Truyện ngôn tình hay

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 3078

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 3078: Chủ ý không tệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi đám người Lục Thiếu Du kéo nhau về tới đình viện đặt chân thì đã là buổi chiều. Mấy trăm người lần nữa đi tới sau núi, Vô Tướng, Lục Linh và không ít người đi tìm yêu thú, linh thú cấp thấp, Giang Đảo Lưu cũng móc ra không ít hảo tửu.

Tất cả mọi người đều hưng phấn không gì sánh được, cho dù là đối với đám người Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Kiếm Hoàng mà nói, khi trước bọn họ cũng chưa từng được tiếp cận với cường giả trẻ tuổi đỉnh phong của Cổ tộc như hiện tại.

Trên ngọn núi, nhị nữ Đường Tiểu Tiểu và Băng Nhu thì lẳng lặng đứng ở đằng xa nhìn mọi người bận rộn, nhị nữ xuất hiện cũng khiến cho ngọn núi này như rực rỡ hơn.

- Uống.

- Móa.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, mấy trăm người điên cuồng hét lớn, rượu qua ba tuần, vốn đám người Cổ tộc ban đầu có chút lạnh nhạt với Nhậm Tiêu Diêu và những người khác lúc này đã sớm ôm cổ bá vai, xưng huynh gọi đệ.

- Tiểu Tiểu...

Lôi Tiểu Thiên luôn đi theo bên người Đường Tiểu Tiểu, chỉ tiếc hiệu quả cũng không quá lớn, Đường Tiểu Tiểu theo sát Băng Nhu, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cũng không để ý tới Lôi Tiểu Thiên, Lôi Tiểu Thiên cũng chỉ có thể phiền muộn không thôi.

Lục Linh đi tới trước mặt Lôi Tiểu Thiên, nhìn qua Đường Tiểu Tiểu, sau khi do dự một chút rồi nói với Lôi Tiểu Thiên:

- Lôi sư huynh, muốn lấy được Đường tiểu thư kỳ thực cũng không khó.

- Lục Linh sư đệ, đệ có biện pháp sao?

Lôi Tiểu Thiên lập tức có hứng thú, hỏi Lục Linh.

Lục Linh lắc đầu, lập tứcý bảo Lôi Tiểu Thiên nhìn về phía Đường Dần, đám người Nhâm Tiêu Diêu đang cùng uống rượu với Lục Thiếu Du rồi nói:

- Đệ không có cách nào, bất quá đệ biết rõ Lục Soái nhất định sẽ có biện pháp.

- Thật sao?

Lôi Tiểu Thiên tỏ vẻ hoài nghi.

- Tin hay không tùy huynh.

Lục Linh khẽ ngẩng đầu, có chút đồng tình nhìn Lôi Tiểu Thiên nói:

- Lôi sư huynh, về sau không nên so lực phòng ngự với Lục Soái, huynh không thể nào bằng người ta được.

- Làm sao có thể, Bất Diệt Kim Cương tượng của chúng ta có lực phòng ngự cực mạnh, không có bao nhiêu người có thể so sánh. Nếu như hôm nay ta xuất thủ trước, người bại chính là hắn.

Lôi Tiểu Thiên có chút không phục nói, hôm nay vốn hắn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, nếu như hắn xuất thủ trước, chỉ dựa vào lực phòng ngự mà nói, dĩ nhiên có thể chiến thắng.

- Ài...

Lục Linh nhìn Lôi Tiểu Thiên, thật sự rất đồng tình với Lôi Tiểu Thiên, hắn thở dài một hơi nói:

- Trên người Lục Soái có Tử Lôi Huyền Đỉnh, lần trước khi Chân lý Niết Bàn, dưới Vô lượng thiên lôi, Bất Diệt Huyền Thể cũng thừa cơ đột phá tới Bất Diệt Thiên Thể.

- Cái gì...

Lôi Tiểu Thiên nghe vậy, khuôn mặt tuấn lãng run rẩy, hai mắt trợn ngược, ngây ngốc.

