Vay nóng Tima

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 088

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 088: Show hàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


"Người này là luyện viên của chúng ta sao?" Một nữ sinh bám lấy tay cô bạn bên cạnh, ngơ ngác hỏi. Tiếc là cô bạn của cô ta thì lại đang trong kinh ngạc, nói không ra lời.

Vô luận là trại duy tu hay đặc chủng, tất cả học viên đều không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để có thể biểu đạt được tâm tình của mình lúc này.

Nhất là học viên trại đặc chủng, kể cả mấy cựu binh trong đó. Khó trách người ta lại có câu "không biết thì không sợ". Quân đội quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, trước đây còn cho rằng ông trời đệ nhất ông đây đệ nhị, bây giờ mới biết, tất cả chỉ là rắm thôi mà thôi!

Katherine kinh hãi nhìn mập mạp, nàng thực sự không ngờ được cái gã béo này lại có thể lợi hại như vậy, đánh nhau với hắn ư, không phải là muốn chết sao? Nguyên lai người ta vẫn luôn nhường nhịn mình, nguyên lai thực sự là đúng như lời hắn nói, một chút kỹ thuật cận chiến đó trong mắt hắn chỉ là võ vẽ mèo cào mà thôi. Cú đá kia mà đánh lên người thì da thịt nào chịu nổi chứ?

Mập mạp cũng không để ý tới vẻ mặt của đám học viên, nếu đã muốn thể hiện uy phong thì phải chơi tới cùng! Phải làm cho cái đám không biết trời cao đất dày này tâm phục khẩu phục hoàn toàn mới thôi! Có thế sau này mới đỡ phiền phức được.

Hắn cười lạnh, đi tới bên sân huấn luyện, quay đầu lại nhìn đám học viên đang ngây ra như phỗng, nói: "Bộ đội đặc chủng thì rất giỏi sao!"

Hắn chộp lấy một quả lựu đạn dùng cho huấn luyện, ném vèo một cái, quả lựu đạn vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời, bay vượt ra ngoài tường bao của sân huấn luyện! Tiếp đó, hắn nắm lấy hai thanh dao găm quân dụng, trở tay đâm một thanh vào bia kiểm tra sức đam, dao lút tới cán. Thanh còn lại cũng không cần nhắm, phóng vút một cái đã trúng giữa yết hầu tấm bia ở cách đó hơn 15m.

Mập mạp vừa liếc nhìn đám học viên đặc chủng đang há hốc mồm vừa tiện tay cầm lấy một khẩu súng trường quân dụng. Chỉ mất vài giây là đã biến nó thành một đống linh kiện, sau đó nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất lắp ráp lại khẩu súng như cũ.

Mập mạp lắp hộp năng lượng vào súng, giơ súng lên bắn luôn một tràng vào tấm bia ở cách đó trăm mét, đạn không bắn trúng hồng tâm mà xếp thành một hàng cắt đứt cổ bia (bia bắn hình người, ko phải hình tròn).

Bắn xong, hắn vứt khẩu súng sang một bên, đi tới sân huấn luyện chạy vượt chướng ngại vật, móc ra đồng hồ bấm giây. Bắt đầu! Cả người hắn như một báo săn béo ú bật mạnh lên, sức bật cực mạnh khiến tốc độ của hắn tăng lên mức cao nhất chỉ trong nháy mắt. Tường chắn cao 1m, 2m rồi 3m, chuyện nhỏ, tất cả đều không thể làm giảm tốc độ của hắn. Phi qua tường chắn 3m cuối cùng, chỉ cần ba bước là hắn đã chạy qua cầu độc mộc, thân thể không hề nghiêng ngả một chút nào. Đến lưới dây thừng cũng như được làm ra cho hắn, mỗi lần leo lên đều không hề lãng phí chút thời gian và sức lực nào. Tới đầm bùn, mập mạp như trở thành một con cá sấu bắt mồi, cái lưng ép sát xuống đất, tư thế xấu xí nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, sau đó đến hàng rào cũng không thể cản bước hắn. Chạy thẳng một hơi cho đến khi hoàn thành lộ trình, mập mạp mới chậm rãi móc ra đồng hồ bấm giây. Dừng!

