← Ch.212 | Ch.214 → |
Một tin tức khiến cho bầu không khí ở ban chỉ huy bỗng chốc trở nên ngưng đọng lại. Cruise vốn hoàn toàn không nghĩ tới việc hiện tại đội ngũ của gã mập mạp này lại cứ thế mà đánh, ngay cả nói trước một câu cũng không có. Trong khoảnh khắc mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải, khoảng thời gian này có vẻ thoải mái, nhìn qua lại có chút cảm giác hả hê như cười trên nỗi đau của người khác.
Trên thực tế, trong số chín mươi mốt tên sĩ quan ở đây từ trên xuống dưới ai cũng đều có một chút cảm giác như thế. Dù sao thì bọn họ cùng Liên bang Leray trước đây hoàn toàn không có chút giao tình nào, hơn nữa đám người Leray còn có một nửa đội hình đóng lại ở phía sau, song phương hiện tại đang đề phòng lẫn nhau.
"Hòa bình một thời gian dài rồi, chung quy cũng sẽ không biết đánh trận. Sư đoàn 91 chúng ta ở đây trong một thời gian ngắn cũng không thể đánh tới chỗ đó được, bọn họ chỉ cho một đại đội lên đó thì có tác dụng gì?" Một vị thiếu tá tham mưu nhỏ giọng nói với đồng bạn đứng bên cạnh mình.
"Hề, nói khẽ chút đi." Người kia vội khuyên gã thiếu tá chớ nên lên tiếng, hạ giọng xuống thấp mà tiếp: "Hiện tại nhìn ngươi cũng có vẻ hạnh tai nhạc hoạ muốn thêm dầu vào lửa nhỉ, ngươi không thấy tên béo kia cũng đang choáng váng sao?"
Gã thiếu tá nghe đồng bạn nói xong liền khẽ nghiêng đầu len lén liếc nhìn về phía mập mạp, chỉ thấy mập mạp đang cười mà vẻ mặt cứng đờ, bộ dạng ngây ngốc đứng ở một chỗ.
"Đạn pháo quả là có mắt nha." Gã thiếu tá dùng cánh tay nhẹ nhàng huých vào người đồng đội, nói tiếp: "Ngươi xem, cái này cũng quá tà đi, như thế nào mà tất cả cùng nhau xung phong, người của chúng ta còn chưa bị cái gì mà bọn họ đã thi nhau nằm xuống hết. Ngươi nói đi, có phải là do tên béo kia dám cắm sừng Reinhardt không, nếu không tại sao quân địch lại cứ nhằm vào người của hắn mà nã chứ?"
Đồng bạn của gã thiếu tá nghe thế liền hạ giọng đáp lời, có vẻ cũng hứng thú: " Ta xem chắc phải đến tám chín mươi phần trăm là như thế. Dù sao ta cũng đã nghe được không ít lời đồn đại, đều là có liên quan tới gã béo này."
Gã thiếu tá dường như đã quên rằng hiện tại mình đang là giữa trận chiến, hắn cao hứng hỏi người kia: "Cái gì cơ, nói thử xem nào."
Người kia liếc mắt hướng về phía mập mạp một cái, nói: "Gã béo này, ngươi đừng thấy hắn biểu hiện ra ngoài ngu ngốc như thế mà bị đánh lừa, trên thực tế hắn là một kẻ cực kỳ bại hoại đấy. Ngươi biết người phụ nữ mà điện hạ Bruce một mực theo đuổi là ai không?"
Gã thiếu tá ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Không biết, nhưng mà người đó và tên mập mập này thì có liên quan gì với nhau chứ?"
"Hắc." Người kia đắc ý mà nói: "Điều này cũng là tuyệt mật, chẳng trách ngươi không biết. Bruce chết trong tay gã béo kia, nguyên nhân đầu tiên là do gã béo kia dám mê hoặc dụ dỗ cô gái mà Bruce luôn theo đuổi. Bruce trong cơn giận dữ mới ném hắn vào nhà tù Abnosker, không ngờ rằng ở trong cuộc chính biến, hắn lại bị gã béo kia giết chết."
