Vay nóng Tima

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 159

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 159: Phản bội (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


Cả đấu trường hoàn toàn yên tĩnh.

"Bốp!"

"Bốp!"

Những tiếng bạt tai chát chúa nối tiếp nhau vang lên, mỗi một tiếng vang là một lần đám quý tộc nhói lên, da mặt co rúm lại. Nếu như nói lúc nãy gã lùn lạnh lùng bẻ gãy cổ đối thủ làm cho bọn họ cảm nhận được khoái cảm đồ sát, vậy thì những cái tát này của mập mạp chỉ có thể làm cho bọn họ cả người run rẩy.

Trước nay không ai trong bọn họ lại có thể ngờ những cái bạt tại lại có thể đáng sợ như vậy. Bây giờ bọn họ mới biết những cái bạt tai không ngừng không nghỉ kia mới là sự trừng phạt đau đớn nhất. Cho dù nhắm mắt lại thì thanh âm khủng khiếp ấy vẫn cứ dội mãi vào tai, khiến bọn họ nghĩ nếu là bản thân bị...... vậy thực là sống không bằng chết!

Mập mạp bạt tai dùng lực cũng không nặng, nhưng hiệu quả âm thanh lại vang dội dị thường, gã lùn có nằm mơ cũng không ngờ mập mạp lại đi bạt tai hắn giữa một trận giác đấu sinh tử, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục!

Gã cắn răng cố tạo khoảng cách, khom lưng cúi đầu, một tay bảo vệ khuôn mặt bỏng rát, tay kia ráng sức vung quyền nhằm bụng mập mạp mà đánh tới.

Điền Hành Kiện cười hăng hắc, tay trái dễ dàng bắt được cú đấm, tay phải mạnh mẽ giật bung thế thủ của gã lùn rồi thuận thế lại táng cho một cái bạt tai.

"Bốp!" Cú này thì rõ ràng là mạnh hơn mấy phát trước nhiều, đám quý tộc trên khán đài không khỏi xuýt soa.

Thằng béo này ác quá!

Gã lùn chịu một đòn đau, theo phản xạ liền che mặt lùi về phía sau, nhưng lại quên mất rằng một tay của mình còn bị mập mạp tóm cứng. Mập mạp dùng sức kéo, gã lùn lập tức lảo đảo nhào về trước.

Không kịp đề phòng, gã lùn chỉ thấy mình bỗng dưng đâm đầu vào người mập mạp, gã bối rối chỉ biết cúi gằm đầu xuống, cánh tay không bị nắm cố ôm lấy đầu. Hắn thật sự đã bị đánh đến phát sợ, mười mấy cái tát trước mặc dù lực đạo không lớn, nhưng lại làm cho người ta phải cảm thấy nhục nhã! Còn cái tát vừa rồi lại mạnh đến đáng sợ, khiến hắn cảm thấy đầu mình ong ong như có ai đánh chuông trong đầu, thiếu chút nữa thì đã ngất xỉu!

Mập mạp thoải mái như bắt gà vặt lông, tóm nốt lấy tay kia của đối thủ rồi kéo mạnh lên cao, khiến tư thế của gã lùn trông hệt như đang đầu hàng, nhưng không đợi cho hắn kịp phản ứng, mập mạp lại đã giật mạnh, hai tay gã lùn không tự chủ gập sát vào người. Ngay khi hắn hoàn thành tư thế từ đầu hàng đến đứng nghiêm thì......"Bốp!"......"Bốp!" Hai cái bạt ta của mập mạp đã in lên mặt hắn!

"Oa...... Trời ạ......" Đám quý tộc tập thể rên rỉ, tựa như người bị đánh chính là bọn họ. Tất cả mọi người không thể nào tin nổi, một trận giác đấu kết cục lại biến thành như vậy. Một gã tù vốn đã bị đánh chết tươi, đột nhiên sống lại như từ địa ngục trở về, nhờ đó mà có được sức mạnh của ma vương. Ở trước mặt hắn, gã đối thủ mới vừa rồi còn cực độ hung tàn hoàn toàn không có khả năng trả đòn, yếu ớt như một chú dê con đáng thương, mặc cho mập mạp tùy ý chế biến.

Gã lùn đã hoàn toàn buông xuôi, vô luận hắn làm gì thì những cái tát của mập mạp vẫn cứ đánh vào mặ hắn từ đủ mọi góc độ! Đôi bàn tay béo nẫn ấy đối với gã chính là thứ đáng sưoj nhất trên thế giới! Nó giống như một tia chớp, không cách nào tránh né, khi nó phá lớp mây đen trên bầu trời thì không ai có thể phản ứng trước sự xuất hiện của nó, thậm chí còn không kịp nhắm mắt!

Càng làm cho gã lùn cảm thấy sỉ nhục chính là hai tay của hắn vô luận là phản kích hay đỡ đòn đều bị mập mạp đánh bật ra. Sức lực của gã mập mạp này thực sự rất lớn, hơn nữa thái độ lại cực kỳ nghiêm túc và cứng rắn, giống như là đang giáo huấn một đứa trẻ con!

Cả một loạt cú bạt tai này không hề trí mạng nhưng lại dị thường vang dội, cuối cùng đã phá hủy lòng tin và sự hung tàn của gã lùn, hắn ôm khuôn mặt đỏ lừ của mình, khuất nhục và mềm yếu quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên thất thanh.

Điền Hành Kiện thở dài nhìn bàn tay đã đỏ tấy lên của mình, để tiếng bạt tai có thể vang dội nhất, hắn phải lấy nửa đoạn trước của bàn tay làm mặt tiếp xúc, mập mạp cảm thấy nhất định là bàn tay trắng trẻo của mình đã bị da mặt đối thủ cho tổn thương rồi!

"Quả nhiên là cao thủ, nội công thật là lợi hại, đã luyện đến mức da mặt cứng như thép rồi!" Mập mạp khẽ than thở bên tai gã lùn.

Gã lùn chỉ cảm thấy đau khổ vô biên, càng khóc càng to.

Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi An Lôi và Susan không thể nào đón nhận được sự thật ngay trước mắt mình.

An Lôi si ngốc nhìn thân ảnh quen thuộc dưới sân, hạnh phúc tới quá mau, vui sướng và kiêu hãnh làm cho nàng như không thể hít thở nổi.

Còn Susan, nàng cảm thấy mình đang trong một giấc mộng li kỳ, một gã kỹ sư cơ giới yếu đuối đột nhiên giác tỉnh, biến thành dũng sĩ tung hoành sa trường! Phương thức chiến đấu của hắn cũng rất kỳ lạ, mỗi một cái bạt tai, đều làm cho nàng thấy như được giải hận từ trong đáy lòng. Ở giữa đám quý tộc mất hết nhân tính này, tiếng bạt tai chát chúa ấy dường như còn vang dội hơn cả những tiếng reo hò lớn nhất! Nhìn vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt đám quý tộc, nhìn bộ dạng chán nản của họ, Susan cảm thấy vô cùng thích ý!

Đối với Susan, khi những kẻ này tới xem giác đấu, đem tiền đặt cược vào những gã to khỏe, gào thét hoan hô nhìn chúng đánh chết đối thủ yếu hơn để thỏa mãn thú tính man rợ của mình thì bọn họ đã không xứng được xưng là quý tộc nữa!

