← Ch.231 | Ch.233 → |
[Thần Tứ] có bộ phận phía trên được thiết kế theo một cách rất đặc biệt, khoang lái hình giọt nước nằm ở trước ngực của nó không phải là cố định mà là có thể di động trên dưới. Khi robot ở trạng thái nửa ngồi xổm, người điều khiến chỉ cần dựa lưng vào khoang lái của robot là nó có thể tách ra như vỏ sò rồi nhẹ nhàng bao bọc người đó đưa lên vị trí ngực.
Kiểu thiết kế này làm cho mập mạp phải khen không dứt miệng, tại thời khắc mấu chốt thì phương thức như vậy rõ ràng là so với việc trèo lên rồi cong mông chui vào trong khoang lái thì tiện lợi hơn rất nhiều, đồng thời cũng an toàn hơn hẳn. (mãi mới hình dung được đang tả cái gì, cụ thể đó là cách thức để tiến vào khoang lái của robot - nd)
Theo sự di động lui về một cách tự động của ghế lái vào sâu trong lồng ngực của robot, nhìn các thiết bị cùng đài điều khiển phân chia thích hợp rõ ràng như thiên y vô phùng rồi tập hợp lại ở trước mặt, mập mạp lại tiếp tục phải tán thán một trận. Không hổ là robot đời thứ 10, ngay cả cần điều khiển vạn năng cùng bàn phím ảo cũng đều tự động điều chỉnh đến vị trí dưới tay.
"Hắc hắc, nhìn đi, đây mới là robot trí năng hóa cao cấp này!" Mập mạp một tay bắt lấy mũ giáp phụ trợ thông minh đang hạ xuống trước mặt, một tay móc ra một quả cầu bằng kim loại ném lên trên đài điều khiển một cái: "Nhanh lên, phân tích thấu triệt từ đầu tới đuôi con robot này cho ta! Mấy cái trang bị thông minh cũng nghiên cứu một chút, từ trước vẫn kêu là trí năng nhân tạo số một thế giới cơ mà, đầu tiên hãy móc ra một cái khoang lái thông minh và thoải mái hơn một chút cho ta."
Bên ngoài quả cầu bằng hợp kim Titan vỡ ra ba hình lục giác giống hệt nhau như hoa văn trên quả bóng đá."Két" một tiếng, một cái đầu máy cùng hai cánh tay máy mini đồng thời phóng ra, đây chính là thân thể di động kiểu mới của Rắm Thối. Trí năng trung tâm của nó mặc dù đang ở trên thân thể [Logic], thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nó thông qua hệ thống mạng hoặc truyền qua sóng vô tuyến để chạy loạn khắp nơi cùng mập mạp.
Người bình thường thì đương nhiên không thể ăn trộm được tư liệu cùng số liệu của chiếc robot [Thần Tứ] này, ngay cả là học giả robot đỉnh cấp nhất cũng không có khả năng không dùng thiết bị phòng thí nghiệm mà thu hoạch được bí mật của robot.
Đừng nói là phân tích, đến cả cơ hội xâm nhập vào nội bộ của robot bọn họ cũng không có.
Thế nhưng, với một tên bịp bợm giả vờ ăn cắp để được la làng (nguyên văn: dục cầm cố túng, vờ tha để bắt thật) cùng một gã trí năng nhân tạo, vậy mà lại hoàn toàn có thể làm được chuyện này. Sự xuất hiện của Rắm Thối, rất hiển nhiên có ý nghĩa là bàn tay xấu xa của mập mạp đã mò đến trên người của Douglas và Nelson.
Rắm Thối chẳng thèm luận lý lẽ với mập mạp, con mắt điện tử của nó phóng ra tinh quang, nhanh chóng đưa cánh tay máy mini trực tiếp cắm vào cổng nối số liệu của máy tính robot, khuôn mặt tỏ ra vẻ dâm đãng sảng khoái. (tác giả mất dạy quá đi mất)
Một phút đồng hồ sau, chiếc [Thần Tứ] liền giống như một nữ nhân đã thôi không còn chống cự, bị lột hết tất cả quần áo, cứ thế không mảnh vải che thân mà lõa lồ ra trước mặt hai tên hái hoa tặc.
