← Ch.364 | Ch.366 → |
Robot do Vệ Kiến Sơn điều khiển, là một chiếc [Cụ Phong] (hurricane, gió lốc) cải tiến.
Loại robot này mập mạp đã từng có một chiếc, chính là chiếc mà ông chủ của Trung tâm sửa chữa robot Vô Địch tặng cho (*), vốn có ý tứ lung lạc hắn hỗ trợ làm cố vấn kỹ thuật, ai biết được mấy năm qua đi, mập mạp một lần cũng không tới. Còn chiếc robot kia, thì bị ném vào trong kho chứa công ty robot Thánh Kỵ Sĩ của Christina ở Tanvir (**), hiện tại cũng không biết thế nào nữa rồi.
Nguyên bản kỹ thuật đặc thù lưu phái của Thái Lưu có sở trường về lực lượng và sức phòng ngự, cũng không phù hợp với [Cụ Phong] thiên về tốc độ. Bất quá, là Chiến thần robot cấp 2, Vệ Kiến Sơn có tốc độ tay gần bảy mươi nhịp, đủ để phát huy đặc điểm kỹ thuật của Thái Lưu đồng thời bao thêm một số phương diện khác. Bởi vậy, chiếc robot [Cụ Phong] tương đối phổ biến ở trong xã hội loài người này sau khi trải qua cải tiến đặc biệt làm tăng mạnh lực công kích và gia tăng công suất động cơ, đã trở thành chiếc robot chuyên dụng gần hai năm nay của ông ta.
Bị mập mạp khơi lên lửa giận ở trong lòng, tốc độ tay sáu mươi chín nhịp mỗi giây của Vệ Kiến Sơn đã toàn lực phát động, đèn chỉ lệnh của máy tính robot nhất thời lấp lóe điên cuồng một chặp. Mỗi một chỉ lệnh trên màn hình máy tính kiểm tra đang rậm rạp cuồn cuộn như bay.
Trong tiếng nổ vang của động cơ, [Cụ Phong] liền chồm lên lao tới như hổ. Robot trong nháy mắt vọt lên hình thành vùng áp thấp, sau khi bị không khí lấp đầy thì liền trở thành cuồng phong đột ngột, gào rít chói tai. Bụi bặm trên mặt đất giống như bị một bàn tay vô hình kéo lên rồi hất một cái, cuồn cuộn ngập trời.
Trong con mắt của các chiến sĩ Phỉ Quân vây xem ở bên cạnh sân, sự đột tiến của Vệ Kiến Sơn, chỉ có thể dùng nhanh như chớp để hình dung. Thực lực của Chiến Thần robot cấp 2, quả nhiên là không tầm thường. Lại thêm trong khoảng thời gian này, vị Chiến Thần này đã dùng quyền chức để mưu lợi, ôm bộ tiêu chuẩn chiến đấu thực tế mà mập mạp đưa cho suốt ngày nghiền ngẫm, kỹ thuật điều khiển so với trước kia đâu chỉ gia tăng một thành. Robot lăng không tấn công, trong lúc di chuyển biến ảo, tựa như sấm nổ chớp giật.
Mà trong con mắt của đám khoa học quái nhân đầu óc phát triển chân tay mềm yếu, cái động tác phát động của robot này không khác gì long trời lở đất rồi. Trong cơn cuồng phong, đám người đầu to thân gầy hình thù dị dạng này liền từng người trốn ra xa xa, sợ rằng Vệ Kiến Sơn và mập mạp có gì sơ suất, lại hại tới cá trong chậu (người vô tội).
Chẳng mấy chốc, [Cụ Phong] đã bắn tới trước mặt chiếc robot [Lưu Quang] của Huyễn Ảnh Lưu do mập mạp điều khiển. Vệ Kiến Sơn tay trái đẩy cần điều khiển, liên tục lắc mấy cái, động cơ robot chợt phát ra một tiếng rít, song quyền đang co lại của [Cụ Phong] bỗng nhiên tung ra, phát ra một tiếng xé gió nặng nề, nhằm thẳng tới trước ngực của [Lưu Quang].
Thời gian, phảng phất thoáng cái đã ngưng đọng lại rồi.
