← Ch.3076 | Ch.3078 → |
- Ài...
Lục Linh khẽ lắc đầu than nhẹ, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười khổ, chuyện này đối với hắn mà nói, hắn không có cảm giác ngạc nhiên một chút nào.
Xoẹt.
Dưới đài, chấn động khủng bố trên hồ nước lúc này mới dẹp loạn được một chút, lần nữa xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Trên mặt nước, cả sóng nước trong hồ nước đều tràn ngập điện mang màu tím, lực trùng kích thị giác mạnh mẽ vô cùng, cực kỳ đáng chú ý.
Oanh.
Thân hình khổng lồ của Lôi Tiểu Thiên từ trong hồ nước lao ra, mang theo sóng nước cuồn cuộn ngập trời bắn tứ tung, ở trong hồ nước bao la không ngừng có gợn sóng lan tràn ra bốn phía.
Thân hình khổng lồ lần nữa lơ lửng đạp không đứng lơ lửng, trên người có điện mang lập lòe, trên lồng ngực hắn rõ ràng có vết quyền lõm vào bên trong, đang dần dần khôi phục trong điện mang.
- Lôi Tiểu Thiên lại lên rồi.
- Lực phòng ngự của Lôi Tiểu Thiên rất mạnh, sợ rằng người này vốn định để cho Lục Thiếu Du mắc lừa, thế nhưng không ngờ lại để Lục Thiếu Du lừa ngược lại.
- Lục Thiếu Du quá mạnh mẽ.
Bốn phía Chiến đài, nhìn thân hình khổng lồ của Lôi Tiểu Thiên, vô số âm thanh mang theo sự khiếp sợ từ trong miệng chúng nhân truyền ra.
Đôi mắt khổng lồ trên thân hình của Lôi Tiểu Thiên lần nữa nhìn về phía thân hình cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ rung động.
Đến lúc này Lôi Tiểu Thiên mới ý thức được, mình đã rơi vào tròng của đối phương.
Lục Thiếu Du này đâu có phải là không đành lòng ra tay, vừa rồi rõ ràng ra tay vô cùng lưu loát, liên tục, không ngờ lại giả heo ăn thịt hổ.
Lực công kích từ một quyền kia của Lục Thiếu Du mạnh mẽ ra sao, Lôi Tiểu Thiên là người hiểu rõ nhất, nếu không phải hắn có Bất Diệt Kim Cương tượng, sợ rằng kết cục sẽ không như hiện tại.
Thân hình cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du đứng thẳng trên không trung, nhìn Lôi Tiểu Thiên, trong lúc vô hình lộ ra khí tức vương giả, hắn vẫn yếu ớt nói:
- Xin lỗi Tiểu Thiên huynh đệ, ta không có nghe ngươi mà dùng toàn lực, ta chỉ dùng đúng ba phần khí lực, thật sự có lỗi. Ta thực sự sợ huynh đệ bị thương, là ta xem thường lực phòng ngự của huynh đệ. Quyền thứ hai của ta nhất định sẽ dùng toàn lực.
- Cái gì? Mới dùng ba phần khí lực đã chà đạp Lôi Tiểu Thiên, thật hay giả đây?
- Không thể nào? Lục Thiếu Du này cường hãn tới tình trạng như vậy sao?
Lục Thiếu Du dứt lời, lập tức khiến cho đám người vây xem bên ngoài khiếp sợ.
- Ngươi... Ta...
Chỉ có Lôi Tiểu Thiên nhìn thân hình cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du, khóc không ra nước mắt.
Mặc kệ vừa rồi Lục Thiếu Du có thực sự dùng ba phần khí lực hay không. Lôi Tiểu Thiên cũng hiểu rõ, nếu như hắn chịu thêm một quyền nữa mà nói, hậu quả không cần phải nói, mà không chỉ như vậy, vẫn còn một quyền thứ ba a.
