Truyện ngôn tình hay

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 203

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 203: Sự đen tối của nhân tính
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối mặt với vấn đề của Rắm thối, lúc này mập mạp mới nhớ ra rằng Bonnie cũng đang ở đây, hắn nhịn không được mà rụt cổ một cái: "Mẹ nó, vừa nãy sợ đến thiếu chút nữa tiểu ra quần, thế mà lại quên mất nàng ta" Là chuyên gia tâm lý, mập mạp hiểu rõ có tình huống như vậy liên quan đến việc không dám đối mặt với Bonnie trong tiềm thức của mình.

"Muốn biết sao?"

Từ phía trong khoang lái của [Bộ Hành Giả] truyền đến âm thanh của O'sullivan, nhớ tới câu trả lời vừa rồi của đối phương, hắn nghĩ hiện tại hỏi vấn đề này quả thật đúng là tự rước lấy nhục.

"Đúng thế!" Rắm thối gõ gõ trên bàn phím ảo, có vẻ rất cẩn thận khi chà đạp lên một số chuyện.

"Ta đíu nói..." O'sullivan còn chưa nói xong thì khoang lái của [Bộ Hành Giả] đã bị mất đi hệ thống bảo hộ giống như bị người ta đá văng đi, ánh sáng chói mắt của đèn ngắm robot khiến cho hắn không tự chủ dùng tay che mắt lại, chỉ cảm thấy cả người căng ra, bị một lực cực mạnh ném ra khỏi khoang lái.

"Bịch!" O'sullivan ngã lăn trên mặt đất, hắn chống tay đứng dậy một cách đau đớn, bên tai truyền đến giọng nói của cái tên hỗn đản kia...

"Lời này chỉ có ta mới được nói, còn ngươi thì không. Mẹ nó, còn muốn học nữa thì cẩn thận lão tử bót nát trứng của ngươi."

Thân thể O'sullivan cuộn lại càng kỹ hơn, mặt đất lạnh ngắt đang rung động, đó là do bước chạy của robot cùng các vụ nổ đạn năng lượng tạo ra. Trong ngày hôm nay, hắn dường như đã mất đi tất cả mọi thứ từng có của mình.

Một trung đoàn chủ lực mãn biên (đủ biên chế, đủ số quân) toàn quân bị diệt, đối với Thần Thoại Quân Đoàn mà nói, đó là một thứ sỉ nhục không thể tha thứ được.

Hắn hiểu rõ rằng, mặc dù nguyên nhân thất bại chủ yếu là do chỗ thiếu hụt của robot, thế nhưng Reinhardt cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua mình.

Mình đúng là một con dê thế tội không thể tốt hơn, gánh chịu tất cả trách nhiệm để duy trì ánh sáng trí tuệ của Reinhardt.

Reinhardt thậm chí không cần tự mình động thủ mà chỉ cần khai trừ mình ra khỏi Thần Thoại Quân Đoàn. Đến lúc đó sẽ có đủ loại kẻ thù, người xa lạ hoặc có lẽ là bạn bè từng quen biết muốn cái mạng của mình, theo từng vị trí có khả năng nhất mà xuất hiện giết chết mình.

Cơn đau trong người liên quan đến dạ dày, O'sullivan đang nôn dữ dội. Gần 20 năm qua cẩn trọng và liều mạng đánh nhau để cuối cùng đổi lấy cái kết cục thảm hại như vậy, hắn phát hiện ra người tự rước nhục vào thân thì ra lại chính là mình.

Mập mạp vẻ mặt rất hèn mọn đang nhìn Rắm thối, thở dài ra một tiếng vô cùng thương xót.

Trời xanh còn có mắt, lấy nhân phẩm cao quý yêu chính trực quý thiện lương của mình ở cùng một chỗ với một tên khiến người khác giận sôi thế này, thật là làm cho nhân tình khó chịu mà.

Nhìn lại O'sullivan đang cuộn tròn thành đống trên mặt dất, mập mạp khuôn mặt nhăn nhó, không đành lòng quay sang u oán nói với Rắm thối: "Thật sự có hơi quá đáng, cho dù đối với tù binh ngươi cũng không nên làm như vậy! Ngươi làm như vậy, không những là thất đức mà lại còn làm ảnh hưởng hư hỏng đến ta, khiến cho ta hình thành nhân sinh quan cùng giá trị quan lệch lạc, khiến cho ta đi trên con đường sai lầm!"

Thấy Rắm thối không có phản ứng. mập mạp thở dài một hơi, vẻ đành chịu mà nói: "Ngươi còn chần chừ cái gì nữa, muốn quay về với chính nghĩa ta xem đã không còn kịp nữa rồi, thôi thì sau khi bóp nát trứng xong thì gọi ta."

Rắm thối cũng không thèm quay đầu lại, vẫn đang gõ gõ trên bàn phím. Nó thực sự lười phản ứng lại với cái gã tiện nhân này, nếu không vì mập mạp đã đồng ý cấp cho mình một nàng robot mỹ nữ, nếu không vì ước nguyện của mình còn chưa được thực hiện, thì mẹ nó, mình đã sớm không chịu được mà tự bạo rồi!

