Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1812

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1812: Từng bước nguy hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Lục Thiếu Du nghe nàng nói, Tử Yên nói tới chuyện này sợ rằng là nói tới chuyện hắn ra tay với Hóa Vũ tông, hắn nhíu mày, nói:

- Người không phạm ta, ta không phạm người. Người phạm ta, ta sẽ diệt. Cho dù xa cũng giết, cho dù nhiều cũng giết.

- Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả sao?

Tử Yên nói.

Lục Thiếu Du nhìn qua không gian phía trước, lại quay đầu nhìn Tử Yên rồi nói

- Tử Yên cô nương thân là Thánh Nữ Thiên Địa các, sợ rằng có một chút chuyện cũng biết rõ. Người không phạm ta, ta sẽ không phạm lại người.

Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du, không nói thêm gì, nở nụ cười dịu dàng, mắt nhìn phía trước nói:

- Lục chưởng môn, hiện tại chúng ta đi tìm Thanh lôi Huyền Đằng kia sao?

- Thanh Lôi Huyền Đằng kia ta còn chưa từng gặp qua cho nên cũng không biết nó ở nơi nào.

Tâm thần Lục Thiếu Du tràn ra dò xét chung quanh, hắn cũng không biết Thanh Lôi Huyền Đằng này ở chỗ nào.

- Không cần tìm, sợ rằng Thanh Lôi Huyền Đằng này sẽ tự tìm tới chúng ta.

Tử Yên nói:

- Nếu như người của Lan Lăng sơn trang nói không sai thì Thanh Lôi Huyền Đằng kia đã có linh trí, không chờ chúng ta đi tìm nó. Một khi chúng ta tới địa bàn của nó nó sẽ tìm tới chúng ta.

- Ta cũng muốn nhìn xem Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí rốt cuộc sẽ có bộ dáng như thế nào.

Lục Thiếu Du có chút hiếu kỳ mỉm cười nói.

- Tốt nhất ngươi không nên xem thường Thanh Lôi Huyền Đằng kia, nếu ta suy đoán không sai. Người của Lan Lăng sơn trang căn bản không gặp phải đối thủ của Thanh Lôi Huyền Đằng. Nếu không bằng vào một chút thực lực của Lan Lăng sơn trang trong này, sợ rằng ngay cả một người cũng không thể rời đi được.

Tử Yên nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Lục Thiếu Du, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Theo ta được biết, sau khi Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí, không chỉ có thực lực khủng bố mà còn vô cùng khó đối phó.

- Trước tiên cứ xem xét một phen cũng tốt.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói, loại bảo vật như Thanh Lôi Huyền Đằng đã khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng hứng thú.

Sưu Sưu.

Thân ảnh hai người lướt đi, lập tức biến mất tại chỗ. Một lát sau, trong không gian phía trước xuất hiện một ngọn núi khổng lồ bị sương mù bao phủ, từ xa nhìn lại giống như được một tấm lụa trắng phủ lên.

Giờ phút này bên ngoài vùng núi, bên trên những dãy núi bao la có vô số dây dài màu xanh từ phía trên đỉnh núi rũ xuống giống như là một thác nước đang trút xuống vậy.

Sưu.

Chỉ trong nháy mắt, những dây dài màu xanh này dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Sưu.

Thân ảnh hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên đáp xuống chân núi, ánh mắt nhìn về phía sơn mạch được sương mù màu trắng bao phủ, hai hàng lông mày nhíu lại.

- Khí tức nơi này có chút kỳ quái, chẳng lẽ Thanh Lôi Huyền Đằng ở nơi này sao?

Tử Yên nói.

- Cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn mây mù quanh quẩn trong sơn mạch. Khí tức nơi này rõ ràng không giống với những nơi khác, hai người cẩn thận, từng li từng tí tiến vào bên trong.

Sưu Sưu. Ngay khi thân hình hai người Lục Thiếu Du, Tử Yên tiến vào trong sơn mạch, từng tiếng xé gió vang lên, chính là đám người Nhật Sát các.

Sau đó lập tức có trên trăm đạo thân ảnh đi tới, cũng đáp xuống vùng sơn mạch này. Chính là đám người Lan Lăng sơn trang, Vạn Thú Tông, Hóa Vũ tông cùng với không ít tán tu.

- Chư vị, chính là nơi này. Thanh Lôi Huyền Đằng ở trong sơn mạch này. Tất cả mọi người nên coi chừng một chút. Phân tán tìm kiếm, một khi phát hiện tung tích thì người bên cạnh lập tức tương trợ.

Gia Cát Tây Phong nói.

Cả đám gật đầu, chăm chú đề phòng chung quanh, mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an cùng với chờ mong từng bước đi vào trong sơn mạch tràn ngập sương mù màu trắng.

