← Ch.1810 | Ch.1812 → |
- Hai người các ngươi thì sao? Có đồng ý không?
Thu hồi ánh mắt, Gia Cát Tây Phong nhìn Lục Thiếu Du và Tử Yên. Tất cả mọi người vừa rồi đều đồng ý, ánh mắt của hắn đã chú ý tới chỉ có hai người này không gật đầu, dường như không muốn liên thủ với mọi người.
- Không có hứng thú. Ai muốn đi chịu chết thì cứ việc. Đến lúc đó bị người khác bán còn không biết.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói. Ý tứ trong lời nói vô cùng rõ ràng, trực tiếp cảnh cáo đám tán tu kia. Có thể quấy rầy chuyện của Lan Lăng sơn trang, Lục Thiếu Du không ngại tốn thêm một chút nước bọt.
Nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy, trong mắt không ít tán tu bắt đầu có ý rút lui.
- Tiểu tử, ngươi nói gì. Ngươi không muốn tham gì thì cút ngay. Nếu như bước vào nơi này một bước, giết không tha.
Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên. Một thanh niên dậm chân nhảy ra. Tuổi chừng ba mươi tuổi, gầy gò. Trên người mặc một bộ cẩm bào. Dáng người cao ngất, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Cũng coi như có phong độ.
Chỉ là khí tức trên người thanh niên này có chút âm lệ, khí tức quanh thân như có như không lan tràn ra. Cũng đã tới Linh Vương cửu trọng. Trong đám người trẻ tuổi cũng coi như có thực lực không kém.
- Gia Cát Tử Vân.
Thanh niên này đương nhiên Lục Thiếu Du không xa lạ gì. Gia Cát Tử Vân của Lan Lăng sơn trang, ban đầu ở trong tay Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du đã tha cho cái mạng nhỏ của hắn.
- Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ là có Lan Lăng sơn trang sau lưng sao? Nếu như Lan Lăng sơn trang ngươi không thích, có bản lĩnh thì cứ lên.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói xong, miệng phun ra một ngụm nước bọt. Đối với người Lan Lăng sơn trang, hiện tại Lục Thiếu Du cũng không cần phải khách khí. Nếu như đám người Lan Lăng sơn trang này dám trêu vào hắn thì cũng chỉ trách bọn họ không may.
- Tiểu tử, khẩu khí thật lớn.
Gia Cát Tử Vân nghẹn khuất đã lâu, nhìn thấy đối phương không có danh tiếng gì, thế nhưng lại dám tranh luận với mình, hắn lập tức giận dữ.
- Tiểu tử này quả thực là muốn chết.
Lại một âm thanh lạnh lẽo vang lên, dứt lời Công Tôn Xuân Thu nhảy ra.
Bước về phía trước mấy bước, Công Tôn Xuân Thu cũng đã sớm nhìn Lục Thiếu Du không vừa mắt. Nếu lúc trước không phải bởi vì có thúc thúc ngăn cản thì ở cửa vào hạp cốc hắn đã ra tay với tên thanh niên mặc áo xanh này rồi.
Nhìn Công Tôn Xuân Thu, Lục Thiếu Du khẽ thở dài. Công Tôn Xuân Thu này sợ rằng có người của Hóa Vũ tông ở đây cho nên mới không biết sợ. Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên hàn ý.
Ngay khi Lục Thiếu Du nhíu mày, Công Tôn Xuân Thu còn tưởng rằng Lục Thiếu Du sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Thiếu Du, mặt mũi tràn ngập vẻ âm lệ, nở nụ cười lạnh nói:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi cũng không quá tốt. Nếu không liên thủ với chúng ta thì chết đi vậy.
- Ngươi có thực lực này sao?
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn Công Tôn Xuân Thu nói. Ánh mắt đảo qua đám người Hóa Vũ tông, ngoại trừ Công Tôn Hóa Nhai ra còn có hai cường giả Tôn cấp khác. Tầm mười người có tu vi Vương cấp. Nếu như đối phó Lục Thiếu Du cũng không quá quan tâm.