Trên bản đồ radar robot, mấy trăm bức ảnh được chụp từ trên cao đang luân chuyển, trở nên rõ nét, sau khi được một luồng sáng hình chữ nhật màu đỏ quét qua phân biệt thì biến mất nhanh chóng. (矩形红线, củ hình hồng tuyến, đường màu đỏ có thể là ánh sáng lade từ mắt Rắm thối, nó làm mình nhớ đến con robot Alpha 5 trong 5 anh em siêu nhân Power Rangers, hình như lão 72 lấy hình ảnh từ con này thì phải - nb)

Rốt cục, một bức ảnh dừng lại rồi phóng đại lên chiếm toàn bộ màn hình máy tính.

Xa xa trong khu rừng nơi sườn núi, Bonnie lẳng lặng ngồi trên mặt đất. Bên cạnh nàng là một chiếc [Kim Cương ] vẫn đang duỗi tay, một bên cùng nàng nói cái gì đó, một bên lại hoảng hốt nhìn ra xung quanh. Khắp bốn phía, mảnh vụn tạc đạn lập lòe màu vỏ quýt cháy trong đêm, hơn mười chiếc [ Kim Cương ] đang chạy tứ rán ra xa.

"Hỏi ngươi tức là thúc thúc coi trọng ngươi đấy." Rắm thối đem nỗi phiền muộn của mập mạp chuyển lên người O'sullivan, [Logic] vẫn còn chưa tìm được hay sao?

"Ngươi tìm nàng ta làm cái gì?" O'sullivan đầu đầy mồ hôi ngẩng lên, dạ dày đang co rút khiến cho nụ cười của hắn có chút dữ tợn "Nàng ta không phải đã bị ngươi cướp đi hay sao? Hai người các ngươi..." Nói đến đây hai mắt hắn từ từ sáng hẳn lên, bỗng nhiên cười to một cách điên cuồng. Nữ thần vẫn bị Reinhardt độc chiếm vẫn luôn dẫm lên đỉnh đầu mình này, thế mà lại....

Tiếng cười O'sullivan mang theo một loại cảm giác ác độc không thể lý giải.

Rắm thối quan sát O'sullivan một cách tỉ mỉ, nhất thời không biết hắn đang lên cơn gì đây, trong lúc đang hoang mang thì thấy mập mạp cầm lấy mic, dùng một thanh âm rất đê tiện mà nói: "Nữ nhân này thoạt nhìn có vài phần vị đạo, mẹ nó, lão tử đang muốn xơi thử tí hàng tươi, không nghĩ tới cô ta lại trốn thoát mất rồi. Nếu ngươi đem cô ta trở về được, ta sẽ tha cho ngươi! Không thì..."

Rắm thối nghe đến đó, ngầm hiểu ý, tại bàn phím gõ vài cái, ngón tay giữa của [Logic] chĩa vào đũng quần O'sullivan: "Cẩn thận không lão tử bắn nát tiểu kê kê của ngươi!"

O'sullivan căn bản là không để ý lời uy hiếp của Rắm thối, hắn chỉ thất vọng thì thào: " Chạy mất? Ngươi thế nào lại để cho cô ta chạy mất?" Âm thanh hắn càng lúc càng lớn, đến cuối cùng dùng hết sức lực toàn thân hướng tới ma thú mà hét lên: " Ngươi làm thế nào mà lại để cho cô ta chạy mất, ngươi phải hấp diêm cô ta, hấp diêm cô ta, hấp diêm cái con ** thối tha kia!"

Từ sâu trong đáy lòng mập mạp phát ra một tiếng thở thật dài, nhưng âm điệu lại càng thêm dâm đãng: "Lão tử làm thế nào còn phải chờ ngươi chỉ bảo sao? Nhanh lên, mau kêu người của ngươi đem cô ta qua đây, nhân lúc lão tử đang vui vẻ nói không chừng còn cho ngươi hưởng một chút sái!"

"Sái?" O'sullivan đang giãy dụa mạnh mẽ, chỉ về phương hướng của Bonnie kêu lên: "Cô ta ở chỗ đó, ngươi dẫn ta qua đó, ta giao cô ta cho ngươi!" Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, nói vội: " Động tác phải nhanh lên, không thì Reinhardt sẽ đến kịp đấy!"

[Logic] chạy nhanh như bay, mập mạp nhìn O'sullivan lúc này đang bị ôm trong tay robot, run rẩy vì gió lạnh nhưng lại phấn khởi đến cực điểm, trong tâm tưởng phát sinh một cảm giác không thể nói nên lời.

Giống như cảm giác buồn nôn khi nuốt phải một con ruồi!

Mập mạp biết O'sullivan sỡ dĩ trở nên như vậy là vì mình đã cho hắn hai chữ "hưởng sái"!