Trong sương trắng bao phủ, đám người Lan Lăng sơn trang biến mất trong sương mù. Cả đám đều bố trí thủ đoạn phòng ngự, hộ thân cương khí cùng với linh khí phòng ngự đều được bố trí bên ngoài thân hình.

- Phụ thân, hai người kia vừa mới đi vào đây.

Trong đám người, mắt thấy hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên đi vào trong sơn mạch, Gia Cát Tử Vân nói.

- Đi vào thì làm sao? Thanh Lôi Huyền Đằng không phải dễ đoạt được như vậy. Người bình thường căn bản không biết được phương pháp thu thập Thanh Lôi Huyền Đằng, cho dù đi vào cũng là chịu chết.

Gia Cát Tây Phong thấp giọng nói.

- Cho nên phụ thân mới kéo theo đám người kia đi vào trong này sao?

Gia Cát Tử Vân nhìn không ít tán tu chung quanh rồi nói.

Gia Cát Tây Phong xếp quạt lại, nói:

- Loại bảo vật như Thanh Lôi Huyền Đằng vô cùng khó gặp, huống chi lại là Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí. Sợ rằng cho dù dùng một kiện thần khí đổi Thanh Lôi Huyền Đằng cũng là việc khó. Cho nên chúng ta cần phải làm phân tán sự chú ý của Thanh Lôi Huyền Đằng kia. Chỉ tiếc Liễm Linh thúc công cùng với Lộc Linh lão tổ của con không có ở đây, bằng không thứ này chúng ta sẽ nắm chắc, làm sao có thể để cho người khác biết được cơ chứ.

- Phụ thân, vậy thì hiện tại chúng ta phải làm sao? Thực lực của Thanh Lôi Huyền Đằng kia quá mức kinh khủng. Có nắm chắc hay không?

Gia Cát Tử Vân nói, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng. Thân là Linh giả, Thanh Lôi Huyền Đằng này đối với hắn mà nói chính là hấp dẫn trí mạng. Nếu như hắn có được Thanh Lôi Huyền Đằng kia, thực lực sẽ tăng vọt không ít.

- Chúng ta đi tìm hang ổ của Thanh Lôi Huyền Đằng trước. Chỉ cần tìm được hang ô của nó mới có thể thu được Thanh Lôi Huyền Đằng. Bằng không chỉ có chịu chết. Có lẽ sơn mạch này đều nằm trong phạm vi của Thanh Lôi Huyền Đằng, nhiều người xông tới như vậy cũng sẽ khiến cho Thanh Lôi Huyền Đằng phân tâm. Khi đó chúng ta mới có cơ hội.

Gia Cát Tây Phong trầm giọng nói.

- Vậy thì cứ để cho đám người kia tự sinh tự diệt đi.

Gia Cát Tử Vân nở nụ cười lạnh lẽo.

Hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên tiến vào trong sơn mạch màu trắng. Tiến vào trong sơn mạch này Lục Thiếu Du lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp chấn động nhân tâm ngập tràn ở bên trong này.

- Uy áp thật mạnh.

Cảm nhận cỗ uy áp này khuôn mặt Lục Thiếu Du không khỏi ngưng trọng. Uy áp này dường như trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn, thế nhưng trước mắt mà nói cũng không làm ảnh hưởng quá lớn tới hắn.

Lục Thiếu Du không chịu ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng Tử Yên lại chịu không ít ảnh hưởng, chỉ là cũng không có chuyện gì lớn. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước nói:

- Chẳng lẽ đây là uy áp của Thanh Lôi Huyền Đằng sao? Uy áp cực kỳ đáng sợ.

Tử Yên có thể cảm nhận rõ ràng được có một cỗ uy áp khiến cho tim nàng đập nhanh, cỗ uy áp này tác dụng vào linh hồn của nàng.

- Coi chừng một chút.

Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhìn về bốn phía.

- Không tốt.

Tử Yên bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong mắt kinh hãi.

- Sao vậy?

Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi, tâm thần dò xét, vô cùng cảnh giác. Thế nhưng khi triển khai tâm thần dò xét sắc mặt Lục Thiếu Du lập tức đại biến. Tâm thần của hắn ở trong không gian này đã bị ảnh hưởng cực lớn. Giống như ở bên trong sơn mạch tràn ngập sương trắng này có sự ảnh hưởng cực lớn đối với linh hồn lực.

*****

- Linh hồn lực của chúng ta bị ảnh hưởng cực lớn.