Trên ngọn núi, mấy trăm người này vẫn đang điên cuồng uống tới khuya, có người say mèm, có người gục trên núi.

Người còn có thể bảo trì tỉnh táo cũng chỉ có đám người Lục Thiếu Du, Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên và một số ít người.

- Ha ha... Đã nghiền.

Mọi người cười cười, Đường Dần, Nhâm Tiêu Diêu, Tịnh Vô Ngân và những người khác trước sau khoanh chân, bắt đầu điều tức. - Băng Nhu tỷ, muội còn chưa đi ra ca ca muội và Tiểu Thiên đã trở thành như vậy rồi a.

Trên một tảng đá có bề mặt bóng loáng, Đường Tiểu Tiểu cùng với Băng Nhu tùy ý ngồi, hai má của hai người lúc này ửng đỏ, không có cảm giác giống như say, lại có nhiều thêm vài phần vũ mị.

Băng Nhu nhìn đám người đã say mèm trên ngọn núi, dịu dàng cười nói:

- Mấy khi bọn họ lại buông lỏng như vậy, chúng ta tuy rằng thân là Cổ tộc, thế nhưng bản thân mình lại hiểu rõ, sinh ở trong Cổ tộc đã có ưu thế và thiên phú bẩm sinh mà thường nhân khó có được, thế nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ trên vai cùng với người bình thường lại nhiều hơn rất nhiều. So với người khác còn phải cố gắng hơn nhiều.

- Cổ tộc chúng ta cũng không phải là người mạnh nhất trong thiên địa này.

Đường Tiểu Tiểu nói.

- Lục Thiếu Du cũng không phải là Cổ tộc, thế nhưng thực lực và thiên phú của hắn lại không dưới Cổ tộc chúng ta.

- Hắn sao? Xem như hắn là ngoại lệ, trong thiên địa ít có người như vậy.

Băng Nhu nhìn bóng lưng của nam tử mặc áo bào xanh đang ngồi ở phía xa, lập tức nhíu mày, nói với Đường Tiểu Tiểu:

- Nhưng mà khi giao thủ với hắn, ta phát hiện ra khí tức trên người hắn không giống như người bình thường, có nhiều tương tự với Cổ tộc chúng ta, có lẽ ta đã cảm giác sai rồi.

Đêm khuya, trên trời xanh xuất hiện vô số ngôi sao. Cả thiên địa im ắng, vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ánh trăng như dải lụa bao phủ cả thiên địa.

Bầu trời đêm nay giống như được gột rửa, không có một chút mây mù nào, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi mặt đất.

Trên ngọn núi, Lục Thiếu Du đứng chắp tay, mắt nhìn vầng trăng sáng trên tời. Đêm khuy yên tĩnh này khiến cho lòng hắn tĩnh lặng.

Từ lúc rời khỏi Thương Khung chiến trường cho tới hiện tại, Lục Thiếu Du đã lâu không có cảm nhận được bầu không khí tĩnh lặng như vậy, cho nên hắn lặng lẽ hưởng thụ sự tĩnh lặng hiếm có này.

- Lục huynh đệ.

Lôi Tiểu Thiên đến bên người Lục Thiếu Du, nhìn Lục Thiếu Du, thấp giọng hỏi:

- Nghe Lục Linh sư đệ nói ngươi có Tử Lôi Huyền Đỉnh và Bất Diệt Thiên Thế đúng không?

- Đúng vậy.

Lục Thiếu Du nhìn Lôi Tiểu Thiên rồi gật đầu, xem ra Lục Linh đã nói với Lôi Tiểu Thiên.

- Ngươi...

Lôi Tiểu Thiên nghe vậy lập tức bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, thở dài một hơi nói:

- Trộm gà không được mà còn mất nắm gạo a. Mắc lừaquá thảm a.