Sự nắm bắt tâm lý con người của mập mạp, thậc sự đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Khi con người đang bị bủa vây trong tuyệt vọng, oán hận trong lòng sẽ bộc phát như hồng thủy, cuối cùng tìm được một kẽ hở mà phát tiết hết ra ngoài. O'sullivan cũng không ngoại lệ, sự bi ai và phẫn nộ từ những lần vào sinh ra tử cuối cùng lại dẫn đến một cái kết quả như vậy.

Trước mắt, ảnh hưởng mà Reinhardt đã xây dựng được cũng không cách nào áp chế được nỗi oán hận này.

O'sullivan hận Reinhardt, hận Bonnie, hắn bi ai vì sự cao cao tại thượng của hai người kia. Hắn thống hận sự đầy ải của Reinhardt đối với mình, hắn hầu như hận hết người trong thiên hạ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cũng không nghĩ ra rằng, nhân tố lớn nhất của tao ngộ thất bại của hôm nay chính là bản thân hắn.

Nếu hắn có thể cẩn thận hơn một chút, khi tiểu đoàn 1 và tiểu đoàn 2 chuẩn bị triển khai tấn công cao điểm của Tự Do Chiến Tuyến thì phải mệnh lệnh cho hậu đội hình thành sự bảo vệ cho phần đuôi của hai tiểu đoàn này như thường lệ. Nếu hắn có thể trong lúc tiến công, không phớt lờ việc phái robot trinh sát ra bốn phía, nếu như hắn có thể trong lúc tiểu đoàn 1 và 2 gặp phải đả kích trí mạng, phát hiện ra sự thiếu hụt của [Kim Cương] rồi quyết đoán lui lại, thì cũng không gặp phải kết quả như bây giờ.

Tất cả những thứ này, O'sullivan đều không ngờ đến. Khi hắn phát ra mệnh lệnh đột kích lúc tối hậu thì hắn đã bị cừu hận che mờ mắt hết rồi, hắn muốn cho cả trung đoàn Robot bồi hắn đi chết!

Đối với người đang trong tuyệt vọng như hắn mà nói, đã không còn gì có thể làm cho hắn vui vẻ được nữa. Thế nhưng, khi trong đầu hắn như điện quang hỏa thạch lóe lên cảnh tượng gã mập mạp hèn mọn kia đè lên trên người Bonnie vốn như nữ thần, còn Reinhardt thì đứng một bên tức giận đến phát rồ, thì đó là cảnh tượng làm cho người ta vô cùng vui sướng, khiến cho hắn không khỏi cao giọng cười to!

Đây là một tiếng cười có thương cảm, có oán hận mà cũng có cả đau buồn của con người. Khi hắn nhìn thấy kẻ thù gặp phải sự đau đớn càng bi thảm hơn chính mình, hắn sẽ quên hết tất cả những bất hạnh mình gặp phải mà cảm thấy vui sướng không gi sánh được.

Người như vậy từ cổ chí kim cũng gặp không ít, mập mạp đối với dạng tâm lý này cũng rất dễ lý giải, hắn chỉ cần dùng có hai chữ liền có thể khiến O'sullivan giao Bonnie ra cho mình. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt hoang mang của Rắm thối, hắn vẫn như cũ cảm thấy một sự chán ghét.

Trí năng nhân tạo, dù thông minh thế nào cũng không rõ được trong lòng nhân loại có bao nhiêu điều đen tối.

Phỉ Quân quét dọn chiến trường xong đã bắt lui lại trong trật tự.

Hơn hai nghìn chiếc Robot chia làm hai hướng, phân biệt dưới sự chỉ huy của Rashid và Stewart, tiến nhập vào trong núi non trùng điệp phía Tây Bắc, tiềm hành theo mục đích đã định ra của mập mập.

Mà mập mạp, sau khi tìm được Bonnie thì sẽ đuổi theo và hội hợp.

Đến được vị trí của Bonnie, sự tình tiến triển so với tưởng tượng thì còn thuận lợi hơn. [Logic] đang tiềm hành sau khi lượn một cái vòng lớn từ phía sau thì bỗng xuất hiện trên sườn núi. Chiếc [Kim Cương] kia sớm đã hiểu rõ được hoàn cảnh hiện tại nên không một chút do dự dưới mệnh lệnh của O'sullivan liền lập tức giải trừ trạng thái chiến đấu.

Bonnie đang ngồi dưới đất, làm lộ ra một phần của đôi chân nhỏ thẳng tắp trắng nõn, sau đó là mỹ đồn cực kỳ mềm mại và đầy đặn hiện ra trên bãi cỏ. Khi thấy [Ma Thú] xuất hiện ở giữa sườn núi, nàng liền có chút hoảng loạn mà thu lại, đem khuôn mặt trốn vào trong đầu gối, mập mạp thấy rõ ràng, trên tai và cổ nàng đã nổi lên một mảng phấn hồng.

Mập mạp cũng có chút kinh hoảng, tiện nhân này thà rằng nhìn thấy Bonnie huy đao loạn trảm khi thấy mình, lúc đó chính mình còn có thể danh chính ngôn thuận mà chạy trối chết. Thế nhưng cục diện trước mắt so với tưởng tượng của hắn cũng đều xấu hổ giống như nhau.

