Vay nóng Tima

Truyện:Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương 206

Mạo Bài Đại Anh Hùng
Trọn bộ 793 chương
Chương 206: Xoay người
0.00
(0 votes)


Chương (1-793)

Siêu sale Lazada


Để phát huy tính năng của một chiếc robot đến cực hạn cần phải có tốc độ tay cao đến đâu?

Không ai biết được.

Bởi vì, khoa học kỹ thuật hiện đại đã đưa máy móc phát triển đến một trình độ tương đối cao rồi. Dưới trình độ này thì tính năng của robot hầu như không có một sự hạn chế nào cả! Cho dù có tốc độ tay tới 120 nhịp mỗi giây thì cũng không có ai dám nói rằng mình có thể phát huy trọn vẹn các tính năng của robot.

Giống như là chuyện đua xe trong thời đại Trái Đất cổ, tốc độ thiết kế của xe luôn cao hơn một chút so với tốc độ thực tế mà tay đua có thể phát huy được. Không ai có thể tuyên bố rằng trong một cuộc đua mình có thể lái xe với tốc độ thiết kế cực hạn.

Phải biết rằng, trình độ khoa học kỹ thuật lúc đó đã có thể khiến cho con người bay trên không với tốc độ gấp vài lần tốc độ âm thanh (khoảng 330m/s, 1230km/h - ND). Nếu nói như vậy thì tốc độ của xe đua có thể nhanh đến mức không có ai dám ngồi vào trong đó.

Ngoại trừ hạn chế về địa hình thì phản ứng và khả năng điều khiển của con người cũng hạn chế tốc độ của xe đua trong các cuộc đua. Sau đó, đến thời đại của cải tạo gien và ưu tuyển (lựa chọn tối ưu), cùng với sự ra đời của phi hành xa (xe bay, xe phi hành) đã giải quyết được các vấn đề về lực ly tâm, bánh xe, khí lưu. Nhân loại, mới có thể thỏa mãn được niềm đam mê vượt qua khúc cua với tốc độ trên nghìn km/h của mình.

Thiết kế robot cũng như vậy. Sức mạnh, tốc độ của robot phần lớn đều được quyết định bởi tốc độ tay cực hạn của người điều khiển chứ không phải do robot. Cho đến nay thì yếu tố hạn chế tính năng của robot, chính là bản thân của người điều khiển. Cho dù người thiết kế robot có ý tưởng tốt đến mấy, nhưng nếu tốc độ tay của người điều khiển không đạt được yêu cầu thì những tính năng tốt kia cũng trở thành vô dụng.

Có một câu nói thế này: " Khoa học kỹ thuật lấy con người làm cơ sở".

Mấy nghìn năm qua, phát triển của robot, kỳ thật chính là sự phát triển của thoả hiệp giữa khoa học kỹ thuật và con người với nhau.

Làm thế nào sử dụng tốc độ tay hiện có để thực hiện càng nhiều mệnh lệnh, làm thế nào đơn giản hoá điều khiển, làm thế nào khiến cho robot tăng thêm sức chiến đấu, đấy chính là phương hướng nghiên cứu robot.

Mà với trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại, tính năng của robot sau khi đơn giản hoá điều khiển đến chí cực thì xuất hiện một ranh giới, đó là chênh lệch của mỗi giây 40 nhịp và mỗi giây 50 nhịp.

Nếu như nói tốc độ tay mỗi giây 40 đến 45 nhịp có thể đem có thể đưa tính năng robot phát huy ra 50%, như vậy thì mỗi giây 50 nhịp, chính là đưa tính năng robot phát huy đến 90%!

Ranh giới này cũng không phải là do robot tự nhiên sinh ra, mà là do tốc độ tay cực hạn của nhân loại sinh ra! Bởi vì, trong tình huống đơn giản hoá điều khiển đến cực hạn, người thiết kế đều căn cứ vào tốc độ tay tối cao. Bọn họ chỉ khi lấy tốc độ tay này làm tham chiếu thì mới có thể thiết kế ra sản phẩm ưu tú nhất, một nhịp tốc độ tay tăng lên, tính năng của robot sẽ phát huy thêm 10%.