Hiện tại Lôi Tiểu Thiên đã hiểu rõ, cũng có thể khẳng định, Lục Thiếu Du thân mang Bất Diệt Thiên Thể, từ lúc đầu đã lừa dối hắn, bởi vì Lục Linh cho nên Lục Thiếu Du đã sớm biết rõ hắn có Bất Diệt Kim Cương tượng, nên mới dựa thế lừa hắn vào tròng, tóm lại lúc này hắn đã đem đá nện chân mình, nện còn không nhẹ a.

- Được rồi, không so đo với ngươi nữa. Nhưng mà bây giờ ngươi phải nói thật với ta một câu, rốt cuộc ngươi dùng mấy phần thực lực?

Lôi Tiểu Thiên hỏi Lục Thiếu Du, dù sao hắn đã thua, hiện tại hắn rất muốn biết rõ Lục Thiếu Du lúc đó dùng mấy phần thực lực. Hắn hiểu rõ, Lục Thiếu Du chưa dừng toàn lực.

- Ha ha...

Lục Thiếu Du cười cười không nói gì, một quyền đánh vào người Lôi Tiểu Thiên kia thật ra hắn cũng chỉ dùng ba phần khí lực.

Lục Thiếu Du hiểu rõ, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần cùng Băng Nhu, ba người này tuy rằng thân là Cổ tộc, tăng thêm thủ đoạn bất phàm, đủ để chống lại Nhất Nguyên Hóa Hồng bình thường. Dùng thực lực của hắn bây giờ đủ để chính diện giao phong với Tam Nguyên Hóa Hồng bình thường. Cho nên loại chênh lệch này cũng không nhỏ, dùng thực lực của hắn hiện tại, nếu như toàn lực ra tay với ba người Đường Dần, Băng Nhu, Lôi Tiểu Thiên là bắt nạt bọn họ. Thân là người có được hỗn độn bổn nguyên của thế giới hỗn độn, thân phận Cổ tộc của đối phương ở trước mặt hắn hoàn toàn vô dụng, trừ Thiên Uy ra cơ hồ hắn không chịu bất kỳ uy áp nào.

- Được rồi, không muốn nói thì đừng nói, tránh đả kích ta.

*****

Nhìn biểu lộ của Lục Thiếu Du, Lôi Tiểu Thiên dường như hiểu rõ, hai mắt biến ảo, dường như có chút phân vân, một lát sau mới nhìn Lục Thiếu Du hỏi:

- Đúng rồi, giúp ta một chuyện được không?

- Tiểu Thiên huynh đệ cứ nói.

Lục Thiếu Du cười nói.

- Cái này... Nói thế nào đây...

Lôi Tiểu Thiên dường như có chút xấu hổ, nhìn qua Băng Nhu và Đường Tiểu Tiểu ở phía xa, lại lập tức nhìn về phía Lục Thiếu Du, muốn nói lại thôi.

Lục Thiếu Du nhìn Đường Tiểu Tiểu và Băng Nhu, lập tức nói với Lôi Tiểu Thiên:

- Đường cô nương không để ý tới ngươi sao?

- Nói gì vậy, nàng sao lại không để ý tới ta chứ?

Lôi Tiểu Thiên lập tức ưỡn ngực, khóe miệng giật giật, nói với Lục Thiếu Du:

- Tất cả đều do Đường bàn tử âm thầm làm chuyện xấu, bằng không Tiểu Tiểu sẽ không đối với ta như vậy.

Lục Thiếu Du mỉm cười, cười nói với Lôi Tiểu Thiên:

- Bây giờ ngươi muốn Đường cô nương để ý tới ngươi sao?

- Xem như thế đi, có biện pháp nào không?

Lôi Tiểu Thiên dường như không muốn thừa nhận, nhưng mà vẫn gật đầu với Lục Thiếu Du.

- Kỳ thật cũng dễ xử lý, chỉ cần ngươi nghe ta là được.

Lục Thiếu Du thần bí cười cười, nói:

- Chỉ cần ngươi chịu ăn chút đau khổ là được.

- Chỉ cần được như vậy, một chút đau khổ tính là thứ gì chứ.