Trong lúc nhất thời, trên đỉnh núi trở nên yên lặng. [Kim Cương] đứng lẳng lặng ở đó, khoang lái đã bị mở toang, chiến sĩ robot bên trong giống như được đại xá đã chạy xuống chân núi. Bonnie vẫn lẳng lặng ngồi, vẫn không ngẩng đầu lên. Mà ở bên cạnh [Logic], O'sullivan đang nhìn chằm chằm vào Bonnie, khuôn mặt, như có một sự tàn nhẫn bất chấp mà báo thù.

"Ngươi chuẩn bị đi đâu?" Mập mạp rốt cục cũng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Bonnie ngẩng đầu lên rồi quay sang một bên mà đang trầm mặc.

Khuôn mặt mập mạp nhăn lại, phát hiện ra âm thanh của mình có chút khàn khàn, gã ho khan một tiếng rồi nói: "Ừ hừm, ta nói, cái chuyện kia..." Ánh mắt liếc qua lại thấy vẻ mặt như cười nhạo của Rắm thối, mập mạp thẹn quá hóa giận đem mic kéo xuống dưới rồi nói với nó: "***, cười cái rắm, có bản lĩnh ngươi thử đi!"

Vừa dứt lời, mập mạp đã nhìn thấy Rắm thối không chút khách khí mà sử dụng thanh âm của mình nói: "***, ta nói Thân ái à, nàng rốt cục là theo cùng ta hay là tự mình đi đây?"

"Thân ái?"

Nhất thời, cả ba người ở đây như rơi vào mộng rồi.

Bonnie vừa tức giận vừa thẹn. Nàng cùng gã nam nhân này chính là kẻ thù, hơn hai tháng trước, nàng cùng hắn còn đang đánh nhau sống chết. Lại nói trước đây nàng còn là nữ nhân xinh đẹp nhất, là ngôi sao sáng chói nhất, cao cao tại thượng không vương vấn phàm trần của Gatralan.

Thế nhưng, qua hai tháng tới nay, mọi thứ đều đã thay đổi hoàn toàn.

Bonnie hận cái tên mập mạp dù là cười hay mếu đều mang vẻ ghê tởm này, nàng bị hắn bắt cóc, tấm thân xử nữ cũng bị hắn đoạt đi mất. Thế nhưng mỗi khi nhớ tới tràng chiến đấu lấy một chọi nghìn quân kia, nhớ đến cú nhảy kinh hoàng trên vách núi kia, nhớ đến đôi vai rộng mà an toàn của hắn, lại nhớ tới trận mưa gió điên cuồng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ kia, Bonnie thấy trên mặt nóng bừng, đó tuyệt đối không phải là tình cảm thù hận!

Đối với tên mập mạp chết tiệt này, Bonnie công nhận cảm giác lúc này như một mảnh hỗn loạn, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không nghĩ tới cái tên không biết xấu hổ này thế mà lại gọi mình là Thân ái.

Mà mập mạp, lúc này cũng đang cắn răng hối hận, gã hận mình không thể đánh chết cái tên Rắm thối ngu ngốc này. Cái gì gọi là một lúc sai lầm ghi hận nghìn năm, chính là thế này đây!

Biểu tình đặc sắc nhất chính là của O'sullivan, hắn hiểu ra mình lại một lần nữa lại bị tên mập mạp hỗn đản này đùa giỡn. Vừa ban nãy, mới trong một hai câu mình đã mơ mơ màng màng bất tri bất giác bị hắn dắt mũi đi lúc nào không biết.

Một câu "hưởng sái" cùng sự độc ác biểu hiện ra đều phù hợp với tâm trạng lúc đó của mình, làm cho mình trong tâm lý muốn đập bình phá thau trả thù mà chắp tay đem người giao ra. Trong cơn phẫn nộ, O'sullivan càng nghĩ càng kinh hãi, cái tên mập mạp vẫn luôn xòe đuôi quyến rũ trước mặt mình trước đây rốt cục là loại quái vật gì vậy?

Trên đỉnh núi lại trở nên tĩnh mịch.

Xa xa, viện quân của Thần Thoại Quân Đoàn đã lần lượt xuất hiện tại biên giới chiến trường, bọn họ còn đang cẩn thận tiến tới, đèn ngắm của robot đang càn quét hỗn độn, càng lúc càng gần.

Bonnie nhìn qua bên kia một chút, cắn môi, rốt cục cũng nói: "Ta đi cùng ngươi!" Nàng đứng lên đi về phía chiếc [Kim Cương], khi tiến vào khoang lái lại nhịn không được quay đầu hung hăng liếc mắt về phía mập mạp, tuy rằng biểu tình rất lạnh lùng nhưng bất luận thế nào kết hợp với hai gò má đỏ bừng cũng tránh không được có chút quyến rũ (cảm giác sao đẹp thật-nb).