Quý tộc Gatralan thời kỳ này đã vô cùng sa đọa, bọn họ không có đạo đức căn bản, thậm chí không có nhân tính tối thiểu! Những kẻ này nắm giữ quyền lợi này tập hợp lại thành một cỗ máy quyền lực khổng lồ, lấy việc chà đạp và hành hạ làm thú vui. Bọn họ đã quen quyết định sinh tử của người khác, cái cảm giác cao cao tại thượng, nắm giữ vận mệnh của những sinh linh nhỏ yếu đã làm cho bọn họ trầm mê dưới đáy vực sâu, không thể tự kềm chế!

Susan ôm vai An Lôi:"Lôi Lôi, mình thích hắn, hắn là một anh hùng!"

"Đúng vậy, bất cứ một người nhỏ yếu bình thường nào cũng đều có thể trở thành anh hùng! Các ngươi vĩnh viễn không thể ngờ được cái kẻ đứng lên từ mặt đất này lại mang đến cho một bất ngờ lớn đến như vậy! Vô luận như thế nào, các ngươi cũng đã thua" Susan ngẩng đầu lên nhìn dãy khán phòng màu vàng kim đang phản xạ ánh mặt trời chói chang:"Cha có kinh ngạc không? Con thì rất kinh ngạc đấy!"

***

"Thắng rồi, thắng rồi!"

Đám cai ngục đặt cửa mập mạp nhảy nhót ăn mừng trong phòng điều khiển!

Đối với hành vi của đám cai ngục, Bonnie coi như không nhìn thấy, tất cả sự chú ý của nàng đều đang đặt trên người gã mập mạp mà nàng chán ghét vô cùng ấy. Sự kinh hãi trong lòng làm cho nàng có chút thất thần.

Trong mắt Bonnie, ngoài Reinhardt ra, cả thế giới này chẳng có nhân vật nào có thể khiến nàng phải để mắt tới.

Mỗi khi phải với tiếp xúc với cái đám quý tộc, Bonnie luôn cảm thấy rất buồn chán. Bọn này quý tộc chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc, ăn chơi vô độ này sao có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, cũng không có một người nào có tài hoa đến mức có thể làm cho nàng phải khâm phục. Bọn họ chẳng qua chỉ là một đàn lợn chỉ biết ăn rồi chờ chết mà thôi, bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu nổi ý nghĩa thực sự của cuộc sống!

Còn đám bình dân được tiếp nhận giáo dục cao đẳng thì chỉ biết tìm mọi cách thăng quan phát tài, mỗi ngày chỉ biết a dua nịnh nót, cố gắng mài bản thân có góc cũng thành tròn, sau đó, khi đã thành công, bọn họ lại biến thành một nhóm quý tộc mới, đâu lại vào đấy.

Đối với gã Trương Nguyên này, Bonnie lại càng không có hảo cảm. Không tính đến việc hắn mỗi lần gặp nàng là lại làm bộ xử nam thẹn thùng, nhìn tởm đến độ nàng chỉ muốn đập chết hắn ngay tắp lự, mà những hành vi thường ngày của hắn cũng chỉ có thể dùng hai chữ bỉ ổi để hình dung. Nhất là khi hắn nhìn lén bộ ngực của mấy cô nàng thư ký, ai mà nhìn thấy khuôn mặt hắn khi ấy sẽ chỉ muốn móc cái đôi mắt lồi cả ra ngoài ấy ra rồi nhét vào cái miệng chảy đầy nước dãi của hắn!

Nhưng bây giờ, Bonnie không thể không thừa nhận, cái gã mập mạp đáng chết này đích xác có chỗ đáng giá để người ta tôn kính!

Nói hắn là thiên tài cơ giới, cái này là đương nhiên, chỉ cần nhìn vào tiến độ rùa bò trong việc chế tạo robot mới sau khi hắn bị tống giam là đủ biết cái gã mập mạp này có bao nhiêu tài nghệ! Còn bây giờ, kẻ yếu ớt nhất trên đấu trường này, lại thể hiện ra một bộ mặt khác của hắn, một thân thủ làm cho người xem phải rung động!

Cho dù cái gã tên là Trương Nguyên này có là gián điệp, là người Leray đi chăng nữa thì hắn cũng là một đối thủ đáng tôn trọng! Nếu như tất cả hành vi của hắn đều là có tính toán, vậy thì Bonnie buộc phải thừa nhận, mập mạp gần như đã lừa gạt được tất cả mọi người!

Hơn nữa, không ngờ dưới thân hình béo tròn ấy lại ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm đến vậy! Nếu như hắn thật sự là gián điệp mà nói, ngoại trừ tinh thông cơ giới, khiêu vũ, võ thuật cùng với giả ngu ra thì rốt cuộc hắn còn có thể có những thứ gì? Sự hiếu kỳ của Bonnie càng lúc càng mãnh liệt, nàng chỉ muốn tìm hiểu cho bằng được tất cả bí mật của mập mạp!

"Báo cáo, đội bảo vệ đặc nhiệm của Cục Điều tra hoàng gia do điện hạ Bruce chỉ huy đã tới." Giọng nói của một người lính bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Bonnie.

"Vậy à! Nói đại đội trưởng của ngươi phối hợp bảo vệ với bọn họ." Bonnie khẽ thở dài, ngày mai chính là ngày cuối cùng của những trận đấu đẫm máu này rồi, công tác an ninh tuyệt đối không thể buông lỏng. Một đại đội của Thần Thoại quân đoàn phối hợp với binh lực thường trú ở Abnosker, cung với đám Hoàng gia cấm vệ phải trông coi một khu vực rộng lớn như thế này quả thực là hơi quá sức. Có Bruce gia nhập, Bonnie sẽ rảnh tay hơn được không ít.

"Phạm vi canh giữ của bọn họ là khu vực nhà giam. Để tránh hiểu lầm và phiền phức không đáng có, cấm bọn họ được đi sang khu vực đấu trường!" Bonnie nhìn xuống chỗ mập mạp, nàng vốn không có cảm tình gì đối với kẻ dám giở trò với người của Thần Thoại quân đoàn, song phương tốt nhất cứ tránh tiếp xúc là hơn!

Trận đấu kết thúc, trên sân đấu chỉ còn một kẻ duy nhất vẫn đứng được, đó chính là gã lùn mặt mày sưng húp, toàn thân không còn chút sát khí, vừa đi vừa khóc.

Còn Điền Hành Kiện thì được đưa vào bằng cáng, đám cai ngục dùng hết mọi biện pháp cũng không đánh thức được cái con quái vật đánh thắng xong liền gục luôn xuống đất mà ngủ này.

***

Vào lúc này, một hạm đội tàu vận tải khổng lồ đã tiến vào khí quyển tinh cầu Mosky. Stephen đứng trên đài chỉ huy, hai mắt nhắm lại, chỉ có những đốt ngón tay xiết chặt vào nhau đến trắng bệch ra mới bộc lộ sự căng thẳng trong lòng hắn.

Chỉ vài giờ nữa, tất cả sẽ trở thành tro bụi.

Bruce sẽ phát động bạo loạn ở Abnosker, bắt giữ James, còn quân đội của Stephen sẽ đổ bộ đường không xuống các trọng điểm quân sự của tinh cầu Mosky, cắt đứt hoàn toàn giao thông và liên lạc giữa thủ đô với bên ngoài, khống chế Tanvir đã không còn Thần Thoại quân đoàn bảo vệ, công chiếm hoàng cung và Bộ Tổng Tư lệnh.

Không có Thần Thoại quân đoàn, số quân đội đóng ở Tanvir chẳng qua chỉ là một đám cát vụn, căn bản không phải là đối thủ của những binh sĩ được tôi luyện trong máu lửa tiền tuyền mà hắn mang về. Chỉ cần tiến hành đổ bộ chớp nhoáng, bao vây các doanh trại bộ binh và căn cứ không quân, hạn chế bọn họ hành động, lại nhanh chóng khống chế gia đình các sĩ quan chỉ huy, bọn chúng sẽ nhanh chóng đứng vào phe của hắn mà thôi.