Không cần nhìn đồng hồ bấm giây trong tay hắn, tất cả học viên trại đặc chủng đều biết, ngay cả huấn luyện viên của mình cũng không phải là đối thủ của gã biến thái này!

Bộ đội đặc chủng là như thế nào? Chính là đây!

Học viên trại đặc chủng quả thực đang vô cùng xấu hổ, mới học được một chút công phu lông gà lông vịt đã khoe khoang khắp nơi như sợ người trong thiên hạ không biết, bây giờ mới biết được mình ngu ngốc tới cỡ nào!

Mập mạp đang khoe khoang, nhưng người ta có tiền vốn! Người như vậy đương nhiên là có tư cách để khoe khoang! Bị người ta cười một chút thì đã sao, hắn không có tư cách cười thì ai có tư cách?!

Trải qua một thời gian tập huấn, những học viên này đã hiểu ra, bộ đội đặc chủng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, bọn họ cần sự nỗ lực, đổ mồ hôi và xương máu hơn binh sĩ bình thường vô số lần, không có ngàn vạn lần tập luyện gian khổ thì dù có là thiên tài cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể trở thành một người lính đặc chủng chân chính, mà tất cả những ai ôm chút mộng tưởng hư vinh đến đây hoàn toàn là tự rước lấy nhục mà thôi!

Gã thượng uý đặc chủng lúc này đang cực kỳ hối hận, hắn thật sự không ngờ cái gã trung úy mập mạp này lại là một cao thủ như thế, người như thế này đặt vào bất cứ tiểu đoàn đặc chủng nào cũng chắc chắn là thành viên chủ chốt, là mũi đao của mũi đao!

Chỉ bằng mấy chiêu đó thôi là cũng đã ăn đứt mình rồi! Nếu như là ở trên chiến trường, gặp phải đối thủ như vậy thì kết quả chỉ có một, đó chính là chết. Trong bộ đội đặc chủng, chỉ những ai có thực lực mới có quyền lên tiếng, đây là truyền thống, là quy củ suốt hàng trăm năm qua! Chỉ có thực lực mới có thể gánh vác an toàn của toàn đội ngũ, chỉ có thực lực mới có thể bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Gã thượng úy biết, màn biểu diễn vừa rồi của mập mạp là có mục đích, những hạng mục hắn biểu diễn đều là kỹ thuật cơ bản nhất của bộ đội đặc chủng.

Cận chiến tay không, nhìn gốc cây bị đá gãy và vòng thép bị móp kia là đủ hiểu trình độ của hắn. Cận chiến có vũ khí, hai thanh dao găm kia vô luận là đánh gần hay xa đều làm cho đối phương không thể chống đỡ, vừa hung ác hiểm độc lại chuẩn xác! Còn về súng ống thì không cần phải nói nữa, người ta đã thành dân chơi mịa nó rồi! Tháo lắp bắn, kỹ thuật không phải hạng nhất thì cũng là ngoại hạng! Ném lựu đạn, đâu phải ai cũng ném được hơn 60m như thế chứ! Chạy vượt chướng ngại vật, đây chính là hạng mục khiến mọi người chấn động nhất, gã mập mạp này quả thực như được sinh ra để chạy vậy, chỉ cần nhìn là biết, chỉ có người từng lăn lộn giữa vùng địch hậu trong chiến tranh mới có thể luyện ra được kỹ thuật tới mức này!

Đó là gã thượng úy còn không biết, sau khi chiến tranh nổ ra, mập mạp đã từng chạy trốn hơn hai mươi lần, địa hình kiểu gì cũng đều đã vượt qua, chạy suốt mấy nghìn km, luận về kỹ thuật chạy, hắn tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.

Ngược lại với sự im lặng bên trại đặc chủng, học viên trại duy tu cơ giới lại đang mừng rỡ như điên, trong lòng bọn họ đã coi mập mạp như thần linh rồi, những học viên này chính là đang trong độ tuổi sùng bái anh hùng, giờ được thấy huấn luyện viên của mình dùng thực lực giúp bọn họ thở ra được một hơi ác khí, cái cảm giác này quả thực khiến cho bọn họ sảng khoái tới cực điểm!