"A!" Gã thiếu tá hít vào một hơi khí lạnh: "Gã béo kia bại hoại đến thế cơ à, đã cướp đi bạn gái của người ta rồi lại còn muốn mạng của người ta nữa. Thế này thì còn đạo lý gì nữa chứ?"
"Đấy chưa phải là điều tồi tệ nhất đâu." Người kia bĩu môi một cái, nói tiếp: "Không riêng gì người phụ nữ của Bruce, mà đến cả công chúa Susan cũng không tránh khỏi tai họa. Nàng cũng bị gã béo độc ác kia bắt đi rồi."
"Đúng là cầm thú mà!" Gã thiếu tá ngập tràn căm phẫn, thấp giọng mắng: "Thật chỉ muốn đem hắn ra mà thiến đi!"
"Thiến?" Người kia cười xấu xa mà nói: "Thật sự phải thiến hắn, chỉ sợ có người còn không cam tâm đâu đấy. Ngươi nhìn Bonnie đi, ban đầu là bông hoa đẹp nhất cả đế quốc, luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, vậy mà từ sau khi bị gã béo kia cướp đi, bây giờ nhìn nàng ta cực kỳ nhu thuận đấy thôi. Gã béo này cũng nhiều thủ đoạn cao minh thật, nghe nói hắn rất thích chơi trò 'cấm thất bồi dục' (trong phòng kín). Phụ nữ hung dữ đến mấy mà rơi vào tay hắn rồi cũng biến thành một con cừu non mà thôi!"
Thiếu tá trừng mắt há miệng, liên tục gật đầu, trong miệng tấm tắc tỏ vẻ kỳ quái. Lại nghe người bạn kia dùng giọng điệu quái dị mà nói tiếp: "Những chuyện này cũng không nói, ta còn nghe được, con gái tướng quân Gordon của chúng ta là Christina, chính là quản lý trực tiếp của gã béo này khi trước, ban đầu cũng là người mà hoàng tử George theo đuổi. Không biết... Ài, đúng là bi kịch của thế gian mà, James có mấy đứa con trai, tất cả đều bị gã béo kia cắm sừng hết rồi."
Thiếu tá thở dài nói: "Liên bang Leray vẫn còn đưa gã mập mạp này tuyên truyền trở thành anh hùng Liên bang, hào quang bao quanh tầng tầng lớp lớp, không nghĩ tới, lại là một kẻ như vậy."
"Tuyên truyền?" Người bạn kia nói: "Những thứ tuyên truyền chính trị đó có thể tin được sao? Huống hồ, gã béo kia cắm sừng được bao nhiêu người như thế cũng coi như là có bản lĩnh quá còn gì."
Gã thiếu tá vô cùng đau đầu, thở dài một hơi mà tiếp: "Đúng là mang củ cải trắng cho heo ăn mà. Khó trách người của bọn hắn lộn xộn ở giữa mà cũng nằm toàn bộ. Con mẹ nó, cái này chắc chắn là trời phạt!" (Đoạn này hài quá)
Trong lúc hai người bọn hắn đang nước bọt kẻ tung người hứng rất vui vẻ, bỗng nhiên từ trong kênh thông tin truyền đến âm thanh, là một tiếng kêu kinh ngạc và vui mừng: "Báo cáo sư trưởng, chúng ta đã đột phá qua khu vực phong tỏa. Hai pháo đài bị phá hủy hoàn toàn, đường tấn công đã mở rộng!"
Bên trong ban chỉ huy thoáng chốc nổ tung. Mỗi người đều không kìm được mà khẽ hoan hô, ra sức hoa chân múa tay một chút. Hai pháo đài này chính là chỗ mà lúc trước mập mạp đã xác định là một trong sáu vị trí thương vong thảm trọng nhất trong kế hoạch tác chiến. Lần này rốt cục sư đoàn 91 có thể vênh váo được rồi, hung hăng muốn dạy bảo tên mập mạp không biết trời cao đất dày kia một chút.