Mập mạp tim đập mạnh một hồi, trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc khiến người ta phải kinh hồn táng đảm truyền đến.

"Bonnie, qua đây!"

*****

Một chiếc robot từ trong rừng cây chậm rãi bước ra. Tuy rằng xuất hiện bất thình lình trong đêm đen, thế nhưng nó lại không khiến cho người ta cảm giác sởn tóc gáy, mà ngược lại, nó lại giống như một quý ông khi xuất hiện ở trong vũ hội, bước đi ung dung mà nho nhã.

Bầu trời ánh sao mịt mờ, phảng phất như đều tập trung lại trên người chiếc robot này. Màu hoàng kim của thân máy, màu bạch ngân của cánh bay cùng những đường cong mạnh mẽ, tất cả khiến cho cả người robot toát ra một vẻ hấp dẫn không thể cưỡng nổi -------- [Apollon].

Một tia lưu quang mỏng manh mà chói mắt lóe ra trên thân máy dạng thuôn của robot, cuối cùng, [Apollon] cũng đã bước ra khỏi rừng cây âm u. (流线型, lưu tuyến hình, dạng bầu thuôn, dạng giọt nước, hay dùng trong chế tạo ô tô máy bay tàu hỏa, để giảm ma sát khi di chuyển).

Mập mạp phát hiện ra mình có chút run run. Hắn cố nén xuống suy nghĩ bỏ chạy trong đầu, nghiêng mình, giống như một tiện nhân bị người bắt gian ngay tại giường, cụp mắt cúi đầu mà run rẩy không ngừng.

Đối với chiếc [Apollon] này, hắn đã quá quen thuộc rồi. Robot dòng Thái Dương Thần là loại robot đặc chủng đời thứ chín do đế quốc Binalter sản xuất. Ngoài việc phân phối trang bị cho bộ đội tinh nhuệ đặc biệt của bản quốc còn đặc biệt cung cấp cho một số chiến sĩ robot cao cấp của các quốc gia có nền khoa học kỹ thuật kém phát triển trong Tây Ước.

Bởi vì Reinhardt không chỉ là tướng lĩnh số một trong quân đội Gatralan mà hắn còn là một chiến sĩ robot cấp chín hiếm thấy trong tiểu quốc, thế nên, chiếc [Apollon] do hắn sở hữu này là loại robot thiết kế cấp Hoàng Kim.

Mập mạp khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến địch nhân trước mặt là một chiến sĩ cấp chín đang điều khiển một con robot đời thứ chín, hơn nữa, y còn như có thù bất cộng đái thiên với mình. Hắn tự nhiên cảm giác được trong miệng có chút phát khổ, cái số mệnh của mình dường như cóc bao giờ được một chút ngọt ngào nào thì phải. Hắn thực sự rất muốn cùng Reinhardt nhẹ nhàng mà bắt chuyện hỏi thăm một cái, sau đó là giải thích một chút về những chuyện đã phát sinh trước đây tất cả chỉ là hiểu lầm. Mà những hành động mà mình đã làm (sở tác sở vi) đều là do bất đắc dĩ và cũng không bao giờ có ý nghĩ đối nghịch với Reinhardt. Mọi người gặp nhau cùng cười xòa xóa đi mọi ân oán, cứ như thế là đẹp nhất.

Thế nhưng, hắn vẫn không dám nói ra những lời này.

Mập mạp u buồn mà thở dài, hắn biết, ừ thì cứ coi như là mình đã lừa dối sự tín nhiệm của y, đã vũ nhục trí tuệ của y, đã rêu rao chuyện riêng tư của y, đã phá hủy đại sự của y, đã chọc ngoáy sửa lại robot của y, đã giết chết binh sĩ của y, tất cả những chuyện này đều có thể nói cho qua. Thế nhưng, với cái chuyện xấu hổ với nữ nhân của y này, không khỏi có phần không thể nào mà nói ra được.

Tuy rằng, trong tất cả mọi chuyện, riêng chuyện này là chuyện mà mập mạp gặp oan khuất nhất. Bất quá, hắn cũng hiểu vô cùng rõ ràng, cái chuyện cắm sừng (đội mũ xanh) lên đầu người khác thế này, bất kể là oan khuất hay không oan khuất thì cũng đều bị ăn đánh tất.

Sự xuất hiện [Apollon] làm cho Bonnie đang chuẩn bị bước vào khoang lai liền dừng lại. Nàng nghiêng đầu, khuôn mặt với những đường nét nhu hòa dường như mất đi huyết sắc dưới ánh tinh quang ảm đạm. Thân hình của nàng đang run lên nhè nhẹ, mái tóc dài giống như làn sóng màu hồng đang trong run run mà nhảy múa, ngón tay thon dài nắm chặt cạnh cửa khoang lái đã có chút trắng bệch.