Tất cả đã được lên kế hoạch chu đáo. Stephen tự mình mang về sáu sư đoàn thiết giáp và mười sư đoàn bộ binh, đủ để ứng phó với mọi bất ngờ. Bây giờ, hắn chỉ còn phải chờ đợi tín hiệu của Bruce, chỉ cần hắn cắt đứt các tuyến liên lạc của James, vậy cũng có nghĩa là đã đại công cáo thành.

Giữa bầu trời sao mờ mịt, hạm đội tàu vận tải khổng lồ bắt đầu tách ra, giống như một đám sao chổi tứ tán, kéo thật dài quỹ tích, dựa theo kế hoạch đi thực hiện mục tiêu của mình. Dưới bóng hoàng hôn Tanvir, phát động một cuộc chính biến đẫm máu!

***

Bairu kinh ngạc nhìn Điền Hành Kiện đang được đám Trộm và Bác sĩ tiền hô hậu ủng, ngưu bức trung thiên, hắn thật sự không thể hiểu nổi tại tổ tông nhà mập mạp tích đức bao nhiêu đời mà lại có thể an lành sống sót qua một trận đấu khủng khiếp có tới sáu người chết. Ánh mắt của hắn quét qua, hai phe Andre và Keiner đang đồng thời lại gần mập mạp, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Trao đổi ánh mắt với Colin đi phía sau Andre, Bairu khẽ mỉm cười. Hắn nhìn đồng hồ, thời khắc cuối cùng đã đến, hắn nắm thật chặt lưỡi lê trong tay, làm như không có chuyện gì xảy ra nhích lại gần mập mạp đang đắc ý vênh váo. Đây chính là thời cơ tốt nhất để tạo ra một vụ hỗn loạn trông như là bạo động,

"Làm tốt lắm!" Andre nhiệt tình ôm lấy Điền Hành Kiện, miệng cười ngoác ra đến tận mang tai, vênh mặt lên với đám người Keiner.

"Hì hì." Mập mạp cười khúc khích, ánh mắt liếc nhìn Bairu chắp tay sau lưng đang lại gần và đám người Keiner đằng đằng sát khí, hắn bỗng cảm nhận được một tia nguy hiểm.

"Chúc mừng chú mày!" Colin ôm lấy mập mạp, tư thế có chút cổ quái, dường như vô tình giữ chặt cánh tay của mập mạp.

Lúc này Bairu đã bước nhanh tới bên cạnh mập mạp, lưỡi lê trong tay đâm thẳng vào dưới eo mập mạp.

Tuy nhận ra được nguy hiểm nhưng mập mạp đã không có cách nào thoát ra khỏi cái ôm của Colin, hắn đành cố nhoài người về phía trước, làm cho cả đám Andre ngã trái ngã phải, tránh khỏi một nhát trí mạng của Bairu.

Ngay sau đó, mập mạp húc mạnh vào đầu Colin, hai cánh tay phát lực thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, lảo đảo chạy về phía trước, ở phía sau hắn là Bairu đã bại lộ mục đích.

Keiner và Ghost hiển nhiên là không ngờ được đối thủ lại đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, cả đám lập tức đứng lại cảnh giác đề phòng. Nhìn thấy Bairu đuổi giết mập mạp, Keiner hả hê phất phất tay, ra hiệu cho người của mình lui về phía sau, hắn không muốn từ một khán giả lại phải biến thành một nhân vật bất đắc dĩ.

Nhưng mà có người lại không bỏ qua cho hắn.

Bị mập mạp cụng đầu cho một cú đau điếng, Colin nhanh chóng có phản ứng, hắn rút lưỡi lê tự chế của mình ra, vừa xông về phía Keiner vừa hét lớn:"Thằng chó Keiner, là mày giở trò! Chết con mẹ mày đi!" Một nhát này chỉ đâm trúng cánh tay Keiner nhưng lại châm ngòi cho một thùng thuốc nổ.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Keiner, đám đàn em của hắn lập tức vọt lên, còn đám người của Andre căn bản là không nghĩ tới việc tế bào não như phân tích chân tướng sự việc, cừu hận giữa hai phe nhanh chóng bị kích thích, mỗi một người đều nhào bừa vào một đối thủ, hỗn loạn lập tức phát sinh!

Tiếp đó, đồng minh của cả hai phe cuống cuồng gia nhập hỗn chiến, cả khu nhà giam hoàn toàn lâm vào điên cuồng, mỗi một cầu thang, mỗi một hành lang đều có người đang vật lộn. Đủ các loại hung khí tự chế đều được lấy ra, không ngừng có người ngã xuống giữa những tiếng rú đau đơn. Máu tươi chảy xuôi theo cầu thang, chiếu vào trong mắt đám phạm nhân càng làm chúng thêm điên loạn.

Điên cuồng, hung bạo, tàn nhẫn, tất cả dã tính đều bị kích thích. Trong giờ phút này, tất cả những kẻ ở đây đều đã trở thành những con dã thú hung ác, bọn họ rít gào, tàn sát lẫn nhau, dùng nắm đấm, dùng hung khí, dùng hàm răng để tấn công đối thủ trước mặt. Không có lý trí, cũng không có tình cảm, chỉ có khoái cảm hung tàn khi hung khí đâm vào thân thể đối phương.

Còn Bairu đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được tâm trạng của mình nữa. Hắn đã đuổi theo mâph mạp đủ năm vòng khu giam giữ. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay hắn chư từng gặp thằng béo nào chạy nhanh đến thế!

Càng làm cho hắn nổi cuồng chính là mập mạp trong lúc nhanh nhẹn chui tới chạy lui giữa đám đông ẩu đả còn rảnh rỗi quay đầu lại khoa tay múa chân mà chửi bới, mặc dù nghe không hiểu mập mạp đang nói gì, nhưng mà cái vẻ mặt quái gở ấy cũng đủ để làm cho bất cứ người nào cũng phải muốn xé xác hắn ra làm trăm mảnh.

Từ khi làm sĩ quan huấn luyện lính đặc công cho tới cả lúc ngồi tù, Bairu chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải một đối thủ như thế này! Càng chạy Bairu lại càng tức giận, đầu óc hắn đã hoàn toàn bị khát khao đập chết con thỏ béo ú trước mặt lấp đầy!

Rất nhanh chóng, Bairu phát hiện mập mạp sau một hồi chạy loạn khắp tầng trên lầu dưới đã phạm phải sai lầm trí mạng. Mập mạp trở lại đại sảnh, mà Ghost sau khi dễ dàng đánh ngã một đối thủ đã theo dõi hắn!

Với thực lực của Ghost, cho dù không thể tóm được được mập mạp thì cũng đủ để tạo cho Bairu cơ hội đâm ra một nhát!

Bairu guồng chân nhanh hơn, còn mập mạp lại bị đám đông chật chội ngăn trái cản phải, Ghost thì cơ hồ chỉ nhàn nhã đi dạo mà áp sát lại, ngăn ở trước mặt mập mạp.

Một trước, một sau, một cú song phi, một lưỡi lê lấp lóe hàn quang.

Điền Hành Kiện tựa hồ đã bị ép đến đường cùng, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt tràn ngập sự bi ai và tuyệt vọng trước cái chết.

