← Ch.062 | Ch.064 → |
Điền Hành Kiện, tên lừa gạt chuyên nghiệp nhất, tay tâm lý học tinh thông nhất của loài người từ xưa đến nay bắt đầu hành động.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Lan không chớp mắt, thở dài nói: "Tiền tuyến sắp không thể chống đỡ được nữa rồi. Một khi Catho thất thủ, Galypalan cũng sẽ trở thành chiến địa. Bộ chỉ huy không thể nào phán đoán được hành động của đối thủ, tất cả tham mưu quân sự cũng nhìn không ra ý đồ của kẻ địch...trận này nếu không vượt qua được, cả tinh cầu Millok này cũng sẽ xong luôn."
Mễ Lan thấy hắn nói một cách nghiêm trọng thì rất lo lắng, hỏi: "Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra được ý đồ của địch sao?"
Điền Hành Kiện cười khổ, lắc đầu nói: "Ta thì là cái gì chứ? Chỉ đọc vài quyển sách là có thể lên làm tướng quân sao? Trong bộ chỉ huy có người nào không phải là nhân tài từ các học viện quân sự, ngay cả thực tập sinh hiểu biết còn nhiều hơn t nữa. Bọn họ còn không nhìn ra được, ta làm sao có thể thấy chứ."
Mễ Lan đứng lên, đi tới bên cạnh Điền Hành Kiện, nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
Ánh mắt Điền Hành Kiện nhẹ nhàng nhìn ngắm khuôn mặt Mễ Lan hồi lâu, dường như muốn đem hình ảnh của nàng ghi tạc vào lòng, thâm tình nói: "Hãy gọi điện thoại cho cha đi, phòng thí nghiệm liên quan đến rất nhiều bí mật, hiện giờ đã không còn thích hợp ở lại Galypalan nữa, thầy Boswell và ... cũng phải nhanh chóng trở về tinh hệ trung ương."
Mễ Lan nắm lấy áo Điền Hành Kiện la lên: " Vậy còn ngươi? Nói cho ta biết, ngươi cũng sẽ đi cùng chúng ta phải không?"
Tên mập lừa đảo tình cảm nói thầm trong bụng: "Dĩ nhiên là đi cùng rồi", nhưng ngoài mặt lại hiện ra vẻ đau đớn, quyết luyến mà lại kiên định như sắp phải ly biệt. Ánh mắt trốn tránh dường như không đành lòng nhìn thấy Mễ Lan phải lo lắng, nói: "Ta không thể đi được, ta là một người lính, ở đây là trách nhiệm của ta."
Mẹ kiếp, diễn nhập vai quá rồi, tại sao trong ánh mắt cô nàng này toàn là nước mắt thế chứ?
Mễ Lan được bật khóc, ngã vào trong lòng Điền Hành Kiện, nam nhân trước mắt vốn đã được nàng âm thầm chấp nhận, ngày thường hai người một chỗ đã quan hệ mập mờ đến mức không thể mập mờ hơn nữa. Giờ đây dưới hoàn cảnh sinh ly tử biệt do tên mập lừa đảo hèn hạ vô sỉ dựng lên thì Mễ Lan cuối cùng cũng bất chấp tất cả, ôm lấy Điền Hành Kiện, khóc nức nở: " Ta không đi, ngươi ở đâu ta ở đó!"
Mập mạp trong lòng cũng nóng nảy, con bà nó, cô bé ngốc này, tại sao không nói ngươi đi thì ta cũng phải đi? Tốt nhất là ngươi đánh ta một trận, sau đó lấy dây trói lại rồi ép buộc ta phải đi, nếu không đi thì cắt thằng nhỏ...như vậy ta mới có thể đưa ra một quyết định "khó khăn" chứ.
Thấy Mễ Lan như thế, tên lừa đảo tình cảm này cũng có chút cảm động, hắn đột nhiên nhận ra chính mình cũng đã thích cô gái thuần khiết này mất rồi. Thầm thở dài một cái, hắn dùng ngữ khi cứng rắn nói: " Không được! Ngươi phải đi! Lập tức gọi điện thoại cho cha ngươi, nói ông nhanh chóng chuẩn bị phi thuyền tới đón ngươi, phòng thí nghiệm tuyệt đối không thể để rơi vào tay đế quốc Gatralan được."
Mễ Lan nghe thấy ngữ khí mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt của người yêu, đôi mắt đẫm lệ nhìn gương mặt bình thường nhưng mang tinh thần thấy chết không lùi ấy, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của tình yêu trong thời loạn thế, trái tim đau như dao cắt, khóc nức nở.
Cuối cùng, Mễ Lan rời khỏi ngực của Điền Hành Kiện, hai tay ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào nói từng chữ: "Ta nghe lời ngươi, ta sẽ đi! Nhưng nếu ngươi không trở về gặp ta, ta sẽ đi tìm ngươi ..." Nói xong, nàng dùng đôi môi mang theo vị mặn của nước mắt của mình nhẹ nhàng hôn mập mạp, sau đó vừa khóc vừa chạy ra cửa.
Tiện nhân diễn kịch tới đây cũng thấy bó tay rồi, người ta không chịu theo kịch bản của mình thì biết làm sao bây giờ. Giờ thì hết đường chạy rồi ...
