← Ch.237 | Ch.239 → |
Sáu sư đoàn thiết giáp cùng mười hai sư đoàn bộ binh lộ phía đông của quân viễn chinh Đông Nam đã toàn bộ vượt qua được Chita, dưới sự yểm hộ của đàn máy bay chiến đấu dày đặc khắp bầu trời, một đường thế như chẻ tre.
Sau khi làn sóng sắt thép qua đi, còn lưu lại, chỉ là một mảnh phế tích hỗn độn.
Kiến trúc đổ nát, xác robot bốc cháy rừng rực, thi thể binh sĩ tán lạc, một tràng cảnh khiến cho người ta khi nhìn thấy đều phải giật mình.
Bốn sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương lộ phía đông đã cho thấy sức chiến đấu cùng hỏa lực phá hoại kinh khủng của bọn họ. Trước mặt đàn robot đời thứ 9 như thủy triều này, bộ đội thiết giáp của tập đoàn Stephen hầu như đã bị sụp đổ một cách dễ dàng.
Quân đội Gatralan tất nhiên không hề thiếu dũng khí chiến đấu. Thế nhưng, khi tại trước mắt từng chiếc từng chiếc robot hầu như không gây ra một sự uy hiếp nào đối với địch nhân mà bị hủy diệt thành một cái xác tàn, dũng khí như vậy đã từng chút một bị rút dần đi.
Nhìn lá cờ thêu hình sư thứu* hai đầu lay động của sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương, mỗi một binh sĩ đối đầu với đội ngũ này đều cảm thấy một sự tuyệt vọng đến cuồng loạn**! Lá cờ đang lay động một cách cứng nhác lạnh lùng trong gió kia, bản thân chính là một truyền thuyết khủng bố!
(*Griffin, quái thú đầu đại bàng mình sư tử, ai chơi Hero 3 hay xem Harry Potter thì sẽ biết)
(**Nguyên văn 歇斯底里, hiết tư để lý, hysterical, mắc bệnh thần kinh khi gặp phải đả kích tâm lý cực mạnh)
Nó đại biểu cho một đội quân bách chiến bách thắng tại khắp vũ trụ.
Khi lá cờ này giá lâm với hạm đội cùng sư đoàn thiết giáp, bằng một tư thế hào hùng quân lâm thiên hạ, mọi sự ầm ĩ, mọi sự tranh chấp, mọi sự chống cự, đều dưới vũ lực khiến cho người khác run sợ này mà hóa thành một làn khói xanh lượn lờ.
Có thể nói, lá cờ này lại càng đại biểu cho Phỉ Dương hơn là lá cờ cộng hòa ba màu.
Lúc ban đầu gặp phải sư đoàn thiết giáp Phỉ Dương, mỗi một sĩ quan đều gầm thét, mỗi một binh sĩ đều xoa tay, chuẩn bị cho quân Phỉ Dương được kiến thức một chút về quân đội Gatralan đã chinh chiến lâu năm là như thế nào!
Bọn họ tin tưởng rằng truyền thuyết chung quy vẫn chỉ là truyền thuyết, Gatralan cũng có truyền thuyết của chính mình!
Thế nhưng, khi các chiến sĩ thấy được robot phe mình bị quân Phỉ Dương giết như đang dùng súng máy để giết gà, khi thấy một số lượng robot vất vả mới vây lên được lại bị một chiếc [Thiên Phạt] bình tĩnh mà đánh chết toàn bộ, khi thấy phòng tuyến bên mình chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ hoàn toàn, thì tất cả các dũng khí, đều đã biến mất không còn.
Trên chiến trường, người Phỉ Dương càng giống một cỗ máy chiến tranh hơn là người Gatralan.
Bọn họ có sự phối hợp với hiệu suất cao, có sự chỉ huy cơ sơ xuất sắc, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có tố chất binh sĩ ưu tú, còn có cả robot cùng vũ khí vượt lên đầu thời đại. Một đội quân như vậy, làm sao mà cái tiểu quốc Gatralan chật hẹp có thể chống lại được?