- Tiểu tử, muốn chết.
Công Tôn Xuân Thu lạnh lùng quát một tiếng, dường như đã sớm muốn ra tay với thanh niên áo xanh trước mắt. Cường giả Hóa Vũ tông cũng không có ý tứ ngăn cản. Thanh niên áo xanh này vừa rồi đã khiến cho trong lòng không ít tán tu phân vân. Nếu như không để cho thanh niên áo xanh này nhận một chút giáo huấn, sợ rằng khó có thể chấn nhiếp tất cả mọi người liên thủ với nhau. Như vậy càng thêm khó đối phó với Thanh Lôi Huyền Đằng.
Tuy rằng người Hóa Vũ tông cũng nhìn ra thanh niên áo bào xanh thoạt nhìn có chút bất phàm. Thế nhưng để cho Công Tôn Xuân Thu tiến lên thử người này cũng không tệ, có nhiều cường giả ở bên cạnh xem xét cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Gia Cát Tử Vân đang muốn ra tay thì bị Gia Cát Tây Phong lặng lẽ ngăn cản.
Âm thanh lạnh lẽo vừa dứt, Công Tôn Xuân Thu đã sớm muốn đánh chết tiểu tử trước mắt, ngoài ra còn biểu hiện một chút. Nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt hắn lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng mang theo sát ý. Bước chân tiến lên, chân khí bàng bạc tuôn ra.
Sưu Sưu.
Chung quanh có không ít tán tu mặc kệ là tu vi cao hay thấp đều nhanh chóng tản ra, tránh cho bị liên lụy.
Lục Thiếu Du căn bản không thèm để ý, nhìn Công Tôn Xuân Thu, loại thực lực này muốn đối phó với hắn, Công Tôn Xuân Thu này quả thực có chút ngây thơ.
- Chết đi.
Trong nháy mắt, Công Tôn Xuân Thu mang theo sát ý ngập trời đi tới trước người Lục Thiếu Du. Hóa chưởng thành quyền, một đạo quyền ấn khiến cho không gian vặn vẹo, gần như đánh nát gợn sóng trong không gian mang theo nụ cười lạnh lẽo đánh về phía Lục Thiếu Du. Hung hăng đánh vào ngực Lục Thiếu Du.
Âm thanh trầm thấp, bạo liệt vang vọng. Cơ hồ tất cả mọi người nhìn vào, chỉ thấy thanh niên áo xanh kia không có ý tứ lùi lại, mặc cho một quyền của Công Tôn Xuân Thu đánh vào ngực. Tùy ý để cho lực lượng mạnh mẽ trút xuống. Cảnh này khiến cho vô số ánh mắt kinh hãi.
Phanh.
Công Tôn Xuân Thu đánh một quyền xuống, âm thanh trầm thấp, bạo liệt vang vọng. Ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, người này khong ngờ ngay cả một quyền của hắn cũng không trốn thoát, quả thực chính là muốn chết.
Mà trong khi Công Tôn Xuân Thủ nở nụ cười lạnh, sắc mặt hắn lập tức đen lại. Hắn cảm giác một quyền của mình giống như đánh vào một vật cứng rắn nhất trên đời. Lực lượng gần như phá nát không trung thế nhưng không có cách nào làm rung chuyển thân hình đối phương. Thậm chí ngay cả góc áo cũng không thể tác động vào một chút nào. Trên nắm tay lập tức vang lên tiếng răng rắc.
Răng rắc.
Trên nắm tay Công Tôn Xuân Thu vang lên tiếng răng rắc, hắn có cảm giác một cỗ lực lượng cực lớn xuyên qua nắm tay trực tiếp tràn vào trong cơ thể hắn. Những nơi lực lượng cực lớn đi qua, xương cốt trong cánh tay bị chấn thành mảnh vỡ, cơ hồ nứt vỡ từng khúc.
- A...
Xương cốt nứt vỡ từng khúc, đau đớn kịch liệt khiến cho Công Tôn Xuân Thu lập tức hét lớn một tiếng.
