← Ch.0516 | Ch.0518 → |
Lục Thiếu Du nhìn vào thi thể trưởng lão họ Đoạn này, quả thực vô cùng đáng tiếc, nếu như có thể để cho hắn thôn phệ vậy thì hiệu quả sẽ vô cùng lớn, quả thực vô cùng đáng tiếc a.
Gỡ xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay Linh Tướng cửu trọng này, thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất tại chỗ.
Trên sân rộng, tiếng giết chóc từ bốn phía vang lên. Thanh âm bạo liệt không dứt bên tai, người vốn trước đó là đồng môn đệ tử thì lúc này cũng hạ thủ không có chút lưu tình nào, có thể đây chính là bản tính của con người.
Ở một chỗ trên sân rộng, dưới một cỗ khí tức cuồng bạo có hai đạo thân ảnh đang bị bảy đạo thân ảnh bao vây.
Trong vòng công kích này, không gian quanh người Lộc Sơn lão nhân lắc lư. Một đạo công kích trong tay khiến cho không gian trong nháy mắt như đọng lại, cuối cùng nhanh chóng đánh về phía Đới Đường.
Phanh Phanh.
Trước người Đới Đường, một cỗ chân khí phô thiên cái địa bạo phát ra, trong nháy mắt chống lại một quyền của Lộc SƠn lão nhân. Dưới một quyền này không gian bốn phía không ngừng lắc lư. Bước tiến của bảy người cũng dừng lại một chút, thế nhưng thủy chung vẫn không thể đột phá được.
- Ha ha, tàn trận này quả thực có chút quỷ dị nha.
Lộc Sơn lão nhân khẽ cười nói.
- Hai vị cung phụng, tốc chiến tốc thắng đi, chúng ta vẫn còn có chuyện khác cần làm.
Thanh âm của Lục Thiếu Du nhanh chóng vang lên, rồi thân ảnh của Lục Thiếu Du xuất hiện ở trên sân rộng.
Ánh mắt hắn nhìn đám người Đới Đường tạo thành trận pháp cũng có chút kinh ngạc. Trận pháp này dưới sự phối hợp của bảy người uy lực tăng cường gấp mấy lần, quả thực có chút kỳ diệu. Quỷ Vũ Tông chung quy cũng không phải thế lực bình thường, thủ đoạn trong tông cũng không ít.
- Ha ha, không thành vấn đề, phá trận thôi.
Lộc Sơn lão nhân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt thủ ấn được kết, một đạo chưởng ấn mang theo lực lượng khổng lồ, giống như phô thiên cái địa trong nháy mắt đánh về phía Đới Đường. Dưới lực lượng cường hãn, không gian trong nháy mắt bị đè nén.
- Phá cho ta.
Lúc này Thanh Hỏa lão quỷ cũng hét lên một tiếng, vẻ mặt bừng bừng, chân khí bạo phát. Đồng thời một cỗ năng lượng nóng bỏng khuếch tán ra không trung. Một đạo quang trụ bằng hỏa diễm chừng vài trăm thước mang theo lực lượng kinh khủng đánh xuống.
Hai cỗ lực lượng này đều vô cùng kinh khủng tức thì đánh vào Thất tinh thất sát trận của bảy người Đới Đường.
Phanh Phanh.
Hai đạo lực lượng công kích đồng thời đánh vào trong trận. Kình phong kinh khủng giống như phô thiên cái địa bạo phát ra. Lực lượng kinh khủng này vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Bước tiến của bảy người trong trận dừng lại, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt.
Két két...
Không gian bao phủ bảy người xuất hiện hiện tượng rạn nứt. Đây hoàn toàn là bị Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ lấy một phương thức mạnh mẽ mà phá trận, dưới lực lượng tuyệt đối, bất luận một trận pháp nào cũng khó có thể chống đỡ.
Khục khục.
Bảy người hầu như cùng một lúc phun ra một ngụm máu tươi. Trên sân rộng, lúc này mảnh sân rộng sớn bị kình khí dư ba phá hủy, giống như sơn băng địa liệt. Trên mặt đất có những cái khe không ngừng kéo dài.
Khắp mặt đất lúc này bỗng nhiên run rẩy. Chu vi mấy nghìn thước chung quanh quảng trường, và ngay cả những tảng đá phía xa xa đều nổ vang một tiếng rồi biến thành bụi phấn. Đất đã bay tứ tung, bụi mù tràn ngập thiên địa. Còn có không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông dưới dư ba lực lượng này bị ảnh hưởng tới, trực tiếp bị đánh chết.
