← Ch.283 | Ch.285 → |
Cất kính râm nhìn trộm vào túi, Điền Hành Kiện càng thêm hứng thú đi dạo chung quanh. Cái kho chứa này thực sự quá rộng lớn rồi, đủ loại vật phẩm quân dụng hiếm lạ cổ quái cùng với linh kiện robot do phòng thí nghiệm phát triển ra được đặt thành hàng thành nhóm trên giá, nhiều không đếm xuể.
Đang lúc rỗi rãi, mập mạp quyết định càn quét cái kho chứa này. Đồ vô dụng hay hữu dụng, đều bị hắn cầm lại nghiên cứu một cách tỉ mỉ.
Từ khi chiến tranh bạo phát được ba năm đến nay, mập mạp vẫn cho rằng sinh hoạt ở trong phòng thí nghiệm của học viện quân sự Galypalan là khoảng thời gian an bình và may mắn nhất của hắn. Nếu như không có khoảng thời gian này, hắn có thể đã sớm chết ở trên chiến trường sát khí tứ phía rồi.
Từ lúc đó, mập mạp liền ý thức được, muốn bảo trụ tính mệnh ở trong cái thời loạn thế này, vậy thì nhất định phải nắm lấy tất cả các cơ hội, không ngừng nâng cao bản thân. Hiện tại, cái kho chứa phòng thí nghiệm này, lại khiến cho hắn cảm giác như trở về lại khoảng thời gian tươi đẹp kia.
Vào trong hang kho báu mà về tay không tuyệt đối không phải là phong cách của mập mạp. Có gì khênh được thì đều khênh tất, còn thứ không khênh được.... Để lại sao? Phi, béo gia đâu phải loại người như thế! Tháo ra xem có hữu dụng hay không.
Cũng không có, vậy được rồi, soi nguyên lý cho rõ ràng, miễn cho sau này cần lại lúng túng. Bằng sự hùng hục của béo gia, nơi này còn có vật gì là không đẽo gọt ra được chứ?
Cứ như vậy, mập mạp đem tất cả tinh lực đều đặt ở trong kho chứa, đói bụng thì đi ra phòng nghiên cứu của Boswell ăn cái gì đó, mệt nhọc thì tùy tiện tìm một chỗ ngủ một giấc. Lúc này Boswell cùng Rắm Thối đang toàn tâm vào việc thiết kế và chế tạo người máy trẻ con, ai cũng chẳng có thì giờ mà quản đến mập mạp.
Mập mạp không kiêng nể gì cả mà lăn qua lăn lại trong khoang.
Boswell cũng là nhất thời hồ đồ, ông ta hẳn là rõ ràng, bỏ mập mạp vào trong kho là một sai lầm lớn tới mức nào. Cái đó khác gì việc bỏ chuột vào thùng gạo chứ? Không quá hai ngày, toàn bộ mấy phòng thí nghiệm lớn của học viện quân sự thủ đô số 1, tất cả đều loạn hết cả lên.
Kho chứa nơi mà mập mạp ở là kho chứa phòng thí nghiệm lớn nhất và cũng là mức độ cơ mật cao nhất của học viện. Quan trọng nhất chính là, gã mập mạp vốn đang lăn qua lăn lại cũng không hề hay biết rằng cái kho này không phải là kho chuyên dụng cho phòng thí nghiệm của Boswell.
Cả tòa nhà tổng hợp có tổng cộng mười sáu tầng, ngoại trừ sáu phòng thí nghiệm do Galypalan đưa đến ra, còn có tám phòng thí nghiệm của bản thân học viện quân sự thủ dô số 1. Trừ các sản phẩm tự nghiên cứu ra, tài liệu, linh kiện, thiết bị đủ mọi phương diện đều là dùng chung trong cái kho chứa này.
Cho đến nay, bởi vì kho chứa có một bộ hình thức quản lý đặc biệt nghiêm ngặt, thế nên tới bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề. Thế nhưng vài ngày gần đây nhất, mấy nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm phát hiện ra rằng, thiết bị hay là bộ phận máy mà bọn họ xin lĩnh ra, khi máy tự động vận chuyển đến khu vực lĩnh đồ, đều đã là một đống linh kiện đã bị tháo rời.
Giáo sư và những nghiên cứu viên phụ trách lãnh đạo công trình nghiên cứu lúc đó liền phát điên rồi.
Đồ vật mà bọn họ lĩnh ra từ trong kho chứa, thường thường đều là bộ phận cuối cùng và cũng là quan trọng nhất trong việc nghiên cứu của bọn họ. Dốc hết tâm sức và quan hệ, mắt thấy sắp thành công nhưng lại xuất hiện sự cố như vậy, không thể nghi ngờ là đã gõ một gậy lên đầu bọn họ.