Một vài sĩ quan nhìn về phía mập mạp với ánh mắt trào phúng, không ngừng cười thầm: "Gã béo nhà ngươi nói mồm rất lợi hại, kết quả lại không có chút bản lĩnh gì, vừa mới động cái toàn quân đã bị toàn diệt. Thế nào, cuối cùng cũng dựa vào chúng ta mà bắt tới đấy?"
Cruise vẻ mặt phức tạp nhìn về phía mập mạp, liếc mắt nhìn về những người khác, ra mệnh lệnh: "Tăng mạnh nhịp độ tấn công, lên tinh thần hạ xong rồi mới nói!"
"Rõ!" Vị tiểu đoàn trưởng kia khí vũ hiên ngang mà nói: "Có sự phối hợp của đơn vị bạn, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Ngay trong lúc mọi người ở đó đang nghi hoặc với lời nói của vị tiểu đoàn trưởng, bỗng nhiên nghe trong kênh thông tin được tiếng hắn như lẩm bẩm: "Lần này thật đúng được mở mang đầu óc, không ngờ lại còn có đấu pháp như thế... ***, còn con rùa bò cái gì, theo sát người ta mau lên, học hỏi người ta chiến tranh là thế nào, phải dùng cái đầu hiểu chưa. ***, ngươi là con lợn à, ở trước mặt ta giả chết làm cái quái gì..."
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, dần dần bị tiếng đạn pháo và tiếng nổ ầm ĩ át mất.
Trong bộ chỉ huy tác chiến, các sĩ quan sư đoàn 91 ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng khó hiểu, lời nói của gã tiểu đoàn trưởng này, rốt cuộc là thể nào? Hoá ra, hai cái pháo đài kia không phải là do quân ta đánh chiếm được sao? Đơn vị bạn, ngoại trừ đội quân của mập mạp còn có đơn vị bạn nào khác nữa? Không phải nói đại đội xông lên lúc nãy đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Gã béo kia rốt cục bổ sung bao nhiêu quân tới vậy?
Vài phút sau, radar chiến trường Thiên Võng một lần nữa hiện lên các ký hiệu màu lam cùng với các tư liệu từ tiền tuyến truyền về đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người.
Giữa làn mưa bom bão đạn, đông đảo robot của Galatran bắt đầu phát động chiến đấu, vũ khí phân biệt lấp lóe ra ánh hồng hoặc ánh xanh, nhìn trong bóng đêm tưởng như hàng loạt con mắt dữ tợn. Đây là trung đoàn 1 tại vị trí phát động đánh chính diện, làm tiên phong phụ trách chủ lực công kích là tiểu đoàn 2 của trung đoàn 1.
Đến lúc trận chiến mở màn, vô số đạn pháo năng lượng phát ra tiếng "Xì xì" kì quái, một làn mưa lửa bắn về phía hai cái pháo đài to lớn màu xanh xám ở phía trước. Đây là lửa đạn thu hút của trung đoàn 1 chuẩn bị cho tiểu đoàn 2 xung phong, thế nhưng, đối với lồng năng lượng của hai pháo đài đó mà nói, làn lửa đạn như vậy căn bản là không có một chút tác dụng áp chế nào.
Đạn pháo năng lượng màu đỏ rực đang rít gào đánh vào hai cái pháo đài như mưa xối xả. Thế nhưng, lồng năng lượng của pháo đài dường như không có chút biến hóa nào, vẫn ổn định màu u lam một cách đáng sợ.
Robot xung phong, khi robot hai bên pháo đài bị hai tiểu đoàn khác của trung đoàn 1 đón đánh thì tiểu đoàn 2 mạnh mẽ xông lên. Ánh đèn ngắm của robot trong bóng đêm mờ mịt phiêu hốt mà lay động, từ nơi này bỗng nhảy tới chỗ kia, robot xám xám giống như một đám bọ cánh cứng điên cuồng mà lao thẳng về phía hai pháo đài.