Một kích do hai người Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, những người ở đây không có ai có thể chống lại.
Phanh Phanh.
Bảy đạo thân ảnh trực tiếp bị đánh văng về phía sau vài trăm thước, thân thể nặng nề rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy ra, vô cùng thê thảm.
Khục khục.
Bảy người này rơi xuống mặt đất lại tiếp tục phun ra một ngụm máu.
- May mà còn có chút hơi thở.
Trong nháy mắt Lục Thiếu Du đi tới bên người Linh Tướng lục trọng và Linh Tướng tứ trọng kia. Cả đám người hấp hối, cũng may mà còn một hơi thở cuối cùng.
Vừa rồi đánh chết một Linh Tướng cửu trọng, Lục Thiếu Du đã rất tiếc nuối cho nên lần này hắn cũng không muốn Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ đánh chết hết, hiện tại hắn thiếu nhất đó chính là Linh Tướng để thôn phệ.
Sưu Sưu.
Lục Thiếu Du đánh ra mấy đạo chỉ ấn trên người hai tên Linh Tướng ngay lập tức, chỉ cần hai người tạm thời không chết là hắn có thể thôn phệ.
Khục khục.
Cách Lục Thiếu Du không xa, Đới Đường khẽ nhúc nhích, cố gắng đứng lên.
- Đới Đường, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, thân ảnh Đới Cương Tử xuất hiện trước mặt Đới Đường.
- Đới Cương Tử, ngươi muốn gì? Muốn giết ta sao? Cha sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Sắc mặt Đới Đường trắng bệch, ánh mắt nhìn vào Đới Cương Tử rồi nói.
- Điều này không cần ngươi lo. Lão bất tử kia luôn xem thường ta, vậy thì ngay cả hắn ta cũng giết. Hai người các ngươi đều đáng chết, ta sẽ giết hết các ngươi.
Đới Cương Tử nói.
- Đới Cương Tử, tên ngu xuẩn nhà ngươi. Ta biết ngươi mơ ước chức vị tông chủ từ lâu, ngươi không cần phải làm vậy.
Đới Đường nhìn Đới Cương Tử, trong mắt hiện lên sự thê lương. Ánh mắt bất đắc dĩ kia lại nhìn sang Lục Thiếu Du cách đó không xa. Tuy rằng hắn không biết Đới Cương Tử đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng tới lúc này hắn mơ hồ có thể cảm giác được việc này tuyệt đối có quan hệ tới Phi Linh môn, hắn lạnh nhạt nói:
- Lục Thiếu Du tất cả chuyện này có liên quan tới ngươi đúng không? Ta đã quá coi thường ngươi, không ngờ cuối cùng ta lại thua trong tay một tiểu bối. Ha ha.
- Đới Đường, ngại quá, ta không nên nói chuyện của ngươi cho Đới phó tông chủ, thế nhưng điều kiện của Đới phó tông chủ so với ngươi còn cao hơn.
Lục Thiếu Du mỉm cười nhìn Đới Đường, trong lòng lúc này ít nhiều cũng có chút chột dạ. Đới Đường cũng coi như là bá chủ một phương. Không ngờ lại thua trong tay đệ đệ mình, chỉ sợ chính hắn cũng không nghĩ tới việc này.
- Đới tông chủ, hiện tại là lúc ngươi nên động thủ, giết Đới Đường sau này ngươi chính là tông chủ duy nhất trên Quỷ Vũ Tông, toàn bộ Quỷ Vũ Tông là của ngươi.
Lục Thiếu Du nhìn về phía Đới Cương Tử rồi nói.
- Sau này Quỷ Vũ Tông là của ta.
Đới Cương Tử lẩm bẩm nói, ánh mắt mang theo sát ý chậm rãi nhìn vào trên người Đới Đường.
- Đới tông chủ, ngươi nghĩ lại mà xem, nếu như không phải vận khí của ngươi tốt thì hiện tại ngươi đã chết. Những dằn vặt mà ngươi phải chịu, sự áp chế mấy năm nay ngươi phải nhận, hiện tại đã tới lúc báo thù rồi.
Lục Thiếu Du nhàn nhạt châm thêm dầu.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, sát ý trong mắt Đới Cương Tử càng đậm, chân khí quanh người bùng ra. Lúc này Đới Đường đã không còn sức phản kháng nữa.
- Đới Cương Tử, tên ngu ngốc này, một tên ngu ngốc chân chính a. Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ huynh đệ ngu như heo...
Phanh.