- Con sâu cái kiến, không biết tự lượng sức mình.
Trong sát na, ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, cánh tay nhanh như thiểm điện vươn ra. Lập tức nắm lấy vai Công Tôn Xuân Thu. Dưới lực lượng áp chế vô hình, chân khí trong cơ thể Công Tôn Xuân Thu cứng lại, không có cách nào nhúc nhích.
- Dừng tay.
Trong Hóa Vũ tông, Công Tôn Hóa Nhai hét lớn một tiếng.
Sưu.
Mà đồng thời đã có một cường giả Vũ Tôn thấy tình thế không ổn, thân ảnh lập tức lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.
Thân hình cường giả Vũ Tôn này giống như lưu quang mang theo kình phong khủng bố, một đạo chân khí nóng bỏng trong nháy mắt bắn về phía Lục Thiếu Du. Dưới đạo chân khí thất luyện này không gian trực tiếp bị đụng nát, xuất hiện khe nứt đen kịt.
- Hóa Vũ tông muốn nhiều người bắt nạt ít người sao?
Tử Yên lạnh nhạt nói một tiếng, thân ảnh xinh đẹp lóe lên. Một đạo linh lực tinh luyện mang theo linh hỏa nóng bỏng đột nhiên hội tụ, năng lượng đáng sợ khiến cho không gian bạo liệt từng khúc.
*****
Sưu...
Đạo linh lực thất luyện trong tay Tử Yên giống như một đạo lưu quang xé rách bầu trời hung hăng bắn về phía trước. Nhanh chóng va chạm với đạo chân khí thất luyện của cường giả Vũ Tôn của Hóa Vũ tông.
Oanh.
Hai đạo năng lượng dưới vô số ánh mắt va chạm vào nhau. Âm thanh kinh thiên đột nhiên vang vọng trong phiến không gian này. Cả hai đạo năng lượng giống như thiên thạch va chạm năng lượng khủng bố rung động giống như sóng to gió lớn bỗng nhiên khuếch tán ra chung quanh.
Dưới một kích, cường giả Vũ Tôn của Hóa Vũ tông trực tiếp bị đẩy lùi mấy bước, lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trở nên khó coi. Vừa mới ra tay hắn đã biết rõ tu vi của đối phương. Nữ nhìn qua mỹ mạo, xinh đẹp kia ngờ đã là Linh Tôn ngũ trọng.
Thân hình Tử Yên khẽ lay động, thân ảnh xinh đẹp không bị ảnh hưởng quá nhiều. Vũ Tôn tứ trọng mà thôi, còn không có cách nào làm gì được nàng. Nếu không phải thương thế trên người nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục thì một kích vừa rồi cũng đủ để làm cho đối phương bị thương.
- Thật mạnh.
Tử Yên ra tay mọi người mới biết rõ thực lực của hai người này. Một nam một nữ này tuyệt đối không phải dễ trêu. Khó trách không đặt Lan Lăng sơn trang vào trong mắt, thì ra là có thực lực tuyệt đối.
Lục Thiếu Du không để ý tới xung quanh, thực lực Tử Yên hiện tại trong đám người Hóa Vũ tông còn chưa có ai có thể làm gì được nàng. Miệng nở nụ cười lạnh, nhấc Công Tôn Xuân Thu đang bị cấm chế, không do dự trực tiếp tát một cái.
Phanh.
Một cái tát rơi xuống khuôn mặt Công Tôn Xuân Thu khiến cho miệng hắn phun ra máu tươi. Trên mặt xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Một cái tát này đã khiến cho Công Tôn Xuân Thu hoa mắt. Lúc này mới ý thức được mình gặp phải người nào. Vẻ âm lệ trong mắt đã hiện thành sự sợ hãi.
Giờ phút này Gia Cát Tử Vân nhìn thấy cảnh này không khỏi nghẹn họng, thầm than may mà người ra tay không phải là hắn. Ai có thể nghĩ tới thực lực của nam tử áo xanh lại khủng bố tới tình trạng như vậy.
- Dừng tay.
