Vay nóng Homecredit

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 080

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 080: Trách nhiệm của quân nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


An Lôi nhìn Điền Hành Kiện, lại nhìn tấm di ảnh của cha trên bia mộ, nước mắt nàng rơi lã chã, hai người đàn ông này chính là những người quan trọng nhất đối với nàng, thế nhưng bọn họ lại đã cách biệt nhau quá lâu rồi, đến ngày gặp lại thì đã âm dương đôi ngả, vĩnh viễn rời xa.

Nàng lấy ra một bức thư giấy đã hơi ố vàng, đặt xuống bên cạnh Điền Hành Kiện, đây là thư An ba gửi cho Điền Hành Kiện, nhìn Điền Hành Kiện quỳ khóc trước mộ cha mình, trong lòng nàng lại chút hoảng hốt, tựa như nhìn thấy bóng dáng cha đang dần hiện lên trong người mập mạp.

An Lôi lau nước mắt, lặng lẽ bước về phía chiếc ôtô bay, nàng không muốn quấy rầy hai người bọn họ, nàng đi dần ra xa, bước chân cũng nhanh hơn, nàng biết, ở trước linh hồn của cha mình, người kia đã tìm được đáp án rồi.

Điền Hành Kiện mở thư:

"Tiểu Kiện, sự việc lúc đó chúng ta không trách con, An Lôi cũng không bị thương tổn. Xin con hãy tha thứ cho sự hà khắc của ta, nhân sinh chính là như thế, con người ta ai cũng phải tự trải nghiệm khó khăn, đi tìm đáp án cho bản thân.

Nếu con có thể đọc được bức thư này, An ba ta rất vui mừng, ta tin chắc lúc này con đã biết cái gì mới là dũng khí của nam nhân, hãy nhớ kỹ, vĩnh viễn không từ bỏ trách nhiệm mà mình gánh vác trên vai.

Có lẽ, với tính cách của mình, con vĩnh viễn không thể trở thành một anh hùng, nhưng ta luôn tin tưởng, con trai của ta nhất định sẽ là một dũng sĩ bình thường.

Bây giờ, ta giao cho con trách nhiệm đầu tiên trong đời, đó chính là thay ta chăm sóc An mẫu và An Lôi, đây vốn là trách nhiệm của ta, nhưng ông trời đã tước đi tư cách ấy của ta mất rồi.

Ta rất xin lỗi."

Bức thư rất ngắn, hai mắt Điền Hành Kiện ngấn lệ, hắn đọc đi đọc lại, đọc đến khi nước mắt ướt đẫm bức thư, đọc đến khi chữ đã nhoè, mực đã phai mới thôi.

An ba ơi, con biết phải làm như thế nào rồi. Trước mộ, một gã mập mạp quỳ trên mặt đất khóc lớn.

Một lúc lâu sau, Điền Hành Kiện rốt cục cũng bình tĩnh lại, ngồi trước mộ, bắt đầu kể lại những chuyện mà mình đã trải qua trong hai năm vừa rồi cho An ba nghe. Khi nói tới những lần kinh hiểm thì khoa chân múa tay, còn lấy ra hai tấm huấn chương Tử Huy Tự Do ra.

Khi nút thắt trong tâm trí nhiều năm kia được cởi bỏ, mập mạp bỗng cảm thấy dễ chịu vô cùng, cả người nhẹ nhàng như thể được giảm béo năm mươi cân vậy.

Đột nhiên, hắn bỗng nhớ tới lá thư của Russell, mập mạp bèn lấy ra, hắn muốn xem rốt cuộc cái lão mắc dịch này muốn nói cái quỷ gì đây.

Nét chữ trong thư vừa đẹp lại vừa rắn rỏi, giống như nét chữ trong thư của An ba, điều này làm cho Điền Hành Kiện cảm thấy thoải mái, bất giác có thêm vài phần tôn trọng.

Trong thư viết:

"Điền trung úy, cậu là một thanh niên có thiên phú quân sự cao nhất mà ta từng gặp, nhưng từ trong ánh mắt của cậu ta lại có thể nhìn ra sự mê mang, lạc lối của cậu đối với chiến tranh và sự kháng cự bản năng đối với thứ nghề nghiệp giết chóc như quân nhân. Về điểm này, ta đã từng có kinh nghiệm giống cậu bây giờ.