[Apollon] bước đi như đang tản bộ, chậm rãi đến gần. Ánh mắt của hắn liếc sang O'sullivan đang bị kẹp trong tay [Ma Thú] rách nát, sau đó, như không mà lướt qua người [Ma Thú] rồi trở về trên khuôn mặt của Bonnie. Giọng nói của hắn rất có từ tính, kỳ dị mà đem yêu thương cùng chân thật hòa hợp lại với nhau: "Bonnie, qua đây!"

"Không!" Thanh âm của Bonnie rất nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.

Một chữ nhẹ nhàng này, trên đỉnh núi vắng vẻ này, lại như một tiếng sét bất thình lình nổ vang.

Mỗi người, đều ngây dại hết rồi. Trong đó, thậm chí gồm cả chính Bonnie.

Không nói tới chuyện Reinhardt không thể tin tưởng như thế nào, cũng không nhìn tới biểu tình hạnh tai nhạc họa trong kinh sợ và run rẩy hỗn tạp của O'sullivan ra sao, người bị cú sét này đánh đến cho mặt mũi biến dạng, tự nhiên là gã mập mạp đã sớm không kìm đươc mà đái cả ra kia. Hắn biết, ở dưới thân mình là bùn vàng đã rớt vào đũng quần rồi (?), không phải chết thì cũng là chết.

Nói Bonnie qua, bất quá chỉ là hành động thăm dò của Reinhardt sau khi nghe được một tiếng Thân ái của Rắm thối mà thôi. Hắn thăm dò, để xem Bonnie có đúng hay không bởi vì bị [Ma Thú] uy hiếp mà nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. (gớm ghê, mình thì cứ đinh ninh là kêu lên để giành lại tình yêu, đầu óc con người đen tối vãi, không được trong sáng như mềnh -nd)

"Vì sao?" Giọng nói Reinhardt nhàn nhạt, phảng phất như đang hỏi một cái vấn đề đơn giản không cần biết nặng hay nhẹ, nhưng mà, ánh mắt của hắn đã rời khỏi Bonnie mà chuyển qua trên người [Ma Thú].

"Vì sao ư?" Giọng nói của Bonnie có chút run run: "Những lời này, phải là để ta hỏi ngươi mới đúng! Vì sao ngươi lại muốn làm như vậy, những lời mà Philip nói, rốt cục có đúng hay không?"

Mập mạp cực kỳ buồn rầu, nữ nhân thật là phiền phức, những chuyện này là sự thực không thể nghi ngờ gì được nữa, nàng ta còn muốn đối mặt để hỏi cho ra nhẽ, giống như để sau khi nhận được sự xác nhận của người trong cuộc, chịu lại một lần đả kích như thủy triều đổ xuống nữa.

"Bởi vì..." Reinhardt không có phủ nhận, giọng nói của hắn nhu hòa mà rõ ràng: "Bởi vì ta yêu nàng."

"Con mẹ nó!" Mập mạp cảm giác được 'thủy triều' của hắn sắp lên nhanh rồi (kết hợp với câu trên... - nd): "Cái gì mà đáp án chứ, tuy rằng nói yêu (ái) là muốn làm (tố), thế nhưng, muốn đơn giản hóa yêu người thành 'ăn' người (tố ái=giao lưu kết hợp) thì có chút không được xuôi tai cho lắm đâu."

Bonnie ngơ ngác nhìn [Apollon], một đáp án, làm cho nàng đang không biết phải làm sao liền cảm thấy tim đập mạnh một hồi.

"Đây là đáp án của ngươi?" Nàng run giọng nói.

"Còn nhớ rõ thời thơ ấu không?" Reinhardt không trả lời trực tiếp mà đem trọng tâm câu chuyện kéo ra rất xa: "Ta bao giờ cũng thích mang nàng đi bắt Mosky Phong Điệp (bướm gió). Nàng sẽ thả chúng ra, còn ta, thì lại sẽ bắt chúng chế thành tiêu bản. Khi đó, ta đã từng nói với nàng, chỉ có chết đi tại thời gian đẹp nhất thì vẻ đẹp, tài năng, mới vĩnh hằng..."

Gió nơi đỉnh núi, làm cho mập mạp dù ngồi ở trong robot cũng cảm giác được một sự lạnh lẽo đến thấu xương. ***, đúng là đẳng cấp chênh lệch a. Mình cao nhất bất quá cũng chỉ thích chơi SM, thế mà cảnh giới biến thái của người ta đã thăng cấp tới tận vĩnh hằng với cả tử vong.

"Nàng không nên sống, Bonnie." Reinhardt nhẹ nhàng mà nói, giọng nói của hắn nhu hòa mà tràn ngập từ tính, phảng phất như một thi nhân đang đắm chìm ở trong mỹ cảnh, đang thấp giọng mà nói với chính mình rằng cảnh sắc trước mắt đang đẹp như thế nào.

Một giọng nói như vậy nói ra, khiến cho mỗi người đều có cảm giác lạnh sống lưng.