Điều chỉnh mắt kính tin tức của mũ giáp ở trước mắt một chút, sau khi xác định được các số liệu cơ bản của robot vẫn bình thường, mập mạp mặc kệ Rắm Thối đang tiếp nối đại nghiệp chinh phục của nó, hắn gạt cần điều khiển khiến robot mạnh mẽ đứng dậy trong tiếng nổ vang như sấm.
Trận chiến đấu này, so với trận đấu đầu tiên lại càng khiến cho người ta quan tâm hơn.
Mập mạp đã trở thành một thần thoại trong cảm nhận của rất nhiều chiến sĩ Tự Do Chiến Tuyến cùng tất cả các chiến sĩ Leray. Hắn tự mình xuất trận chiến đấu với chiến sĩ robot cấp 9, còn có điều gì so với trận chiến đấu này có thể khiến cho người ta kích động hơn nữa?
Trong số các chiến sĩ quân Độc lập và các binh sĩ robot tinh nhuệ của Cộng hòa Phỉ Dương thì cũng có một bộ phận nhỏ người đã từng xem qua cuộn băng tuyên truyền chiến tranh Vệ quốc của Leray. Bọn họ cũng đang chờ mong, xem vị anh hùng đã từng được chứng thực này, rốt cuộc có phải là đã được biểu tượng hóa hay là không (nguyên văn: 西贝货, tây bối hóa, từ "tây bối" tra ra chẳng có ý nghĩa gì nhưng mình đoán nó là phiên âm của từ symbol trong tiếng Anh, loằng ngoằng quá - nd)
Mà lại thêm rất nhiều người đã bị sự mạnh mẽ đột nhiên bạo phát ra của [Liệp Sát Giả] trong trận so đấu đầu tiên làm cho giật mình, sự khiếp sợ này rất tự nhiên mà chuyển hóa thành sự quan tâm đối với lần so đấu tiếp theo. Vì thế, khi cả hai chiếc robot [ [Thần Tứ] cùng đi vào vị trí sân trung tâm thì tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp.
Người quan tâm đến cuộc so đấu không riêng gì các chiến sĩ sĩ quan ở đây, còn có cả Bonnie đang trong khoang lái của chiếc [Ma Thú] rách nát ở phía xa. Hàm răng trắng tinh của nàng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, trên hai gò má bay lên hai vạt ửng đỏ, vừa vui mừng vừa xấu hổ, lại có đôi mắt đang nước mắt lưng tròng nhìn đăm đăm vào hình ảnh trên màn hình của robot.
"Có thể bắt đầu được rồi chứ?" Nelson điều khiển một chiếc [Thần Tứ] màu vàng như hoàng kim, trưng cầu ý kiến với phong thái lễ độ.
Chiếc [Thần Tứ] màu đen đứng nghiêm, bày ra tư thế kỳ quái hai tay che bụng dưới, khẳng định nói: "Có thể..." Nelson liền mỉm cười, lập tức khởi động, thế nhưng lại thấy chiếc [Thần Tứ] màu đen kia khom lưng một cái, làm ra một hành động cúi đầu làm lễ của một dân tộc nào đó đã biến mất từ lâu, thành khẩn nói tiếp: "Có thể... chờ một chút được không?"
Chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim tay chân lúng túng nhanh chóng dừng lại, dáng vè như bị nội lực phản phệ làm thụ thương.
"Làm ngài thêm phiền rồi!" Chiếc [Thần Tứ] màu đen cúi đầu lần thứ hai: "Tôi xin ngài chờ cho một chút, tôi đầu tiên cần phải thích ứng với việc điều khiển đã." Dáng vẻ nghiêm trang cúi đầu lần thứ ba.
Khán giả tại hiện trường chẳng phân biệt được địch ta, mập mạp trong tiếng mắng chửi bị ép phải từ bỏ ý tưởng cúi đầu không ngừng. Chiếc [Thần Tứ] màu đen liền chuyển sang duỗi chân khom lưng, tay chân cứng ngắc nhún nhẩy một hồi. Rốt cục, sau khi nghe được Rắm Thối kêu lên một tiếng đắc ý: "Đã xong!", bài tập thể dục với robot của mập mạp mới ngừng lại.
