← Ch.0865 | Ch.0867 → |
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngục Kiếm Thần vừa chiến vừa trốn, truyền âm điên cuồng nói
- Nơi đây là di tích Tố Phong, không chừng xung quanh có nguy hiểm, ngươi truy sát ta thì cũng sẽ rơi vào tuyệt cảnh!
Kỷ Ninh đáp lại là tấn công dồn dập.
Bốn Tổ Thần Tổ Tiên đứng xa quan sát nín thở.
- Bị điên hết rồi.
- Nếu hai người đều bị một số trận pháp cấm chế trong di tích cổ giết, để lại báu vật thì tốt quá.
Bốn Tổ Thần Tổ Tiên nhìn Ngục Kiếm Thần, kiếm thần áo trắng vừa đánh vừa bay xa hơn, bọn họ nhanh chóng đuổi theo hai người, lòng thầm cầu mong.
Ầm!
Khi Kỷ Ninh và Ngục Kiếm Thần đánh nhau trên bầu trời.
Chợt nổi lên cuồng phong màu xam, gió to cuốn lấy Kỷ Ninh và Ngục Kiếm Thần, sau đó gió xám biến mất, hai người bị gió cuốn lấy cũng mất tích.
Bốn Tổ Thần Tổ Tiên bám theo từ xa cùng biến sắc mặt.
- Hay nói khu vực di tích Tố Phong nguy hiểm, không thể bay lung tung trên trời không chừng rơi vào trận pháp cấm chế. Chắc hai người kia đã bị cuốn vào tuyệt địa.
- Chết tiệt, hai món Đạo Chi Thần Binh cũng bị cuốn vào rồi.
- Bốn Tổ Thần Tổ Tiên không cam lòng đứng xa chờ, đợi hơn ba ngày mà không thấy xác Kỷ Ninh và Ngục Kiếm Thần đâu, càng không có Đạo Chi Thần Binh, đành hậm hực rời đi.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Cơn gió xám mang theo tĩnh mịch, diệt vong đột ngột mạnh mẽ xuất hiện.
Lúc trước Ngục Kiếm Thần bị Kỷ Ninh dồn đến đường cùng đành bay lung tung.
Vì hai người cách biệt không lớn, Kỷ Ninh cần mất chút thời gian mới bắt giữ Ngục Kiếm Thần được. Kỷ Ninh cho rằng trong thời gian ngắn đuổi giết Ngục Kiếm Thần bay lung tung chắc không xui đến mức đụng vào trận pháp cấm chế, nhưng bọn họ thật sự đụng phải.
Ầm!
Cuồng phong màu xám cuốn lấy Kỷ Ninh và Ngục Kiếm Thần.
Lực kéo cực mạnh cuốn hai người rớt xuống dưới.
Kỷ Ninh cố gắng muốn ngừng lại nhưng thần lực, pháp lực vào lúc này thật nhỏ bé:
- Lực lượng mạnh quá!
Vù vù vù vù vù!
Bên dưới là cái hố vô cùng rộng lớn hắc ám.
Kỷ Ninh, Ngục Kiếm Thần xoay tròn bị hút vào.
- Ngừng... ngừng lại!
Kỷ Ninh mọc ra ba đầu sáu tay, sáu cánh tay phình to bấu vách hang. Lúc trước đang lơ lửng Kỷ Ninh không có chỗ bấu, giờ bọn họ bị hút vào cái hang rộng lớn, thấy chút vách đá, hắn linh cảm nếu để gió mạnh hút mình vào chỗ sâu nhất thì sẽ chết.
Phải dừng lại!
Cuồng phong quá mãnh liệt!
Sáu cánh tay của Kỷ Ninh cùng thi triển Trích Tinh Thủ, một bàn tay mạo hiểm thành công bấu chặt cây cột đá.
Rầm!
Kỷ Ninh bị kéo bay nhanh xuống dưới nhờ cánh tay bấu chặt cột đá nên khựng lại. Lực kéo đáng sợ làm người Kỷ Ninh run rẩy, bàn tay thi triển thần thông Trích Tinh Thủ tê dại mất kiểm soát thả lỏng, hắn tiếp tục bị gió to màu xám cuốn xuống dưới.
Răng rắc! Răng rắc!
Cột đá lúc trước bị Kỷ Ninh bấu víu chợt lóe quầng sáng mờ, cũng nứt ra. Gió xám rít gào làm cột đá vỡ ra, bị cuốn rớt xuống dưới.
- Ngừng!
- Ngừng!
- Ngừng!
Sáu cánh tay Kỷ Ninh queo quào bốn phía, bấu víu bất cứ thứ gì có thể bám vào, cố gắng muốn ngừng lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Rốt cuộc ngừng, ba cánh tay Kỷ Ninh cùng cắm vào một cái khe to trên vách đá, nhờ vào sức mạnh ba cánh tay rốt cuộc ngăn lại gió to.