Tuy nhiên, nếu lấy tốc độ tay cực hạn để thiết kế robot là 30 nhịp đến 40 nhịp thì chỉ có thể thỏa mãn điều khiển robot cơ bản, giống như ô tô cổ đại, không có turbine tăng áp, không có động cơ mã lực cao, không có săm lốp xe chuyên dụng, không có hệ thống giảm chấn và cáp điều hòa chuyên nghiệp. (悬挂, huyền quải, cable car, cáp điều hòa xe chạy theo một tốc độ ổn định, không rành lắm về oto -nb)

Đây không phải là không muốn lắp ráp hay là không lắp ráp được, mà là đối với một ít người kỹ thuật kém thì cho dù có được những thứ này thì cũng chỉ là để trưng bày, anh ta không có năng lực để có thể phát huy ra được tác dụng của những thiết bị này.

Mỗi một vị chiến sĩ robot đều biết chiến sĩ cấp 8 cùng chiến sĩ cấp 9 có chênh lệch một trời một vực. Toàn bộ vũ thụ có hàng vạn chiến sĩ robot đạt được tốc độ tay cực hạn 45 nhịp mỗi giây, thế nhưng chân chính có thể đột phá 50 nhịp mỗi giây như chiến sĩ robot cấp 9 thì toàn bộ vũ trụ có không quá 80 người.

Nếu tính thêm cả cao thủ robot dân gian không thuộc hệ thống quân đội thì con số này không vượt quá 200.

Khi tốc độ tay đã đột phá 50 nhịp mỗ giây, lực lượng bạo phát của robot căn bản không thể lấy gia tăng vài chục phần trăm sức chiến đấu để hình dung. Đó là một loại cảnh giới mà người thường không thể tưởng tượng ra được.

Chiến sĩ robot như thế bất luận ở quốc gia nào đều là quốc bảo. Bọn họ được quân đội cấp cho những thứ mà người thường khó có thể đạt được, bao gồm quyền lợi, robot cùng đãi ngộ.

"Hộc... hộc... !" (tiếng thở mệt nhọc)

Mập mạp một mực vùi đầu liều mạng vào chạy trốn, tuy rằng rất khó hiểu vì sao Rheinhardt không đuổi theo, có điều tâm tư của hắn đã bị chiếm cứ bởi ý nghĩ mau chóng ly khai địa phương quái quỷ này.

Khi tốc độ tay của mập mạp đạt được 56 nhịp mỗi giây, tư thế hành động của [Logic] xảy ra biến hóa rất kỳ quái. Trong rừng, chiếc [Ma thú] rách nát bằng một tư thế tương đối hay thậm chí cực kỳ xấu xí một đường chạy như điên. Bất kể là chạy, nhảy, di chuyển đều lộ vẻ xấu xí, trông thế nào cũng không được tự nhiên.

Thế nhưng, [Ma thú] rách nát vẫn cứ rất nhanh. Những nơi hắn gào thét chạy qua, ngoại trừ làm bay lên một trận cuồng phong của lá cây cùng với ngọn cây phất phơ gần đó thì không còn động tĩnh nào khác.

Phảng phất bản thân hắn chính là một trận gió vậy.

Bất kể rừng cây rậm rạp thế nào, địa hình gồ ghề thế nào, đối với chiếc robot khinh nhờn các giá trị thẩm mỹ kia đều không có chút ảnh hưởng nào. Động tác của hắn càng xấu, càng đáng ghét, thì tốc độ lại càng nhanh. Nhảy lên, xoay mình, biến hướng với tốc độ cao, hắn vụt qua tất cả các cản trở trước mặt, dù cho khoảng rừng có chật hẹp thế nào hắn cũng không đụng đến một mảnh lá cây. Nhanh đến lạ thường, linh động đến biến thái!

"Mập mạp!". Rắm Thối khó khăn nhảy lên vai mập mạp: "Này, mập mạp!"