Cái gì thị cao thủ, đây mới là cao thủ! Hơn người ta căn bản là thâm tàng bất lộ, cho nên ngươi sẽ không biết hắn lúc nào sẽ bộc phát, làm ngươi điên cuồng, làm cho ngươi không thể không sùng bái hắn!

Mập mạp nhìn vẻ mặt của mọi người thì không khỏi đắc ý dào dạt, ngày xưa bị lão huấn luyện viên trinh sát ấy đày ải hành hạ, cuối cùng hôm nay cũng có chút hồi báo rồi! Mẹ nó chứ, mới chỉ show có chút hàng mà đã mọi người phê thế này rồi, mềnh thật là vãi ***!!

Đang lúc hắn đắc ý thì bỗng nhiên có tiếng người gầm lên: "Là ai ném lựu đạn?" Mập mạp nhìn lại thì chợt thấy Hamid trên tay cầm quả lựu đạn mà hắn vừa ném ra, vẻ mặt tức giận đi tới, bộ dạng dữ tợn như thể đang khởi binh vấn tội nghịch tặc.

Mập mạp sợ hãi nói: "Trúng phải ai à?"

Hamid vừa nhìn thấy hắn thì thái độ cũng hiền lành hơn, hỏi: "Là ngươi ném?" Thấy mập mạp gật đầu, hắn liền quăng trả quả lựu đạn lại, nói: "Thiếu chút nữa thì trúng tướng quân Russell, lần sau ngươi phải cẩn thận một chút!"

Mập mạp thầm mắng mình đắc ý vênh váo quá, vội vàng đáp: "Xin lỗi xin lỗi! Là ta quá bất cẩn!"

Một số học viên thấy mập mạp thiếu chút nữa đã ném lựu đạn trúng đầu thượng tướng Russell thì đều có chút hả hê, đang đợi xem kết quả thê thảm của mập mạp thì Hamid lại nói ra một cấu khiến cho bọn họ choáng váng.

Hamid nói: "Được rồi! Nhân tiện, tướng quân bảo ta thông báo cho ngươi, chiều hôm nay ông ấy phải tham gia một cuộc họp, không có thời gian để dạy ngươi, vì thế ngươi tự nghiên cứu chiến lệ đi."

Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, để lại một đoàn người đang ngây ra như phỗng.

-------*-------

----------oOo----------

*****

Hamid vốn là một tay thẳng tính có sao nói vậy, nhìn đám học viên đang phát điên tập thể, mập mạp biết lần này làm kích thích quá lớn rồi. Ai cũng biết hiện nay học viện còn chưa chính thức khai giảng, thế mà số học viên báo danh tham gia hai môn học do Russell chủ nhiệm đã muốn đánh nhau rồi, dù gì số lượng tham gia lớp học cũng có hạn, lãnh đạo học viện đã tổ chức họp nhiều lần chỉ để xác định xem những ai mới được tham gia lớp học đó. Trước tới giờ chưa từng nghe nói có người được Russell chỉ dạy một mình.

Qua mấy câu nói của Hamid, chỉ cần tinh ý một chút là có thể biết tay huấn luyện viên duy tu này vốn là đệ tử của danh tướng số một Russell. Chỉ riêng việc tướng quân phái người thông báo cho mập mạp việc mình tham dự hội nghị là đủ biết người này ngầu cỡ nào rồi.

Trước đây khi Russell còn đang ở bên đế quốc Gatralan, rất nhiều chiến lệ của ông ta đều nằm trong chương trình dạy học của Leray. Số người sùng bái có thể nói là đếm không hết! Sau này, khi Gatralan hung hãn xâm lượng Liên bang, đương nhiên Russell trở thành chỉ huy quân đội đế quốc, lúc này Liên bang trên dưới lại hận ông ta thấu xương! Có điều loại hận thù này cũng không thể che giấu được niềm tôn kính và sợ hãi đối với vị thiên tài quân sự này. Trong thời gian thảo luận, các học viên lúc bấy giờ luôn không ngừng đưa ra kiến nghị ám sát Russell, mỗi một công dân Liên bang vào thời khắc khó khắn nhất cũng đều cầu mong sao cho người này hoàn toàn biến mất, người này thật sự quá nguy hiểm.

Loại mong muốn có phần bạo lực này nói cho cùng cũng là được tạo nên từ sự kính nể về năng lực quân sự của Russell.