Sau đó, Ghost và Bairu chợt phát hiện, mập mạp đã biến mất, đám đông đang đánh nhau bỗng tách ra một lối đi, mập mạp sứ như vậy thong dong lui lại một bước.

Một bước là đủ rồi, đó là khoảng cách giữa sinh và tử.

Trong nháy mắt, đám người hỗn loạn xung quanh Bairu và Ghost đột nhiên giống như thủy triều dâng lên, chỉnh tề và nhanh chóng, Bairu và Ghost thậm chí không có thời gian để phản ứng đã bị lớp sóng người bao phủ.

Khi đám đông tản ra, tất cả mọi người nhìn thấy Ghost và Bairu nằm giữa đại sảnh.

Ghost, sát thủ mạnh nhất của nhà tù Abnosker, thần thoại bất bại, lúc này đã đã trở thành một cái xác bất động, trên người hắn có ít nhất mười vết đâm, tất cả đều ở những vị trí yếu hại, nhát đâm sâu đến độ có thể thấy được cả xương, máu chảy như suối, vết thương nặng nhất là ở cổ, nhất đao phong hầu.

Bairu cũng vậy, cả người dính hơn mười vết thương, vết thương trí mệnh nằm ở trên đầu, một lưỡi lê đâm lút cán vào đầu hắn từ lỗ tai trái.

Mưu sát, đây rõ ràng là một vụ giết người được chuẩn bị kỹ càng!

Keiner, Andre, Colin không hẹn mà cùng dừng lại, hai cái chết đột nhiên xuất hiện này đã hoàn toàn làm cho bọn họ tỉnh táo lại. Kinh nghiệm bao năm sống trên mũi kiếm đầu đao giúp cho cả ba hiểu rằng, chính mình đã rơi vào một âm mưu đã được dự tính từ lâu!

Có một thế lực vẫn ẩn nấp ngay bên cạnh, mà bây giờ, thế lực này đã cường đại đến mức không thể chống cự, một lần hành động đã giết chết Ghost và Bairu!

Trận hỗn chiến trong đại sảnh ngừng lại, đám phạm nhân thất hồn lạc phách đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Ghost nằm gục dưới đất. Một kẻ cường mãnh tới mức không thể chiến thắng, một cao thủ nắm chắc chức vô địch giác đấu trong tay, vậy mà lại bị giết rồi sao?

Đơn giản như thế, dễ dàng như thế!

Là ai?

Nhìn về phía sau đám phạm nhân đang dần tản ra, bọn họ chợt nhìn thấy mập mạp đang mỉm cười, vẫn là một nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch ấy!

Nhưng, ai mới là kẻ ngốc đây?

Trong khi tất cả mọi người đang khiếp sợ, những tiếng còi báo động chói tai bỗng vang lên, súng tự động bắt đầu tuần tra!

*****

Nghe tiếng ẫm ĩ mơ hồ truyền đến từ khu giam giữ, Bruce khẽ mỉm cười, nhưng đến khi bước vào phòng điều khiển trung tâm, sắc mặt hắn đã kịp tối sầm lại.

"Trong thời gian này, không ngờ nhà tù lại để phát sinh bạo động. Giám đốc Willy Armstrong, ta nghĩ ông nợ ta một lời giải thích!" Bruce giận dữ hưng sư vấn tội, đập bàn quát lớn.

Năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, đã công tác ở Abnosker suốt hai mươi năm – giám đốc nhà tùWilly Armstrong bị tiếng chuông báo động bất ngờ khiến cho bối rối không biết phải làm sao. Ông ta căn bản không ngờ được sau khi mình đã tuyến bố lệnh tăng cường an ninh, dưới sự uy hiếp của án tử hình tại chỗ mà đám phạm nhân này vẫn còn dám làm loạn! Để phát sinh chuyện như vậy ngay dưới chân James, nếu như xử lý không tốt thì cái mạng già này của ông ta coi như đi đứt. Lão không dám nhìn Bruce mà vội chộp lấy bộ đàm, tức giận quát lên:"Tập hợp khẩn cấp, tất cả cảnhvệ lập tức lấy vũ khí tập hợp!"

Bruce hừ lạnh một tiếng, nói:"Công việc bảo vệ vòng ngoài sẽ do người của ta đảm trách. Tốt nhất ngươi hãy đem tất cả người của mình vào mà trấn áp bạo động. Nếu như trong vòng nửa giờ mà vẫn không thể khống chế được nhà tù của mình thì ngươi hãy tự đi mà giải thích với cha ta đi!"

Willy Armstrong tránh né ánh mắt lạnh lùng của Bruce, bối rối giải thích:"Điện hạ, đây không phải là bạo động, chẳng qua chỉ là một chút tranh chấp của đám phạm nhân mà thôi. Ngài yên tâm đi, ở trong khu giam giữ, bọn chúng không thể gây ra được chuyện gì đâu, chỉ cần súng tuần tra được khởi động bọn chúng tự phải biết điều mà trở lại buồng giam ngay!"

Lão tức giận đá gã cai ngục vẫn đứng ngây ra bên cạnh, thấp giọng nói:"Nhanh lên đi, tập hợp!" Sau đó, lão vừa đi vừa hướng nói tiếp với Bruce:"Ngài chờ một chút, tôi sẽ nhanh chóng đưa những kẻ làm loạn tới trước mặt ngài!"

Bruce bước tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống đám cai ngục đang từ bốn phương tám hướng khẩn cấp tập hợp, mấy ngón tay khẽ ra dấu sau lưng. Viên thị vệ vẫn đứng ở phía sau hắn hiểu ý, đi ra khỏi phòng điều khiển.

Đám cai ngục tập hợp rất nhanh chóng, dù sao để xảy ra chuyện giữa lúc hoàng đế đang có mặt thì ai mà có thể chịu được cơ chứ. Dưới sự dẫn đầu của cai ngục trưởng Picard, đám cai ngục vác súng xông vào khu giam giữ. Bọn họ quyết phải cho cái đám phạm nhân không biêts tốt xấu kia một màn giáo huấn khủng khiếp, khiến chúng vĩnh viễn không thể quên được!

Ráng chiều tà chiếu vào nóc nhọn của các tháp canh, phản chiếu những tia sáng lấp lánh.

Trong mỗi đài điều khiển chỉ còn lại có vài gã cai ngục chịu trách nhiệm khống chế hệ thống. Còn toàn bộ công tác phòng ngự vòng ngoài đã hoàn toàn được Đội bảo vệ đặc biệt của Cục Điều tra Hoàng gia tiếp nhận.

Những gã cai ngục ở lại nhìn ánh mắt lạnh như băng của đám người Cục Điều tra xa lạ bên cạnh, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Bọn họ đột nhiên có cảm giác tâm hoảng ý loạn, không khí của buổi hoàng hôn chó chết này làm cho bọn họ thấy như hít thở không thông.

Khi gã cai ngục cuối cùng biến mất sau cánh cửa lớn của khu giam giữ, Bruce ngước nhìn bầu trời đỏ thẫm như máu ngoài cửa sổ, lạnh lùng lắc nhẹ cổ tay. Lập tức, vài tiếng súng trầm đục khô khốc đồng thời vang lên từ bốn tháp canh.

Bruce quay đầu lại, nhìn thấy một gã cai ngục lưu lại hai mắt trợn tròn, gục xuống trước bàn diều khiển, máu tươi chậm rãi chảy xuống, thấm vào tấm thảm dưới chân. Hắn nhíu mày, đi tới bàn điều khiển, ấn vào một cái nút màu đen.