"Nàng là một người con gái thật là xinh đẹp mà lại kiêu hãnh, trên thế giới này, căn bản là không có một ai có thể xứng đôi với nàng!" Reinhardt lẩm bẩm: "Ta đã từng cho rằng, ta sẽ là người đàn ông đó, thế nhưng..." Giọng nói của hắn có chút dữ tợn: "Ta chỉ là một thằng con tư sinh, là kết quả của một mụ đàn bà phóng đãng với một gã đàn ông say rượu!"

Mập mạp cùng O'sullivan đồng thời rùng mình một cái. Bọn họ hiểu rõ, khi một người kiêu ngạo như Reinhardt mà lại ở trước mặt mình nói ra như vậy thì hắn sẽ tuyệt đối không tha cho mình còn sống mà rời khỏi! Có thể, trong mắt của hắn, mình đã sớm là một cái xác chết.

"Đó là vì sao, ta không xứng với nàng. Và cũng vì thế, cũng tuyệt đối không có nam nhân khác xứng đáng với nàng nữa. Khi ta rốt cục rơi xuống địa ngục thì nàng cũng nên ở thời khắc thuần khiết nhất xinh đẹp nhất mà chết đi." Thanh âm của Reinhardt tràn ngập một nỗi thất vọng: "Đáng tiếc rằng, nàng lại không chết..."

[Apollon] quay đầu về phía [Ma Thú] rách nát đang mơ mơ màng màng, ánh mắt như muốn xuyên thấu linh hồn của mập mạp. Giọng nói của Reinhardt chính là bình tĩnh mà ung dung như vậy, toát ra một loại nho nhã và cao cao tại thượng nhàn nhạt: "Mà càng làm cho ta không thể ngờ được chính là, nàng cư nhiên lại cùng một chỗ với cái tên mập mạp ti tiện mà dơ bẩn này. Nàng đã làm vấy bẩn trí tuệ và sự thuần khiết của nàng rồi!"

Mập mạp sâu kín mà thở dài ra một hơi. Nếu như đã là cục diện đả không chết không ngừng rồi thì ý nghĩ liều mạng cá chết lưới rách lại chiếm lấy toàn bộ đầu óc của hắn.

Đã thông suốt ra rồi!

[Ma Thú] rách nát rất khinh miệt mà quan sát hai mắt của [Apollon], vung lên một cái ngón giữa, thiết bị khuếch đại âm thanh truyền ra giọng nói của mập mạp: "Phì! Ngu ngốc!"

Trong sự trầm mặc cùng yên tĩnh, hai chữ này giống như một cái bạt tai vang dội, hung hăng tát lên mặt của Reinhardt!

Bonnie không hiểu vì sao, mình đang cố nén cho nước mắt không chảy xuống lại bỗng nhiên rất muốn cười.

Nàng bỗng nhiên phát hiện, trí tuệ và sự nho nhã của Reinhardt cùng với lí do thoái thác của hắn, trước mặt hai chữ này, lại có vẻ buồn cười như vậy.

Ngay trong nháy mắt nàng sắp bật ra tiếng cười, Reinhardt, rốt cục trong phẫn nộ mà động thủ rồi!

Miệng pháo năng lượng của [Apollon] lóe lên một luồng sáng màu đỏ tươi đẹp, nhắm mục tiêu chính là Bonnie vẫn còn chưa kịp khởi động robot!

Reinhardt hiện tại. Chính là một chiến sĩ robot cấp chín!

Giết chết mục tiêu dễ loại bỏ nhất, tránh cho hai mặt thụ địch, đây chính là quy tắc trong sổ tay chiến đấu của robot! Cho dù cái mục tiêu này là Bonnie thì Reinhardt cũng tuyệt đối không do dự!

"Ầm!"

Nghìn cân treo sợi tóc, thân hình to lớn của [Ma Thú] rách nát đã vững vàng chắn trước mặt luồng ánh sáng tử vong này, lồng năng lượng bảo hộ của hắn đã nhanh chóng biến thành màu hồng đậm! Mà vụ nổ đạn năng lượng, đã đem O'sullivan mà hắn vứt xuống quăng xa ra ngoài!

"Khởi động Robot!" Mập mạp gào lên với Bonnie, mạnh mẽ hướng [Apollon] đánh tới. Hắn phải cuốn lấy Reinhardt, bằng không, Bonnie hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhìn thấy [Ma Thú] bắn tới mình như một mũi tên nhọn, con mắt Reinhardt hiện lên một đạo hàn quang. Sự thực rằng Bonnie đã kết hợp với một gã nam nhân khác đối phó chính mình làm cho hắn ta phát điên. [Apollon] lẳng lặng mà đứng tại chỗ, tựa hồ như coi thứ đang lao tới mình không phải là một chiếc robot, mà là gió.

"Ầm!" Thiết quyền hung ngoan của [Ma Thú] rách nát đánh lên trên mặt đất, trong nháy mắt hình thành một cái động lớn, bùn đất bắn tung. Mà [Apollon] vừa còn ở trước mắt một giây trước, lại đã biến mất không thấy.