Liên tiếp ăn ba quyền như vậy, Lôi Tiểu Thiên tự biết kết cục mình sẽ như thế nào, coi như hắn có Bất Diệt Kim Cương tượng, sau ba quyền kia, không nói trước đó hắn còn sống hay đã chết, sợ rằng khi đó cũng không còn khí lực đối phó với Lục Thiếu Du nữa.
Huống chi Lôi Tiểu Thiên có thể cảm giác được, vừa rồi Lục Thiếu Du còn chưa dùng toàn lực, nếu như thực sự dùng toàn lực, hắn nhất định sẽ còn thảm hơn.
Lúc này Lôi Tiểu Thiên vô cùng hối hận, hối hận vô cùng sâu, thế nhưng phương thức này lại do hắn tự mình nói ra, cái gọi là đâm lao phải theo lao, cái gọi là khóc không ra nước mắt, Lôi Tiểu Thiên đã tự mình cảm nhận được.
- Lôi hỗn đản, ngươi còn muốn động thủ sao? Cũng được sao, tốt hơn hết là nhanh chóng đi uống rượu đi thôi, cần gì phải tự mình làm khổ mình như vậy.
Đường Dần nhìn qua Lôi Tiểu Thiên nói, hắn không khó nhận ra được Lôi Tiểu Thiên vốn định chiếm tiện nghi, kết quả trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, lần này bị lừa như vậy, nếu như tiếp tục chống lại hai quyền, sợ rằng kết cục của Lôi Tiểu Thiên không mấy tốt đẹp.
Nghe Đường Dần nói vậy, thân hình cự hổ khổng lồ của Lục Thiếu Du từ từ thu liễm, trường bào màu xanh tung bay, nhìn Lôi Tiểu Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, bằng không hai quyền sau này chúng ta lại tính tiếp, chúng ta đi uống rượu trước vậy.
- Ài.
Đôi mắt vĩ đại của Lôi Tiểu Thiên tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, thân hình khổng lồ lúc này cũng thu lại, ánh mắt nhìn qua Lục Thiếu Du, ánh mắt tràn ngập vẻ ai oán, cùng với chua xót và bất đắc dĩ, hắn cắn răng nói với Lục Thiếu Du một câu:
- Coi như ngươi giỏi, xem như ta đã nhìn ra ngươi cố ý dẫn ta mắc câu. Ta xem như biết ngươi, ngươi thắng rồi, hai quyền còn lại ta không chơi nữa. - Ha ha...
Lục Thiếu Du cười ha hả, nhìn Lôi Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, ta cũng không có cố ý dẫn huynh đệ mắc câu a, ta đều nghe lời huynh đệ ngươi nha.
- Ngươi... Ta..
Lôi Tiểu Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn qua Lục Thiếu Du, nghẹn họng không nói nên lời.
- Thế nào? Tự khiêng đá đập vào chân mình vui không?
Đường Đần đi tới bên người Lôi Tiểu Thiên, mỉm cười, vỗ bả vai Lôi Tiểu Thiên rồi nói:
- Đừng nghẹn khuất, dù sao chúng ta đều thua bởi hắn, thua trong tay người Chân lý Niết Bàn, thua cũng không mất mặt.
Lôi Tiểu Thiên nhìn Đường Dần nói:
- Đường bàn tử, ta thua, tại sao ngươi lại cao hứng như vậy?
- Dù sao ta chắc chắc ta sẽ không thương tâm vì ngươi a. Nếu như ngươi thắng, như vậy chẳng khác nào là ngươi mạnh hơn ta nhiều sao? Cho nên bây giờ ngươi thua ta cực kỳ cao hứng.
Đường Dần nói với Lôi Tiểu Thiên.
Lôi Tiểu Thiên mở miệng cười nói với Đường Dần:
- Có ý gì? Ta vốn đã mạnh hơn ngươi, hiện tại ta ở vị trí thứ năm trên Thiên bảng, Đường bàn tử ngươi thứ sáu, ta mạnh hơn ngươi, đây chính là chuyện rành rành không thể thay đổi.