Công Tôn Hóa Nhai hét lớn, cháu trai rơi vào trong tay đối phương, thực lực của đối phương lại cường hãn như vậy, trường bào màu trắng tung bay, vết sẹo trên mặt thoáng run rẩy nói:
- Các hạ có thể thả tiểu chất được không? Việc này Hóa Vũ tông ta cũng không truy cứu nữa.
- Con kiến hôi, ngươi không nên trêu vào ta.
Lục Thiếu Du cười lạnh, nâng Công Tôn Xuân Thu, nhìn đám người Hóa Vũ tông nói:
- Mặt mũi của Hóa Vũ tông lớn thật, ngươi không truy cứu, thế nhưng ta phải truy cứu chuyện này.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn qua đám người Lam Linh, lập tức nói:
- Hắn đánh ta một quyền, vậy thì ta cũng phải đánh hắn một quyền mới công bằng.
Lục Thiếu Du dứt lời, ném Công Tôn Xuân Thu trong tay đi, một đạo quyền ấn trực tiếp trút vào bụng Công Tôn Xuân Thu, một cỗ quang mang lập tức trút xuống.
Phanh.
Dưới một quyền này đan điền của Công Tôn Xuân Thu lập tức vang lên âm thanh trầm đục.
Phốc Phốc.
Công Tôn Xuân Thu lập tức trợn mắt, phun ra máu tươi cùng với nội tạng bị nghiền nát. Thân hình đập xuống mặt đất trước người Công Tôn Hóa Nhai. Mặt đất thoáng run rẩy, máu tươi tràn ngập, trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc cùng với kinh hãi.
- Chết rồi.
Mọi người chung quanh hít sâu một hơi. Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, lúc này Công Tôn Xuân Thu đã bị phá hủy đan điền cùng với lục phủ ngũ tạng, không những thế, sợ rằng ngay cả hồn anh trong đầu cũng trực tiếp bị phá hủy.
- Hỗn trướng.
Một tiếng hét lớn vang lên, trước mặt bao nhiêu người Công Tôn Xuân Thu bị đánh chết. Hai cường giả Tôn cấp trong Hóa Vũ tông sao có thể nhịn được. Đây tuyệt đối là khiêu khích của Hóa Vũ tông, sắc mặt hai lão giả này âm trầm, trong đó có một người vừa vặn là người vừa bị Tử Yên đẩy lui. Hai người đạp mạnh mặt đất, thân hình hóa thành hai đạo tàn ảnh mơ hồ mang theo hai cỗ kình phong sắc bén nhanh như chớp xuyên qua không gian bắn về phía Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử, giết người Hóa Vũ tông ta, ngươi nhất định phải chết.
Hai cường giả Vũ Tôn lớn tiếng quát. Một Vũ Tôn ngũ trọng, một Vũ Tôn tứ trọng. Hai người đều đánh ra một chưởng về phía Lục Thiếu Du, dẫn động năng lượng thiên địa hội tụ. Không thể nghi ngờ ý định của hai người này là dùng một chiêu đánh chết Lục Thiếu Du. Công kích xé rách không gian, khiến cho cả không trung ầm ầm run rẩy. Cường giả Vũ Tôn ra tay, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều mang theo năng lượng thiên địa.
Phanh Phanh.
Hai cường giả Vũ Tôn đồng thời đánh ra một chưởng, trực tiếp bao phủ Lục Thiếu Du vào bên trong. Hung hăng nhằm vào trên người Lục Thiếu Du, ngay cả không gian chung quanh cũng bị đánh vỡ từng khúc. Trong ánh mắt của mọi người Lục Thiếu Du bị đánh nát, thế nhưng cũng không có máu tươi phun ra, chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
- Là tàn ảnh.
Hai cường giả Vũ Tôn lập tức biến sắc, hai người nhanh chóng đánh ra một kích, lực lượng không gian tập trung vào đối phương, thế nhưng không ngờ đối phương lại có thể biến mất như vậy.
Trong nháy mắt thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện sau lưng hai Vũ Tôn này, khóe miệng nở nụ cười tà. Trong nụ cười tà có sát ý nhàn nhạt.