Huống hồ, những binh sĩ Gatralan trong nội chiến này, cho dù vẫn còn dũng khí, thế nhưng bọn họ từ lâu đã mất đi lòng tin tưởng của mình. Bọn họ không còn là một quốc gia hoàn chỉnh, bọn họ đều không phải là đang chống quân giặc xâm lược, bọn họ chỉ là đang ở trong nội chiến, đang tự chém giết lẫn nhau!
Lời thề của quân nhân sớm đã trở nên rỗng tuếch. Bảo vệ quốc gia sao? Quốc đã không còn, gia kia ở đâu?
Tiếp tiếp từng phòng tuyến bị đội phá. Quân đội của Stephen chỉ có thể nhanh chóng rút lui về phía sau. Những binh sĩ bị phái đi thành lập trận địa ngăn chặn, từ nay về sau đã không còn được nhìn thấy nữa.
Quân viễn chinh Đông Nam giống như một con quái thú lì lợm đang cắn xé, đang càn quét, đem mỗi một người xuất hiện ngăn trở trước tầm nhìn của nó cắn cho nát bấy.
Chiến trường phía đông cũng như thế, chiến trường Đông Bắc cũng như thế!
Difake trống rỗng trong vòng một ngày đã trở thành phế tích, bốn sư đoàn thiết giáp men theo đường tư nguyên số 6 mà tiến thẳng, thậm chí còn nhanh hơn cả cánh quân Đông bộ! Một trung đoàn do sư đoàn thiết giáp 103 tinh nhuệ của Stephen lưu lại, vừa mới thành lập được trận địa ngăn chặn, không được qua hai giờ đồng hồ đã bị hủy diệt hoàn toàn!
Bochenko.... Lewisburg.... Tava... Lần lượt từng thành trấn bị công phá. Có rất nhiều nơi lực phòng không bạc nhược, trước khi quân viễn chinh Đông Nam đến thì cũng đã bị máy bay chiến đấu được thả ra từ tàu thái không mẫu hạm phiêu phù trên đỉnh đầu công kích mà biến thành một đống đất đá.
Đây chính là điển hình của một cuộc chiến không cân sức.
Sức chiến đấu tổng hợp tuyệt đối nằm ở thế yếu, khi đã đánh mất quyền khống chế bầu trời, không có hệ thống chỉ huy phối hợp, thông tin rada lại bị quấy nhiễu, dưới tình huống bị che lấp mất con mắt cùng lỗ tai thì điều duy nhất có thể làm, tựa hồ chỉ có tháo chạy.
Douglas nhìn trên bản đồ điện tử, làn sóng màu hồng đại biểu cho Phỉ Dương đang tràn lên nhanh chóng chiếm lấy các khu vực màu lam, lại nhìn số liệu từng tổ tiêu diệt trên đài thông tin trung ương, cảm thấy thành tựu thỏa chí mãn nguyện, phòng tuyến của tập đoàn Stephen tán loạn so với trong tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn rất nhiều.
Phòng tuyến bị xé rách ra, từng trận địa chống cự bị phá hủy, bất kể đây là tạm thời hay là lâu dài, đều chống không được làn sóng lớn đang trùng kích như cuộn trời kia.
Mất đi cơ cấu tổ chức, không có tiếp tế, không chỉ huy được các binh sĩ đang chạy trốn khắp nơi, nếu như bị đội ngũ đang thẳng tiến của Phỉ Dương đuổi đến, bọn họ cũng chỉ có thể đưa ra lựa chọn giữa đầu hàng hoặc là tử vong.
Khu khống chế hình quạt của tập đoàn Stephen bất kể là phòng tuyến phía Đông hay là Đông Bắc thì tình thế tán loạn đã thành kết cục đã định, liệu còn cái gì có thể ngăn cản được mười vạn hùng binh của hai cánh quân Phỉ Dương cùng nhau tiến lên nữa?
Douglas không chút nghi ngờ rằng mình sẽ đạt được một thắng lợi chưa từng có bao giờ tại Mosky, từ chế định đến thực thi kế hoạch đều là chính hắn tự mình hoàn thành! Mosky, sẽ trở thành một nét bút đậm màu trên quân công của minh! Mà sự vũ dũng của quân viễn chinh Đông Nam, sẽ hoàn toàn kích thích bốn quốc gia liên hợp vẫn đang còn do dự, khiến cho bọn họ cuối cùng phải gia nhập vào trận chiến này.