Nhanh và chậm, tại giờ khắc này đã không còn ranh giới. Trong cảm giác của tất cả mọi người đứng cạnh sân, đột tiến của [Cụ Phong] giống như là một luồng ánh sáng nhanh đến không kịp nháy mắt, mà khi sự chú ý của bọn họ vừa mới được tập trung lại, thì đã dừng ở hình ảnh trong tích tắc khi song quyền của [Cụ Phong] đã gần đấm trúng được [Lưu Quang].
Khoảng khắc không đến một phần mười giây này, dài dằng dặc giống như nghìn vạn năm.
" Không biết xấu hổ!" Theo một tiếng kêu chói tai mà mọi người quen thuộc không gì sánh được, thời gian đã khôi phục được lại bước tiến nguyên bản của nó, hình ảnh đang dừng lại thoáng cái liền lưu động hẳn lên: "Sờ ngực của người ta!"
Không có một chút phong phạm của vị tướng lĩnh tối cao của Phỉ Quân nào, gã mập mạp hèn mọn đang lớn tiếng kêu gào. Trong tiếng kêu, một hình ảnh quỷ dị đã xuất hiện trong con mắt của mọi người.
Nắm đấm như gần trong gang tấc của [Cụ Phong], sau một động tác lùi bước quỷ dị của [Lưu Quang], lại giống như vừa đánh vào một bức tường vô hình, thế xông lên linh động hơn cả sao băng trong giây lát liền biến thành một động tác chậm chạp lờ đờ mà gian nan. Theo hai tay [Lưu Quang] huơ lên vẽ ra hai vòng tròn ở trước ngực, cũng chẳng thấy bốn cánh tay robot va chạm vào nhau, [Cụ Phong] đột nhiên liền mất thăng bằng, loạng choạng một cái, lảo đảo vọt qua bên cạnh [Lưu Quang].
Các chiến sĩ Phỉ Quân ở cạnh sân hầu như đều kinh ngạc đến rớt cả cằm, ai cũng hiểu, những động tác này của [Cụ Phong] khi cận chiến robot, vậy mà lại thất bại rồi. Chỉ cần lúc này [Lưu Quang] tùy ý phát động một lần công kích, vậy thì kết quả của [Cụ Phong] chính là bị phá hủy.
Khống chế lại robot một cách khó khăn, Vệ Kiến Sơn ngơ ngác ngồi sững sờ ở trong khoang lái. Ngay vừa rồi, ông ta bỗng nhiên cảm thấy robot đã mất đi khống chế. Tựa như có một sợi dây vô hình đã trói lại chân tay của ông ta vậy, bất luận thế nào cũng không thể hành động được.
Rõ ràng không hề có bất cứ tiếp xúc gì với mập mạp, thế nhưng, cái lực cản vô hình này cũng thực sự tồn tại. Mà khi song chưởng của mập mạp vẽ lên vòng tròn, robot lại càng không thể kìm chế, động tác nghiêng người mà mình chuẩn bị sử ra, khi vừa mới khởi động, đã giống như bị người ta kéo cho một cái mà biến dạng.
" Đây là chuyện gì vậy?" Sau khi kiểm tra xác định rằng robot của mình không có vấn đề, Vệ Kiến Sơn đều muốn điên lên rồi.
Nếu như nói những động tác võ học robot mà mập mạp biểu diễn trước kia khiến cho ông ta có một cảm giác nhìn lên núi cao mà nói, vậy thì hiện tại, lại là một cảm giác sợ hãi! Cái gã suốt ngày đều không nghiêm túc đứng đắn này lấy đâu ra được nhiều thứ quỷ dị như vậy, còn có để cho các cơ sĩ khác sống nữa hay không chứ?
"Đến sờ ta đi." Mập mạp dương dương đắc ý: "Sờ được ta ta liền nói cho lão."
Còn có cái gì có thể nói được với gã tiện nhân như vậy, Vệ Kiến Sơn vô thanh vô tức nhào tới, [Cụ Phong] hùng hổ hung mãnh vung nắm đấm giống như mưa sao băng. Ông ta không tin mình ngay cả liều cũng không liều được cái gã mập chết tiệt này.