"Không tốt!" Mập mạp gạt mạnh cần điều khiển, Robot chống mạnh xuống đất, lộn mình một cái 180 độ, bắn ngược trở lại! Trong sát na khi một quyền đánh vào khoảng không, dư quang của hắn nhìn đến rõ ràng động tác đột kích của [Apollon] ------- Chiết Tuyến Đột Tiến (đột tiến gấp khúc).

Giữa điểm đầu và điểm cuối của đột tiến theo đường thẳng có thể tùy ý mà rẽ sang phía tría hoặc phía phải, dùng để né tránh địch nhân hoặc là sự tấn công tầm xa, đây chính là Chiết Tuyến Đột Tiến, là động tác điều khiển robot cao cấp. (Ôi vãi, mình chơi CS cũng hay sử dụng động tác 'cao cấp' này để né đạn -nd)

Giống như một quả bóng đang bay mà lại bị một quả bóng khác va vào, lộ tuyến của robot lúc đột tiến như một đường gấp khúc từ 90 đến 180 độ. Đây là chỗ lợi của phương thức đột tiến này, tốc độ của nó vượt xa yêu cầu dùng lần thứ hai đạp đất để thay đổi phương hướng của đột tiến né tránh (ôi đau đầu-nd).

Mục tiêu của [Apollon] sau khi sử dụng chiêu Chiết Tuyến Đột Tiến này là gì, mập mạp dùng mông cũng có thể nghĩ ra. Cái thằng điên này thế mà lại nhằm vào Bonnie!

Đối với một người con gái thanh mai trúc mã với mình mà hạ sát thủ như vậy, điều này làm cho mập mạp cực kỳ khinh thường. Lẽ nào, trong đầu cái tên này, tất cả đều là dùng lợi ích mà cân nhắc hết sao?

[Apollon] đã quá nhanh rồi, khởi động của hắn so với [Ma Thú] còn nhanh hơn gần hai giây!

Trong sự đột tiến cao tốc của robot, hai giây, đủ để quyết định sinh tử của một người. Mắt thấy [Apollon] bắn tới như điện đến trước mặt [Kim Cương], mà lúc này [Kim Cương] vừa mới khép lại nắp khoang lái, đang khởi động hình thức chiến đấu.

Điền Hành Kiện điên cuồng hét lên một tiếng, hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân đã bị mình làm tổn thương này lại ở ngay trước mặt mình mà bị tổn thương một lần nữa! Hai tay trái phải như thác nước vẩy ra trình tự điều khiển "Lăng Ba Vi Bộ", [Logic] liền ngửa mặt về sau, tay phải điểm một cái nhè nhẹ trên mặt đất, mở ra thiết bị đẩy phụ trợ, đẩy robot như một con phi điểu đang cưỡi sóng điểm nhẹ, lao về phía [Apollon].

Không ai tin tưởng được dưới tình huống [Apollon] đã khởi động vượt lên trước một giây mà chiếc [Ma Thú] rách nát này còn có thể đuổi theo được! Reinhardt không tin, Bonnie cũng không tin, nàng thậm chí còn chấp nhận số mệnh mà nhắm hai mắt lại!

[Kim Cương] tại trước mắt nhanh chóng phóng to, bỗng nhiên, [Apollon] chỉ cảm giác được chân mình căng một cái, robot đang phi nhanh thế mà lại bị lôi mạnh xuống dưới.

Hệ thống nén thủy lực của [Apollon] đã hoàn toàn mở ra, trong tiếng nổ vang của động cơ chuyển động cao tốc, Bonnie theo bản năng gạt cần điều khiển một cái, robot liền lùi mạnh về phía sau hai bước.

Thiết quyềng tay phải của [Apollon] sai mất một ly xẹt qua trước ngực của [Kim Cương] nện lên trên mặt đất, dưới ánh đèn ngắm của robot, một mảnh bụi bặm tràn ngập.

"Nhanh thật!"

O'sullivan vốn đã bị sóng xung kích của vụ nổ khi nãy làm tổn thương đến nội phủ và cắt mất chân trái, lúc này lại hoàn toàn quên mất cả chạy trốn lẫn sự đau đớn ở trên người. Hắn chỉ là đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc [Ma Thú] rách nát không ngừng lặp đi lặp lại cú tung mình nhảy vút lên (túng dược) như phi điểu mà quỷ dị kia.

Đây là cái thủ pháp điều khiển kiểu gì vậy? Vì sao chiếc [Ma Thú] này lại giống như thoát được ra khỏi sự ràng buộc của không gian và thời gian, dưới tình huống không thể có khả năng mà quỷ mị xuất hiện ở phía sau [Apollon]?

Không ai biết được vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Ầm!"

[Ma Thú] bị [Apollon] ngược chân đá lại một cái vào ngực, giống như con diều đứt dây bay về phía xa, chật vật rớt trên mặt đất rồi bắn ra rất xa.

"***!" Mập mạp choáng váng hết cả đầu óc, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt. Chiến sĩ cấp chín với tốc độ tay ngoài năm mươi nhịp một giây, quả nhiên không phải là cái nắp!

Crypto.com Exchange

Chương (1-793)