Kho chứa xảy ra vấn đề, tin tức này trong nháy mắt lan truyền ra khắp phòng thí nghiệm. Chuyện mà mọi người nghĩ tới đầu tiên, chính là tìm người quản lý kho.
Quản lý kho cũng không có cách. Bởi vì hạn chế cơ mật của kho chứa, ngay từ ngày đầu, cái kho này đã có một bộ trình tự tự động hóa. Bất luận là vào kho hay là ra kho, quản lý đều chỉ có thể ở khu vực bên ngoài mà tiếp xúc với đồ vật trong kho. Toàn bộ công tác phân phối vận chuyển nội bộ kho, tất cả đều là do cánh tay máy móc của máy tính trung ương khống chế và hoàn thành.
Muốn mở kho đi vào, nhất định phải có được thẻ quyền hạn. Mà có thẻ quyền hạn, ngoài trừ hiệu trưởng của học viện quân sự số 1 Pirlo vừa đi công tác ở tinh vực Bermuda ra, cũng chỉ có trong tay giáo sư Boswell từ Galypalan tới.
Thế nhưng, Boswell đã đóng chặt cửa phòng nghiên cứu, gõ thế nào cũng không ra. Các nghiên cứu viên đã dùng hết các biện pháp, máy thông tin đã ấn cả trăm lần, gửi thư điện tử trên máy tính trung ương cũng đã mấy trăm lá, thế nhưng trong phòng nghiên cứu vẫn như cũ không có bất cứ phản ứng gì.
Ngay từ đầu, đoàn người cho rằng bên trong đã xảy ra chuyện, nghiên cứu viên của học viện quân sự Galypalan lo lắng vô cùng. Có người cơ linh, lập tức đi thăm dò tư liệu của hệ thống phục vụ tự động vài ngày gần đây nhất.
Kết quả cho thấy, trong phòng nghiên cứu mỗi ngày đều tiêu hao thức ăn nước uống. Bao gồm vệ sinh, duy trì sinh hoạt, .. v v các số liệu phục vụ vẫn chưa từng ngừng qua, thậm chí còn có danh sách mua một số ít đồ ăn không được cung cấp.
Phần tư liệu vừa ra tới, lập tức khơi dậy sự bất mãn mãnh mẽ của các nghiên cứu viên học viện quân sự số 1! Cái lão Boswell ấy hay thật, vậy mà không thèm mở cửa! Đây là cái ý tứ gì chứ. Huống hồ, hiệu trưởng Pirlo không ở đây, có thẻ quyền hạn của kho chứa cũng chỉ có một mình cái lão đầu cổ quái đến từ Galypalan này, nếu nói chuyện xảy ra trong kho không quan hệ tới cái lão đầu này thì ai cũng không tin.
Lần này, sự tình càng nháo càng lớn.
Các nghiên cứu viên tới từ Galypalan đều hiểu rõ tính tình của Boswell, biết là lão đầu nhất định là đang nghiên cứu vật gì đó tới thời khắc mấu chốt, lại thêm nhìn không vừa mắt đám nghiên cứu viên của học viện quân sự số 1 to mồm hống hách đến đây đập phá, vậy nên hai bên ầm ĩ thành một đoàn.
Tranh chấp giữa các nghiên cứu viên, bị kẻ thích chọc ngoáy khuếch tán ra, dần dần đã ảnh hưởng tới toàn bộ học viện.
" Catherine, Catherine...." Một nữ hài tử ôm sách giáo khoa nhanh chóng chạy vào ký túc xá, tay nắm lấy một nữ hài khác đang xem chiến lệ (trận chiến mẫu, trận điển hình) ở trên máy tính, vừa kéo vừa phân minh: "Nhanh nhanh, đám gia hỏa của học viện 1 đang ở nhà thi đấu lập võ đài, chỉ tên khiêu chiến học viện chúng ta đó!"
Nữ hài tên là Catherine, chính là cái học viên xinh đẹp đã phân cao thấp với mập mạp ở Galypalan lúc trước. Nửa năm trước, bởi vì chiến cuộc khẩn trương, toàn thể mấy khoa của học viện quân sự Galypalan bị dời hết về học viện 1, trong đó bao gồm cả khoa chỉ huy và khoa thiết kế và chế tạo robot mà mập mạp giảng dạy lúc trước.
" Này này!" Catherine bị kéo đến loạng choạng, giãy tay ra sẵng giọng nói: "Từ từ nào, Angela. Nhất định là ngươi gặp họa rồi, phiền ngươi kiếm hộ ta chút điểm tâm có được hay không?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp có chút trẻ con của Angela lộ ra một vẻ vô cùng oan uổng, kêu lên: "Catherine, ngươi vậy mà oan uổng ta rồi. Lần này thực sự không phải là ta gây ra đâu nha."
Catherine linh động mà chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn phiết một cái, trên mặt rõ ràng hai chữ: "Ai tin!"
