← Ch.086 | Ch.088 → |
Thần Thì Phân (lúc sáng sớm), đây là cái tên khí thế bừng bừng của tiểu viện Diệp Lãng, chính hắn đặt cái tên đấy!
Rất nhiều người hỏi hắn tên này có ý tứ gì, Diệp Lãng chỉ trả lời là không có ý gì cả, chỉ là một cái tên mà thôi...
Bên trong tiểu viện, Diệp Lãng nhìn về phía trước mà ngẩn người, tựa hồ nhìn thấy Hổ Nữ đang múa võ ở trong này.
Không biết bây giờ Hổ Nữ ra sao rồi, có phải còn giống ngày trước không? Hẳn là trưởng thành nhiều rồi nhỉ, trong 5 năm này ai cũng lớn nhanh cả, đang trong thời kỳ phát dục mà.
Hắc hắc, có lẽ bánh bao nhỏ của Hổ Nữ cũng biến thành bánh bao lớn rồi nhỉ.
"Đệ đệ, ngươi đang cười cái gì, sao lại quái dị đến vậy?" Diệp Lam Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy nụ cười hơi dâm đãng kia của Diệp Lãng.
"Không có gì! Tham khảo tình huống của ngươi thì chắc là cũng không thay đổi bao lớn rồi." Diệp Lãng lắc đầu, sau đó nhìn bộ ngực của Diệp Lam Vũ.
?? Bao lớn gì? Diệp Lam Vũ khó hiểu, mà nếu nàng hiểu được Diệp Lãng đang nghĩ cái gì thì chắc nàng sẽ một cước đá bay Diệp Lãng mất.
"Đại bao, đương nhiên là ăn bao lớn rồi!" Diệp Lãng nghiêm trang nói."Tỷ, hôm nay ta không đi học viện mà, hôm qua chả nói với ngươi rồi sao?"
"Ta biết ngươi muốn né những người ấy, bất quá bọn hắn đã đuổi đến tận đây rồi, đang tụ tập ngay ngoài cửa kìa, ngươi có muốn gặp bọn họ không?" Diệp Lam Vũ cười hỏi.
"Không! Nói cho bọn hắn biết ta không còn cái gì cho bọn hắn nữa, đã cho quá nhiều rồi, còn lại tự mình nghiên cứu đi!" Diệp Lãng cau mày nói.
"Ta biết, cho nên ta đã đuổi bọn hắn đi rồi!" Diệp Lam Vũ vẫn cười cười như trước, với hiểu biết của nàng về đệ đệ tự nhiên biết hắn không muốn gặp người ta, hơn nữa nàng cũng không hy vọng có người làm phiền đệ đệ của mình.
"Vậy ngươi còn chạy tới hỏi ta làm cái gì?" Diệp Lãng thuận miệng hỏi.
"Ta chỉ tới thăm ngươi một chút không được à?" Diệp Lam Vũ nhéo nhéo mặt Diệp Lãng, cười nói.
Nàng chỉ thuần túy đến nhìn DIệp Lãng mà thôi, có cơ hội ở cùng một chỗ với Diệp Lãng thì nàng sẽ không bỏ qua. Cái loại tình huống này, nói dễ nghe một chút là xem đệ đệ mình như bảo bối, nói khó nghe một chút là quá mức cưng chiều!"
"Thật không?"
"Không được à!" Diệp Lam Vũ nắm cái mũi Diệp Lãng, mặt mang vẻ mỉm cười nói.
"Ta chưa nói không được à, ta chỉ hỏi có phải thật hay không thôi, ta không có ý kiến!" Diệp Lãng che cái mũi lại, biểu tình vẫn ngơ ngẩn như trước.
"Cái này còn được." Diệp Lam Vũ mỉm cười nói.
"Dù sao ta có ý kiến cũng vô dụng, trước khi ngươi có bạn trai ta cũng chỉ có thể đảm đương nhân vật như vậy thôi! Ai, không biết đời này ngươi có lấy được chồng không nữa, nếu không thì ta bị phiền toái đến chết quá!" Diệp Lãng nhìn bầu trời, có chút ủy khuất nói. Mà hắn tựa hồ không phát giác tỷ tỷ ở bên cạnh đã sắp bạo phát rồi.
"Phanh!"
Diệp Lam Vũ hung hăng gõ Diệp Lãng một cái, sau đó tức giận nói: "Tỷ tỷ ta không có bạn trai còn không phải vì tiểu hỗn đản nhà ngươi, đuổi sạch hết đi, còn đặc biệt nhiều lý do nữa!"
Diệp Lam Vũ đang tuổi thanh xuân, có tuyệt sắc dung mạo, có thực lực cường đại, còn có bối cảnh khổng lồ. Cô gái như vậy đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi, mà tự nhiên cũng gặp được vài kẻ thích hợp.
Chỉ là Diệp Lam Vũ cảm thấy thích hợp thì Diệp Lãng lại không thấy thế, ít nhiều đều đưa ra một ít tật xấu, tìm không ra thì hắn sẽ trực tiếp chơi xấu, bảo Diệp Lam Vũ là người "đồng tình luyến ái" mà đuổi đi.