Đợi cho cánh cửa sắt khổng lồ hạ xuống sau, Bruce chậm rãi đi ra khỏi đài điều khiển. Hắn nhìn về phía giác đấu trường, nơi đó, mới là mục tiêu của hắn. Từ giờ trở đi, ở phía sau hắn, đã không còn có gì nữa rồi.

***

Cuộc bạo động trong khu giam giữ đã dừng lại.

Ngay khi tiếng còi báo động vang lên, Điền Hành Kiện đã như gắn tên lửa vào mông, vọt ngay về buồng giam của mình.

Hành động của mập mạp làm cho tất cả đám phạm nhân đều như tỉnh mộng, vội vàng ngưng đánh nhau. Nếu như sau khi tiếng còi vang lên lần thứ ba mà còn chưa trở lại buồng giam của mình thì sẽ bị súng tuần tra bắn nát ngay lập tức.

Sau một trận hỗn loạn, đám phạm nhân rối rít trở về buồng giam, đến lúc này bọn họ mới khôi phục được một chút lý trí.

Đám phạm nhân ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều mang đầy vẻ hoảng loạn! Đầu óc càng tỉnh táo lại thì bọn họ lại càng cảm thấy sợ. Vô luận bọn họ có hung hãn cơ nào, nhưng đứng trước mặt đám cai ngục và cảnh vệ được vũ trang đầy đủ, bọn họ vẫn chỉ là những kẻ yếu ớt vô cùng. Trận bạo động như vừa rồi nhất định sẽ dẫn đến một cuộc trả thù điên cuồng của đám cai ngục, nhất là vào lúc này hoàng đế lại đang ngự giá tại Abnosker, ai mà biết vụ bạo động này sẽ bị diễn giải ra cái kiểu gì chứ!

Mập mạp chạy vọt buồng giam, lấy bật lửa dí vào thiết bị báo cháy. Cùng với tiếng chuông báo cháy vang lên, các vòi phun trải khắp khu giam giữ cũng đồng loạt phun nước như mưa khiến cho mọi người lại trở nên hỗn loạn. Trong lúc này, hung thủ phóng hỏa đang phá bung lớp ngụy trang ở góc tường, kéo lên mấy sợi dây cáp điện, dùng dao gắm cắt đứt sợi dây màu đỏ điều khiển cửa buồng.

Sau khi ngọn lửa được dập tắt, tiếng chuông cảnh báo ngưng lại, các vòi phun nước cũng dần dần nhỏ lại, khu giam giữ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh. Không ai phát hiện ra, khi chuông báo cháy vang lên được vài giây thì hai đèn tín hiệu ở cửa mỗi buồng giam cũng sáng lên, điều này cũng có nghĩa là cửa tự động gặp sự cố, mập mạp nhân cơ hội này dùng thiết bị chuyên dụng tiến hành khống chế hệ thống cảnh báo.

Rex và đám Trộm trợn tròn mắt nhìn mập mạp, bọn họ không ngờ rằng mập mạp lại bí mật đào ra một cái hốc như vậy, cũng không biết được cái thằng điên này muốn làm gì! Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn mập mạp thô lỗ mở bung thiết bị cảm ứng ở cửa buồng giam ra.

Thiết bị cảm ứng được nối liền với hệ thống điều khiển nhà tù, bởi vì đường dây cảnh báo đã bị chặt đứt cho nên khi Bác sĩ run rẩy nhìn mập mạp nối một cái hộp đen cung một cần điều khiển trò chơi vào hệ thống điều khiển thì tiếng chuông cảnh báo cũng không vang lên như tưởng tượng, mà ngược lại, Bác sĩ phát hiện, sau một tràng những tiếng"tít tít" dồn dập, đèn xanh trên chiếc hộp đen bỗng sáng lên. Vậy là mập mạp đã khống chế thành công được một bộ phận rồi!

Tiếng còi lại một lần nữa vang lên, vài phút sau, cửa các buồng giam chậm rãi đóng lại. Bác sĩ lại phát hiện, cửa buồng giam D2 không hoàn toàn bị đóng lại, nó đã bị mập mạp chèn một miếng théo nhỏ vào, thế nhưng chuông cảnh báo lại không hề vang lên. Bác sĩ nhìn vào góc tường, mơ hồ đã hiểu ra được điều gì đó.

Cái gã béo này căn bản là đã sớm đã có kế hoạch, hắn muốn làm gì đây?

Hết thảy đều lộ ra vẻ đầy quỷ dị.

Nhìn mập mạp tay cầm cần điều khiển, vẻ mặt hưng phấn và bỉ ổi, Bác sĩ chỉ cảm thấy không rét mà run.

Một phút đồng hồ trôi qua, trong tiếng kim loại miết vào nhau, cánh cửa khu giam giữ mở ra, một tràng tiếng bước chân rầm rập truyền đến, đám cai ngục vũ trang đến tận răng giống như một đàn chó dữ ánh mắt đỏ vằn lên, xếp thành từng hàng xông vào giữa đại sảnh.

Đám cai ngục đã bị cuộc bạo động nhiên xuất hiện này làm cho tức giận đến mất đi lý trí. Trong tiếng gầm gừ của Willy Armstrong, bọn họ nhanh chóng khống chế tất cả hành lang và cầu thang, phía ngoài mỗi một buồng giam đều có một gã cảnh vệ chĩa súng vào trong, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành một hồi đại giết hại!

Mập mạp hơi ngẩn ra:"Cái đệch nhà nó chứ, sao cái đám này vào đông vậy, thằng nào phối hợp tốt thế nhỉ?"

"Rất tốt!" Willy Armstrong nhếch mép cười, lửa giận đã thiêu đốt cả người lão, "Các ngươi...... Các ngươi dám!"

Vị giám đốc nhà tù này hai mắt đỏ ngầu, thở phì phò gấp gáp, trên trán gân xanh lồi hẳn lên, thái dương giần giạt, sẵn sàng giáng một trận giông tố xuống đầu đám phạm nhân.

Cánh cửa khổng lồ khép lại, cả tòa nhà chìm trong sự yên tĩnh chết chóc, âm trầm và tanh mùi máu.

"Tao sẽ bắt chúng mày trả giá rất đắt!" Willy Armstrong cười gằn, điên cuồng quát lên:"Các ngươi, các ngươi, tất cả các ngươi, đều phải trả giá rất đắt!" Tinh thần của lão rõ ràng đã chìm vào cuồng loạn, giọng nói khàn khàn, " Picard, mau tìm ra kẻ cầm đầu gây loạn, còn những kẻ tham gia bạo loạn, bắn chết sạch cho tao!"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong khu giam giữ, kể cả đám cai ngục đều sợ ngây cả người! Trận bạo động vừa rồi it nhất cũng phải có bảy mươi phần trăm số phạm nhân tham gia, Willy Armstrong điên rồi, lão muốn giết sạch tất cả! Đám phạm nhân như rơi xuống vực sâu, một số thì sợ hãi hồn xiêu phách lạc, nhưng số đông thì ào hết cả lên, bọn họ liều mạng lay cánh cửa sắt, không hề để tâm đến những họng súng trước mặt. Khu giam giữ lại một lần nữa chìm trong những tiếng gào thét.

Picard nhìn đám phạm nhân đang kích động xung quanh, thấp giọng nói:"Sếp, kiểu gì thì chúng ta cũng không có cách nào giải thích với cấp trên! Hơn nữa, tra xét tội trạng kiểu gì đây? Không có ai thừa nhận mình tham gia hỗn chiến, chúng ta không có biện pháp đồng thời xử lý nhiều người như vậy đâu!"