Angela vỗ vỗ trán một cách buồn bực, cả giận nói: "Ngươi không biết à? Sự tình ở toà nhà tổng hợp số 6, phòng thí nghiệm Galypalan cùng phòng thí nghiệm của học viện 1 đều muốn đánh nhau rồi. Đám tiểu tử học viện 1 vì vậy mới lập võ đài ở nhà thi đấu. nói là muốn thanh toán cả thù cũ lẫn mới."
" Phòng thí nghiệm?" Catherine ngạc nhiên nói: "Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện gì? Mâu thuẫn giữa học viên chúng ta, các nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm không phải là chưa bao giờ tham dự sao?"
Angela kêu lên: "Trời ạ, người thực sự không biết sao?" Lập tức, nữ hài líu ríu đem sự tình mà nghe được, trải qua thêm mắm thêm muối mà truyền thụ thông suốt cho Catherine.
"Thế nên, lần này cùng trước đây không giống nhau, chuyện này liên quan tới vinh dự của học viện Galypalan. Chúng ta cần phải nghênh chiến!" Trên khuôn mặt khả ái của Angela bày ra một dáng vẻ kiên nghị, bàn tay nhỏ nắm chặt vung vẩy trên dưới trước bộ ngực sữa như hai con chim bồ câu nhỏ.
Catherine nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: "Đám hỗn đản khoa chế tạo máy đâu? Chuyện xảy ra như vậy mà bọn họ không nhảy vào sao?"
Angela nhụt chí nói: "Ta cũng đang buồn bực đấy. Theo lý thuyết, cái đám đó gặp phải khiêu khích của đám học viện 1 thì đã sớm nhảy dựng lên rồi. Thế nhưng lần này, bọn họ cũng không biết bị làm sao, mỗi ngày đều thần thần bí bí đi tới đi lui ở quanh tòa nhà số 6, hình như đối với việc học viện 1 lập lôi đài hoàn toàn không có hứng thú."
Catherine kỳ quái nói: "Bọn họ không hề hứng thú đối với chuyện như vậy sao? Đám học viện 1là lập lôi đài gì? Không phải là cách đấu (đấu vật) nha?"
Đám hỗn đản khoa chế tạo máy trong miệng Catherine kia, chính là đám đồ đệ tiểu đoàn sửa chữa của mập mạp. Lúc trước cái đám này bị một mình nàng đánh cho người ngã ngựa đổ, cách đấu chính là kỹ năng mà bọn họ không am hiểu nhất. Nếu như học viên học viện 1 khiêu chiến về cách đấu cá nhân, vậy thì cái đám gia hỏa khoa chế tạo máy này rất có khả năng không thèm để ý tới. Một mám hỗn đản quen sử dụng âm mưu quỷ kế như khoa chế tạo máy, quyết sẽ không làm mấy cái chuyện lấy trứng chọi đá như thế này.
" Nếu như là cách đấu, chúng ta khoa chỉ huy nhiều lão binh như vậy, còn sợ cái đám thối tha đó sao?" Angela lắc đầu nói: "Lần này thi đấu là cách đấu robot trong mạng chiến tranh mô phỏng. Học viện 1 vốn có mấy học viên là cao thủ. Nghe nói, lần này vẫn còn mời tới mấy học trưởng từ tiền tuyến trở về cùng hai cao thủ cách đấu robot dân gian tọa trấn."
Catherine vừa nghe đã tới thấy hứng thú, con mắt to xoay chuyển, kéo Angela nói: "Đi, chúng ta đi xem một chút."
Trước tòa nhà tổng hợp số 6, mấy học viên đang ở lén lén lút lút châu đầu ghé tai vào nhau.
" Charles." Một học viên trên mặt có chút tàn nhang kéo tay một học viên khác đeo kính nói: "Tin tức của ngươi có đáng tin không vậy? Thế nào đợi nhiều ngày như vậy, ngay cả bóng dáng của huấn luyện viên đều nhìn không thấy?"
Lời của nam hài có tàn nhang khiến cho đồng bạn hai bên trái phải đều đồng tình. Một đám tiểu tử mười tám tuổi kêu lên: "Đúng thế, ta phải xin xỏ khổ sở bố mẹ ta mới cho đi, không thể nào lại không thấy được người nha."
Nam hài đeo kính Charles đẩy kính mắt lên trên mũi nói: "Chuyện huấn luyện viên đến học viên là do ta nghe anh họ ta nói, cực kỳ chính xác. Hắn là nghiên cứu sinh hỗ trợ trong phòng thí nghiệm của học viện chúng ta. Huấn luyện viên trở về là hắn tận mắt nhìn thấy, không riêng gì hắn, mấy nữ sinh ở phòng thí nghiệm khác cũng thấy.