Lôi Tiểu Thiên lập tức gật gật đầu, một chút đau khổ hắn không sợ chút nào.

- Vậy là tốt nhất.

Lục Thiếu Du lập tức cười cười nói.

Một lát sau, hai đạo thân ảnh lập tức đi tới trước mặt Băng Nhu và Đường Tiểu Tiểu, hai người này chính là Lục Thiếu Du và Lôi Tiểu Thiên, lúc này sắc mặt Lôi Tiểu Thiên tái nhợt, khóe miệng có vết máu chảy ra, không ngừng có mồi hôi chảy xuống.

- Tiểu Thiên, ngươi sao vậy.

Nhìn thấy bộ dáng của Lôi Tiểu Thiên hiện tại, Đường Tiểu Tiểu vốn không muốn để ý tới Lôi Tiểu Thiên lập tức biến sắc, đứng dậy đi tới trước người Lôi Tiểu Thiên hỏi.

- Đường cô nương, có thể ban ngày ta ra tay quá nặng, Tiểu Thiên huynh đệ hiện tại có chút không ổn, ta còn có việc, những người khác đều uống say, bằng không cô nương giúp ta đưa hắn trở về được không?

Lục Thiếu Du nói với Đường Tiểu Tiểu.

- Được, ta sẽ đưa hắn trở về.

Đường Tiểu Tiểu nói với Lục Thiếu Du, cùng lúc nhanh chóng nhét một viên đan dược vào trong miệng Lôi Tiểu Thiên, lại móc ra một chiếc khăn tay thơm ngát lau vết máu trên miệng Lôi Tiểu Thiên, có chút đau lòng, ôn nhu nói:

- Ngươi không sao chứ? Có nghiêm trọng không? Đồ ngốc nhà ngươi, tại sao phải nghạnh kháng, không biết sẽ làm bản thân mình bị thương sao?

- Không nghiêm trọng, ta không sao, ta không có việc gì.

Lôi Tiểu Thiên có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, nhất thời kích động, đẩy Đường Tiểu Tiểu ra, vỗ ngực nói:

- Ta không sao, tiểu tử Lục Thiếu Du kia làm sao có thể khiến ta bị thương được chứ. Hắn cố ý để cho ta bị thương, để cho nàng chú ý tới ta a.

- Bà mẹ nó.

Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức nhìn qua Lôi Tiểu Thiên, vẻ mặt đen lại thành hắc tuyến, trên đầu giống như có ngàn vạn con quạ bay qua.

- Hai người các ngươi...

Quả nhiên, Đường Tiểu Tiểu giận dữ dậm chân, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du và Lôi Tiểu Thiên, cuối cùng nhéo cánh tay Lôi TIểu Thiên một cái rồi thở phì phò rời đi.

- Ah...

Lôi Tiểu Thiên bị véo đau đớn mà kêu thảm một tiếng, lập tức nhìn qua bóng lưng của Đường Tiểu Tiểu, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, hắn còn không hiểu tại sao nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

- Đáng đời nhà ngươi...

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ lườm Lôi Tiểu Thiên, hắn đã không còn lời nào để nói nữa.

- Lôi Tiểu Thiên, ngươi còn không mau đuổi, hiện tại nếu không đuổi theo ngươi không còn cơ hội đâu.

Băng Nhu ở bên cạnh mỉm cười nhẹ giọng nói với Lôi Tiểu Thiên.

- Tiểu Tiểu, chờ ta một chút...

Nghe vậy Lôi Tiểu Thiên lập tức thả người, thân hình giống như lưu quang phá không rời đi.

- Ài...

Lục Thiếu Du nhìn qua bóng lưng Lôi Tiểu Thiên đuổi theo Đường Tiểu Tiểu mà thở dài một hơi.

Thân ảnh xinh đẹp của Băng Nhu đứng đó, váy dài tung bay, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Lục Thiếu Du, nói:

- Chủ ý cũng không tệ, nhưng mà đối với Lôi Tiểu Thiên lại có chút không thích hợp.