- Không tốt.
Hai Vũ Tôn biến sắc, cảm nhận nam tử áo xanh kia xuất hiện sau lưng mình, không dám có chút chậm trễ nào trực tiếp lùi lại. Không dám dừng lại, tốc độ của nam tử áo xanh này khiến cho hai người bọn họ trực tiếp rung động.
- Còn muốn chạy, không cảm thấy đã chậm rồi hay sao?
Lục Thiếu Du dứt lời, bàn chân đạp mạnh hư không, tạo thành một chuỗi tàn ảnh trên không trung. Thân hình giống như một đạo lưu quang đuổi theo hai người không bỏ, tốc độ nhanh tới mức vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Lục Thiếu Du xuất hiện sau lưng hai người, từng đường vòng cung huyền ảo xuất hiện.
- Thời Không Lao Ngục.
Thủ ấn đánh xuống, trong hai tay Lục Thiếu Du có một đạo quang mang chói mắt bắn ra. Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy lan tràn, trực tiếp bao phủ trong không gian. Lực lượng thời gian tác dụng khiến cho gợn sóng trong không gian bị đồng hóa.
Trong sát na, Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy đem Vũ Tôn ngũ trọng cùng với Vũ Tôn tứ trọng bao phủ vào bên trong. Trực tiếp bao phủ không gian chừng nghìn mét, cả không trung gió nổi mây phun.
Trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy, năng lượng thuộc tính thủy trong sát na hội tụ. Linh hồn lực mênh mong cùng với lực lượng thời gian và lực lượng không gian dung hợp vào bên trong trong nháy mắt trút xuống không gina.
- Đây là vũ kỹ gì?
c Thiếu Du thi triển Thời Không Lao Ngục khiến cho không ít người kinh hãi, cực kỳ nghi hoặc. Thời Không Lao Ngục chính là thứ Lục Thiếu Du mới lĩnh ngộ ra trong Tổ Yêu lâm, bên ngoài cũng không thi triển mấy lần cho nên không ai có thể nhận ra thân phận của Lục Thiếu Du.
Vũ Tôn tứ trọng cùng với Vũ Tôn ngũ trọng của Hóa Vũ tông lập tức bị nhốt vào bên trong. Ở trong không gian quỷ dị này có nhiều loại năng lượng công kích khiến cho trong lòng hai người này hoảng hốt, trong lúc vô hình bị áp chế tuyệt đối.
Phanh.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy đột nhiên khiến năng lượng thuộc tính thủy đóng băng không gian, trực tiếp đem không gian chung quanh hai cường giả Vũ Tôn của Hóa Vũ tông đóng băng
*****
Ken két.
Khí tức lạnh lẽo ngập trời đóng băng không gian. Trong nháy mắt lan tràn tới trước mặt hai người, bên trong còn có một cỗ công kích linh hồn khiến cho hai người ngây dại.
Mặt khác bên trong còn có lực lượng thời gian, không gian. Dưới cỗ khí tức lạnh lẽo cùng với nhiều loại công kích quỷ dị khiến cho hai người không thể chống lại, càng không thể dãy giụa ra bên ngoài.
- Phá.
Trong khoảnh khắc hai người khôi phục lại chút lý trí, dường như đã toàn lực ra tay. Chân khí phô thiên cái địa từ trong người tuôn ra, dẫn động năng lượng thiên địa tuôn ra. Chung quanh thân hình trong khoảnh khắc có một mảng lớn băng bị nghiền nát, thân hình đánh ra vết nứt đen kịt trong không gian.
Chỉ là trong nháy mắt lại có một cỗ lực lượng hàn băng kéo tới trước người hai người, cả không gian lập tức bị băng bao phủ.
Cả không gian trong chốc lát giống như cứng lại, hai người bị bao phủ ở bên trong. Trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, thế nhưng lại không thể nhúc nhích.
- Trời tạo nghiệt thì còn có thể sống. Thế nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống. Đây là tự mình các ngươi muốn chết.