Tình huống này làm cho Long An Kỳ và Diệp Lam Vũ thực đau đầu. Nhưng các nàng cũng không nỡ mắng Diệp Lãng nên cứ đành phải quên đi vậy.
Nếu bắt buộc Diệp Lam Vũ phải chọn, nhất định nàng sẽ lựa chọn Diệp Lãng mà không phải tình yêu của mình!
Mặc dù là tình yêu chân chính nàng cũng buông được chứ huống chi mới chỉ bị vây trong giai đoạn hảo cảm.
"Có sao? Sao ta không nhớ nhỉ?" Diệp Lãng một bộ ta không biết ta không hay. Không phải hắn giả vờ mà là hắn hoàn toàn quên rồi, hắn cảm thấy chuyện như vậy căn bản không đáng để nhớ!
"Quên đi, lười so đo với ngươi, về sau nếu không gả ra ngoài được thì xin ngài chỉ điểm! Nói lầm bầm!" Diệp Lam Vũ hừ xong liền ly khai tiểu viện, đi học. Đương nhên, trước khi đi còn theo thói quen hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Lãng một cái, ừ, trong mắt của nàng, khuôn mặt Diệp Lãng vĩnh viễn là nhỏ nhắn đáng yêu!
"Không gả ra được thì khỏi gả, ta có thể chiếu cố ngươi cả đời, vĩnh viễn sẽ không để cho người khác khi dễ ngươi, sẽ không để cho ngươi rơi lệ." Diệp Lãng ngơ ngác nói, hắn cũng không nghĩ rằng điều này thực ích kỷ, sẽ làm cho Diệp Lam Vũ không có được cái hạnh phúc mà nàng đáng được hưởng!
Có lẽ đây cũng chỉ là ý tưởng nhất thời của hắn, tạm thời không muốn tỷ tỷ rời khỏi mình, phải được kề cận tỷ tỷ mà thôi. Hay có lẽ ở sâu trong nội tâm, hắn thích chiếm lấy Diệp Lam Vũ, không buông tay, thực ích kỷ muốn nàng không rời khỏi hắn.
Những lời này tựa hồ Diệp Lãng muốn nói cho mình nghe chứ không phải nói cho Diệp Lam Vũ đã biến mất khỏi đại môn của tiểu viện, chỉ là không ngờ --
"Nhớ kỹ những lời này, đừng quên cho ta!" Một lúc sau, cái đầu đáng yêu của Diệp Lam Vũ thò ra, mỉm cười nói với Diệp Lãng.
Kỳ thật khi nàng nghe được những lời này của Diệp Lãng, cả người ngây ra một lúc, sau đó mới có động tác như vậy.
Diệp Lãng trầm mặc: "Sao lỗ tai ngươi thính vậy, nói thầm mà cũng nghe được!"
"Đương nhiên! Lỗ tai nữ nhân thực thính, cho nên, về sau ngươi không được nói bậy sau lưng ta, chỉ có thể nói một ít lời tốt thôi, tỷ như khen bộ dáng của ta là mỹ mạo vô song chẳng hạn." Diệp Lam Vũ cười hì hì nói.
"Ngươi thật không biết xấu hổ!" Diệp Lãng trực tiếp nói.
"Tiểu hỗn đản, đợi ta trở về lại thu thập ngươi!" Mặt Diệp Lam Vũ xụ xuống, cũng buông ra một câu uy hiếp không hiệu quả, sau đó rời đi, lần này thật sự đã ly khai.
Một lát sau...
"Đệ đệ."
Một tiếng kêu thân thiết vang lên, chẳng lẽ Diệp Lam Vũ quay lại? Không phải, tuyệt đối không phải, nhìn phản ứng của Diệp Lãng thì thấy.
"Ta dựa vào. Không ở!!" Diệp Lãng lập tức lao vào phòng đóng cửa lại, còn không quên giấu đầu lòi đuôi hô một tiếng "không ở".
"Thực ngu ngốc, không ở thì ai đáp lại lời ta vậy!" Một cô gái xuất hiện trong tiểu viện của Diệp Lãng, sau đó lập tức đi đến trước cửa, trực tiếp đá văng hai cánh cửa.
"Tiểu nhóc con, ngươi dám giả vờ không ở với ta, lần này ngươi mà không đáp ứng tỷ tỷ, tỷ tỷ ta sẽ khiến cho ngươi biết vì sao hoa lại có màu hồng như vậy!!"
"Vì sao?" Diệp Lãng thò đầu ra, tò mò hỏi, mà rất nhanh hắn liền hiểu mình mắc bẫy rồi, mình không nên xuất hiện, hẳn là nên trốn đi mới đúng.
"Còn không bắt được ngươi à!" Cô gái sao có thể bỏ qua cơ hội này, trực tiếp tóm lấy Diệp Lãng kéo ra ngoài!