Kỷ Ninh thở phào:
- Phù, rốt cuộc dừng.
Khe nứt lớn kéo dài mấy ngàn trượng trên vách đá, sáu cánh tay Kỷ Ninh cắm vào vách đá, mỗi cánh tay biến dài mấy trăm trượng đâm sâu vào, người treo tòng teng.
- Không!
Ngục Kiếm Thần cũng bị cuốn đi, cố gắng muốn bấu víu cái gì nhưng lực lượng của gã yếu hơn Kỷ Ninh nhiều, gã bắt được mấy chướng ngại vật như cột đá nhưng bị lực kéo làm ngón tay tê dại thả lỏng ra, không cách nào bấu chặt. Gió quá lớn làm Ngục Kiếm Thần không thể bắt lấy vật thể gì.
Bàn tay của Kỷ Ninh dù gì là hỗn độn kỳ bảo, còn có thần thể Nửa Bước Thần Thế Giới, có thần thông Trích Tinh Thủ nên mới may mắn hơn Ngục Kiếm Thần một chút.
Bùm!
Khi bị kéo xuống dưới, lần này Ngục Kiếm Thần va chạm với mấy cục đá nhô ra, lăn lông lốc.
Ngục Kiếm Thần phun ra ngụm máu:
- Phụt!
Lực va đập thế này mãnh liệt còn hơn công kích của Kỷ Ninh. Ngục Kiếm Thần lăn xuống dưới, với thị lực của Kỷ Ninh thấy rõ bên dưới sâu mấy trăm dặm, Ngục Kiếm Thần va đập mấy chục lần, càng xuống dưới đáy vô tận thì gió càng mãnh liệt, cơ thể gã va đập vặn vẹo.
Bùm!
Ngục Kiếm Thần đập vào một cột đá sắc bén như trường mâu nhô ra, Hư Không Thuyền hoàn toàn vỡ vụn. Gió to xé rách thần thể đã tan vỡ thành nhiều mảnh, gió to thế này mãnh liệt còn hơn công kích của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh treo lủng lẳng trên vách đá trơ mắt nhìn cảnh tượng xảy ra, nhìn Ngục Kiếm Thần chết đi:
- Đáng tiếc, Đạo Chi Thần Binh cũng bị hút xuống dưới rồi. Nhưng bây giờ ta nên làm gì đây?
Sáu cánh tay Kỷ Ninh cắm vào khe hở, vì mặc giáp y kỳ bảo hỗn độn cực phẩm, thần thể thì tu luyện Kim Tượng thần thông, thần thể khá mạnh nên hắn còn sức chống đỡ.
Kỷ Ninh thả Tâm Lực ra:
- Cứ treo mãi tại đây sao?
Tâm Lực mới ra thì đã bị lực lượng hủy diệt chấn động tan vỡ.
Kỷ Ninh thầm nhủ:
- Gió màu xám này này có thể đập nát Tâm Lực. Vì xây Tố Phong động phủ, đại năng xây động phủ này quá đáng sợ.
Kỷ Ninh không biết động phủ từng bị cường giả như Đại Mạc Đạo Quân được công nhận là mạnh nhất Đại Mạc Vực thăm dò nhưng không thể chinh phục nó, di tích được đặt tên Tố Phong vì đại năng cổ xưa có cảnh giới không tưởng về ‘phong’.
***
Tâm Lực không được, tâm thức cũng không thể, vậy chỉ đành nhìn bằng mắt.
Kỷ Ninh ngước đầu lên trên:
- Ta phải rời khỏi đây.
Cuồng phong màu xám rít gào, Kỷ Ninh khống chế giáp y hỗn độn cực phẩm hình thành màng bảo vệ nửa trong suốt trên mắt, hắn miễn cưỡng quan sát bên trên.
- Ta phải ra khỏi cái hang này, trước gió to nếu ta không bắt được cột đá thì chỉ đành gồng sức nguyên cánh tay đâm vào mấy cái khe hở.
Kỷ Ninh tìm kiếm khe hở trên cao, trong gió to màu xám cái hang này rất kỳ lạ, có nhiều khe hở.
- Tìm được rồi!
Kỷ Ninh nhắm ngay cái khe hở nhỏ hơn chút cách trên đầu mình trăm trượng.
- Đi!
Kỷ Ninh lập tức vươn tay lên trên.
Vù vù vù vù vù!
Sức gió xám như vô số tinh thần đè lên bàn tay Kỷ Ninh, khiến hắn kiệt sức không vươn lên nổi. Kỷ Ninh cắn răng cố gắng, vươn cánh tay hướng khác thì được, nhưng muốn ngược hướng gió bò lên trên thì không thể.
Kỷ Ninh bỏ cuộc:
- Không được, sức gió quá lớn, không thể lên.
Kỷ Ninh cúi đầu nhìn sâu trong cái hố tối đen vô tận:
- Vậy đành đi xuống.
← Ch. 0865 | Ch. 0867 → |