Lời còn chưa dứt, một chưởng của Đới Cương Tử chụp tới, không gian co rút rồi trong nháy mắt nổ tung. Đới Đường bị đánh chết ngay lập tức, thân thể mềm oặt nằm ở trên mặt đất.
*****
- Mọi người dừng tay, Đới Đường đã chết, kẻ nào còn phản kháng nữa giết không tha.
Đới Cương Tử lăng không mà đứng ở trên bầu trời, trong tay xách lấy thi thể của Đới Đường.
Phanh Phanh.
Trên ngọn núi, đám người của Đới Đường nhìn nhau lập tức ngừng cuộc chiến và hạ binh khí xuống. Đới Đường đã chết, cho dù bọn họ chiếm được thế thượng phong, và cho dù liều mạng hơn nữa cũng là vô ích.
- Đới tông chủ, ở đây giao cho ngươi.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Lục Thiếu Du hiện lên vẻ vui mừng. Ánh mắt ý bảo Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, ngay lập tức ba người đi về phía sau hậu sơn.
Phanh Phanh.
Dưới sườn núi, thanh âm bạo liệt vang lên không dứt khiến cho toàn bộ ngọn núi rung động.
Trong hắc mang khắp bầu trời kia, không gian liên tục rung động, giống như tùy thời sẽ nổ tung vậy.
- Đông Vô Mệnh, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bên trong hắc vụ, âm thanh già nua rít gào. Đột nhiên toàn bộ hắc vụ bành trướng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến cho không gian vặn vẹo xuất hiện.
Đám khói độc màu đen đậm đặc lúc này đang dãn ra, tỏa ra mùi vị khó ngửi. Năng lượng ba động kịch liệt khiến cho tim người ta đập nhanh không ngớt, dường như người ở bên trong đang ngưng tụ một đạo công kích mạnh mẽ gì đó.
Cảm nhận được chuyện này, sắc mặt Đông Vô Mệnh trầm xuống. Hắn đương nhiên có thể biết được những thứ xảy ra trong khói độc của mình. Đới lão quỷ bên trong đã dùng toàn lực, khói độc của hắn không thể vây khốn Đới lão quỷ được bao lâu nữa.
Phanh Phanh.
Từ phía bên trong khói độc đột nhiên có một tiếng nổ tung vang lên, tức thì khói độc giống như sóng lớn bắn ra chung quanh. Không gian rung động kịch liệt. Năng lượng kinh khủng như một cơn lốc bắn ra bốn phía. Toàn bộ ngọn núi theo đó mà lắc lư, giống như có một cơn địa chấn vừa quét qua vậy.
Sưu.
Khói độc lan tỏa, theo đó có một đạo thân ảnh phóng lên cao. Quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang nóng rực. Vóc người cao gầy, tuổi tác chừng thất tuần. Nếp nhăn trên mặt khá nhiều. Sắc mặt người này lúc này cực kỳ xấu xí, hàn ý từ trong đôi mắt bắn ra khiến cho người đối diện với hắn phải cảm thấy lạnh lẽo cả người.
- Đới Hổ Huy. Đã lâu không gặp.
Nhìn thấy người này, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngẩng đầu nói.
- Đông Vô Mệnh, lão phu và ngươi không thù không oán, ngươi lại tới Quỷ Vũ Tông ta gây sự, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Lão giả này nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói, ánh mắt vô cùng tức giận.
- Là nhi tử của ngươi muốn ta tới đối phó với ngươi, chuyện này cũng không liên quan tới ngươi a. Chỉ có thể trách ngươi sinh ra một người con tốt mà thôi.
Linh lực quanh người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh run lên, áo choàng trên người bị chấn nát lộ ra ánh mắt âm trầm kia.
- Tốt. Hay cho một Đông Vô Mệnh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ánh mắt Đới lão quỷ tỏa ra sát ý lành lạnh, không gian quanh người lắc lư, lúc này có thể thấy được hắn đã vô cùng tức giận.
Ánh mắt Đông Vô Mệnh nhìn về phía trước, trong lòng thầm mắng Lục Thiếu Du. Một mình hắn căn bản rất khó đánh chết Đới lão quỷ này, nếu đối phương muốn chạy trốn, hắn căn bản là khó có thể ngăn lại được. Nữ cường giả theo lời Lục Thiếu Du cũng không có hiện thân, bốn phía trong tâm thần của hắn cũng không có cường giả nào ẩn dấu.
Chỉ là lúc này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lại cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi lão thấy con chuột nhỏ màu trắng trên vai Lục Thiếu Du lại đang lười biến ngồi trên một tảng đá gần đó.