Nghe vậy Đường Dần lập tức hung hăng nhìn qua Lôi Tiểu Thiên, trợn mắt, lại đột nhiên quỷ dị cười cười nói:
- Lôi hỗn đản, ngươi biết lần trước vì sao ngươi cầu hôn Tiểu Tiểu, vì sao mà Tiểu Tiểu lại nói muốn cân nhắc một chút sao?
- Vì cái gì?
Lôi Tiểu Thiên lập tức trợn mắt hỏi Đường Dần.
Đường Dần cười cười, nhìn Lôi Tiểu Thiên, đắc ý vô cùng nói:
- Bởi vì ta nói với Tiểu Tiểu ngươi không đáng tin cậy, bảo nó suy nghĩ thêm một chút.
- Đường bàn tử, ngươi có ý gì? Ta lúc nào không đáng tin cậy chứ?
- Bởi vì anh vợ ngươi cảm thấy khó chịu với ngươi, rất không thoải mái, cho nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ngươi sẽ không lấy được vợ đâu.
Đường Dần nói xong, không ở gần Lôi Tiểu Thiên mà phá không đi tới bên người Lục Thiếu Du nói:
- Thế nào, đi uống rượu chứ?
Lục Thiếu Du cười cười, lập tức nhìn đám người Giang Đảo Lưu cách đó không xa, hỏi:
- Giang Đảo Lưu, trên người ngươi còn có rượu không?
- Có, phần lớn thời gian đều có.
Nghe vậy Giang Đảo Lưu lập tức lớn tiếng trả lời.
Lúc này Lục Thiếu Du mới nói với Đường Dần:
- Đi chỗ ta, có hảo tửu.
- Đương nhiên, rượu của Song Tinh thế giới nổi tiếng nhất a.
Đường Dần cười cười, lập tức nói với đám thanh niên nam nữ trong Đường gia:
- Các ngươi cũng đi cùng chứ? Nhiều người mới náo nhiệt một chút.
*****
- Ca ca, muội cũng muốn đi.
Đường Tiểu Tiểu lập tức nói với Đường Dần.
- Được rồi, lần này ta sẽ cho muội uống một chút rượu.
Đường Dần gật đầu nói.
- Thật sao?
Đường Tiểu Tiểu dường như còn có chút không tin, lập tức cao hứng đến bên người Đường Dần, kéo cánh tay của Đường Dần, thân mật nói:
- Đa tạ ca ca.
Đường Dần mỉm cười, nhìn Lôi Tiểu Thiên đang phiền muộn phía xa xa, dường như đang nói đắc tội với anh vợ, cả đời không thể lấy được vợ.
- Chư vị, ta có thể đi không?
Trong đội ngũ của Băng gia, đôi mắt xinh đẹp của Băng Nhu khẽ đổi, nhìn qua đám người Đường Dần, Lục Thiếu Du, bờ môi son khẽ mở, âm thanh vang vọng.
- Ngươi cũng đi sao?
Nghe vậy Đường Dần và Lôi Tiểu Thiên đều có chút kỳ quái, không ngờ Băng Nhu bình thường lạnh lùng không ngờ lại chủ động muốn đi. Nếu là trước kia, trừ Tiểu Tiểu và mấy người khác ra, nàng bình thường sẽ không cho bất kỳ ai mặt mũi.
- Đúng vậy.
Khóe miệng Băng Nhu nở nụ cười như có như không, nụ cười vui vẻ giống như đóa hoa kiều diễm trên gò má, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ vui vẻ, khiến cho nam tử chung quanh Chiến đài nhìn qua có chút ngây ngốc, nàng khẽ nói:
- Nếu như thuận tiện thì ta sẽ đi.
- Ha ha.
Lục Thiếu Du cười cười, nhìn Băng Nhu nói:
- Đương nhiên là thuận tiện, cầu còn không được.
- Đúng vậy, cầu còn không được.
Đường Dần cũng lập tức nói.