"Ba ngày rồi đấy!" Nam hài có tàn nhang ca thán nói: "Mọi người sắp suy sụp rồi. Huấn luyện viên trở về, vậy mà lại cũng không ra gặp chúng ta nha."
"Mới có ba ngày mà thôi, ngươi kêu cái quái gì." Một nam hài vóc người nhỏ gầy nhưng có một cái đầu to bĩu môi nói: "Ta Vương Đại Đầu thân thể yếu kém như vậy mà còn chưa thấy kêu khổ. Chỉ cần có thể nhìn thấy huấn luyện viên, ba ngày tính là cái c*t gì chứ!" Hắn như trộm cắp mà nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói: "Các ngươi biết ta nhìn thấy thứ gì ở chỗ ba ba của ta không?"
"Thấy cái gì? Nói nghe chút coi." Một đám học viên đang buồn chán đều chồm tới. Bọn họ biết rõ, cha của nam hài tên là Vương Phúc Tinh này chính là một trưởng phòng của Bộ tuyên truyền chính phủ Liên Bang. Có rất nhiều tin tức về huấn luyện viên Điền Hành Kiện, đều là do Vương Đại Đầu từ chỗ cha của hắn trộm lấy về.
Hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, Vương Đại Đầu đắc ý cười: "Lại nói tiếp, thật muốn cho các người giật mình một cái! Ta ở trong thư phòng của cha ta, thấy được đoạn ghi hình chiến trường của sư đoàn thiết giáp chúng ta trong toàn bộ chiến dịch Gatralan! Bên trong có hình ảnh chân thực của huấn luyện viên sống mái với Tứ Đại Thiên Vương Thần Thoại Quân Đoàn."
" Oa!" Các nam sinh thoáng cái nháo lên, bảy tám cái miệng thúc giục noi: "Mau mau, Đại Đầu, ngươi mau nói cho chúng ta một chút, huấn luyện viên có thắng hay không?"
"Vớ vẩn!" Vương Đại Đầu con mắt trợn một cái: "Đương nhiên là thắng! Vô cùng đặc sắc! Mà không riêng gì cái này, nghe nói, tư liệu hình ảnh về chiến dịch Gatralan vô cùng đầy đủ luôn. Có ghi chép chiến đấu ở hiện trường, có hình ảnh chân thực quay chụp từ ký giả nhiếp ảnh chuyên nghiệp, còn có cả quản lý vệ tinh toàn bộ quá trình."
"Cha ngươi nói đoạn ghi hình bao giờ thì mới công bố?" Các nam sinh bị gợi lên, nóng ruột khó nhịn mà hỏi thăm.
" Chưa nói!" Vương Đại Đầu lắc đầu nói: "Bất quá, nếu có thể đến được trong tay cha của ta, hẳn là sắp công bố rồi. Thế nhưng, có một đoạn vệ tinh quay chụp được, phỏng chừng trong thời gian ngắn không được nhìn thấy, ngay cả cha ta cũng đều không thấy được, chỉ là nghe người ở nơi tuyên truyền từ tiền tuyến nhắc tới, nói đó là đoạn ghi hình vệ tinh về huấn luyện viên của chúng ta một mình giêt tới giết lui trong tập đoàn Stephen."
" Oa." Đám học viên không khỏi ồ lên. Charles ôm lấy Vương Đại Đầu kêu lên: "Đại Đầu, ngươi đầu tiên nói cho mọi người là ngươi đã nhìn thấy gì đi."
Đoạn ghi hình về chiếc [Ma Thú] rách nát của Điền Hành Kiện một mình đấu toàn bộ đàn robot đời thứ chín của Liệp Nhân Quân Đoàn Deseyker, sớm đã bị đám học viên trường quân đội này lật qua lật lại xem đến cả trăm lần. Mỗi một hình ảnh kinh điển ở trong đó, bọn họ đều có thể thuộc như lòng bàn tay. Thường ngày, chỉ cần đề tài liên quan đến robot, đó tất nhiên là phải nói không ngừng nghỉ rồi.
Hiện tại, vậy mà lại có đoạn ghi hình mới, lại còn sống mái với Tam đại đoàn trưởng cộng thêm chiến sĩ robot cấp chín Reinhardt của Thần Thoại Quân Đoàn nữa chứ. Chuyện này khiến cho những thanh niên nhiệt huyết này làm sao có thể kiềm chế được.
Vương Đại Đầu ở khoa chế tạo máy từ trước đến nay lấy đầu óc linh hoạt, miệng lưỡi nhanh nhẹn làm nổi danh, sau nhìn lén được đoạn ghi hình đã cực kỳ chấn động, lập tức tô vẽ thêm mắm thêm muối mà nói ra, chỉ thấy đám đồng bạn trợn mắt há hốc mồm
← Ch. 283 | Ch. 285 → |