"Chuyện gì?" Mập mạp cũng không quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói:" Ngươi không thấy béo gia ta đang chạy trối chết sao? Có rắm thì phóng nhanh đi!"

"Chúng ta..." Thanh âm Rắm Thối có chút run run: "Chúng ta dường như đã cắt đuôi được hắn rồi!"

"Vèo!" Trên bầu trời chỗ hẻm núi nơi [ Logic ] đang đứng, một chiếc phi cơ chiến đấu Gatralan xẹt qua. Mập mạp hoảng sợ, lắc mình vào một cái hốc gần vách đá, một cử động cũng không dám, đợi cho đầu óc vốn đang nóng lên vì vừa mừng vừa lo chậm rãi tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn thoáng qua rađa Thiên Võng của máy tính robot.

Ngoài 20 km, [Apollon] đang hướng phía tây bắc lao đi một cách dứt khoát, ý tứ quay đầu lại một chút cũng không có. Phương hướng đó, tuy là hướng chạy trốn của chủ lực Phỉ Quân cùng với Bonnie, thế nhưng, đã là chuyện của ba ngày trước rồi.

Mập mạp thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người dường như tê liệt, lẩm bẩm nói:"Ta không có nằm mộng hả?"

Tiểu Rắm Thối nhìn theo Apollo ly khai, một lúc lâu, rốt cục hoa chân múa tay vui sướng nói: "Ha ha, thực sự, chúng ta thực sự đã trốn được rồi, không có nằm mộng!"

"Thối lắm!... Lão tử... Hôn một cái!"

Bên tai Rắm Thối truyền đến âm thanh dâm đãng của mập mạp, sợ đến run cầm cập, ngạc nhiên nhìn lại, đã thấy mập mạp vậy mà đã ngủ rồi, trong miệng vẫn còn nói mơ.

Trong giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, Điền Hành Kiện mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ trong ra ngoài sưởi ấm toàn thân, thân thể giống như nhẹ nhàng đi rất nhiều, cảm giác như ngồi trên mây. Từng tia tê dại đang chạy khắp toàn thân thất kinh bát mạch, thoải mái không gì sánh được.

Trong mộng thoải mái thì cũng được đi, thế nhưng tiện nhân này lại cứ nhắm mắt lại mà rên rỉ ỉ ôi lúc nhanh lúc chậm, âm thanh uyển chuyển du dương mà lại dâm đãng, Rắm Thối nghe xong chỉ muốn đá tên hỗn đản hèn mọn này ra ngoài.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối, ngủ một giấc thế mà lại đến tận tối. Mãi một hồi mới tỉnh táo lại, mập mạp bỗng nhiên phát hiện bản thân mình đã sớm vừa bẩn vừa thối, liên tục ba ngày chạy trốn, trong lúc ngủ mơ lại toát mồ hôi đầm đìa, mùi vị trong khoang thuyền đã trở nên không thể chịu được.

"***!" Mập mạp xót xa sờ sờ khuôn mặt của mình, vừa lột sạch quần áo vừa vỗ vỗ Rắm Thối đang giám thị Thiên Võng, hỏi:" Giúp ta nhìn một chút, có phải gầy đi hay không vậy?"

Đợi cả nửa ngày, thấy Rắm Thối với vẻ mặt như rắm thối tiếp tục giám thị Thiên Võng, mập mạp cười hắc hắc, mở buồng lái robot, một luồng không khí tươi mát ùa đến, làm cho tinh thần của con sâu béo cả người trần truồng này phấn chấn hẳn lên.

"Thế nào? Đội ngũ của chúng ta đến đâu rồi?" Hít thở không khí trong lành, mập mạp nhảy ra khỏi robot, trần truồng chạy ra xa hơn mười mét, nhảy vào một con suối nhỏ trong khe núi, vừa tát nước suối trong veo mà lạnh lẽo lên người, vừa run run ê a kêu loạn trong miệng.