"Mặt trời ló ra xem, đào vươn trước ngực em, ..."
Trong tiếng hát tràn lan những từ ngữ dâm tiện khiến cho người ta muốn tát cho hắn mấy cái của mập mạp, sân huấn luyện một lần nữa bụi bay mù mịt, hai chiếc robot quấn lấy nhau, quyền đánh cước đá trời đất đen kịt. Song phương đều xuất ra bản lĩnh áp dáy hòm của mình, tốc độ của robot được đề cao tới nhanh nhất, trong lúc di chuyển chớp động chỉ có thể nhìn thấy hai luồng ảo ảnh.
Thế nhưng quỷ dị chính là, bất luận đánh thế nào, ngoại trừ tiếng gầm thét của động cơ robot, tiếng bước chân khi di chuyển cùng với tiếng máy móc chuyển động ra, vậy mà lại không hề có một tiếng va chạm nào. Thứ âm thanh sắt thép quen thuộc của mọi người khi robot cách đấu này, từ đầu tới cuối cũng không hề xuất hiện.
Cuộc đấu này nhìn vào, thế nào cũng đều lộ ra một sự quỷ dị.
Vệ Kiến Sơn càng đánh càng kinh hãi. Ông ta biết, chiếc [Lưu Quang] mà gã mập mạp đang điều khiển kia nhất định có cổ quái. Nhất là hai cánh tay robot, trong phạm vi khống chế của hai cánh tay bằng thép này, cái trường lực quỷ dị này luôn thay đổi bất thường. Có lúc là lực cản, có lúc lại là lực hút, khiến cho ông ta không thể theo được. Điều khiển robot nguyên bản vốn quen thuộc, giờ phút này đã hoàn toàn biến đổi, không phải dùng lực quá mức thì là ra lực không đủ. Một động tác cấp 2 đơn giản, dưới sự ảnh hưởng từ trường lực của gã mập cũng sẽ xuất hiện sai lầm.
Bất quá, sau một khoảng thời gian thích ứng, Vệ Kiến Sơn đã từ từ nắm giữ được một chút bí quyết. Rèn luyện cách đấu robot vài chục năm rồi, dù sao cũng không phải là phét lác, bất kể là kỹ thuật, kinh nghiệm hay là ánh mắt, Vệ Kiến Sơn đều có thể xưng là hạng nhất. Nhằm vào trường lực của mập mạp, ông ta bắt đầu tính toán đến sự biến ảo của một số động tác tiếp sau, lại sử dụng rất nhiều hư chiêu.
Mà lúc này, mập mạp cũng theo động tác của Vệ Kiến Sơn mà bắt đầu thay đổi chiến thuật. Hắn gia tăng tốc độ của bước chân, cố gắng giật lại cự ly.
Đối thủ thí nghiệm tốt như vậy, mập mạp cũng không muốn lãng phí rồi. Sau khi hiểu rõ được sự ảnh hưởng của máy từ lực đối với công kích của đối thủ, mập mạp bắt đầu thí nghiệm làm sao để lợi dụng cái trường lực này đi thay đổi động tác của mình.
Khi tốc độ tay của mập mạp đề thăng tới bảy mươi nhịp mỗi giây, toàn bộ thế giới đều đã yên tĩnh lại rồi.
[Cụ Phong] dậm chân một cái, thân thể giống như đạn pháo mà đột tiến thẳng tắp, quyền phải bỗng nhiên đánh ra. [Lưu Quang] lui về, giống như một cây bồ công anh bị quyền phong (*) làm cho xao động, liền bay về phía sau...
(quyền phong này là luồng gió tạo ra từ cú đấm nhé, lại hỏi anh em nào đã luyện được đấm tắt ngọn nến cách xa 1 m chưa?:v - nd)
[Cụ Phong] nâng chân đá lên trên, [Lưu Quang] ưỡn mình ở trên không trung một cái, giống như một con chim lớn vỗ cánh, bay vọt lên trời... [Cụ Phong] giậm chân sau, phóng lên cao. [Lưu Quang] thân thể mềm mại đang lay động lập tức giống như bị buộc lên một tảng đá lớn, đột nhiên trầm xuống...