Tiếng quát của Lục Thiếu Du vừa dứt, năm ngón tay nắm chặt. Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy hung hăng run rẩy. Cả không gian to lớn dưới cỗ năng lượng đáng sợ va chạm bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Phanh.
Trong Thời Không Lao Ngục thuộc tính thủy to lớn, không gian quanh thân hai cường giả Vũ Tôn kia lập tức nổ tung. Âm thanh bạo liệt giống như tiếng sấm. Không gian lập tức bị chấn thành từng mảnh vỡ. Băng vụn ngập trời mang theo một cỗ năng lượng kinh khủng bỗng nhiên khuếch tán. Trên không trung. Năng lượng khủng bố rung động tạo ra hai cái khe đen kịt cực lớn trong không gian.
Ầm ầm.
Không gian chung quanh tựa như sụp đỏ. Khí tức lạnh lẽo khuếch tán bao phủ những ngọn núi chung qunah. Trực tiếp đánh nát những đỉnh núi này. Mặt đất rạn nứt, tro bụi, đá vụn bắn tứ tung. Cả không gian bao la trời rung đất chuyển, từng khe nứt giống như mạng nhện trên đỉnh núi lan tràn ra bốn phía. Kình khí khủng bố khuếch tán khiến cho tất cả cường giả trực tiếp lui lại, sắc mặt đại biến, ai còn dám ở lại.
Trên không trung, tất cả từ từ biến mất. Lục Thiếu Du lăng không mà đứng, thân ảnh lóe lên rồi đáp xuống bên người Tử Yên. Mà hai Vũ Tôn của Hóa Vũ tông vừa rồi đã hóa thành mảnh vỡ trong không gian song song kia. Hồn anh cũng không có cách nào chạy thoát.
- Chết. Hỏa Chân Tôn giả và Địa Chân Tôn giả của Hóa Vũ tông đã bị giết.
- Thanh niên này là ai? Không ngờ thực lực lại khủng bố như vậy.
Mọi người chung quanh kinh ngạc, nhìn Lục Thiếu Du mà gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Ai cũng thật không ngờ thực lực của thanh niên mặc áo xanh này lại mạnh nhưu vậy. Quan trọng hơn là Hóa Vũ tông cũng không được thanh niên này đặt vào trong mắt. Ba cường giả Hóa Vũ tông, trong đó có hai cường giả Tôn cấp trong nháy mắt bị miểu sát.
Đám người Lan Lăng sơn trang, Nhật Sát các, Vạn Thú Tông lúc này cũng rung động. Cơ mặt Gia Cát Tây Phong run rẩy, trong lòng thầm than may mà vừa rồi Lan Lăng sơn trang không đi lên. Thực lực của thanh niên mặc áo xanh này quá mạnh mẽ. Một Vũ Tôn ngũ trọng cùng với một Vũ Tôn tứ trọng trực tiếp bị miểu sát. Thực lực khủng bố không cần phải nói.
Tất cả người còn lại của Hóa Vũ tông còn đang rung động, rung động vì ba cường giả trong tông bị đánh chết. Lúc này cũng không có bất kỳ ai dám lên tiếng, trong ánh mắt chỉ có sợ hãi và kinh ngạc.
Tử Yên nhìn chung quanh, đôi mắt xinh đẹp có biến hóa, khẽ thở dài một tiếng. Lục Thiếu Du làm như vậy khiến cho nàng có một dự cảm không tốt. Sợ rằng sau khi chuyến đi tới Tử Vong Thâm Uyên này chấm dứt thì sự yên tĩnh ngắn ngủi trên đại lục cũng theo đó mà bị đánh vỡ. - Chúng ta đi thôi.
Lục Thiếu Du đi tới bên người Tử Yên, người còn lại của Lan Lăng sơn trang, không phải là Lục Thiếu Du không muốn động thủ. Mà hiện tại còn không phải lúc. Còn Công Tôn Hóa Nhai và mấy cường giả Vương cấp còn lại cho dù có động thủ cũng không có tác dụng quá lớn.
- Được.
