyền âm cho Hồng Diệp hoàng tử, nói:
- Phong Phi Vân người này tính cách quái đản, to gan lớn mật, chuyện gì cũng làm được, trước tiên phải ủy khuất Hồng Diệp huynh rồi, chỉ cần tránh thoát một kiếp này, đối với Hồng Diệp huynh mà nói, muốn đối phó Phong Phi Vân quả thật là chuyện dễ dàng.
Tuy Lý Tiêu Nam đang âm thầm truyền âm, nhưng mà vẫn không thoát khỏi tai Phong Phi Vân, dù sao Phong Phi Vân có được bốn mươi đạo thần thức, vượt qua người khác gấp bốn lần, muốn nghe bọn họ âm thầm truyền âm là quá dễ dàng.
Hồng Diệp hoàng tử nhíu mày, chợt giãn ra, thả La Phù công ra ngoài, cười nói:
- Thực xin lỗi ah, làm cho công chúa chấn kinh, việc này xác thực chính là bổn hoàng tử cùng công chúa điện hạ vui đùa mà thôi.
La Phù công chúa hóa thành một đạo ảo ảnh bay ra sau lưng Phong Phi Vân, ngón tay trắng như hành tây nhẹ nhàng sờ sờ cổ, hừ lạnh một tiếng:
- Tu vị của ngươi cao hơn ta một trọng, nếu như chúng ta cùng cảnh giới, ngươi chưa chắc là đối thủ của ta, Hồng Diệp hoàng tử, cái tên này bổn công chúa nhớ kỹ, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết trong tay ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết cực kỳ thê thảm.
La Phù công chúa tính cách cao ngạo, không chịu thua, nàng hiện tại mới hai mươi tuổi mà thôi, mà Hồng Diệp hoàng tử ít nhất cũng tu luyện năm mươi năm, nàng thua trong tay Hồng Diệp hoàng tử đương nhiên nội tâm không phục.
Lý Tiêu Nam cười cười, nói:
- Thần Vương đại nhân, ngươi xem đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, có phải nên cho Thần Vũ quân thu hồi việc binh đao, dù sao hôm nay chính là sinh nhật của Kính Nguyệt, mọi người nên luận bàn với nhau thôi, không cần phải gây chiến đâu
Hồng Diệp hoàng tử chính là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Ngọc Kiền vương triều, hơn nữa còn là thân phận hoàng tử, càng là thần đồ của Thần Linh Cung, cho dù Phong Phi Vân sự giam hắn vào trong thiên lao, cũng phải nhanh chóng thả ra thôi.
Dù sao việc này cũng không liên quan nửa phần quan hệ với Phong Phi Vân, không cần thiết vì nữ nhân cao ngạo tự đại như La Phù công chúa náo tới mức không thu thập được cục diện.
Phong Phi Vân ho khan hai tiếng, nói:
- Thế nhưng mà bổn vương vừa rồi cũng chấn kinh, bị dọa thật không nhẹ, giờ phút này nghĩ tới mà sợ...
Lý Tiêu Nam cười nói:
- Hồng Diệp huynh, còn không mau tặng thần vương đại nhân một ngàn miếng linh thạch, an ủi thần vương đại nhân một chút.
- Thần vương phủ của ta lại không thiếu linh thạch, cầm linh thạch cũng không có chỗ dùng.
Phong Phi Vân vừa huýt sáo vừa nói, nào có bộ dáng chấn kinh gì, rất rõ ràng đang muốn xảo trá Hồng Diệp hoàng tử một số.
- Lòng tham không đáy.
Trong lòng Hồng Diệp hoàng tử nghĩ như vậy, nhìn qua Phong Phi Vân vài phần, lạnh trầm giọng nói:
- Không biết thứ gì mới có thể an ủi thần vương đại nhân đây?
Phong Phi Vân trố mắt nhìn, khóe miệng cười quỷ dị, nhìn vào đồng côn thô to như bát ăn cơm trong tay Hồng Diệp hoàng tử, nói:
- Cây côn này không tệ, vừa vặn thần vương phủ còn thiếu một cây côn, xem như phù hợp.
Nghe được Phong Phi Vân nói thế, sắc mặt Hồng Diệp hoàng tử trầm xuống, cây côn trong tay của hắn cũng không phỉa là phàm phẩm, chính là đồ vật do một đại luyện khí sư của Ngọc Kiền vương triều hao tổn tinh thần và thể xác huyết luyện mới thành, chọn dùng đều là thần tài luyện chế tứ phẩm linh khí, nhưng mà thời điểm linh khí sắp thành hình lại phát sinh vấn đề, thế cho một trăm lẻ tám trận pháp trong cây côn tổn hại tám cái, từ tứ phẩm linh khí rơi xuống còn tam phẩm linh khí đỉnh phong.
Tam phẩm linh khí đỉnh phong vẫn có uy lực vô song như trước, chính là vật báu vô giá.
Hồng Diệp hoàng tử cười toe toét miệng, lạnh giọng cười cười:
- Cây côn này của ta chính là tam phẩm linh khí đỉnh phong Kình Thiên Côn, có khả năng tấn chức tứ phẩm linh khí, nặng đạt chín ngàn tám trăm vạn cân, nếu ngươi có thể cầm Kình Thiên Côn trong tay ta, vậy nó sẽ là của thần vương đại nhân.
Hồng Diệp hoàng tử vẫn cho rằng Phong Phi Vân là vương gia lòng tham không đáy, chỉ bởi vì sinh ra ở vị trí tốt, mới ngồi lên bảo tọa thần vương, căn bản xem thường hắn, càng không tin tưởng Phong Phi Vân có thể cướp lấy Kình Thiên Côn trong tay của hắn.
Đừng nói cướp đi, chỉ bằng sức nặng của Kình Thiên Côn cũng không phải người bình thường có thể lấy lên được.
- Nói lời giữ lời.
Phong Phi Vân mí mắt nhảy lên, cười nói.
- Bổn hoàng tử nói chuyện đều giữ lời.
Hồng Diệp hoàng tử trầm giọng nói.
Bá.
Tốc độ của Phong Phi Vân cực nhanh, cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới bốn mươi lần, tốc độ của Phong Phi Vân hiện tại có thể so sánh với cự phách, cho dù Hồng Diệp hoàng tử cùng Lý Tiêu Nam trong cùng thế hệ cũng không thể bằng hắn.
Hồng Diệp hoàng tử chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh, Phong Phi Vân đã biến mất tại chỗ.
- Không tốt.
Trái tim Hồng Diệp hoàng tử đập mạnh vài cái, vội vàng vận chuyển linh khí, nhưng đã trễ rồi, trong tay trống trơn, Kình Thiên Trụ đã trượt vào trong tay Phong Phi Vân.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả thời gian vận chuyển linh khí của Hồng Diệp hoàng tử cũng không có.
Kình Thiên Trụ chính là linh khí đỉnh cấp của Ngọc Kiền vương triều, truyền thế chi bảo, là chiến binh mạnh nhất dưới tứ phẩm linh khí, tự nhiên không thể rơi vào tay người ngoài.
- Lớn mật.
Bốn lão già của Ngọc Kiền vương triều động thủ trước tiên, đồng thời ra tay, bốn người này vô cùng cường đại, mỗi một người đều là nhân vật đứng đầu Ngọc Kiền vương triều, có được xưng là đỉnh cấp, tự nhiên là quét ngang tu sĩ thế hệ trước.
← Ch. 0808 | Ch. 0810 → |