[Cụ Phong] lăng không đánh xuống, như hình với bóng. [Lưu Quang] mình như cá lượn, ở nơi sóng gợn dập dờn, thuận thế vặn một cái, vậy mà lại chạy ra được, trơn tuột mau lẹ...
Hai chiếc robot ở giữa sân huấn luyện đang tiếp tục sự công phòng với tốc độ nhanh của bọn họ. Hai luồng ảo ảnh đan xen quấn quýt, hết lần này tới lần khác.
Mọi người vây quanh bốn phía đang nhìn một cách ngây ngốc, trong đầu trống rỗng. Không ai có thể dùng lời nói mà hình dung được tâm tình lúc này của mình, mọi người đều phát mộng rồi.
Đây là cái gì vậy?
Các chiến sĩ robot vốn cả đời đều tiếp xúc với robot nghĩ không ra. Đang nhảy nhót ở trong tầm nhìn của của bọn họ kia, chính là một chiếc robot có kết cấu bằng kim loại và lấy động cơ làm động lực, hay là một con quỷ sống sờ sờ vừa hiện lên từ cõi âm?
Những động tác này, một chiếc robot làm sao có thể làm ra được?
Bọn họ cả đời đều tiếp xúc với robot, quen thuộc từng cái linh kiện của robot, đối với mỗi một động tác tư thế của robot đều rõ như lòng bàn tay... Thế nhưng, chiếc [Lưu Quang] ở trước mắt này, vậy mà lại hoàn toàn đảo ngược tất cả các nhận thức mà cả đời bọn họ đã thành lập nên.
Kích động nhất ở bên cạnh sân, tất nhiên không ai so được với lão Bellky da đen và đám khoa học quái nhân thuộc phòng làm việc Hắc Ma Quỷ rồi. Ánh mắt bọn họ lóe sáng, cánh mũi khép khép mở mở, hít thở gấp gáp. Từng người dáng vẻ hết kiêu ngạo rồi lại khẩn trương, so với ban đầu khi mập mạp tập kích đường dài đến Thung lũng Silicon để tiếp đón bọn họ còn khoa trương hơn.
Bọn họ căn bản không ngờ tới, trong con mắt của bọn họ, một sản phẩm từ linh cảm ngẫu nhiên, một miếng gân gà không thể giải quyết được các vấn đề mấu chốt lại có được công hiệu thần kỳ như vậy! Máy từ lực đã thành công rồi, hơn nữa, không chút khoa trương nào mà nói, sự thành công này, đã đại biểu cho một thời đại robot mới!
Chiếc robot thí nghiệm mà mập mạp đang điều khiển kia, bất kể là vật liệu kết cấu bề ngoài hay là số liệu tính năng của mười hệ thống lớn bên trong robot, hết thảy đều giống như đúc với các robot [Lưu Quang] khác.
Có thêm, chỉ là một cái máy từ lực và một cái động cơ để phối hợp với máy từ lực.
Vệ Kiến Sơn là ai, đó là vị Chiến thần cấp 2 đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp của giới cách đấu robot dân gian. Thế nhưng, ở trước mặt chiếc robot thí nghiệm do mập mạp điều khiển, ông ta thậm chí ngay cả sờ cũng không tới mập mạp một chút nào.
Cả trận đấu đã không còn bất cứ ý nghĩa luận bàn nào. Nếu như mập mạp muốn hạ sát thủ, hắn có mười lăm cơ hội có thể một lần đánh chết được Vệ Kiến Sơn.
Đây tuyệt đối là một cuộc cách mạng trong lịch sử robot!
Mỗi người của phòng làm việc Hắc Ma Quỷ đều đang cảm thấy may mắn lẫn trong sự kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc về cái thứ mà mình đã sáng tạo ra này, và bọn họ cảm thấy may mắn về số phận của mình, may mắn vì mình đã gặp được mập mạp.
Không chỉ bởi mập mạp đã cứu bọn họ, càng nhiều hơn, chính là bởi ánh mắt của mập mạp.
Trên thế giới này, ngựa tốt có rất nhiều, thế nhưng người biết ngựa thì lại hiếm.