Mà ở phía trước tiểu đoàn 2, một màn ánh sáng hồng đến chói mắt đã phong tỏa hoàn toàn đường tiến công của robot. Đó là ánh sáng chói lọi loá mắt đến thế nào, người chưa từng gặp qua thì vĩnh viễn không cách nào hình dung được sự tráng lệ và kinh khủng của hai màn ánh sáng này.
"Ầm!" "Ầm!"
Đây rõ ràng là tiếng gào thét của chủ pháo năng lượng cỡ nhỏ. Mỗi một tiếng pháo đều khiến cho mặt đất rung chuyển, ánh sáng đỏ như máu cứ thế tràn lên, trước hết là bao phủ toàn bộ mọi thứ, sau đó là đem hóa thành tro bụi. Vô số pháo năng lượng theo sau luồng ánh sáng cực lớn này, hai cái pháo đài, cứ thế dùng thứ ánh sáng tử vong ấy mà tạo nên một tuyến phong tỏa không thể bị phá vỡ.
Một chiếc rồi lại một chiếc robot nữa ngã xuống trên đường xung phong. Hình ảnh thu được từ máy quan sát chiến trường gửi về, chỉ có thể nhìn thấy trên đường chân trời, từng luồng ánh sáng đỏ lần lượt nuốt từng người, từng thân ảnh. Trong đêm đen, mỗi một lần luồng ánh sáng đỏ ấy nổ tung trên mặt đất, đều làm mọi người cảm thấy một sự sợ hãi không thể nói nên lời. Làn sóng robot chuyển động xông lên, trên bầu trời văng đầy mảnh vỡ của robot, sau một tiếng nổ kịch liệt, đã mạnh mẽ bị chặn lại!
"Rút lui!" Trên hình ảnh truyền về thanh âm của tiểu đoàn trưởng, hắn đang điên cuồng kêu lên: "Tất cả rút về con mẹ nó hết cho ta, hai cánh bị chặn lại rồi, không có yểm hộ không xông lên được, rút về, đều rút về."
Robot xung phong liền rút về giống như thủy triều xuống, chỉ trong vài phút thời gian trên chiến trường đã có một phần ba robot vĩnh viễn ngã xuống dưới làn lửa đạn của hai cái pháo đài kia.
"Mẹ nó! Hỏa lực phong tỏa thật là mạnh quá đi!". Trên màn ảnh, một chiếc robot vết thương đầy mình đang xông trước mặt những người khác mà chửi mắng: "Nếu không phải nhờ hai cánh quân yểm hộ tăng mạnh hỏa lực thì chắc chúng ta đã trở thành một cái bia ngắm sống. Dựa vào cái lồng năng lượng, căn bản là không thể lên được."
"Quân y, quân y! ***, người đâu cả rồi?" (chỗ 'quân y' này là dùng tạm, không biết từ chuẩn là gì - nb)
"Tiểu đội duy tu đâu rồi? Các người đều con bà nó ngồi không, áo giáp của lão tử đã trở thành như thế này rồi mà các người còn không phát hiện ra hả, khẩn trương đem bộ giáp ngoài tới đây."
Trước màn ảnh, robot của tiểu đoàn hai rút về liền hỗn loạn thành một đoàn, bây giờ trên tiền tuyến, robot phụ trách tấn công tầm xa đang đấu pháo hỏa lực với pháo đài.
"Ê, robot của Liên bang Leray đâu rồi?" Một âm thanh đột nhiên cất lên trong hình ảnh: "Tại sao một chiếc cũng không thấy vậy?"
"Ờ nhỉ, vừa rồi còn thấy vài cái robot đi ở hai bên ta, sao giờ lại không thấy đâu?"
"Dường như toàn quân bị diệt hết rồi, một đại đội theo chúng ta lên đấy, một người cũng không gặp, chắc đều nằm lại ở trên kia hết rồi!"
"Không thể nào chứ? Robot của bọn họ làm bằng giấy chắc?"
"So với giấy còn yếu hơn, con mẹ nó thế mà cũng gọi là robot. Ta vừa rồi thấy một đám ngốc vượt lên trước mặt, đạn pháo nổ cách bọn hắn hơn chục mét, thế mà robot của bọn hắn đã toé lửa rồi, đang đánh tự nhiên ngã xuống đất, toàn bộ thành một đống đồng nát."