Willy Armstrong trợn mắt nhìn Picard một cái, tức giận nói:"Bọn chúng gây bạo động tập thể, có ý đồ vượt ngục, lý do này còn chưa đủ hay sao? Không cần tra xét nữa, camera giám sát sẽ cho chúng ta đáp án. Bây giờ, các ngươi chỉ cần nổ súng là được rồi!"

Lão nhìn đám phạm nhân như những con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt, mặt mày dữ tợn:"Ta muốn mọt cuộc giết chóc ghê gớm nhất! Đám rác rưởi này, ta đã phải chịu đựng chúng hai mươi năm rồi. Bây giờ bọn chúng phá hủy cuộc sống của ta, ta cũng sẽ hủy diệt bọn chúng, hủy diệt hoàn toàn!"

"Ngươi không thể lạm sát người vô tội, ta bị oan!" Một giọng nói bỗng vang lên, thê lương và ủy khuất. Willy Armstrong ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói phát ra, đó là một gã béo ú đang ôm song sắt buồng giam D2 mà khóc lóc ăn vạ.

Cả khu nhà giam chợt im lặng hẳn xuống, đám phạm nhân nhìn cái gã mập mạp vô sỉ kia mà có chút thất thần. Hắn cũng coi là oan uổng, vậy trong cái nhà tù này còn có ai không phải oan uổng?

Willy Armstrong cười lạnh:"Nhìn xem, có kẻ lại dám trách ta lạm sát người vô tội cơ đấy!" Lão nhìn chằm chằm vào Picard:"Chấp hành mệnh lệnh của ta, ngay lập tức!"

Picard giơ tay lên, lớn tiếng nói:"Tất cả cảnh vệ, nghe lệnh...... Khai......" Ngay khi tay hắn vẫy mạnh xuống, chữ "hỏa" còn chưa kịp thốt ra thì tiếng súng đã vang lên rào rào, nghe như một khúc giao hưởng tử vong, cả nhà tù bỗng chốc biến thành địa ngục máu tanh. Máu tươi văng ra từ những xác người bị xé nát, cùng với tiếng gào thét tuyệt vọng âm vang quanh quẩn khắp từng ngóc ngách của khu giam giữ đã bị đóng kín như bưng.

Người bị bắn chết đầu tiên không phải là mập mạp, mà lại là Willy Armstrong và Picard, thân thể của bọn họ bị làn đạn phun ra từ mười mấy khẩu súng tuần tra xé nát thành mảnh nhỏ. Ngay sau đó, mấy trăm khẩu súng còn lại trên những cánh tay cơ giới đồng loạt khai hỏa, không một ai có thể may mắn sống sót dưới làn mưa đạn kín kẽ này, đám cảnh vệ và cai ngục căn bản không kịp có bất cứ phản ứng gì đã gục ngã trong vũng máu của chính mình.

Đồ sát, đây là đồ sát thực sự.

Tiếng súng chỉ kéo dài không tới mười giây đồng hồ, trên tất cả những hành lang và đã ngổn ngang đầy thi thể của đám cai ngục.

Bọn phạm nhân hoảng sợ ngơ ngác nhìn sự việc vừa xảy ra trước mặt, cả đám vẫn còn đang trong tư thế tránh né. Bọn họ không dám tin vào hai mắt của mình nữa, những gã cai ngục đang chuẩn bị giết mình, ở thời khắc cuối cùng lại ngã xuống dưới nòng súng tự động.

Bác sĩ ngơ ngác nhìn mập mạp, hắn không cách nào khống chế được thân thể cứ run lên bần bật, tất cả, đều rất rõ ràng.

Cùng lúc Picard hạ lệnh, mập mạp ấn nút khởi động cần điều khiển, sau đó, súng năng lượng tự động liền khai hỏa, những họng súng phun ra từng ngọn lửa tử vọng đoạt mạng, xoay vòng quét kín mọi ngóc ngách, giống như được một sợi dây vô hình điều khiển, mà sợi dây này lại được nối ngay với những ngón tay linh hoạt của mập mạp.

Đến khi mập mạp buông tay, tiếng súng, cũng ngừng lại.

Vậy ra tất cả đều là do mập mạp sắp đặt, úp tay làm mây, lật tay làm mưa, hắn cầm trong tay một cái cần điều khiển, giống như chơi một trò chơi bằng người thật, chỉ một ván đã giết chết mấy trăm người!

Khu giam giữ yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Bác sĩ nghe thấy được tiếng hàm răng mình va vào nhau nghe cành cạch.

Hắn biết, phán đoán của mình không hề sai.

Bởi vì, mập mạp đột nhiên kéo mở cửa buồng giam, đi ra ngoài hết nhìn đông lại ngó tây.

*****

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các phạm nhân, Điền Hành Kiện vứt cần điều khiển xuống đất, tiện tay nhặt một khẩu súng năng lượng lên rồi đi về phía một buồng giam gần đấy.

Nhưng khẩu súng tuần tra tự động như mất đi sinh mệnh, cứ ngây ra như tượng gỗ, mặc cho mập mạp thoải mái đi lại. Bây giờ thì đám phạm nhân đã hiểu rõ, một cuộc vượt ngục kinh thiên động địa, làm cho cả Gatralan phải kinh hãi, đang diễn ra ngay trước mắt bọn họ.

Một gã phạm nhân đã sớm chờ chực ở cửa buồng giam D7, thấy mập mạp lại gần, hắn liền giật tung cánh cửa đã được chèn cứng từ trước, còn những gã tù còn lại thì ngoan ngoãn giữ trật tự dưới sự uy hiếp của khẩu súng năng lượng trong tay mập mạp.

Rất nhanh chóng, hơn ba mươi Tự Do chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh lần lượt đi ra khỏi buồng giam của mình, nhặt lấy súng năng lượng, khống chế mọi hành lang và cầu thang. Điền Hành Kiện lú này đã hoàn toàn khống chế toàn bộ khu giam giữ, ngay sau đó, bao gồm cả thân vương Sidney cùng con trai cả Leonardo, hơn hai mươi lão quý tộc đế quốc cùng mười sáu vị sĩ quan quân đội cao cấp được phóng thích.

Những quý tộc và sĩ quan này cho đến lúc bước r khỏi buồng giam, vẻ mặt vẫn còn đầy ngơ ngác. Mặc dù bọn họ đã được biết trước hành động lần này, nhưng đến khi tất cả diễn ra trước mắt như một kỳ tích, bọn họ vẫn cảm thấy khiếp sợ! Nhìn thi thể đám cai ngục nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhìn những Tự Do chiến sĩ động tác nhanh chóng chỉnh tề, nhìn cái gã mập mạp bỉ ổi, tất cả mọi người đều cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Sức chiến đấu của đám quý tộc tất nhiên là còn thua cả trẻ con, còn những sĩ quan quân đội thì đại đa số đều đã qua cái tuổi thấy gái cũng không cương lên nổi, cái thời vác đao cầm súng lại càng xa vời. Vì vậy, Điền Hành Kiện lệnh cho Eliot chia bọn họ thành tổ, phát cho mỗi người một khẩu súng, tác dụng của bọn họ là làm pháo hôi, ngoài ra còn trông coi đám phạm nhân khi Tự Do chiến sĩ phải tác chiến.

Đối với cái đám người Gatralan khiến mình phải mạo hiểm tính mạng tới cứu này, mập mạp thật sự đầy lòng ác ý. Trong mắt hắn, cái mạng của những người này không đáng giá tiền, hắn cũng không ngại ở thời khắc mấu chốt bỏ lại cái đám xui xẻo này rồi tự mình chạy trốn, dù sao cuối cùng cũng chỉ cần vác hai ba gã về là được rồi.