Mập mạp không chỉ nhạy cảm ý thức được công dụng chân chính của máy từ lực, từ đó chỉ rõ ra phương hướng cho các nhà khoa học, hơn nữa, hắn còn tự mình tham gia vào nghiên cứu hậu kỳ của máy từ lực. Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, các nhà khoa học dưới sự lãnh đạo của mập mạp đã giải quyết được vấn đề về điểm nối và sự hòa hợp vật liệu của máy từ lực, lại đề xuất ra phương án thiết kế dùng động cơ để phối hợp với máy từ lực.
Một số nhà khoa học cúi đầu, ngơ ngác nhìn bàn tay của mình. Màn tỷ thí robot ở trước mắt đang thực sự nói cho bọn họ, rằng bọn họ đã dùng hai bàn tay này, để sáng tạo ra một cái kỳ tích.
" Binh" Một tiếng va chạm kim loại thanh thúy vang lên, đã cắt đứt tư lự của mọi người ở bên sân. Bọn họ liền ngưng thần nhìn lại, trong làn bụi mù đang chậm rãi tiêu tán, hai chiếc robot vốn chỉ có thể nhìn thấy ảo ảnh hoa mắt đã ngừng lại rồi.
Mập mạp đã thua rồi?!
Cái đáp án này nguyên bản hẳn là không cần phải lo nghĩ, lúc này lại khiến cho người ta cảm giác thấy kinh ngạc như vậy. Mọi người tựa hồ đều có một loại ảo giác, phảng phất như tỷ thí có ly kỳ hay bất lợi hơn nữa, thì mập mạp đều vẫn sẽ không thua. Hắn thắng bao nhiêu trận đều là bình thường, hắn thua thì mới là kỳ quái.
Khoang lái của robot [Lưu Quang] mở ra, mập mạp vẻ mặt chán nản nhảy xuống, nhìn đám nhà khoa học bắt đầu vây lên, cười khổ một tiếng nói: "Hết năng lượng rồi."
"Hết năng lượng?" Các nhà khoa học thoáng cái liền sửng sốt toàn bộ. Chiếc robot thí nghiệm này, ít nhất vẫn còn nửa thùng năng lượng nén thể rắn mà! Phải biết rằng, một thùng năng lượng có thể cung cấp đủ cho việc hành quân mấy vạn km với trạng thái chịu tải cao, cũng có thể duy trì hơn một nghìn phát pháo năng lượng và chiến đấu với cường độ cao không ngừng không nghỉ suốt bảy mươi hai giờ. Nửa thùng năng lượng, dù thế nào cũng phải đánh được ba mươi tiếng đồng hồ chứ? xem tại t. u. n. g. h. o. a. n. h. c. o. m
Thế nhưng, lúc này mới đươc mấy thời gian? Còn chưa đến một giờ, năng lượng đã không còn rồi! Bellky vọt tới trước robot, tay giật lấy nắp năng lượng một cái, ấn vào nút bấm. Tích một tiếng, thùng năng lượng từ từ di chuyển từ bên trong robot ra ngoài. Mọi người thò đầu vào xem, đã thấy trong thùng năng lượng rỗng tuếch, ngoài mười mấy chiếc kẹp máy mini phân tách vận chuyển khối năng lượng thể rắn ra, cái gì cũng không có. Kiểm tra máy hoá lỏng năng lượng, bên trong cũng là trống trơn.
"Cái này..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không nhịn được mà có chút uể oải. Ban đầu khi thiết kế, bọn họ đã biết được máy từ lực và chiếc động cơ chuyên dụng kia tiêu hao lớn. Mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng, bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới, sự tiêu hao này vậy mà lại khủng bố như vậy.
Không còn năng lượng, robot chỉ còn là một đống sắt vụn, hoặc là một cái bia ngắm sống! Mặc ngươi có tốc độ tay một nghìn nhịp mỗi giây đi chăng nữa thì cũng không có chỗ dùng! Nửa thùng năng lượng chỉ kiên trì được không quá bốn mươi. Chờ đến khi lên chiến trường, sau một hai giờ, chẳng phải là mặc người xâu xé sao.