Ta sẽ không nói nhiều làm gì, ta chỉ muốn nói với cậu, chiến tranh không phải là thứ mà ý chí con người có thể quyết định, và nếu đã không thể quyết định sự bắt đầu của chiến tranh, vậy, là một quân nhân, chúng ta chỉ có thể dốc sức quyết định kết quả của chiến tranh mà thôi.

Nếu kết quả xấu sẽ liên luỵ đến người thân, bạn bè, tổ quốc của cậu. Những lời này có lẽ rất khoa trương, nhưng lại là lời nói thật. Hãy nhìn Millok đi, giả sử người thân của cậu đang ở trên tinh cầu này, đau đớn khóc lóc giữa khung cảnh tan hoang, liệu đây là điều mà cậu muốn chứng kiến hay sao?

Vô luận có phải là quân nhân hay không, ai cũng phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình mình, đây là thứ trách nhiệm không thể nào trốn tránh, cậu có thể học đám đà điểu vùi đầu xuống cát, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên cũng là lúc cậu nhìn thấy người thân của mình đã mất mạng, nhà cửa của cậu đã bị ngọn lửa chiến tranh thiêu rụi.

Chiến tranh là giết chóc, quân nhân là công cụ giết chóc, đây là sự thực không thể phủ nhận, nhưng xin cậu nhớ kỹ một câu thiên cổ danh ngôn này: Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn bản thân. Trách nhiệm của cậu là bảo vệ quê hương, bảo vệ gia đình của mình chứ không phải là khi đối mặt với lưỡi lê của quân thù lại cảm khái về sự quý giá của sinh mệnh.

Cậu rất có thiên phú, có năng lực, vì vậy cậu có trách nhiệm phải học tập, học cách bảo vệ chiến hữu, bảo vệ người thân, bảo vệ quốc gia của mình.

Hãy nhớ kỹ, chỉ có người thắng mới có hòa bình. Ta cũng xin cậu nhớ kỹ: Kẻ địch có trách nhiệm của kẻ địch, ngươi có trách nhiệm của ngươi!"

Nhìn bức thư, Điền Hành Kiện suy nghĩ rất lâu, có lẽ đạo lý của Russell rất rõ ràng, có lẽ là hai chữ trách nhiệm đã làm cho Điền Hành Kiện xúc động. Cuối cùng, hắn quyết định làm học trò của Russell.

Đến tối, Điền Hành Kiện trở về nhà, An mẫu khóc một hồi, ba người xem như một nhà đoàn tụ. Một tháng nghỉ phép qua rất nhanh, suốt cả tháng, mập mạp hoàn toàn thành con trai trong nhà, hàng ngày đi chợ nấu cơm, ngồi nói chuyện phiếm với An mẫu, An Lôi cũng để mập mạp ở lại trong nhà, chỉ có điều nàng đã vứt sạch tất cả những món đồ nghe trộm quay lén đi, khiến hắn đau khổ không thôi.

An Lôi tưởng rằng vứt đi mấy món đồ này là dã an toàn, nhưng nàng lại không nghĩ tới mập mạp bây giờ là ai chứ, là lính đặc chủng xuất thân từ ngành bảo dưỡng quân khí đấy! Chế ra vài món đồ chơi há lại là chuyện khó với hắn sao?

Chỉ có điều đến khi được thấy thì kết quả lại là tự hại chính mình, mấy ngày liền mất ngủ, máu mũi chảy không ngừng, thiếu chút nữa là đã mất máu quá nhiều mà chết rồi.

************

Do bây giờ Millok đã trở thành căn cứ cỡ lớn của quân đội Liên bang, tất cả các đơn vị đều thiết lập phân bộ ở đây, Cục tình báo cũng không ngoại lệ, An Lôi được phái tới Galypalan, phụ trách công tác thông tin tình báo, vì vậy, khi kỳ nghỉ phép chấm dứt, Điền Hành Kiện bèn đưa mẹ con An Lôi tới Galypalan luôn, dù sao một mình An mẫu ở lại thủ đô cũng không ai chăm sóc, ở đây chẳng phải là có đủ một nhà sao.