Rắm Thối lấy ra tấm bản đồ chụp bằng vệ tinh, nói với mập mạp:" Bọn họ đã tới vị trí chỉ định rồi, cách căn cứ hậu cần Titanic (特达尼奇, đặc đạt ni kỳ, Thatta Nicky?) không quá 50 km theo đường thẳng, đang ẩn nấp ở đó. Mặt khác, Tự Do Chiến Tuyến cũng đã tập kết lại rồi, một tiểu đoàn robot của bọn họ đã cùng bộ đội của chúng ta hội hợp...".

Căn cứ hậu cần Titanic chính là căn cứ lớn nhất Gatralan, cách Tanvir không đến 200 km, tại đây gồm ba dây chuyền sửa chữa bảo dưỡng (duy tu) và chỉnh trang linh kiện, hai cái cho robot một người lái (đơn binh) và một cái cho robot hạng trung. Căn cứ hậu cần này đã từng là mục tiêu trọng điểm để xâm nhập và chuẩn bị công kích của Tự Do Chiến Tuyến, tất cả tư liệu đều ở trong đầu của mập mạp.

Trong những tư liệu này, thậm chí bao gồm đến 4 loại phương án hành động thực tế.

Mà hiện tại, phát động tập kích thành công căn cứ này đã trở thành điều kiện trọng yếu để Phỉ Quân tiếp tục sinh tồn ở Gatralan đồng thời giúp cho Tự Do Chiến Tuyến một lần nữa hồi lại sức chiến đấu.

Trong kế hoạch của mập mạp, cướp đoạt cái căn cứ nằm trong phạm vi khống chế của Rheinhardt này, không chỉ có thể thu được sự tiếp tế cần thiết cùng linh kiện robot mà Phỉ Quân đang khan hiếm, mà còn có thể thu được một lượng robot và vũ khí tương đối.

Một khi cướp đoạt thành công, Phỉ Quân sẽ chuyển hướng xông vào chiến khu Tanvir vốn có thế cục phức tạp.

Chỉ cần tới đó, bất luận là Stephen vốn có hiệp nghị bí mật với Liên bang Leray hay là Gordon vốn đang thiếu minh hữu cùng lực lượng chiến đấu, đều có khả năng hợp tác với Phỉ Quân.

"Bất quá..." Rắm Thối muốn nói lại thôi.

"Bất quá cái gì?" Mập mạp thân trần trùng trục bơi lội trong nước, căng cổ họng bị cái lạnh làm cho phát khàn lên hỏi.

"Bất quá, ngươi tốt nhất nên quan tâm đến nữ nhân kia một chút..." Rắm Thối thở dài nói: " Nếu như ngươi không đuổi theo, phỏng chừng cô ta không có cơ hội giúp ngươi sinh ra thế hệ sau đâu...".

"Cứu mạng a!" Mập mạp kêu rên một tiếng, gục ở trong nước, làm bắn lên một mảnh bọt nước, vừa nghe được tin tức này, hắn cảm thấy như mình sắp suy sụp rồi: " Ba ngày thời gian, cô nàng ngốc đó còn không chạy thoát sao?"

Rắm Thối nói: "Là robot xảy ra vấn đề. Hiện tại cô ta đang đi bộ tới. Nhưng kỳ lạ là, cái tên truy sát ngươi đã điều binh sĩ phát hiện ra chiếc robot ấy đi rồi. Một mình hắn đang tìm tòi ở gần đó, ngay cả rađa sinh vật của chiến hạm vận tải cỡ trung cũng không sử dụng, hoàn toàn chỉ dựa vào hệ thống quét nhiệt năng của robot, không hiểu vì sao!".

Nghi vấn của Rắm Thối, đối với mập mạp mà nói, hết mức đơn giản. Hắn rất rõ ràng, Rheinhardt căn bản là không cho phép bất luận kẻ nào của Thần Thoại Quân Đoàn nhìn thấy Bonnie còn sống. Lấy địa vị cùng tầm quan trọng của Bonnie trong Thần Thoại Quân Đoàn, mỗi câu của cô ta về chân tướng của cuộc chính biến, đều sẽ làm cho Thần thoại quân đoàn bị chia rẽ!