"Nói đi!" Vệ Kiến Sơn cũng mặc kệ đám khoa học quái nhân đang cúi đầu, liền túm lấy mập mạp nói: "Nói nhanh một chút, đây là có chuyện gì?"
Mập mạp cười hắc hắc, đem điểm mấu chốt trong nguyên lý tác dụng của máy từ lực ra đơn giản nói qua một lần.
Vệ Kiến Sơn nghe đến mức con mắt đều trợn rồi, ông ta thế nhưng chính là người đầu tiên đã tự mình nếm thử cái trường lực này, làm sao có thể không rõ được cái thứ này tới cùng là có ý nghĩa gì.
" Ngươi chạy dài tập kích hai trăm km, chính là vì cái thứ này?" Vệ Kiến Sơn rốt cục đã hiểu ra rất nhiều điều.
Mập mạp ào ào gật đầu lia lịa."Ngươi muốn gây hấn với ta, chính là để thí nghiệm cái thứ này?" Vệ Kiến Sơn sắc mặt bất thiện.
"Làm sao?" Mập mạp trừng mắt: "Ngươi muốn cắn ta?!"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ đến nửa ngày, Vệ Kiến Sơn căm giận nói: "Lão tử danh dự mất sạch, ngươi chẳng lẽ lại không biểu thị một chút hay sao?"
" Muốn ta trang bị cái thứ này cho robot của ngươi?" Mập mạp là bậc thầy về tâm lý, làm sao không biết được chút tâm tư đó của Vệ Kiến Sơn, liếc xéo một cái, lông mày đều nheo tới tận trán.
Vệ Kiến Sơn thành thật gật đầu.
" Không được!" Tiện nhân vẻ mặt thiết diện vô tư như thèm đòn: "Cái thứ này tiêu hao năng lượng lớn, còn chưa tới giai đoạn ứng dụng."
" Phi!" Vệ Kiến Sơn nổi trận lôi đình, một tay túm lấy áo của mập mạp, cả giận nói: "Bọn hắn không biết, còn ta thì không rõ sao? Tác dụng của cái thứ này, ngay ở trong vài giây! Ngươi không công kích, nửa thùng năng lượng đều có thể khiến cho ta sai lầm hơn mười lần, vậy thì đầy thùng năng lượng lại chủ động công kích, ta còn không phải chết hơn trăm lần?"
Con mắt của đám các nhà khoa học thoáng cái liền sáng lên. Trên chiến trường, vào thời khắc mấu chốt, cơ hội, chỉ cần một lần là đủ rồi!
Mập mạp mềm nắn rắn buông, thấy Vệ Kiến Sơn tức giận, tức thời liền mềm ra, đánh mắt đưa mày: "Trang bị, cái thứ nhất liền phân cho lão không được sao?"
Đang ồn ào xôn xao, Markevitch liền xuất hiện bên cạnh mập mạp, thấp giọng nói.
" Điền thượng tá."
"Có chuyện gì?" Mập mạp nhìn sắc mặt thâm trầm của Markevitch, hỏi.
Đoàn người tự giác tản ra.
Markevitch báo cáo nói: "Hai trung đoàn thiết giáp Sous của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc đã tới vị trí 230 km thuộc bình nguyên Navarra, cách phòng tuyến Dãy Pinch (Bình Kỳ Lĩnh, Pinch lĩnh) của quân ta không quá sáu mươi km. [Thiên Tuyến] đã dò xét được một số lượng lớn tín hiệu rời rạc của đối phương, bắt đầu từ mật độ mà phân tích, đối phương chí ít có hai trung đội robot điện tử."
"Hai trung đội?" Mập mạp nhíu chặt đôi mày.
Hắn hiểu rõ, lần này mình phải đối mặt, đã không còn là những lão nông dân chân đất hoàn toàn không hiểu về chiến tranh hiện đại ở thế giới Tự Do kia nữa rồi. Hiện tại, chuẩn bị phát động tấn công vào mình, chính là quân đội của đế quốc Sous, là cái quốc gia có binh lực tám mươi triệu quân nhân dự bị, trăm năm nay không ngừng rèn binh luyện võ, thường xuyên chuẩn bị để đánh một trận chiến tranh thế giới ra trò kia.
← Ch. 364 | Ch. 366 → |