Tử Yên nheo mắt, nói:

- Nếu như ta đoán không sia, hẳn chúng ta đã bị Thanh Lôi Huyền Đằng làm ảnh hưởng. Bản thân Thanh Lôi Huyền Đằng này có lực khắc chế cực lớn với linh hồn lực. Hiện tại chúng ta lại đang ở trong khu vực của Thanh Lôi Huyền Đằng cho nên mới bị nó làm ảnh hưởng.

- Dường như ảnh hưởng đối với ta không lớn, có thể coi như không đáng kể.

Lục Thiếu Du cảm giác tình huống trong đầu mình. Tuy rằng linh hồn lực của hắn tiết ra ngoài có chút ảnh hưởng, thế nhưng trong đầu, linh hồn lực của hắn hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào.

- Hít.

Nhìn không trung tràn ngập sương mù, trên mặt đất không có sương mù, thân ảnh Lục Thiếu Du đáp xuống mặt đất, nói với Tử Yên:

- Chúng ta đáp xuống đất thôi. Nếu như phi hành trong sương trắng này sẽ mất phương hướng. Nói không chừng còn gặp phải nguy hiểm. Cũng không thể tìm kiếm được Thanh Lôi Huyền Đằng kia.

- Được.

Tử Yên khẽ mỉm cười, đáp xuống đất nói:

- Thanh Lôi Huyền Đằng này cực kỳ quỷ dị. Tất cả phải cẩn thận, nói không chừng nó lại đột nhiên xuất hiện công kích chúng ta.

- Cứ đến, ta cũng không ngại.

Lục Thiếu Du không dám khinh thường, thế nhưng trong lòng cũng chờ mong, muốn xem Thanh Lôi Huyền Đằng có linh trí sẽ mạnh như thế nào. Nếu như càng mạnh thì chỗ tốt hắn đạt được càng nhiều.

Tử Yên cười nhạt, hai người Lục Thiếu Du, Tử Yên lập tức đi về phía trước tìm kiếm. Thế nhưng tốc độ cũng không dám quá nhanh. Một đằng cẩn thận tìm kiếm Thanh Lôi Huyền Đằng, mặt khác lại sợ Thanh Lôi Huyền Đằng đột nhiên đánh lén. Chỉ là trên người hai người đi cũng không có xuất hiện nguy hiểm gì.

Trên không, khắp nơi đều là sương mù che đậy. Dùng thị lực của hai người Lục Thiếu Du, Tử Yên lúc này tăng thêm rừng cây mọc san sát cũng bị ảnh hưởng rất lớn, không nhìn được quá xa. Lại uy áp ở trong không gian này khiến cho linh hồn dò xét của hai người chịu ảnh hưởng cực lớn.

Khắp nơi trong sơn mạch đều là đại thụ che trời. Lớn nhất chỉ sợ có hơn mười người cũng khó có thể ôm hết. Trên một cây đại thụ có một đạo lưu quang như ẩn như hiện ẩn nấp dưới một cái lá cây màu xanh. Chậm rãi bò giống như một con rắn nhỏ đang nhúc nhích, đột nhiên biến mất không thấy.

- Ồ?

Lục Thiếu Du đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quét về phía sau. Sắc mặt vô cùng nghi hoặc.

- Sao vậy?

Tử Yên nói, nàng quay đầu lại, thế nhưng ở phía sau nàng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ một dấu vết nào.

- Hình như có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.

Lục Thiếu Du nghi hoặc, tâm thần tràn ra, thế nhưng cũng không có phát hiện ra thứ gì. Lục Thiếu Du cẩn thận nhìn chung quanh một chút. Bốn phía đều là đại thụ che trời, còn có mây mù nhàn nhạt màu trắng. Tâm thần dò xét cũng không phát hiện ra điều gì.

- Ta cũng không phát hiện ra thứ gì.

Tử Yên nói.

- Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục tìm kiếm.

Lục Thiếu Du cắn răng nói, hai người tiếp tục tiến lên.

Hai người vừa mới rời đi, quang mang màu xanh như ẩn như hiện lần nữa hiện lên. Vô cùng quỷ dị bò từ đại thụ xuống mặt đất. Lặng lẽ theo đuôi hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên.

Dùng tu vi của hai người Lục Thiếu Du và Tử Yên lúc này cũng không nhận ra đạo lưu quang này ẩn nấp là bởi vì bên trong không gian này có sự áp chế với linh hồn lực cho nên cũng không phát hiện ra đạo lưu quang màu xanh này theo đuôi.

- Càng đi vào bên trong uy áp càng lớn.

Một lát sau, thân ảnh xinh đẹp của Tử Yên đứng trên một dốc núi.

- Có lẽ chúng ta sắp tới gần Thanh Lôi Huyền Đằng kia rồi.

Lục Thiếu Du nói.

- Ta có một ít dự cảm không tốt. Dọc đường đi này quá yên tĩnh.