Băng Nhu gật đầu, lập tức quay người nói với đám người Băng gia sau lưng nói:
- Các ngươi cũng đi chứ?
- Vâng, Băng Nhu tỷ.
Vô số nam nữ thanh niên trong đội ngũ Băng gia lập tức cao hứng đáp.
- Lục huynh đệ, nơi của huynh đệ có đủ không? Tăng thêm người Lôi gia chúng ta sẽ không chật chứ?
Trường bào trên người Lôi Tiểu Thiên tung bay, lập tức đến bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
- Đủ.
Lục Thiếu Du cười nói.
- Vậy là tốt rồi, đi uống rượu.
Lôi Tiểu Thiên nói xong, lập tức đi tới trước mặt Đường Tiểu Tiểu, nói:
- Tiểu Tiểu, không phải nàng vì lời nói của Đường bàn tử mà không chịu đồng ý đó chứ? Ta nói với nàng một câu, lời của Đường bàn tử này không thể tin a.
Lôi Tiểu Thiên còn chưa nói xong, Đương Tiểu Tiểu đã quay đầu sang chỗ khác, thân ảnh xinh đẹp phá không đi tới bên người Băng Nhu, nói:
- Băng Nhu tỷ, chúng ta đi trước thôi, muội biết rõ bọn họ ở nơi nào.
- Được.
Băng Nhu khẽ gật đầu, nhị nữ lập tức dẫn đầu rời đi.
- Tiểu Tiểu... Ta còn chưa nói xong a.
Lôi Tiểu Thiên còn chưa nói xong, thân hình xinh đẹp của Đường Tiểu Tiểu đã biến mất trên không trung.
- Đáng đời nhà ngươi. Đường Dần thấy vậy đành liếc mắt nhìn Lôi Tiểu Thiên.
Sưu Sưu.
Một lát sau, từng đạo thân ảnh mang theo tiếng xé gió vang vọng, lập tức biến mất trên không trung Chiến đài.
- Lôi Tiểu Thiên nhận thua, vị trí thứ năm trên Thiên bảng sau này chính là của Lục Thiếu Du.
- Vị trí thứ năm trên Thiên bảng sợ còn chưa đủ. Nhưng mà yêu nữ đứng thứ tư Thiên bảng kia cũng khó dây vào a.
- Đám người này đều đi uống rượu rồi, nếu như ta cũng có thể đi là tốt rồi.
- Ngươi có tư cách đi sao. Người đi đều là tộc nhân Cổ tộc a, đời này ngươi không có tư cách đi đâu.
- Vừa rồi đám người Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu, Tuyệt Phong Hoa cũng đi đó thôi.
- Đầu ngươi là đầu lợn sao? Bọn họ vốn đã ở cùng Lục Thiếu Du một chỗ, huống chi bọn họ đều là Chiến Hoàng, đương nhiên là có thể đi rồi.
- Không ngờ Băng Nhu cũng đi.
Bốn phía Chiến đài, nhìn từng đạo thân ảnh biến mất, lập tức có không ít ánh mắt hâm mộ, ghen ghét nhìn về phía xa, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể ghen ghét hâm mộ mà thôi, cấp độ như vậy bọn họ cũng không có tư cách tham dự.
Trên ngọn núi phía xa Chiến đài, vô số ánh mắt nhìn một mảng lớn thân ảnh rời đi, ánh mắt âm thầm biến đổi.
Nhìn đám người kia tụ họp một chỗ khiến cho trong mắt không ít người hiện lên chút thâm ý, một số năm sau, đám thanh niên nam nữ này đều là người hạch tâm, chèo chống cả Thượng Thanh thế giới.
- Lôi Quang, Lục Thiếu Du này ngươi thấy thế nào?
Trên ngọn núi, Đường Ám nhìn một lão giả chừng năm mươi tuổi, trong mắt có tinh quang giống như điện mang, người mặc trường bào màu trắng bên người Băng Cổ rồi hỏi.