Thời điểm lúc chiếc [Thần Tứ] màu đen dừng lại, tất cả mọi người ở trên sân liền xuất hiện một cảm giác hít thở không thông. Trên người của chiếc robot này, phảng phất đang tràn ngập một cỗ sát khí dày đặc.
"Này, tôi nói, chiếc robot này không bình thường nha...." Mập mạp kêu lên với Nelson: "Quên đi, bắt đầu!"
Vừa dứt lời, trong lúc chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim đang sửng sốt thất thần, mập mạp đã không biết xấu hổ mà phát động tấn công. Sự nghẹn khuất khi nghe được Bonnie bị chòng nghẹo vừa nãy, lúc này toàn bộ đã xả hết cả ra!
Trong tiếng kinh hô của các chiến sĩ Phỉ Dương, chiếc [Thần Tứ] màu đen tung người bay lên, trong nháy mắt kia đâu còn có nửa phần điều khiển không thành thạo nữa!
Chỉ thấy robot xẹt qua một đường vòng cung cực kỳ sắc bén trên không trung, nhanh như điện bắn tới trước mặt chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim. Lập tức, nắm tay như mưa giây gió giật liền hóa thành một đoàn ánh sáng hỗn loạn đổ ập đánh xuống chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim.
Chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim không kịp phòng thủ liền lui người bay về phía sau, Nelson trong khoang lái toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh, tốc độ tay được gia tăng tới cực điểm, dùng tất cả khí lực để chống đỡ.
"Soạt!" Douglas đột nhiên đứng lên, mà tất cả các chiến sĩ Phỉ Dương thì đều đã trừng lớn con mắt tỏ ra kinh hãi. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng chiếc [Thần Tứ] sớm chiều ở chung với mình, vậy mà ở trong tay sư đoàn trưởng sư đoàn 19 lại có thể phát huy ra được thực lực khủng bố như vậy, giống như là hắn đã từng điều khiển chiếc robot này kinh lịch qua vô số trận chiến đấu vậy!
Trên sân huấn luyện đến tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy, giờ khắc này chỉ còn lại tiếng quyền cước va chạm trong tốc độ cao của hai chiếc robot một đen một vàng kim cùng tiếng tim đập mãnh liệt của các chiến sĩ đang vây quanh quan sát.
Mười phút qua đi, hai mươi phút qua đi... Đã được bao nhiêu quyền rồi? Một trăm quyền, một nghìn quyền hay một vạn quyền? Không một ai có thể rõ ràng.
Công kích của chiếc [Thần Tứ] màu đen giống như mưa xối xả trong ngày tận thế, vĩnh viễn không ngừng nghỉ rồi tụ lại thành luồng hồng thủy, dưới cơn cuồng phong trợ Trụ vi ngược, cuộn trào lên mãnh liệt rồi cắn nuôt tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Tiếng kim loại va chạm như phích lịch liên châu kia đang khiến cho trái tim của tất cả mọi người trên hiện trường đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh! Một số người thậm chí đã cảm thấy hoảng hốt hụt hơi, bị bức bách phải che lại lỗ tai.
Tiến công, tiến công liên tục. Không ai biết được chiếc [Thần Tứ] màu đen cuồng bạo này lúc nào thì mới dừng lại. Hắn tựa như một cơn cuồng phong đang cuồn cuộn quét lên trên mình chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim. Thân hình lúc ẩn lúc hiện, nắm tay hắn đã không cách nào bằng mắt thường nhìn thấy được nữa, chỉ còn lỗ tai mới có thể bắt được cái thanh âm công kích như thác dội kia.
Từng chiến sĩ robot Phỉ Dương trong lòng trầm tới tận đáy cốc, bọn họ thất hồn lạc phách nhìn một trong hai chiến sĩ robot cấp 9 của sư đoàn 6 bị đánh đến không có lực hoàn thủ, dáng vẻ nỗ lực chống đỡ kia tựa như một cây non lúc nào cũng có khả năng bị cuồng phong nhổ sạch tới tận gốc!
Khiến cho người ta không thể tin tưởng được sự thực xảy ra ở trước mắt chính là, Nelson, thế nhưng lại là cao thủ robot đỉnh cao có tốc độ tay ngoài năm mươi nhịp một giây!