Đứng ngơ ngác một hồi lâu, quay sang nhìn [ Logic ] bên cạnh, mập mạp thở dài nói: " Tiểu nhị à, chuyến này nếu không may có thể chúng ta phải vô núi làm người rừng rồi."
Diễn thuyết xong mấy lời tình cảm ôn nhu tự an ủi mình, mập mạp lại lững thững trở về bộ tham mưu tác chiến, trên đường vừa đi vừa kiểm điểm lại nguyên nhân thất bại của mình.
Bỗng Carl lao đến kéo tay hắn, kêu lên: "Ngươi chạy đi đâu vậy, cấp trên đang cần gấp số liệu thôi diễn! Nếu làm không xong ngươi sẽ bị buộc tội lơ là chức vụ đó! Còn nữa, hạm đội vũ trụ hỗn hợp số 1 cũng bắt đầu giao chiến với hạm đội đế quốc rồi, báo cáo phân tích chiến lực cũng đã đưa tới, không biết đế quốc lấy đâu ra nhiều chiến hạm như vậy nữa ...."
Điền Hành Kiện vốn đang nghe Carl lải nhải không ngừng, đột nhiên một bóng người lướt qua như một tia chớp đánh trúng hắn, sau đó Carl nói cái gì hắn cũng không nghe thấy. Cả thế giới dường như dừng lại, chỉ còn lại hắn và người kia đang đi tới.
Điền Hành Kiện đứng trên hành lang, nhớ đến ngày xưa đủ niềm vui, nỗi buồn, sướng, khổ trong lòng bỗng bừng lên bao cảm xúc.
Một đứa bé trai 6 tuổi mất đi cha mẹ, một cô bé xinh đẹp ở nhà hàng xóm luôn cùng nhau đến trường, về nhà.
Những năm ấu thơ, cô bé ấy luôn bảo vệ cho thằng bé mồ côi hết lần này đến lần khác, cố gắng để nó không bị bắt nạt.
Thời trung học, thằng bé yếu đuối ấy cuối cùng mất đi sự quan tâm của cô gái, tính nhát gan trời sinh khiến hắn khi đối mặt với đám côn đồ đòi tiền qua đường lại lựa chọn lùi bước, hắn nghĩ rằng cô bé ấy cũng sẽ chạy với mình, nhưng không phải. Cuối cùng khi hắn có đủ dũng khí cầm gậy trở lại hẻm nhỏ thì đã thấy cảnh sát đưa cô bé cùng đám côn đồ kia đi.
Ngay khi hắn chạy khỏi hẻm nhỏ, cũng là lúc cảnh sát tuần tra đi ngang qua. Chỉ là thằng bé trong lòng hoảng sợ không để ý tới, cho đến khi hắn chạy khỏi nơi đó.
Cô bé ấy từ đó không để ý tới thằng bé nữa, nàng vĩnh viễn không tha thứ hắn.
Mỗi khi hắn ở xa xa nhìn thấy đóa hoa khôi của học viện ấy, nhìn thấy nụ cười như hoa nở dưới vì sao ấy, nhìn thấy nàng khiêu vũ, thấy được từng thiếu niên xuất chúng tặng những đóa hoa tươi thắm cùng quan tâm.... tim của hắn bỗng cảm thấy đau nhói.
Hắn luôn tìm mọi cách để khiến cho cô bé ấy chú ý nhưng đều thất bại.
Đứa bé từ đó càng lúc càng buông thả, hắn thoạt nhìn càng ngày càng nhàm chán, hèn mọn, háo sắc, hạ lưu, giảo hoạt. Những thứ đó đều tập trung lên người của hắn, nhưng bản thân hắn biết hắn tuyệt đối sẽ không lập lại một sai lầm...đó chính là ích kỷ. Từ cái khoảnh khắc mà cô bé ấy không hề nhìn lại hắn mà đi theo cảnh sát rời đi, hắn đã không còn dám ích kỷ nữa.
Đứa bé đó đương nhiên là Điền Hành Kiện.
Cho nên dù ngay lúc ở giữa lòng quân địch, hắn mới có thể nói với Rashid, có một số việc mà đàn ông nhất định phải làm.
Cho nên hắn mới liều mình dẫn dắt một đội ngũ tù binh không có sức chiến đấu, không có khả năng cơ động, m ò m ẫm từng bước trốn thoát khỏi lòng kẻ địch, quyết không bỏ cuộc.
Nhưng tất cả những điều này, cô ấy biết sao?
Nàng vẫn như trước, dịu dàng và xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho người khác say lòng.
Làn da trắng nõn nà cùng mái tóc mềm mại như tiên nữ ấy luôn là giấc mơ trong lòng Điền Hành Kiện.
Bóng dáng xinh đẹp ấy đi từ đối diện ấy đang cùng một nữ tham mưu thảo luận gì đó, nàng không nhìn thấy đứa bé ngày trước đang ở đối diện mình.
Hai người cứ thể lẳng lặng đi qua nhau.
Giữa một hành lang học viện đầy người đi lại.
Trên một hành tinh tràn ngập khói lửa chiến tranh.
← Ch. 062 | Ch. 064 → |