- Để cho Băng Nhu cô nương chê cười rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói với Băng Nhu.

Nhìn khuôn mặt cương nghị của Lục Thiếu Du đang nở nụ cười vui vẻ, ba phần tà khí, bảy phần tự tin, trong lòng Băng Nhu đột nhiên run lên, dường như có thứ gì đó chạm vào tâm linh, từ tận đáy lòng nổi lên chấn động. Chẳng biết tại sao khuôn mặt lặng lẽ đỏ ửng, trong lòng đột nhiên có chút xấu hổ, lập tức nói với Lục Thiếu Du:

- Đúng rồi, hôm nay ngươi đánh bại Lôi Tiểu Thiên, thế nhưng cũng phải cẩn thận tỷ tỷ của ta. Bằng vào tính cách của tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không chờ người khác đi khiêu chiến tỷ ấy mà sẽ chủ động tới tìm ngươi.

- Tỷ tỷ nàng?

Lục Thiếu Du có chút ngạc nhiên hỏi, chẳng lẽ trong đám người trẻ tuổi của Băng gia ngoài Băng Nhu ra còn có cường giả khác hay sao.

Băng Nhu cười nói:

- Là biểu tỷ ta, Mộc Tử Kỳ của Mộc gia, bài danh thứ tư trên Thiên bảng, thực lực ngay cả Lôi Tiểu Thiên nhìn thấy cũng phải đau đầu, ngươi nên cẩn thận một chút.

- Mộc Tử Kỳ của Mộc gia, có lẽ hẳn là thuộc tính Mộc a.

Lục Thiếu Du khẽ nhíu mày, lập tức nhẹ nhàng nói với Băng Nhu:

- Băng Nhu cô nương, ngày mai ta muốn đi vào trong bí cảnh của Băng gia lĩnh ngộ, không biết có được không?

- Không thành vấn đề, ngươi đã tiến vào trong top mười Thiên bảng, đồng thời còn đánh bại ta, tự nhiên có thể tiến vào bí cảnh Băng gia. Ngày mai ta sẽ mang ngươi vào trong, vừa vặn ta cũng muốn đi vào trong lĩnh ngộ.

Băng Nhu nói với Lục Thiếu Du.

- Vậy thì đa tạ Băng Nhu cô nương.

Lục Thiếu Du gật đầu, gần đây hắn cũng không có nhiều chuyện để làm, thời gian ở trong mật địa Thiên giới cũng không ngắn, cho nên cũng nên tiến vào trong mật địa của các đại Cổ tộc mà lĩnh ngộ, tu luyện.

Cảnh đêm huyền ảo, ánh trăng chiếu rọi từng dãy núi.

Trong rừng rậm xanh tươi, rập rạm có vô số kiến trúc bị che dấu.

Trong một đại điện, Lục Kinh Vân, Độc Cô Ngạo Nam, Đoan Mộc Khung Thiên, Chí Thánh Đại Đế, Cái Thế Hồng Tôn, còn có những người lâu năm trong Lục gia quân. Đám người Hổ Sư, Đông Quan Trạch, Huyết Ưng, Bạch Mị cùng với những người khác ngồi xuống. Những người khác trong Lục gia quân thì đi theo Du Thược tẩy trừ các thế lực khác.

Trên đại điện, Lục Kinh Vân nắm một khối ngọc giản tin tức trong tay, hai hàng lông máy nhíu lại, ánh mắt âm thầm biến đổi rồi lặng lẽ khôi phục ljai như lúc ban đầu.

- Thiếu soái, có tin tức gì không?

Cuồng Thửu nói với Lục Kinh Vân.

Lục Kinh Vân nhìn mọi người nói:

- Tin tức nói, Đô Linh gia còn lại vài dư nghiệt đã bắt đầu chia ra làm mấy đường lẩn trốn.

- Đô Linh gia này che dấu đủ sâu a.

Đoan Mộc Khung Thiên trầm tư một hồi, nói:

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia ra mấy đường hành động.

- Vâng, sư tổ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-3468)