Nghe vậy ánh mắt rung động của lão giả lúc này mới từ từ thu hồi từ Chiến đài, tinh quang giống như điện mang từ từ thu liễm, nhìn qua Đường Ám, ánh mắt hắn vẫn còn nguyên vẻ rung động, một lát sau mới nói:
- Chân lý Niết Bàn, cường hãn như vậy sao?
- Đường Ám, Lôi Quang, các ngươi cảm thấy Lục Thiếu Du cùng với hai người Phong gia, Hoàng gia thì thế nào?
Băng Cổ nhìn Đường Ám và Lôi Quang rồi hỏi.
Lôi Quang nghe vậy khóe miệng nở nụ cười khổ nói:
- Không so sánh được a, cho tới bây giờ Lục Thiếu Du chưa dùng toàn lực, căn bản cũng không vận dụng toàn lực, vừa rồi đối phó với Tiểu Thiên cũng không có sử dụng toàn lực a.
- Ta chỉ có thể nói, ba trăm năm sau, ở trong Thương Khung chiến trường Thượng Thanh thế giới chúng ta sẽ nắm chắc thêm một phần.
Đường Ám trưởng lão khẽ cảm thán, lập tức ngẩng đầu, trong mắt tuôn ra sự nóng bỏng, nói:
- Nhiều năm trôi qua như vậy, thành tích chúng ta cũng không được tốt lắm, lần kế tiếp sẽ không giống như vậy.
- Đúng vậy a, lần tiếp theo sẽ không giống nữa, có người kia của Phong gia, tăng thêm Lục Thiếu Du và người của Hoàng gia, Thượng Thanh thế giới ta lúc này nhân tài đông đúc a.
Nghe vậy Lôi Quang cùng với hai người có chút phấn chấn.
Đường Ám trưởng lão nói:
- Nghe nói lần này trong Thần Thú thế giới cũng xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi đứng đầu. Cũng có người Chân lý Niết Bàn. Ta nhận được tin tức, nghe nói người Chân lý Niết Bàn kia có quan hệ không bình thường với Lục Thiếu Du, chính là huynh đệ a. Mặt khác trong vài thế giới khác đều xuất hiện nhân tài tuyệt đỉnh. Kể cả trong Thiên La minh cũng xuất hiện không ít thiên tài tuyệt đỉnh khó gặp. Nghe nói còn có người đã sớm đột phá Hóa Hồng cảnh. Trước đó bởi vì Lục Thiếu Du vẫn lạc, bên trên chúng ta vốn định thừa cơ bóp chết những người kia, kết quả căn bản không có cơ hội tới gần, đám người này đều được bảo vệ vô cùng kỹ.
Nghe vậy, đám người Lôi Quang, Băng Cổ, Nhâm Ngã Hành, Tịnh Kiếm Hoàng và những người khác đều kinh ngạc không thôi. Không chỉ vì trong thiên địa đột nhiên xuất hiện vô số thiên tài mà kinh ngạc, mà cũng bởi vì chuyện lần trước khiến cho bên trên bị kinh động mà kinh ngạc.
- Chẳng lẽ vì chuyện kia sắp tới, thiên địa lại phong vân biến sắc, yêu nghiệt thành đàn sao?
Lôi Quang thì thào nói.
- Chuyện kia cũng sắp tới, mà không lâu sau, ở trong Thượng Thanh thế giới chúng ta sẽ xuất hiện một hồi long tranh hổ đấu a.
Đường Ám thầm nghĩ.
- Thời gian cũng sắp tới, còn chưa tới ba trăm năm. Hy vọng trước khi tiến vào Thương Khung chiến trường đám tiểu tử này có thể tiến bộ được thêm một chút. Bên trong Thiên Lan minh từ trước tới nay cũng có không ít người có thiên phú cường hãn a.
Băng Cổ nói.
- Chúng ta cũng nên rời đi thôi.
Mãi một lúc lâu sau, Đường Ám trưởng lão nói.
← Ch. 3076 | Ch. 3078 → |