Sau khi thuê được một căn nhà ưng ý, mập mạp lại phát hiện ra một sai lầm kinh khủng, giờ An Lôi cũng tới Galypalan, ngộ nhỡ chạm mặt Mễ Lan thì..., chắc lúc đó hắn sẽ bị áp giải ra trước mộ An ba thiêu sống mất.

Lại còn có Mỹ Đóa và Nia vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại tới nữa, mẹ kiếp, sợ rằng hắn từ nay về sau sẽ trở thành thành thái giám mất.

An ba, người thử nói xem hai chữ trách nhiệm bây giờ tính thế nào đây!

Thôi vậy, chuyện đã không nghĩ ra thì không cần phải nghĩ nữa. Căn nhà này dù sao cũng rất lớn, hai mẹ con An Lôi ở rất thoải mái, mọi người ở chung, thứ nhất là để tiện chăm sóc An mẫu, thứ hai là......... để thường xuyên có dịp tăng cường thị lực, tiêu hao máu mũi.

Khi trở lại học viện, Điền Hành Kiện thiếu chút nữa tưởng rằng mình đi nhầm đường, Học viện quân sự Galypalan chuẩn bị khai giảng, mấy ngày nay đang tiến hành báo danh nhập học, cửa học viện lúc nào cũng oanh oanh yến yến, náo nhiệt không yên.

Mập mạp giả ngốc luồn lách giữa đám đông, trong bụng vui sướng vô cùng, lại thầm có chút hối hận, sớm biết vậy thì cứ ở lại luôn trong học viện cho rồi, ký túc xá nữ sinh, đó chính là thiên đường trong mộng của mập mạp!

*****

Luồn lách giữa đoàn nữ sinh được một lúc, mập mạp chú ý thấy có mấy nữ sinh ánh mắt đã có điểm bất thiện, bèn quyết đoán bỏ đi, trở về căn phòng của mình trong túc xá để dọn đồ.

Đồ đạc của hắn rất ít, nhồi vào một cái túi là vừa đủ, chỉ có buồng mô phỏng là khiến mập mạp đau đầu phải một chút, cuối cùng bèn quyết định mang đến phòng thí nghiệm của Mễ Lan, hắn muốn sử dụng trang bị trọng lực ở đó để tiến hành huấn luyện.

Cũng may buồng mô ph ỏng này thuộc loại có thể gấp lại, được chế tạo từ vật liệu siêu nhẹ, chỉ cần một tay là đã có thể vác đi. Thế là mập mạp một tay mang theo hành lý, một tay vác buồng mô phỏng cất bước ra đi, nhưng hắn mới vừa đi xuống tầng một đã nhìn thấy một đoàn nữ sinh lôi hành lý đi vào toà ký túc xá đối diện.

Xem phía trước ba đào mãnh liệt, thỏ trắng phiêu phiêu, nhìn phía sau ba lãng cuồn cuộn, chập chờn khiêu khích.

Mập mạp vung tay dậm chân hối hận không thôi, vì muốn xem một người tắm rửa mà không thể nhìn cả đoàn người tắm rửa, vụ mua bán này lỗ nặng quá rồi.

Một đám nữ sinh đi ngang qua chợt nhìn thấy bên đường có một gã mập mạp hèn mọn đang đau khổ tới mức không muốn sống nhìn mình chăm chăm thì đều giật nảy mình, có người trừng mắt, có người bàn tán, có người kéo tay bạn mình chạy đi, lại có nữ sinh còn cười lại với hắn. Mập mạp hồn nhiên ngơ ngác, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

" 33, 36, 35, 39, cái này thật là lợi hại! Oa! 42. Chịu không nổi nữa rồi.... ."

Khi một nữ sinh cong mông, khom ngực, cố gắng lôi chiếc valy nặng chịch c ủa mình lướt qua trước mặt mập mạp thì, phụtttt! Không chỉ máu mũi, mà gần như là thất khiếu của hắn đồng thời chảy máu.

"Này cô bạn, của bạn cỡ 50 à?"

"... Cũng không đến, có điều cái valy này nặng qúa."

Mập mạp may mắn không có hỏi rõ ràng, tránh được một kiếp, nếu không khó tránh khỏi bị mọi người đánh chết tại trận.