- Đông Vô Mệnh, để ta nhìn xem độc công của ngươi đã tới mức nào rồi.
Ánh mắt Đới lão quỷ bắn ra hàn ý. Lúc này đối với Đông Vô Mệnh hắn đã hận thấu xương. Chỉ trong nháy mắt bàn tay khẽ động, một đạo hỏa mãng bỗng nhiên hiện ra. Cánh tay run lên đạo hỏa mãng này hóa thành một đạo quang mang màu đỏ nóng bỏng cắt ngang không gian bắn về phía Đông Vô Mệnh.
Đới lão quỷ động thủ, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không thấy nữ tử cường giả kia xuất hiện cho nên cũng chỉ có xuất thủ mà thôi. Ánh mắt bắn ra hàn ý, thủ ấn trong nháy mắt biến hóa. Trong sát na, một cỗ năng lượng vô hình trong bầu trời nhanh chóng hội tụ, toàn bộ không trung đột nhiên run rẩy.
Không trung lúc này đầy rẫy công kích linh hồn, một mảnh khói độc bao phủ quanh người Đông Vô Mệnh. Năng lượng ngập trời và mùi gai mũi kia khiến cho người ta vô cùng khó chịu xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt, thủ ấn trong tay Đông Vô Mệnh được kết. Một đạo hắc mang quỷ dị phân thành hai lao về phía Đới lão quỷ. Hắc mang trực tiếp xé rách không gian, một đạo năng cản hỏa quang của Đới lão quỷ, một đạo trực tiếp đánh về phía Đới lão quỷ.
Vẻ mặt âm lệ của Đới lão quỷ càng thêm âm u, không gian quanh thân run rẩy, trong tay lại xuất hiện một đạo hỏa quang. Khi hai đạo hỏa quang và hai đạo hắc quang hung hăng va chạm với nhau. Một cỗ năng lượng rung động nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh.
Sưu.
Một tiếng xé gió vang lên. Trong tay Đông Vô Mệnh lúc này có một đạo hắc mang giống như độc xà bắn về phía trước rồi đột nhiên hóa thành một đạo hắc tuyến tiếp tục tiến về phía Đới lão quỷ.
Khói độc quanh quẩn mang theo mùi gai mũi. Chỉ bằng cảm giác cũng không khó phát hiện ra bên trong khói độc mơ hồ có công kích bằng linh hồn lực.
Đới lão quỷ không dám có chút sơ ý nào, thực lực của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hắn biết. Người này tuyệt đối cực kỳ khó chơi. Thủ ấn trong tay trong nháy mắt biến hóa, chân khí thuộc tính hỏa nóng bỏng trong nháy mắt hội tụ rồi hóa thành một đạo hỏa tiễn bắn ra, cuối cùng hung hăng va chạm với đạo hắc mang bằng khói độc kia.
Sưu Sưu.
Hai đạo lực lượng va chạm với nhau, thanh âm trầm thấp vang lên. Thế nhưng lại không có tiếng năng lượng bạo tạc quá mức kịch liệt như trong dự đoán. Chỉ có một cỗ kình khí lặng lẽ khuếch tán ra chung quanh. Mà nơi kình khí khuếch tán qua, cả không gian lập tức rung động.
Kình khí tan dần, thân thể Đới lão quỷ bị đẩy lùi. Sắc mặt đại biến, hỏa diễm quanh thân chợt lóe lên rồi biến mất. Lúc này chỉ có bản thân hắn mới biết, đạo công kích của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, có lực lượng quỷ dị lặng lẽ ăn mòn tầng phòng ngự của hắn. Trong đầu hắn lúc này mơ hồ có công kích bằng linh hồn xuyên qua khiến cho trong đầu hắn ong lên, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Thân thể đứng vững lại, sắc mặt Đới lão quỷ vô cùng xấu xí. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh này so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối khó hơn nhiều. Ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi lại càng thêm lo lắng.
- Đới lão quỷ, có lẽ sự tình bên trên đã xong hết rồi.
Thanh âm ầm ầm mơ hồ truyền ra từ bên trên đã biến mất cho nên Đông Vô Mệnh đoán có lẽ bên trên đã giải quyết xong tất cả.
- Đông Vô Mệnh, Quỷ Vũ Tông ta và ngươi rốt cuộc là có thù hận gì, là ai muốn đối phó với Quỷ Vũ Tông ta?
Lúc này Đới lão quỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi nói.
- Là Quỷ Vũ Tông ngươi muốn đối phó với người khác mà thôi, thế nhưng lại chọc vào ngươi không dây được.
← Ch. 0516 | Ch. 0518 → |