Cho đến sau khi Russell về với Liên bang, cuộc khởi nghĩa của ông ta đã trực tiếp dẫn đến việc thế tấn công của Gatralan tại tinh hệ Newton hoàn toàn tan vỡ. Không cần biết trước đây đã hận người này bao nhiêu nhưng giờ đây tất cả đều chuyển thành một niềm vui sướng không thể dùng từ ngữ hình dung được.

Người càng hận hắn lại càng cao hứng! Tài năng quân sự của Russell cuối cùng đã không còn là kẻ thù của Liên bang nữa, thậm chí giờ đây ông ta còn là bảo chứng cho thắng lợi trong tương lai. Đế quốc Gatralan mất đi danh tướng số một của mình còn có thể làm gì ngoài việc chờ bị tiêu diệt.

Trở thành đệ tử của một người như thế là giấc mộng của mỗi học viên quân đội, cũng là giấc mộng của rất nhiều sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi.

Thế nhưng giấc mộng đó từng bị mập mạp hắt nước đổ đi, cũng may người biết vụ này rất ít, nếu không sợ rằng hắn đã bị người ta oánh hội đồng tới chết rồi.

Nhìn những học viên sẽ trở thành quân nhân trong tương lai, nhìn ánh lửa toát ra trong mắt họ, mập mạp hết hồn phất phất tay: " Lần này thế là được rồi, mọi người nhớ cố gắng học tập! Giải tán, giải tán!" Nói xong liền co giò bỏ chạy.

Học viên của lớp đặc chủng đều sầu thảm, buồn bã nửa chết nửa sống, tại sao gã mập mạp này lại không phải là huấn luyện viên của trại đặc chủng chứ?

Người buồn bực nhất chính là Katherine, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại về lúc mập mạp đang chen lấn trong đoàn nữ sinh thì quả thật không gì vui sướng bằng. Cô nàng này cuối cùng cũng biết được vĩnh viễn không nên trông mặt mà bắt hình dong, lại càng không nên khinh thường người béo, ít nhất người ta cũng nặng hơn so với mình.

Học viên trại duy tu đâu chịu dễ dàng buông tha cho Điền Hành Kiện, bọn họ ngoài ba tầng, trong ba tầng, vây chặt mập mạp, không ngừng ríu rít.

Mập mạp cả giận nói: "Một đám không có triển vọng! Hôm nay làm ông mất hết mặt mũi rồi, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu siêu thỏ trắng không tìm ta nữa! Một đám nam sinh bị một nữ sinh đánh gục, tự hào lắm đấy à?"

Một nam sinh nói thầm: "Tụi em chuyên về nghiên cứu khoa học mà, người động não làm sao đánh lại người động tay chân chứ "

Mập mạp nhảy dựng lên, mắng: " Biết đánh không lại sao các ngươi còn đánh? Các ngươi là lính duy tu, ta thì không phải chắc?" Càng nghĩ càng tức giận, mẹ nó chứ. Ông đây có trách nhiệm bồi dưỡng lực lượng bảo vệ quốc gia, các ngươi ai cũng chạy không thoát đâu, lúc này liền hạ lệnh: "Từ giờ trở đi tất cả đều tiến hành huấn luyện thể lực cho ta! Đừng để cho ai cũng có thể dễ dàng bắt nạt các ngươi. Tất cả chạy bộ, chạy!"

Mập mạp nhảy trên lăn dưới, nổi cáu hò hét vang trời, quân đoàn vô lại cũng biết tên tiện nhân này đang cố dời đi trọng tâm câu chuyện nhưng cũng không có cách nào khác. Không được thịt dê còn dính một chậu nước bẩn, oán khí ngập trời mà vẫn phải bắt đầu kế hoạch luyện tập mà mập mạp lập ra.

Nữ sinh siêu thỏ trắng chạy cuối cùng vui vẻ nhảy nhót, nói với mập mạp: "Huấn luyện viên, hành lý của em quả thực khoảng 50 cân, thầy đoán thật chính xác quá!" Sau đó rất nghi hoặc hỏi mập mạp: "Huấn luyện viên, vì sao thầy lại gọi em là siêu thỏ trắng, bộ em trắng lắm sao?"