"Ít lời một chút đi. Nhanh nhanh chuẩn bị, hai cánh quân tập trung được không sai biệt lắm rồi, hỏa lực yểm hộ từ đầu, chúng ta lại lên. Ai mà biết được mẹ nó còn có bao nhiêu robot chui ra nữa chứ."
Máy quan sát chiến trường ghi lại hình ảnh nhập nhoạng lúc sáng lúc tối trên chiến trường. Đột nhiên, hai cánh quân hỏa lực một lần nữa trở nên mãnh liệt, dường như hai con rồng ánh sáng đang bạo phát, phân tán sự chú ý của hai pháo đài. Chỉ nghe tiểu đoàn trưởng một tiếng hô lớn, hơn hai trăm chiếc robot vừa mới lui về lại một lần nữa xông lên.
Pháo đài hiển nhiên đã chú ý tới loạt xung phong này. Hai chủ pháo bắt đầu áp chế gắt gao robot xung phong, trong khoảnh khắc tiếng la mắng vang lên không dứt.
"Mau nhìn đi, kia là cái gì?" Một thanh âm cực kỳ rõ ràng truyền tới, hiển nhiên là phát ra từ một chiến sĩ trong chiếc robot điện tử [Nguyên Tố] phụ trách quan sát chiến trường.
"Ở đâu?" Đây là giọng của chiến sĩ điều khiển máy quan sát chiến trường.
"Chỗ pháo đài, bên cạnh ấy!"
Màn ảnh rất nhanh nhắm ngay nơi phát ra ánh sáng chói mắt chỗ pháo đài, trong loáng thoáng, trên một trăm chiếc robot rách nát giống như quỷ mị xuất hiện ở vị trí cách pháo đài không tới ba mươi mét. Bọn họ đang phát động xung phong, cái kiểu xông lên điên cuồng này, ngay cả ánh sáng cực lớn của chủ pháo cũng không ngăn cản được.
"***! Chiến sĩ phụ trách máy quan sát chiến trường kêu lên thất thanh: "Là đám người Leray kia, ***, hóa ra bọn họ không hề rút về, chỉ nằm ở đó giả chết!"
"Pháo đài kia xong mẹ nó đời rồi!" Một chiến sĩ đưa ra kết luận, nhìn hình ảnh trên màn hình thì hỏa lực của pháo đài đang áp chế tiểu đoàn 2 kia rõ ràng là không kịp trở tay, miệng pháo của bọn hắn chưa kịp hạ xuống thì một robot Leray như hung thần ác sát đã vọt tới ngay trước mặt pháo đài rồi.
Vài phút sau, theo hai tiếng nổ lớn "Ầm!" "Ầm!", hai cái pháo đài hoàn toàn bị phá hủy. Toàn bộ robot trung đoàn 1 trên chiến tuyến đều nhảy dựng lên, đang kêu gào gầm rú, thẳng tiến cắm sâu vào.
Hình ảnh ghi lại trong máy quan sát chiến trường đã dừng lại, mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng bàn luận của các chiến sĩ trong chiếc [Nguyên Tố]: "***, như thế cũng được sao? Đám hỗn đản Leray kia thật quá gian xảo mà!"
"Giảo hoạt? Ngươi con bà nó nằm úp sấp ở chỗ đó thử xem!..."
Thanh âm cuối cùng cũng kết thúc.
Các sĩ quan sư đoàn 91 sau khi nhìn thấy tất cả liền cứng họng, trong phút chốc toàn bộ bộ chỉ huy tác chiến lặng ngắt như tờ, một tràng tĩnh mịch.
Chỉ có một gã mập mạp ngu ngơ lau lau mồ hôi, vẻ mặt vẫn vô tội như cũ, cười bồi mà nói: "May mắn, may mắn!"
Bonnie cười khổ. Người như thế nào, mang binh sĩ cũng như vậy.
← Ch. 212 | Ch. 214 → |