Lúc này Catherine đang cùng bạn bè đi tới ký túc xá, đây là lần đầu tiên cô nàng xinh đẹp thông minh này xa nhà, thế giới bên ngoài đối với nàng mà nói thật quá mới lạ, quá tự do, nàng cảm thấy mình giống như một chú chim được sổ lồng, cứ nhớ lại vẻ mặt của cha mẹ mình khi biết tin nàng trúng tuyển vào học viện quân sự Catherine lại bật cười.

Cuộc sống quá sung túc không khiến Catherine vui vẻ, các loại vũ điệu, công tử tiểu thư đài các chỉ khiến nàng cảm thấy ẻo lả chảy nhớt, chỉ có bây giờ, ở trên tinh cầu vẫn đang tràn đầy tro bụi chiến tranh này, ở giữa những nữ chỉ huy tương lai này, Catherine mới thực sự cảm nhận được niềm vui.

Khi nhìn thấy Điền Hành Kiện ở bên đường nàng vẫn không để ý, cứ điềm nhiên đi thẳng về trước, nhưng đến lúc phát hiện ra ánh mắt hèn mọn của gã mập kia căn bản là không vượt qua khu vực dưới cổ mình thì ...

Thật đáng ghét, sao trên đời lại có một cái kẻ đáng xấu hổ như thế này! Catherine quyết định phải cho này cái gã mập mạp hèn mọn kia một bài học.

Thế nhưng vị nữ quân nhân đại diện cho tổ bác kích này vừa mới tới trước mặt mập mạp, còn chưa kịp thủ thế ra đòn thì hắn đã lập tức bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên Catherine gặp một kẻ nhát gan như vậy, mấy cô bạn gái quay qua nhìn nhau, không khỏi bật cười khúc khích.

Mập mạp lúc ấy chỉ cảm thấy một đôi thỏ trắng 36D đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn mình, biết rằng bị người ta phát hiện rồi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt mũi đối phương, chỉ biết cất bước bỏ chạy.

Cúi đầu ủ rũ trở lại căn nhà mới, thu dọn đồ đạc xong, mập mạp đột nhiên có cảm giác như mình có "nhà" vậy.

An Lôi là nhân viên văn phòng của ngành tình báo, không phải thường xuyên đi xa nhận nhiệm vụ, ngày thường An Lôi không có việc gì làm đều thích ở nhà với mẹ, tự mình nấu ăn.

Đây chẳng phải có nghĩa là bản thân sau này mỗi ngày đều có thể nhìn trộm An Lôi tắm rửa, hưởng thụ nhãn phúc, lại còn có thể ăn cơm nàng nấu, hưởng thụ khẩu phúc sao! Đây mới là sống chứ! Mới nghĩ tới đây, mập mạp đã tươi tỉnh hẳn lên.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi hắn chạy tới phòng thí nghiệm, giáo sư Boswell vừa thấy mập mạp trở về liền ném cho hắn một bản chương trình giảng dạy, nói: "Mấy ngày nữa học viện sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, thời gian là ba tháng, học viện đã sắp xếp cho ngươi làm huấn luyện viên ở doanh trại huấn luyện lính bảo dưỡng quân khí. Đám tân binh này đều là học viên mới của học viện, thuộc khoa Thiết kế và chế tạo robot, ngươi đừng để ta bị mất mặt đấy."

Mập mạp thầm mắng trong bụng: "Ông già chết tiệt này, không phải định đè chết mình đấy chứ! " Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, bảo dưỡng quân khí chẳng phải là tiền vốn vào đời của mình sao, chẳng nhẽ lại không xử lý được một đám lính mới tò te.

Sợ ông già Boswell hứng lên lại quăng cho thêm mấy cái nhiệm vụ, mập mạp nhanh chân chuồn thẳng, chạy vọt vào phòng thí nghiệm của Mễ Lan.

Đã một tháng nay không gặp hắn, tự nhiên là Mễ Lan rất mừng rỡ, vùi đầu vào trong lòng mập mạp đàm tình thuyết ái, tuy mập mạp một câu cũng không nghe nổi nhưng cảm giác mềm mại trước ngực cũng đã khiến hắn hồn phi thiên ngoại rồi.