Tất cả súng năng lượng đều được thu gom lại, ngay cả súng tuần tra tự động cũng được Điền Hành Kiện ra lệnh tháo xuống, trước khi Tự Do Chiến Tuyến đánh vào được đây, mập mạp phải bảo vệ bằng được khu giam giữ.

Nhưng hắn và các Tự Do chiến sĩ đợi đến mốc cả mồm ra cũng không có ai tiến công.

Mập mạp vốn ước chừng từ khi đám cai ngục phát hiện sự bất thường trong khu giam giữ đến lúc tấn công thì cũng phải được khoảng năm phút đồng hồ, bởi vì hệ thống khống chế và điều khiển đã bị mập mạp tiếp quản, thế nên những gì mà đám cai ngục trong đài điều khiển chỉ có thể thấy những gì trước lúc súng nổ mà thôi, không ai có thể biết rốt cuộc trong đây đã xảy ra chuyện gì. Khoảng thời gian này cũng là đủ để các Tự Do chiến sĩ thu gom vũ khí và chiếm lĩnh các vị trí quan trọng.

Cùng lúc này, các tiểu đội Tự Do Chiến Tuyến được chuẩn bị sẵn sàng sẽ tấn công các mục tiêu quân sự, làm cho toàn bộ Tanvir lâm vào hỗn loạn, che dấu mũi tấn công đích thực. Chỉ cần nội ứng ngoại hợp chính xác, hơn nữa có một tàu vận tải hạng trung tiếp ứng, cuộc vượt ngục Abnosker có thể kết thúc trước khi kẻ địch kịp phản ứng.

Nhưng bây giờ đích huống rõ ràng có chút không đúng, đứng từ cửa sổ phía bắc nhìn ra thì chẳng có dấu hiệu tấn công nào sất, ngược lại, ở phía đông nam theo kế hoạch chỉ đánh cầm chừng thu hút kẻ địch thì lại ẫm ĩ tới mức kinh thiên đọng địa.

Bốn phía xung quanh trại giam thì vẫn cứ im lìm như không, đám cảnh vệ b ên ngoài dường như không hề phát hiện sự bất thường bên trong, hoặc giả, bọn chúng đã chết sạch mất mịa nó rồi. Tất cả cứ tĩnh lặng, một không khí trầm buồn và quỷ dị.

Mập mạp gãi đầu, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?

***

Cảm thấy kỳ quái không phải chỉ có Điền Hành Kiện mà còn có cả ba vị dẫn đạo gia đang chuẩn bị dẫn quân tấn công Abnosker.

Căn cứ theo kế hoạch do mập mạp vạch ra, Tự Do chiến tuyến sẽ chia lực lượng thành hai mũi. Mũi chủ lực đánh vào phía bắc nhà tù, thông qua nông trường bỏ hoang cách Abnosker không tới hai km bắt đầu tấn công, còn Điền Hành Kiện sẽ lợi dụng việc khống chế hệ thống súng tuần tra, bắn hạ một bộ phận cai ngục, giảm bớt áp lực cho lực lượng tấn công.

Mặt khác, mũi còn lại sẽ tiến hành giương đông kích tây ở phía đông nam nhà tù. Mũi này bao gồm hai đại đội sử dụng tối đa hỏa lực để thu hút sự chú ý của lực lượng phòng thủ vào việc bảo vệ hoàng đế James, ngoài ra còn tiến hành kích động hỗn loạn trong nội đô thành phố, đồng thời đội tấn công điện tử sẽ tiến hành xâm nhập phá hoại hệ thống phòng không Tanvir. Kế hoạch này có thể coi là cực kỳ chặt chẽ.

Nói như lời mập mạp, chỉ cần mũi chủ lực và bên trong khu giam giữ không gặp vấn đề thì hành động lần này đã thành công đến năm mươi phần trăm.

Năm mươi phần trăm còn lại thì phải xem xem chiếc tàu vận tải hoàng gia ngự dụng rởm của Tự Do Chiến Tuyến, dưới sự hỗ trợ của đội tấn công điện tử, có thể trong vòng nửa giờ hạ cánh xuống bên trong nhà tù hay không.

Nhưng không ai ngờ được hai kế hoạch vượt ngục và chính biến lại có thể diễn ra cùng một lúc.

Ngay trước khi Tự Do Chiến Tuyến phát động tấn công, đám lính đánh thuê bí ẩn đột nhiên xuất hiện ở gần nhà tù, chỉ tiến hành tập hợp đơn giản rồi lập tức tấn công. Mục tiêu của bọn họ, chính là giác đấu trường bên trong Abnosker!

Trố mắt nhìn đám lính đánh thuê bí ẩn kia đột nhiên phát động tiến công, nhìn kế hoạch bị phá vỡ, ba vị dẫn đạo giả lòng như có lửa đốt. Lúc này bọn họ cũng không biết rốt cuộc bên trong nhà tù đã tăng thêm bao nhiêu binh lực, hành động của mập mạp có bị ảnh hưởng gì không, quân đội Gatralan sẽ có phản ứng gì với cuộc tấn công này.

Hơn nữa, đội tấn công điện tử vẫn chưa kịp ra tay mầ lại xuất hiện tình huống như thế làm cho ba vị dẫn đạo giả không kịp ứng phó.

Ngay sau đó, các tiểu đội chuẩn bị phát động tập kích Tanvir rối rít truyền đến tin tức, các doanh trại quân đội có dấu hiệu hành động quy mô lớn, còn trên bầu trời Tanvir đột nhiên xuất hiện một hạm đội vận tải, hạm đội này mang tới nguyên một sư đoàn thiết giáp. Kết quả là trong số hơn ba mươi mục tiêu dự định tập kích, chỉ có sáu cái còn có thể miễn cưỡng thực hiện hành động, ngoài ra thì các tiểu đội khác căn bản là không có cách nào tới gần được mục tiêu, cả Tanvir đã hoàn toàn rối loạn rồi.

Mặc dù cả hai đội quân vừa đổ bộ lẫn trú đóng ở Tanvir đều không có hành động gì nhắm vào Tự Do Chiến Tuyến, nhưng ba vị dẫn đạo giả vẫn quyết định đình chỉ kế hoạch tấn công. Đội quân bất ngờ xuất hiện kia đủ để thay đổi mọi kết quả! Sau khi bàn bạc khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể quyết định trước khi tình huống ở Tanvir trở nên rõ ràng, tạm thời đình chỉ hành động, ẩn giấu lực lượng.

Lúc này, ở giác đấu trường cách khu giam giữ không tới một ngàn mét lại truyền đến tiếng súng mãnh liệt, đây tuyệt đối không phải là âm thanh hỏa lực mà hai đại đội có thể tạo ra. Quả nhiên, tin tức truyền về cho thấy ở khu vực giác đấu trường đang có ba nhóm vũ trang, hai công một thủ, chiến đấu ác liệt, khó phân thắng bại.

Rốt cuộc thì quân đội Gatralan đang làm cái quái gì vậy?

***

Hành động của Bruce đang rất thuận lợi, Colin và Bairu thực hiện mệnh lệnh của hắn một cách chính xác, tạo ra một trận bạo động trong khu giam giữ, giúp hắn có cơ hội khống chế hoàn toàn đám cai ngục và hệ thống phòng ngự vòng ngoài.