Có rất nhiều hành động là do chính các chiến sĩ Thần Thoại tự mình tham dự, mà James cũng đã tuyên bố Rheinhardt là kẻ phản quốc. Nếu như nói đối với tất cả điều này, Rheinhardt đều có biện pháp che giấu, vậy thì những gì Bonnie, nhân vật số 2 của quân đoàn đồng thời là bạn thanh mai trúc mã của hắn nói, sẽ trở thành chứng cứ không có bất kỳ nghi vấn nào.

Nhất là, những lời nói của Bonnie trong lúc hoàn toàn không bị bất luận yếu tố ngoại lai nào quấy rầy cùng uy hiếp, Thần Thoại chiến sĩ không thể không tin.

"Làm sao bây giờ?" Mập mạp trần như nhộng ủ rũ đi tới bên cạnh [Logic], vừa mở ngăn tiếp tế lấy ra một bộ trang phục chiến đấu mặc lên người, vừa cấp tốc tính toán trong lòng: "Đáng lo a, dựa vào hai bàn tay rã rời của mình cùng với trạng thái hiện nay của [Logic] mà phải đi về tìm Rheinhardt, xác định là kết cục của bánh bao thịt đánh cho (đưa dê vào miệng hổ). Thế nhưng, vô luận như thế nào, bản thân mình cũng phải chịu trách nhiệm về vấn đề vi phạm tác phong của lão nhị (Đảng), nếu như cứ như vậy chạy mất thì có phần không xứng đáng là đàn ông cho lắm!".

Mập mạp trầm mặc chui vào buồng lái, hình ảnh khi còn bé cùng An Lôi gặp phải lưu manh lại xuất hiện tại trước mắt. Sự tình như vậy, tuyệt đối không cho phép phát sinh thêm lần nào nữa, dù cho có phải quay lại đối mặt với [Apollon] kinh khủng kia một lần nữa.

Thở dài cực độ sầu muộn, mập mạp xoay chuyển ý tưởng, mình nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, tinh lực cuối cùng cũng khôi phục rồi, chỉ là cứu người bỏ chạy, dù sao vẫn có một tia hi vọng.

Hạ quyết tâm, hắn đóng lại buồng lái, khởi động robot, bắt đầu kiểm tra như thường lệ. Sau khi bổ sung năng lượng từ trong lần chiến đấu trước vẫn còn hơn phân nửa, nên robot vẫn như cũ có 80% công năng. Quan trọng nhất là công năng biến hình vẫn còn.

Đó có lẽ là điểm nương tựa lớn nhất của hắn!

Đảo mắt qua số liệu kiểm tra đo lường của máy vi tính robot, mập mạp bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn bản thống kê tốc độ tay mà bình thường ít khi chú ý thì chợt cảm thấy ngây ngốc: "3350! Hay là ta hoa mắt rồi?". Hắn thuận tay đẩy Rắm Thối, lẩm bẩm nói: "Ngươi đánh ta một cái, ta đang nằm mơ rồi!".

"Bốp!". Rắm Thối không chút nào chần chờ, cao hứng bừng bừng cho mập mạp một cái tát trên mặt, cơ hội như vậy tiểu tiện nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Mập mạp đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, mắng: "***! Ngươi dám đánh ta?"

Tiểu Rắm Thối sợ hãi nói: "Ngươi bảo ta đánh a!"

Mập mạp cả giận nói: "Thối lắm, ta lúc nào bảo ngươi đánh?". Miệng mắng nhưng mắt vẫn còn dại ra nhìn chằm chằm vào cái số liệu thần kỳ kia, tay thì tuyệt đối không chịu thiệt, trở tay tát Rắm Thối một cái bay xuống đất, sau đó đem hai tay đặt ở trước mắt, không dám tin tưởng nói: "Lẽ nào, 'thủy triều' của lão tử, đã dâng rồi sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-793)