Dục hỏa trai tân vốn rất dễ dàng bốc lên, Mễ Lan mới chỉ vừa "cọ xát" đã khiến cho dục hỏa mập mạp cháy hừng hực, tâm thần kích động, cuối cùng chỉ còn biết cắn lưỡi, tìm một lý do vớ vẩn để bỏ chạy. Vừa chạy mập mạp vừa thầm than nguy hiểm, toàn bộ Millok này biến thành thỏ trắng hết rồi!

Nhìn đám giáo viên đang tất bật chạy qua chạy lại, dường như ai cũng bận bù đầu, thế là gã vô công rồi nghề Điền Hành Kiện quyết định đi tìm Russell.

Từ bức thư của Russell, mập mạp đã phải đánh giá lại về vị thầy giáo tương lai này của mình, không thể không thừa nhận, về chiến tranh, bất cứ khía cạnh nào ông ta cũng đều hiểu rõ hơn hắn cả trăm lần.

Điền Hành Kiện không phải là người cố chấp, tính cách của hắn cũng không hề cứng nhắc, Russell nói đúng, bản thân có trách nhiệm của bản thân, khi đã nghĩ thông suốt, mập mạp bỗng cảm thấy dường như mình cần phải đí xin lỗi Russell.

Khi Điền Hành Kiện gặp Russell, ông ta đang chắp tay sau lưng, nhìn chăm chú vào một tấm bản đồ mô phỏng 3D.

Nhìn thấy mập mạp, Russell phất phất tay, ra hiệu cho mập mạp lại gần, nói: "Không cần nói linh tinh màu mè là gì, ngươi mau tới xem thử đi."

Điền Hành Kiện cẩn thận nhìn bản đồ, đây là một bản đồ thôi diễn mà hắn chưa từng gặp qua, bên đỏ chủ công, bên xanh chủ thủ, có điều binh lực phòng thủ của bên xanh lại cao hơn binh lực bên đỏ.

Đây hẳn là một trận chiến đổ bộ, theo tình hình trên bản đồ, dường như không có chỗ nào có lợi cho bên đỏ, trận thế phòng ngự của bên xanh rất chặt chẽ, lực lượng hai bên bố trí dày đặc khắp cả bãi biển, còn về vũ khí hay trang bị của hai bên cũng cơ bản là giống nhau.

Russell nhìn Điền Hành Kiện, nói: "Ngươi có thể tìm được sơ hở của bên xanh không, nếu ngươi là chỉ huy của bên đỏ, ngươi sẽ chuẩn bị như thế nào để công phá trận địa này?"

Điền Hành Kiện nhìn trận địa bên xanh, dường như trong đó có một điểm hơi sơ hở, đó là một cao điểm không có binh lực trú phòng, nếu cướp được nơi này, sau đó đánh tạt sang hai phía là có thể nhất cử cắt đôi trận địa phòng ngự của bên xanh, tiếp đó chỉ cần giữ vững được hai giờ là chủ lực quân đỏ có thể chiếm lĩnh bãi biển, đứng vững thế trận.

Nhưng, Điền Hành Kiện nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này, theo như trên bản đồ, cả hai bên đều không có lực lượng thiết giáp, nếu như ở hai bên cao điểm có ẩn dấu pháo binh thì có bao nhiêu bộ binh tiến vào chỗ này cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi, đây quả là một cái bẫy rất khéo, vừa đủ lợi ích để khiến cho chỉ huy đối phương cảm thấy mạo hiểm là đáng giá.

Nhìn chăm chú thật lâu, cuối cùng mập mạp lắc đầu nói: "Không có cách nào!" Vẻ mặt Russell bỗng trở nên rất phức tạp, có chút vui mừng, lại có chút thất vọng.

"Có điều!" Điền Hành Kiện nhìn Russell: "Nếu ông có thể nói cho ta biết mối liên hệ giữa trận tranh đoạt cục bộ này với kết cục của cả chiến dịch, giả sử như nếu không đoạt được bãi biển này thì chủ lực của quân đỏ sẽ bị tiêu diệt, vậy tôi nghĩ, tôi sẽ cường công nơi này."

Nơi ngón tay Điền Hành Kiện chỉ vào, vẫn là cái cao điểm khó lường kia.

Russell mỉm cười, nói: "Ngày mai bắt đầu đi học."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-793)