Các chiến sĩ Phỉ Dương có thể tin tưởng được rằng hai bên thực lực ngang nhau, có thể tin tưởng được rằng chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim có thể bị suy yếu dần trong khi chiến đấu dây dưa, có thể tin tưởng được rằng chiếc [Thần Tứ] màu đen có thể điều khiển nhanh hơn chính xác hơn, cũng có thể tin tưởng rằng tên mạp mạp vừa nhìn đã thấy không có điểm tốt đẹp gì này có thể dùng thủ đoạn đê tiện mà giành được thắng lợi. Thế nhưng, bọn họ không thể tin tưởng được lại có cuộc ẩu đả theo kiểu ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt trẻ con này!
Đúng thế, đúng là một hồi đánh nhau như phát điên!
Lúc này mập mạp đã nổi lên hào hứng, điều khiển cái gì cũng đều ném lên tận chín tầng mây. Hắn chọn ra loại Vương bát quyền cổ xưa nhất, tùy ý thả lỏng tốc độ tay của mình, đánh đập (thống ẩu) một chiến sĩ cấp 9 đã mất tiên cơ.
"Thoải mái này!" Đánh nhau qua nửa giờ, theo một tiếng hét to của mập mạp, chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim đã bị đánh cho co cụm thành một đoàn liền bị một cước bay lên đã cho bổ nhào một cái, ngã ra xa xa.
"Ầm", chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim đập lên mặt đất hai cái, đã không thể nhục nhích được nổi giống như một con rắn bị chấn tan cột sống. Điều khiến cho người ta giật mình khi nhìn thấy chính là, bất kể là chiếc [Thần Tứ] màu vàng kim hay là [Thần Tứ] màu đen thì đôi tay máy bằng siêu hợp kim ở phía trước đều đã bị đập đến không còn ra hình dạng gì.
Đây chính là một trong các vị trí kiên cố nhất của robot a. Nắm tay có thể dùng để phá thiết giáp, vậy mà lại bị đánh cho điên cuồng liên tục mà cứ thế bị phá hủy. Trên sân huấn luyện dù ở trong hay ngoài thì tất cả mọi người đều thất hồn lạc phách một hồi, ngay cả đám lưu manh Leray cũng không ngoại lệ.
Đối với Douglas cùng tất cả các chiến sĩ robot Phỉ Dương mà nói, đây lại càng giống như một hồi ác mộng. Chiến sĩ robot đỉnh cao nhất trong số bọn họ cứ đơn giản như vậy mà bị người đánh ngã. Từ đầu tới cuối bị đánh liên tục, ngay cả một cơ hội đánh trả cũng không có.
Trong khoang lái robot, Nelson tức giận đến run cả người. Hắn biết rằng mình vừa trải qua một hồi thảm bại trong con mắt của người khác, hắn cũng biết rằng trên thực tế mình đã bị chịu phải một cái thiệt thòi nghẹn khuất lớn!
Trận so đấu này ngay từ đầu đã bị gã mập mạp đê tiện đoạt mất tiên cơ. Trong lúc luống cuống tay chân chống đỡ, cái tên kia căn bản là không cho robot của người khác phản lại, cứ thế đánh loạn lên liên tục như muốn đồng quy vu tận! Lợi dụng công kích chiếm đầu của hắn, mỗi quyền đều hướng về các khớp tay robot của mình mà đối cứng.
Robot cho dù tốt đến đâu cũng chịu không được một hồi đập liên tục đến mức động cơ báo động như vậy! Chờ được tới lúc hai bàn tay robot sau khi chống đỡ liên tiếp rốt cục bị đập đến càng lúc càng trì trệ, khi đó thì mình mới hiểu được, tốc độ tay điều khiển căn bản đã không phát huy ra được rồi!
Mà gã mập mạp kia thì vẫn dùng tốc độ áp chế mình mà biểu diễn ra sự lả lướt điên cuồng của hắn. Lần ăn thiệt thòi này, ngay cả nhổ ra cũng không nhổ được, gã mập mạp kia căn bản không phải là người! Công kích như phát tiết cuồng bạo của hắn kia căn bản là đã đùa bỡn tất cả các khán giả.