Tử Yên nói.

- Coi chừng.

Bỗng nhiên Lục Thiếu Du hét lớn một tiếng, thân ảnh nhanh như thiểm điện đánh về phía Tử Yên.

Trong sát na, trên mặt đất có một đạo lưu quang màu xanh giống như thiển điện nhanh chóng phóng về phía Tử Yên.

Phanh.

Lưu quang màu xanh đột nhiên xuất hiện này giống như một đạo sấm xét trực tiếp bổ vào nơi Tử Yên vừa mới đặt chân. Tử Yên bị Lục Thiếu Du kéo đi. Đạo lưu quang màu xanh này hung hăng đánh vào một gốc cây đại thụ che trời gần đó. Đại thụ che trời kia lập tức bị đạo lưu quang kia xuyên thủng, hiện ra một lỗ nhỏ bằng nắm tay. Cả cây đại thụ rạn nứt.

Sưu.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, lưu quang màu xanh trực tiếp biến mất. Ánh mắt Lục Thiếu Du nhanh chóng biến đối, hắn chỉ nhìn thấy mơ hồ đây là một cái dây mây màu xanh to bằng cánh tay trẻ con. Tựa như điện mang, lóe lên rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

- Hẳn là Thanh Lôi Huyền Đằng.

Tử Yên giật mình, nàng không ngờ Thanh Lôi Huyền Đằng này lại có thể vô thanh vô tức tiếp cận gần nàng. Thiếu chút nữa nàng đã gặp phiền toái lớn. Tuy rằng bản thân biến Thanh Lôi Huyền Đằng này sẽ vô cùng quỷ dị, thế nhưng nàng cũng không ngờ nó lại quỷ dị tới mức này.

- Thanh Lôi Huyền Đằng thật quỷ dị.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, Thanh Lôi Huyền Đằng này quả nhiên có chút quỷ dị, hắn mỉm cười nói:

- Thế nhưng cũng tốt, xem ra phương hướng chúng ta đi là đúng. Ít nhất đây cũng nằm trong phạm vi của Thanh Lôi Huyền Đằng.

Trong một sơn mạch màu trắng có mấy đạo thân ảnh cẩn thận đặt chân xuống đất. Mắt nhìn bốn phía, thế nhưng đám người này cũng không chú ý trên mấy cây đại thụ che trời sau lưng bọn họ có không ít đạo lưu quang màu xanh đang có quang mang lập lòe.

Mấy người dừng lại một chút rồi định thả người nhảy đi.

Sưu Sưu.... .

Lúc này trên những cây đại thụ che trời kia có mấy đạo lưu quang màu xanh như thiểm điện bắn xuống. Trong lúc vô thanh vô tức, mấy đạo lưu qunag màu xanh này trực tiếp xuyên thủng không gian, xuyên qua lồng ngực và bụng mấy người này.

Sưu Sưu.

Trong nháy mắt mấy người này mới phát hiện ra thân hình mình bị xuyên thủng. Trong mắt hiện lên sự kinh hãi, trực tiếp bị giết chết, thân hình đổ xuống đất.

Sưu Sưu...

Mấy đạo lưu quang màu xanh thu liễm, lộ ra mấy dây mây lớn bằng cánh tay trẻ con. Mấy dây mây này trong nháy mắt lập tức biến mất.

Tại một nơi khác trong sơn mạch rộng lớn có một đạo thân ảnh xinh đẹp màu tím xuất hiện. Chung quanh nàng là sương trắng quanh quẩn, có một cỗ uy áp cực lớn lan tràn.

- Uy áp thật mạnh, đây là nơi nào?Bộ váy dài màu tím trên người nữ tử này nhẹ nhàng tung bay, dung nhan tuyệt mỹ, người này chính là Lục Tâm Đồng.

Sau khi Lục Tâm Đồng rời khỏi Cửu Chuyển Mê Lâm Trận lập tức tìm ca ca khắp nơi, thế nhưng cũng không có tìm thấy.

- Nơi này có chút bất phàm, tiến vào trong trước rồi nói sau.

Đôi mắt xinh đẹp lóe lên, thân ảnh của Lục Tâm Đồng không chút do dự phóng vào trong sơn mạch.

- Phía trước dường như có người.

Trong một rừng cây, Lục Thiếu Du cùng với Tử Yên thận trọng tiến lên. Trong mắt Tử Yên xuất hiện không ít người.

- Là người Nhật Sát các.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, không ngờ đi lâu như vậy hai người bọn họ lại gặp người của Nhật Sát các. Rõ ràng hai người bọn hắn còn đi vào trong sớm hơn người của Nhật Sát các. Chẳng lẽ người Nhật Sát các đi đường gần hơn sao?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-3468)