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, đối thủ lần này, thực sự quá yếu. Đây không phải là một cuộc đấu giữa hai thế lực ngang nhau, thắng lợi như vậy thướng sẽ không được người nào để ý.
"Tăng tốc thẳng tiến! Mười hai tiếng đồng hồ nữa ta muốn nhìn thấy được thành phố Jacur. Trong vòng bốn tám tiếng đồng hồ thì ta phải vượt qua được cái thành phố pháo đài này! Đè nát mọi sự chống cự!" Douglas nói.
Nếu như đối phương không có thực lực để đối đầu, như vậy, phải dụng hiệu suất cùng chiến quả để chứng minh tất cả!
Quân viễn chinh liền tăng tốc lần thứ hai, hai sư đoàn thiết giáp kéo đuôi dùng hết tốc lực thẳng tiến, vượt qua các đồng đội đang vu hồi tiễu trừ trong phạm vi lớn của bọn họ, thông qua lỗ hổng của phòng tuyến đã bị xuyên thấu hoàn toàn, lao thẳng tới Jacur.
***
Trong vũ trụ, hai hạm đội vũ trụ của Deseyker đang bay đi. Giữa bọn họ, còn có mười chiếc chiến hạm vận tải cỡ cực lớn.
"Ngài chỉ huy, hạm đội đã đến được điểm Không Gian Khiêu Dược của tinh hệ Small Pyreness, chuẩn bị cho bước nhảy hoàn tất, xin lệnh cho nhảy."
"Cho phép nhảy."
Ánh sáng trắng liên tiếp hiện lên, tinh không mênh mang lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Trong tinh hệ, khối tinh cầu đang tràn ngập vết thương kia vẫn như cũ đang quay xung quanh hằng tinh, cô độc mà xoay tròn.
***********
Reinhardt cẩn thận cài lại chiếc cúc áo cuối cùng trên cổ áo, đang đứng trước gương mà sửa sang lại y phục: "Đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Rồi thưa tướng quân!" Đoàn trưởng trung đoàn 1 của Thần Thoại Quân Đoàn, Berger cung kính nói.
Reinhardt xoay người, đi nhanh ra phía cửa. Berger sít sao theo sát bên người hắn, cũng không ngờ được Reinhardt trong lúc thoáng nhìn qua một cái, bỗng nhiên lại dừng lại, Berger liền thiếu chút nữa không thu thế kịp mà va phải.
Reinhardt lẳng lặng nhìn lên trên bản đồ điện tử trên màn hình ảo. Phía dưới của bản đồ, lộ ra bức ảnh chụp chung giữa hắn với Bonnie, đó là tại lúc vừa tấn chức thượng tướng mà chụp lại được. Trên bức ảnh, mình đang rạng rỡ khi mặc bộ quân phục dành cho thượng tướng của Thần Thoại Quân Đoàn, còn Bonnie ở bên cạnh thì đang mỉm cười, trên khuôn mặt mỹ lệ vô bỉ kia, đã xuất hiện một tia mất mát mở nhạt.
"Cạch!" Reinhardt đem khung ảnh dập xuống mặt bàn, ngừng lại trên bản đồ điện tử, ánh mắt dần nóng cháy hẳn lên. Hắn xoay người, kiên định mà bước nhanh ra bên ngoài.
Hắn muốn đi ra Tây Nam bộ, ở đó, đang tập kết binh sĩ của hắn.
**********
Không phải ai ai cũng đều cảm thấy mừng rỡ trước thế tiến công như che tre của quân Đông Nam.
Nghi vấn vẫn tồn tại ở trong lòng khiến cho mập mạp đã phải nhốt mình trong phòng tròn mười sáu giờ đồng hồ để thôi diễn liên tiếp.
Tại vị trí nào thì lo việc đó*, là sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp thuộc chiến khu Mosky, mập mạp kỳ thực chỉ cần nắm cho chắc bản thân mình.
(* nguyên văn: Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính, không ở vị trí nào thì không cần lo chuyện ở đó)
← Ch. 237 | Ch. 239 → |