Tử Yên khẽ gật đầu, thân ảnh hai người trước mắt bao nhiêu người nghênh ngang rời đi. Không có ai dám nói gì nữa. Ngay cả cái rắm cũng không dám đánh. Dưới thực lực như vậy, ai còn dám đi chịu chết nữa.
Gia Cát Tử Vân của Lan Lăng sơn trang đã sớm trốn vào trong đám người, ánh mắt kinh hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
- Hóa Vũ tông ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi.
Mãi đến khi hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên biến mất không thấy gì nữa, lúc này Công Tôn Hóa Nhai mới nhìn về phía Lục Thiếu Du biến mất mà hét lớn.
Đám người Hóa Vũ tông nhìn một mảnh bừa bộn phía trước, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi khó có thể phục hồi lại tinh thần. Trước kia chỉ cần nhắc tới cái tên Hóa Vũ tông thì không có một tán tu nào dám không nể mặt. Huống chi lúc này Hóa Vũ tông còn có cường giả đi theo tới Tử Vong Thâm Uyên. Thế nhưng bọn họ thật không ngờ, hôm nay đụng phải hai người này, hai người này không đặt Hóa Vũ tông bọn họ vào trong mắt.
Trong Vạn Thú Tông, ánh mắt mọi người biến đổi. Công Tôn Xuân Thu bị đánh chết, tuy rằng Công Tôn Xuân Thu này cùng với tông chủ Lam Linh của Vạn Thú Tông còn chưa thành hôn, thế nhưng trên danh nghĩa đã đính hôn.
Lúc này Công Tôn Xuân Thu đã chết, vốn cũng không có gì, thế nhưng ở bên trong lại liên quan tới không ít chuyện, đây chính là điều khiến cho ánh mắt của đám người Vạn Thú Tông biến hóa.
Lam Linh nhìn thân ảnh áo xanh rời đi, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, không biết vì sao trong lòng nàng có cảm giác người này rất là quen thuộc, có cảm giác giống như từng quen biết. Về phần Công Tôn Xuân Thu bị đánh chết, trong lúc mơ hồ trong lòng nàng còn thở dài một hơi. Không có bất kỳ sự đau lòng nào, trong lòng thậm chí còn có sự vui mừng không rõ.
Đám người Hóa Vũ tông đứng đó, ba người Hóa Vũ tông chỉ có một mình Công Tôn Xuân Thu là còn thi thể. Còn Hỏa Chân trưởng lão và Địa Chân trưởng lão ngay cả xương cốt cũng không còn.
- Ha ha. Chúng ta đi.
Mắt thấy kết cục của Hóa Vũ tông, Lạc Kiến hồng cười ha hả một tiếng. Trong lòng cực kỳ sảng khoái, mang theo đám người Nhật Sát các tiến vào trong sơn mạch phía trước.
- Chư vị, chúng ta cũng đi thôi. Có lẽ mọi người đều đi tìm kiếm Thanh Lôi Huyền Đằng, chúng ta cũng không thể bị bỏ lại ở phía sau.
Mắt nhìn phía trước, Gia Cát Tây Phong nói. Thanh Lôi Huyền Đằng quá mức quan trọng, tuyệt đối phải thu vào tỏng tay.
Công Tôn Hóa Nhai bất đắc dĩ thu hồi thi thể cháu mình. Thế nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nén sự tức giận trong lòng. Thực lực không bằng người, cho dù mang tên tuổi Hóa Vũ tông ra cũng không có tác dụng.
Đám người Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Vạn Thú Tông ở cùng một chỗ. Đám tán tu do dự một chỗ rồi cũng gia nhập. Thực lực của thanh niên áo xanh kia khủng bố như vậy, nếu như bọn họ không liên thủ, vậy thì càng không có một chút hy vọng nào.
- Lục chưởng môn, xem ra Đế Đạo minh đã chuẩn bị sẵn sàng. Đúng không?
Ngoài đỉnh núi, Tử Yên truyền âm nói với Lục Thiếu Du.
← Ch. 1810 | Ch. 1812 → |