Đúng là một tiểu ngu ngốc, vậy mà còn hỏi vì sao!
Trong lòng cô gái cảm thấy bó tay đến cực điểm với Diệp Lãng, nếu nói hắn ngốc thì sao hắn lại có thiên phú cao đến vậy. Nhưng nói hắn thông minh thì sao hắn lại luôn ngớ ngẩn phạm vào sai lầm ngốc nghếch như vậy!
"Buông tay buông tay, chuyện của ngươi ta không thể đáp ứng được, ngươi sớm trở về cho khỏe đi!" Diệp Lãng vỗ vỗ tay của cô gái, phản kháng nói.
"Chuyện của tỷ tỷ cũng không phải rất khó, vì sao ngươi không đáp ứng!" Cô gái buông tay ra, thực mất hứng nói.
"Không khó? Kính nhờ, biểu tỷ, ngươi bắt ta giúp ngươi đắp nặn cái gì mà hoàn mỹ hình tượng, chưa nói cái này, chỉ nói riêng việc ngươi bắt ta đến nhà ngươi làm việc này đã không thể đáp ứng rồi. Công trình này không có một năm rưỡi hai năm thì không làm được!" Diệp Lãng có điểm tức giận nói.
Biểu tỷ? Đúng vậy, thiếu nữ này là biểu tỷ của Diệp Lãng, cũng không phải đường tỷ linh tinh cho nên cũng không phải người Diệp gia...
(đường tỷ là cùng họ, biểu tỷ là thân thích khác họ. - DG).
Hơn nữa biểu tỷ này cũng không liên quan gì đến Diệp gia cả, nói cách khác là không liên quan đến Diệp Thành Thiên, không phải quan hệ cô họ mà là thuộc nhà của Long An Kỳ.
Vị biểu tỷ này cũng không phải đột nhiên xuất hiện, cách vài năm nàng sẽ tìm đến Long An Kỳ một lần. Hơn nữa thích ở cùng một chỗ với Diệp Lãng và Diệp Lam Vũ chơi bời, cũng là một cái biểu tỷ rất thương yêu Diệp Lãng!
Mà lúc này nàng lại nghe nói Diệp Lãng có thể đắp nặn Chân Tiểu Yên thành một cô gái hoàn mỹ trong một thời gian ngắn, nàng lập tức bỏ hết những chuyện khác lại, chạy đến chất vấn Diệp Lãng vì sao không giúp mình như vậy. Đương nhiên cũng thuận tiện nhờ Diệp Lãng tạo ra một thân hình và khí chất hoàn mỹ giúp mình...
Chỉ có điều Diệp Lãng lại không có chút hứng thú gì với việc này, hoàn toàn không để ý đến biểu tỷ của mình!
Để ý tới nàng làm chi, nàng đã là đại mỹ nữ hiếm thấy trần gian rồi, khí chất cũng rất cao nhã thoát tục, vậy mà còn tham muốn trở nên hoàn mỹ hơn, cái này có để cho người khác sống không? Vì thế Diệp Lãng kiên quyết không đồng ý!
Có điều trên người nàng có một chỗ khuyết điểm, đó là trên trán nàng có một vết sẹo thật dài, nàng vẫn dùng cột tóc để che đậy, nếu không sẽ làm hình tượng của nàng tụt dốc không phanh mất!
Nói đến vết sẹo này thì ít nhiều cũng có quan hệ đến Diệp Lãng, lúc đó Diệp Lãng vẫn còn ngốc ngốc, hai người chạy loạn khắp nơi, có một lần suýt nữa bị xe ngựa đụng vào, mà hắn thì không biết né tránh, may mắn biểu tỷ ở đấy, cứu được hắn, còn nàng thì lưu lại một vết sẹo dài...
Ai, chuyện cũ thật đáng sợ!
Mà đối với chuyện này, hình như Diệp Lãng đã sớm quên không còn một mảnh!
Vốn cái vết sẹo như vậy mà trên người kẻ khác thì thực dễ dàng xóa đi, vô luận là trị liệu bằng ma pháp hay luyện kim đều có biện pháp giúp nàng xóa đi vết sẹo ấy, nhưng thể chất của biểu tỷ hắn lại rất quái dị, những biện pháp này không có chút hiệu quả nào.
Chuyện này cũng làm mọi người phát hiện ra thể chất quái dị của nàng, trừ phi là tự khỏi, còn dùng những biện pháp trị liệu khác đều không thể giúp nàng được gì cả!
Bởi vậy, sau này, khi bị chút thương tích nào nàng cũng thật cẩn thận xử lý miệng vết thương và chữa trị, sợ rằng mình lại dính sẹo!
Có lẽ, vết sẹo này cũng là trí nhớ và tình cảm của Diệp Lãng và nàng. Bất quá cho dù không có vết sẹo thì bọn họ cũng sẽ nhớ kỹ phần cảm tình này!
Bởi vì thứ này xua đi không được!
Mà Diệp Lãng có thật là đã quên không? Có lẽ a...
← Ch. 086 | Ch. 088 → |