Mập mạp thất khiếu chảy máu, giãy dụa nói: "Đúng thế, rất trắng" Trắng một cách ngây thơ quá mạng luôn.

Hiếm khi có dịp nửa ngày không cần đi học, mập mạp rất tự giác quên hết các chiến lệ mà Russell muốn hắn học, lại vừa lúc An Lôi được nghỉ ở nhà, thế là hắn bèn quay về dưỡng mắt luôn.

Bắt cả đám học viên chạy đến miệng sùi bọt mép, mập mạp cũng không quan tâm bọn họ u oán thế nào, lập tức lên đường về nhà.

Khi hắn về đến nhà thì An mẫu đang ngủ trưa, còn An Lôi thì nằm trên ghế salon xem TV, có thể là do sợ ảnh hưởng giấc ngủ của mẹ nên An Lôi đang đeo headphone.

Mập mạp lặng lẽ đi tới phía sau ghế, muốn tìm một góc thích hợp để coi trộm, thế nhưng lại thất vọng phát hiện ra quần áo của An Lôi căn bản không để cho hắn có bất cứ cơ hội nào."Thằng cha thiết kế bộ quấn áo ở nhà này cả đời chắc chắn không thẳng lên được" Mập mạp hung hăng mắng thầm trong bụng.

Trong phòng khách rất an tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng bật lên tiếng cười của An Lôi, đồng hồ trên tường vẫn đang chạy tíc tắc như thể nhắc rằng thời gian vẫn đang trôi qua. Mập mạp đứng ở phía sau ghế lặng lẽ nhìn An Lôi, nhìn cô gái mềm mại mà dịu dàng đến cực hạng này. Nhìn thân thể quyến rũ của cô ấy cuộn tròn trên ghế như đoá hoa đang nổi trên dòng nước, lộ ra những đường cong quyến rũ, nhìn đôi vai gầy dịu dàng dưới chiếc cổ thiên nga trắng nõn, nhìn chiếc eo nhỏ làm nổi bật bộ ngực tròn trĩnh mà đầy sức sống, nhìn cặp mông có thể khiến cho bao nam nhân hướng tới (Mập mạp ta khinh bỉ ngươi, nhưng đàn ông chắc ai cũng thế ^^). Nhìn nét ngây thơ mà chăm chú của nàng khi xem TV, giống như một con mèo nhỏ đang cuộn mình trong tổ ấm.

Mập mạp nhìn mãi không chán, hắn muốn mình được đứng mãi ở đây nhìn cô gái nhỏ đang mải mê xem TV này, đồng hồ vẫn tíc tắc vang lên, từng giây từng giây trôi vào dòng chảy thời gian.

Chương trình trên TV kết thúc, An Lôi tiếc nuối gỡ headphone ra. Mập mạp không muốn làm nàng giật mình nên lén bước ra cửa, tạo ra tiếng động mở cửa.

An Lôi thấy mập mạp trở về, chạy chân không ra đón, vui mừng hỏi: "Sao giờ này ngươi đã về rồi, buồi chiều có phải đi tiếp không?"

Mập mạp đáp: "Ừ, buổi chiều không có việc gì. Sáng này thi đấu với người ta nên cả người đều là bùn đất, phải trở về tắm một cái. Đại mỹ nhân, đi cùng không?" An Lôi xấu hổ đỏ mặt trừng mắt nhìn mập mạp một cái, nói: "Ta đi lấy quần áo cho ngươi."

Chờ An Lôi cầm quần áo xuống lầu, mập mạp đã chui vào phòng tắm. An Lôi gõ gõ cửa nói: " Quần áo đem tới rồi ...ta đặt ở ..." Còn chưa nói xong đã nghe mập mạp giả vờ không nghe tiếng cao giọng nói: "A, đã đem tới rồi sao? Nhanh vậy!"

"Soạt", tiện nhân sảng khoái mở cửa phòng tắm, ngây ngốc hỏi: "Quần áo để đâu vậy?" An Lôi thét lên một tiếng chói tai, hai mắt nhanh chóng khép chặt, trăm triệu lần không ngờ rằng mập mạp lại ghê tởm như thế, tức giận nói: "Điền mật mật, ngươi là tên đại dâm tặc!"

Mập mạp đâu thèm để ý, tay cầm quần áo thuận tay kéo An Lôi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-793)