Nelson thực sự rất muốn nhảy ra mà kêu lớn chỉ trích gã mập mạp là đê tiện vô sỉ, thế nhưng, người ta lại có sức chiến đấu tương đương với mình, tại chính diện mà đã đánh bại mình, đây là sự thực không thể chối cãi!
Trong một tràng tĩnh mịch, mập mạp chậm rãi đi ra khỏi chiếc [Thần Tứ] màu đen. Hắn bất động thanh sắc mà đứng tại nơi đó, thân thể thẳng tắp giống như một cây giáo, nhãn thần sắc bén. Hắn nhàn nhạt nhìn quét qua toàn trường, cuối cùng đem ánh mắt rơi tại trên người Rashid, dùng một thanh âm rất bình tĩnh nói: "Tập hợp!"
"Tập hợp!" Theo tiếng hô lớn tiếp theo của Rashid, các chiến sĩ trung đoàn 1 sư đoàn 19 lập tức chen chúc mà ra, mười giây đồng hồ sau từ trăm mét vọt tới rồi lại tĩnh lặng như hồ phẳng, bộ đội tinh nhuệ nhất bất quá cũng chỉ đến thế.
Mập mạp lạnh lùng nói: "Ba trận thắng hai, vậy là chúng ta đã thắng. Từ này trở đi, chúng ta đã trở thành bộ đội đặc cấp tinh nhuệ nhất của chiến khu rồi, được hưởng tất cả các quyền ưu tiên."
"Một hồi so đấu tay đôi cuối cùng, chúng ta chịu thua là được rồi!" Hắn nhìn lướt qua Douglas, đột nhiên nhảy mạnh lên, tung một chân như cương tiên quất vào thiết bị thu thập số liệu đang trôi nổi ở bên cạnh. Quả cầu kim loại hơn mười kg bị một cú đá này đá bay thẳng ra ngoài, giống như một viên đạn pháo vừa ra khỏi nòng, đem máy tính trung ương ở đường biên ngoài sân nổ ra một cái động lớn.
Cú đá xoay chân sắc bén tàn nhẫn này làm cho mấy cao thủ cận chiến của Phỉ Dương đang chuẩn bị cho trận so đấu thứ ba ở đường biên phải giật mình một cái, cơ mặt run rẩy, một cỗ hàn khí liền theo lưng xộc lên, mồm há hốc đến nỗi có thể nuốt được quả trứng gà.
"Điều ta muốn nói cho các ngươi chính là..." Mập mạp nhìn các binh sĩ trung đoàn 1, hừ lạnh một tiếng: "Người của sư đoàn 19 không phải đồ chơi mà có thể thoải mái đùa giỡn. Sau gặp phải chuyện như vậy nữa, các ngươi biết là phải nói gì rồi chứ?"
"Đập nó!" Đám lưu manh vô cùng hồn nhiên khả ái, thông minh lanh lợi.
"Trả lời chính xác, hai quân đoàn, về doanh trại." Mập mạp không khống chế được biểu tình, mặt tươi mày cười gật gật đầu.
Khi xêp hàng đi ngang qua khu vực quan chiến, đám lưu manh đều phải nín cười: "Siêu cường quốc thì có thể tỏ ra nguy hiểm sao? Chọc giận sư trưởng của chúng ta, sự nguy hiểm của hắn có thể khiến ngươi tức chết đấy!"
Được đủ danh tiếng chiếm đủ lợi ích, đám người Leray cứ thể nghênh ngang mà đi. Quân Độc lập cùng Tự Do chiến sĩ cũng dần dần giải tán, chỉ còn lại có nhóm các binh sĩ của Phí Dương vẫn còn đang bị sự bất ngờ xảy ra trong cuộc so đấu này đả kích đến thất thần.
Quân Leray cứ hi hi ha ha mà vây quanh mập mạp trở về nơi đóng quân, bất chợt nghe thấy một tiếng thanh thúy cất lên: "Mập mạp!" Đám lưu manh liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bonnie đang đeo tạp dề, cầm xoong nồi ôn nhu mà đứng ở trước một cửa phòng ký túc xá của nơi đóng quân: "Ta làm đồ ăn, qua đây ăn cơm đi."
← Ch. 231 | Ch. 233 → |