Không có mệnh lệnh của hắn, không ai có thể rời khỏi khu giam giữ kiên cố nhất Gatralan kia, tất cả cai ngục và cảnh vệ đều đã vào trong đó, những kẻ ở lại thì đã bị giải quyết. Bruce để lại một tiểu đội chịu trách nhiệm cảnh vệ và liên lạc, sau đó dẫn theo tất cả đội bảo vệ đặc biệt tấn công giác đấu trường.

Chiến đấu bắt đầu rất nhanh, bởi vì binh lính của Thần Thoại quân đoàn sớm đã rất ngứa mắt với người của Cục Điều tra Hoàng gia, thế nên khi bọn họ nhìn thấy đám của nợ này tới gần giác đấu trường liền lập tức phát ra cảnh cáo, đồng thời báo cáo tình huống cho Bonnie.

Nói thật, Bonnie không bao giờ nghĩ rằng Bruce lại có thể phát động chính biến, nàng chỉ cho là đám thuộc hạ có đôi chút hiểu lầm mà thôi. Cho nên, sau khi nhận được báo cáo, phản ứng đầu tiên của nàng là lập tức gọi điện thoại cho Bruce.

Bruce giải thích rằng hắn nhận được lệnh của cha, điều động Đội bảo vệ đặc biệt tới tăng cường phòng ngự cho giác đấu trường. Bonnie hơi chần chừ một chút, quyết định đi hỏi hỏi lại James. Ngay khi nàng đặt điện thoại xuống, binh lính Thần Thoại quân đoàn ở bên ngoài đã bị tấn công. Đám thuộc hạ của Bruce nhanh chóng phát động công kích, ý đồ mạnh mẽ đột phá trung lộ.

Vậy là cuộc chính biến đã bắt đầu như vậy đấy. Thần Thoại quân đoàn, đám lục quân chịu trách nhiệm phòng ngự cùng với số ít cai ngục sót lại trở nên hỗn loạn, giao chiến diễn ra được năm phút đồng hồ mà thậm chí còn có người vẫn không biết có chuyện gì xảy ra! Không có công sự, không có hệ thống phòng ngự, tất cả các thiết kế ở đây đều là nhằm vào các cuộc tấn công từ bên ngoài nhà tù, không ai ngờ được sự tấn công lại bắt đầu từ nơi này.

Tuy nhiên, quyền uy, kinh nghiệm và sự ức chế đối với Cục Điều tra Hoàng gia của Thần Thoại quân đoàn đã cứu vãn tình hình. Sau khi bị tấn công bất ngờ, một đại đội [ Kim Cương ] cải tiến lập tức tham chiến, bọn họ mặc kệ rốt cuộc tại sao Cục Điều tra lại phát động công kích, bọn họ chỉ biết cái đám khốn kiếp kia đang giở trò, mà xưa nay không kẻ nào có thể giở trò với Thần Thoại quân đoàn!

Ngay sau bọn họ, các binh sĩ và cai ngục nhanh chóng tổ chức lại, tạo nhành một điểm hỏa lực, phối hợp chiến đấu với robot của Thần Thoại quân đoàn.

Bởi vì khu vực giao chiến là một mảnh đất trống trải, thế nên cuộc chiến vời mới bắt dầu đã vô cùng ác liệt. Từng đám binh lính trúng đạn giống như những cây lúa chín bị máy thu hoạch chém gục ngã xuống đất, số robot không nhiều lắm của hai bên nhanh chóng va chạm quấn chặt lấy nhau giữa lưới lửa dày đặc.

Thần Thoại quân đoàn mặc dù chỉ có một đại đội, nhưng để đối phó với đám gà con của Cục Điều tra thì có thể nói là rất dễ dàng. Các tính năng của [ Kim Cương ] cải tiến được phát huy toàn diện, khả năng vận động tốc độ cao và tránh né giữa mưa đạn làm cho binh lính của Bruce phải choáng váng. Đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt nhìn thấy Thần Thoại quân đoàn chiến đấu như thế nào.

Dựa vào robot của Thần Thoại quân đoàn, phe phòng ngự dần chiếm được thượng phong. Nhưng bất ngờ, vào đúng lúc này bỗng xuất hiện một đám lính đánh thuê lai lịch không rõ xông vào giác đấu trường, vậy là ưu thế nhanh chóng biến mất. Tình cảnh trước sau thụ địch khiến cho Bonnie buộc phải điều phần lớn robot đi chặn cuộc tiến công của đám lính đánh thuê.

Hơn trăm chiếc robot đánh thuê lại có sức chiến đấu mạnh đến bất ngờ, hỏa lực phát ra từ những khẩu pháo cải tiến cơ hồ làm cho lực lượng phòng ngự bộ không ngóc đầu lên nổi. Nhìn [ Kim Cương ] dựa vào lớp giáp phòng ngự chắc chắn chật vật hóa giải nguy hiểm, vào giờ khắc này, Bonnie chợt nhớ tới mập mạp, nếu như không phải hắn cải tiến [ Kim Cương ], bây giờ Thần Thoại quân đoàn có lẽ chỉ có thể dựa vào những chiếc [ Ma Hổ ] cũ kỹ mà tác chiến.

Mà trong tình thế hạ phong tuyệt đối này, dùng một đại đội [ Ma Hổ ] không có năng lực áp chế hỏa lực tầm xa đi chịu trách nhiệm phòng ngự, tuyệt đối là đi chịu chết!

Bonnie nhìn đội thông tin đang cố gắng liên lạc khẩn cấp với Thiên Võng, nàng quyết định, trước hết phải đi gặp hoàng đế.

***

"Ngươi cảm thấy bọn chúng có thể thắng được không?" James ngồi trên khán phòng xa hoa cao nhất của giác đầu trường, xoay xoay chén rượu trong tay, kinh ngạc nhìn cuộc chiến ngoài cửa sổ đến xuất thần.

"Bệ hạ, Thần Thoại quân đoàn đang trên đường rồi!" Thanh âm của Phillip vẫn rất chậm rãi, không nóng không lạnh, ung dung điềm đạm.

"Hay lắm, thật là có ý nghĩa!" James khẽ mỉm cười, quay sang nói với Phillip:"Hai đứa con trai của ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, có vẻ chúng không thể chờ đến lúc ta băng hà, chưa gì đã giương móng vuốt lên rồi!"

Phillip cúi đầu, từ trong đáy lòng ông ta hiểu rõ vị hoàng đế bề ngoài thản nhiên như không này đang phẫn nộ tới mức nào. Là một người dành được quyền lực bằng sự phản bội, James có một vết thương trí mạng, đó chính là phản bội! Lão không thể nào tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phản bội lão, Russell không được, hai đứa con trai của lão cũng không được! Trong từ điển của James không hề có sáu chứ "hổ dữ không ăn thịt con".

"Chà, để xem hai đứa con bất hiếu này đã học được mấy thành bản lĩnh của ta rồi nào!" Sắc mặt James tái xanh lại, chén rượu bạc trong tay đã bị bóp méo. Cho tới tận bây giờ lão vẫn không thể tin rằng hai đứa con trai của mình lại dám phản bội lão.

Phillip len lén liếc trộm James một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm quỷ dị.

Vị hoàng đế khó khăn lắm mới buông lỏng cảnh giác để thưởng thức thú vui tàn bạo của mình này không biết rằng, hai đứa con trai của lão đã đem theo mười mấy sư đoàn đổ bộ xuống Mosky, bây giờ cả hoàng cung cũng đang bị công kích.

Lão cũng không biết, hầu như tất cả mọi người, đều đã phản bội lão.

"Bệ hạ, thượng tá Bonnie cầu kiến." Ngoài cửa truyền vào giọng nói của viên sĩ quan cận vệ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-793)